Chỉ hôn - chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vu Bân cứ như vậy ra đi, sinh mạng ngắn ngủi giống như ngôi sao sáng xẹt qua bầu trời đêm.

Ban đầu Tiêu Chiến ra tay cứu giúp Vu Bân, còn mang ý hài hước "Lấy sắc biết người", hắn đối với Vu Bân chỉ là một cái nhấc tay, nhưng Vu Bân lại lấy tính mạng trả ơn.

Thâm tình thắm thiết như vậy, hắn sao chịu đựng?

Vương Nhất Bác dùng khăn tay lau nước mắt nóng bỏng trên mặt Tiêu Chiến, cậu cũng bị rung động, không ngôn ngữ diễn tả nào được .

Có lẽ trên đời có một loại người, trọng tình nghĩa coi thường mạng sống của mình, có thể biết hắn, nhất định là tích đức tám đời đổi lấy.

"Đệ nhất định hoài nghi đứa bé hôm qua ta ôm về chứ? Đó là con trai của Vu Bân." Nói đến đứa trẻ đó, sắc mặt Tiêu Chiến nhu hòa rất nhiều."Chúng ta ở U châu đợi ba năm, gặp gỡ một thầy giáo dạy học, Vu Bân và vị công tử kia có tình ý, ở U châu thành thân, năm trước sinh ra hài nhi này, Vu Bân chỉ kịp đặt nhũ danh là " Vọng nhi ", tên chính thức cũng chưa có. . . . . ."

Nói xong, nước mắt Tiêu Chiến lại lăn xuống, hắn dùng tay che mắt, hết sức đè nén nghẹn ngào, hít một hơi thật sâu, lại nói: "cha của đứa bé cũng gặp nạn, chỉ còn lại một mình Vọng nhi. . . . . . Bác nhi, ta muốn nhận hắn là con thừa tự, bồi dưỡng hắn."

Nhận con nuôi không sao cả, đơn giản tốn thêm ít tiền, nhiều lắm là nuôi nấng, về sau nữa thay hắn cưới vợ, thừa kế một phần gia nghiệp. Thế nhưng khi bồi dưỡng thành con trưởng ý nghĩa cũng nặng hơn nhiều, đem Vọng nhi thừa kế phần lớn gia sản của Tiêu Chiến, bao gồm tước vị Trấn Quốc tướng quân hoàng đế thưởng cho hắn.

Dĩ nhiên, chuyện này cũng cần thương lượng với mọi người trong Tiêu phủ, chỉ là một khi Tiêu Chiến quyết định, đoán chừng mọi người cũng không phản đối.

Hiện tại Tiêu Chiến để ý, là Vương Nhất Bác nghĩ như thế nào?

Tương lai hắn và Vương Nhất Bác cũng sẽ sinh con dưỡng cái, con trai của Vương Nhất Bác hẳn nên làm trưởng tử thừa kế tất cả, bây giờ lại bị Vọng nhi chiếm đoạt, trong lòng Vương Nhất Bác có thoải mái hay không?

Ân tình là ân tình, ích lợi là ích lợi, có lúc người cũng vì tư lợi.

Vương Nhất Bác khẽ mỉm cười, cười đến rất thoải mái, nói: "Như vậy tốt nhất, nếu không chúng ta sẽ áy náy chịu tội cả đời, khó có thể tạ ơn Vu công tử."

Tiêu Chiến nghiêm túc nhìn chằm chằm ánh mắt của cậu, hỏi: "Đệ thật nghĩ như vậy?"

Vương Nhất Bác nghiêm túc gật đầu.

Thật ra đêm qua cậu vẫn lo lắng Vọng nhi là con riêng ở bên ngoài của Tiêu Chiến, hôm nay nghe nói là con trai của Vu Bân, làm cậu thở phào nhẹ nhõm. Về phần danh phận trưởng tử bị chiếm đi, không phải trọng điểm cậu chú ý.

Tiêu Chiến âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn vẫn rất thích Vương Nhất Bác, tiểu nam hài từ khi vào cửa liền cực kỳ lệ thuộc hắn, hắn cũng nguyện ý làm chỗ dựa cho cậu, cho nên hắn không muốn vì Vọng nhi mà xa lánh Vương Nhất Bác.

Hắn nhất định phải nuôi dưỡng Vọng nhi lớn lên, nếu như Vương Nhất Bác không thể đối đãi với Vọng nhi giống như con mình, như vậy phu phu bọn họ nhất định sẽ xảy ra vấn đề.

Hiện tại hoàn hảo, biểu hiện Vương Nhất Bác tương đối tỉnh táo cùng biết rõ đạo lý, có lẽ là bởi vì cậu còn quá nhỏ, không ý thức được tầm quan trọng của danh phận trưởng tử.

Nhưng là, còn có một chuyện khác, Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác càng khó mở lời. Vu Bân trước khi chết, đem muội muội giao cho Tiêu Chiến.

Vu Bân cũng bất đắc dĩ, Vu Bình thuở nhỏ đi theo ca ca biết chữ đọc sách, kiến thức hoàn toàn bất đồng người nông thôn, nàng ta tâm khí cao ngạo, chướng mắt với đám thôn dân vô tri vô thức, chậm chạp không định hôn sự, Vu Bân vốn tính toán đưa nàng ta đến Kim Lăng bàn hôn sự, không ngờ việc đời nhiều thay đổi, huynh trưởng đột nhiên qua đời, chỉ để lại nàng cô độc một mình.

Vu Bân lúc ấy cũng bất đắc dĩ mới ra hạ sách này, trước khi chết biết muội muội mình âm thầm thương nhớ Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến đã kết hôn, hắn không nguyện ý để muội làm lẻ, đối với lòng muội muội cố làm như không biết, nhưng cuối cùng, hắn không thể không đem muội muội giao cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đau đầu nhức óc, theo cá tính của hắn, không tự nhiên vui lòng cưới vợ bé, bất kể trước hôn nhân hắn phong lưu cỡ nào, có lẽ cũng không ai tin tưởng, thật ra hắn đối với hôn nhân rất chung tình, một đời một kiếp một người, ân ái đến già.

Nhưng, chủ nghĩa hoàn mỹ như vậy cùng dặn dò của Vu Bân trước khi chết, theo cái nào đây?

Hắn thiếu Vu Bân một mạng!

Sinh mạng nặng nề trước mặt, kiên trì của hắn, nếu hắn nói chủ nghĩa hoàn mỹ thì coi là gì?

Nếu như không phải chủ nghĩa hoàn mỹ quấy phá, nếu như không phải hắn kiên trì làm xong mới về nhà, hắn sao lại liên lụy Vu Bân bỏ mạng?

Tất cả đều là lỗi của hắn, hắn nhất định phải gánh vác trách nhiệm.

Vu Bân trước khi lâm chung đem cả đời em gái giao cho hắn, hắn làm sao có thể không đáp ứng?

Nhưng là, lời này làm thế nào nói với Vương Nhất Bác?

"Chiến ca, có phải còn chuyện gì hay không? Ta có thể giúp một tay sao?" Vương Nhất Bác lo lắng nhìn Tiêu Chiến, ân cần hỏi.

"Bác nhi" Tiêu Chiến vuốt vuốt mi tâm, nhỏ giọng nói: "Còn một việc, là về Vu cô nương. . . . . ."

Thời gian thong thả trôi qua, trong chớp mắt, Tiêu Chiến về nhà đã mười ngày.

Ngày hôm trước, Tiêu Chiến chính thức nhận Vọng nhi, Tiêu phủ cử hành nghi thức chính thức, Tiêu Chiến ôm Vọng nhi dập đầu trước tổ tông, thắp hương, đồng thời  Tiêu Cố tự mình ghi Vọng nhi vào gia phả Tiêu thị.

Đại danh Vọng nhi là Tiêu Chiến đặt, Tiêu phủ lấy "Gia" làm chữ lót, cho nên gọi là Tiêu Gia Minh, chữ khắc vào đồ vật.

Về vấn đề Vọng nhi, Vu Bình từng có dị nghị, Vọng nhi là huyết mạch duy nhất của Vu gia, nàng ta nguyên bản định một mình nuôi dưỡng, khiến Vọng nhi nối dõi tông đường cho Vu gia.

Vì tương lai Vọng nhi, Tiêu Chiến cũng không đáp ứng.

Chỉ là Tiêu Chiến cam kết với Vu Bình, về sau con trai của Vọng nhi, sẽ chọn một đứa để khôi phục họ Vu, kế thừa kế huyết mạch Vu thị.

Đây là an bài tốt nhất cho Vọng nhi, Vu Bình cũng không phải không biết điều, cuối cùng liền gật đầu đáp ứng.

Về an bài Vu Bình, tạm thời không ai nói.

Vu Bình còn đắm chìm trong đau xót tang huynh trưởng, lúc này nói hôn sự với nàng ta là không ổn, nhưng Vương Nhất Bác nóng nảy không dứt.

Vương Nhất Bác thậm chí có chút tức giận phu quân mình, đem loại chuyện khó giải quyết này ném cho mình, cũng không nghe không hỏi, coi là cái gì? Muốn nạp người mới chính là Tứ thiếu gia, tại sao để cậu phiền não?

Vương Nhất Bác biết theo quy củ, trượng phu lấy lẻ phải được chính thê cho phép mới có thể, nếu không chính là "Danh bất chính" . Nhưng, Vương Nhất Bác tình nguyện trượng phu tiền trảm hậu tấu, còn hơn để cậu bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật, cho cậu "Quyền lựa chọn" có tiếng không có miếng hữu dụng sao?

Cho dù trong lòng Vương Nhất Bác chua xót khổ sở, cũng biết Vu Bình không thể không nhận, cái này không liên quan đến tình yêu, mà liên quan đến nhân tình.

Sự tình bên trong, cậu thậm chí không thể ra vẻ ghen tỵ, cái này hoàn toàn bất đồng với việc thê thiếp tranh giành tình nhân, nếu như cậu không biểu hiện hào phóng thỏa đáng, không chỉ có trượng phu ghét cậu, tất cả mọi người Tiêu phủ sẽ coi thường cậu?

Mọi người có lẽ tôn trọng Đại Công Chúa, nhưng không người nào nguyện ý cưới một con dâu kiêu ngạo tùy hứng như vậy. Đại Trường công chúa khi còn sống không chỉ một lần dạy Vương Nhất Bác, muốn cậu đối nhân xử thế uyển chuyển một chút, không cần bước lên dấu chân mẫu thân.

Nhưng, có người nào vui lòng cùng người khác chia sẻ trượng phu của mình?

Chẳng lẽ báo ân cũng chỉ có thể "Lấy thân báo đáp" sao?

Vương Nhất Bác do dự nhiều ngày, rốt cuộc quyết định trước nói chuyện công bằng cùng Vu Bình một chút.

Vương Nhất Bác đi tới Tây Sương, Vu Bình đang dỗ Vọng nhi chơi đùa đối với cô nương đáng thương này mà nói, cháu nhỏ trước mắt là vui vẻ cùng an ủi duy nhất của nàng.

Vọng nhi đã tám tháng, đã biết bò, lúc này hắn mặc y phục tiểu hổ liền thân bò qua bò lại ở trên giường, Vu Bình cầm một con hổ bông đùa với bé, bé thỉnh thoảng đưa tay nhỏ bé lên xuống, trong đôi mắt đen lúng liếng tràn ngập tò mò.

Nhìn hai cô cháu, lòng Vương Nhất Bác của chẳng biết tại sao lập tức mềm nhũn.

Vu Bình mặc dù trên mặt cười, nhưng cũng không thể che giấu thần sắc tiều tụy, nàng mặc quần áo trắng ảm đạm, thân hình yểu điệu hấp dẫn đã gầy đi rất nhiều, quần áo mặc lên người trống trải.

"Thiếu phu nhân, người tới rồi hả ? Mau vào trong nhà ngồi." Vu Bình nhìn thấy Vương Nhất Bác ở cửa, liền vội vàng đứng lên thi lễ.

"Ta tới xem một chút. Vọng nhi tất cả đều tốt chứ? Có thiếu hụt gì không?" Vương Nhất Bác mỉm cười đi tới, đưa tay ôm lấy Vọng nhi.

"Vọng nhi rất tốt. Bé rất khoẻ, ban đêm có chút không thích ứng sẽ khóc náo, mấy ngày nay đã quen, quen thuộc với bà vú, ăn ngủ cũng an ổn." Vu Bình ôn hòa hồi đáp.

Vương Nhất Bác hôn khuôn mặt nhỏ bé của Vọng nhi một cái, tiểu tử vì nhột mà thầm thì cười lên, lộ ra hai răng sữa trắng đáng yêu.

Vọng nhi thừa kế tuấn mỹ của cha đẻ, hơn nữa Tiêu phủ tiền tài quyền thế, tương lai còn dài không biết trêu chọc trái tim bao nhiêu người đấy.

Vu Bình thấy Vọng nhi đưa tay đi kéo vòng cổ Vương Nhất Bác, vội vàng đưa tay ngăn cản, nàng cười đem Vọng nhi nhận lấy, nói: "Tiểu hài tử thích nhất kéo đồ, ta hiện tại không dám mang đồ trang sức."

Vương Nhất Bác siết chặt Vọng nhi, nói: " Bảo Bảo mấy tháng đáng yêu nhất."

Vu Bình gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy, lớn lên sẽ chạy trốn, đại khái là một đứa bé nghịch ngợm."

Hai người ngồi ở trên tháp, cùng nhau trêu chọc Vọng nhi, nói xấu câu được câu không. Nói xấu xong rồi, trong phòng lắng xuống, có chút lúng túng.

Vương Nhất Bác siết lòng bàn tay mình, đánh mạnh tinh thần nói: "Ta hôm nay tới đây, là có chuyện tìm cô nương, vốn chuyện này để ta làm không thích hợp, nhưng nhiều lần biến cố, Tiêu phủ chúng ta và Vu gia quan hệ không phải bình thường, nên không làm những thứ văn chương kiểu cách, ta nói thẳng."

Mà Vu Bình ôm Vọng nhi, thần sắc lạnh nhạt nghe.

"Trước khi lệnh huynh tạ thế, đem cô nương giao cho Tứ thiếu gia chúng ta, Tứ thiếu gia cũng thưởng thức cô nương, cho nên muốn thừa dịp lệnh huynh trăm ngày đem cô nương đón vào cửa, cũng có thể khiến lệnh huynh đi được an tâm. . . . . ."

"Thiếu phu nhân." Vu Bình chợt lên tiếng cắt đứt lời nói Vương Nhất Bác: "Ta hiểu rõ ý người rồi, đừng nói nữa ."

Vương Nhất Bác nhìn về phía Vu Bình, Vu Bình lại cúi đầu, tóc bên thái dương bị Vọng nhi túm lấy, che khuất khuôn mặt hắn ta, không thấy rõ nét mặt.

"Vu Bình cảm tạ Tứ thiếu gia và thiếu phu nhân, chỉ là. . . . . ." hắn ta cười nhẹ, nói: "Nếu như ca ca ta không có chuyện gì, ta có lẽ đã mặt dày đổ thừa Tứ thiếu gia rồi. Lời nói không sợ thẹn thùng, ta xác thực rất ngưỡng mộ hắn, thậm chí vì hắn cam tâm làm lẻ."

Vương Nhất Bác giật mình, trong lòng không nói được rốt cuộc là tư vị gì.

Có một người đẹp ở trước mặt mình cứ nói chung tình với trượng phu của mình, loại tư vị này thật rất kỳ diệu a.

Điểm chết người là, cậu vẫn không thể bài xích, không thể ghét người này.

Vu Bình chợt ngẩn mặt lên, nụ cười trên mặt có vẻ nhẹ mà mờ mịt, nói: "Nhưng là ca ca ta đi, hơn nữa còn là vì Tứ thiếu gia mới đi, ta biết rõ lúc huynh ấy lựa chọn vì Tứ thiếu gia đỡ mũi tên, nhất định không nhớ cái gì, chẳng qua cảm thấy nên làm như vậy, cho nên không chút do dự. Huynh ấy nhất định không cầu thi ân báo đáp, vậy sẽ khiến người xem thường mình. Cho nên, ta là muội muội, làm sao có thể để huynh ấy mất thể diện? Nếu như ta thật sự gả cho Tứ thiếu gia, ta sẽ có cảm giác hạnh phúc của mình là dùng mệnh ca ca đổi lấy, ta sao có thể an lòng đây? Ta không thể coi thường huynh ấy."

Vương Nhất Bác cầm tay Vu Bình, lần đầu tiên, cậu cảm thấy cô gái xinh đẹp trước mắt này đáng giá tôn trọng. Không phải ai cũng có thể lựa chọn bỏ hay lấy, nhất là cuộc sống phú quý an nhàn một cách dễ dàng .

Chỉ bằng vào Vu Bân là ân nhân cứu mạng của Tiêu Chiến, nếu như Vu Bình gả cho Tiêu Chiến, về sau Vu Bình ở Tiêu phủ sẽ không chịu uất ức, hơn nữa địa vị không phải bình thường, cho dù Vương Nhất Bác là chính thê cũng phải khiêm nhượng nàng ba phần.

Thế nhưng ưu thế này, Vu Bình lại nói buông tha liền buông tha, người này thật khác người.

Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói: "Ta cũng là người nhỏ mọn, không hy vọng người khác tới chia sẻ phu quân của mình, cho nên ta hôm nay vốn là tính toán thử dò xét ngươi. Nhưng nghe ngươi nói, thấy rõ là ta ích kỷ."

Vu Bình nhàn nhạt cười cười, thật ra đáy lòng hắn ta rất hâm mộ Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác có thể vì môn đăng hộ đối mà thuận nước đẩy thuyền làm vợ cả Tiêu Chiến, nhưng Vu Bình biết cho dù mình gặp Tiêu Chiến lúc chưa cưới, cũng không thể trở thành chính thê của hắn?

Hơn nữa, Vu Bình nhìn ra được Tiêu Chiến rất thích Vương Nhất Bác, cho dù hắn miễn cưỡng nạp nàng, chỉ sợ cũng vì trả ân tình huynh trưởng nàng, vậy thì cần gì chứ?

Mặc dù nàng không cách nào khống chế tâm ý của mình, nhưng nàng tối thiểu có thể khống chế hành vi của mình, không để cho mình lưu lạc đi xin tình yêu, thật đáng buồn cười.

---

"Chiến. . . . . . Chiến ca. . . . . . đừng mà. . . . . . ừ. . . . . . "

Màn lụa nhẹ rủ xuống, âm thanh rên rỉ triền miên không dứt làm người ta mặt đỏ tới mang tai, làm nha hoàn trực đêm phòng ngoài cũng không nhịn được xuân tâm lay động, mất hồn mất vía.

"Thật không cần? Mới vừa rồi là ai tới trêu chọc ta? Ừ?"

Tiêu Chiến tham luyến vuốt ve thân thể của tiểu lang quân, khi hắn vuốt ve ở dưới, tiểu lang quân hắn xuất lạc càng mê người, cũng thật sâu hấp dẫn hắn, để cho hắn vì cậu mê say.

Giữa phu phu quả nhiên là thường "Xâm nhập khai thông" như vậy tình cảm mới có thể hòa thuận, cá nước hài hòa a.

"Ta sai rồi. . . . . . tha cho ta đi. . . . . . ô ô. . . . . . " Vương Nhất Bác khóc khẽ không giống khước từ, mà càng giống như tán tỉnh, khiến Tiêu Chiến thầm than một tiếng báu vật trời sanh, liền cúi đầu hôn môi của cậu, ôm chặt eo của cậu, bắt đầu điên cuồng kéo ra đưa vào .

"Ừ. . . . . . a. . . . . . " Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, mái tóc đen nhánh giống như thác nước rủ xuống lay động, cậu theo luật động của Tiêu Chiến mà đung đưa eo, làm người ta nghiện khoái cảm tê dại, một luồng sóng cuốn lấy toàn thân cậu, hai chân thon dài chủ động vòng chặt eo hắn, tận tình phối hợp hắn.

Đúng như Tiêu Chiến nói, tối nay là cậu cố ý hấp dẫn hắn, bởi vì trong lòng không an cùng lo sợ nghi hoặc.

Vu Bình lại chủ động cự tuyệt Tiêu Chiến thu nạp, kết quả này đối với Vương Nhất Bác mà nói là có lợi nhất, nhưng cậu không cách nào an lòng, cảm thấy áy náy.

Đạo nghĩa và lòng riêng trước mặt, huynh muội Vu thị có vẻ như tâm hồn trong sáng, khiến cậu càng thêm ích kỷ và khó chịu, phu quân có thể cho là cậu tâm địa ác độc hay không, không thể khoan dung, có vì vậy mà ghét cậu? !

"Chiến ca. . . . . . Như vậy có thoải mái hay không?" cậu ôm chặt lấy bả vai Tiêu Chiến, đưa phấn lưỡi liếm nụ hoa trên ngực bền chắc của hắn, Tiêu Chiến khàn khàn rên rỉ một tiếng.

"Bảo bối, đệ lại muốn tác quái."

Vương Nhất Bác giảo hoạt cười trộm, dứt khoát ngậm nụ hoa trước ngực hắn không thả, liếm láp qua lại mút vào, thân thể Tiêu Chiến đột nhiên run một cái, đem dục vọng chính mình chôn sâu hơn, hung hãn nhanh chóng kéo ra đưa vào , Vương Nhất Bác bị hắn kích tình đụng nhau, thất thanh rên rỉ, ngay cả giường lớn kiên cố đều bị hai người kịch liệt vận động mà kêu két vang dội, làm người ta nghe mặt đỏ tới mang tai.

Không biết qua bao lâu, khi Vương Nhất Bác cho là mình sẽ phải hôn mê thì Tiêu Chiến cuối cùng bắn nhanh từng cổ tinh hoa nóng bỏng.

Tiêu Chiến thở ra một hơi thật dài, khoái cảm mãnh liệt như vậy, thật để cho hắn dục tiên dục tử, xem ra tiểu lang quân của hắn đích xác là báu vật nhân gian, cuộc sống "Tính phúc" tương lai của bọn họ nhất định sẽ mỹ mãn.

Nhận thức như vậy, dễ dàng làm cho tâm tình hắn vui vẻ.

Mấy phen mây mưa, Vương Nhất Bác đã mềm nhũn, không thể động đậy, vẫn là Tiêu Chiến lấy nước nóng giúp cậu lau sạch thân thể, hai người đều mệt, chuyện tắm rửa phải đợi đến sáng sớm mai thôi.

Chờ tất cả dọn dẹp thỏa đáng, lần nữa nằm chết dí trong ổ chăn sạch sẽ thoải mái thì Tiêu Chiến đưa tay ôm tiểu lang quân vào trong ngực, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Vương Nhất Bác lúc này đã khôi phục nguyên khí, nhưng không buồn ngủ chút nào, cậu ở trong lồng ngực Tiêu Chiến trằn trọc trở mình, tâm tư bất an.

"Thế nào?" bàn tay Tiêu Chiến vẫn ôm cậu, buồn ngủ mông lung hỏi.

Vương Nhất Bác chui vào trong ngực Tiêu Chiến, đầu gối ở ngực hắn, lầm bầm hỏi: "Ta không phải người xấu?"

"Ừ?" Tiêu Chiến buồn cười hỏi: "Ai nói đệ xấu?"

"Bởi vì chuyện Vu cô nương a." Vương Nhất Bác thở dài, nói: "Vu Bân đối với chúng ta có ân cứu mạng, hắn đem muội muội duy nhất giao cho huynh, chúng ta theo lý nên hoàn thành nguyện vọng của Vu Bân , nhưng là. . . . ."

"Nhưng nàng ta không vui lòng?"

"Ừ." Vương Nhất Bác thản nhiên thừa nhận: "Ta có thể tiếp nhận Vọng nhi, nhưng không cách nào tiếp nạp Vu cô nương, nếu phu quân thật nạp nàng, ta về sau nhất định sẽ ghét nàng, dù Vu gia đối với chúng ta có ân. Nên khi chính tai ta nghe Vu cô nương cự tuyệt gả cho huynh thì đáy lòng ta thật cao hứng. Chiến ca, huynh nói ta có phải rất xấu, rất ích kỷ? Nàng đáng thương như vậy, ta vẫn không muốn đem huynh chia cho nàng một xíu."

Tiêu Chiến bật cười, hỏi: "Đệ đem ta chia cho nàng như thế nào? Đem ta cắt thành tám khúc sao?"

Vương Nhất Bác tức giận đập hắn mấy cái, oán giận nói: "Nói nhăng quậy gì đấy? Không được nguyền rủa bản thân mình?"

Tiêu Chiến ha ha cười ra tiếng, sau đó bàn tay tách hai chân của cậu, đem dục vọng lần nữa vùi sâu vào mật động nóng bỏng của cậu, trong tiếng rên rỉ từ từ rút ra luật động .

"Không đem ta chia sẻ cùng người khác, nói rõ đệ để ý ta. Ta cao hứng còn không còn kịp, làm sao cảm thấy đệ rất xấu? Hơn nữa, có lúc đệ hư một chút, ta sẽ yêu hơn."

"Ta đang nói với huynh chính sự đấy. . . . . . ngô. . . . . . ừ a. . . . . . không cần. . . . . . ta mệt muốn chết rồi. . . . . . "

"Còn có ý định suy nghĩ vơ vẫn, khi nào mệt muốn chết rồi?"

Tiêu Chiến để cho cậu nằm trên người mình, đôi tay nâng mông của cậu, thẳng lưng luật động.

Cổ họng Tiêu Chiến phát khô, dùng thanh âm Vương Nhất Bác không nghe được thì thầm nói: "bảo bối, cuối cùng sẽ có một ngày ta bị đệ làm mệt chết mới đúng."

Tình yêu, một đêm toàn hoan vui, phiền não tràn đầy trong lòng Vương Nhất Bác tựa hồ cũng biến thành không còn gì nữa rồi.

Ngày tiếp theo, phu phu Tiêu Chiến trong trong thư phòng sửa sang lại sổ sách.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác đem sổ sách ba năm tới nay sửa sang lại ngay ngắn rõ ràng, các loại thu vào và chi ra cũng rõ ràng sáng tỏ, hơn nữa đặc biệt phân hai bản trong ngoài, nhằm trông nom tôi tớ ghi chép, tùy thời chú ý đến hành động của hắn, thưởng phạt phân minh.

Vương Nhất Bác chia rõ quyền nhân sự và tài chính, hơn nữa phân công minh xác, ai có chức nấy, dò xét lẫn nhau, hiệu quả tương đối rõ rệt.

Ở phương diện này, Vương Nhất Bác cực kỳ có thiên phú, cậu quản lý ba năm nay, danh sách tư sản hàng năm của Tiêu Chiến tăng gấp hai lần, đối với một người chưa từng bước chân ra khỏi nhà, đây thật là thành tích khó lường .

Tiêu Chiến cười he he đem sổ sách xem một lần, nói: "Nhà có hiền thê, mọi sự không lo, quả thế."

Vương Nhất Bác nói: "Những năm này chiến sự căng thẳng, các điền trang sản xuất lương thực của chúng ta cũng bị xung làm quân lương rồi, nhưng hoàng thượng ghi cho ta giấy nợ, về sau nhớ đòi lại."

Tiêu Chiến bật cười, nói: "Tất cả do đệ an bài là được."

"Hiện tại thiên hạ thống nhất, quốc gia an khang, chúng ta cũng không cần dự trữ nhiều lương thực như vậy, nên bán một chút, nếu không chồng chất tại kho lúa chỉ làm mồi cho chuột." Vương Nhất Bác hiện tại rất có phong phạm đương gia chủ mẫu, quản lí gia đình đâu ra đấy.

Tiêu Chiến thở dài, nói: " Phương nam lương thực đầy đủ, Phương bắc nhiều năm chiến loạn cùng thiên tai, lương thực thiếu rất nhiều, những năm trước ta còn thấy trên đường không ít người chết đói, nếu như có thể, làm chút việc thiện thôi."

Vương Nhất Bác lại nói: "Nếu chỉ mỗi bữa một chén cơm, chỉ có thể hóa giải nạn đói nhất thời, cần phải có kế sách ổn định và hoà bình lâu dài? Thay vì bố thí, để bọn họ không làm mà hưởng, không bằng thuê bọn họ làm chút chuyện, cho bọn hắn tiền công và lương thực, đây mới là kế hoạch lâu dài."

"Lấy công trả tiền? Đây là vấn đề quan viên triều đình nên suy tính thôi." Tiêu Chiến phẫn nộ hất ra sổ sách, nói chuyện kinh tế hắn liền nhức đầu:"Thôi, đối với mấy cái này ta không hiểu, đệ có chủ tính thì làm đi, có thể cứu một người cũng là tích đức."

Vương Nhất Bác gật đầu một cái, nói: "Ta sẽ nỗ lực. Còn nữa..., về chuyện Vu cô nương, ta vẫn không an tâm, nàng cô đơn một mình như vậy, cũng không phải là biện pháp, không bằng ta và nàng kết bái tỷ đệ, đem di sản mẫu thân cho ta chia cho nàng một chứ? Tương lai cũng dễ tìm nhà chồng."

Tiêu Chiến nhướng mày, tựa hồ không ngờ tới cậu sẽ nghĩ ra biện pháp bồi thường này, hắn dùng ngón tay gõ bàn sách, trầm ngâm nói: "Không ổn, cho dù đệ cùng nàng kết bái rồi, hắn lấy danh nghĩa chị chồng cũng không thích hợp ở Tiêu phủ, trên danh phận vẫn lúng túng. Ta đi tìm mẫu thân thương lượng, để cho mẹ thu Vu Bình là nghĩa nữ, như vậy hắn chính là tiểu thư Tiêu phủ, tự nhiên có thể danh chánh ngôn thuận ở tại Tiêu phủ."

"Như vậy cũng tốt." Vương Nhất Bác thích chủ ý này của Tiêu Chiến, một khi thành công, như vậy Tiêu Chiến và Vu Bình chính là huynh muội, tự nhiên không cần quan tâm về tình yêu.

"Đúng rồi, Chiến ca, huynh ở U Châu vài năm đã làm những gì? Ta còn tưởng huynh đi du lịch khắp nơi, thì ra vẫn đợi ở U châu." Vương Nhất Bác hiếu kỳ, Tiêu Chiến ở Kế Thành U châu đến tột cùng vì cái gì, sao lại đợi ba năm:"Là hoàng thượng phái huynh làm chuyện gì bí mật sao? Giống như nhị ca ẩn núp như vậy? Có thể nói không?"

Tiêu Chiến cười cười, nói: "Hiện tại chiến sự đã xong, quốc gia bình định, tự nhiên có thể nói, không bao lâu nữa hoàng thượng cũng sẽ nói chính thức ở trên triều, ta đi U châu không vì cái gì khác là xây thành trì."

"Xây thành trì?" Vương Nhất Bác kinh ngạc há to miệng, nói: "Xây thành gì? Làm sao phái huynh đi? huynh không phải là kỹ sư!"

"Có thể là thiên tài kỹ sư, không phải là thành trì bình thường." Tiêu Chiến kiêu ngạo ngẩng cao cằm, nói: "Là vì dời đô, vì thành lập một kinh thành mới."

"Cái gì? !" Vương Nhất Bác khiếp sợ đứng lên, chạy đến trước người Tiêu Chiến kéo cánh tay hắn, không thể tưởng tượng nổi liên tiếp đặt câu hỏi: "Hoàng thượng muốn dời đô? Dời đến đâu? Kế Thành U châu sao? Tại sao? Kim Lăng không tốt sao? Bắc Phương không phải rất hoang vu sao?"

Tiêu Chiến vỗ vỗ bả vai cậu, ý bảo cậu bình tĩnh lại, mới nói: "Ban đầu ta cũng giống đệ khiếp sợ nghi vấn, hoàng thượng là vị nhà lãnh đạo vĩ đại, hắn có suy tính riêng thôi. Thiên hạ thống nhất, Kim Lăng an phận ở một góc, hơn nữa Phương bắc nhiều dân tộc thiểu số, thích quấy rầy biên giới, thậm chí cổ động xâm chiếm trung nguyên, nếu như kinh thành ở Phương nam, sẽ không có lợi cho việc trị vì phía bắc."

Tiêu Chiến thật sự kích động, để cho hắn đường đường đại thiếu gia nguyện lao vào nguy hiểm, là vì một câu nói của Huyền Dục.

Huyền Dục nói: "Hôn nhân bất hoà, không tiền bồi thường, không cắt đất, không nạp cống, "Thiên Tử thủ biên giới, quân vương chết xã tắc", Đại Cảnh hoàng triều ta làm như thế!"

Cho nên, Huyền Dục muốn đem kinh thành đến nơi nguy hiểm, hắn muốn tự mình trấn thủ biên giới, hắn muốn thiên hạ này thống nhất, cùng chết sống với giang sơn.

Mà Huyền Dục lựa chọn Tiêu Chiến làm người thiết kế kinh thành mới, bởi vì Tiêu Chiến thuở nhỏ thích kiến tạo, tinh thông đo vẽ bản đồ và hội họa, năng lực thẩm mỹ của hắn càng nổi bật, quan trọng nhất là, Huyền Dục tin tưởng tiểu biểu đệ này.

Đối với một hoàng đế mà nói, còn chuyện gì quan trọng hơn viêc xây dựng kinh thành? Không chỉ vì kinh thành có nguy nga hùng vĩ hay không, còn vì an nguy của hắn, hắn đương nhiên không thể giao thiết kế cho người bình thường.

Tựa như kiến tạo Hoàng lăng, một khi xây dựng xong Hoàng lăng, những công nhân đều bị giết chết, bí mật Hoàng lăng không thể tiết lộ, người chết không cách nào tiết lộ ra ngoài.

Nhưng Hoàng lăng có thể bắt người chết theo, kinh thành không thể, kinh thành đại biểu cho sinh mạng, đại biểu cho sức sống, giết người chẳng lành, vì vậy hoàng đế nhất định phải tìm kiếm người tin cẩn phụ trách xây dựng.

Ba năm này, Tiêu Chiến một mực khảo nghiệm địa chất ở Kế Thành U châu, địa hình điều tra, tính toán dân số, cân nhắc một chút vấn đề kinh tế phức tạp nhưng vụn vặt, thiết kế một tòa thành không đơn giản, nếu muốn chân chính xây dựng tốt thì càng phiền toái, mà một khi dời đô, dính đến nhiều người phải di chuyển, công việc liền to lớn phức tạp hơn.

Thời gian ba năm, Tiêu Chiến cũng chỉ làm công tác chuẩn bị tiền kỳ mà thôi, bước đầu vẽ ra thảo đồ thiết kế kinh thành mới.

Công việc tương lai, thời gian dài hơn, quan trọng hơn.

Một tòa thành không phải một thế hệ có thể xây xong, cần mấy đời người kiên trì, sinh thời, Tiêu Chiến có thể tận mắt thấy hình dáng thô sơ của kinh thành, cũng đủ hài lòng.

Mà trong lúc Huyền Dục tại vị, có thể thực hiện dời kinh thành hay không, còn không biết.

"Trời ạ! Trời ạ! Trời ạ!" Vương Nhất Bác ban đầu là không tin, đến khiếp sợ, đến than thở, cậu nắm thật chặt cánh tay, Tiêu Chiến tựa hồ như thế không đủ để biểu đạt nội tâm chấn động của cậu.

Lợi hại như vậy, phu quân cậu sắp sửa tự mình thiết kế xây dựng một tòa thành, một kinh thành mới!

"A, Chiến ca, nếu vậy chẳng phải giá đất ở Kế thành sẽ tăng cao sao? Đất đai U châu cũng tăng cao?" Vương Nhất Bác chợt tỉnh ngộ, hưng phấn vỗ bàn tay mình, nói: "Chúng ta nhân cơ hội mua một ít đất như thế nào? Lúc này chính là mua bán không lỗ a!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro