Chỉ hôn - chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến nâng trán thở dài, tiểu phu quân của mình làm sao tham tiền như thế? Cậu thuở nhỏ cũng không thiếu thốn.

"Phu quân, đệ thật lợi hại, đệ nhất định có thể đảm nhiệm chức vị Hộ bộ thượng thư, trông coi tiền tài thiên hạ."

Vương Nhất Bác hì hì cười một tiếng, quơ quơ cánh tay hắn, nói: "Như thế nào? Huynh vì hoàng thượng khổ cực như vậy, lấy một chút phần thưởng cũng không có vấn đề?"

"Vấn đề lớn, cái này gọi là lợi dụng chức quyền, trung gian đổ đầy túi riêng"Tiêu Chiến gõ đầu nhỏ của cậu một cái, nói: "Hơn nữa đệ có thể nghĩ, hoàng thượng sẽ nghĩ không nghĩ tới sao? Hắn đã sớm phái người đem tài sản Kế Thành thu về quốc khố rồi, phần lớn thổ địa U châu cũng đều của hắn, sau khi dời đô, hắn muốn dùng đất đai này phân cho công thần, nơi nào cho đệ đầu cơ tích trữ?"

Vương Nhất Bác nhất thời cúi đầu, than thở tức, nói: "Ta còn tưởng có thể đại phát một khoản tiền phi nghĩa."

Tiêu Chiến cười ha ha, nói: "Đệ không cần như đưa đám, ta khổ cực xây thành trì, biểu ca sẽ phân cho ta một phần Hoàng trang ở Kế Thành, so với đệ lén lút mua lợi hại hơn?"


Vương Nhất Bác trợn to hai mắt, nhìn Tiêu Chiến một lúc lâu, mới lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn, hướng về phía Tiêu Chiến vẻ mặt trách móc.

Tiêu Chiến trừng cậu, hỏi: "Lại suy nghĩ lung tung cái gì?"

Vương Nhất Bác ha ha cười trộm, đến bên lỗ tai hắn nói nhỏ: "Hoàng thượng đối với phu quân thật hào phóng, nếu không phải biết phu quân lợi hại, ngay cả ta cũng cho phu quân và hoàng thượng có tư tình."

Tiêu Chiến buồn cười ôm cậu, đưa tay đánh cặp mông của cậu hai cái, nói: "Ngay cả phu quân cũng dám cười cợt, ừ?"

"Không dám. . . . . ngô ừ. . . . . . "


Màn bích che cửa sổ thư phòng rủ xuống, che giấu cảnh xuân triền miên.

Mười ngày sau.

Vương Nhất Bác đang chuẩn bị áo, đây là loại áo hai lớp mặc mùa xuân, bề ngoài thêu gấm màu tìm dầy cộm, trên mặt hoa văn bằng chỉ tơ tằm, bên trong lót vải bông mềm mại.

Đây là Vương Nhất Bác chuẩn bị áo khoác cho Tiêu Chiến, mặc dù đại tộc thế gia đều có người may riêng, nhưng người khác làm y phục có tốt hơn nữa, cũng không bằng mình tự tay may, mặc trên người phu quân có cảm giác thành công rất lớn.

Vương Nhất Bác chuẩn bị vì Tiêu Chiến làm đủ xiêm áo mặc bốn mùa, bởi vì không lâu nữa, Tiêu Chiến sẽ lên đường tới U châu rồi.

Hoàng đế Huyền Dục công khai việc xây dựng kinh thành trên triều, mặc dù rất nhiều đại thần kịch liệt phản đối, nhưng Vương Nhất Bác tin tưởng chỉ cần chuyện Huyền Dục quyết định, không ai có thể ngăn cản được.

Xây dựng kinh thành mới, đã thành định cục, mà về sau sợ rằng Tiêu Chiến phải tạm trú lâu dài ở tiền tuyến rồi.

Hai người mới vừa đoàn tụ chưa bao lâu, lại phải chia lìa, điều này làm Vương Nhất Bác rất khó chịu, cậu không thể cả ngày lẫn đêm quấn Tiêu Chiến không thả, cũng chỉ có thể may xiêm y cho hắn, mượn từng nét chỉ, đem tâm tình dồn vào trong đó.

"Công tử!" Cả phòng thanh tịch, chợt vang lên một giọng nói lớn."Công tử!"

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ để kim xuống, cậu vừa rồi không cẩn thận châm vào tay, chảy máu, còn rất đau .

Cậu nhìn Thu Thủy vội vội vàng vàng chạy tới, trước kia cảm thấy nha hoàn này còn có thể tin, hôm nay Thu Thủy cũng lấy chồng, thành vợ quản sự, thế nào ngược lại càng xúc động rồi?

"Thu Thủy, ngươi cũng là nương tử quản sự rồi, không thể chững chạc một chút?" Thu Nguyệt vẫn phục vụ bên cạnh Vương Nhất Bác không vui phê bình nói.

"Ai yêu, đừng nhắc tới chững chạc không ổn , đã xảy ra chuyện a." Thu Thủy dùng khăn tay lau lau mồ hôi trán, tiến tới bên cạnh Vương Nhất Bác, nhỏ giọng nói: "Nô tì nói công tử, người cũng không thể chỉ chú ý việc vặt, sao không quan tâm quan tâm chuyện bên cạnh thiếu gia?"

Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày, nói: "Hắn hôm nay bận rộn chuyện lớn, ta cũng không xen tay vào được, giúp hắn xử lý tốt bên trong còn chưa đủ sao?"

"Ai!" Thu thủy nhẹ nhàng dậm chân một cái, hỏi: "Hai người các ngươi a, không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, cũng không biết đảo mắt sẽ thay đổi? Biết không? Mới vừa rồi a, có người dời đến Sính Đình Các"

"À?" Thu Nguyệt lớn tiếng cả kinh, hỏi: "Thiệt hay giả?"

Thu Thủy liếc nàng một cái, nói: "Ta có thể nói mò chuyện này sao?"


Dời đến Sính Đình Các chính là Vu Bình, trước đây hắn đươc Trịnh phu nhân thu làm nghĩa nữ, trở thành huynh muội với các vị công tử Tiêu gia, nếu thành tiểu thư Tiêu gia, muốn đơn độc ở một mình tự tu, chủ mẫu Trịnh thị vì nàng chọn lựa nơi thích hợp cho nàng - Sính Đình Các.

Vương Nhất Bác nắm ngón tay chảy máu, Thu Nguyệt muốn giúp cậu mút một mút, bị cậu cự tuyệt.

Cậu nhìn Thu Thủy, hỏi: "Tự sơ, tại sao? Trước kia ta không nghe một chút tin tức nào?"

Thu Thủy phỉ nhổ nói: "Ta nói người kia không đơn giản, tâm cơ sâu, rõ ràng muốn làm người của thiếu gia, cố tình còn lạt mềm buộc chặt đùa giỡn. Ban đầu nàng cự tuyệt hôn sự, ta nói nàng khẩu thị tâm phi, thu mua lòng người, các ngươi còn nghi ngờ ta, cuối cùng nghĩ xấu cho ta".

Thu Nguyệt chần chờ nói: "Chẳng lẽ là thật? nàng cũng quá đáng đi, đùa bỡn cái gì? Thiếu gia nói muốn thu nàng, nàng lại cự tuyệt, cự tuyệt lại tự tu?"

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy đầu từng trận đau, vẫn được Đại Công Chúa che chở, tiểu nam hài cảm giác mình hoàn toàn không thích ứng được loại lục đục đấu đá.

Cậu phát hiện mình hoàn toàn không có biện pháp hiểu Vu Bình.

Những ngày qua cậu còn cảm thấy Vu Bình tự tôn, là một người đáng bội phục, sao đảo mắt lại có thủ đoạn như vậy?

Tiêu Chiến đem tài sản Vu Vân tích góp từng tí một trong mấy năm nay tất cả đều cho Vu Bình, hơn nữa còn tự mình thêm rất nhiều; Trịnh phu nhân cũng cho Vu Bình không ít tiền riêng, thu dưỡng nghĩa nữ; Vương Nhất Bác cũng tặng hắn không ít vàng bạc châu báu, cảm tạ Vu gia cứu phu quân của cậu.

Lại nói, hôm nay Vu Bình gia sản phong phú, coi như là tiểu phú bà rồi, hơn nữa thành nghĩa nữ Tiêu phủ, thân phận đột nhiên thay đổi, về sau cũng có thể nói là đại nhân vật, nàng còn muốn cái gì, lại đi tự tu?

Nàng dùng phương thức này biểu đạt mình vĩnh không kết hôn, là muốn chứng minh cái gì?

Nếu như nàng không thể đường hoàng gả cho Tiêu Chiến, như vậy liền tình nguyện cô độc quãng đời còn lại?


Để cho nàng gả, nàng không lấy; nàng không lấy chồng, rồi lại tự tu, làm cho mình đáng thương , muốn làm ai thương hai, thu hút ánh mắt của ai?

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy uất ức ngăn ở ngực, khó chịu khiến cậu gần như không thở nổi.

Cậu thật muốn vọt tới trước mặt Vu bình, hét to mấy câu: ngươi muốn gả liền gả, gọn gàng linh hoạt, cần gì làm nhiều mờ ám như vậy? Ngươi vì cái gì? Muốn cái gì?

Muốn biểu hiện ta không thể dung người, biểu hiện ngươi si tình tuyệt đối sao?

Một lòng muốn đoạt được Tiêu Chiến sao?

"Công tử? Người đừng vội, đừng nóng vội, cái này có gì hay? nàng muốn giày vò là chuyện của nàng, chỉ cần Tứ thiếu gia không để ý tới , nàng có thể thế nào?" Thu Nguyệt thấy sắc mặt Vương Nhất Bác tái nhợt, vội vàng bưng ly nước trà đưa cho cậu, trấn an nói: "Uống chút nước thông cổ, bực tức loại người này làm gì, không đáng giá."

Vương Nhất Bác phất tay, lắc đầu một cái, nói: "Thu Nguyệt, ta khó chịu chết, sao người thành thân phải gặp nhiều chuyện khó như vậy? Trước kia ta không hiểu mẫu thân tại sao cố ý muốn cô độc ở phủ công chúa, hiện tại mới hiểu được, rất ầm ĩ. nàng còn chưa gả cho Chiến ca, có thể giày vò như vậy, nếu như ban đầu thuận thế, đáp ứng gả, cuộc sống của ta sau này sợ rằng thật muốn sống không bằng chết."

Thu Thủy bất mãn nói: "Công tử, người cũng không thể không có uy phong, diệt chí khí của mình á. Vị kia có gì đặc biệt hơn người? Không phải lấy đức bán đức, lấy thân báo đáp sao? nàng trên miệng nói thật hay, dáng vẻ thật tốt, nhưng trên thực tế làm chuyện bôi nhọ huynh trưởng nàng! nàng thành nghĩa nử của phu nhân, công tử Tiêu gia, hiện tại lại tự sơ, vĩnh viễn không gả, không thể danh chánh ngôn thuận nhờ cậy tiêu phủ cả đời?"


Vương Nhất Bác nói: "Theo nàng đi, muốn như thế nào liền như thế ấy."

"Ai nha, công tử, người không thể nghĩ như vậy, không thể để nàng muốn làm gì thì lam! Người biết nàng tự tu là có tính toán gì hay không? Nàng nói muốn đi theo Tứ thiếu gia tới Phương bắc, giúp thiếu gia xây dựng kinh thành mới, hoàn thành nguyện vọng huynh trưởng nàng!"

Vương Nhất Bác đứng lên, thần sắc nghiêm túc, hỏi: "Chuyện này làm thật?"

Thu Thủy dùng sức gật đầu, nói: "Thiên chân vạn xác!"


Vương Nhất Bác một hồi choáng váng đầu, hoa mắt, cậu đỡ cánh tay Thu Nguyệt mới đứng vững thân thể.

Qua một lúc lâu, cậu mới oán hận nói: "Buồn cười!"

Viện Tử Đằng? Bên ngoài thư phòng.

Tiêu Chiến nghe Vu Bình nói muốn đi theo hắn đến phương bắc, nhàn nhạt cự tuyệt nói: "Huynh hiểu muội tưởng niệm huynh trưởng, nhưng xây thành trì không phải chuyện đùa, không để cho muội nhúng tay vào."

Vu Bình lẳng lặng nói: "Muội sẽ không nhúng tay xây thành trì, chỉ muốn vì huynh xử lý chút chuyện cuộc sống vụn vặt. Huynh quanh năm bên ngoài, không ai giúp một tay, cuộc sống không tiện ? Hôm nay chúng ta là huynh muội, cũng không có gì kiêng kị ."

Theo truyền thống, nam nhân xuất ngoại kiếm sống, hoặc làm quan, hoặc buôn bán, hoặc làm kinh doanh khác, thê tử không thể đi theo, phải ở nhà thay thế trượng phu hiếu kính cha mẹ chồng, theo trượng phu đi xa ngược lại là tiểu thiếp hoặc Đại nha hoàn thông phòng.

Loại quy củ này, nam nhân rất ưa thích, vợ cả chính thất rất ghét, nhưng tam tòng tứ đức không thể không tuân theo.

Vu Bình hiển nhiên đã bắt được chỗ sơ hở này, nghĩ cùng với Tiêu Chiến đi xa, đến địa phương xa xôi, chỉ có nàng ta bồi bên người hắn, cho dù không phải thê tử hắn thì như thế nào?

Chỉ cần nhìn hắn, bảo vệ hắn, nàng ta liền hài lòng.

nàng ước muốn không nhiều, thật, Nàng không hy vọng xa vời trở thành thê thiếp của hắn, vì mất thể diện huynh, nàng không thể không cự tuyệt ý thu nạp của Tiêu Chiến. Nhưng nàng cũng không nghĩ gã người khác, lòng nàng chỉ ở trên người hắn, lặng lẽ chờ đợi bên cạnh hắn, lặng lẽ thương hắn cả đời, như vậy đủ rồi.

Tiêu Chiến cười cười, nói: "Vu Bình, huynh rất cảm tạ ý tốt của muội, nhưng lần này đi Phương bắc, huynh sẽ mang theo gia quyến. Cho nên, thật không cần làm phiền muội."

"Không có gì, không có gì."

----

Cuối xuân, tháng tư, Tiêu Chiến suất lĩnh đại đội nhân mã hùng dũng lao tới U châu.

Đoạn đường từ Kim Lăng đến Kế Thành cũng không quá khó đi, nửa đoạn trước theo đường thuỷ, thuyền lớn vô cùng vững vàng, mà nhiều người phương nam cũng biết bơi, sẽ không say tàu, cho nên bình an vô sự; ngược lại xuống thuyền đổi xe ngựa đường bộ, đường đất lắc lư khiến rất nhiều người được cưng chiều từ bé khó có thể thích ứng.

Mà Vương Nhất Bác rất không thích ứng, nhiều năm chinh chiến khiến Phương bắc trở nên hoang vu, ngay cả đường đi cũng bởi vì thiếu tu sửa mà gập ghềnh, hơn nữa khí trời nóng ran , Phương bắc lại khô ráo, đến Kế Thành thì Vương Nhất Bác bắt đầu không thoải mái. Cậu đầu tiên là cả người suy yếu, sau lại đau bụng.


Khi bụng cậu đau đớn càng ngày càng nghiêm trọng, không cách nào nhẫn nại thì cậu mới len lén nói cho vú nuôi. Vú nuôi lập tức kinh hãi, hỏi tình huống Vương Nhất Bác, càng thêm lo lắng, tiểu công tử nhà bà có thể sảy thai.

Chẳng ai nghĩ tới Vương Nhất Bác nhanh như vậy mang thai, cậu tuổi còn quá nhỏ.

Tiêu Chiến cũng đặc biệt vú nuôi và Đại nha hoàn, khi Vương Nhất Bác tắm rửa ngâm thuốc tránh thai vào nước, hắn lo lắng cậu tuổi quá nhỏ đã mang thai, có hại cho thân thể.

Nhưng ngàn phòng vạn phòng vẫn không lường được, Vương Nhất Bác thật mang thai, hơn nữa bởi vì đường xá lắc lư mệt nhọc mà sảy thai.

Đội ngũ thái y đi theo cũng không thể cứu Vương Nhất Bác và đứa con đầu tiên của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác cả người cũng thẫn thờ, thậm chí ngay cả thân thể đau đớn cũng không cảm thấy. Con của cậu không còn? !

Thân là phụ thân, cậu lại không biết Bảo Bảo đã ở trong bụng, cậu sao có thể sơ ý lơ là như thế?

Vương Nhất Bác khó chịu gần như không cách nào chịu đựng, ở lồng ngực Tiêu Chiến lệ rơi không ngừng.

"Đừng khóc, thái y nói, lúc này phải cẩn thận thân thể của mình, vừa mới sẩy thai, lúc này khóc thút thít không tốt cho mắt." Tiêu Chiến cũng khó chịu, hắn tính Vương Nhất Bác còn quá nhỏ, tuổi này vô luận mang thai hay sanh non đều là hành hạ lớn.

Vẫn là lỗi của hắn, nếu như hắn không nóng lòng cùng cậu viên phòng, nếu như hắn có thể kiên nhẫn chờ đợi hai năm, chờ nước chảy thành sông, thời cơ chín muồi, sẽ không tạo thành thương tổn cậu.

Vương Nhất Bác khóc sụt sùi, chui trong ngực Tiêu Chiến, khóc ròng nói: "Đều là lỗi của ta, đều là ta, ta không phải phụ thân tốt, ô. . . . . . Ô ô. . . . . ."


Cậu đã khóc thút thít thật lâu, Tiêu Chiến sợ cậu khóc hư mắt, hắn thở dài, nói khẽ với cậu nói: "Đã qua rồi, nếu như không phải đường lắc lư sẽ không xảy ra chuyện, hơn nữa Bảo Bảo cũng tuyệt đối không nguyện ý khiến đệ thương tâm, nếu không hắn không an tâm, biết không?"

Vương Nhất Bác đang khóc thút thít quả nhiên đè nén một chút.

Tiêu Chiến tiếp tục an ủi: "Ta nghe người ta nói, Bảo Bảo chưa thành hình mà ra đi, hai ta nếu thật ý cầu nguyện, Bảo Bảo còn có thể trở về nữa ."

"Thật?" Vương Nhất Bác nâng lên hai mắt hồng hồng hỏi.

Tiêu Chiến gật đầu, nói: "Đệ phải điều dưỡng thân thể thật tốt, sau đó chúng ta lại muốn hài tử, đến lúc đó Bảo Bảo nhất định sẽ trở về."

Vương Nhất Bác gật đầu một cái, nắm chặt tay Tiêu Chiến, cậu cố gắng muốn mình bình tỉnh lại, nhưng lệ nóng vẫn không nhịn được rơi trên nắm tay hai người.

Vương Nhất Bác gần đây tâm tình rất tốt, tốt vô cùng.

Ai liếc mắt cũng có thể nhìn ra, tiểu nam hài luôn mặt mày hớn hở, da thịt hồng nhuận, vẻ mặt vui vẻ.

"Nghe nói mùa đông Phương bắc rất lạnh, chúng ta nhất định phải mang nhiều áo khoác da lông một chút. Còn có, thuốc bổ dược liệu trân quý cũng phải mang theo, ngộ nhỡ không hợp thuỷ thổ, thiếu ít thuốc , làm sao có thể?" Vương Nhất Bác chỉ huy đám nô bộc chuẩn bị hành trang, giọng nói nhẹ nhàng dặn dò này dặn dò kia.

Tiêu Chiến trở về nhà đổi xiêm áo bất đắc dĩ cười cười, nói: "Phu quân, đệ sắp đem cả Tiêu phủ mang đi, đoạn đường xa xôi, không mang được nhiều vật phẩm phức tạp như vậy. Hơn nữa, Kế Thành không phải là nơi hoang vu giống như đệ nghĩ, nơi đó là phủ thành U châu, cũng tương đối phồn hoa, thứ gì cũng có thể mua được, đệ chỉ cần mang theo đầy đủ ngân lượng là được."


"Như vậy sao được? Vật phẩm Phương bắc chúng ta dùng không quen? Vẫn là mang nhiều một chút mới phải." Vương Nhất Bác nũng nịu phản bác, cậu bây giờ rất thích làm nũng với Tiêu Chiến, bởi vì cậu biết phu quân sẽ bao dung loại tùy hứng nho nhỏ này của cậu, hành động này làm cậu có thể khắc sâu cảm nhận mình được yêu và che chở.

"Được, được, tùy đệ, tất cả đều tùy đệ." Tiêu Chiến cưng chiều cười cười với cậu, loại chuyện nhỏ này không cần so đo, theo cậu thích là tốt.

Dù sao lần này đi phương Bắc, trên danh nghĩa triều đình, còn có rất nhiều nhiệm vụ, nhân viên chuyên nghiệp đi theo, hoàng đế Huyền Dục rộng rãi cho bọn hắn ba chiếc thuyền lớn, trong đó Tiêu Chiến độc chiếm một chiếc.

Tiêu Chiến lần này đi Kế Thành, rất có thể sẽ phải thường trú ở đó, nếu như không có biến cố lớn, ba năm năm năm cũng chưa thể về được, cho nên đúng là tương đương với dọn nhà, mang theo người nhà, không chỉ có phu quân Vương Nhất Bác, ngay cả con trai mới thu nuôi của Tiêu gia cũng mang đi.


Lần này đi xa, hắn có nhiều công tác chuẩn bị phải làm, hơn nữa hoàng đế Huyền Dục ban cho hắn chức Công bộ Tả Thị Lang, để cho hắn danh chính ngôn thuận kí tên đầu tiên trong văn kiện xây dựng kinh thành mới, nếu mang mũ quan, sẽ phải tẫn chức, tối thiểu mỗi ngày đều lộ mặt đi tuần.

Tiêu Chiến đang chuẩn bị ra ngoài, một người gác cổng đi vào nói: "Tứ thiếu gia,  Vương bá gia tới chơi."

Tiêu Chiến tim đập mạnh và loạn nhịp một chút, mới hậu tri hậu giác ý thức được ai là Vương bá gia  nhạc phụ của hắn, Vương Nhất Hoành đại nhân.

Tổ thượng của Vương Nhất Hoành được phong làm quốc công, nhưng tước vị không được thừa kế, đến đời hắn đã biến thành bá gia, hơn nữa đến đây là đoạn tuyệt, không thể cho con cháu thừa kế, con trai Vương gia cũng không phải nhân tài kiệt xuất, cho nên hiện tại Vương Gia coi như đi vào bước đường cùng.

Chế độ tước vị Cảnh quốc tương đối nghiêm khắc, ngay cả tước vị của trực hệ hoàng thất cũng ít thừa kế, đều lần lượt giảm dần, hệ bà con xa của hoàng thất thì không thể so với quý tộc bình thường mà quá đắc ý.

Cho nên Tiêu Chiến được Huyền Dục phong làm Trấn Quốc tướng quân mới khiến triều đình tranh cãi lớn như vậy. Huyền Dục có lúc rất anh minh, nhưng có lúc cũng dùng người không khách quan, tùy hứng.

Chỉ là, một khi Tiêu Chiến chủ trì xây dựng kinh thành mới, như vậy chiến công của hắn đã đủ xứng với tước vị của hắn rồi, coi như mặt khác xác nhận hoàng đế bệ hạ "Có mắt nhìn người".

Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, hắn hiện tại không xác định được thái độ của phu quân đối với phụ thân cậu.

Vương Nhất Bác đứng ở đó, tim đập mạnh và loạn nhịp một chút, mới nhàn nhạt phân phó nói: "Xin bá gia đến phòng khách chờ một chút, ta phải đi thay quần áo."

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, cũng phân phó tiểu nha hoàn bên cạnh: "Truyền lời cho Ngân, nói ta tới muộn, tiếp khách trước."

Tiểu nha hoàn đi truyền lời.


Tiêu Chiến theo Vương Nhất Bác đến nội thất, thấy cậu mặc cho Đại nha hoàn thay quần áo cho mình để ra ngoài gặp khách, chính cậu có chút ngẩn người, liền ho một tiếng, nói: "Lại nói, sau khi chúng ta cưới, chưa từng chính thức gặp mặt nhạc phụ, có chút thất lễ."

Vương Nhất Bác nhíu mày một cái, ngón tay vô ý thức cầm một cây trâm bạc, nói: "Là ta bất hiếu."

Tiêu Chiến cầm tay cậu, nói: "Đừng tự trách móc như vậy, mấy năm này đệ không phải giúp đỡ tiền tài cho ông ấy sao?"

Vương Nhất Bác cúi đầu, nói: "Ta cũng không biết đối đãi với ông ấy như thế nào, mẹ ta có lẽ oán hận ông ấy, nhưng hắn dù sao cũng là cha ta, mặc dù không nuôi dưỡng ta, nhưng ta cũng không thể không nhận phụ thân."

Sau đó, cậu nhỏ giọng nói: "Mẫu thân không cho ta gặp ông ấy, nhưng hôm nay nghĩ lại, ông ấy mặc dù phụ mẫu thân, nhưng trừ lần đó ra cũng không làm gì có lỗi với chúng ta, mẫu thân và ông ấy đoạn tuyệt, ta chung quy không nên cùng ông ấy đoạn tuyệt tình phụ tử?"

Thật ra những năm này, Vương Nhất Bác không muốn gặp phụ thân, trừ nguyên nhân bên ngoài là mẫu thân cậu Đại Công Chúa, cũng là vì cậu không thích trưởng bối Vương gia, tổ phụ tổ mẫu Vương gia thật sự quá thiên vị, quả thật hoang đường.

Thê tử, con cùng cha mẹ, con vợ kế tranh đấu, Vương Nhất Hoành lựa chọn cha mẹ và con vợ kế, làm tổn thương lòng của Vương Nhất Bác, khi còn bé Vương Nhất Bác thậm chí cho là mình không có cha.

Đợi cậu dần dần lớn lên, hiểu cha mẹ tranh chấp, đã từng oán hận, đã từng thề coi như mình không có người phụ thân này. Nhưng khi cậu gả đi, hơn ba năm đi theo mẹ chồng học hỏi kiến thức nhân tình thế thái, kiến thức tranh giành của thê thiếp trong nhà quyền quý, hiểu nhiều chuyện không phân ra được đúng sai phải trái tuyệt đối, cũng hiểu máu mủ không thể xem nhẹ.

Mẫu thân cậu đã không còn, phụ thân cậu còn sống tốt, cậu không thể đợi đến khi phụ thân cũng chết, chân chính biến thành cô nhi, lại đi than thở "Con muốn dưỡng mà cha mẹ không thể chờ" .

Cho nên, đúng như Tiêu Chiến nói, sau khi cưới Vương Nhất Bác vẫn không ngừng ủng hộ kinh tế cho Vương Nhất Hoành, Vương Gia mặc dù được xưng Bá tước, nhưng bởi vì làm hoàng đế Huyền Dục không vui, đã sớm thê lương, càng ngày càng tương đối khó khăn.

Chờ Vương Nhất Bác đổi xong xiêm áo, Tiêu Chiến nói: "Đi thôi, ta cùng với đệ gặp nhạc phụ."

Vương Nhất Bác khẽ mỉm cười, cậu thích phu quân săn sóc như vậy, năm đó cậu gả vào Tiêu phủ, nếu không phải là Tiêu Chiến, chỉ sợ cậu sớm đã sợ quá mà khóc.

Trong phòng khách, Vương Nhất Hoành đang ngồi bất an.

Ba năm này, ông ấy càng già, tóc hoa râm hơn phân nửa, nếp nhăn trên mặt cũng khắc sâu, thân hình càng thấy thon gầy, lưng gù hơn.

Đại Công Chúa mất đối với ông ấy là đả kích tương đối lớn. Nghe được tiếng bước chân, Vương Nhất Hoành từ chỗ ngồi đứng lên, những năm này bị người ngoài đãi ngộ lạnh lùng, khiến ông ấy cũng không thể giữ mãi dáng vẻ phò mã, đối với người nào cũng hiện ba phần khuôn mặt tươi cười.

"Phụ thân." Vương Nhất Bác dẫn đầu thi lễ.

"Nhạc phụ tới cửa, tiểu tế không tiếp đón từ xa, xin hãy tha lỗi." Tiêu Chiến cũng khom lưng hành lễ.

-----

Năm năm sau.

Yên kinh hôm nay là một công trường lớn chưa bao giờ có, hơn mười vạn sức lao động trực tiếp và gián tiếp, ngày đêm vất vả cần cù làm việc, vì một tân kinh to lớn tráng lệ .

Thời gian 5 năm, chỉ đủ cho Tiêu Chiến vẽ được cấu trúc của Yên kinh, ngoại thành, nội thành, Hoàng Thành, Tử Cấm thành, từ ngoài vào trong, đem Tử Cấm trở thành vị trí trung tâm của thành đô.

Tử Cấm Thành là cấm địa hoàng cung, cũng là trung tâm Đô thành, nằm trên trục đường trung tâm, địa thế rộng lớn, khí phách hùng vĩ, tráng lệ hơn hoàng cung Kim Lăng.

Hiện tại công tác trọng điểm của Tiêu Chiến chính là kiến tạo Tử Cấm Thành, cùng với Hoàng Thành và các cửa thành.

Chừng hai năm nữa, hoàng đế Huyền Dục chuẩn bị dời đô, tối thiểu phải xây xong chỗ ở của hắn.


Huyền Dục là một hoàng đế nôn nóng, hắn không muốn đợi đến lúc mình tóc trắng xoá mới dời đô, cho nên hắn trực tiếp phân phó Tiêu Chiến gia tốc tiến độ công trình, xây cho hắn vào phòng, để hắn có chỗ ngủ là được.

Hoàng đế nói đơn giản, nhưng người làm thủ hạ sao dám tùy tiện xây cho hắn ngôi nhà hai gian? Thế nào cũng phải tương đối tráng lệ, mới thể hiện hết không khí kinh thành mới chứ?

Cho nên Tiêu Chiến mệt mỏi vô cùng.

Ngày xưa sống an nhàn sung sướng, hôm nay biến thành người cuồng công việc, một ngày mười hai canh giờ hận không thể làm hết mười hai canh giờ.

Công trình lớn như vậy khắp nơi có vấn đề, mặc dù hắn đã hết sức sử dụng quyền lực, nhưng chủ nghĩa hoàn mỹ khiến hắn rất khó yên tâm, khó tránh khỏi tự mình làm một số thứ, hơn nữa bôn ba ở công trường, hắn hôm nay cả người mệt mỏi vừa đen vừa gầy, mỗi lần Vương Nhất Bác phục vụ hắn tắm rửa đều khó chịu.

May mắn là, Vương Nhất Bác mỗi ngày đều chăm hắn đúng hạn ăn cơm, tỉ mỉ điều chế dinh dưỡng, hắn mặc dù vừa đen vừa gầy, nhưng thân thể không suy yếu, ngược lại bền chắc, tinh thần cũng luôn rất tốt.

Mỗi lần Vương Nhất Bác lo lắng thì Tiêu Chiến lại cười nói: "Lúc vừa thành thân thì đệ nói ta kiếm việc làm, ta không biết nên bận rộn cái gì, mỗi ngày đi chọi gà, cảm thấy ngày thật dài, một ngày trôi qua rất chậm. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, một năm cảm thấy cực nhanh, giống như chưa làm được gì, thời gian đã trôi qua rồi."

Hiển nhiên, hắn thích kiểu bận rộn này, bận rộn phong phú để cho hắn cảm thấy không sống uổng, không lười biếng, hắn càng có nhiều tự tin và cảm giác thành tựu.

Trước kia, hắn cảm thấy làm thiếu gia không có gì không tốt, nhưng ngày trôi qua nhẹ nhàng, giống như con chim không bao giờ chạm đất, cho dù không làm gì cũng mệt mỏi.

Hiện tại, rốt cuộc hai chân cũng đạp trên đạp đất kiên cố, mỗi ngày khổ cực hối hả. Mệt mỏi nhưng cũng không mệt mỏi, trong lòng của hắn tràn đầy vui vẻ.

Một việc khác khiến Tiêu Chiến phiền lòng, là năm năm này Vương Nhất Bác vẫn không mang thai.

Theo lý thuyết, Vương Nhất Bác đẻ non đã qua năm năm, cậu cũng vừa mới hai mươi tuổi, Tiêu Chiến cũng mới hai sáu tám tuổi, hai người bọn họ còn có đầy đủ thời gian chờ đợi một đứa con.

Nhưng Vương Nhất Bác không nghĩ như vậy, áp lực của cậu qua một năm lại càng lớn, cậu thương cảm mình trong lúc vô tình bỏ lỡ đứa con đầu tiên, lại cấp thiết hy vọng có một đứa khác để an ủi vết thương lòng, nhưng càng khẩn thiết chờ đợi càng không có được.

Mặc dù Tiêu Chiến cũng thích con cái, nhưng cũng không quá khẩn cấp, hắn không biết nên làm sao an ủi ưu tư của cậu.

Yên kinh, Tiêu phủ.

Tiêu phủ còn rất nhiều kiến trúc chưa hoàn thành, chỉ xây trước Viện Tử Đằng cho hai phu phu ở tạm.

Tiêu Chiến rất thích viện Tử Đằng, phải trồng rất nhiều cây, mới thành viện Tử Đằng, những thứ này đều để giảm bớt nỗi nhớ nhà.

Sau giữa trưa, mọi người cũng lười biếng , Vương Nhất Bác ngồi trên xích đu dưới bóng cây tử đằng, ngước nhìn bầu trời xanh thẳm hơn so với phương nam.

Trong tay cậu nắm một phong thư, là Vương Nhất Hoành gởi cho cậu, còn có một bọc thảo dược và phương thuốc bí truyền, để điều dưỡng thân thể, nghe nói có lợi cho sinh nở.

Vương Nhất Hoàng ngượng ngùng nói chuyện đặc biệt này, trong thư mơ hồ nói trước kia tổ mẫu của Vương Nhất Bác vì Đại Công Chúa nhiều năm vô sinh mà cố ý tìm kiếm dược liệu, có không ít phu nhân ở Kim Lăng đã dùng qua, nghe nói rất hữu hiệu.

Vương Nhất Bác biết đây không phải là tổ mẫu tìm, căn bản là phụ thân vì mình đặc biệt tìm phương pháp bí truyền? Không nghĩ tới chuyện cậu chậm mang thai thậm chí đã kinh động tới Kim Lăng, kinh động phụ thân.


Như vậy, bố mẹ chồng cũng chú ý lâu rồi chứ? Năm đó tổ phụ của mình cũng bởi vì mẫu thân chậm chạp không mang thai mà bài xích nàng, như vậy hiện tại bố mẹ chồng có bài xích mình hay không đây? Bọn họ có nghĩ biện pháp thay phu quân thu thiếp, an bài người mới?

Vương Nhất Bác nghĩ đến nhức đầu, nghĩ đi nghĩ lại vì kiếp con người mà bi ai, vì mẫu thân mà bi ai, vì mình mà bi ai.

Họ sống còn ý nghĩa gì? Lập gia đình vì sinh con sao? Một khi không thể sinh con, thì bị người phỉ nhổ là phế vật sao?

Hiện tại Vương Nhất Bác thậm chí nghĩ mình và Tiêu Chiến ở Yên kinh mà cảm thấy may mắn, cách xa Tiêu phủ như vậy, cậu không cần mỗi ngày đối mặt cha mẹ chồng, không cần đối mặt với con cái của các chị em dâu, dù cha mẹ chồng bất mãn, chị em đồng tình thương hại, cậu đều có thể nhắm mắt làm ngơ.

Thu Thủy, Thu Nguyệt ở bên cạnh Vương Nhất Bác, Thu Thủy đã thành mẹ của hai con trai, Thu Nguyệt cũng có con gái, năm đó của Đại nha hoàn hồi môn của cậu, hôm nay đều trở thành một người vợ đảm đương, cũng chân chính làm mẹ.

Hiện tại Vương Nhất Bác thậm chí có chút hâm mộ nha hoàn của mình.

Thấy Vương Nhất Bác vẫn ngẩn người, Thu Thủy có chút nóng nảy, nói: "Công tử, hiện tại người cứ uống thuốc như vậy cũng không phải biện pháp? Cái gì gọi là phu phu? thân thiết không rời, đây là nô tỳ trước kia nghe Đại công chúa đọc thơ ! Hai người, nói thân cận là thân cận, ở một nhà ngủ một giường, hai người có thể hợp thành một; nhưng nếu nói xa lánh còn xa lánh hơn, hai người xa lạ không thành thân, không có máu mủ ràng buộc, nói xa liền xa."

Vương Nhất Bác liếc nàng một cái, nói: "Cái người này vài năm tiến bộ, nói đạo lý cũng rất có đạo lý."

Thu Thủy cười hắc hắc, sinh xong hai đứa bé, vóc người của nàng mập ra rất nhiều, tính tình cũng ngay thẳng đáo để, dùng chính lời nói của nàng hình dung chính là: "Lúc làm con gái rất xấu hổ, làm vợ có chút xấu hổ, thành mẹ thì hoàn toàn không biết xấu hổ là gì."

Vương Nhất Bác có lúc rất không ưa nàng như vậy, cảnh cáo nàng cho dù làm mẹ cũng phải chú ý hình tượng, nàng căn bản không quan tâm, giống như một phụ nữ phàm tục như cũ.

Thu Nguyệt nói: "Ngươi càng ngày càng rầy rà, có lời nói thẳng, chớ kéo dài như vậy."

Thu Thủy thở dài một tiếng, nói: "Thiệt là, nô tỳ cũng là vì quan tâm công tử. Bây giờ thói đời như vậy, đương gia chủ mẫu nếu không có một đứa con bên thân cũng khó khăn, người xem có hậu viện nhà nào như vậy không? Nếu như tiểu thiếp sinh con đầu tiên, đó mới gọi là nước sôi lửa bỏng."

Thu Nguyệt cau mày, nói: "Ngươi mau nói điểm chính!"

"Trọng điểm chính là công tử sắp sinh con trai a! Không có con trai trước sinh con gái cũng được, trước nở hoa sau kết quả chứ sao. Bất kể nói thế nào, trước có một đứa con, đứa nhỏ này là của hai người, trong lòng hai người so với mật còn ngọt hơn, máu mủ ràng buộc không phải sao? Quan hệ không phải thân mật hơn sao? Hai người cũng không cần mắt to trừng mắt nhỏ, nhàm chán sống qua ngày rồi." Thu thủy khuyên nhủ.

Thu Nguyệt bấm nàng một cái, tự cho mình là thông minh, thao thao bất tuyệt nói nhảm, tiểu thư làm sao không muốn hài tử?

Vấn đề là Vương Nhất Bác không có bầu không được, đây mới gọi là thương tâm tuyệt vọng? Hiện tại Thu Thủy còn thêm dầu vào lửa, thật là tìm chết!

Vương Nhất Bác nghe nàng..., trầm mặc hồi lâu, chợt thoải mái cười một tiếng: Thu Thủy nói rất đúng, nàng nói vợ chồng bình thường, nhưng mọi sự luôn có ngoại lệ?

Những năm này, Tiêu Chiến vẫn khuyên cậu buông lỏng tâm tình, lại nói bọn họ còn trẻ, còn có thời gian sinh con, cho dù không thể sinh, bọn họ cũng đã có con trai Tiêu Gia Minh, còn lo lắng cái gì đây?

Đúng vậy a, lo lắng cái gì đây?

Con người luôn tham lam, mới có thể phiền não không nghỉ.

Sau khi hiểu ra, Vương Nhất Bác đã buông xuống nặng nề trong lòng để ý bọc quần áo, cậu cười híp mắt đứng lên, nói: "Đi, trở về nhà."

Buổi tối Tiêu Chiến trở về phủ, nghe nói phu quân mình không chỉ ngừng uống thuốc, còn đem tất cả phương thức bí truyền, thảo dược đốt hết, không hiểu chút nào.

Phu quân không bị kích thích gì chứ? Không phải là tẩu hỏa nhập ma chứ?

Trước khi ngủ, Tiêu Chiến cẩn thận từng li từng tí quan sát Vương Nhất Bác, thấy thần sắc cậu bình thản, vẻ mặt vui vẻ, bộ dáng nhẹ nhõm không thấy suốt hai năm qua, hết sức hiếu kỳ.

Hắn ôm Vương Nhất Bác, cười hỏi: "Phu quân, tối nay còn phải không cần cố gắng?"

Vì muốn Vương Nhất Bác mang thai, hắn hàng đêm đều chiến đấu hăng hái, rất khổ cực, tiếp tục như vậy nữa hắn cũng lo lắng mình sớm già rồi.

Vương Nhất Bác chui vào trong ngực hắn, áy náy cự tuyệt, nói: "Không cần, phu quân ban ngày khổ cực, cần nghỉ ngơi cho khỏe."

Tiêu Chiến âm thầm thở phào một cái, cuối cùng có thể nhẹ nhõm một chút.

Thật ra thái y nhiều lần ám hiệu cho hắn, chuyện phòng the quá độ cũng không lợi cho con cháu.

Khi chuyện phòng the không còn vì cá nước thân mật, mà thuần túy vì cố gắng tạo người thì chuyện vốn vui vẻ thoải mái cũng biến thành hành hạ, thật là khổ không thể tả.

Tiêu Chiến thầm suy nghĩ, khó trách nhiều nam nhân tìm thiếp, ứng phó với thê tử có lúc mệt cả người, làm cho người ta muốn buông xuôi.

"Nghe nói đệ ngừng uống thuốc?" Tiêu Chiến lại hỏi.

"Ừ." Vương Nhất Bác lười biếng vươn vươn chân, trong ngực phu quân tìm kiếm tư thế thoải mái, nói: "Ta đã thông suốt, thái y nói thân thể ta đã điều dưỡng tốt, căn bản không dùng thuốc nữa. Thay vì khó chịu, không bằng thuận theo tự nhiên, mọi thứ chung quy đều có số, số không con cũng không thể cưỡng cầu rồi."

Tiêu Chiến nhẹ nhàng vuốt tóc của cậu, hỏi: "Thật nghĩ thông rồi?"

"Thật!" Vương Nhất Bác ôm chặt hắn, lầm bầm nói: "Hại huynh cũng vất vả, đều là ta quá tùy hứng, phu quân, thật xin lỗi."

"Nói xin lỗi gì chứ, đệ thoải mái là tốt rồi, nghĩ thông rồi, trong lòng mới có thể thoải mái." Tiêu Chiến có thể cảm nhận được hơi thở yên tĩnh trên người Vương Nhất Bác, so với nóng nảy trước kia hoàn toàn bất đồng , điều này làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra, cậu thật nghĩ thông rồi.

Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, do dự một lát mới nói: "Ta trước kia không phải không tin tưởng huynh, nhưng luôn lo lắng mình sẽ dẫm vào bi kịch của mẫu thân, nếu như ta không sinh được con cái, có lẽ ngày nào đó huynh cũng sẽ giống cha ta năm đó, len lén nạp thiếp, len lén sinh con. . . . . . Một khi nghĩ như vậy, ta không nhịn được nóng nảy khổ sở, càng không kịp chờ đợi sinh đứa bé."

Tiêu Chiến sờ sờ đầu cậu, thật ra hắn có thể đoán phân nửa tâm tư của cậu, cho nên thời gian dài như vậy vẫn dung túng cậu, chỉ sợ cậu sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt.

"Ta cũng muốn học theo người ta trở thành hiền thê, chủ động vì phu quân cưới vợ bé sinh con, truyền thừa con cháu, ngay cả phụ thân cũng viết thư khuyên, không cần học mẫu thân bá đạo như vậy, không cần đi theo dấu chân mẫu thân, chỉ cần chúng ta có tình cảm sâu, cho dù thu thiếp cưới vợ bé cũng không ảnh hưởng gì." Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói những giãy dụa trong lòng: "Nhưng ta không làm được, ta vừa nghĩ tới người khác cùng huynh ở chung một chỗ, trong lòng rất khó chịu, ta thật sự không có thuốc chữa phải không?"

"Nhạc phụ đại nhân thật là đủ rồi." Tiêu Chiến không tiếp lời cậu, lại oán trách Vương Nhất Hoành: "Sao lại khuyên con mình như vậy? Một chút cũng không biết bảo hộ người thân mình, khó trách năm đó nhạc mẫu đại nhân cãi nhau cùng ông ấy! Nếu như con rể ta có lỗi với con ta, ta sẽ hung hăng đánh hắn một trận!"

Vương Nhất Bác khì khì một tiếng cười lên:"Huynh giỏi nhất bao che rồi."

"Cho nên a, về sau đệ ít suy nghĩ lung tung đi, đệ là chồng của ta, ta không bảo hộ đệ còn bảo hộ ai?"

"Ừ." Vương Nhất Bác nặng nề đáp một tiếng, lộ ra mặt cười ngọt ngào.

Đây chính là khác biệt giữa phu quân và phụ thân, phu quân của cậu đem cậu thành "bảo bối", thủy chung che chở thương yêu; mà phụ thân của cậu lại đem thê tử thành "Tới sơ", dù ông ấy yêu mẫu thân, thích mẫu thân, vẫn cảm thấy người thân máu mủ quan trọng, cho nên mẫu thân mới rời đi.

Như thân như sơ là vợ chồng, câu này khiến Vương Nhất Bác chợt hiểu, phu quân của cậu coi cậu như người thân nhất, trong tay cậu đã nắm đầy hạnh phúc, sao còn phải tự tìm phiền não đây?

Nếu như quan hệ phu phu không tốt, cho dù có hài tử thì thế nào? Thế gian còn nhiều người có con vẫn bị trượng phu ghét bỏ.

Lựa chọn phu quân, là nhìn nhân phẩm, không phải năng lực sinh con.

Thật may mắn, năm đó cậu lấy hết dũng khí lựa chọn hắn?

Đệ nhất thiếu gia thành Kim Lăng, trong mắt Vương Nhất Bác, cũng là thứ xinh đẹp nhất, mềm lòng nhất, đại ca ca thiện tâm nhất, đáng giá phó thác cả đời a.

"Phu quân, ta từ nhỏ liền thích huynh rồi."

"Ừ, ngủ."

Vương Nhất Bác lật người, đưa lưng về phía hắn, người này, thật là càng ngày càng không có lãng mạn.

Hai tay Tiêu Chiến không tự chủ ôm cậu vào trong ngực, tiếp tục ngủ.

Vương Nhất Bác len lén cười, hai mắt nhắm lại, lọt vào ngủ say.....

*** Hạnh phúc quá luôn nà... vậy thôi./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro