Quyển nhật ký của kẻ mất trí nhớ chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi người đàn ông nghe thấy tiếng cửa mở, cậu ấy quay lại nhìn tôi với ánh mắt bối rối.

"Anh, sao anh lại nhìn em như vậy? Đáng sợ quá đi!"

Tôi lập tức nắm được mấu chốt: "Cậu gọi tôi là anh? Cậu là em trai tôi à? Hay là... loại em trai nào?"

Người đàn ông đứng dậy khỏi ghế sofa, đi về phía tôi, cười nói: "Anh bị ngốc à? Nếu anh muốn em làm anh anh cũng được, em không ngại đâu!"

"Mơ đi!" Tôi vô thức đáp lại, bước tới và vỗ vào lưng cậu ấy.

Những lời nói và hành động quen thuộc như thể đã được thực hiện hàng trăm lần.

Sau một hồi hỏi thăm, cuối cùng tôi xác nhận cậu ấy là em trai cùng cha cùng mẹ của tôi, tên là Nhất Vũ.

Cậu ấy đang học đại học ở ngoại ô thành phố, hôm qua được nghỉ hè, trưa nay mới về. Cậu ấy luôn sống ở phòng ngủ thứ hai. Tất cả quần áo trong tủ đều là của cậu ấy.

Cậu ấy nghi ngờ: "Sao gần đây em không gọi điện thoại cho anh được thế? Đừng nói là anh chặn em đấy nhé?"

"Điện thoại của anh bị hỏng rồi." Tôi giải thích, kéo cậu ấy lại ghế sofa ngồi xuống: "Vừa hay anh có chuyện muốn hỏi em."

Hiển nhiên là cậu ấy không biết tôi bị mất trí nhớ trong vụ tai nạn ô tô nên tôi có thể moi được thêm thông tin từ cậu ấy.

Vừa hỏi về Tiêu Chiến, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng khóa cửa mở.

Nhất Vũ vô thức quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Chiến đẩy cửa ra, lập tức rút lại lời vừa nói, không chút do dự bỏ tôi lại, đứng dậy đi về phía Tiêu Chiến, nhiệt tình chào hỏi: "Anh Chiến, sao anh lại đến đây?"

Trên mặt cậu ấy lộ ra vẻ kinh ngạc xen lẫn hưng phấn không giấu được.

Chẳng lẽ việc Tiêu Chiến tới nhà tôi vốn là chuyện hiếm thấy hả?

Tiêu Chiến chỉ trả lời đơn giản và đi thẳng về phía tôi. Trên tay anh đang cầm mấy cái túi, đựng nhiều loại trái cây và rau quả. Anh rửa dâu cho tôi ăn, sau đó quay người vào bếp làm bữa tối, nhờ Nhất Vũ giúp đỡ. Nhất Vũ gật đầu liên tục mà không phàn nàn bất kỳ lời nào.

Tôi uể oải tựa lưng vào ghế sofa xem TV, tận hưởng niềm vui khi được hai người nấu ăn cho mình. Trong bữa tối, Tiêu Chiến nói rằng anh đã nói rõ ràng tình huống của tôi cho Nhất Vũ. Cách Nhất Vũ nhìn tôi rõ ràng đã khác so với trước đây.

"Thì ra là anh mất trí nhớ, không ngờ mất trí nhớ đã chữa khỏi thị lực cho anh, đúng là trong họa có phúc mà!"

"Gặp được người tốt như anh Chiến, anh nên cảm thấy may mắn đi!"

"Anh phải trân trọng anh Chiến đấy, bớt gây rắc rối đi. Bố mẹ bên kia hoàn toàn ủng hộ anh!"

...

Sau một hồi xuất hiện, tôi thực sự không biết cậu ấy là em trai tôi hay là tay sai của Tiêu Chiến.

Nhưng khi tôi hỏi cậu ấy về những điều khác về tôi, cậu ấy do dự và chuyển chủ đề.

Sau này tôi tự nghiệm ra, Tiêu Chiến gọi Nhất Vũ vào bếp để tránh mặt tôi và khiến cậu ấy im lặng!

Điều này càng cho thấy rằng chắc chắn phải có điều gì đó mà mọi người đang giấu tôi!

Tám giờ tối, tôi được Tiêu Chiến ra lệnh đi ngủ sớm như thường lệ. Tôi nắm chặt tay anh, bảo anh túc trực bên giường tôi, tôi đóng cửa phòng ngủ lại dưới ánh mắt kinh ngạc của Nhất Vũ.

Tôi lặng lẽ nằm trên giường và nhìn anh. Tuy trong lòng có rất nhiều thắc mắc nhưng chỉ cần ở bên cạnh anh, tôi lại cảm thấy an tâm đến khó tả. Tôi tin rằng câu trả lời cho những câu hỏi đó không gây hại cho tôi.

Đang mơ mơ màng màng, nửa ngủ nửa tỉnh, tôi nhận thấy tay Tiêu Chiến đang rút ra khỏi lòng bàn tay tôi.

Muốn chạy hả. Bàn tay tôi vô thức siết chặt, rồi từ từ buông ra. Anh phải đi.

Vốn dĩ tôi ép anh ngủ ở phòng ngủ thứ hai, nhưng bây giờ Nhất Vũ đã về, không thể để anh ngủ trên ghế sofa được.

Tôi hỏi: "Anh đi hả? Nhà anh có ở gần đây không? Sáng mai anh tới đón em nhé?"

Câu cuối cùng tràn đầy bất đắc dĩ: "Anh đi cẩn thận."

Tiêu Chiến trả lời từng câu hỏi của tôi rồi mở cửa phòng ngủ. Nhất Vũ không biết mình đã ngồi xổm ngoài cửa bao lâu, khi cửa mở ra, cậu ấy lập tức té vào phòng.

Cậu ấy không hề xấu hổ, đứng dậy khéo léo bá cổ Tiêu Chiến, cười nói: "Anh Chiến, em vừa dọn dẹp một phòng khác cho anh, anh cứ yên tâm ở!"

Tiêu Chiến bình tĩnh thoát khỏi tay Nhất Vũ, cũng không trực tiếp đồng ý.

Tôi lén lút giơ ngón cái lên với Nhất Vũ, ngồi dậy, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Thật ra cũng không cần phiền phức thế đâu, anh cứ ngủ ở đây là được. Chúng ta đều rất quen thuộc mà"

Tôi và Tiêu Chiến sớm ngày ở chung nên anh không còn dễ đỏ mặt nữa. Nhưng trước sự hồ ngôn loạn ngữ của tôi, trên mặt anh vẫn hiện lộ ra vẻ hết nói nổi.

"Vương Nhất Bác, em..."

Những lời trách móc không nói ra được. Cuối cùng, anh cũng không thoát khỏi nanh vuốt của anh em chúng tôi và đồng ý ở phòng khác.

Sau khi Tiêu Chiến rời khỏi phòng, Nhất Vũ đứng ở ngoài cửa thò đầu vào, có chút chán ghét nói: "Anh à, chỉ nói thôi mà cũng không được, hay là mị lực của anh không đủ nữa vậy?"

"Cút." Tôi ném cái gối vào cậu ấy.

Những ngày sau đó, tôi và Tiêu Chiến tiếp tục di chuyển từ nhà đến nơi làm việc. Công việc bận rộn, mỗi ngày đều có việc mới phải giải quyết, tôi không dám lơ ​​là. Suy cho cùng, điểm chính của tổng tài bá đạo hoàn toàn không phải là bá đạo độc đoán, mà là làm tổng tài.

Công việc bận rộn khiến tôi tạm thời quên đi việc tìm hiểu xem Tiêu Chiến đang giấu tôi điều gì. Cho đến khi tôi nhận được lời mời đám cưới của hai người bạn cùng lớp đại học, đám cưới được tổ chức tại một khách sạn gần trường.

Việc thăm lại những nơi cũ và hồi tưởng lại quá khứ cùng các bạn học cũ có thể giúp khôi phục lại những kỷ niệm nên tôi quyết định tham gia ngay.

Tiêu Chiến nhất quyết muốn đi cùng tôi. Tôi thực sự không thể từ chối anh.

Buổi tối, khi đến trước khách sạn, nhìn dòng người qua lại, tôi nhanh chóng tìm một chiếc mặt nạ và đeo cho Tiêu Chiến.

Anh trông quá bắt mắt và phải che lại để ngăn anh cướp mất sự chú ý của hai chú rể, đồng thời ngăn anh bị người khác dòm ngó.

Tôi đang tìm chỗ ngồi trong phòng tiệc, nhưng chưa kịp ngồi xuống, tôi đột nhiên nghe thấy có người nhắc đến tên mình.

"Mấy cậu có thấy Vương Nhất Bác không? Cậu ta tới đây kìa."

"Cậu ta thay đổi nhiều đến mức tôi gần như không nhận ra luôn á. Trước đây cậu ta đâu có như vậy."

Dựa vào bảng tên trên bàn, tôi đoán họ là bạn học đại học của tôi. Đề tài họ nói đúng ý tôi nên tôi cố tình thả chậm tốc độ di chuyển.

Mấy bạn học khác cùng bàn tò mò hỏi: "Ê, nói tui nghe xem trước đây cậu ấy như thế nào vậy?"

Tiêu Chiến đi theo tôi mà không tháo mặt nạ hay nói chuyện. Chỉ là bàn tay đang nắm tay tôi siết chặt lại, trông có chút lo lắng. Anh đang lo lắng chuyện gì vậy?

"Tôi vừa nhìn thấy cậu ta ở cửa, bộ trang phục nhãn hiệu đó không hề rẻ, tôi nghĩ là cậu ta thuê tạm thời. Tôi nhớ hồi đại học cậu ta luôn ra ngoài làm việc bán thời gian, nhưng thậm chí còn không đủ tiền mua một chiếc áo, lối ăn mặc cũng giản dị. Gia cảnh của cậu ta hẳn là..."

Thấy những người còn lại trong bàn đều có hứng thú, họ nói càng hăng hơn, giọng điệu nghiêm túc: "Ở trường đại học, cậu ta là kẻ thích đàn ông. Tiền kiến được cũng cho đàn ông sài, cuối cùng thì có được gì đâu. Yêu mù quáng nó thế đấy..."

"Đúng rồi, tôi nghe nói sau khi tốt nghiệp, cậu ta tìm được một người bạn trai cực kỳ xấu xí. Mấy người đã từng gặp chưa?"

"Người đàn ông bên cạnh cậu ta cũng đang đeo mặt nạ. Chẳng lẽ... hahahaha..."

Càng nghe tôi càng hiểu. Vốn tưởng rằng mình sẽ gặp được người bạn tốt nào đó, nhưng cuối cùng, người này chắc là không hợp với tôi rồi.

Dù tôi đã mất trí nhớ nhưng chắc chắn họ đang tung tin vịt, thuần túy là tung tin vịt.

Tôi rất muốn lao tới xé toạc miệng bọn họ ra, nhưng dù sao đây cũng là đám cưới của bạn học nên tôi phải nhịn, nhịn xuống thôi.

Tôi quay đầu nhìn Tiêu Chiến, sợ anh tức giận. Nhưng tôi thấy ánh mắt anh luôn nhìn tôi, anh không thèm để ý đến người khác. Có vẻ như anh đã thầm thở phào nhẹ nhõm nhỉ?

Tôi tỏ ra bình thường, đưa Tiêu Chiến đến chỗ ngồi. Mấy bạn cùng lớp đang nói về tôi đột nhiên im lặng và nhìn xung quanh với vẻ mặt kỳ lạ.

Chỉ có mấy người bạn học của tôi là không biết kiềm chế bản thân, họ không dừng lại nhìn tôi và Tiêu Chiến mà cứ ba hoa chích chòe: "Có ai ăn cơm mà đeo mặt nạ thế không?"

"Có gì đáng xấu hổ đâu chứ." và "Có bệnh thì đừng đến dự đám cưới mất công lây cho người ta."

Coi thường tôi, tôi nhịn. Nhưng họ coi thường Tiêu Chiến thì tôi không thể chấp nhận được. Tôi suýt đứng dậy lật bàn nhưng Tiêu Chiến lại nhẹ nhàng an ủi: "Thân là chủ tịch, em không cần phải tự mình động tay với đám ngu ngốc thiếu kiến thức này."

Trong bữa tiệc tối, điện thoại di động của Tiêu Chiến reo lên, anh chạy ra ngoài nhận cuộc gọi. Anh nói rằng tôi vẫn chưa khỏi bệnh nên tôi không được phép uống rượu.

Trong lúc anh đi vắng, tôi lén lút rót chút rượu.

Uống xong một ly, tôi cảm thấy choáng váng, lại nghe có người ở bàn bên cạnh hưng phấn hét lên: "Tôi vừa nhìn thấy một anh chàng đẹp trai ở cửa, một anh chàng cực kỳ đẹp trai, đợi tôi uống hai ly để lấy dũng khí, tôi sẽ tìm anh ấy xin phương thức liên lạc!"

Sự tò mò của một số người độc thân ngồi cùng bàn đã khơi dậy sự tò mò, họ hẹn nhau ra ngoài xem.

người bạn kia thậm chí còn khoác lác: "Nói sợ các cậu không tin chứ chưa chàng trai nào tôi không lấy được thông tin liên lạc."

Tôi uống xong và thấy hơi nóng nên đứng dậy ra ngoài đi dạo. Vừa đến trước cửa khách sạn, tôi đã nhìn thấy Tiêu Chiến tháo mặt nạ dưới ánh đèn, còn có thư ký Ngô.

Bọn họ đang đối mặt nói chuyện. Thư ký Ngô đưa cho anh một túi giấy rồi quay người lên xe.

Tiêu Chiến ân cần mở cửa xe cho cô ấy, mỉm cười vẫy tay chào cô ấy với nụ cười chân thành rạng rỡ.

Bây giờ đã tan sở rồi, sao anh lại gặp thư ký Ngô? Mối quan hệ của họ có thực sự như tin đồn trong công ty không?

Tim tôi đau thắt lại. Có vẻ như thứ tôi vừa uống không phải rượu mà là giấm.

Tôi vội chạy tới chỗ Tiêu Chiến, giật lấy túi giấy trong tay anh, hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

Tôi chưa kịp đợi câu trả lời của anh thì tiếng cười cố tình kìm nén cách đó không xa khiến tôi càng ghen tị.

" Đúng là may mắn, là anh ấy đấy, chính là anh ấy, đẹp trai quá đi!"

"Đẹp trai, đẹp trai, đẹp trai, tôi thật muốn đưa anh ấy về nhà!"

Đồng nghiệp nữ đã gặp riêng anh.

Những người qua đường bàn tán về anh và thèm muốn anh.

Không được, anh là của tôi cơ!

Nhưng ngẫm nghĩ kỹ lại thì chúng ta chỉ nắm tay và ôm nhau vài lần thôi, cũng không thân mật như tưởng tượng.

Sợi dây lý trí trong đầu tôi đột nhiên bị đứt.

Tôi ôm cổ Tiêu Chiến rồi hôn thật mạnh vào môi anh. Ánh trăng đổ xuống, gió mát thổi qua, bóng người thành đôi.

Trong màn đêm yên tĩnh, đột nhiên gần đó vang lên mấy tiếng hét âm thanh lớn nhất phát ra từ người bạn kia.

"Cậu, cậu, cậu... Vương Nhất Bác, sao lại là cậu?"

Dù tôi không phải là người da mỏng nhưng thật sự rất khó để tiếp tục hôn khi trực tiếp bị gọi tên trước đám đông như thế này.

Tôi miễn cưỡng tách khỏi Tiêu Chiến, cắn môi, cúi đầu dựa vào vai anh.Tim anh đập mạnh quá. Có vẻ như anh cũng bị tôi dọa sợ không nhẹ.

Tôi kéo góc áo anh, nói: "Tí nữa chúng ta tiếp tục nhé?"

Nói xong, tôi ném cho người bạn kia một ánh nhìn hung dữ. Rất nhiều người xung quanh chứng kiến ​​toàn bộ quá trình tôi và Tiêu Chiến hôn nhau, mọi người đều chết lặng.

Khắp nơi vang lên những âm thanh đau lòng. Nghĩ tới điều gì đó, tôi giơ tay lên đeo lại mặt nạ cho Tiêu Chiến.

Hừ, ai cho bọn họ xem.

Trong mắt người bạn kia lộ rõ ​​vẻ hoài nghi, bước tới muốn ngăn tôi lại để nói chuyện.

Tôi hoàn toàn phớt lờ bọn họ và kéo Tiêu Chiến trở về bàn.

Bữa tiệc tối tiếp tục, hai chú rể đến bàn chúng tôi nâng cốc chúc mừng.

chú rể nhỏ kéo tôi đi nói chuyện một lúc. Tôi tận dụng cơ hội để hỏi về những chuyện ở trường đại học.

Chú rể nhỏ nhìn tôi rồi lại nhìn Tiêu Chiến đang im lặng đi cùng tôi, hắn vỗ tay tôi, hàm ý nói: "Chuyện đã qua rồi nói lại làm gì nữa, cậu nên trân trọng những gì trước mắt, trân trọng những người thật sự yêu thương cậu là được rồi."

Tôi dường như hiểu ra và mỉm cười theo. Bữa tối kết thúc và các vị khách lần lượt rời đi.Tôi định đi dạo quanh đó, có lẽ sẽ tìm được gì cảm giác quen thuộc nên không lái xe.

Tiêu Chiến lấy trong túi giấy ra một chiếc áo khoác mới toanh khoác cho tôi. Anh nói buổi tối nhiệt độ thấp, sợ tôi lạnh nên nhờ thư ký Ngô đưa tới.

Đi được vài bước dọc theo con phố, một chiếc ô tô đuổi kịp chúng tôi và dừng lại cách đó không xa.

người bạn kia thò đầu ra khỏi ghế phụ và chế nhạo: "Không có xe à? Đẹp trai thôi thì có ích gì chứ? Vẫn chỉ là một tên nghèo thôi."

thằng ranh này phiền thật, rất phiền, cực kỳ phiền nha, ba lần bốn lượt muốn chọc tôi đấm vào mặt à. Giờ đám cưới đã xong rồi, tôi chẳng còn gì phải lo lắng nữa.

Nhìn người ngồi ở ghế lái, tôi bắt chước giọng điệu của người bạn kia: "Tôi nghe người ta nói cậu quen một người bạn trai cực kỳ xấu xí ngay sau khi tốt nghiệp. Lúc đầu tôi cũng không tin, nhưng hôm nay nhìn thấy... chậc chậc chậc..."

Khi người bạn kia thấy tôi đáp trả, bọn họ nổi ba đầu sáu cơn lên, lập tức xuống xem muốn battle với tôi.

Không ngờ là bạn trai của hắn nhận được một cuộc điện thoại, sau đó liên tục nói "Dạ, dạ" rồi lái xe rời đi, bỏ hắn lại đó.

hắn không hiểu chuyện gì, không quan tâm đến tôi nữa mà vội vàng đuổi theo chiếc xe.

Tiêu Chiến nói: "Đó là xe của công ty chúng ta, cậu ta là tài xế của công ty, anh phái cậu ta đi làm nhiệm vụ khẩn cấp rồi."

Chúng tôi tiếp tục tay trong tay nhàn nhã bước đi và chẳng bao lâu sau đã gặp lại người bạn kia.

Hắn không ngừng bấm điện thoại, có lẽ đang cố gọi taxi.

Tiêu Chiến lại bổ sung: "Em yên tâm, hắn không bắt taxi được đâu, về đến khách sạn cũng sẽ chẳng có ai để ý tới hắn."

Những chỗ tôi không hiểu đều được anh giải thích hết rồi.

"Thân là chủ tịch, em không cần phải tự mình động tay với đám ngu ngốc thiếu kiến thức này."

Tiêu Chiến bình tĩnh nói.

Nghe đã quá đi!

Tôi tìm được phố ăn vặt, công viên gần khuôn viên trường nơi tôi từng học như ý muốn. Nhưng mà tôi chả có tí ký ức gì.

Dọc đường đi, mặc dù Tiêu Chiến không nói gì, nhưng tâm tình hiển nhiên có chút chán nản. Tôi không thể không hỏi anh tại sao.

Anh nói thẳng: "Anh biết, việc quay lại nơi quen thuộc và tiếp xúc với người quen có thể giúp em khôi phục trí nhớ." Im lặng một lúc, anh nói tiếp: "Nhưng em cũng thấy đấy, anh không muốn em khôi phục trí nhớ chút nào."

Tại sao?

Anh ấy không trả lời tôi nữa.

Đêm đó, tôi mơ rất nhiều. Tiêu Chiến trong mộng không có ngoại lệ, sắc mặt lạnh lùng, không mấy thích tôi. Trực giác mách bảo tôi rằng đó mới đúng là dáng vẻ chân thật của anh.

Chẳng lẽ con người ban đầu của tôi không đối tốt với anh sao?

Cưỡng ép anh, đe dọa anh, hoặc thậm chí làm tổn thương anh? Đó là lý do tại sao anh không muốn tôi lấy lại trí nhớ hả?

Tam quan dần được định hình lại, mạnh mẽ cưỡng đoạt là không đúng. Nhưng sau vài tháng quen nhau, tôi càng ngày càng phụ thuộc vào Tiêu Chiến.

Tôi thích cách anh ấy mỉm cười với tôi, nắm tay tôi và quen với việc nhìn thấy anh hàng ngày, làm việc và đi chơi cùng nhau.

Tôi càng nhớ hơi ấm trong vòng tay anh và sự mềm mại của đôi môi anh. Tôi không thể chấp nhận cuộc sống thiếu anh được.

Sau khi tỉnh dậy sau giấc mơ, tôi đã đưa ra một quyết định lớn. Tôi muốn cho Tiêu Chiến đủ tự do để anh cảm thấy được tôn trọng. Tôi muốn gây ấn tượng với anh bằng sự chân thành, khiến anh ấy thực sự yêu tôi và sẵn sàng đồng hành cùng tôi.

Sau đó, thái độ của tôi với Tiêu Chiến đã thay đổi đáng kể. Không còn trêu chọc anh bất kể dịp nào như trước mà nhìn nhận công việc của anh như một trợ lý thực thụ.

Tôi không còn hạn chế anh tiếp xúc với đồng nghiệp nữa, cũng không còn bắt anh phải kè kè tôi mọi lúc. Tôi tập trung hơn vào công ty và làm việc chăm chỉ để thể hiện sự giỏi giang của một tổng tài bá đạo.

Tôi phải nói rằng tôi khá có thiên phú trong sự nghiệp. Một số dự án mà tôi trực tiếp đảm nhiệm đã diễn ra rất suôn sẻ.

Trong bữa tiệc mừng, Nam Thành, người đã biến mất đã lâu, lại bất ngờ xuất hiện. Tôi cầm ly rượu bước tới chỗ anh ta, muốn nói chuyện với anh ta.

Tôi khẳng định trong lòng chỉ có Tiêu Chiến, không thể tiếp tục thực hiện hôn ước với Nam Thành nữa, nhất định phải hủy bỏ nó càng sớm càng tốt. Nhưng vừa đi được vài bước thì bị một bóng người cao lớn chặn lại.

Là Tiêu Chiến.

Anh nắm tay tôi dẫn tôi sang hướng khác rồi mở cửa bước vào một căn phòng. Anh đẩy mạnh tôi vào cửa, giọng có vẻ giận dữ và hỏi đi hỏi lại.

"Em định đi tìm Nam Thành à? Có phải em đã nhớ ra rồi không?"

"Em phớt lờ anh vì anh ta đúng không?"

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh như thế này, trong phút chốc tôi không biết phải làm sao, ngơ ngác chớp mắt.

Một giây tiếp theo, tôi chợt nhận ra, vui mừng: "Anh đây là.. thật sự ghen à?"

Đã lâu rồi tôi không trêu chọc anh, tôi nhịn nhục cũng khó chịu lắm chứ bộ. Nếu anh đã dâng đến cửa thì tôi không khách sáo nữa nhé. Thừa dịp anh không chú ý, tôi đẩy mạnh anh tới chiếc kệ gần đó.

Tôi đến gần anh, một tay nắm cổ áo anh, một tay vỗ nhẹ vào má anh, mỉm cười nói: "Lần trước hôn chưa xong, vừa hay bây giờ chúng ta tiếp tục nhé?"

Không ngờ, thứ mà tôi và Tiêu Chiến đang dựa vào lại là một sản phẩm kém chất lượng, cả hai chúng tôi đều ngã xuống đất.

Đầu tôi đụng vào vách tường "Rầm" một tiếng, thế giới như đang quay cuồng. Sau đó, những hình ảnh vừa lạ vừa quen bắt đầu tràn vào tâm trí tôi một cách điên cuồng.

Cứ như thế, bất ngờ không kịp đề phòng, tôi đã lấy lại được trí nhớ.

Ôi trời ơi, tôi hoàn toàn không phải là một tổng tài bá đạo!

Còn Tiêu Chiến...

Đó là người mà tôi không thể chọc vào được, bố mẹ tôi cũng không chọc nổi, toàn bộ gia phả nhà họ Vương cũng không chọc nổi ấy chứ!

Tôi tỉnh táo lại, nhanh chóng đứng dậy khỏi Tiêu Chiến, quay người bỏ chạy khỏi hiện trường. Nhưng anh kéo tôi lại.

Anh đang nằm trên mặt đất, trông có vẻ nhàn nhã. Nhưng tôi nhận ra sự nguy hiểm ẩn chứa trong mắt anh.

"Em định đi đâu?"

Xong rồi, xong rồi, tôi tiêu đời rồi!

Cuốn nhật ký mà tôi đang dựa vào chỉ là một cuốn tiểu thuyết mà tôi viết trong lúc rảnh rỗi.

Các nhân vật trong đó không liên quan gì đến thực tế.

Tiêu Chiến là sếp trực tiếp của tôi và là chủ tịch thực sự của công ty.

Còn tôi chỉ là một thư ký bị gia đình ép vào công ty để lăn lộn cuộc sống của một thư ký.

Bên cạnh đó thì Thư ký Ngô và người khác trong thực tế đều không được nhắc tới trong tiểu thuyết.

Thư ký Ngô là em gái cùng mẹ khác cha của Tiêu Chiến và là trợ lý đắc lực nhất của anh.

Anh luôn gặp riêng thư ký Ngô, có lẽ là để giải quyết những vấn đề mà tôi không thể giải quyết được.

Nhà họ Tiêu, nhà họ Vương và nhà họ Nam có mối quan hệ rất tốt. Nhưng nhà họ Tiêu lại là gia tộc giàu có, gia thế rất lớn.

Nhà họ Vương và nhà họ Nam kém xa, từ trước đến nay hai nhà bọn họ vẫn luôn đi theo nhà họ Tiêu.

Tiêu Chiến là người giỏi nhất trong thế hệ trẻ, khôn ngoan, mưu trí và quyết đoán. Anh thường ít nói, ít cười, nghiêm khắc và không nể mặt ai. Anh rất giống bị tổng tài khó gần được miêu tả trong tiểu thuyết.

Tôi sợ anh. Mọi người trong công ty, ngoại trừ thư ký Ngô thì đều sợ anh.

Nhưng bây giờ anh đang nhìn tôi với nụ cười trên lông mày và đôi mắt dịu dàng, hoàn toàn khác với ánh mắt lạnh lùng trong ký ức.

Tại sao anh phải lừa dối tôi, thậm chí còn sắp xếp để cả công ty phối hợp để diễn với tôi chứ?

Tại sao anh nguyện ý nghe theo những gì tôi định đoạt?

Có khi nào, anh thật sự thích tôi không?

Không, không, không, một CEO lớn như anh, được nhiều người theo đuổi nhưng vẫn luôn độc thân, làm sao anh có thể thích tôi được?

Không, không, không, tôi đẹp trai xuất sắc như vậy, anh thích tôi cũng không có gì ngạc nhiên!

Tôi tự hỏi và tự trả lời cho đến khi đau đầu không hiểu nổi nên quyết định không làm mình xấu hổ nữa.

Tiêu Chiến nhận thấy tôi có gì đó kỳ lạ, lo lắng hỏi: "Sao tay em lạnh thế?"

Sau khi phát hiện ra chuyện kinh thiên động địa, đối mặt với đại Boss đáng sợ thì sao mà tay không lạnh được?

Toàn bộ máu trong cơ thể tôi đều lạnh run đây này!

"Tôi...tôi..."

Tôi căng thẳng đến mức không biết trả lời thế nào, cũng không đủ can đảm để tiếp tục trêu chọc anh. Tôi kiếm cớ bị đau bụng, bỏ chạy khỏi bữa tiệc mừng và ảo não trở về nhà.

Tiêu Chiến vẫn chăm sóc tôi như thường lệ, rót nước cho tôi, xoa bụng tôi, nhẹ nhàng an ủi tôi. Tôi vừa sợ anh, nhưng cũng sợ mất anh nhiều hơn.

Tôi không dám nói với anh về việc bản thân đã khôi phục trí nhớ nên đành tiếp tục đóng vai tổng tài bá đạo.

Ký ức và hiện thực đan xen khiến tôi mất ngủ cả đêm.

Ngày hôm sau, tôi rời khỏi Tiêu Chiến, tìm cơ hội liên lạc với Nam Thành và hẹn anh ta gặp nhau ở quán cà phê. Khi tôi gặp lại anh ta sau khi khôi phục trí nhớ, tâm trạng của tôi hoàn toàn khác.

Khi còn nhỏ, tôi vô tình rơi xuống hồ, Nam thành đã bất chấp mạng sống của anh ta để cứu tôi lên. Từ đó trở đi, tôi luôn nghĩ đến anh ta và đuổi theo anh ta.

Anh ta là một tên đào hoa, tay chơi có tiếng, anh ta chưa bao giờ coi tôi ra gì.

Nhưng tôi vẫn rất vui khi có thể đính hôn với anh ta. Tôi tiêu hết số tiền sinh hoạt mà bố mẹ cho, đi làm thêm khắp nơi và mua quà để chiều lòng anh ta.

Dù tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng nhưng tôi vẫn phục vụ trà nước cho anh ta như một người hầu.

Mọi người cố gắng khuyên tôi tỉnh lại nhưng tôi lại làm ngơ, đến lúc ồn ào nhất, tôi gần như bỏ rơi mọi người.

Tôi gặp tai nạn ô tô không phải vì tức giận khi anh ta đi gặp khách hàng, mà vì tôi nghe lời Nam Thành lái xe đến đưa rượu cho họ dùng bữa tối dưới ánh nến, anh ta liên tục thúc giục khiến tôi cuống cuồng cả lên.

Chẳng trách bạn thân, em trai tôi và mọi người trong công ty đều sẵn sàng nghe theo Tiêu Chiến để giấu tôi.

Giờ nghĩ lại, tôi đối cử tốt với Nam Thành có thể là do nỗi ám ảnh muốn báo đáp ơn cứu mạng của anh ta, hoặc có lẽ là tôi đang theo đuổi khí chất anh hùng mà anh ta có khi cứu tôi.

Căn bản nó không phải tình yêu.

Sau khi ở bên Tiêu Chiến, tôi nhận ra rằng tình yêu phải dễ chịu, thoải mái và ấm áp. Đắm chìm nhưng cũng tỉnh táo, mạnh mẽ nhưng đầy tôn trọng.

Đó là một sự dịu dàng không thể diễn tả được.

Nam Thành ngồi đối diện với tôi, nhìn tôi cười đắc ý: "Tiêu Chiến là cái thá gì chứ? Tôi không sợ anh ta, anh ta nghĩ rằng chuyển tôi đến thành phố khác là có thể chia cắt chúng ta à? Mơ đi! Tôi biết em..."

Vừa nói, anh ta vừa đưa tay ra và cố gắng nắm lấy tay tôi trên bàn. Nếu là những chiêu trò nhỏ của mấy tên cao thủ đào hoa ngày xưa thì có lẽ tôi thực sự bị anh ta mê hoặc.

Nhưng bây giờ, anh ta quá đề cao bản thân, cho rằng sau vụ tai nạn xe ấy tôi vẫn moi hết tâm can cho anh ta.

Người bạn từng theo đuổi Nam Thành cùng lúc với tôi, nhưng bị tôi tìm mọi cách phá hoại nên tôi và hắn trở thành kẻ thù không đội trời chung. Mặc dù hắn rất đáng ghét, nhưng có một điều hắn nói rất đúng ... Yêu mù quáng là thế đấy!

Tôi khó chịu rút tay ra và nói: "Chúng ta hủy bỏ hôn ước đi."

Đồng thời ném bản thỏa thuận đã chuẩn bị sẵn lên bàn.

Nụ cười trên mặt Nam Thành bỗng nhiên cứng ngắc: "Cậu nghiêm túc đấy à?"

"Không thể nghiêm túc hơn, nhanh lên."

Sau một phen miệng lưỡi dụ ngọt, cuối cùng Nam Thành cũng tức giận ký vào thỏa thuận.

Trước khi rời đi, anh ta tự tin nói ra những lời cay nghiệt: "Cậu đừng hối hận."

Tôi rất hối hận.

Tôi hối hận vì đã không mất trí nhớ sớm hơn để trút bỏ thứ nước dơ bẩn đã ngấm vào não mình.

Tôi đã nếm trải niềm vui của một tổng tài bá đạo.

Tôi cũng đã trải nghiệm được tình yêu đích thực đẹp như thế nào.

Dù là sự nghiệp hay tình yêu thì đó cũng là một điều rất vui.

Đâu ai ngu mà muốn quay lại làm người theo đuôi của anh ta chứ?

Tôi lập tức chụp ảnh, sao chụp và gửi một bản thỏa thuận chấm dứt hôn ước cho phụ huynh hai nhà Vương và Nam.

Chấm dứt vấn đề này một lần và mãi mãi.

Vấn đề còn lại là làm thế nào để đối mặt với Tiêu Chiến.

Để kiểm soát tôi, bố mẹ tôi đã ném tôi vào công ty của Tiêu Chiến và bảo Tiêu Chiến áp chế tôi.

Sự thật đúng như họ mong muốn, dù trước hay sau chứng mất trí nhớ, tôi đều nằm chắc trong tay anh.

Khi trở lại công ty và ngồi vào bàn làm việc của chủ tịch, tôi cảm thấy thực sự khó chịu. Tiêu Chiến quay lại sau tôi vài phút, mang theo những hộp bánh ngọt lớn nhỏ mà tôi yêu thích.

Tôi đến gần anh như thường lệ và bắt đầu trêu anh, nhưng tôi không còn dám quá trớn như trước nữa.

Tôi nghiêm túc lắng nghe ý kiến ​​công việc của anh chứ không còn mạnh tay quyết định bất kỳ hạng mục nào như trước. Tiêu Chiến trước giờ luôn nhạy bén, anh nhận thấy rõ ràng hành vi bất thường của tôi.

"Sao hôm nay em không còn khí chất bá đạo nữa thế?"

Tôi cười ngốc nghếch với anh và nói một cách vô nghĩa: "Chân thành mới là kỹ năng tối thượng."

Nhiều lúc tôi tưởng anh sẽ trực tiếp vạch mặt tôi nhưng may mắn thay đó chỉ là báo động giả.

Tôi đếm ngày và biết rằng sinh nhật của Tiêu Chiến đã đến. Sinh nhật năm ngoái, anh mặt lạnh lùng, ăn miếng bánh nhỏ tôi ngẫu nhiên mua rồi làm việc thâu đêm.

Lần này, anh thực sự đã chủ động xin nghỉ và mời tôi cùng đi du lịch. Khi dự án lớn của công ty vừa kết thúc cũng là lúc ta nên tìm cơ hội ra ngoài thư giãn.

Tôi không có lý do gì để từ chối. Chúng tôi cùng nhau đi đến bãi biển. Biệt thự đơn lập sang trọng, bữa tối hải sản thịnh soạn. Tôi ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn và nằm trong phòng suốt ba ngày.

Tiêu Chiến không oán trách mà rất chiều tôi. Đến ngày thứ tư, tôi cảm thấy mình không thể lười biếng được nữa nên đưa Tiêu Chiến đi dạo trên bãi biển.

Mặt trời lặn về tây, tiếng hát tiếng cười xa dần, ánh hoàng hôn rọi xuống sóng nước trong vắt.

Gió biển thổi qua, ánh sáng và bóng tối nhảy múa.

Bầu không khí thật hoàn hảo.

Tôi cảm thấy Tiêu Chiến hôm nay thật quyến rũ, khiến người ta không thể rời mắt.

Tim tôi run lên không thể kiểm soát. Tôi dừng chân, ôm cổ anh và hỏi câu hỏi mà tôi đã suy nghĩ bấy lâu nay.

"A Chiến, anh có thực sự yêu em không?"

Tiêu Chiến vuốt tóc của tôi, trìu mến cười: "Đương nhiên là có rồi."

"Yêu nhiều không?"

Tôi tiếp tục hỏi.

"Nếu như em không phải dáng vẻ bây giờ, nếu chúng ta không còn mối quan hệ như bây giờ thì sao?"

Tiêu Chiến ôm tôi lên, lời ít ý nhiều nói: "Dù thế nào đi nữa thì tình yêu của anh với em còn hơn những gì em nghĩ đấy."

Sau nụ hôn trên bãi biển, Tiêu Chiến chậm rãi cõng tôi về.

Tôi dựa vào vai anh, áp vào tai anh thì thầm: "Về phòng em đi."

Tôi không thể giả vờ được nữa và quyết định thú nhận với anh về việc mình đã khôi phục trí nhớ. Không Tiêu Chiến nghĩ đến chuyện gì, động tác có chút chậm lại, lâu rồi anh không đỏ mặt mà đột nhiên lại đỏ ửng.

Cả tai đều nóng bừng

Chưa trở về biệt thự mà điện thoại tôi reo lên không đúng thời điểm gì cả. Bố mẹ tôi nói qua điện thoại rằng Nam Thành xảy ra chuyện.

Nam Thành có thể xảy ra chuyện gì chứ? Dù chuyện gì xảy ra với anh ta, tôi cũng không quan tâm.

Nhưng suy cho cùng thì người tìm tôi cũng là bố mẹ, sau bao đắn đo, tôi quyết định kết thúc kỳ nghỉ sớm và tức tốc đến bệnh viện mà họ nhắc đến.

Bên ngoài phòng bệnh, Tiêu Chiến dừng lại và nói: "Em vào đi."

Miệng thì nói nhưng lực nắm tay tôi vẫn không hề nới lỏng chút nào. Dù đã cố gắng hết sức để che đậy sự lo lắng của bản thân nhưng vẫn không thể.

Anh sợ tình yêu còn sót lại của tôi dành cho Nam Thành sẽ quay trở lại sao? Tôi thực sự muốn nói với anh rằng những lo lắng của anh đều là dư thừa.

Tôi cười thầm, ôm lấy Tiêu Chiến, hứa hẹn: "Ba phút thôi, em sẽ nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện."

Mở cửa ra, đây là phòng dịch vụ tư nhân riêng.

Ngồi trong phòng khách là bố mẹ tôi và bố mẹ Nam Thành.

Tôi đi thẳng vào phòng trong. Nam Thành nằm trên giường bệnh, bên cạnh có hai y tá phụ trách chăm sóc anh ta.

Khi nhìn thấy tôi, anh ta lập tức đặt trái cây đang ăn dở xuống, vẻ mặt càng yếu ớt hơn.

"Tiểu Vương, cuối cùng em cũng tới, anh vẫn luôn nhớ đến em."

"Tuy rằng vì em mà anh bị thương, nhưng em không cần phải tự trách bản thân... Có điều, anh mong em có thể ở lại chăm sóc cho anh. Chỉ cần em ở bên anh, anh sẽ không đau cảm thấy đau nữa, chắc chắn anh sẽ khỏe lại nhanh hơn."

Tôi được biết từ bố mẹ rằng Nam Thành đến nhà chúng tôi để xin rút lại thỏa thuận hủy bỏ hôn ước, và do xui xẻo mà anh ra bị tượng hoa mà bố tôi làm cho tôi đập bị thương ở chân, gãy xương nên mới vào bệnh viện.

Thế mà lời ra khỏi miệng anh ta lại thành vì tôi mà anh ta bị thương.

Tôi nhất thời im lặng. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng không một lời quan tâm của tôi, Nam Thành lộ ra bộ mặt bi thương.

"Anh đã thành thế này mà em không lo lắng chút nào sao?"

Trước đây, dù anh ta chỉ bị rách da ở ngón tay, tôi cũng sẽ rất đau lòng. Nhưng bây giờ, tôi kéo ghế ngồi xuống: "Ừm, tôi chẳng lo lắng chút nào cả."

"Anh sai rồi, trước đây anh không nên đối xử với em như vậy, nhưng bây giờ anh đã nhận ra, người anh thích nhất vẫn luôn là em..."

"Em có thể đừng hủy bỏ hôn ước được không? Chúng ta bắt đầu lại đi. Anh nhất định sẽ đối xử tốt với em."

"Em còn nhớ nhiều năm trước anh đã cứu em không? Khi đó, anh cảm thấy em còn quan trọng hơn mạng sống của anh..."

...

Anh ta bày ra vẻ nặng tình rồi bật khóc, cố gắng gây ấn tượng với tôi.

Hai y tá ngồi cạnh tôi cảm động đến mức không dám gây ra tiếng động nào vì sợ ảnh hưởng đến tâm tình của bọn tôi.

Nhưng tôi vẫn lạnh lùng, nói ra những lời mang đặc tính tư bản: "Nam Thành, tôi sẽ bồi thường cho anh những chi phí y tế, tiền thuốc thang, tiền lương bị mất,... và tôi cũng sẽ thuê hai người chăm sóc cho anh. Nếu anh còn có yếu cầu nào khác thì cứ nói đi."

Nam Thành nghiến răng nghiến lợi: "Tôi là ân nhân cứu mạng của cậu, cậu nên..."

Tôi hừ lạnh một tiếng, cảm thấy buồn cười: "Anh muốn ép tôi về mặt đạo đức à?"

"Đừng nói tới việc tôi có đạo đức hay không chứ anh thì chắc chắn không có rồi đó, bản thân anh không nhận ra à?"

Sau khi xem đồng hồ, tôi lười nói nhảm với anh ta nên đứng dậy rời đi.

Nam Thành lớn tiếng gọi tôi: "Cậu yêu Tiêu Chiến rồi đúng không?"

Giọng nói của anh ta càng tỏ vẻ khinh thường: "Cậu cho rằng anh ta sẽ thực sự yêu cậu sao?"

Tôi quay lại và nói: "Liên quan quái gì đến anh."

Tiêu Chiến có thực sự yêu tôi hay không, trong lòng tôi đã chắc chắn rồi. Nhìn kỹ lại nhiều năm trước, ban đầu anh còn cố tình xa lánh, miệng nói một đằng nhưng tâm nghĩ một nẻo, sự giúp đỡ bí mật cũng như sự nhẫn nại và dịu dàng của anh.

Chỉ là trước đây tôi chưa bao giờ phát hiện ra nó.

Tôi vội vã rời khỏi phòng bệnh.

Bố mẹ tôi và bố mẹ Nam Thành không những không ngăn cản tôi mà còn đồng ý hai tay hai chân với tôi. Có vẻ như tôi được gọi đến đây chỉ để tận mắt chứng kiến ​​màn kết thúc của trò hề này.

Tôi tìm thấy Tiêu Chiến ở góc hành lang. Ngoài ra còn có thư ký Ngô đang báo cáo với anh.

Tôi đứng bên cạnh im lặng lắng nghe, không xuất hiện cho đến khi thư ký Ngô rời đi. Tiêu Chiến khi nhìn thấy tôi cũng không có gì ngạc nhiên, rõ ràng là anh đã chú ý tới sự xuất hiện của tôi.

Tôi cũng đã nghe toàn bộ câu chuyện và biết được danh tính thực sự của anh. Ngồi cạnh nhau trên bậc thềm.

Anh hỏi: "Mọi chuyện đã được giải quyết chưa?"

Tôi nói: "Triệt để luôn rồi."

Anh nói: "Thật ra thì anh đã biết em đã khôi phục trí nhớ từ lâu rồi."

Tôi nói: "Thật ra thì anh đã biết là em đã hồi phục trí nhớ rồi chứ gì."

Vừa nói xong, cả hai đều bật cười. Không ngờ rằng mọi chuyện được thú nhận ở nơi có khung cảnh yên bình đến vậy.

Sau khi rời bệnh viện, Tiêu Chiến nói: "Anh sắp ra nước ngoài, có hợp đồng yêu cầu anh phải đích thân đi, có thể chỉ mất một tuần hoặc lâu nhất là một tháng. Tối nay anh sẽ đi, em phải tự chăm sóc bản thân đấy."

Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trên trán tôi, đôi mắt sâu thẳm và dịu dàng, anh nói: "Anh luôn nhớ những lời em nói, cũng sẽ mãi nhớ lời anh từng nói, chờ anh quay lại nhé, bảo bối."

Một tháng trôi qua, Tiêu Chiến chưa quay về. Mặc dù chúng tôi nói chuyện điện thoại hàng ngày để nói cho nhau nghe lịch trình ngày đó như thế nào, nhưng...

Tôi bí mật từ chức ở công ty của Tiêu Chiến và thành lập công ty riêng với sự giúp đỡ của bố mẹ.

Tôi có thiên phú như vậy, không tự lập nghiệp chẳng phải rất đáng tiếc sao?

Làm một tổng tài bá đạo, làm vương làm tướng ở công ty không phải rất thoải mái sao.

Sau khi Tiêu Chiến trở về nước, biết chuyện tôi lén trốn đi, anh lập tức đến nhà tìm tôi, nhưng bị tôi từ chối gặp mặt. Đêm đó, chúng tôi tình cờ gặp nhau trong một bữa tiệc tối công việc.

Anh muôn tôi giải thích rốt cuộc tôi muốn làm gì. Tôi nói, tôi không muốn làm một người yêu đương mù quáng nữa mà muốn làm một người mạnh mẽ.

Anh trực tiếp ôm tôi lên, đưa tôi về nhà rồi ném tôi lên giường anh. Anh nhốt tôi trong nhà anh ta nhiều ngày và không cho phép tôi chạy trốn. Anh ta thậm chí còn đe dọa sẽ khiến công ty của tôi phá sản nếu tôi không nghe lời anh.

Tôi lê tấm thân đau nhức uể oải nằm trên giường phàn nàn với bạn thân.

Bạn thân của tôi lòng đầy phẫn nộ: "Mấy năm trước, tớ thấy Tiêu Chiến thích cậu và đối xử khác với cậu nên đã giúp anh ta. Không ngờ anh ta lại giấu con người thật lâu như vậy! Nhất định là anh ta đang trả thù những gì cậu làm với anh ta trước đó... Cậu chờ chút, tớ sẽ đến cứu cậu!"

Vẻ mặt của tôi lập tức thay đổi, sửa lại lời nói: "Ý không, đừng đến. Tôi vẫn ổn mà."

Tiêu Chiến luôn tự nguyện diễn cùng tôi, sao anh có thể trả thù tôi được?

Anh bế tôi về nhà sau bữa tiệc tối vì tôi say rượu và cứ quấy lấy anh.

Anh nói sẽ khiến công ty của tôi phá sản nhưng lại bí mật dạy tôi nhiều cách khác nhau để giải quyết khủng hoảng trong kinh doanh.

Nếu thực sự không muốn bị nhốt trong nhà anh, tôi đã gọi báo cảnh sát rồi.

Bây giờ ấy à, đây chỉ là tình thú tình yêu của nam tổng tài bá đạo và nam tổng tài bá đạo thôi.

Trong phòng khách, giọng nói của Tiêu Chiến từ xa truyền đến.

"Bữa sáng đã chuẩn bị xong. Em còn không mau tới đây đi, chờ anh đến bế tới à?"

Bạn thân tôi ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó để lại câu nói.

"Giỏi lắm. Cậu dám lừa cẩu độc thân ha?"./.

Thôi á quyển nhật ký tới đây thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro