Tái hôn chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng mùa Xuân đến hơi sớm một chút, nhưng thời tiết năm nay lại cố tình khác thường. Đã sau lập Xuân mà còn rơi xuống một trận bão tuyết đủ bao phủ cả mắt cá chân, khiến mùa xuân trở nên lành lạnh.

Vì trước đó vài ngày, Vương Nhất Bác trở về nhà thăm cha ngã bệnh, kết quả gặp phải thời tiết mùa xuân lạnh lẽo nên bản thân đã bị cảm lạnh. Mẹ chồng xưa nay luôn nghiêm khắc ít khi thông cảm, lại cho phép cậu nghỉ ngơi mấy ngày, buổi sáng không cần dậy sớm đi qua hầu hạ vấn an.

Vì thế hôm nay cậu dậy muộn chút, mũi vẫn còn hơi khó thở, sau đầu từng trận đau nhức như muốn vỡ ra.

Hai gia nô hồi môn Thanh Nhi và Điệp Nhi đến hầu hạ công tử mình mặc quần áo, Thanh Nhi lấy ra chiếc áo thêu hoa văn Phú Quý: "Đêm hôm qua lại có tuyết rơi, nghe Lưu đại tẩu trong nhà bếp nói, có hai gian phòng chứa củi đều bị đè sập, không biết lúc này ở bên ngoài còn phải bị thương bao nhiêu người, bao nhiêu trâu bò chết vì lạnh nữa. Bệnh của công tử vẫn chưa khỏi hẳn, hôm nay nhất định phải mặc thật dầy để sưởi ấm một chút."

Đầu Vương Nhất Bác mơ màng choáng váng, bởi vì mũi khó thở hô hấp chỉ dựa vào miệng, lại nghe Thanh Nhi thao thao bất tuyệt nhất thời cảm thấy ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Điệp Nhi nhìn tiểu công tử không thoải mái, nhẹ nhàng đánh Thanh Nhi một cái: "Công tử đang không thoải mái, ngươi còn nói nhiều."

Tiểu nô tài hầu hạ mang nước ấm tới, Điệp Nhi tự mình hầu hạ công tử rửa mặt súc miệng.

Khi Điệp Nhi dùng khăn mềm lau mặt cho Vương Nhất Bác, cậu rốt cuộc mới từ trong trạng thái mơ hồ tỉnh táo lại, có chút lo lắng hỏi: "Đêm qua có bão tuyết? Vậy chậu Tuyết mai của ta thế nào? Thanh Nhi, mau mở cửa sổ nhìn xem một chút."

Thanh Nhi che miệng cười nói: "Công tử thật là bị bệnh làm cho hồ đồ rồi, chiều hôm qua trời vừa bắt đầu âm u, trước khi đi ngủ, không phải người căn dặn nô tài đem chậu hoa dời vào trong phòng sao? Người xem hoa ở trên ghế này là cái gì?"

Vương Nhất Bác lấy tay vỗ vỗ cái trán: "Cảm tạ trời đất, ta thật là hồ đồ."

Ở dưới bệ cửa sổ, trên ghế dài có đặt một chậu Tuyết mai cành lá sum xuê, giữa chậu hoa được phối hợp một viên đá hút nước màu mận chín rất đặc biệt.

Vương Nhất Bác quyến luyến không rời chậu hoa và thường xuyên tu bổ, cho nên giữ được nguyên vẹn hình dáng xinh đẹp, cành thưa lá um tùm, sức sống dồi dào. Ở trên cành xanh nhạt, đã có vài nụ hoa nhỏ, nếu không phải thời tiết mùa Xuân bị đảo lộn, chậu hoa này hẳn là đã nở.

Vương Nhất Bác rất yêu thích hoa cỏ, chậu cảnh này là trượng phu Hà Thanh Vân tặng cho cậu sau khi thành thân, vẫn luôn được cậu yêu thích.

Mùa Thu năm trước Vương Nhất Bác thành thân, cho tới bây giờ vừa đúng nửa năm. Vị hôn phu Hà Thanh Vân là con trai thứ hai của Hà gia, nhưng vì hắn là con nối dõi duy nhất chính thê sinh ra, thân phận so với huynh trưởng của thứ thiếp sinh và hai người đệ đệ ở dưới đều phải quý trọng hơn, mà Vương Nhất Bác xem như làm dâu dòng chính, địa vị cũng có vẻ tương đối quan trọng.

Hà gia từng là đại quý tộc nhưng hiện giờ đang xuống dốc, Hà gia cũng không còn cao quý như trước.

Hà gia là trọng thần khai quốc, thành tích lớn lao, chủ nhân Hà gia đã từng làm Thái úy, nắm giữ chiến sự cả nước, có thể nói quyền cao chức trọng. Tổ phụ Hà Thanh Vân đã từng liên hợp những đại thần khác phế bỏ thái tử, vốn ủng hộ hoàng tử nhỏ nhất của tiên đế lên ngôi. Nhưng sau khi con rối Hoàng Đế lên ngôi, hắn vẫn không cam tâm còn muốn âm mưu đoạt quyền.

Tiên đế dĩ nhiên không đồng ý cơ nghiệp nhà mình rơi vào tay người khác, thì ngay lúc đó đại thần đảm nhiệm phụ chính Tiêu Cố thương nghị hợp tác với nhau, âm thầm chèn ép Hà gia, đoạt lại quyền thế của bọn họ. Sau đó tân Hoàng Đế lên ngôi, Hà gia tiếp tục bị chèn ép không được coi trọng, cũng vì vậy mà càng lụn bại suy thoái.

Vị hôn phu Hà Thanh Vân của Vương Nhất Bác chỉ làm quan Quốc Tử Giám hạ cấp Lục Phẩm, mà phụ thân của hắn còn thấp kém hơn, chỉ có một chức vị Ngũ Đẳng Tử Tước, ngay cả một chức quan chính thức cũng không có.

Quốc Tử Giám chính là trung tâm quan viên học tập, con cháu quan viên thất phẩm trở lên mới có thể được vào học, chủ yếu phụ trách dạy học chính là quan viên cấp cao, mà quan Quốc Tử Giám là người ở bên trong phụ trách một chút việc vặt vãnh linh tinh của quan lại.

Hà Thanh Vân tâm cao khí ngạo, vẫn luôn vì thế buồn bực không vui.

Vương Nhất Bác và Hà Thanh Vân là chỉ phúc vi hôn, từ khi cậu vừa sinh ra thì đã nhất định phải gả cho Hà Thanh Vân.

Đối với vị hôn phu bề ngoài phong lưu phóng khoáng, tài hoa hơn người, cậu luôn luôn kính trọng, về phần có yêu hay không, năm nay cậu chỉ mới mười bảy tuổi, còn chưa biết rõ ràng lắm.

Cậu chỉ biết là phải lấy trượng phu làm trời, thương hắn, kính trọng hắn, hầu hạ hắn, trông coi việc nhà đến đầu bạc răng long, đây cũng là cuộc đời của cậu.

Vương Nhất Bác sau khi cưới, ở trong mắt người ngoài, quan hệ phu phu xem như hài hòa, hai người chưa bao giờ tranh cãi qua, nhưng mà trên thực tế ?

Trên thực tế là, từ đêm đầu tiên bọn họ thành thân, bọn họ cũng không có chung giường chung gối, tuy rằng Hà Thanh Vân thỉnh thoảng có đến trong viện của Vương Nhất Bác, nhưng mỗi lần tới đều ở lại thư phòng nhỏ trong viện.

Thành hôn gần nửa năm, tân lang trước giờ vẫn chưa có chạm qua tân phu quân, chuyện này e rằng bất kỳ người nào cũng không thể tin nổi. Suy cho cùng, Vương Nhất Bác chẳng những không tệ, mà còn từng được vinh dự làm "Đệ nhất Tuấn mỹ Kinh thành " nha!

Rốt cuộc tân lang không hài lòng về cậu ở điểm gì?

Vương Nhất Bác không có cách nào đem loại chuyện xấu hổ này nói với người khác, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Ngày kế đêm động phòng hoa chúc, hỉ bà không có lấy được vải trắng lạc hồng trên giường cưới, rất hoài nghi, mẹ chồng cũng kín đáo dò hỏi vài lần, cậu thật không biết nên trả lời như thế nào.

Bắt đầu từ khi đó, mẹ chồng liền thể hiện rõ ràng rất không thích cậu. Vương Nhất Bác qua quýt dùng qua bữa sáng, tiếp tục đùa nghịch Tuyết mai của cậu.

Ngoài sân tuyết đọng thật dầy, nhóm hạ nhân vẫn đang chăm chỉ quét dọn, hai nô tài của cậu cũng đứng ở cửa xem náo nhiệt.

Thời gian nhanh chóng đến xế trưa, Hà Thanh Vân đi vào trong sân.

Vương Nhất Bác bước nhanh tới cửa nghênh đón, giúp hắn lấy xuống áo choàng lông cừu dính đầy bông tuyết, tỉ mỉ phủi sạch, rồi giao cho Thanh Nhi treo ở lò sưởi bên cạnh hong khô.

Vương Nhất Bác lại tự mình rót trà nóng, mang cho Hà Thanh Vân, hỏi: "Hôm nay tương đối lạnh, phu quân ở bên ngoài có bị lạnh hay không?"

Thái độ Hà Thanh Vân thì ngược lại, không dành cho cậu ôn tồn săn sóc.

Sắc mặt của hắn âm trầm, trên khuôn mặt tràn đầy lo lắng, ánh mắt chỉ dừng lại ở trên người của Vương Nhất Bác một lát, rồi lại di chuyển sang chỗ khác.

Lòng của Vương Nhất Bác theo đó chìm xuống một chút, nhỏ giọng hỏi: "Phu quân, làm sao vậy?"

Hà Thanh Vân đứng lên, khoát khoát tay: "Giữa trưa ta với phụ thân cùng nhau đi dùng bữa, ngươi tự mình ăn đi!"

Vương Nhất Bác lại lấy áo choàng sớm đã sấy khô ở trên lồng sưởi choàng lên cho hắn, tiễn hắn đến cửa sân nhỏ.

Nhìn theo bóng lưng Hà Thanh Vân, Vương Nhất Bác đứng ngây người trong gió lạnh một hồi lâu.

Buổi chiều, em dâu Vương Nhất Bác, Lâm Hiên con dâu thứ ba của Hà gia đến chơi.

Lâm Hiên và Vương Nhất Bác cùng tuổi, tính tình hướng ngoại, thích cười cười nói nói. Dung mạo hắn chỉ bình hường, cho nên rất hâm mộ khuôn mặt xinh đẹp có một không hai của Vương Nhất Bác, thường xuyên đến tìm Vương Nhất Bác nói chuyện tán gẫu.

Nghiêm túc mà tính, Lâm Hiên và Vương Nhất Bác xem như có quan hệ họ hàng xa, vì vậy quan hệ cá nhân hai người rất tốt, ngược lại đại tẩu tính tình vắng lạnh, ít qua lại với các cậu.

Người Lâm Hiên chưa vào nhà, tiếng đã tới trước.

"Ây da! anh dâu, thật không hay rồi !"

Vương Nhất Bác sớm đã quen tính cách hắn chuyện không có gì lại xé to ra, đợi hắn vén lên rèm chắn gió thật dầy đi vào, mới cười nhìn hắn một cái, hỏi: "Lại xảy ra chuyện lớn gì?"

Lâm Hiên thấy vẻ mặt cậu điềm tĩnh, lại tươi cười, nhưng hai gò má bởi vì có chút gió lạnh mà làm cho ửng đỏ, lại càng thêm lộ vẻ mềm mại động lòng người, bước chân dồn dập của hắn cũng phải ngừng lại, do dự hỏi: "Anh vẫn chưa biết?"

Vương Nhất Bác càng thắc mắc, hỏi: "Biết cái gì?"

Lâm Hiên bỗng nhiên trầm mặc xuống. Sau đó hắn dậm chân, xoay người lại chạy đi, chỉ vội vàng để lại một câu: "Anh nên mau chóng tìm nhị ca hỏi rõ ràng, rồi tính toán làm sao cho thỏa đáng."

Vương Nhất Bác bị làm cho hồ đồ, gọi Thanh Nhi đến hỏi: "Hôm nay bên ngoài có chuyện lớn gì?"

"Nô tài cũng không rõ lắm, hôm nay cảm thấy những người làm đều kỳ kỳ quái quái, thấy em và Điệp Nhi ánh mắt cũng né tránh."

Vương Nhất Bác phái Điệp Nhi cẩn thận đi cửa trước dò la, thuận tiện đi thư phòng hỏi thăm Hà Thanh Vân có thời gian thì đến đây một chuyến.

Điệp Nhi rất nhanh trở về, Hà Thanh Vân không có đi cùng, nhưng trong tay Điệp Nhi lại có thêm một phong thư.

Sắc mặt của Điệp Nhi tái nhợt, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của công tử nhà hắn, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống trước mặt Vương Nhất Bác, lệ rơi đầy mặt mà giao thư lên.

"Công tử. . . . . ."

Vương Nhất Bác nhận lấy phong thư, nhìn hai nét chữ thẳng tắp được viết thật to và đậm trên đó: Hưu Thư!

Trượng phu hưu phu, chiếu theo luật lệ "Thất xuất chi điều".

Cái gọi thất xuất, là chỉ "Bất hiếu với phụ mẫu", "Không con", "Dâm đãng", "Đố kị", "Có bệnh khó chữa", "Mồm miệng nói nhiều", "Trộm cắp".

Vương Nhất Bác không biết mình đã phạm điều gì?

Chuyện khác thì không nói, nếu kiên quyết bàn về "Không con", ở trên văn bản luật lệ cũng có quy định rõ ràng, nam tử bốn mươi không con có thể cho phép nạp thiếp, Hà Thanh Vân vừa tròn hai mươi, Vương Nhất Bác năm nay mười bảy tuổi, mới thành hôn nửa năm, thậm chí trước giờ không có viên phòng, đây không phải là muốn gán tội cho người khác sao?

hai nô gia đã khóc thành một đoàn rồi.

Vẻ mặt Vương Nhất Bác lại bình tĩnh, cậu cầm lấy tờ giấy hưu thư có những tội danh "Có lẽ có" mở ra xem lại, bỗng nhiên nhìn hai người hầu cười nói: "Khóc cái gì, cũng không phải là trời sập."

hai người thấy sắc mặt công tử không có gì khác, thậm chí còn cười ra tiếng, cho rằng cậu bị kích động quá mức phản ứng không kịp, lại càng thêm thống khổ.

Vương Nhất Bác tiếp tục nói: "Khó trách mấy ngày nay mẹ chồng khách khí với ta như vậy, thì ra là trong lòng từ lâu đã toan tính muốn đẩy ta đi ra ngoài. Vài ngày trước phu quân luôn về trễ, hắn nói là xã giao giới quan lại, Lâm Hiên thì nói nhất định có kỳ quái, ta còn cười hắn xen vào việc của người khác. "

Cậu cười cười rồi bỗng nhiên rơi lệ, cơ thể yếu ớt tựa vào trên giường, mặc cho nước mắt chảy xuống.

Hai người hầu lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu rơi lệ, cũng không dám nói nhiều lời khuyên giải an ủi, sợ rằng không cẩn thận nói sai cái gì kích thích đến cậu, khiến cho tinh thần cậu càng thêm tổn thương.

Vương Nhất Bác lặng lẽ rơi lệ một lát, dùng tay lau đi nước mắt, rồi bảo Thanh Nhi: "Giúp ta lấy cái khăn ướt lau mặt, Điệp Nhi giúp ta chỉnh lại quần áo lại."

Hai người hầu đều bận rộn chuyện của mình, dựa theo căn dặn của cậu hầu hạ thật tốt.

Vương Nhất Bác thay đổi trang phục mặc ngoài người, cởi ra chiếc áo gấm hoa đỏ thẫm vừa may khi tân hôn, đổi lại chiếc áo gấm màu xanh, bên ngoài phủ lên chiếc áo choàng có viền lông chồn, ngay cả lớp vải lót bên trong mũ đội cũng được làm từ những sợi lông thỏ.

cậu nhìn hai tên hầu nói: "Các ngươi đi với ta đến gặp lão gia trước."

Nói đến lão gia, chính là phụ thân Hà Thanh Vân, Hà Thành Vinh, Hà đại lão gia.

Hà Thành Vinh và Vương Nhất Sinh phụ thân của Vương Nhất Bác chính là bạn tốt nhiều năm, Vương gia bởi vì có quan hệ với Hà gia mà cùng nhau suy sụp, hiện tại phụ thân Vương Nhất Bác dứt khoát từ quan không dính dáng đến việc triều chính, an tâm ở nhà mà làm chủ lão gia, không quan tâm đến việc đời.

Hà Thành Vinh đang ở thư phòng của hắn, thì nhìn thấy con dâu thứ hai của mình.

Vừa mới qua tuổi bốn mươi, thái dương hắn đã hoa râm, bởi vì buồn bực thất bại, say rượu lâu dài mà ánh mắt vẩn đục, ngay cả chóp mũi cũng có chút ửng đỏ, mũi đã mơ hồ lộ ra dấu hiệu của bã rượu.

Hắn không dám nhìn thẳng Vương Nhất Bác, ánh mắt né tránh, biểu cảm có chút ngượng ngùng.

Vương Nhất Bác theo lễ nghi quỳ gối vấn an với hắn, sau đó mới bảo Thanh Nhi giao phong hưu thư cho cha chồng.

Hà Thành Vinh nét mặt già nua ửng đỏ, ho khan vài tiếng.

Vương Nhất Bác nói: "Xin thứ cho con mạo muội, cả gan phạm thượng hỏi một câu, từ mùa Thu năm trước con gả vào Hà gia, tư cách có từng làm trái với đạo phu phu, dẫn đến phạm phải 'những điều cấm kỵ'?"

Hà Thành Vinh nói: "Không có, đúng là không có, nhưng. . . . . ."

Vương Nhất Bác cắt ngang lời hắn, còn nói: "Cha chính miệng thừa nhận không có là tốt rồi, con nếu không có phạm 'những điều cấm kỵ', vậy thì nhất định không dám nhận lấy phong hưu thư này."

Hưu thư, đối với một người là xúc phạm nặng nề, không phải người bình thường có thể tưởng tượng.

Môt khi bị hưu, về mặc đức hạnh của có chút thua thiệt, sau khi trở về nhà mẹ rất khó tái giá, cho dù có người nguyện ý cầu hôn lần nữa, phần lớn đều không phải là người tốt lành gì. Huống chi xem như thật sự tái giá, cả đời cũng sẽ bị khi dễ làm cho nhục nhã, vĩnh viễn trở thành sỉ nhục không xóa được.

Hà Thành Vinh thở dài: "Nhất Bác à, Hà gia ta thực xin lỗi con, nhưng xảy ra chuyện này thật sự là có nguyên nhân. . . . . ."

"Cha, việc đã đến nước này, con cũng không quan tâm muốn hỏi đến nguyên nhân thế nào, Hà gia quyết tâm đuổi con đi cũng không sao cả, nhưng điều kiện phải do con đưa ra, hưu thư thì con vạn lần không dám nhận, xin đổi thành thư hòa ly."

Hà Thành Vinh gật đầu nói: "Đúng, đúng, việc này cần phải vậy. Hà Thanh Vân chỉ nghe kẻ khác nói, tùy tiện viết hưu thư, thật sự lỗ mãng."

"Còn nữa, xin mời đem của hồi môn của con trả lại nguyên vẹn."

"Đây cũng là chuyện đương nhiên, chuyện đương nhiên rồi."

Vương Nhất Bác gật gật đầu, lại nói: "Cuối cùng là, một khi Con cùng hôn phu hòa ly, thì có nghĩa Vương gia và Hà gia đoạn tuyệt quan hệ, về sau sẽ không còn bất kỳ liên hệ gì."

Rốt cuộc sắc mặt Hà Thành Vinh đại biến, tức giận nói: "Hồ đồ! Đã mấy đời hai nhà qua lại thân thiết, há có thể vì chuyện nhỏ mà đoạn tuyệt? Ngươi tạm thời trở về đi! Loại chuyện hệ trọng này không phải một người như ngươi có thể can thiệp."

Vương Nhất Bác cũng không tranh cải, chỉ hành lễ lần nữa rồi xin cáo lui.

Đêm đó, Hà Thanh Vân không có trở về phòng ngủ, nhưng lại sai người đưa tới một phong thư hòa ly được ký tên đóng dấu.

Vương Nhất Bác cất kỹ thư hòa ly rồi dặn dò hai người hầu bắt đầu chuẩn bị của hồi môn.

Thanh Nhi đã khóc hai mắt đỏ ửng, vừa rơi nước mắt vừa thu dọn.

Vương Nhất Bác lấy giá y (áo cưới) đỏ thẫm và trang phục chính thê vẫn còn mới tinh, tất cả gói thành hai bao lớn, nhìn Điệp Nhi nói: "Sáng sớm ngày mai ngươi lặng lẽ đem những thứ này đưa cho Lưu đại tẩu ở nhà bếp, hơn nửa năm nay bà ấy chiếu cố ta rất nhiều, ta mới không bị bỏ đói, không có ăn canh thừa cơm lạnh. Con nhà bà ấy cũng sắp xuất giá, ngươi đến hỏi xem bà ta có cần những y phục này hay không? Nếu bà ta cảm thấy điềm xấu không cần, ngươi hãy đem những y phục này đều bỏ vào trong lò đốt hết đi."

Điệp Nhi rơi lệ so với Thanh Nhi cũng không ít, nhưng hắn khéo léo kiềm chế, hiểu được công tử không muốn nhìn thấy những thứ đồ khiến cho mình thương tâm, liền gật đầu đáp: "Công tử yên tâm, nô tài sẽ làm tốt."

Đồ vật trong phòng của Vương Nhất Bác, từ giường lớn đến bàn, ghế, bàn dài, chai chai lọ lọ nhỏ đến trang sức bài trí, đều là của hồi môn Vương gia, hiện tại chỉ có thể thông báo Vương gia phái người tới khiêng trở về.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hiên liền chạy tới viện của Vương Nhất Bác.

Vẻ mặt Lâm Hiên đau thương khổ sở, hắn khó kiềm được bình thản, qua một lúc mới nói: "Chuyện này thật sự cũng không còn cách nào khác, ai bảo nhị ca được hoàng tử nhìn trúng đây, tất cả đều không thể trách nhị ca?"

"Hoàng tử?" Vương Nhất Bác nhướn lên lông mày hỏi.

"Hả? huynh, chẳng lẽ huynh vẫn không biết?" Lâm Hiên lại chuyện bé xé to lên: "Ta còn tưởng rằng huynh đã sớm biết một ít tin đồn rồi chứ! Vài ngày trước không phải ta đã nhắc nhở huynh sao? Nhị ca gần đây đi sớm về trễ, không phải là vì ở cùng hoàng tử sao? Nghe bọn hạ nhân nói, thật ra nhị ca theo đuổi hoàng tử đã lâu rồi. Trước kia hắn từng bị cự tuyệt cầu thân, vì vậy mới thành thân với huynh. Ai ngờ sau khi thành thân, hoàng tử ngược lại đối với nhị ca tình cảm nồng nàn, ầm ĩ cho tới hôm nay rốt cuộc đi đến tình cảnh này."

Vương Nhất Bác sau một lúc rối loạn, chợt cười một tiếng: "Biết thì sao? Không biết thì như thế nào?"

Hóa ra là thế. . . . . .

Thì ra trong lòng của Hà Thanh Vân chỉ có người kia, vì hoàng tử mà ngay cả thê tử chính thức chạm cũng không thèm chạm vào một chút, nhờ thế mới làm cảm động được trái tim hoàng tử sao?

Lâm Hiên yên lặng rất lâu, sau đó mới thở dài.

"Đúng vậy à, ai bảo sinh mệnh người ta tốt, sinh ra ở gia đình đế vương đây? Người ta muốn cùng huynh tranh giành trượng phu, huynh cũng chỉ có thể chắp tay nhường cho người ta."

Vương Nhất Bác ảm đạm cười nhạt.

Cậu chính vì chuyện này khóc một lần, sau đó thì luôn như ở trong mộng, toàn bộ cảm giác không có chân thật, bởi vậy nên chẳng có cảm thấy khổ sở gì nhiều. Có lẽ bản tính cậu lạnh nhạt? Có lẽ bản tính cậu thoải mái?

Dù sao, cậu cũng sẽ không như những người đó mong đợi, một khóc hai nháo ba thắt cổ, muốn chết muốn sống ầm ĩ khó coi.

Lâm Hiên lại thở dài, "Ta vốn là thật hâm mộ huynh cùng nhị ca, hai phu phu các ngươi luôn tôn trọng nhau như khách, nhị ca lại giữ mình trong sach, trước giờ không trêu chọc hoa hoa cỏ cỏ ở bên ngoài, đâu có giống nhà ta, trong nhà ngoài nhà, tanh có mặn có, cái gì cũng chạm một chút, mỗi khi nghĩ đến ta đều đau lòng, aizzz. . . . . . Trước kia ta khổ sở còn có thể tìm huynh trò chuyện, sau này ngươi đi rồi, ta sao có thể chịu đựng được đây?" Nói xong Lâm Hiên bắt đầu cúi xuống gạt lệ.

Vương Nhất Bác đối với việc này cũng không biết làm sao, xã hội đều không có công bằng.

"Đệ nhanh chút nên có hài nhi đi, mai sau dựa vào đứa nhỏ, đừng chỉ trông cậy vào nam nhân."

Lâm Hiên gật gật đầu: "Đúng vậy, ta thừa nhận đã thấy rõ rồi. người trong thiên hạ xấu xa giống như nhau, không một ai có tấm lòng chân thật."

******

Sau buổi trưa hôm đó, Vương Nhất Bác thu dọn xong hành lý tùy thân, ánh mắt cuối cùng dừng ở chậu Tuyết mai vẫn luôn yêu quí, sau đó giữa tiếng kêu lên khổ sở của hai người hầu, cậu tự tay đập bể nát chậu cảnh, rồi đem tuyết mai trồng vào vườn hoa trong viện.

cậu cười cười với hai người nói: "Hoa cỏ vẫn nên trồng ở trong đất mới sống được lâu dài, chỗ chậu hoa nho nhỏ kia, làm sao để cho nó ung dung tự tại đây?"

Sau đó, chủ tớ ba người Vương Nhất Bác xe nhẹ, hành lý ít trở về.

Hà Thanh Vân từ đầu tới cuối cũng không hề lộ diện. Vương Nhất Bác có chút mất mác, cảm thấy đối với sự chờ đợi mơ hồ của mình không cho là đúng, như vậy cũng tốt, đoạn tuyệt sạch sẽ, hai bên không còn quan hệ nữa, từ nay về sau, ngươi đi đường Dương Quan của ngươi, ta đi cầu Độc Mộc của ta.

Vương Nhất Bác ở đáy lòng hung hăng cười nhạo hai tiếng, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì bảo cậu trọng chồng trước? Chồng trước như vậy thì bảo cậu lấy cái gì để "Trọng" ?

Hắn đã hoàn toàn cắt đứt, cậu từ đây về sau đương nhiên cũng hoàn toàn xóa sạch hắn ra khỏi sinh mệnh của cậu.

Hôm nay khí trời sáng sủa, mặt trời nhô lên cao, tuyết đọng trên đường bắt đầu tan chảy, đường trở nên lầy lội vô cùng khó đi.

Vương gia vốn cũng có trạch viện ở kinh thành, nhưng kể từ khi Vương gia lão gia từ Quan quy ẩn, đã bán khu nhà cấp cao trong kinh, chuyển đến biệt viện ở ngoại ô phía Đông kinh thành. Đoạn đường này không tính là gần, từ kinh thành Hà gia ra khỏi cửa, đi ngang qua cầu, xuyên qua thành Đông Phủ, mới có thể đến được chỗ nghỉ chân Đông Dã vùng lân cận biệt viện Vương gia.

Từ khi ra khỏi cửa, Thanh Nhi liền giống như thoát khỏi trói buộc, bắt đầu tức giận oán trách Hà gia vong ân phụ nghĩa, nếu như năm đó không phải Vương gia vì bảo vệ tánh mạng cả nhà Hà gia, thì sao có thể vô tội bị liên luỵ, làm sao có thể bị suy sụp đây?

"Hà nhị công tử thậm chí một lần gặp mặt cuối cũng không thấy, ngay cả đưa tiễn một chút cũng không đưa, thật sự là quá vô tình, thật không có trách nhiệm, lại phải lẩn trốn làm con rùa đen rút đầu, phi!"

Vương Nhất Bác nhàn nhạt liếc hắn một cái.

Điệp Nhi đẩy đẩy Thanh Nhi, trách mắng: "Đừng nên nói bậy! Nào có hạ nhân nói chủ nhân như vậy?"

Thanh Nhi hừ một tiếng, lại nói: "Hắn làm gì có bộ dáng chủ nhân? Công tử từ khi gả vào Hà gia, trợ giúp cho hắn biết bao nhiêu? Hắn ở ngoài giao thiệp tiệc rượu vui vẻ, tiêu xài lớn như vậy, Hà gia khốn khó lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, còn không phải là công tử tự móc tiền túi? Hôm nay thế nào? Hắn bám vào hoàng tử, liền một cước đá văng công tử chúng ta, vậy những thứ gì đó thì sao!"

Hoàng tử là ca ca với đương kim hoàng đế, tuổi đã hơn hai mươi vẫn chưa xuất giá, tự xưng là không tìm được lang quân như ý, hiện tại xem ra nàng đúng là hợp ý Hà Thanh Vân, hoang tử không cam lòng cùng người khác chung chồng, lại càng không muốn làm thiếp, vậy chỉ có giải quyết đi chính thê của Hà Thanh Vân, cho nên Vương Nhất Bác lại trở thành vật hy sinh.

Điệp Nhi lo lắng nhìn vẻ mặt bình thản của cậu, nhỏ giọng nói: "Hôm nay xem ra, Hà nhị công tử vốn không phải là phu quân, bây giờ vẫn chưa tính hòa ly, nô tài lo lắng cuộc sống sau khi công tử khi trở về nhà, sẽ càng khó khăn hơn."

Thanh Nhi nghe xong, nhất thời cũng không có lên tiếng.

Vương Nhất Bác cười nói: "Ngươi đã nghĩ nhiều rồi, cuộc sống lúc nào cũng do con người, làm sao có nhiều khổ sở như vậy."

Điệp Nhi lên tiếng: "Nô tài biết người xưa nay kiên cường, nhưng hiện tại không giống như xưa, mặc dù nói là hòa ly, nhưng dù sao. . . . . ."

Tuy rằng trên thực tế cậu vẫn là người trong sạch, nhưng mà ở trong mắt người đời, cậu dù sao cũng là người bị phản hôn, có thể nói không còn trong sạch, nhà cha mẹ sao có thể là nơi đặt chân lâu dài?

Huống chi, thân mẫu Vương Nhất Bác vào lúc cậu năm tuổi đã ngã bệnh qua đời, phụ thân đem Giang thị vốn dĩ là tiểu thiếp lên làm vợ chính thức, Giang thị là người bề ngoài dịu dàng nhưng thật ra là người chua ngoa gay gắt, nếu như không phải Vương Nhất Bác còn có người ca ca cùng mẹ con dòng lớn làm chỗ dựa, nếu như không phải Giang thị chỉ sinh ba nữ nhi không thể sinh ra nhi tử, nếu như không phải dì ruột Vương Nhất Bác gả vào Tiết gia một trong ba nhà giàu có nhất hiện nay trở thành đương gia chủ mẫu, vận mệnh Vương Nhất Bác chỉ sợ càng thêm nhấp nhô.

Xe ngựa mới vừa đi qua cầu Thanh Khê, chợt phía sau một trận tiếng vó ngựa dồn dập, Vương Nhất Bác đang nghi ngờ, thì nghe thấy tiếng ngựa hí dài một hơi, cuối cùng chậm rãi dừng ở bên cạnh xe ngựa của nàng.

Trên tuấn mã đen nhánh một vị nam tử trẻ tuổi nhã nhặn ngồi đoan chính, một thân trường bào gấm vóc trắng như tuyết, đai ngọc thắt lưng, mũ ngọc buộc tóc, mày kiếm mắt sáng, nụ cười sáng lạn.

Khi gió nhẹ thổi qua, vạt áo nam tử nhẹ hất lên, tuấn mã như Rồng bay, người như Bạch Ngọc.

Nam tử cao giọng hỏi: "Xin hỏi trong xe có đúng thật là Vương công tử?"

Vương Nhất Bác đáp: "Phải, xin hỏi các hạ là?"

"Mạo muội quấy rầy, tại hạ Tiêu Chiến, xin ra mắt Công tử."

Thanh Nhi nhỏ giọng kinh hô một tiếng, hạ thấp giọng reo lên: "Oa! Là Tiêu gia Đại công tử nha! Đại công tử của Tiêu gia là Đệ nhất danh môn nha!"

Vương Nhất Bác ngăn cản hai nô gia chuyện bé xé to, lạnh nhạt hỏi: "Không biết Tiêu công tử chặn lại xe ngựa của ta, là có chuyện gì?"

Tiêu Chiến khẽ mỉm cười: " Tiêu Chiến mạo muội, nghe nói công tử đã là người tự do, cho nên đặc biệt đến đây cầu hôn với công tử."

Lần này ngay cả Điệp Nhi cũng kinh ngạc, nhẹ nhàng nhấc lên màn cửa sổ xe ngựa ngóng nhìn ra phía ngoài, kết quả vừa nhìn thấy nam tử anh tuấn cao lớn cưỡi trên tuấn mã, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, vội vàng quay đầu nhìn Vương Nhất Bác nói: "Công tử, Tiêu công tử đó đúng là dễ nhìn nha."

Thanh Nhi liên tục gật đầu bổ sung: "Đúng vậy à, đúng vậy à! So với Hà gia Nhị công tử có lẽ anh tuấn hơn nhiều."

Vương Nhất Bác thế nhưng lúng túng, còn cảm thấy mấy phần hoang đường cùng không thể tưởng tượng nổi.

"Tiêu Đại công tử có biết ta đã từng gả cho người khác rồi chứ?"

"Tất nhiên."

"Vậy Tiêu Đại công tử có để ý ta từng gả qua người khác?"

"Đương nhiên không. Nếu như để ý, làm sao đến đây cầu hôn?"

"Tiêu công tử không ngại, nhưng cả Tiêu gia làm sao có thể không ngại?"

"Việc này không cần tiểu công tử bận tâm, Tiêu Chiến tự có cách giải quyết."

"Như vậy, ta mạo muội hỏi một tiếng, Tiêu công tử vì sao phải cầu hôn với ta?"

"Tình có nơi đây, tình chỉ hướng đến."

Vương Nhất Bác cười khẽ, cậu không tin.

Tiêu Chiến cũng cười nói: "Công tử thật sự không tin? Vậy công tử chắc hẳn cũng từng nghe trước đây ta có phát hạ lời thề, nhất định phải tìm thiên hạ đệ nhất tuấn mỹ làm chồng, nếu không thà rằng cả đời không cưới. Vẻ đẹp của công tử, là được người đời công nhận, lý do này có thể hay không?"

"Người đẹp như sớm mai, bi ai của ta, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Tiêu công tử, người trở về đi."

"Tiểu công tử, Tiêu Chiến ta là thành tâm tới cầu hôn. Về tương lai, ta chỉ có một câu nói: Một ngày làm phu phu, trọn đời không phụ."

Thanh Nhi kích động đến muốn rơi lệ, cầm chặt tay Vương Nhất Bác, không ngừng nói: "Công tử, Công tử!"

Điệp Nhi cũng nói: "Cám ơn trời đất, cuối cùng ông trời cũng không tuyệt đường con người, công tử, người tốt tất có báo ứng tốt!"

Vương Nhất Bác trầm mặc một lát, ngược lại suy nghĩ tại sao Tiêu Chiến lại đột nhiên cầu hôn với cậu?

Lấy quyền thế to lớn Tiêu gia ngày nay, căn bản không cần có ham muốn gì ở Vương gia một quý tộc đã xuống dốc?

Huống chi, Tiêu Chiến là trưởng tử đích tôn của Tiêu gia, thân phận so với Hà Thanh Vân còn quý trọng hơn, kinh thành có bao nhiêu người trong sạch chờ đợi để gả vào Tiêu gia làm dâu trưởng, làm có thể đến phiên cậu hiện đã tàn lụi suy sụp?

"Ta hôm nay lẳng lặng trở về nhà, Tiêu công tử đừng nên lấy ta ra làm trò cười."

Tiêu Chiến cười một tiếng, trả lời cậu: "Tiểu công tử tạm thời trở về nhà trước, ở nhà yên tâm đợi tin lành, thì sẽ biết được tâm ý của tại hạ. Ba ngày sau, không, ngày mai, ngày mai ta sẽ tới cửa cầu thân."

Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày, hỏi: "Công tử làm thật?"

"Làm thật."

" Vương Nhất Bác ta có ba điều kiện, xin người suy nghĩ kỹ càng."

"Tiểu công tử, mời nói."

"Thứ nhất, ta muốn làm chính thê, muốn cưới hỏi đàng hoàng, quan phủ lập hồ sơ, không làm thiếp, không làm thiếp thất nô tỳ."

"Chuyện này đương nhiên."

"Thứ hai, nếu như làm phu phu, thì hai người phải trung thành với nhau, không thể cưới thiếp thất nhà kề, không thể nạp thiếp, không thể thu nhận nha hoàn thông phòng, nếu như mọi việc là do ta, sẽ tự  rời khỏi nhà, không phiền công tử đuổi đi."

"Được."

"Thứ ba, nếu công tử thật sự yêu thương người khác, mong sớm nói rõ với ta, đừng để ta là người cuối cùng được biết. Đến lúc đó, ta muốn chính là hưu phu, chứ không phải là hòa ly."

Tiêu Chiến thoáng ngẩn ra, ngay sau đó dịu dàng đáp: "Ta bằng lòng tuân theo!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro