Tái hôn chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác trở về nhà, quả nhiên sắc mặt người nhà bắt đầu giống như cửa hàng nhiều màu sắc, đúng thật rực rỡ đẹp mắt.

Bệnh ho khan của phụ thân liên tục kéo dài, hôm nay đã chuyển biến tốt rất nhiều, sắc mặt cũng có chút hồng nhuận, là người có biểu hiện tỉnh táo nhất sau khi nghe kể chuyện Vương Nhất Bác và Hà Thanh Vân hòa ly, tối thiểu nhìn ngoài mặt không có cảm xúc gì. Chỉ là ánh mắt có chút thâm trầm, vẻ mặt vẫn luôn cứng nhắc càng thêm một phần cứng nhắc.

Mà biểu hiện của Giang thị thì phong phú hơn, bà đầu tiên là đầy nhiệt tình hoan nghênh Vương Nhất Bác trở về, sau đó nghe nói hòa ly thì một phen lệ nóng đồng tình, tiếp theo giận dữ khiển trách Hà gia làm việc tham vinh hoa phú quý, vong ân phụ nghĩa, vân . . vân. .

Nếu như lúc bà ở đây làm tất cả biểu diễn, mà trong đôi mắt không có thời khắc lóe lên cười trộm vui sướng khi người gặp họa, vậy thì quá hoàn mỹ.

Đại ca Vương Nhất Bác, Vương Nhất Tùng, tính tình ngay thẳng phóng khoáng, bình thường yêu thích múa đao dùng côn, vừa nghe xong liền dẫn theo vài tên gia bộc đi đánh cho Hà Thanh Vân một trận, trước khi ra cửa còn hung hăng nói sẽ giải quyết tốt hắn. Dĩ nhiên, đại ca lập tức liền bị phụ thân ngăn cản.

Vương Nhất Sinh nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cậu, tận đáy lòng bất đắc dĩ thở dài, trầm giọng nói: "Chuyện cho tới nước này, trách ai oán ai thì cũng đã muộn, nếu đã không thể cứu vãn, chúng ta cũng đừng phí công oán trách. Hà gia hôm nay một đời thua kém hơn một đời, tổ tiên bọn họ dù sao cũng được xưng tụng một nhà người tài, mà nay lại dưỡng ra một đám con cháu nhát gan vô dụng, hòa ly thì hòa ly đi! Cùng bọn họ đoạn tuyệt sạch sẽ thật cũng không có gì không tốt. Bác nhi, ngươi trước hết cứ thoải mái an tâm ở nhà, cha sẽ lần nữa tự tìm một nhà hôn sự tốt cho ngươi."

Giang thị phụ họa nói: "Đúng vậy à, tạm thời yên tâm ở nhà, hai chân ngựa tốt khó tìm chứ hai chân hán tử còn không đầy ra đất sao?"

Vương Nhất Tùng cũng nói: "Đệ vẫn có thể trở về Bác Lâu của đệ ở, ngày thường nhàm chán tìm anh dâu ngươi hàn huyên một chút, đệ ấy đang mang thai cả ngày cũng buồn tẻ đấy."

Tiểu Thư Vương Ngọc Hoàng vẫn im lặng không nói lúc này chợt chen miệng nói: "Bác Lâu kia đã được ta và bọn muội ở rồi."

Ngọc Hoàng, Ngọc Hạc, Ngọc Huỳnh là ba con Giang thị hạ sinh, Bác Lâu của Vương Nhất Bác vốn là vị trí có phong cảnh đẹp nhất, cậu vừa gả đi, ba người tỷ muội Ngọc Hoàng liền lập tức chuyển sang.

Vương Nhất Tùng trừng mắt một cái xoay mặt đi coi người Nhị nương như không có việc gì, còn nói: "Dù sao trong nhà chúng ta rộng lớn, xây lại cho đệ đệ một tòa mới cũng không có vấn đề gì! đệ trước đến ở trong viện ca ca vài ngày đi?"

Vương Nhất Bác cười nói: "Sao tiêu phí phiền toái như vậy? Có câu nói người xuất giá như nước đổ đi, ta trở về đã gây thêm phiền toái cho gia đình, cứ ở phòng khách là được rồi."

Vương Nhất Tùng tức giận bật đứng lên, lớn tiếng nói: "Như vậy sao được? Chẳng lẽ đệ đệ ruột thịt của ta lại không có một gian phòng chính để ở? Ngươi cho dù gả đi mười năm hai mươi năm, trở lại Vương gia thì vẫn là người nhà Vương gia, vẫn là em của ta, vẫn là chủ nhân nơi này!"

Vương Nhất Tùng nói những lời này, khiến sắc mặt Giang thị tái xanh, nhưng không phát tác được.

Vương Nhất Tùng tính tình vội vàng xao động, thật sự làm hắn phát cáu, nói không chừng chờ lão gia vừa chết, liền đuổi Giang thị bà ra khỏi cửa.

Nghe được lời đáy lòng của huynh trưởng, hốc mắt Vương Nhất Bác đỏ lên, vội vàng cúi đầu ép chế khóe mắt, lúc ngẩng đầu lên, lại khôi phục vẻ điềm đạm tự nhiên.

"Cảm tạ đại ca, nhưng ta cũng không phải nhất định sẽ ở nhà lâu dài, ta chỉ lo lắng bệnh tình của phụ thân, hôm nay nhìn phụ thân chuyển đổi rất tốt, ta dự định sau này dời đến tiểu Trang viện lúc mẫu thân còn sống ở, coi như đi xem một chút phong cảnh để giải sầu."

Ông ngoại Vương Nhất Bác Chu gia cũng là Phú Hộ nổi danh một phương, ông ngoại chỉ có hai nữ nhi là mẫu thân và dì, nên đã chia đều tất cả gia sản cho hai nữ nhi làm của hồi môn. Mẫu thân Vương Nhất Bác trước khi lâm chung lại đem tất cả của hồi môn của mình, bao gồm ruộng tốt hai trăm khoảnh, cửa hàng hơn mười gian, một số vàng bạc, đồ cổ, đồ trang sức, quần áo gấm vóc lông cừu hơn mười rương, đều chia đều cho hai con trai của mình.

Cho nên, trên thực tế Vương Nhất Bác là một tiểu phú ông, không cần dựa vào bất luận kẻ nào, chỉ dựa vào di sản mẫu thân, cũng đủ để cậu ung dung tự tại nửa đời sau.

Nghe con trai nói tới vợ đã chết, Vương Nhất Sinh dù sao cũng niệm tình cũ, suy nghĩ một chút rồi quyết định nói: "Ngươi một thân độc thân, há có thể một mình ở tại bên ngoài? Trong nhà viện nhiều, tùy ngươi lựa chọn cái nào thích, để ca ngươi tìm thợ sửa chữa lại là được."

Vương Nhất Bác mặc dù đã hạ quyết tâm, ngày sau đi tiểu Trang viện của mẫu thân, nhưng cậu cũng không muốn làm nghịch ý người thân, nên gật đầu đáp ứng.

cậu nghĩ, trước tiên ở trong nhà kiên nhẫn chịu đựng ít ngày, chờ phụ thân, huynh trưởng, anh dâu cùng Nhị nương nhìn cậu phiền chán, cậu sẽ chuyển đi.

Cuối cùng Vương Nhất Bác chọn một tòa viện nhỏ thanh tịnh sát vách viện của huynh trưởng.

Bên trong chỉ có ba gian phòng chính, đồ đạc cũng khác nhau với sương phòng, còn có một cái phòng nhỏ ở phía Nam có thể làm phòng bếp, ngày thường nấu chút nước nóng, hâm nóng thức ăn nấu chín, cái gì cũng dễ dàng.

Bên phải viện có một hồ cá nho nhỏ, hoa cỏ trong sân lấy trúc làm chính, ngoài cửa sổ bên cạnh là trồng một ít chuối tây, hôm nay tuyết đọng chưa tan nên vẫn không nhìn ra phong cảnh gì.

Vương Nhất Bác ở tại gian phòng chính phía Tây, phòng phía Đông đang dọn dẹp để làm thư phòng, phòng ở giữa còn lại là phòng khách.

Hai người hầu ở tại phòng phía đông, Nhị nương phái tới bốn tiểu nô tài thô kệch sai bảo tưới nước quét nhà nhóm lửa, cùng nhau chen chúc tại phòng phía tây.

Sáng sớm hôm sau, tòa nhà Vương gia lại náo loạn hẳn lên.

Náo nhiệt hôm nay cùng ngày hôm qua Vương Nhất Bác sa sút trở về nhà thì ầm ĩ thật rất khác biệt, quả thật một ở trên trời một ở dưới đất.

Mặt trời còn chưa mọc lên, chỉ có ánh bình minh sáng lạng bầu trời phía Đông.

Cả một hàng dài người khiêng hộp lễ vật từ cửa lớn Vương Gia, xếp hàng về phía sau có hơn mười dặm, làm cho láng giềng vùng lân cận rối rít ló đầu ra xem náo nhiệt.

Chuyện Vương gia và Hà gia hòa ly, tối ngày hôm qua cũng đã bị truyền ra, mọi người sôi nổi châu đầu ghé tai, mặc dù không dám lớn tiếng nói toạc ra, nhưng mà suy đoán Vương gia tiểu công tử nói không chừng là bị người ta bỏ rồi.

Thế nhưng hôm nay rõ ràng cho thấy là có đội ngũ quy mô tới cầu hôn, chuyện gì xảy ra?

Chẳng lẽ là đến cầu hôn Vương đại tiểu thư hay sao?

cửa chính Vương gia khép chặt được mở ra, Vương Nhất Sinh một thân trang phục long trọng ngay ngắn, dẫn theo nhi tử Vương Nhất Tùng, bước chân nhanh nhẹn ra ngoài cửa lớn nghênh đón.

Người đến đứng đầu ở phía trước, là một vị lão giả tuổi chừng sáu mươi, tóc chòm râu hoa râm, khuôn mặt gầy gò, nhưng tinh thần sáng láng, vóc người không cao lắm, nhưng lưng và thắt lưng thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời, vừa nhìn một cái cũng biết không phải nhân vật đơn giản.

Vương Nhất Sinh tiến lên thi lễ, nhưng Vương Nhất Tùng đã quỳ xuống.

Vương Nhất Sinh nói: "Không biết Tiêu Thái Phó đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón, kính xin thứ tội."

Người tới chính là Tiêu gia Nhị lão thái gia, em trai ông nội Tiêu Chiến , cũng chính là ông chú của Tiêu Chiến Tiêu Trình.

Vị lão tiên sinh này nguyên là Thái Phó thái tử, sau khi thái tử lên ngôi liền vinh dự trở thành Thái Phó chánh cung, là đại quan Chính Nhất Phẩm, đối với người ở Vương gia đã mất quan chức mà nói, sự hiện diện của hắn, thật sự là quá mức long trọng.

Tiêu nhị thái gia tính tình rất hòa thuận, cười tít mắt khoát khoát tay: "Lão già cỗ hủ này mạo muội đến đây, mới thật sự là thất lễ, cũng xin Vương hiền chất (cháu) thứ lỗi."

Vương Nhất Sinh vội vàng trả lời: "Không dám! Không dám! Mời Thái Phó mau mau vào bên trong, mời vào bên trong."

Đợi Tiêu Trình đi theo Vương Nhất Sinh vào cửa, Vương Nhất Tùng cũng đứng lên, an bài hạ nhân giúp một tay đem những hộp lễ vật dài đến mười dặm tạm thời đều mang tới trong trang viên, rồi sắp xếp những hán tử khiêng quà, mời bọn họ uống trà nóng ăn điểm tâm, lại bố trí phòng bếp nhanh chóng chuẩn bị tiệc rượu phong phú, xong xuôi hết mới vội vã chạy tới phòng khách.

Trong phòng khách, chỉ thấy Vương Nhất Sinh đã có chút ngây người. Hắn không có nghe lầm chứ?

Tiêu Trình Nguyên lão thái phó, đương kim đại quan Chính Nhất Phẩm, Lão sư của Đương Kim Thiên Tử, tự mình đến cầu hôn cho cháu trai Tiêu Chiến của hắn?

Hơn nữa còn nhắc đến là người đã từng thành hôn, chính là con trai nhỏ hôm qua mới vừa hòa ly?

Tiêu gia cao sang quyền quý như vậy, làm sao có thể coi trọng Vương Nhất Bác nhà hắn, làm sao có thể bằng lòng cưới người đã "Có tì vết" như Vương Nhất Bác làm dâu trưởng bọn họ?

Lấy Tiêu gia tôn quý thế lực mạnh mẽ, coi như cưới công chúa, hoàng tử, nói không chừng cũng có thể ruồng bỏ công chúa không đủ xinh đẹp hiền tuệ, không xứng với Tiêu gia bọn họ.

Như vậy Tiêu Chiến, làm sao có thể cưới Vương Nhất Bác ?

Vương Nhất Sinh và Vương Nhất Tùng giống như nhau, đều lâm vào thận trọng suy xét, suy nghĩ lại Tiêu gia có phải xảy ra hoàn cảnh khó khăn gì hay không, lại muốn cùng nhi tử hắn kết thân?

Tiêu nhị thái gia vuốt nhẹ chòm râu dài hoa râm, tiếp tục cười tít mắt nói: "Vương hiền chất, lão phu lần này đến đây chính là thật lòng thành ý. Chiến Nhi nhà ta đúng là đứa bướng bỉnh không nên thân, tuổi đã hơn hai mươi còn chậm chạp không chịu lập gia đình, nhưng té ra đối với tiểu công tử là tình chỉ một người. Kính xin Vương hiền chất nhận thấy hắn một lời hết sức chân thành, đồng ý việc hôn sự này đi!"

Vương Nhất sinh còn có thể nói cái gì đây?

Tình trạng con nhà mình hắn hiểu rõ nhất, ngoài mặt kiên cường vô sự, kì thực e rằng buồn bực sắp nội thương, cả ngày ở đây cũng không phải là kế sách lâu dài, còn phải xem sắc mặt Nhị nương và các tỷ muội, coi như là anh dâu ruột thịt, cũng chưa chắc toàn tâm toàn ý với cậu, nói không chừng còn sợ cậu lãng phí thức ăn Vương gia à!

Chân chính yêu thương cậu, cũng chỉ có cha già và ca ca ruột thịt của cậu mà thôi.

Nếu như có thể gả vào Tiêu gia, thể diện đương nhiên là không có đường ra rồi.

Vương Nhất Sinh trong bụng là đáp ứng hôn sự này, nhưng không có lập tức trả lời, chỉ nói còn phải hỏi ý con trai nhỏ một tiếng, hắn đã bởi vì cha mẹ chỉ phúc vi hôn làm lỡ việc của con một lần, không muốn tiếp tục tự ý thay con quyết định nhân duyên nữa.

Ai ngờ người phái đi qua hỏi thăm không bao lâu thì trở lại, còn mang đến lời nhắn tiểu công tử đáp ứng.

Chuyện hôn sự hai nhà Tiêu Vương, cứ như vậy được định ra. Nhưng điều làm cha con  Vương Nhất Sinh giật mình nhất không phải là Tiêu gia cầu hôn, mà chính sự nóng vội của bọn họ.

Chuyện lớn như thành nhân hiện nay, chú trọng "Tam thư lục lễ", tam thư là "Thư mời, Thư Lễ, Thư rước dâu" , lục lễ là "Nạp Thái, Vấn Danh, Nạp Cát, Nạp Tài, Thỉnh Kỳ, Thân Nghênh".

Lục lễ này rất là rườm rà, mai mối qua lại ở giữa hai nhà rất bôn ba, hơn nữa mỗi lần trước tiên đều phải lựa chọn ngày hoàng đạo mới có thể tới cửa, thường xuyên qua lại, từ đó mới bắt đầu cầu hôn, đến cuối cùng nghênh hôn thông thường phải được trải qua hơn nửa năm, thậm chí thời gian có khi còn lâu hơn.

Nhưng mà hôm nay Tiêu gia lại dứt khoát gọn gàng, lần này tới cửa, không chỉ có "Thư mời, Thư Lễ" trong tam thư, cũng mang đến trước Ngũ Lễ trong Lục Lễ. Còn quyết định một lần đưa hết, những hộp lễ vật dài đến mười dặm kia, chính là sính lễ của Tiêu gia.

Cha con Vương Nhất Sinh và Vương Nhất Tùng hai mặt nhìn nhau, thật sự là dở khóc dở cười. Vẫn chưa từng thấy qua ai gấp gáp cưới chồng như vậy.

Tiêu nhị thái gia cười tít mắt tiếp tục sờ chòm râu nói: "Tiêu gia đã lâu không có vãn bối ra đời, chúng ta thật là trông mong sớm có ngày ẵm bồng chắt trai à!"

Việc đã đến nước này, còn có thể nói gì?Thế là đồng ý hôn sự, những trình tự kế tiếp cũng liền nhanh chóng xử lý. Vì vậy hai nhà nghị định, ba ngày sau Đại Hôn.

Bỗng nhiên, Tiêu nhị thái gia một phen tóm chặt chòm râu đứng bật dậy, lớn tiếng hô: "Ai ui ai ui, lão già cổ hủ này lớn tuổi tính hay quên, lại quên mất một chuyện quan trọng nhất, nhanh nhanh nhanh, Vương hiền chất tiếp chỉ."

Vương Nhất Sinh và Vương Nhất Tùng lúc này đúng thật là ngẩn người. Chẳng lẽ Thánh Chỉ không đúng là chuyện quan trọng nhất sao?

Tiêu lão nhân gia, người rốt cuộc đang làm gì?Chẳng lẽ không sợ bị cộng thêm cái tội khi quân phạm thượng sao?

Nhưng Vương Nhất Sinh căn bản không kịp than phiền, chỉ vội vàng phân phó hạ nhân xếp đặt bàn dài nhang đèn, cùng nhi tử quỳ xuống, chờ đợi Tiêu lão nhân gia tuyên chỉ.

Lão nhân gia ho khan vài tiếng, còn chậm chạp mà đọc từ tốn: "Phụng Thiên Thừa Vận, hoàng đế chiếu viết: Thượng Thư Tiêu Chiến tuổi trẻ đầy triển vọng, học rộng tài cao, nhân phẩm và tướng mạo phi phàm, là tài năng trụ cột quốc gia, là rường cột vững vàng trong triều đình, tiếc rằng nay đã ngoài hai mươi vẫn chưa thành gia thất. Vương gia thứ nam Vương Nhất Bác năm nay vừa tròn mười bảy, trời sinh ngoan hiền, nổi tiếng khắp kinh thành, hiền lương tài mạo có thừa, có thể kết thành một đôi. Hai người quả thật là duyên trời tác hợp, đặc biệt hạ chỉ tứ hôn cho cả hai, chọn ngày lành tháng tốt thành hôn, hy vọng trăm năm hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm. Khâm thử!"

Vị hoàng đế này chẳng những tán dương nam hai bên đều một vòng, còn nói lời cát lợi (may mắn), thật biết cách làm người.

Vương Nhất Sinh cung kính hai tay tiếp nhận thánh chỉ gấm vàng, tự mình đến phía trong phòng thờ cúng, trên người đã sớm bị hù dọa xuất ra một thân mồ hôi lạnh.

Vương Nhất Tùng thì lại có chút ngẩn người, ngày hôm qua vẫn còn vì tương lai đệ đệ trăm điều khổ não, hôm nay lại có người tới cầu hôn, lại còn là hoàng đế tứ hôn?

Không phải hắn phản ứng chậm chạp, mà thật sự là tình thế biến hóa quá nhanh, căn bản không cách nào ứng phó à!

Sau khi tiễn bước Tiêu nhị thái gia, Vương gia lúc này mới thật sự là công việc lu bù lên.

con trai nhỏ Vương gia tái hôn, vốn không phải chuyên vẻ vang gì, nhưng tái hôn vào chính là Tiêu gia, nhà giàu sang quyền quý nhất hiện nay, còn được hoàng đế tứ hôn, lần gả thứ hai này tỏ rõ so với hoàng gia xuất giá còn muốn long trọng hơn.

Mùa Thu năm ngoái vừa mới gả đi một lần, mùa Xuân năm nay lại tiếp tục tái hôn, chỉ là cảnh tượng tặng của hồi môn, đồ cưới khiến cho Giang thị đen mặt.

Lúc này Vương Nhất Sinh cũng không vừa ý bà, ngược lại nổi giận nói: "Ngươi chỉ đơn thuần nhìn thấy được danh sách đồ cưới, tại sao lại không nhìn đến sính lễ Tiêu gia một chút? Của hồi môn chúng ta ít ỏi cỡ nào so với sính lễ kia? Những sính lễ này tất cả thuộc về ai? Tương lai còn không phải tiện nghi cho ba nữ nhi chưa xuất giá của ngươi sao!"

Vương Nhất Sinh quyết định cùng Hà gia không hề lui tới nữa, liền đem tất cả sính lễ của Hà gia trả lại, cũng lấy về hết toàn bộ đồ cưới của con trai. Nhưng mà đồ cưới cũ tuyệt không thể dùng lại, tân hôn đương nhiên phải dùng đồ cưới mới.

Của hồi môn lần này, đồ dùng vật phẩm gì cũng là kiện to lớn, nếu không kịp làm lại lần nữa, Vương Nhất Sinh liền phân phó nhi tử đi kinh thành mua đồ dùng có sẵn trong tiệm, phải chọn gỗ lim tơ vàng, gỗ Tử Đàn, gỗ cây Lê vàng toàn vật liệu gỗ trân quý nhất, kiểu dáng đương nhiên cũng phải chọn hợp thời lưu hành nhất hiện nay.

Mà chăn nệm giường ngủ, quần áo mặc bốn mùa, toàn bộ làm lại từ đầu, tất cả nha hoàn vú già Vương gia đồng loạt bắt tay vào làm, còn mời nhóm nữ tử làng trên xóm dưới giúp một tay đẩy nhanh tốc độ.

Vương Nhất Bác thì đem y phục đồ cưới trước kia của mình chưa bao giờ dùng qua đều tặng cho mọi người làm thù lao.

Về phần đồ cưới trong các loại đồ trang sức, lựa ra một ít từ trong đồ cưới ngày trước mẫu thân để lại cho cậu, một ít là chọn lựa từ trong cửa hàng kinh thành, trang sức trên đầu thì chỉ cần mang trâm cài, nhẫn trên ngón tay, cùng với khoản đồ trang sức và mang theo các loại linh kiện phối hợp trên người, nhiều vô số, đến đồ trang sức thì cũng đóng vào vài chục cái gương cái hộp.

Những thứ khác còn có tranh chữ cổ, cùng với đồ dùng sinh hoạt là chậu chậu thùng thùng, nhiều thứ linh tinh khác, thoáng cái đã chứa đầy 128 rương.

Bốn người nâng một rương lớn, hai người nâng một rương nhỏ, đội ngũ hán tử đến khiêng đồ đưa dâu cưới thì phải tìm hơn 300 người, xếp đứng hàng dài, đó là chân chính mười dặm gấm vóc trang sức màu đỏ. Thời gian bận rộn gấp rút chẳng mấy chốc liền trôi qua.

Trước thành thân một ngày, là ngày nhà bên này phải tặng lễ vật đến nhà trai, vừa sáng sớm công việc Vương gia đã lu bù lên.

Vương gia cả nhà trên dưới đang tiếp đón chiêu đãi nhóm người khiêng đồ cưới, lộ trình này cũng không tính là gần, toàn bộ tư trang do nhóm nhân lực tới đưa đi, tử tế với nhóm một chút thì vật phẩm quý giá sẽ không có tổn thất gì.

Bận rộn như vậy nhưng Vương Nhất Bác không hề quan tâm đến chuyện gì, nỗi lòng của cậu vô cùng phiền loạn cái gì cũng lười làm, chỉ ngồi trước bàn dài ở thư phòng ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ.

Chặng đường phía trước chưa biết, có ai biết cậu là thật sự may mắn hay không đây?

Cậu hiện tại nhạt nhẽo với tình yêu, chỉ hy vọng có thể bình an yên ổn sống qua ngày, không muốn làm cho lão phụ thân lo lắng, không muốn làm cho huynh trưởng buồn phiền, không muốn làm cho mẫu thân dưới cửu tuyền không được yên nghỉ, như vậy đã đủ rồi.

Lần này kết thân, có hoàng đế tứ hôn, nói vậy Tiêu công tử hẳn là sẽ không dễ dàng vứt bỏ cậu chứ?

Cậu đưa ra ba điều quy ước với Tiêu Chiến, bề ngoài giống như hà khắc, thật ra cũng chỉ có thể coi như nói đùa một chút mà thôi.

Tiêu Chiến đã chọn thời gian sai lầm, sai lầm cầu hôn với cậu, đã bị cậu xem như đối tượng thay thế phát tiết, đem tâm tình tồi tệ của cậu đều phát tác ở trên người hắn, đưa ra yêu cầu nghiêm khắc không cho hắn cưới tiểu thiếp, không cho hắn nạp thiếp, không cho hắn thu nhận nha hoàn thông phòng, hắn đường đường là một đại quan Nhị Phẩm đương triều, con cháu dòng chính của thế gia quý tộc, thì làm sao có thể làm được đây?

Tiêu Chiến nhất định lừa gạt cậu ngu ngốc, khi dễ cậu bị người ta vứt bỏ, cho rằng cậu có diện mạo ngốc nghếch sao?

Hừ.

Mặc kệ hắn phải hay không phải gạt cậu, chỉ cần có một điều hắn không làm được, cậu sẽ lập tức hưu hắn!

Dựa theo phong tục tập quán, trước ngày thành thân, hai bên phải là không nên gặp mặt.

"Là Ngưu thúc giữ cửa sau tới đây bẩm báo, Tiêu Đại công tử mời người tự mình đi cửa sau một chuyến đó! Còn có nha, Ngưu thúc nói Tiêu công tử lại mang đến rất nhiều lễ vật."

Vương Nhất Bác đứng lên, cúi đầu nhìn quần áo trên người, rồi bảo Điệp Nhi lấy áo choàng gấm thêu viền lông cáo, nói với hai nô tài: "Đi với ta tới xem một chút."

Chủ tớ ba người tăng nhanh bước chân, xuyên qua vườn hoa sau đình viện, đi thẳng tới cửa nhỏ phía Tây bên cạnh trang viên, cái cửa này là thuận tiện để người làm ra vào dọn dẹp công việc vặt vãnh và đồ bỏ đi.

Tiêu Chiến đứng ở ngoài cửa, một thân trường sam màu xanh da trời, cổ áo viền gấm, dây lưng trên eo thắt thành hình cái nơ màu xanh nổi bật, dưới chân là một đôi giày bó màu đen đế dầy, roi ngựa còn nắm trong tay, phong thái nhanh nhẹn cao lớn vững chãi.

Hà nhị công tử là thư sinh nho nhã yếu ớt, thân thể nghiêng về mềm yếu, khí chất cũng có chút khuynh hướng âm nhu, tay hắn so với một số nữ tữ thậm chí còn trắng muốt mềm mại hơn.

Mà Tiêu Đại công tử lại hoàn toàn khác biệt, Tiêu Chiến dáng người cao to, khí chất lành lạnh, bất cứ lúc nào cũng đứng được thẳng tắp, ngồi được vững vàng, da thịt của hắn là do phơi dưới ánh mặt trời nhiều nên có màu đồng. Dáng người tuy rằng không khôi ngô, nhưng thoạt nhìn dáng vẻ cũng là thư sinh nhã nhặn, cẩn thận phân biệt rồi lại cảm thấy người này như tuyết trắng kiêu ngạo trên cây tùng xanh biếc. Toàn thân đều có một loại lực độ phát ra từ ở bên trong, đúng như trong thánh chỉ hoàng đế nói, vừa nhìn chính là một "Nhân tài rường cột của Quốc Gia, trụ cột vững vàng của triều đình."

Nhìn hắn, dù cho người không biết cũng cảm thấy an tâm.

Thấy Vương Nhất Bác đi tới, Tiêu Chiến tiến lên vài bước, đến gần một chút, hơi mỉm cười nói: "Tiểu công tử."

Vương Nhất Bác "Uh" một tiếng, không hiểu sao cảm thấy có chút ngượng ngùng, miễn cưỡng hỏi: "Không biết Tiêu đại công tử có chuyện gì?"

Tiêu Chiến nghiêng nghiêng người, hơi giơ lên roi ngựa, chỉ cho Vương Nhất Bác nhìn một số gương hộp phía sau hắn: "Nơi này có 36 rương, là giao cho đệ làm lễ vật bổ sung."

Vương Nhất Bác ngẩn ra, ngay sau đó cả giận nói: "Người là xem thường Vương gia ta, nhạo báng của hồi môn ta keo kiệt sao?"

Tiêu Chiến cũng không giận, vẫn dịu dàng nhìn cậu, giải thích ngay: "Đệ hiểu lầm ý của ta. Trong 36 rương hành trang này đều là tài vật thuở nhỏ ta được bệ hạ ban thưởng tích lũy lâu ngày, tất cả thuộc về cá nhân ta, hôm nay giao cho đệ làm quà cưới, chính là tài sản riêng của đệ, ngày sau không cần nộp về tài sản chung. Tiêu gia, cũng có thể trực tiếp truyền cho hài nhi chúng ta, không cần cùng con cháu khác của Tiêu gia phân chia, đây cũng là một chút tấm lòng riêng của ta."

Tiêu Chiến từng là thư đồng của Đương Kim Hoàng Đế, đã đi theo hoàng đế từ lúc hắn còn là hoàng tử, một lòng đi theo này chính là đến mười năm. Trong mười năm này, tiểu hoàng tử thành thái tử, thái tử trở thành hoàng đế, mỗi một lần lên chức, mỗi một lần nguy hiểm đi qua, hoàng đế đều sẽ ban thưởng phong phú cho thư đồng của mình.

Vương Nhất Bác trợn mắt há hốc mồm. Dựa theo quy củ đương thời, nam đinh trong đại gia tộc, có nghĩa vụ đem một phần thu nhập giao làm của chung, của chung dùng cho giao thiệp tiệc rượu của gia tộc, tu sửa từ đường tổ tiên, cùng với xây dựng phòng học hoặc chờ tiêu dùng bồi dưỡng gia tộc đời sau. Đây là đặc điểm sinh tồn thế gia đại tộc, yêu cầu mỗi nam đinh gia tộc đều vì toàn bộ gia tộc tổ chức cống hiến, như vậy mới có thể bảo đảm tâm tư và sức lực của gia tộc mãi mãi phồn vinh.

Mà đồ cưới, tất cả đều thuộc về cá nhân, không nhập vào trong của chung, có thể trực tiếp để lại cho con cháu của mình, nếu như không có con thân sinh (con cái ruột thịt), người thừa kế đồ cưới của cậu không phải là nhà vị hôn phu, lại càng không phải là hài tử mà lão bà khác của vị hôn phu sinh, mà chính là đợi đến cháu trai và cháu gái có huyết thống thế hệ sau của nhà cậu.

Cũng vì vậy, người ở nhà mẹ chồng địa vị như thế nào, ngoại trừ phải xem trượng phu có sủng ái hay không, quan trọng hơn là phải xem quyền thế nhà như thế nào, đồ cưới của bản thân có phong phú đẳng cấp hay không.

Vô luận là triều đại gì, trong tay người có tiền, lời nói mới có thể có được một chút sức mạnh, mới sẽ không bị trượng phu và người nhà chồng tùy ý khi dễ ức hiếp.

Vương Nhất Bác trước kia nghe qua rất nhiều chuyện xưa trượng phu ham muốn đồ cưới, đời nào nghe qua trượng phu trước khi thành hôn ngược lại trợ cấp của hồi môn cho vị hôn phu?

Tiêu Chiến người này, thật sự là làm cho cậu nhìn không rõ rồi. Hắn rốt cuộc là loại nam nhân gì?

Thanh Nhi hưng phấn đến mức quả thật không biết như thế nào cho phải, nhỏ giọng nói: "Là đồ vật quý báu được Vua ban nha. Đều là cống phẩm nha! công tử!"

Vương Nhất Bác suy xét một chút, nói: "Lễ vật quá quý trọng, ta thêm xấu hổ không dám đón nhận."

Tiêu Chiến nhíu nhíu mày, hạ giọng nói: "Vậy thì cứ coi như đệ tạm thời giúp ta bảo quản chút tài sản riêng này, như thế nào?"

Vương Nhất Bác không nhịn được nhẹ nhàng khiển trách: "Lòng riêng đại công tử thật đáng xấu hổ."

Tiêu Chiến hắng giọng cười một tiếng: "Lòng riêng thỏa đáng, là để cuộc sống chúng ta được tốt hơn."

Khuôn mặt Vương Nhất Bác đỏ lên, cúi đầu không nói.

"Đệ tạm thời nghe ta một câu, 128 rương này tuy rằng không tính là ít, nhưng ở trong hào môn cũng không coi là đứng đầu. Ta hiểu tính tình của đệ, không quan tâm chút tài sản ấy, nhưng trên đời còn nhiều người dung tục, bọn họ thì ham mê dùng những tài sản tầm thường này ít nhìu để so sánh giá trị của một con người, thêm vào những thứ cống phẩm quý trọng cấp bậc này, thái độ làm người đệ sau này cũng dễ dàng."

Vương Nhất Bác đã gả qua một lần, không còn ngây thơ, đương nhiên hiểu lời nói Tiêu Chiến là có đạo lý.

Cậu suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đáp ứng.

"Vậy ta sẽ nhận ý tốt của công tử, đa tạ công tử săn sóc thành toàn."

Tiêu Chiến thấy cậu hiểu chuyện, tính tình cũng không kiêu ngạo, cũng không tính toán chi li với được mất, cảm thấy càng thêm thích cậu.

"Đệ có thể đi phòng khách tìm nhạc phụ đại nhân, xin ông ấy bổ sung danh sách của hồi môn. Ta có mang đến bản liệt kê ở đây."

Tiêu Chiến giao cho Vương Nhất Bác một thiệp ghi ngày giờ năm sinh, lại thâm sâu liếc nhìn cậu một cái.

"Bác nhi, ta đối với ngày mai vạn phần chờ mong."

Vương Nhất Bác cúi đầu càng thấp hơn, lộ ra cái cổ trắng muốt, lỗ tai đỏ bừng một mảnh.

Sau đó Tiêu Chiến cáo từ.

Vương Nhất Bác nhờ Ngưu thúc giúp một tay chỉ huy cho phép đội khiêng 36 rương đi vào, từ trong vườn hoa đi tới tiền viện.

Làm cậu thất kinh chính là năm rương đi đầu phía trước mặt, đang mở rộng hơn phân nữa, đây là vì dọc đường khoe khoang đồ cưới nhà cậu xa hoa.

Vương Nhất Bác tuyệt đối không nghĩ tới lễ vật Tiêu Chiến nặng như thế.

Những thứ này đều là tài sản cá nhân Đương Kim Hoàng Đế ban cho Tiêu Chiến? Khó trách hắn không muốn đem những thứ này đưa về của công, số lượng thực sự quá mức khổng lồ!

Vương Nhất Bác nhíu chặt chân mày, quyết định sau khi xuất giá, ghi nhớ 36 rương lễ vật này của Tiêu Chiến, giống như theo lời Tiêu Chiến nói, cậu chỉ tạm thời giúp hắn bảo quản một chút tài vật cá nhân. Cậu thật không muốn thứ này của hắn a.

Bắt người tay mềm, cậu mới không cần làm quản chế cho hắn.

Tiêu Chiến nam nhân này, vừa tiếp xúc đã rất dịu dàng săn sóc, suy nghĩ tỉ mỉ thì cảm thấy so với Hà nhị công tử phức tạp hơn nhiều, cậu cũng thật sợ sẽ thua thiệt ở trong tay hắn.

Vương Nhất Sinh nhìn thấy bản liệt kê của Tiêu Chiến cũng thất kinh.

Vương Nhất Sinh yên lặng hồi lâu, mới thở dài, nói với Vương Nhất Bác: "Người này tâm tư hoạt bát khéo léo, lại ra tay mạnh như thế, thật là khiến người ta không biết làm sao cho phải. Cùng người như vậy kết hợp thành đôi, nếu không phải vô cùng hạnh phúc, thì chính là vô cùng bất hạnh, phải xem phần số của ngươi rồi."

Vương Nhất Bác gật đầu một cái.

Vương Nhất Sinh lại dặn dò: "Phụ thân có một câu nói dành cho ngươi: Toàn bộ ngày hôm qua xem như ngày hôm qua đã chết, chuyện trước kia đừng nên tiếp tục lưu luyến giữ lại cho mình, tất cả ngày hôm nay xem như ngày hôm nay sinh trưởng, ngươi về sau cần phải cùng Tiêu Chiến sinh hoạt cho tốt, ngàn vạn lần đừng tích trữ hai lòng."

"Dạ, con hiểu."

Cuối cùng đã tới ngày lành Đại Hỷ Tân Hôn. Rước dâu chú trọng càng sớm càng tốt, tân lang tốt nhất trước khi mặt trời mọc liền lên kiệu, như vậy mới đủ may mắn.

Trời vừa mới tờ mờ sáng, trong nhà lớn Vương gia đã bận túi bụi, bọn no tài ăn mặc hoàn hảo cho Vương Nhất Bác, vừa xong, thì chiêng trống bên ngoài vang ầm trời, làm cho gà còn chưa gáy sáng đều hoảng sợ bay như tên bắn.

Vương Nhất Tùng cũng là một thân y phục mới, ăn mặc nhanh nhẹn gọn gàng, bước nhanh đi vào phòng đệ đệ, lớn tiếng nói: "Đệ, ca ca cõng ngươi lên kiệu. Tiêu gia tiểu tử kia đủ hào phóng nha, mới vừa vào từ cửa chính đã bắt đầu tung ra đống tiền lớn, vung đồng tiền rải đầy trong viện, khiến cho những người kia vui mừng quá sức, đều nói tân lang mới thật tốt à!"

Vương Nhất Bác nằm sấp trên lưng rắn chắc của huynh trưởng, nghe hắn nói đến đủ loại thành tích của Tiêu Chiến, trong lòng lại dở khóc dở cười.

Tiêu Chiến làm ra vẻ coi tiền như rác, tung tiền bốn phía, chẳng qua là vì kiếm chút mặt mũi, tận lực lau đi cảm giác tồn tại của Hà Thanh Vân người đảm nhiệm trước.

Mặc dù hắn ở ngoài mặt làm bộ như như không có việc gì, trong miệng cũng từng nói với cậu không ngại, thật ra thì đối với chuyện cậu đã từng gả cho người khác, vẫn còn có chút canh cánh trong lòng đi?

Vương Nhất Bác được ca ca đưa vào bên trong kiệu, nhưng rồi bởi vì không có thẹn thùng của lần đầu tiên xuất giá mà trong lòng chỉ còn lại đầy chua xót. Đội ngũ rước dâu bắt đầu chặng đường quay trở về.

Đại trạch Tiêu gia cũng không ở trong kinh thành, mà là ở vị trí phía Đông Nam kinh thành.

Đội ngũ bọn họ đi hướng Nam, đội ngũ đến đối diện đi hướng Bắc, hai đội ngũ thật lớn đụng vào nhau, khéo léo chính là đội ngũ đối phương cũng đang thành hôn.

Càng khéo chính là, xông đến trước mặt, cũng chính là đội ngũ rước dâu Hà gia Nhị công tử Hà Thanh Vân.

Khi Vương Nhất Bác ở trong kiệu nghe được tin tức này, quả thật muốn bật cười, đây thật sự là bất ngờ vừa khó xử vừa buồn cười.

Hóa ra một đôi phu phu hòa ly, sau đó mỗi người tự lấy người khác, đều gả khác chỗ, nhưng không nghĩ lại còn đụng phải ở trên một con đường.

Vương Nhất Bác cũng không nôn nóng, những người này thích đi qua đi lại thế nào thì cứ đi qua đi lại như thế đó.

Tình cảnh vào lúc này, giống như hai Hổ gặp nhau giành lấy nửa con đường của mình, không ai nhường ai.

Hoàng tử Kim Dương, kiêu căng quen tính, đối với Tiêu gia không thức thời rất là căm tức, phái người đi đến hỏi tội.

Đại thái giám ở bên cạnh hoàng tử theo thói quen mắt chó nhìn người thấp, đối mặt với Tiêu Chiến cũng không thể nào dám láo xược, chỉ vén áo thi lễ, nói: "Nô tài phụng mệnh hoàng tử điện hạ đi đến truyền lời, hoàng tử nói: 'Dân thấy quan, phải tránh mà nhường đường, quan thấy người trong họ hoàng thất, phải lạy nghênh quỳ đưa (bái lạy đón tiếp, quỳ gối đưa tiễn). Không biết Tiêu đại nhân vì sao? Dám cả gan Dĩ Hạ Phạm Thượng, giành đường với bản hoàng tử? '"

Tiêu Chiến từ trong ngực lấy ra một khối quyền trượng màu vàng, khẽ giơ lên trước mắt thái giám.

Thái giám vừa thấy, lập tức quỳ xuống, run giọng kêu: "Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!"

Quyền trượng màu vàng kia tuy nhỏ, mặt trên cũng chỉ có bốn chữ nhỏ, nhưng viết "Như Trẫm Thân Lâm". (giống như đích thân Vua đến)

"Hiện tại người nào nên nhường đường?" Tiêu Chiến hỏi.

Vẻ mặt thái giám khóc tang trả lời: "Nô tài lập tức trở lại bẩm báo hoàng tử."

Không bao lâu, kiệu của hoàng tử thế nhưng lại trực tiếp nhấc lên đi đến trước mặt của tuấn mã Tiêu Chiến.

Hoàng tử trong kiệu tức giận nói: " Tiêu Chiến, hôm nay là ngươi cố ý gây khó dễ với bản điện hạ sao?"

Tiêu Chiến bề ngoài giống như khiêm tốn hơi hơi gụt gặt, nhưng căn bản không xuống ngựa, chỉ nói: "Không dám, không dám, hạ quan sao dám mạo phạm?"

Hoàng tử hừ lạnh một tiếng.

"Ngươi nếu cầm bài tử của hoàng đế hù dọa người, vậy thì bản điện hạ sẽ cho ngươi một chút mặt mũi, tự ngươi cứ việc đi qua, chúng ta nhường một chút. Nhưng rất nhiều người khác ở đây, bao gồm tân lang trong kiệu của ngươi cũng không có quyền trượng 'Như Trẫm Thân Lâm', hắn ta phải ngoan ngoãn đi ra cho ta, quỳ đưa tiễn bản điện hạ."

Vương Nhất Bác nghe nói, mơ hồ có chút không vui, cậu hiện tại tuy rằng là người ở gia tộc, không phải thảo dân bình thường, nhưng dù sao phụ thân đã mất quan chức, ở trong gia tộc cũng đã suy bại vì trào lưu của đoạn, nhìn thấy hoàng thân quốc thích, về tình về lý, đúng thật là đều cần phải quỳ xuống.

Nhưng cậu không muốn quỳ. Không thể nói là oán hận, chỉ là không muốn quỳ mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro