Tái hôn chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi theo phía sau Hoàng tử, Hà gia tứ công tử chợt sẵng giọng nói: "Một người không hầu hai chồng, một ngựa không hợp hai yên. Vương Nhất Bác, ngươi mới vừa bị ca ca ta hưu liền không thể chờ đợi đưa đầu vào ngực nam nhân khác, thật đúng là dâm đảng! Nói không chừng khi còn chưa có bị hưu cũng đã cùng nam nhân bên ngoài cấu kết làm bậy rồi, thật sự là sỉ nhục của Hà gia ta! Tiện nhân!"


Hai tay Vương Nhất Bác cơ hồ xoắn nát vạt áo ở trong tay.

Một đôi bàn tay to lớn vỗ nhẹ nhẹ rèm cửa sổ kiệu, một âm thanh trầm ổn của nam tử nhẹ giọng nói với cậu: "Chó điên cắn người, đệ đừng hoảng sợ, vi phu tự tay đánh nó chạy."

Hốc mắt Vương Nhất Bác nóng lên, nhẹ giọng nói: "Phu quân, ta không hoảng sợ, chó điên cắn ta, bản thân ta sẽ không đi cắn hắn. Phu quân, ta có lời muốn nói."

"Được, đệ muốn nói gì cứ việc nói."

Vương Nhất Bác dùng tay chùi đi chút khóe mắt ẩm ướt, trấn định xong mới cất cao giọng nói với cỗ kiệu bên ngoài: "Ta trước tiên muốn nói rõ một chút: Vương Nhất Bác ta cùng Hà Thanh Vân chính là hòa ly, chứ không phải bị hưu. Nhất Bác ta tự hỏi cái gì không thiếu sót, vạn lần không dám thừa nhận hai chữ 'bị hưu'. Nếu như Hạ tứ công tử còn nói năng bậy bạ, ta sẽ không tiếc rẻ đồng ý thẩm vấn công đường. Còn nữa, ta tuy rằng tài học nông cạn, nhưng cũng biết nói đạo lý 'có gian nan mới biết bạn bè, cưới vợ từ thuở túng khó thì không bỏ nhau', hôm nay có người vì leo lên bá quyền, trục xuất chính thê chỉ phúc vi hôn của mình ra khỏi cửa, người như vậy cũng là sỉ nhục của Vương gia ta, chỉ hận ban đầu phụ mẫu ta mắt mù đã nhìn lầm người. Hiện tại ta là người tự do, ta thích gả mèo, gả chó, gả Tiêu gia Đại công tử, cũng đều không tới phiên người ngoài khoa tay múa chân, nói ba giảng bốn."


"Tiểu Phu quân, thì ra vi phu là đặt song song cùng mèo chó à?" Tiêu Chiến nhỏ giọng kháng nghị.

Vương Nhất Bác cười mỉm, cũng không trở lời hắn, tâm tình đã bình ổn hơn rất nhiều.

Cậu tiếp tục cất giọng nói với ở bên ngoài: "Về phần cái gì 'hai chồng, một ngựa hai yên' lời này rất buồn cười. ta ở trong hôn nhân, cho tới bây giờ đều chỉ có một trượng phu, người khác có thê tử chưa hẳn đã trung trinh, còn chuyện cùng nhiều người khác cấu kết thông gian, xin hỏi vì sao không đem người đó trầm đường? hắn trêu hoa ghẹo nguyệt là phong lưu, ta lại phải mặc cho bị hưu ly giẫm đạp, còn nên vì loại người này từ đầu tới cuối thủ thân như ngọc, nếu không chính là dâm đãng, chính là hạ tiện, phải bị trầm đường? Đây là lối đạo lý gì? các ngươi là người, ta thì không phải là người sao? Hà tứ công tử, ngươi cũng là mẹ sinh mẹ nuôi, nương ngươi trải qua những ngày thế nào, ngươi còn không rõ ràng sao?"

"Nương ta há lại có thể so sánh với tiện nhân như ngươi?" Hà tứ giậm chân tức giận mắng.

"Hà tứ công tử, nói thêm gì đi nữa ta cũng chính là chanh chua cay nghiệt, chiếu theo lời của ngươi nói, nương ngươi chẳng phải là sớm nên bị trầm đường, trầm nghìn lần, vạn lần." Vương Nhất Bác khinh bỉ trả lời.

Thanh Nhi đã nhịn không nổi, ở bên lên tiếng phụ họa mắng: "Cái thứ không biết xấu hổ, nhi tử của kỹ nữ sinh mà cũng dám nói người trong sạch như chúng ta! Ngươi mới vô sỉ, nương ngươi mới hạ tiện, toàn gia ngươi đều nên trầm đường!"

Thì ra Hà gia lão gia trời sanh tính tình cũng rất là phong lưu, nạp rất nhiều thiếp, trong đó nương của Hà tứ công tử chính là từ thanh lâu chuộc ra.

Hà tứ vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt sung huyết đến giống màu gan heo, chỉ liên tục lập đi lập lại mắng "Tiện nhân, vô sỉ."

Tiêu Chiến liếc mắt ra hiệu, hai gia đinh dáng người khôi ngô lập tức đẩy Hà tứ sang một bên, thấy hắn còn không ngừng chửi rủa, một người vung cho hắn một cái tát vang dội, tên còn lại dứt khoát nhét chiếc khăn vào trong miệng hắn, rồi đạp hắn một cước, quát lên: "Còn không đàng hoàng lập tức loạn côn đánh chết! Chúng ta là thánh chỉ tứ hôn, xem ai còn dám quấy rối?"

Hai người này trước mặt mọi người hành hung, Hà Thanh Vân không nhịn được muốn tiến lên tranh luận, nhưng bị người của hoàng tử giữ lại, người nọ nhìn hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Trong cung và người của triều đình đều biết, ai cũng có thể đắc tội, chính là đừng đắc tội Tiêu Chiến, người này hung hăng càn quấy đến đối diện hoàng đế cũng dám trở mặt, âm trầm nhưng lại có thể giết người trong vô hình, làm cho người ta thần không biết quỷ không hay phải đi gặp Diêm Vương.

Hoàng tử vốn là âm thầm xúi giục Hà tứ, muốn nhục nhã Vương Nhất Bác một phen, nhưng không nghĩ Vương Nhất Bác không phải nhân vật mềm yếu có thể khi dễ, cậu xảo ngôn giỏi tranh cài, không lý lẽ cũng bị cậu nói đến đạo lý rõ ràng, thật sự đáng giận.

Đáng giận hơn chính là Tiêu Chiến lại có thể công khai che chở tiện nhân này , thật sự không thể nhịn được nữa.

Hoàng tử Kim Dương dứt khoát bước ra kiệu, giơ tay xốc lên khăn voan đỏ thêu kim phượng hoàng lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt, đôi mắt ngấn lệ mông lung nhìn Tiêu Chiến.

Hôm nay Tiêu Chiến một thân trang phục tân lang, áo choàng hỉ khánh đỏ thẫm, áp sát cánh chụp mũ, trên mũ còn cài trâm hồng hoa, tơ lụa đỏ thẫm kết thành bông hoa trước ngực, đang cưỡi trên tuấn mã màu mận chín.

Lối ăn mặc này, nếu như mặc ở trên người dung mạo khí chất bình thường, khắp nơi sẽ có vẻ vừa ngốc vừa khô khan, dáng vẻ quê mùa buồn cười, nhưng là Tiêu Chiến mặc, thì quả thực để cho người ta chỉ cảm thấy tuấn mỹ bức người.

Nhìn ra được hắn thật sự rất cao hứng, vui sướng đã tràn ra đáy mắt thâm thúy của hắn, khóe miệng cũng nhẹ nhàng giương lên.

Từ nhỏ nhìn đến lớn, Kim Dương chưa bao giờ thấy qua vui mừng hiện rõ trên nét mặt Tiêu Chiến như vậy, hạnh phúc đến đã không đè nén được.

Lòng của Kim Dương bắt đầu ê ẩm, tức giận càng thêm tăng lên, hắn từ nhỏ đến lớn ưu ái có một nam nhân, nhưng nam nhân lại cứ cố tình coi trọng đồ đê tiện hạ lưu Vương Nhất Bác, điều này có thể làm cho hắn nén giận khóc không ra tiếng?

Hà Thanh Vân vẫn luôn theo đuổi Hoàng tử Kim Dương, nhưng mà Kim Dương thì luôn đối với Tiêu Chiến một lòng chung tình, chỉ tiếc Tiêu Chiến từ trước đến giờ đều không yêu thích hắn, cũng đã từng thẳng thừng cự tuyệt ân tứ gả hắn đi qua, điều này làm cho hoàng tử Kim Dương ngạo mạn vẫn thầm hận trong lòng.

Sau này Kim Dương đi theo trong lúc vô ý biết được, Tiêu Chiến đã từng ngưỡng mộ trong lòng một nam nhân, vừa khéo là Vương Nhất Bác phu mới cưới của Hà Thanh Vân, không chiếm được Tiêu Chiến Kim Dương một lòng muốn báo thù, vì vậy đem hận ý trút hết trên người Vương Nhất Bác.

Hắn muốn cướp đoạt trượng phu Vương Nhất Bác, làm cho cậu bị trượng phu hưu khí  vô cùng bi thảm.

Chỉ tiếc Kim Dương tuyệt đối không nghĩ tới, hắn âm thầm phá hư như vậy, ngược lại thành toàn Tiêu Chiến cùng tiện nhân Vương Nhất Bác kia.

hắn quả thật không thể nào tưởng tượng, danh môn thế gia Tiêu gia, làm sao có thể hoang đường đồng ý cho trưởng tử lấy một người bị chồng ruồng bỏ?

Kim Dương nước mắt lưng tròng mà nói với Tiêu Chiến: " biểu ca, xem như phần tình cảm của ta và ngươi trước đây, ngươi hôm nay cũng không thể nhường lối cho ta?"

hắn nói một câu này, khiến hai người khác đột nhiên biến sắc ── Hà Thanh Vân ngồi trên lưng ngựa cùng Vương Nhất Bác ngồi ở trong kiệu.

Hà Thanh Vân vốn chỉ biết Hoàng tử Kim Dương phong lưu, hóa ra hắn còn có liên quan đến Tiêu Chiến?

Mà trong lòng Vương Nhất Bác càng thêm ngũ vị tạp trần, cậu cái gì cũng không muốn suy nghĩ nhiều, nhưng trong lồng ngực sầu muộn nhiều hơn vài phần.

Tiêu Chiến lại nói: "THoàng tử điện hạ, giọng điệu ngươi yêu cầu lần này, thật sự dễ khiến cho người ta hiểu lầm. Tình cảm ta và ngươi ngày xưa bất quá cũng chỉ là khi còn bé ở Ngự Thư Phòng cùng nhau đọc sách hai ngày, sau đó tiên hoàng cho rằng ta và người có khác biệt nên bảo người cách ly, ta và ngươi cũng không còn tự ý gặp mặt."

" Tiêu Chiến! Ngươi đừng khinh người quá đáng!" Kim Dương nâng chân nhỏ giẫm thật mạnh, tức giận không thể đè nén.

"Phủ đệ hoàng tử ở kinh thành phía Tây, ra khỏi hoàng cung vốn là không cần đi con đường này, không biết vì sao cùng chúng ta gặp nhau? Hoàng tử tự trở về đường cũ thì có thể về nhà, chúng ta cũng không có lui về phía sau nửa bước. Rước dâu nửa đường trở về, là chuyện lớn không may. Những chuyện khác, vi thần đều có thể nhường cho, chuyện lớn hạnh phúc cả đời vi thần chỉ có lần này, tuyệt không thể nhường."

Mặt Kim Dương đỏ lên, hôm nay hắn căn dặn đội ngũ rước dâu đặc biệt ở chỗ này chận đường Tiêu Chiến, chính là vì làm khó dễ, lời này cũng không có thể thể nói.

"Ngươi thật sự không nhường?" Kim Dương lại hỏi.

"Không nhường."

Khuôn mặt nhỏ nhắn Kim Dương hất lên, nũng nịu nói: "Vậy ta cũng tuyệt không lui!"

Sắc mặt Tiêu Chiến trầm xuống.

"Nếu đã thế, vậy thì đừng trách vi thần vô lễ."

Gia tướng thủ hạ Tiêu Chiến nhanh nhẹn dũng mãnh lập tức lặng yên không một tiếng động tiến lên trước uy hiếp, thấy Kim Dương không lui về phía sau, liền vững vàng đánh ra một chiêu thức tâm huyết.

Kim Dương vừa hoảng sợ vừa nóng vội, giận dữ hét: " Tiêu Chiến, người đây là phạm thượng! Xâm phạm hoàng thất, ngươi muốn tạo phản sao?"

Tiêu Chiến cười nhạt một tiếng: "Thuộc hạ của người vô năng, làm việc hồ đồ, vi thần chỉ là thay thế dạy dỗ một chút, sao dám phạm thượng đây?"

" Tiêu Chiến, ngươi dám động người của ta một đầu ngón tay, ta sẽ đến chỗ hoàng đế tố cáo, đem ngươi lăng trì xử tử!" Kim Dương thét chói tai.

Tiêu Chiến quay đầu lại nói với hạ nhân: "Nghe thấy không? Trừ bỏ đầu ngón tay, chỗ khác đều có thể đánh. "

Kim Dương rốt cuộc bị tức giận phát khóc.

Tiêu Chiến liếc hắn một cái, nhíu mày ra lệnh đại thái giám ở phía sau chờ đợi hoàng tử: "Còn không dìu chủ nhân ngươi vào trong  kiệu?"

Hai thái giám như ở trong mộng chợt tỉnh, vội vàng không để ý hoàng tử giãy giụa cố ép hắn trở về trong kiệu hoa.

"Hoàng tử điện hạ, hai đội gặp nhau giành đường, thậm chí tranh cãi đánh nhau đều là chuyện của phu quân, phu quân của ngươi cũng không ra mặt, ngươi lại tranh cái gì đây?" Tiêu Chiến nói.

Bên trong kiệu, Vương Nhất Bác không nhịn được nhếch miệng vui vẻ, trong lòng thầm mắng một tiếng: Lời này thật làm tổn thương người!

Một đại đội trước đó tranh cãi mãnh liệt, thậm chí động tay động chân, cũng không bằng một câu nói thâm độc này.

Cậu cả đời trông cậy vào là cái gì? Còn không phải là hi vọng gả một người tốt có thể che gió che mưa để cho cậu dựa vào?

Cho dù là hoàng tử điện hạ thì thế nào?

Tiêu Chiến lời này thật ngoan độc, một câu đâm trúng tử huyệt hoàng tử Kim Dương.

Nhìn thấy Hà Thanh Vân dáng vẻ uất ức vẫn trầm mặc không nói, Kim Dương không thể làm gì khác hơn hổn hển mà quát: "Tất cả tránh ra cho ta, nhường đường cho Tiêu đại nhân!"

Tân Lang Hà Thanh Vân bị mọi người dùng ánh mắt cẩn thận đánh giá, ánh mắt thâm sâu thoáng qua một chút ánh sáng quỷ quyệt tàn nhẫn, ngay sau đó cúi đầu tiếp tục đóng vai yếu đuối si tình.

Trừ bỏ phụ thân, không có ai biết tâm sự chân chính sâu nặng của hắn.

Hắn thật ra thì một chút cũng không yêu thích Hoàng tử Kim Dương kiêu căng ương ngạnh kia, nhưng mà Kim Dương chính là một bậc thang để hắn lại lần nữa trèo cao lên địa vị, hắn luôn luôn ghi nhớ Hà gia đã từng vinh quang, hắn muốn dựng lại uy danh Hà gia, thậm chí đoạt quyền!

Hắn cố tình cưới Vương Nhất Bác, cũng cố tính không chung phòng với Vương Nhất Bác biểu hiện được mối tình thắm thiết đối với Kim Dương. Cũng là hắn vụng trộm phái người giựt dây, đem tin tức Tiêu Chiến đã từng chung tình Vương Nhất Bác, âm thầm tiết lộ cho Kim Dương.

Sau đó, hắn quả nhiên đã được như mong muốn trở thành chồng của hoàng tử Kim Dương.

Hắn thành công rồi, không phải sao?Đến lúc đó, hắn sẽ đem tất cả người hiện tại xem thường hắn đều giẫm nát dưới chân. Tổn thất một Vương Nhất Bác, thì có tính là cái gì đâu?

Tuy rằng trên đường gặp phải chút khó khăn, nhưng vì đội ngũ rước dâu đã sớm đuổi được, cuối cùng ở trước giờ lành vẫn đến kịp Tiêu phủ.

Lâm viên Tiêu phủ chính là điển hình Giang Nam, tổng thể kiến trúc chia làm ba phần lớn Đông viên, Trung viên, Tây viên.

Tiêu gia gia tộc khổng lồ, nhưng người trong họ đại trạch của Tiêu phủ từ trước đến nay chỉ có một nhà tộc trưởng mới có thể ở, những thành viên gia tộc khác đều ở bên ngoài tự mình tìm chỗ ở, chỉ khi gia tộc có nghị sự mới tụ tập đến bổn gia trong đại trạch, ngày lễ ngày tết, cúng tế tổ tiên cũng ở chỗ này.

Tỷ như một nhà Tiêu nhị thái gia đã từng thay thế Tiêu Chiến đến Vương gia cầu hôn, thì ở trong tòa nhà khác trong kinh thành.

Tổ phụ Tiêu Chiến đã qua đời, tổ mẫu Hà gia vẫn còn khỏe mạnh.

Sau khi kiệu được mang tới cổng chính, tân lang được tiếp dẫn xuống kiệu, có người sớm nhét vào trong tay Vương Nhất Bác một bao tiền lì xì thật to, bên trong đều là tiểu kim nguyên bảo, có tân lang gả vào nhà vị hôn phu, khi dẫm lên mảnh đất đầu tiên đến nhà chồng có thể "Rải tiền xuống đất" hàm nghĩa Cát Tường.

Sau đó trong tay Vương Nhất Bác được nhét vào một đầu lụa đỏ, được tân lang dẫn đi vào chánh đường, bắt đầu nghi thức bái thiên địa.

Ngồi ngay ngắn ở giữa chính đường, là phụ thân Tiêu Chiến Tiêu Cố cùng mẫu thân Trịnh thị, Tiêu cố nghiêm chỉnh, dung mạo nhã nhặn, đúng là một phong cách người có học thức. Vẻ mặt ông ôn hòa, nhìn thấy nhi tử và con dâu quỳ lạy thì gật đầu mỉm cười, Trịnh thị tuổi ngoài bốn mươi đã hơi phát tướng, nhưng diện mạo vẫn đoan trang hoa lệ, làn da lại càng nhẵn nhụi bóng loáng, không có một điểm nếp nhăn, nhưng vẻ mặt bà âm trầm, ánh mắt càng thêm như kết hàn băng, giận dữ nhìn nhi tử, đối với con dâu thì ngó cũng không thèm ngó một cái.

Thân phận Trịnh thị cũng cực kỳ tôn quý, muội muội cùng mẹ của bà tiểu Trịnh thị chính là mẹ đẻ hoàng đế, đương kim Thái hậu, đệ đệ ruột  là Vệ Úy cung đình, Ngự Lâm quân phụ trách chính cho hoàng cung.

Trịnh thị đối với con trai lớn của mình vô cùng coi trọng, hài tử Tiêu gia rất có tiền đồ, lại có thể cưới một người gả hai nơi, rất là bất mãn.

Cực kỳ bất mãn.

Trịnh thị cũng không thể nào thích Hoàng tử Kim Dương, con của muội muội tiểu Trịnh thị, hắn quá ngang ngược kiêu ngạo, nhưng bà thì luôn rất yêu thích Trịnh Phi  con trai của đệ đệ , một lòng muốn để hắn làm dâu cả nhà mình, nhưng mà Tiêu Chiến đứa con bất hiếu này từ nhỏ đã rất có chủ kiến, hoàn toàn không nghe theo cha mẹ an bài.

Tiêu phụ đối với nhi tử muốn lấy ai, hoàn toàn không hề gì, chỉ cần người được chọn hiền lương thục đức là tốt rồi, mà Trịnh thị thì lại giận đến cực độ.

Con lớn không nghe nương, cưới xong liền quên nương. Trịnh thị càng nghĩ càng giận, rốt cuộc liếc mắt lướt qua Vương Nhất Bác một cái, giống như đang nhìn kẻ thù.

Vương Nhất Bác bị ánh mắt căm hờn lạnh lẽo nhìn chăm chú, cũng cảm nhận được khắp cả người rét lạnh.

Thật ra trước khi xuất giá cậu đã từng dự đoán qua, công công cùng bà bà có lẽ vô cùng không thích người như cậu, mà nay sự thật chứng minh suy đoán của cậu, nhưng cậu cũng vạn bất đắc dĩ , ở trong lòng chỉ có âm thầm thở dài.

Khi tất cả lễ nghi đều hoàn thành, Vương Nhất Bác được tân lang dẫn vào tân phòng.

Sau khi đưa vào tân phòng, vốn là tân lang phải ra bên ngoài chiêu đãi tân khách, mời rượu một phen, chờ tất cả xong xuôi hết mới có thể trở lại tân phòng hoàn thànhcác thủ tục, sau đó những bước cuối cùng là cởi áo lên giường hoan ái.

Tiêu Chiến lại không giống người khác.

Vương Nhất Bác mới vừa ngồi xuống ở bên giường, hắn liền tự mình gỡ xuống khăn  cho cậu, lộ ra một khuôn mặt đẹp như ngọc.

Vương Nhất Bác vừa tròn mười bảy tuổi, còn chưa hoàn toàn tản đi hơi thở ngây ngô, mi như tranh vẽ, mắt tựa hồ nước mùa thu, môi như tô son. Bị ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Chiến nhìn lom lom, khuôn mặt nhỏ trắng nõn hiện lên đỏ hồng, càng thêm khiến người yêu mến.

Tiêu Chiến trong lòng như lửa đốt, hận không thể lập tức ôm người vào trong ngực ngọt ngào yêu thương, nhẹ nhàng chăm sóc.

Hai người uống chút chè hạt sen long nhãn táo đỏ đậu phộng, rồi ăn nhẹ chút thức ăn, Tiêu Chiến lại bảo bọn người hầu lui ra ngoài, kêu Thanh Nhi, Điệp Nhi đi vào.

"Các ngươi phân phó người làm việc nặng ở phía ngoài chuẩn bị nước nóng, phục vụ tiểu phu quân của ta tắm rửa thay quần áo, có thể nghỉ ngơi trước. Ta đi ra ngoài tiếp đãi khách mời." Hắn căn dặn kẻ dưới như thế.

Chờ Tiêu Chiến đi ra ngoài, Thanh Nhi liền đi phân phó người làm chuẩn bị nước nóng, Điệp Nhi thì lấy quần áo tắm rửa, bắt đầu thay quần áo cho công tử.

Nhìn tân lang quyến rũ động lòng người trong gương, Điệp Nhi trêu ghẹo nói: "Chúc mừng người, cô gia mới thật sự rất dịu dàng săn sóc a, cũng không chịu để người khó chịu một lát, an bài ổn thỏa cho người xong mới đi ra ngoài mời rượu."

Vương Nhất Bác cười một tiếng, mặc dù cậu đối với việc hôn sự này đã không dám có kỳ vọng đền đáp quá lớn, nhưng mà cho tới bây giờ, hành động việc làm của Tiêu Chiến, quả thật làm cho cậu cảm thấy đau lòng.

Có lẽ, lần này cậu tái giá, cũng sẽ không quá bi thảm?

Tiêu Chiến hiện nay là một người thành công bận rộn, tân khách tới chúc mừng cơ hồ bao gồm cả kinh thành, thậm chí toàn bộ nhóm quý nhân, tất cả muốn dựa vào một chút quan hệ của Tiêu gia để bò lên cao, đều ào ào tiến đến tham gia náo nhiệt.

Đến lúc Tiêu Chiến kính qua một lượt rượu, khi trở lại tân phòng thì đã qua canh hai.

Giá y đỏ thẫm của Vương Nhất Bác đã thay xuống, đổi thành quần áo màu trắng.


"Phu quân." Vương Nhất Bác lo lắng Tiêu Chiến uống say, vội đỡ hắn ngồi vào trên ghế dựa: "Ta vừa rồi có phân phó người làm chuẩn bị canh giải rượu, phu quân cần phải uống một chút?"

Tiểu Tam, Tiểu Tứ theo phía sau Tiêu Chiến đi tới tân phòng, lúc này liền vội vàng tiến lên nói: "Đệ đệ bái kiến anh dâu."

Tiêu gia Tiểu Tứ Tiêu Bình năm nay vừa mới mười hai tuổi, quần áo cẩm y, bên hông thắt túi thơm, bước đi tới làn gió thơm phả vào mặt, dung mạo hắn lại tuấn tú vô cùng, giống như  tiên đồng.

Hắn tuổi còn nhỏ, tuổi trẻ ngay thẳng nghịch ngợm gây sự, thấy Vương Nhất Bác đẹp lại ân cần, liền tiến lên trước nói: "Anh dâu lớn lên thật là đẹp mắt, người ta nói tân hôn ba ngày không phân lớn nhỏ, hôm nay đệ đệ cũng muốn thân ái anh dâu."

Vương Nhất Bác vội vàng lui về phía sau, trốn phía sau lưng Tiêu Chiến. Tiêu Chiến duỗi bàn tay to lớn xách lên Tiểu Tứ, mở cửa sổ ra trực tiếp từ cửa sổ ném thẳng ra ngoài, sau đó đóng cửa sổ lại.

Tiểu Tứ ở bên ngoài oa oa kêu loạn, Vương Nhất Bác vừa buồn cười vừa tức giận.

Lão Tam Tiêu gia Tiêu Chi thì lại là thiếu niên thẹn thùng nhã nhặn, vừa tròn mười sáu tuổi, còn chưa lên tiếng mặt đã đỏ trước.

"Anh dâu tốt lành, tiểu đệ thứ ba, tên Tiêu Chi."

Tiêu Chiến cười nói: "Tên của hắn chơi rất khá, Tứ đệ khi còn bé không chịu gọi hắn Tam ca, mà gọi tên hắn, lại cố tình kêu không rõ ràng lắm, giống như kêu một con chuột nhỏ." 


Tiêu Chi mặt càng đỏ hơn, xấu hổ đến cúi đầu.

Vương Nhất Bác chưa từng thấy người mà xấu hổ như vậy, cảm thấy chơi thật khá, thì hai mắt không khỏi muốn nhìn hắn lâu chút.

Tiêu Chi chợt nói: "Anh dâu, đệ đệ lần này đến đây là muốn đòi anh dâu một cái nhân tình."

"Ta chỉ mới vừa vào cửa, đã thiếu nhân tình của ngươi rồi sao?" Vương Nhất Bác thật tò mò.

Tiêu Chi tiếp tục thẹn thùng nói: "Tối nay đại ca thật ra không có say, hắn chỉ ở trước mặt vài vị trưởng bối uống hai ba ly rượu, những người khác mời rượu đều là ta thay mặt hắn uống, hiện tại lục phủ ngũ tạng ta giống như dời sông lấp biển, khó chịu chết đi. Liều mình như thế là vì huynh trưởng, cũng bởi vì hắn muốn trải qua một đêm động phòng hoa chúc tận hứng. Hắn tận hứng rồi, ta lại chịu tội. Anh dâu người nói, nhân tình này có phải là thiếu ta hay không hả?"

Vương Nhất Bác không nghĩ tới Tiêu tam ra vẻ xấu hổ mà lại nói chuyện thẳng rõ ra như thế, mặt nhất thời đỏ bừng lên.

Tiêu Chiến nhàn nhạt cười nói: "Huynh trưởng có chuyện, hiền đệ gánh vác thay, đây là chuyện thuộc bổn phận của ngươi, nào có cách nói nợ nhân tình?"

"Đại ca rõ ràng ngàn chén không say, cố tình muốn giày vò đệ đệ." Tiêu Chi cũng không đồng ý, cố ý muốn đòi nhân tình.

"Bởi vì ngươi là vạn chén không say."

"Nhưng hôm nay là ngày Đại Hỉ của ngươi, nếu như là đệ đệ lập gia đình, cho dù uống nhiều hơn nữa cũng cam tâm tình nguyện."


"Ta nhớ kỹ, chờ ngày ngươi thành thân, nhất định rót ngươi vạn ly rượu."

"Đại ca, ngươi thật nham hiểm."

"Ngươi bây giờ mới biết à?"

Vương Nhất Bác lẳng lặng ở một bên xem huynh đệ bọn họ cãi nhau.

Tiêu Chiến lúc này không vui trừng mắt liếc nhìn Tiêu tam không thức thời, ho khan một tiếng.

Tiêu tam cười hì hì đứng dậy, mặt vẫn đỏ hồng nhìn về phía Vương Nhất Bác thi lễ, mới rời khỏi tân phòng.

"Không nên bị bề ngoài hắn lừa, lão Tam là quỷ quyệt nhất." Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác nghĩ, cậu cho tới bây giờ không có lấy đơn giản để nhìn người Tiêu.

Vương Nhất Bác gọi Thanh Nhi, Điệp Nhi hầu hạ Tiêu Chiến rửa mặt chải đầu, sau khi xong việc, người ngoài tan hết, bên trong tân phòng rốt cuộc chỉ còn lại có phu phu hai người.

Tiền viện còn có một số người thích náo nhiệt ở lại nối chén, tiếng ồn áo náo động mơ hồ truyền đến.

Trên bàn dài, nến chúc mừng  đang cháy sáng rực rỡ. Trong phòng yên tĩnh, Vương Nhất Bác không hiểu sao cảm thấy khẩn trương.

Cậu cũng không dám đến gần giường, tay vịn trên ghế ngồi bên cạnh bàn dài, trong tay vô ý thức bưng lên một ly trà, chạm tay mới phát giác được đã hơi lạnh. Tim nhảy thình thịch, dường như so với lần đầu tiên động phòng còn muốn khẩn trương hơn.

Tiêu Chiến chăm chú nhìn cậu, dưới ánh nến, càng chiếu rọi nét mặt cậu như anh đào. Hắn đi tới trước mặt cậu, đưa tay cầm lên bàn tay của cậu.

"Bác Nhi, chúng ta rốt cuộc là phu phu rồi."

Vương Nhất Bác "Dạ." một tiếng.

Tiêu Chiến nắm tay của cậu đưa lên bờ môi mình, khẽ chạm nhẹ xuống trên ngón tay của cậu, thanh âm có chút trầm thấp khàn khàn nói: "Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, Bác nhi, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi."

Mặt phấn Vương Nhất Bác thoáng cái đỏ như lửa, Cậu đương nhiên hiểu cái gì gọi là "Đêm xuân."

Trước khi cậu gả cho Hà Thanh Vân, ma ma đã từng dạy cậu đạo lý phu thê như thế nào, cậu khi đó đã từng lo lắng chờ đợi, nhưng Hà Thanh Vân để lại cho cậu chỉ có một buổi tối cô độc.

Nhưng mà lần này?

Nghênh đón  cậu sẽ là cái gì?

Còn chưa chờ Vương Nhất Bác trả lời, một đôi bàn tay có lực đã ôm ngang thắt lưng cậu, Vương Nhất Bác kinh hô nho nhỏ một tiếng, theo bản năng vươn tay ôm lấy cổ hắn.

Tiêu Chiến ôm cậu đến trên giường lớn, khẽ mỉm cười.

Chiếc giường lớn này cũng không phải là đồ cưới của Vương Nhất Bác, mà là Tiêu Chiến trước đó đặc biệt tìm mười tên thợ ưu tú, tốn hao suốt cả thời gian một năm mới làm thành.

Vương Nhất Bác lần đầu thấy được sự hào hoa xa xỉ kiểu này, nhưng một chút cũng không phô trương, sau một lúc sững sờ trên giường lớn, sau đó hiểu Tiêu Chiến người này, trên bản chất quả nhiên là con cháu quý tộc đã xem trọng hưởng thụ lại còn khó khăn.

Mà về sau, nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn, buổi tối nửa đời sau của cậu, chỉ muốn đều ngủ trên chiếc giường lớn này.

Được đặt đến trên giường, dưới thân là chăn gấm thêu chữ hỷ đỏ thẫm, Vương Nhất Bác ngượng ngùng muốn nới ra vòng ôm của Tiêu Chiến, thân hình kia cũng đã phủ xuống tới, cúi đầu hôn lên đôi môi của cậu.

hai gò má một mảnh ửng đỏ, lưỡi người đó đã xâm nhập vào trong cái miệng của cậu, tận tình mút lấy, đôi tay cũng bắt đầu sinh lòng yêu thương dao động ở trên người cậu.

Vương Nhất Bác biết loại thời khắc mấu chốt này, cậu cái gì cũng không thể suy nghĩ nhiều, hơn nữa không thể nghĩ chuyện trước kia, cho nên cậu sẽ để cho đầu óc của mình trống rỗng, mặc cho người này nhanh chóng cởi ra xiêm y của cậu, ánh mắt nóng rực tham lam dao động qua lại ở trên thân thể trần trụi động lòng người của cậu.

Tiêu Chiến cũng nhanh chóng thoát hết y phục trên người bỏ đi, hạ thân của hắn đã ngẩng lên thật cao, hắn kéo lấy bàn tay của Vương Nhất Bác vuốt ve dục vọng của mình, cúi đầu ghé vào bên lỗ tai của cậu nói: "Bác nhi, đệ thế này, khiến vi phu không thể chờ đợi được muốn đệ rồi."

Vương Nhất Bác không chỉ có mặt phát sốt, mà ngay cả toàn thân tựa hồ cũng muốn nóng lên, cậu vô cùng khó khăn ưm một tiếng, nhắm mắt không dám nhìn hắn, trong lòng sợ đến muốn chết.

Cậu tuy rằng đã từng gả qua một lần, nhưng mà trên thực tế đến bây giờ mới là lần đầu tiên thấy được người khác lõa thể cùng thứ đó.

Thật sự quá lớn, rất lớn. . . . . . Vật to lớn như vậy, nếu như tiến vào trong cơ thể của cậu, chẳng lẽ không phải đau đến chết? Cậu sợ tới mức rất muốn trốn tránh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro