Tái hôn chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây vốn nên là một đêm Động Phòng Hoa Chúc hạnh phúc mỹ mãn.

Nhưng mà cũng không biết Tiêu Chiến là như cá gặp nước hưng phấn quá mức, hay là rốt cuộc tâm nguyện được đền bù người trong ngực, hoặc là phát hiện Vương Nhất Bác xuất giá hai lần lại còn tấm thân xử nam, thật sự vui mừng quá mức, tình cảm mãnh liệt của hai phu phu qua đi, dịu dàng thắm thiết ôm nhau, thì tân lang đại nhân nói thẳng ra lời thật: "Bác nhi, đệ cư nhiên còn là xử nam, thật sự thật không thể tưởng tượng nổi rồi."

Lời vừa ra khỏi miệng, Tiêu Chiến liền ý thức được mình đã xúc phạm tới người trong ngực, bởi vì thân thể vốn mềm mại đột nhiên cứng ngắc.

Vương Nhất Bác vốn đang được Tiêu Chiến ôm vào trong ngực, xoay người đi đưa lưng về phía hắn, thân thể co lại thành một đoàn nho nhỏ, cứng ngắc mà lạnh như băng.

Tiêu Chiến trong lòng đau xót, lại từ phía sau ôm cậu vào trong lòng ngực mình, Vương Nhất Bác lại kịch liệt giằng co, nhanh chóng muốn tránh thoát ngực của hắn.

Tiêu Chiến dứt khoát ôm lấy cậu thật chặt, xoay thân thể của cậu lại, ánh nến hỷ suốt đêm không tắt chiếu rọi xuống khuôn mặt nhỏ vốn phải sáng rỡ giờ phút này đang lệ rơi đầy mặt.

Hắn cúi đầu mút lấy nước mắt trên mặt cậu, thở dài nói: "Thật xin lỗi, tiểu phu quân ngốc, ta không có ý tứ gì khác, chỉ là. . . . . . Chỉ là. . . . . . Vì bản thân vẫn còn có cơ hội, có thể có được lần đầu tiên của đệ, nên cảm thấy kiêu ngạo tự mãn mà thôi."

Vương Nhất Bác thân thể cứng đờ nằm ở trong ngực hắn, nghe hắn nói lời này, nước mắt lại như mưa nặng hạt càng rơi càng nhanh, càng rơi càng nhiều.

Cậu cố nén lấy cảm giác đau triệt nội tâm, nhục nhã cùng khó chịu, nghẹn ngào nói: "Phu quân không cần phải nói thật xin lỗi, ta từng gả cho người khác, mặc dù thân thể không có bị chạm qua, trên danh nghĩa đã không còn thuần khiết, có thể gặp phu quân không chê cưới vào cửa, ta đã là may mắn ba đời."

Nói xong lời cuối cùng, cậu không tiếng động rơi lệ biến thành kịch liệt nghẹn ngào, suýt nữa đã làm cho cậu choáng váng.

Tiêu Chiến vội vàng phủ lấy ngực cậu, vỗ nhẹ lấy phía sau lưng của cậu, sau đó giữa lúc Vương Nhất Bác căm tức nhìn không dám tin, tách ra hai chân của cậu ra lần nữa tiến vào cậu thật sâu.

Vương Nhất Bác thét chói tai giãy giụa, tay chân hỗn loạn đá lung tung.

Tiêu Chiến cắn lỗ tai của cậu nói: "Tiểu yêu tinh, ta đã phải vì đệ nổi điên phát cuồng, yêu đệ vẫn còn yêu chưa đủ, làm sao có thể ghét bỏ đệ?"

cậu có chút thương cảm nói: "Có lẽ thân thể này tạm thời còn có thể làm cho phu quân cảm thấy hứng thú, nhưng tuổi trẻ qua mau, ai biết về sau sẽ như thế nào đây?"

Tiêu Chiến nâng lên mông  của cậu, hung hăng đẩy vào trong mấy cái, khiến cậu không nhịn được nhíu mày bi thương ngâm ra tiếng.

"Bác nhi vẫn còn cho rằng ta từng để ý quá khứ của đệ hay sao? Đúng! Ta để ý! Nhưng ta để ý không phải đệ còn tấm thân xử nam hay không! Bằng không đệ suy nghĩ một chút, nếu như để ý chuyện này, ta làm sao có thể cưới một người gả hai lần? Ta để ý chính là, người ta đã từng ưu ái duy nhất bị gả cho người không tốt, ta để ý trước kia tại sao ta không có hoành đao đoạt người, ta để ý trước đây vì sao ta phải cố giữ lấy quân tử chính nghĩa, ta để ý vì sao ta không sớm một chút cướp đệ trở lại, nếu không cũng sẽ không khiến cho đệ chịu nhiều đau khổ như vậy, bị nhiều hành hạ như vậy."

Cùng với bộc phát của hắn, tiếng khóc lóc của Vương Nhất Bác ngược lại dần dần ngừng hẳn, cũng kinh ngạc dùng một đôi mắt sáng long lanh nước nhìn hắn.

Nhìn cậu một bộ dáng đáng thương ngây thơ không biết gì, trong lòng Tiêu Chiến mềm nhũn, cúi đầu hôn hai cái ở môi cậu, phía dưới vẫn như cũ càng không ngừng rút ra cắm vào, đổi lấy sự khẽ run và ngâm nga nhạy cảm của cậu.

"Ta không cần thiết nghĩ tới bất kỳ một người nào, không ngại người mình yêu thích từng có dây dưa với người khác, trừ phi hắn không thương đệ. Nhưng mà Bác nhi, đây không phải là lỗi của đệ, lỗi chính là ở vận mạng bất đắc dĩ, lỗi chính là ở lúc đầu ta yêu đệ, nhưng không có cố sức hạ quyết tâm."

Thấy Vương Nhất Bác càng biểu đạt mơ hồ, Tiêu Chiến dịu dàng cười một tiếng, giải thích với cậu: "Tiểu ngu ngốc, đệ còn nhớ hay không lúc đệ mười ba tuổi, chuyện đệ đi tiểu Trang tử của mẫu thân tránh nóng, kết quả gặp phải nước lũ?"

Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, gật gât đầu.

Khi đó phụ thân và Nhị nương đều vây xung quanh tiểu muội  vừa mới sanh, mà đại ca cùng đại tẩu mới cưới ân ái ngọt ngào, cũng không nhàn rỗi chăm sóc đệ đê như cậu, cậu lúc đó cô đơn buồn tẻ liền dẫn hai người hầu cận thân cùng một số gia đinh, đi đến biệt trang nhà mẹ mẫu thân. Nhưng chỗ cách sông Hoàng Hà rất gần, một khi gặp phải mưa to thì thường xuyên có thác lũ, năm ấy cậu lại không khéo đã gặp được.

"Vậy đệ chắc chắn là không biết, lão gia Tiêu gia chúng ta cũng ở đó, khi đó ta bởi vì một vài chuyện phải về giổ tổ lão gia, đi ngang qua tiểu Trang tử của đệ cầu xin tá túc. Ngay đêm đó tin tức nước lũ dâng cao truyền đến, vừa vặn nhìn thấy đệ còn nhỏ tuổi lâm nguy không loạn, chỉ huy gia phó cùng tá điền cả thôn trang di chuyển lên núi cách đó không xa. Nhiều người như vậy, đa số lão nhân và hài tử cũng khóc thành một đoàn, đệ lại giơ lên cao roi ngựa, đứng ở trên thành xe ngựa, như tướng quân uy phong lẫm liệt, bình tĩnh chỉ huy. Lúc ấy ta đã bị đệ mê hoặc."

Vương Nhất Bác há to cái miệng, vẻ mặt vẫn mơ hồ. cậu nhớ được chuyện phòng chống nước lũ, nhưng hoàn toàn không nhớ rõ có gặp qua Tiêu Chiến người này.

Có lẽ đêm hôm đó quá mức rối loạn, nhiều người tham gia hỗn tạp, cậu chỉ lo chiếu cố đoàn người chạy trối chết, làm sao còn trong nom có người nào đó đến thôn trang tá túc đây?

Tiêu Chiến tiếp theo than thở, còn nói: "Ta khi đó mười chín tuổi, trong nhà đang thu xếp chuyện thành thân cho ta, nhưng ai ta cũng nhìn không hợp. Đây tất cả đều phải trách đệ đó! Mới mười ba tuổi đã câu dẫn hồn của ta đi nha."

Vương Nhất Bác há hốc mồm cứng lưỡi, thật lâu mới suy yếu  biện giải cho mình nói: "ta nào có câu dẫn ngươi đâu?"

Tiêu Chiến đột nhiên ánh mắt tối sầm lại, âm thanh khàn khàn nói: "Chính là vô tâm câu dẫn mới là điểm chết người à!"

Hắn hôn lên mái tóc Vương Nhất Bác, sau đó dần dần trượt xuống đến cái trán của cậu, lông mày, ánh mắt, cái mũi, đôi môi, cổ....

Tiêu Chiến vừa hôn vừa nỉ non nói: "Chỗ này. . . . . . Chỗ này. . . . . . Chỗ này. . . . . . Chỗ này nữa. . . . . . Mỗi một chỗ đều hấp dẫn ta, làm cho ta luôn muốn chiếm giữ cho riêng mình, luyến tiếc yêu thương cả đời. . . . . ."

Tiêu Chiến chưa bao giờ cho rằng bản thân là hạng người phóng túng ham muốn nhục dục, nhưng từ hôm nay về sau, hắn thật lo lắng bản thân sẽ biến thành người háo sắc, hàng đêm chỉ muốn ôm lão bà của mình hoan ái.

Vương Nhất Bác không biết vui mừng như điên và đắc ý của hắn, chỉ biết là hiện tại dáng vẻ của mình rất bất nhã, cậu xấu hổ nhẹ nhàng tránh né đụng chạm, cầu xin: "Phu quân. . . . . . Đừng mà. . . . . ."

"Thật sự không cần?" Âm thanh ồ ồ khàn khàn mà hỏi.

Vương Nhất Bác khẽ rên một tiếng, cảm thấy thẹn khép chặt hai mắt.

"Vẫn còn rất tức giận vi phu sao?".

Hắn muốn ở toàn thân của cậu đều lưu lại dấu ấn thuộc về mình, ghi rõ cậu từ nay về sau là của riêng hắn, ai dám dòm ngó liền giết không tha!

Bất kể cậu trước kia như thế nào, về sau, cậu là của hắn! Cho dù cùng toàn bộ thiên hạ là địch, hắn tuyệt đối cũng sẽ không buông tay nữa.

Lúc trước hắn hỏi thăm khắp nơi tiểu công tử mười ba tuổi kia là ai, có được đáp án lại làm cho tinh thần hắn âm thầm thương tổn, tiểu công tử là tiểu công tử Vương gia, từ lâu cũng đã chỉ phúc vi hôn, hơn nữa đối tượng còn là công tử dòng chính của Hà gia.

Tổ mẫu ruột thịt Tiêu Chiến cũng họ Hà, sinh ra từ Hà gia, chính là muội muội ruột của tổ phụ Hà công tử.

Bởi vì quan hệ như thế, Tiêu Chiến sau khi hết lần này đến lần khác thống khổ suy nghĩ, mới bất đắc dĩ lựa chọn buông tha. Hắn không phải loại người vì cái gọi là "Chân ái" (tình yêu đích thật) của bản thân mà mất đi lý trí, đối với gia đình, đối với tình thân cũng không quản không để ý, làm trưởng tử trong nhà, hắn so với bất luận kẻ nào đều hiểu được phân lượng của hai chữ "Trách nhiệm".

Hắn vốn cho rằng hắn và tiểu công tử kia từ đó lỡ mất dịp tốt, bản thân cả đời luyến tiếc, nhưng mà trời xanh lại thương xót hắn, không nghĩ tới Hà nhị công tử hoang đường như thế, cư nhiên vứt bỏ kiều thê trong tay, để dựa thế vào thân phận hoàng tử cao quý nhưng tính tình ngang ngược.

Ngoại trừ ở trong lòng hô to "Trời cũng giúp ta", hơn nữa trước tiên chạy tới cầu hôn ra, Tiêu Chiến còn có thể làm gì đây?

Bởi vì lệnh của phụ mẫu cùng lời mối mai, bọn họ đã từng bỏ qua, nhưng từ nay về sau, cậu chính là thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng, ai cũng không thể từ trong tay hắn cướp đi!

Bởi vì đã từng bỏ qua, bởi vì không dễ có được, cho nên mới càng hiểu được phải quý trọng.

"Bác nhi, bảo bối, còn giận vi phu sao?" Hắn đang cắn chơi đùa gót chân của Vương Nhất Bác, thổi hơi nóng vào lòng bàn chân của cậu, chọc cho cậu vừa cười vừa rơi lệ.

"Ta chưa từng có tức giận người, dù có giận, cũng chỉ là giận số mệnh mình không tốt. . . . . ."

"Sai lầm rồi, tiểu ngốc."

Tiêu Chiến rốt cuộc hoàn thành hôn khắp toàn thân của cậu, vật nguy hiểm ở chỗ kín rốt cuộc đã nhẫn nại tới cực điểm, không thể chờ đợi được thẳng tiến vào nơi ấm áp thuộc về cậu. Khi hắn tiến vào cậu lần nữa thì hai người cũng phát ra tiếng rên rỉ thở dài thỏa mãn.

"Từ xưa nói, việc tốt thường hay gặp trắc trở, chuyện tốt của ta và đệ cuối cùng như ước nguyện, mới là ý trời. Đau khổ đệ chịu đều đã trở thành quá khứ, về sau, ta sẽ thương yêu đệ."

Hốc mắt Vương Nhất Bác lại nóng lên. Đối với Vương Nhất Bác đã lập gia đình nửa năm mà nói, nhưng chưa bao giờ thưởng thức qua chuyện hoan ái, càng không có thưởng thức qua tư vị cao trào, lúc này đêm động phòng hoa chúc chân chính thực sự quá kích tình, đã phá vỡ tất cả thiệt thòi cậu chịu đựng ngày trước.

Cậu cảm nhận được thân thể của hắn, hắn khát vọng cậu là chân chính phát ra từ thể xác và tinh thần, yêu cậu, muốn cậu, điên cuồng mà muốn một mình chiến giữ cậu.

Vương Nhất Bác cảm thấy bản thân bị người này dạy hư, trở nên càn rỡ rồi.

Thế nhưng loại cảm giác này thật sự rất tuyệt, làm cho người ta dục tử dục tiên. Nếu như đây mới thật sự là sự vui sướng, như vậy khó trách có nhiều người ưa thích buông thả dục vọng tìm vui rồi.

Hai phu phu suốt đêm hầu như đều ở đây kích tình hoan ái, lại không biết tất cả cảnh xuân đã bị hai Đại Nha hoàn bên ngoài trực đêm nghe thấy, cũng làm cho các nàng xuân tình nhộn nhạo, trái tim nhảy loạn, nhịn không được tưởng tượng trên chiếc giường lớn bên trong phòng kia là một bộ cảnh sắc như thế nào.

Hai Đại Nha hoàn này là nha hoàn trước kia hầu hạ Tiêu Chiến, tên là Hòa Ninh, Hòa Hương, là mẫu thân Tiêu Chiến vào hai năm trước cho quyền Tiêu Chiến sai bảo.

Hòa Ninh nở nang đầy đặn, Hòa Hương nhanh nhẹn khéo léo, mỗi người có đủ duyên dáng xinh đẹp.

Bởi vì Tiêu Chiến chậm chạp không chịu đính hôn thành thân, rõ ràng cho thấy hai người nha hoàn này Trịnh phu nhân an bài cho nhi tử thông phòng.

Nhưng mà, Tiêu Chiến chưa từng chạm qua các nàng, chỉ sử dụng các nàng như nha hoàn bình thường.

Hòa Ninh, Hòa Hương đối với đại thiếu gia nhà mình dĩ nhiên là ưu ái bằng mọi cách, trong lòng hết sức ngưỡng mộ, nếu như có thể trở thành thiếp thất của đại thiếu gia, nếu như ngày sau may mắn còn có thể sanh con dưỡng cái, thì càng có khả năng trở thành tiểu thiếp nhà kề, vậy có thể vẻ vang hơn so với làm nô làm tỳ nhiều.

Hai người vốn có tâm tư giống nhau, ngày thường hai người cũng âm thầm phân cao thấp, xem ai có thể được thiếu gia thu vào làm thiếp trước.

Ai ngờ hai năm trôi qua, ai thiếu gia cũng không muốn, ngược lại đột nhiên cưới một Vương Nhất Bác tái giá vào cửa làm chánh thê.

Hai người vừa ghen ghét vừa cô đơn, nhưng thân phận các nàng vốn hèn mọn, bất kể đại thiếu gia cuối cùng cưới ai làm chánh thê, dù sao cũng không tới phiên các nàng.

Cho nên cưới một người đã xuất giá hai lần, thân thể không trong sạch vào cửa ngược lại là tốt, người như vậy khẳng định không được vui lòng đương gia chủ mẫu Trịnh phu nhân, như vậy thì các nàng càng có thể được thiếu gia chọn làm thiếp thất rồi.

Thời điểm trực đêm bọn nha hoàn cũng không dám ngủ sâu, chỉ cần chủ nhân ở trong phòng có chút động tĩnh thì phải tỉnh ngủ ngay, nghe được cho gọi sẽ lập tức đi vào, nếu không là phải bị phạt.

Cho nên hai người các nàng vừa bắt đầu cũng không dám ngủ, sau lại bị thanh âm giao hoan quấy rầy như vậy, càng thêm ngủ không được.

Hòa Ninh mười bảy tuổi, Hòa Hương mười sáu tuổi, trưởng thành ở đại gia tộc, lại bị Trịnh phu nhân an bài phải hầu hạ đại thiếu gia, sớm đã theo ma ma lớn tuổi học qua chuyện chăn gối, hiện tại hai người nghe trong phòng liên tục không ngừng truyền tới âm thanh dâm mị, cùng với tiếng kiều mỵ rên rỉ khóc lóc và kích tình rít gào gầm nhẹ, đã cảm thấy cả người nóng ran.

Trước kia đại thiếu gia chưa bao giờ chạm qua trong nô tỳ thị nữ trong nhà, cũng không có nghe nói hắn ở bên ngoài đã phong lưu ra sao, không chỉ có Hòa Ninh và Hòa Hương, thậm chí ngay cả Trịnh phu nhân cũng từng hoài nghi thân thể Tiêu Chiến phải hay không có bệnh không tiện nói ra, nhưng mà theo tình huống của đêm nay để nhận xét, đại thiếu gia các nàng làm gì có bệnh không tiện nói ra?

Hắn quả thật như sói như hổ, so với các nàng mong đợi còn muốn dũng mãnh hơn nha!

May mà tiểu phu quân của đại thiếu gia vẫn chịu đựng được, coi như là để hai người các nàng cùng nhau thị tẩm, có lẽ cũng chưa hẳn có thể chịu đựng nổi.

Tưởng tượng nếu như người hiện tại đang thừa hoan là bản thân, thì đó sẽ là chuyện hạnh phúc cỡ nào.

Hòa Hương không nhịn được nhỏ giọng mắng: "Vị kia quả nhiên không hổ là tái giá nha, nếu như là lần đầu, làm sao có thể không biết hổ thẹn  như vậy, ta nghe cũng ngượng ngùng thay hắn."

"Xuỵt, nhỏ giọng chút. Cũng không biết đại thiếu gia tại sao nhất định phải cưới một người không trong sạch như vậy. . . . Ai, nhưng mà ta nghe nhóm ma ma nói à, nam nhân không chừng sẽ thích loại giọng điệu lẳng lơ dâm đãng này đấy."

"Phi phi! Thật là không biết liêm sỉ, đã kêu la không dứt suốt cả đêm, cũng không chừng làm cho thiếu gia mệt chết rồi."

"Ngươi không thấy bộ dạng quyến rũ của hắn sau khi thiếu gia mở khăn? Người như vậy sẽ ham mê quấn lấy nam nhân đó, thiếu gia về sau có lẽ phải chịu khổ rồi, ta, ngươi còn phải hao tâm tổn trí nhiều hơn chút."

"Phi!  Hồ ly tinh! Cũng chỉ lo bản thân khoái hoạt, tân hôn đêm đầu tiên đã như vậy, sau này vẫn còn nữa? Thân thể thiếu gia dù có làm bằng sắt cũng phải bị vét sạch, chúng ta cũng không thể để hắn như vậy."

"Sáng sớm ngày mai ngươi hãy đi bẩm báo phu nhân."

"Được."

Hai người đang bí mật trao đổi, động tĩnh kịch liệt trong phòng rốt cuộc cũng ngừng, Tiêu Chiến gọi người đi vào hầu hạ.

Hai người vội vàng xoay người xuống giường, buộc lại giầy đi vào, vừa vào trong phòng đã nghe được một luồng hơi thở dâm mị hoan ái, khiến hai thiếu nữ vẫn còn tấm thân nữ tử mặt đỏ tim loạn.

Tiêu Chiến đã khoác áo bước xuống giường, chỉ mặc chiếc áo dài, bên trong không có vật gì khác, lúc hắn đứng dậy đi lại, hạ thân to lớn trong quần vẫn cứng rắn đứng thẳng, làm cho hai người không cẩn thận liếc nhìn, vừa kinh vừa sợ lại khát vọng.

Các nàng chưa bao giờ thấy qua đại thiếu gia khỏa thân, bây giờ đã hoàn toàn thần phục ở dưới mị lực nam tính duy nhất của đại thiếu gia, thật hận người mà một đêm này bị đại thiếu gia sử dụng chơi đùa không nghỉ không phải là mình, vậy thì thật là có chết cũng cam nguyện.

Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác dục vọng quá mức mãnh liệt, còn chưa đạt được hoàn toàn thỏa mãn, nhưng thân thể Vương Nhất Bác chịu không nổi, khi vào một lần cao trào cuối cùng đã hôn mê.

Hắn đau lòng nhìn kiều thê đành phải tạm thời kết thúc công việc, huống chi ngoài cửa sổ đã mơ hồ sắp sáng, cũng không cho phép hắn tiếp tục buông thả dục vọng thêm nữa.

Trước kia bản thân một mình, cảm thấy đêm chịu đựng buồn tẻ khó khăn, hôm nay lại chỉ hận đêm xuân khổ sao quá ngắn.

"Chuẩn bị nước nóng." Tiêu Chiến nhàn nhạt phân phó nói.

"Vâng."

Sai bảo vú già thô kệch mang tới thùng gỗ nước nóng, Hòa Ninh, Hòa Hương vốn còn muốn tự mình hầu hạ đại thiếu gia tắm rửa, nhưng không ngờ hắn ôm lấy Vương Nhất Bác cả người hiện đầy vết hôn xanh tím cùng nhau bước vào trong nước.

"Chuẩn bị xong y phục của chúng ta thì các ngươi đi ra đi." Sau đó hắn phân phó như vậy.

Đại thiếu gia thế nhưng muốn tự mình hầu hạ hồ ly tinh này tắm rửa?

Hòa Ninh, Hòa Hương vừa ghen tỵ vừa không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể nghe lệnh rời đi.

Mặc dù rất mệt mỏi, toàn thân cũng đau nhức không thôi, Vương Nhất Bác vẫn phải rời giường từ sáng sớm.

Dâu mới sáng sớm ngày đầu tiên phải dâng trà cho cha mẹ chồng, đây là đại biểu bước đầu tiên con dâu hoàn toàn hòa hợp vào nhà trượng phu, tuyệt đối không được qua loa.

Thanh Nhi cùng Điệp Nhi sáng sớm đã đi qua hầu hạ, thấy bộ dáng lười biếng của công tử, nhìn nhau cười một lúc.

Thoạt nhìn công tử trải qua đêm động phòng hoa chúc quả thật rất là mỹ mãn, mà vết hôn xanh tím phơi bày trên cánh tay và dưới xương quai xanh của cậu, càng thêm xác nhận đêm qua tình cảm tràn đầy mãnh liệt như thế nào.

Hai nô gia cảm thấy cao hứng thay tiểu công tử nhà mình, tâm tình không khỏi sung sướng, vui vẻ ra mặt.

"Công tử, đêm qua nô tài đã hỏi thăm ma ma trong viện mấy vị thiếu gia của Tiêu gia, Nhị thiếu gia không có ở trong phủ, nghe nói đang trấn giữ biên giới. Tam thiếu gia và Tứ thiếu gia ngược lại đều ở đây, còn có vị tiểu thư của thứ thiếp sinh ra, tuổi ở giữa Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia. Một lát cho bọn họ lễ ra mắt, những người khác chúng ta đều có thể dựa theo chuẩn bị xong rồi, chính là vị Tứ thiếu gia kia, chỉ thích các loại túi thơm,  đêm qua bọn nô tài liền tranh thủ làm ra một cái." Thanh Nhi thoáng cái đã nói xong một tràn lời nói.

Vương Nhất Bác gật gật đầu: "Được, ta đã biết." Rồi quay đầu nói với Điệp Nhi: "Không cần chải kiểu tóc phiền toái như vậy, cứ cột lên bình thường đi. Ta nghe phu quân nói mẹ chồng thích đơn giản, không thích xa hoa."

Điệp Nhi đáp một tiếng, rồi linh hoạt dùng lượt ngà voi đem mái tóc đen của Vương Nhất Bác rốt ráo chải theo một hướng, rồi dùng cài tóc quấn tơ vàng tinh xảo cố định lại.

Chàng dâu mới ngày đầu tiên, hiển nhiên nên lựa chọn màu đỏ tương xứng với vui mừng may mắn. Tất nhiên, xiêm y trên người cũng là màu đỏ. Vốn là Thanh Nhi chọn chiếc áo  đỏ nhũ bạc, lại bị Điệp Nhi bác bỏ.

"Tiêu gia là thế tộc nhà cao cửa rộng, quy củ đứng đầu nghiêm khắc, thân phận gì mặc y phục màu đó, tuyệt không thể lộn xộn." Điệp Nhi nói.

Dựa theo quy củ hiện nay, màu đỏ thẫm là màu chỉ có chánh thê mới xứng được mặc vào, màu hồng đào là màu trắc thất và tiểu thiếp sử dụng, nha hoàn thông phòng thì ngay cả hồng đào loại này cũng không xứng có được, bình thường cũng giống như nha hoàn thông thường, chỉ xứng mặc áo vải xanh của nhóm nô tỳ.

Nếu như Vương Nhất Bác ngày đầu tiên vào lúc bái kiến cha mẹ chồng mặc xiêm y màu khác hoặc là màu đỏ nhủ bạc, đó mới là tự hạ giá trị mình con người rồi.

Vương Nhất Bác biết Điệp Nhi nói rất đúng, cứ tùy ý để bọn họ chọn cho mình áo gấm vóc đỏ thẫm, chỉ là không giống với áo cưới phức tạp ngày hôm qua, yếu tố màu sắc và hoa văn chiếc áo này nhạt rất nhiều, chỉ có vị trí ở cổ áo cùng vạt áo chéo thêu hoa văn hình mây.

Bởi vì khí trời vẫn cứ lành lạnh, trước khi ra cửa, Điệp Nhi còn chuẩn bị thêm áo choàng khoác lên cho Vương Nhất Bác.

Màu đen của áo làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hồng hào của Vương Nhất Bác, lại còn tôn lên tư thế của cậu cho dù chỉ mặc quần áo cũng có vẻ lay động, vừa ung dung cao quý, vừa đẹp.

Thanh Nhi trêu ghẹo nói: "Tiểu công tử rõ ràng đúng thật là người hoàn hảo, đến nô tài cũng phải bị mê chết rồi."

Vương Nhất Bác liếc xéo nhìn hắn, Thanh Nhi lại chỉ một mực giấu tay áo cười trộm.

Bởi vì tắm rửa không ngủ lại được, Tiêu Chiến dứt khoát dậy sớm rèn luyện thân thể sau đó trở về phòng ngủ, lại nhìn thấy nét mặt cậu mới cưới tươi cười như hoa, trong lòng không khỏi nóng lên.

Theo sát hắn tiến vào Hòa Ninh chuẩn bị khăn nóng đưa cho hắn lau mặt, rồi giúp hắn cởi xuống bộ quần áo bó khi rèn luyện cơ thể, thay đổi trang phục chính.

Vương Nhất Bác thấy hắn đi vào, vốn là nghĩ tự mình bước tới hầu hạ, nhưng Hòa Ninh tay chân gọn gàng, gấp gáp giành trước cậu, cậu cũng không thể làm gì khác hơn đành cười cười, khoanh tay đứng nhìn.

Tiêu Chiến giống như không có chú ý những thứ này, chỉ là hỏi: "Hòa Hương đâu? Còn không đi chuẩn bị một ít điểm tâm sáng?"

Hòa Ninh trong lòng căng thẳng, không dám nói Hòa Hương chạy tới chỗ phu nhân tố cáo, vội vàng nói: "Nàng đã đi phòng bếp bên kia thúc giục, sợ nữ đầu bếp làm thức ăn không hợp khẩu vị tiểu công tử, nói muốn tự mình giám sát ạ."

Thanh Nhi âm thầm bĩu môi một cái, giả mù sa mưa.

Vương Nhất Bác lại cười nói: "Ta ngoại trừ không thích đồ ngọt, những thứ khác không có gì ăn kiêng."

"Đệ không thích đồ ngọt? Sao ta nghe nói người có gia đình đều thích?" Tiêu Chiến hỏi.

"Vậy phu quân đừng xem ta trở thành người có gia đình là được rồi."

Tiêu Chiến đến gần bên tai cậu nhỏ giọng nói: "Đệ đương nhiên không phải là người có gia đình, mà là tiểu phu quân của ta."

Vương Nhất Bác mặt đỏ lên, nhẹ nhàng quay đầu không để ý tới hắn, bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì, hỏi: "Phu quân, thời gian không còn sớm, chúng ta hay là trước đi bái kiến cha mẹ đi!"

Tiêu Chiến nhíu nhíu mày: "Cũng không biết phải ở bên kia nán lại bao lâu, ăn trước ít đồ lót dạ rồi đi."

"Trở về rồi ăn cũng không muộn, đói chút cũng không chết được." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến nhìn trời sắc, cũng biết không thể trì hoãn tiếp nữa, đành phải theo cậu rời đi.

Nhưng khi bước ra ngưỡng cửa, hắn quay đầu lại liếc nhìn Hòa Ninh một cái.

Lòng Hòa Ninh run lên, chỉ cảm thấy trong cái liếc mắt của đại thiếu gia rõ ràng đã nhận ra toàn bộ một chút thủ đoạn cùng lòng dạ hẹp hòi của nàng và Hòa Hương.

Nàng chợt do dự, không biết mình cùng Hòa Hương làm vậy rốt cuộc là đúng hay không? Nếu như chọc giận đại thiếu gia, nàng chỉ sợ muốn ăn không được đi cũng không xong, đến lúc đó ngay cả Trịnh phu nhân e rằng cũng không bảo vệ được các nàng.

Theo Tiêu Chiến lúc đi đến trong viện, Vương Nhất Bác đây là lần đầu tiên mới thấy được cái gì gọi là Đệ Nhất Thế Gia Cảnh Triều.

Gia chủ Vương gia mặc dù đã từ quan quy ẩn, đã có chút xuống dốc, nhưng mà bởi vì của cải phong phú, cho nên nhà cửa vẫn cứ phi thường phát huy lớn mạnh.

Vương Nhất Bác vốn cho là nhà mình cũng đủ to lớn rồi, hiện tại chỉ nhìn thấy cảnh trí dọc đường từ "Đông viện" đến "Trung viện" của Tiêu gia, cũng đã làm cho cậu xem thế là đủ hiểu rồi.

Vương Nhất Bác bọn họ một nhóm đi đến chỗ mục tiêu, là Kính Huyên đường phòng khách chính của gia tộc Tiêu gia nằm ở Trung viện.

Kính Huyên đường là nơi gia tộc Tiêu gia gặp gỡ, thương thảo đại sự, cúng tế tổ tiên. Mà nơi Tiêu Cố an bài ngày đầu tiên tiếp kiến dâu mới lại ở tại đại đường chính quy đủ thấy hắn hiểu và ủng hộ đối với người con dâu này.

Không thừa nhận Vương Nhất Bác chính là mẹ chồng Trịnh thị, bà gương mặt âm trầm, đối với trượng phu rất là bất mãn.

Theo ý của bà, cứ ở trong viện tùy tiện gặp mặt Vương Nhất Bác là được, cần gì còn phải toàn gia đều tới Kính Huyên đường, điều động binh lực như thế?

Lại nói, ở trong mắt Trịnh thị, Vương Nhất Bác căn bản là không xứng ở Kính Huyên . Vương Nhất Bác đi theo Tiêu Chiến bước vào chính đường, khóe mắt lóe sáng lướt qua, phát hiện trong phòng đã ngồi đầy người, không khỏi có chút sợ hãi.

Cậu lo lắng vì mình đến muộn. Tiêu Chiến nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, liên tục dẫn đường cậu đi tới trước bàn thờ, theo quy củ, phu thê mới cưới trước phải khấu đầu lạy tạ với tổ tiên, sau đó sẽ cúi lạy kính trà cho cha mẹ.

Loại đại gia tộc như bọn họ, đương nhiên không nỡ để nhi tử cùng con dâu trực tiếp quỳ gối lên gạch đá lạnh như băng, thông thường trước khi cúi lạy, sẽ có nha hoàn đặt đệm lót ở trước mặt bọn họ, hoặc ít nhất cũng có thể để tấm chiếu.

Nhưng mà, hai Đại Nha hoàn cung kính hầu hạ bên cạnh Trịnh thị, căn bản động cũng không dám động, mặc dù họ đã sớm chuẩn bị xong cái đệm, Trịnh thị lại phân phó từ trước, không cho dùng.

Ngay cả con trai của bà cũng không cho dùng. Đối với con lớn nhất kiên trì muốn kết hôn một ngườigả hai lần, hơn nữa đêm đầu tiên tân hôn đã suốt đêm hoang đường phóng túng, Trịnh thị quả thật hoàn toàn nổi giận.

Tiêu Chiến nhanh chóng giương mắt liếc nhìn mẫu thân một cái, thấy bà bộ mặt lạnh như băng, ánh mắt hàm chứa giận dữ, không khỏi khẽ nhíu nhíu mày.

Hắn biết việc hôn sự này của mình khiến mẫu thân không vui, nhưng trong lòng của hắn, hiếu thuận cha mẹ và làm con rối của cha mẹ là hoàn toàn khác nhau, hắn có thể hiếu thuận bọn họ, nhưng mà chuyện lớn cả đời của mình tuyệt sẽ không mặc cho bọn họ tùy tiện an bài.

Những chuyện khác, hắn đều có thể nhượng bộ, duy chỉ có chuyện liên quan đến cả đời của hắn cùng người này, hắn tuyệt không nhường nửa bước.

Ánh mắt của hắn âm trầm nặng nề, ở trong lòng bàn tay Vương Nhất Bác nhẹ nhàng ấn một cái, sau đó dẫn đầu quỳ gối trên mặt gạch đá lạnh như băng.

Vương Nhất Bác rất nhanh hiểu được tình cảnh của mình, phản ứng cũng rất nhanh chóng, khi hai đầu gối Tiêu Chiến hơi cong cũng đã theo hắn quỳ xuống.

Cho dù ngăn cách lớp quần áo, gạch đá lạnh thấu xương vẫn làm Vương Nhất Bác rùng mình một cái, nhưng cậu lập tức ngăn lại sự run rẩy của chính mình, cùng Tiêu Chiến cung kính dập đầu ba lần với tổ tiên.

Dập đầu xong đứng lên, hai người đầu tiên là chuyển đến trước mặt Tiêu Cố, lại quỳ xuống đất dập đầu ba cái, sau đó duy trì tư thế quỳ gối, từ trong cái khay của nha hoàn bên cạnh Vương Nhất Bác lấy ra nước trà, kính trà cho cha chồng.

Tiêu Cố nhận lấy ly trà, hơi hơi vuốt cằm uống vào một hớp nhỏ: "Sau này sẽ là người một nhà, hy vọng các ngươi hiếu kính cha mẹ, phu phu ân ái, yêu thương thủ túc, gia hòa vạn sự hưng."

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng nhau trả lời: "Dạ."

Sau đó lại chuyển tới trước mặt Trịnh thị, hai người cũng giống trước dập đầu ba cái, vẫn là Vương Nhất Bác kính trà.

Nhưng lần này Trịnh thị không có đưa tay nhận ly trà, chỉ có mắt lạnh đánh giá Vương Nhất Bác, thấy ánh mắt tựa như nước mùa thu, đôi môi thậm chí còn có chút hơi sưng đỏ, rõ ràng cho thấy dấu vết lưu lại của sự hoang đường phóng túng, trong mắt Trịnh thị phát hỏa, lạnh lùng hừ một tiếng.

Hai tay Vương Nhất Bác nâng lấy ly trà, đôi tay lúc này đã hơi có chút phát run.

Thanh âm Tiêu Chiến nặng nề kêu một tiếng: "Nương!"

Thanh âm rất trầm, lời nói cũng đơn giản, ý cảnh cáo trong ánh mắt lại cực kỳ rõ ràng.

Trịnh thị lại càng thêm tức giận.

Bà nỗ lực áp chế tâm tình nóng nảy của mình, lạnh giọng hỏi: "Vương gia, ngươi có biết cái gì gọi là Tam Tòng Tứ Đức?"

"Tam Tòng là: Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Tứ Đức: Phụ Đức, Phụ Ngôn, Phụ Dung, Phụ Công." Vương Nhất Bác trả lời.

Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, lập tức hiểu được mẹ chồng cố ý muốn làm khó cậu, nhưng lại không thể không trả lời.

Sắc mặt Vương Nhất Bác có chút tái nhợt, cậu cắn cắn đôi môi, lên tiếng: "Giữ vững phẩm hạnh, giữ mình trong sạch, đối với trượng phu trung thành một lòng."

"Vậy câu dẫn trượng phu hoang dâm suốt đêm, tổn hại thân thể khỏe mạnh của trượng phu, thì như thế nào?"

Vương Nhất Bác cúi đầu, hai cánh tay vẫn giơ lên cao càng phát ra đau nhức, đã sắp không chịu nổi.

"Tiêu gia ta là danh môn vọng tộc, chánh thê trong gia đình càng phải giữ mình đoan chánh, tự kiềm chế phụ thuộc lễ nghi, nếu cố tình muốn học những thứ không biết liêm sỉ, khiến cho cha con nhà mình hư hỏng, hầu hạ gia quy là nhẹ, hưu khí đuổi ra khỏi cửa cũng có thể, ngươi nhớ kỹ chưa?"

"Dạ, con nhớ kỹ trong lòng, xin tuân theo mẹ dạy bảo."

Mắt thấy Trịnh thị vẫn chưa chịu đưa tay tiếp nhận ly trà, không chỉ có Tiêu Chiến thay đổi sắc mặt, Tiêu Cố cũng ho khan mấy tiếng.

Tiêu Chiến thấy mẫu thân ngay cả phụ thân nhắc nhở cũng vứt bỏ không nghe, không khỏi tức giận, mẫu thân khi nào trở nên quá trớn như thế, không để ý thể diện như vậy?

Coi như là đối với Vương Nhất Bác trong bụng không thích, dầu gì đây là lúc gặp mặt mọi người, không thể để cho người khác chế giễu chứ?

Tiêu Chiến vươn tay nhận lấy ly trà trong tay Vương Nhất Bác, quỳ gối hai bước, lại gần Trịnh thị.

"Nương, xin uống trà của nhi tử  dâng lên."

Trịnh thị vốn còn muốn làm khó Vương Nhất Bác thêm một lát, kết quả lại bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của trượng phu cùng con trai lớn hai người đồng thời nhìn sang, trong bụng mặc dù không vui, nhưng cũng không thể không nhận lấy ly trà đã lạnh dần, thưởng thức dính môi một chút rồi ném cho nha hoàn bên cạnh.

Nhìn bà nhận cái ly, mọi người khắp phòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác, đi tới trước một dãy ghế dựa bên trái, vài thiếu niên ở chỗ đó đều đứng lên, mỉm cười làm lễ ra mắt với Vương Nhất Bác.

Mọi người rối rít tán thưởng Vương Nhất Bác . Ngoại trừ lúc nãy bị Trịnh thị dạy dỗ một chút, nghi thức gặp mặt Vương Nhất Bác dâu mới này xem như tương đối thành công, đại đa số mọi người đều đối với cậu biểu đạt ý tốt.

Tiếc nuối duy nhất là tổ mẫu Hà thị của Tiêu Chiến chối từ nói thân thể khó chịu, không có ra mặt gặp vị cháu dâu mới vào cửa này.

Vị tổ mẫu Hà thị này chính là bà cô của Hà Thanh Vân chồng trước Vương Nhất Bác, nếu thật sự diện kiến tổ mẫu Hà thị, bản thân Vương Nhất Bác chỉ sợ cũng phải lúng túng, tổ mẫu tỏ ra tính tình trẻ con tránh không gặp mặt, ngược lại làm cho Vương Nhất Bác âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đợi đến trở lại Đông viện, mặt trời đã lên cao.

Lúc này Vương Nhất Bác mới phát hiện bọn họ hiện đang ở chủ viện, lại có tên gọi là "Ẩn thanh cư", cậu nhìn ba chữ kia, khuôn mặt nhỏ không khỏi đỏ lên, rất nhanh trợn mắt nhìn Tiêu Chiến một cái.

Tiêu Chiến cười ha ha: "Đây là sau khi chúng ta đính hôn ta mới sửa, và cũng chính là nguyện vọng của ta từ trước tới nay."

Ẩn thanh cư là nhà lớn nhất đông viên, vốn là nơi ở của đại thiếu gia Tiêu Chiến, hiện tại lại trở thành chỗ ở chung của phu phu hắn và Vương Nhất Bác.

Ở thời điểm này, nam tử của nhà quý tộc giàu sang quyền thế, cho dù sau khi thành thân, cũng đều có được viện riêng của mình, bên trong chỗ ở viện riêng này của hắn có phòng ngủ, phòng sách, phòng sinh hoạt chùng cùng với mấy loại phòng tiếp khách, khi hắn không muốn tìm thê thiếp thị tẩm, sẽ ngủ một mình ở trong viện riêng.

Chánh thê sẽ tự mình có được một cái viện riêng, nếu như gia đình giàu có, thì trắc thất cũng có thể có được một viện của riêng mình, những người thiếp bình thường phải ở cùng chung một viện, hoặc là ở trong nhà kề của viện chánh thê hoặc là trắc thất.

Theo quy củ, Vương Nhất Bác gả vào Tiêu gia, nên ở trong Đông viện lập ra một viện riêng biệt cho cậu, chứ không phải ở trong của viện Tiêu Chiến.

Nhưng Tiêu Chiến cự tuyệt yêu cầu của quản gia, dứt khoát đem chỗ ở của mình và chỗ ở Vương Nhất Bác hợp hai thành một. Vương Nhất Bác sau khi biết được nguyên nhân trong này, trong lòng ngoại trừ hạnh phúc, còn có chút cảm xúc nói không nên lời. Có lẽ, Tiêu Chiến đúng thật là tốt với cậu?

Có lẽ, Tiêu Chiến không phải cái loại có mới nới cũ, cái loại phong lưu trái ôm phải ấp?

Ẩn thanh cư chánh đường được đặt tên là "Tuyết Lan đường", hai bên trái phải đều trồng cây hoa mẫu đơn, phía sau toàn bộ trồng cây mai, tạo thành một vùng rừng mai.

Hai phu phu ngồi xuống ở phòng khách  Tuyết lan đường, Thanh Nhi tự mình dâng lên trà thơm nóng hổi, cười trêu ghẹo nói: "Đại thiếu phu nhân mới vừa rồi chỉ lo kính trà cho người khác, hiện tại bản thân cần phải uống hai hớp trà rồi."

Thanh Nhi và Điệp Nhi đã được công tử căn dặn, nếu đã đi theo Vương Nhất Bác gả vào Tiêu gia, hai người cho dù là trước nô tài của Tiêu gia, phải giống như những người khác đều gọi Vương Nhất Bác là Đại thiếu phu nhân, chỉ có lúc riêng tư mới có thể gọi công tử.

"Nán lại lâu như vậy, đúng là thật đói bụng. Tùy tiện ăn một chút gì trước, cũng không cần quá no, dù sao một lát lại đến thời gian cơm trưa rồi." Tiêu Chiến phân phó Hòa Ninh.

Hòa Ninh đáp một tiếng, đi ra ngoài phân phó nô tỳ bên dưới mang thức ăn lên.

Lúc này Hòa Hương vẫn chưa về, nàng không khỏi vừa lo lắng vừa hoảng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro