Tái hôn chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Hòa Hương từ chỗ Trịnh phu nhân trở về, vẻ mặt đắc ý.

Trịnh thị đã nhận lời nàng, chỉ cần nàng trung thành làm việc cho Trịnh thị, một năm sau sẽ đề bạt nàng làm thiếp thất của đại thiếu gia.

Nàng vừa bước vào cửa chính Ẩn thanh cư, liền gặp được Hòa Ninh đứng ở dưới bậc thang vẫy tay với nàng. Nàng dương dương đắc ý đi tới, cho rằng bản thân đã cao hơn Hòa Ninh một bậc, hất cằm lên, giọng nói lại còn có phần kiêu ngạo mà hỏi: "Chuyện gì? Nhìn ngươi chuyện bé xé to à."

Hòa Ninh nhíu nhíu mày, hạ thấp giọng nói: "Đại thiếu gia cùng Đại thiếu phu nhân đang ở đại sảnh chờ ngươi! Dáng vẻ thoạt nhìn rất không vui, ngươi cẩn thân một chút."

Tim Hòa Hương đập mạnh, vội vàng bắt lấy cánh tay Hòa Ninh hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

"Còn có thể xảy ra chuyện gì? Sáng sớm không nhìn thấy ngươi ở bên cạnh hầu hạ, ngươi lại là phụ trách ăn uống, điểm tâm sáng thì không có kịp thời đưa lên, đến khi thiếu phu nhân dâng trà trở về ngươi vẫn không có ở đây, đại thiếu gia dường như tức giận." Hòa Ninh có chút vui sướng khi người gặp họa nhưng cũng có chút lo lắng, dùng một loại ánh mắt rất mâu thuẫn nhìn Hòa Hương.

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đại thiếu gia đứng đầu quy củ, ta. . . . . . Ngươi phải giúp ta, muốn ta đi tố cáo đều là ngươi." Hòa Hương gấp đến độ dậm chân.

Hòa Ninh vừa kéo lấy nàng gấp rút đi về hướng Tuyết Lan đường, vừa nói: "Có thể giúp ta đây nhất định giúp, ngươi vẫn là nhanh lên một chút đi gặp đại thiếu gia đi!"

Lúc này, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đã dùng xong điểm tâm, đang ngồi uống trà.

Thấy Hòa Ninh, Hòa Hương đi tới, sắc mặt Tiêu Chiến trầm xuống, ánh mắt đảo qua Vương Nhất Bác một cái, nhưng không có lên tiếng.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không mở miệng, không thể làm gì khác hơn là mình ra mặt làm người ác.

Cậu để xuống ly trà bằng sứ xanh trong tay, nhàn nhạt hỏi: "Hòa Hương, sáng sớm ngươi đi đâu?"

Hòa Hương mặc dù lòng tràn đầy không muốn hầu hạ vị đại thiếu phu nhân này, nhưng người ta bất kể nói thế nào cũng là chủ tử nghiêm chỉnh, đành phải làm bộ ra vẻ như cung kính trả lời: "Bẩm Đại thiếu phu nhân, nô tỳ đi gặp phu nhân."

"Có chuyện gì sao?"

"Dạ. . . . . . Là phu nhân triệu kiến nô tỳ, nô tỳ mới bỏ lỡ hầu hạ đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân dùng điểm tâm sáng, xin đại thiếu phu nhân thứ tội."

"Hòa Hương, trước đây thời điểm ngươi bán mình làm nô tỳ, quản gia hẳn là dạy qua các ngươi, làm nô tỳ một điều quy củ quan trọng nhất là cái gì?"

"Là . . . . . Là trung thành."

"Như vậy, ngươi bây giờ là người của đại thiếu gia, phải có trung thành với đại thiếu gia? Vậy sao chuyện riêng tư tối hôm qua của đại thiếu gia, hôm nay đã bị toàn bộ người ngoài biết?"

Hòa Hương cúi đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nàng biết chuyện mình mật báo với Trịnh phu nhân đã bị đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân biết, nhất thời vừa sợ hãi vừa cảm thấy nhục nhã hổ thẹn.

"Theo lý thuyết, ta vừa gả vào Tiêu gia, không nên mới bắt đầu đã nhúng tay vào chuyện trong nhà, nhưng mà nô tỳ bán đứng chủ tử, bất kể ở nhà ai cũng không thể dễ dàng tha thứ. Hòa Hương, ngươi từ đâu tới đây thì về lại nơi đó đi! Đại thiếu gia nơi này không cần ngươi."

Hòa Hương sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm. Nàng không thể tin được, đại thiếu phu nhân nhìn như nhu nhược có thể bắt nạt, vậy mà ngày đầu tiên đã dám đuổi nàng đi? !

Hòa Ninh cũng kinh hãi, nàng vốn là muốn biện hộ cho Hòa Hương, nhưng khóe mắt lướt nhanh đến bắt gặp ánh mắt cảnh cáo lạnh như băng của đại thiếu gia, nàng không thể không cúi đầu càng thấp hơn, cắn chặt môi, không dám mở miệng nói một chữ.

Hòa Hương nhìn nhìn Hòa Ninh, biết nàng sẽ không vì mình cầu tình, mà đại thiếu phu nhân vẫn là quyết tâm đuổi nàng đi. Hòa Hương vừa bi thương vừa tuyệt vọng, trong lòng thầm mắng mình ngu ngốc, ngẫm lại xem, Vương Nhất Bác có thể lấy thân thể gả lần hai nhanh chóng gả vào Tiêu gia quyền thế như vậy, không có một chút thủ đoạn, thì làm sao có thể đây?

Hòa Hương mặc dù lỗ mãng lại có lòng tham, Đại Nha hoàn giống như nàng vậy, có ai không hy vọng xa vời được leo lên giường chủ tử, từ đó thì một bước lên trời?

Nhưng bây giờ tất cả đều không còn hy vọng. Nàng quỳ trên mặt đất, hướng Tiêu Chiến dập đầu lạy ba cái, sau đó đứng lên, lặng lẽ xoay người rời đi.

Sau khi đuổi Hòa Hương rời khỏi đây, Vương Nhất Bác có chút không đành lòng, quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến cầu cứu.

Tiêu Chiến biết cậu tâm địa nhân từ, hắn liền sửa đổi lý do nói với Hòa Ninh: "Về sau đại thiếu phu nhân là chủ tử Đông viện, chủ quản tất cả mọi chuyện Đông viện, một lát ngươi đem sổ sách trong nhà và chìa khóa kho hàng đều giao lại cho Đại thiếu phu nhân."

"Vâng." Hòa Ninh dè dặt cẩn thận đáp lại.

"Đi nhà trước gọi quản gia tới, bảo bọn họ ra mắt Đại thiếu phu nhân."

"Vâng."

Đợi Hòa Ninh đi ra ngoài, Vương Nhất Bác rốt cuộc thở nhẹ ra một hơi, không nhịn được nhỏ giọng oán trách: "Ta cũng không thích chuyện riêng tư của mình bị người khác nghe lén, nhưng mà cứ như vậy đuổi Hòa Hương đi, đoạt lại quyền lợi của Hòa Ninh, tốt sao? Họ đều là người được mẹ chồng an bài tới, lần này người nhất định lại càng thêm tức giận thiếp. Còn nữa, cho dù muốn thanh lý người việc trong nhà, cũng không cần nóng lòng nhất thời a! Mới thành thân ngày thứ nhất mà thôi, nếu là truyền tới tai người khác, bọn họ nhất định sẽ cho ta là một người tâm cơ thâm trầm gì đó."

Vương Nhất Bác cơ bản đối với mọi người, từ trước đến giờ rất dễ chịu và hòa thuận, nếu đối phương không chịu phục, cậu mới có thể đứng lên bảo hộ tôn nghiêm cùng quyền lợi của chính mình.

Tiêu Chiến cười một tiếng, vươn một ngón tay lắc lắc.

"Đệ không có hiểu được tính khí mẫu thân, mặc dù đối với đệ không tôn trọng, nhưng mẫu thân chính là kiểu người ức hiếp người hiền sợ người ác, thân phận địa vị cao hơn mẫu thân, mẫu thân tự nhiên xem trọng nhìn đệ một cái, bằng không sẽ giẫm đệ ở dưới chân. Đệ càng đối với mẫu thân khách khí, mẫu thân lại càng từng bước từng bước mà ép sát, nếu như đệ bước đầu tiên đã nhẫn nhịn, vậy thì sau này phải luôn có chừng mực nhẫn nhịn."

"Nhưng mẫu thân là trưởng bối, làm tiểu bối đương nhiên phải hiếu thuận nhẫn nhịn, chúng ta nên cố gắng cải thiện quan hệ, mà không phải đối chọi gay gắt như vậy chứ? Dù sao, ta cho rằng tân hôn ngày đầu tiên đã làm như vậy, không quá thỏa đáng."

Tiêu Chiến lắc lắc đầu: "Ta được mẫu thân một tay nuôi lớn, chẳng lẽ còn không hiểu bà? Hiếu thuận là đạo lý hiển nhiên, nhưng ngày thường làm sao chung đụng cũng phải suy xét cẩn thận. Ta vốn định đuổi Hòa Hương, Hòa Ninh tất cả trở về, giữ lại người nào cũng là phiền toái."

Vương Nhất Bác vội vàng nói: "Không được, đuổi hết trở về chính là hoàn toàn không cho mẹ chồng mặt mũi. Hơn nữa, coi như cũng đuổi Hòa Ninh trở về, trong viện này dù sao tất cả không thể đều là mấy nô gia hồi môn của ta tới, mẹ chống khẳng định còn có thể phái người mới tới đây, chẳng thà cứ dùng người cũ người cũng dùng quen rồi."

"Đều tùy đệ." Tiêu Chiến cũng hiểu được cậu nói rất có đạo lý.

Hắn chợt nhớ tới cái gì, lại hỏi: "Lúc đệ còn nhỏ tuổi chỉ huy mọi người tránh né nước lũ, thật sự là rất có phong độ của một đại tướng, về sau cũng phải như thế mới được, ngàn vạn lần đừng học theo những người vô tri. Phải biết, có lúc đối với kẻ địch nhân từ, chính là tổn thương đối với mình."

"Có nghiêm trọng như người nói thế không? Kẻ địch? Người một nhà sống chung, muốn xem như là kẻ địch, vậy làm thế nào tiếp tục chung sống?" cậu không nhịn được bật cười.

Tiêu Chiến hỏi ngược lại: "Như vậy ở trong mắt mẫu thân đệ, người kia Giang thị di nương có tính kẻ địch hay không? Nếu như không có Giang thị, đệ cho rằng mẫu thân đệ có thể bị buồn bực sầu não mà chết sớm sao?"

Ngực Vương Nhất Bác cứng lại.

"Trước khi cưới, đệ từng có ba điều quy ước, ta đương nhiên sẽ tuân thủ. Nhưng mà, đây cũng không bao gồm ý tứ người khác không nghĩ, cũng không bao gồm người ta có thể buông tay bỏ qua. Phải biết, hôn nhân hạnh phúc nên do hai người cùng chung duy trì. Nếu như đệ chính là thụ động chịu đựng, ta sẽ rất thất vọng. Vương Nhất Bác trong cảm nhận của ta, đó là một người tích cực đối mặt với khó khăn, không phải người mềm yếu tiêu cực chấp nhận chịu đựng."

Vương Nhất Bác nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật gật đầu.

"Ta đã biết rồi."

Hòa Ninh gọi tới quản gia cùng các đại chấp sự  trước đây. Quản gia là vị nam tử mập mạp hơn bốn mươi tuổi, để chòm râu dê, hai mắt luôn cười tít lại. Các đại chấp sự thì tương đối trẻ tuổi, tuổi tác bình quân vào khoảng ba mươi tuổi, đều là gia nô sau khi Tiêu Chiến tách ra cầm quyền mới đề bạt đi lên.

Tiêu Chiến nhìn mọi người nói: "Trước đây công việc lớn nhỏ cùng tất cả sổ sách nhà trước đều thuộc về quản gia, nhà sau là do Hòa Ninh tạm quản. Hiện tại ta đã thành thân, như vậy mọi chuyện trong nhà dĩ nhiên là do chủ nhân quản lý rồi. Về sau nhà trước vẫn như cũ giao cho quản gia phụ trách, nhà sau thì thay đổi người, do Tần Lương đi phụ trách."

Cùng với lời của hắn nói, một người trẻ tuổi áo xanh chủ động đứng ở trước mặt, người trẻ tuổi đại khái chỉ có mười tám mười chín tuổi, môi hồng răng trắng, thậm chí có chút nương khí, nhưng mà ánh mắt trong suốt, phong độ sáng láng.

Mắt lợi hại hơn chút đã nhìn ra đây là vị công công, hơn nữa còn được hoàng đế phái tới, nếu không nhà nào dám tự mình phân công một thái giám làm tổng quản trong nhà?

Như vậy có thể thấy rõ. Hoàng đế đối với Tiêu Chiến coi trọng cùng sủng ái. Dĩ nhiên, cũng không loại trừ khả năng phái vị công công này tới giám thị Tiêu Chiến.

Ngay cả Vương Nhất Bác cũng không nhịn được nhìn vị Tần công tử thêm mấy lần, một người trẻ tuổi tuấn tú cao lớn như vậy, bản thân lại bị cung hình thật là đáng tiếc.

Tiêu Chiến cuối cùng tổng kết lại mà nói: "Mọi chuyện nhà trước nhà sau, đều do từng người tổng quản phụ trách, tiền bạc thu chi dưới một trăm lượng bạc do tổng quản phụ trách, một trăm lượng trở lên, phải đi qua Đại thiếu phu nhân phê chuẩn. Bổ nhiệm hay thay đổi nhân sự, cũng phải qua Đại thiếu phu nhân phê chuẩn. Trước sau trong nhà mỗi chủ quản thiết lập một cái sổ sách, cứ năm ngày phải báo cáo với Đại thiếu phu nhân một lần, cuối tháng tổng kết lần nữa. Giữa năm và cuối năm tất cả đối chiếu sổ sách một lần, có công lao sẽ được ban thưởng, có lỗi lầm thì bị phạt nặng."

Mọi người cùng nhau khom người lên tiếng: "Dạ."

Tiêu Chiến lại tự mình nói với tổng quản nhà trước và Tần Lương: "Chút nữa các ngươi đem danh sách ghi tên tất cả mọi người bên trong viện, bao gồm quan hệ thân thuộc của bọn họ cũng viết lên, sau đó giao cho Đại thiếu phu nhân quản."

Lúc này tất cả mọi người đã hiểu, Đại thiếu phu nhân mới tới rất được lòng đại thiếu gia, bởi vì đại thiếu gia đã đem toàn bộ quyền hành quản gia tài chính nhân sự trong nhà giao hết cho cậu.

Bị trục xuất khỏi Đông viện, Hòa Hương trở lại bên cạnh Trịnh thị, đem quá trình mình bị đuổi cặn kẽ thêm dầu thêm mỡ kể lại một lần. Trịnh thị càng nghe càng giận, ném ly trà bằng sứ tinh tế trong tay.

Trịnh Phi ở bên cạnh vội vàng tiến lên an ủi bà, vỗ nhẹ phía sau lưng cho bà, lời nói từ tốn khuyên: "Cô cô nhanh bớt giận chút, vì loại người này tự mình chọc tức thân thể của mình, cũng không đáng giá."

Trịnh thị "Ừ" một tiếng, lại ngồi trở về trên ghế rộng, Trịnh Phi kéo bà cùng nhau ngồi xuống.

bà liên tục quan sát khuôn mặt của cháu trai, đôi mày tinh tế thanh tú, mắt phượng xinh đẹp, môi anh đào đỏ tươi hơi mỏng, tác phong nhìn thế nào cũng đoan trang, hơn nữa tính tình lại dịu dàng hoà thuận, so với đứa mê hoặc cám dỗ không biết mạnh bao nhiêu lần, tại sao nhi tử cứ không thích Phi nhi đây?

Trong lòng Trịnh thị có một cái gai làm sao cũng không nhổ ra được, đã từng có một hồ ly tinh yêu mị thừa dịp lúc bà mang thai câu dẫn trượng phu của bà, khiến cho bà từ đó về sau đối với loại người thuộc phẩm chất lẳng lơ này không có chút hảo cảm.

Đúng thật là như Tiêu Chiến rất hiểu rõ mẫu thân, Trịnh thị mặc dù không thích Vương Nhất Bác, nhưng đối với chuyện cậu đuổi Hòa Hương trở về không có phản ứng gì lớn, đập một ly trà coi như xong, cũng không có tiếp tục hồ đồ thêm nữa.

Sau khi sự việc xảy ra ngay cả Vương Nhất Bác cũng cảm thấy ngạc nhiên, đối với phu quân hiểu biết rõ về mỗi người không thể không khâm phục.

Thật ra ở trong mắt Trịnh thị, đem chuyện riêng của nhi tử tiết lộ ra ngoài Hòa Hương cũng không phải là người xứng đáng với chức vụ nô tỳ, Vương Nhất Bác đuổi nàng đi là theo lẽ thường phải làm.

Nếu mà Vương Nhất Bác không xử lý như vậy, ngược lại Trịnh thị còn phải xem thường cậu rồi. Nhưng Vương Nhất Bác đuổi đi Hòa Hương, mà lưu lại Hòa Ninh, cũng coi như giữ lại cho Trịnh thị một chút thể diện, cho nên Trịnh thị mới không có công khai trở mặt với cậu.

Từ xưa tới nay mẹ chồng con dâu chung đụng khó khăn, Trịnh thị và Vương Nhất Bác đều là người thông minh lý trí cộng thêm thân phận tôn quý, cho nên vẫn duy trì mặt ngoài khách khí, sẽ không vạch mặt chửi bới ầm lên.

Trịnh thị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Trịnh Phi gần đây nhanh chóng tiều tụy, đau lòng nói: "Phi nhi, là cô cô đễ lỡ mất ngươi, nếu như không phải ban đầu ta. . . . . ."

Trịnh Phi nhanh chóng ngắt lời tự trách mình của Trịnh thị, cười nói: "Cô cô nói đi đâu rồi? Phi nhi thuở nhỏ được cô cô thương yêu, Phi nhi vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng. Hơn nữa. . . . . . Thích biểu ca là chuyện của riêng ta, cũng không phải là cô cô ép buộc."

Trịnh thị càng đau lòng, không nhịn được sờ sờ gương mặt của hắn.

"Con lớn không nghe mẹ, ta không quản được bọn họ, lại làm trễ nãi ngươi."

"Cô cô, phụ thân muốn an bài Phi nhi vào cung, nhưng mà ta không muốn đi vào chỗ ăn thịt người đó." Trịnh Phi chợt nói.

"Vậy... Nên làm cái gì mới phải?"

Trịnh thị cũng rầu rỉ.

Bà đối với hoàng cung cũng không có ấn tượng tốt, muội muội của mình đã trải qua bao nhiêu tai nạn, trên tay lại dính đầy bao nhiêu máu tươi mới chịu đựng tới vị trí Thái hậu hôm nay, cho nên bà cũng không muốn để cho cháu trai mình thương yêu nhất lại tiến vào nơi đó.

"Vậy không bằng ngươi gả cho nhị biểu ca của ngươi? Hắn và ngươi số tuổi không sai biệt lắm, cũng chưa đón dâu."

Trịnh Phi suy nghĩ lại nhị biểu ca đóng ở biên giới, bộ dạng một thân áo trắng ánh mắt lành lạnh, lắc lắc đầu.

"Con chỉ xem nhị biểu ca như ca ca, lòng con chỉ ngưỡng mộ duy nhất một người là Đại biểu ca Tiêu Chiến."

Trịnh thị lại thở dài, vậy phải làm sao mới tốt đây?

Trịnh Phi cúi đầu, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Con và mẫu thân đã thương lượng qua, Phi nhi nguyện ý lấy thân phận bình thê (hai vợ ngang hàng nhau) gả cho Đại Biểu Ca, cũng không biết biểu ca có nhìn hay không nhìn đến Phi nhi?"

Trịnh thị vỗ tay một cái đứng lên.

"Được! Cứ làm như thế!"

Ánh sáng nhạt xuyên thấu qua cửa sổ giấy, tia nắng soi rọi rơi đầy ở trong phòng. Ngoài phòng ở trên cây, chim non sáng sớm đã bắt đầu vui vẻ ca hát. Mà trong phòng trên chiếc giường lớn kia, chính là cảnh tình vô cùng ướt át.

Có lẽ nguyên nhân bởi vì chậu than suốt đêm không tắt, có lẽ bởi vì nguyên nhân chăn gấm lông nhung quá dày đặc biệt giữ ấm, hai chủ nhân không nhịn được đem chăn xốc lên một góc, dưới chăn mền lộ ra cảnh xuân vô hạn: Một đôi nam nam trẻ tuổi đang ôm cổ nhau mà ngủ.

Lúc này cậu đang cuộn mình ở trong lồng ngực của người kia ngủ say sưa, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, hơi rộ ra chút đỏ ửng.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Tiêu Chiến kêu người chuẩn bị nước tắm.

Thanh Nhi ở bên ngoài đáp một tiếng. Dựa theo Vương Nhất Bác an bài, hủy bỏ gian phòng nhỏ bên ngoài phòng ngủ của hai phu phu, đương nhiên về sau cũng không cần an bài nha hoàn gác đêm bên ngoài.

Đại Nha hoàn đều an bài đến phòng phía Tây, Thanh Nhi, Điệp Nhi chung một phòng, Hòa Ninh và nha hoàn Hòa Vũ được Trịnh phu nhân vừa phái tới sau này cùng một phòng.

Bốn người này, mỗi người trong tay lại có hai tiểu nha hoàn để sai bảo, còn có một số vú già thô kệch, quang cảnh người hầu của Tuyết Lan đường cũng không ít.

An bài như vậy xong, tiếp xúc chuyện riêng của phu phu Vương Nhất Bác nhiều nhất chính là Thanh Nhi, Điệp Nhi, đối với ân ái kích tình của hai người, hai người này cũng là có thể từ trên dấu vết nhìn ra được manh mối, mặc dù vì thế thường thường lén lút trêu chọc Vương Nhất Bác, trên thực tế là vì cậu rốt cuộc gặp được phu quân tốt mà cao hứng.

Theo tập tục, nô gia của hồi môn thật ra chính là an bài thông phòng cho cô gia, vào thời điểm chủ tử thân thể không khỏe thì thay thế chủ tử hầu hạ cô gia.

Dĩ nhiên, có được thu phòng hay không, còn phải xem yêu thích và phẩm hạnh của nam chủ nhân.

Thanh Nhi, Điệp Nhi biết tính tình công tử nhà mình mặc dù tốt, nhưng vô cùng bài xích điều luật hầu hạ chung một chồng, cậu không thể nào dễ dàng tha thứ nam nhân của mình mà còn đi ôm ấp người khác, cho nên hai người này đã sớm tuyên bố, nếu như không cách nào gặp được người thích hợp, không tình nguyện  leo lên trên giường cô gia nhà mình.

Nhưng mà, nếu như cô gia nhất quyết muốn bọn họ thị tẩm? chuyện như vậy, ngay cả vả hai cũng không dám bảo đảm, dĩ nhiên đến nhắc cũng không dám nhắc đến cái loại đề tài này.

Theo ý Vương Nhất Bác, sau khi rời giường sẽ phải lập tức đi đến thỉnh an mẹ chồng, nhưng hai ngày trước, Trịnh thị rõ ràng cố ý gây khó khăn cho cậu, để cho cậu đứng ngốc nửa ngày, chờ trở lại Tuyết Lan đường thì đã gần giữa trưa, ước chừng để đói hơn nửa buổi.

Tiêu Chiến trong cơn tức giận đã căn dặn, về sau đều phải ăn sớm một chút rồi mới đi thỉnh an cha mẹ.

Nhìn trời sắc đã không còn sớm, hai người qua loa , sau đó dắt tay cùng đi vấn an cha mẹ.

Tiêu Chiến đại hôn, chính miệng hoàng đế giao hẹn cho hắn nghỉ phép ba ngày, hôm nay là ngày cuối cùng rồi.

Về sau một khi khôi phục vào triều như thường, cũng chỉ có thể do một mình Vương Nhất Bác đi thăm hỏi vấn an cha mẹ chồng.

Hai người đến trong viện cha mẹ, đêm qua Tiêu Cố không có nghỉ ngơi ở chỗ Trịnh thị, cho nên hai người chỉ cùng Trịnh thị trò chuyện.

Sau khi tán gẫu mấy câu, Trịnh thị chợt nói: "Hoàng đế năm nay tuyển chọn lớn hơn, nghe nói trong lần tuyển cử này cũng là quyết định chọn ra hoàng hậu, cữu cữu ngươi muốn đưa Phi nhi vào cung, nhưng ngươi cũng biết hoàng cung là một địa phương đáng sợ thế nào, cho nên Phi nhi không muốn đi, ta và mẫu thân nó cũng đều không tán thành. Trịnh gia cùng Tiêu gia có địa vị hôm nay, cũng không cần phải dựa vào bán đứng con để có được vinh hoa phú quý rồi."

Tiêu Chiến rất kinh ngạc, cách nhìn của mẫu thân lúc này dường như rất cao minh.

"Mẫu thân nói rất đúng."

"Nhưng mà tổng tuyển cử quy định, phàm là con nhà quan viên ngũ phẩm trở lên chưa đính hôn đều phải tham gia tổng tuyển cử, Phi nhi hiện tại vẫn chưa đính hôn, mợ ngươi rất là lo lắng. Phi nhi đứa nhỏ này lại cố chấp, tâm tư đều đặt ở trên người ngươi, cho nên ta và mợ ngươi thương lượng, vào trước tổng tuyển cử sẽ để cho ngươi cùng Phi nhi thành thân. Dĩ nhiên không thể uất ức đứa nhỏ kia, nó muốn dùng thân phận bình thê gả vào nhà chúng ta."

Trịnh thị một phen nói xong, giống như một đạo tiếng sét giữa trời đánh thẳng vào đầu Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến vốn cảm thấy về mặt chính trị mẫu thân không có nhiều nhạy bén sâu sắc, cho nên trước đó khi nói ra không cần bán đứng con đổi lấy Phú Quý, hắn còn âm thầm kinh ngạc một chút.

Đợi đến câu nói kế tiếp vừa ra khỏi miệng, hắn mới hiểu rõ ràng mẫu thân mình căn bản là thuận miệng nói cho có, mục đích cuối cùng vẫn là muốn hắn cưới Trịnh Phi.

Hắn quay đầu nhìn xem sắc mặt phu quân mới cưới có chút trắng bệch, lại nỗ lực duy trì tươi cười, trong bụng thầm than một tiếng.

"Nương, việc này không phải chuyện đùa, con sẽ cùng người nói chuyện bàn bạc kỹ một chút. Bác nhi, đệ trở về trước đi."

Trịnh thị thấy nhi tử không có một lời từ chối, không khỏi vui mừng quá đỗi, nhất thời nhìn con dâu cũng không còn thấy chướng mắt nữa, thuận tay giơ giơ nói: "Ngươi đi về trước đi!"

Vương Nhất Bác lẳng lặng xoay người rời đi.

Thời điểm hai người ở bên trong vấn an, Thanh Nhi, Điệp Nhi đang ở ngoài phòng chờ, đều nghe được những lời kia của Trịnh thị, ngay lập tức vừa lo lắng vừa tức giận.

Chủ tớ ba người trầm mặc một đường trở về , đuổi hết những người khác đi ra ngoài, khi không có người ngoài Thanh Nhi liền bộc phát.

"Quả thật khinh người quá đáng! Tân lang về nhà chồng còn chưa tới ba ngày, đã muốn tìm cách cưới bình thê, bảo công tử làm sao có thể nhìn người? Nếu bọn họ yêu thích công tử, trực tiếp cưới cái biểu công tử gì đó không tốt sao? Cần gì cưới công tử nhà chúng ta vào cửa, rồi đâm vào trong tim chúng ta một đao? Thật là quá đáng! Không được, ta muốn đem tin tức này thông báo cho lão gia và thiếu gia."

hắn nói lão gia và thiếu gia, là cha ruột và đại ca của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác từ trong phòng Trịnh thị đi ra ngoài, khóe miệng vẫn luôn treo nhàn nhạt nụ cười giễu cợt, lúc này thấy Thanh Nhi càng ngày càng nóng nảy, không khỏi lắc đầu một cái.

Cậu nhìn Điệp Nhi im lặng bên cạnh nói: "Ngươi xem, Thanh Nhi này tính tình nóng nảy, mới như vậy đã nổi nóng, về sau nếu ai cưới hắn thật là phải chịu đựng khổ sở rồi."

"Không có thể như vậy." Điệp Nhi mỉm cười.

Thanh Nhi oán hận dậm chân, liếc Điệp Nhi một cái, đến bên cạnh Vương Nhất Bác nói: "Công tử, nô tài lo lắng như vậy là vì ai à? Người còn có tâm tình giễu cợt nô tài. Điệp Nhi, ngươi cũng là không có lương tâm, vẫn còn cười sao! Lửa đã cháy đến nơi rồi !"

Vương Nhất Bác nâng chung trà lên, từ từ uống.

"Nói không tức giận là giả, nhưng tức giận cũng vô ích."

Chủ tớ ba người đang nhìn nhau chẳng nói gì, Hòa Vũ lúc này đi vào bẩm báo: "Đại thiếu phu nhân, biểu công tử tới."

hai nô gia trái phải liếc mắt nhìn nhau một cái. Vương Nhất Bác vốn là muốn đứng lên chào đón, nhưng sau đó ngồi xuống trở lại.

"Mời hắn vào đi."

Không bao lâu, một người dáng người cao ráo xinh đẹp chầm chậm đi vào phòng khách, hắn mặc áo nhỏ gấm vóc màu trắng, bởi vì dáng người cao ráo, bước đi trên đường thật giống như gió nhẹ đưa cành liễu.

Áo khoác trên người hắn màu sắc mặc dù thanh đạm, nhưng Vương Nhất Bác liếc mắt liền nhận ra đó là cực phẩm gấm tuyết tiến cống, bởi vì trong đồ cưới Tiêu Chiến giao cho Vương Nhất Bác, thì có mấy cuộn vải vóc như vậy.

Trịnh Phi luôn luôn lấy dáng người và dung mạo của mình để kiêu ngạo, chỉ là hắn ngụy trang loại kiêu ngạo này bằng khiêm tốn cùng đôn hậu, cho nên người khác vẫn cho rằng hắn rất hoà thuận. Nhưng chỉ có chính hắn biết, mỗi khi nhìn thấy một người số tuổi tương tự với mình, cho dù là nha hoàn thứ dân địa vị thấp, hắn cũng sẽ nhịn không được so sánh cùng bản thân một phen, sau đó lúc nào cũng dễ dàng rút ra được kết luận dung mạo của mình xinh đẹp hơn, khí chất tao nhã hơn.

Mà hôm nay, hắn vừa bước vào ngưỡng cửa Tuyết lan đường, cho dù là người tới yếu thế, nhưng nội tâm vẫn kiêu ngạo như cũ.

Nhưng khi ánh mắt của hắn chạm đến người ngồi ngay ngắn trên ghế ở phòng khách, trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười ôn hòa, rốt cuộc hơi có chút vặn vẹo.

Trịnh Phi hôm nay tới đây, ở trong phủ có lòng hao phí tâm tư, đặc biệt chọn cống phẩm gấm tuyết cùng hồ tơ xanh, nhưng mà so với loại thanh quý ưu nhã từ trong xương cốt lộ ra của Vương Nhất Bác, hắn không ngờ lập tức đã hạ xuống gấp bao nhiêu lần.

Trịnh Phi dáng vẻ tươi cười vặn vẹo một chút, ngay sau đó lại cười càng thêm ngọt ngào nhu hòa, chủ động thi lễ với Vương Nhất Bác: "Phi nhi thỉnh an Vương ca ca."

Thanh Nhi nhíu lông mày, rất muốn phát tác.

Bất kể theo đạo lý gì, Trịnh Phi là bà con nhà trai, cũng phải gọi Vương Nhất Bác biểu tẩu, ở đâu ra danh xưng là ca ca?

Chẳng lẽ hắn đã nhận định mình sẽ gả cho Tiêu Chiến, cho nên không kịp chờ đợi đã muốn cùng Vương Nhất Bác nhìn nhận huynh đệ sao?

Phi! Phi! Phi! Thật không biết xấu hổ!

"Anh dâu không dám nhận đại lễ của đệ, mau mau mời ngồi. Hòa Vũ, dâng trà, phải dùng trà cống phẩm hôm qua gia mới mang đến, biểu công tử chính là khách quý, chúng ta cũng không thể thất lễ." Vương Nhất Bác ung dung thản nhiên nói.

Hòa Vũ tay chân gọn gàng bưng lên trà thơm, Trịnh Phi mỉm cười uống hai hớp, rồi ca ngợi một phen, mới chậm rãi thu lại nụ cười, khẽ thở dài, dùng giọng điệu mềm mại cầu khẩn nói với Vương Nhất Bác: "Vương ca ca, ngươi có nghe cô cô nói chuyện tổng tuyển cử năm nay trong cung chứ?"

Vương Nhất Bác gật đầu một cái.

"Nếu như không phải tham muốn phú quý, có người nhà tốt nào nguyện ý bước vào thâm cung đại viện không thấy mặt trời kia? Lúc ta còn nhỏ theo mẫu thân vào cung, khi đó cô nhỏ vẫn chỉ là một quý nhân nho nhỏ, ngay cả ăn bữa cơm cũng không an tâm, luôn lo lắng bị người động tay chân. Hoàng đế biểu huynh mấy lần Phế rồi Lập, mấy lần suýt chết nhưng vẫn còn sống, có thể chịu đựng đến tình cảnh ngày hôm nay, nhà chúng ta đã rất cám ơn trời đất rồi."

Vương Nhất Bác vẫn chỉ lẳng lặng nghe.

"Ca ca là người đã từng trải qua đau khổ, nhất định hiểu người ta sợ nhất gả lầm người, có câu nói 'sợ đi sai đường, sợ gả sai chồng', đệ đệ từ nhỏ đến lớn chỉ thích một người, chính là đại biểu ca. Ta biết lời này do ta nói ra miệng, là thật vô liêm sỉ, nhưng mà vì hạnh phúc cả đời, đệ đệ cũng sẽ bất cứ giá nào, nếu như không thể hạnh phúc, mặt mũi còn coi là cái gì đây?" Nói xong lời cuối cùng, Trịnh Phi đúng là đau thương.

Vương Nhất Bác vốn là vẫn còn nghe chuyện không liên quan đến mình, sau lại nghe được một câu "Bất cứ giá nào" của Trịnh Phi, cũng không khỏi thương hại người này.

Người này không muốn vào cung làm nam sủng, không tham luyến hoàng cung giả dối xa hoa, hiển nhiên là tương đối có kiến thức, mà vì tình yêu trong lòng mình lại chịu yếu thế trước tình địch của mình, rõ ràng hơi có chút tâm cơ.

Trịnh Phi thấy Vương Nhất Bác biểu tình ôn hòa một chút, trong bụng không khỏi mừng thầm, vội nói tiếp: "Ta biết rõ biểu ca rất sủng ái ca ca, cũng coi trọng ý kiến ca ca, nếu như ca ca có thể khuyên nhủ biểu ca, đệ nhất định cảm ơn cả đời. Mặc dù trên danh nghĩa nói là bình thê, nhưng đệ cam nguyện thối lui một bậc, lấy ca ca làm đầu. Đệ không yêu cầu xa vời nhiều lắm, cũng tuyệt sẽ không cùng ca ca tranh thủ tình cảm, chỉ cần biểu ca thỉnh thoảng nhìn ta một, hai lần như vậy đủ rồi."

Lần này ngay cả Điệp Nhi cũng không nhịn được âm thầm mất hứng. Thật sự là nói so với hát dễ nghe, lời như thế ai tin à? Gả cho trượng phu cũng không yêu cầu xa vời hắn sủng ái? Không cùng những người khác tranh thủ tình cảm? Xem công tử nhà bọn họ là kẻ ngốc sao?

Thanh Nhi không nhịn được hừ lạnh một tiếng.

Vương Nhất Bác liếc nhanh Thanh Nhi một cái, ngay sau đó mỉm cười nói với Trịnh Phi: "Có cưới bình thê hay không, nạp tiểu thiếp hay không, quyết định cuối cùng đều ở trong tay Đại thiếu gia. Đệ thay vì ở chỗ này cầu xin ta, không bằng trực tiếp đi tìm Tiêu Chiến."

Hiểu được âm thầm yếu thế cùng cầu tình của mình bị bác bỏ, sắc mặt Trịnh Phi cứng đờ.

"Hơn nữa, đệ không cảm thấy ba người một giường thật sự rất chật chội sao?" Vương Nhất Bác dùng giọng điệu nhẹ nhàng như gió, cười nhẹ.

Bên kia, Tiêu Chiến cũng đang cùng Trịnh thị chia sẻ tâm tư.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác sau khi rời đi, liền lập tức đi thẳng vào vấn đề nói: "Đúng như theo lời nương nói, biểu đệ không thể đưa vào hoàng cung."

"Đúng vậy à Đúng vậy à, cữu cữu ngươi còn mắng ta và cữu mẫu ngươi không có hiểu biết!" Trịnh thị mừng rỡ.

"Cữu cữu đúng là một khi thăng chức rất nhanh liền bị lạc phương hướng, quên làm đến nơi đến chốn là cái tư vị gì rồi. Hắn tiếp tục kéo dài như vậy nữa, sớm muộn gì cũng rước họa vào thân."

"Có nghiêm trọng như vậy không?" Trịnh thị cau mày.

Tiêu Chiến điều chỉnh dáng ngồi một chút, duỗi dài hai chân, thân thể thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi.

"So với tất cả mọi người dự liệu đều nghiêm trọng. Bệ hạ mười bốn tuổi lên ngôi, hiện tại mười sáu tuổi rồi, vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ quyền hành, khắp nơi bị Thái hậu và quốc cữu hạn chế, bất mãn tích lũy nhiều năm đã sắp bùng nổ tới bên cạnh. Bệ hạ từng lén nói với ta, hiện tại hận lớn nhất ở trong lòng hắn chính là họ nhà ngoại lộng quyền."

"Vậy, vậy. . . . . . Thái hậu là mẹ ruột hắn, quốc cựu là cậu ruột hắn, làm sao có thể đối với hắn không tốt? Người thân cũng muốn phản bội?" Trịnh thị bộ dáng sợ hãi.

Tiêu Chiến cười ha hả.

"Nương à, người cũng làm đương gia chủ mẫu Tiêu gia đã nhiều năm như vậy, vẫn còn ngây thơ hồn nhiên như vậy à!"

"Đừng nên nói bậy, ngay cả mẫu thân cũng trêu ghẹo."

Tiêu Chiến sắc mặt nghiêm nghị.

"Ở trước mặt toàn bộ quyền thế, thân tình coi là cái gì? Phụ tử huynh đệ, mẹ con tỷ muội, vẫn giết hại máu chảy thành sông như thường. Hoàng đế, Tiêu gia và Trịnh gia, hai bên đều có người thân, nếu như bệ hạ thật sự muốn dùng Trịnh gia khai đao, như vậy Tiêu gia chúng ta cũng tràn đầy nguy cơ, đến lúc đó lập trường giai cấp cũng rất khó xử. Đến lúc đó, mẫu thân, người cứu hay là không cứu? Cứu, có thể sẽ liên lụy một đại tộc, Tiêu gia chúng ta cùng nhau theo đó tan thành mây khói, không cứu, có thể người sẽ phải chịu trách nhiệm đối với máu mủ thân thích không cứu giúp mà áy náy, cả đời lương tâm khó an. Cứu, hay là không cứu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro