Tái hôn chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tân hôn đêm thứ ba, lần đầu tiên Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không có giao hoan, khoảng cách thân thể lại kéo xa một khoảng, cả hai đều trầm mặc.

Vương Nhất Bác vẫn nhắm mắt giả bộ ngủ, cậu thật ra muốn hỏi Tiêu Chiến cùng mẹ chồng sau đó nói chuyện gì, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Tiêu Chiến, cậu liền nhịn không được âm thầm tức giận, cho nên giận dỗi cũng không mở miệng nói chuyện.

Đêm khuya yên tĩnh, bên tai là tiếng hít thở trầm ổn đều đặn, chứng minh hắn đã ngủ rồi. Tâm phiền ý loạn không ngủ được, Vương Nhất Bác thật sự rất muốn một cước đá người này xuống giường, tốt nhất đuổi ra khỏi phòng, để cho mình nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng cậu cuối cùng làm không được, chỉ có thể tưởng tượng ở trong lòng một chút cho thỏa nguyện mà thôi.

Ngày mai, chính là ngày thứ ba lại mặt* cậu trở lại nhà mẹ nên làm cái gì bây giờ? Cha và đại ca hỏi cậu cuộc sống như thế nào thì phải trả lời làm sao? Bọn họ là chờ đợi bản thân mình có thể đạt được hạnh phúc? Nhưng trên thực tế thì sao?

Vương Nhất Bác cả đêm trằn trọc không yên, sắc trời hơi sáng thì mới miễn cưỡng ngủ được một lát.

Bởi vì hôm nay Tiêu Chiến phải vào triều sớm, trước khi ra cửa hắn nói: "Bởi vì phải vào triều sớm, không thể cùng đệ về nhà."

"Không sao, chính sự phu quân quan trọng hơn."

Tiêu Chiến gật đầu một cái.

"Lễ vật thì đã sớm chuẩn bị xong, thay ta vấn an với cha cùng đại ca."

"Vâng."

Tiêu Chiến nhìn cậu bởi vì thiếu ngủ mà khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tiều tụy, rất muốn ôm cậu vào lòng, hung hăng hôn cậu một cái, nhưng suy nghĩ đến kế hoạch của mình, thì tàn nhẫn quyết tâm làm ra dáng vẻ kiêu ngạo, bày ra nghi thức quyền thần đệ nhất hoàng triều, ung dung điềm tĩnh rời đi.

Qua bữa sáng không lâu, Vương Nhất Tùng đã tự mình đến đón đệ đệ trở về nhà. Ngày thứ ba lại mặt, do huynh đệ nhà mẹ tự mình đón trở về nhà, ở nhà mẹ nghỉ lại một đêm, buổi chiều ngày kế tiếp thì do hôn phu đón về. Vương Nhất Bác xuất giá lần thứ hai, đối với cách làm cũ kỹ này đương nhiên không xa lạ.

Lần trước thời điểm ngày thứ ba lại mặt, ban đầu làm chồng người cậu còn tràn đầy lo lắng và đối với cuộc sống tương lai ước mơ hạnh phúc, cùng với bất an và suy đoán thái độ kỳ quái của Hà Thanh Vân. Mà lần này, cậu cảm thấy lòng mình như mặt nước phẳng lặng.

Lên đường bình an trở lại nhà mẹ, dâng lên hậu lễ Tiêu Chiến tự mình chuẩn bị, làm cho sắc mặt Nhị nương luôn luôn đối với cậu không tốt cũng vui vẻ ra mặt, càng không ngừng nịnh nọt cô gia mới tuổi trẻ tài cao, ra tay hào phóng, là phu quân tốt trong suy nghĩ của nhiều người.

Ngay đêm đó, phụ thân và huynh trưởng trong thư phòng hỏi thăm Vương Nhất Bác cuộc sống ở Tiêu gia như thế nào, cậu chỉ chọn nói một số chủ đề thú vị.

"Cũng may, ngoại trừ bà thông gia khó thân cận chút, những người khác trong nhà đối với ngươi vẫn là rất thân thiện, nghe qua người nhà của hắn cũng không khó chung đụng." Cha Vương sau khi nghe xong yên lòng nói.

"Cha, Tiêu Chiến là trưởng tử Tiêu gia, khó tránh khỏi được người nhà coi trọng hơn, cho nên đối với dâu trưởng như con đây cũng khó tránh phá lệ bắt bẻ chút, cái này cũng không việc gì. Mấy đệ đệ của hắn mặc dù tính tình không giống nhau, nhưng xem ra cũng không phải cái loại con cháu quần là áo lụa được cưng chiều sinh hư. Muội muội duy nhất khéo léo động lòng người, cũng không phải là cái loại đanh đá chua ngoa." Vương Nhất Bác nói.

"Tiểu tử thối nhà chúng ta thật đã trưởng thành." Cha cười nói.

Vương Nhất Tùng thì vẫn trầm mặc không nói.

" Tùng nhi, làm sao vậy?"

Vương Nhất Tùng há miệng nói chuyện, lại khó chịu ngột ngạt mà trả lời: "Không có gì."

"Tính tình ngươi nhịn không được bí mật gì, có chuyện thì nói mau, đừng giấu giếm ta. Có phải có liên quan đến đệ ngươi hay không?"

Vương Nhất Tùng nắm chặt quyền, tức giận nói: "Nghe Thanh Nhi nói, Tiêu gia dự định để Tiêu Chiến cưới biểu đệ Trịnh gia hắn, còn nói cái gì bình thê. Khốn kiếp, lão tử hiện tại liền muốn đi đánh tên kia một trận, cho hắn biết phụ đệ ta là cái tư vị gì!"

Thật ra thì Vương Nhất Tùng là nam nhân duy nhất hiện nay của Vương gia, gánh vác trách nhiệm quan trọng truyền thừa hương khói, trừ chánh thê ra, còn có hai thiếp, hai ba nha đầu thông phòng. Nhưng mà bản thân hắn hoa tâm không sao, nếu như có người dám phụ lòng đệ đệ mình, hắn liền tức giận quá mức.

Thật là điển hình "Khoan dung với bản thân, nghiêm khắc với người người khác".

Cha Vương im lặng, thật lâu sau mới hỏi Vương Nhất Bác: "Chuyện này, quyết định rồi?"

"Ngày hôm qua vừa nghe mẹ chồng nhắc đến, quyết định hay không còn chưa biết." Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói.

"Vậy tối hôm qua ngươi cũng không có hỏi thử Tiêu Chiến?"

Vương Nhất Bác cắn môi, không trả lời. Cha Vương nhìn bộ dáng không được tự nhiên của con trai, trong lòng thở dài.

"Bác nhi, mẫu thân của ngươi phải đi trước, thuở nhỏ thiếu thốn mẫu thân chăm sóc, tính tình khó tránh khỏi lạnh lùng, có những lời vốn nên do mẫu thân dạy bảo, nhưng theo như hiện tại cha không thể không nói."

Hai mắt Vương Nhất Bác đỏ lên, đầu nhỏ lại càng thêm cúi xuống.

"Bác nhi, tính tình ngươi thanh cao kiêu ngạo, từ trước đến giờ không chịu quỳ gối cầu xin tình thương, từ nhỏ đã như vậy, thấy bọn làm nũng, ngươi cho dù hâm mộ cũng không chịu làm theo, cho dù oán giận phụ thân không yêu thương ngươi, cũng không chịu mở miệng nói. Ngươi nói, có phải như vậy hay không?"

Vương Nhất Bác gật gật đầu.

"Nhưng mà con à, quan hệ giữa người và người thường thường chính là dựa vào những hành động làm nũng này để củng cố à, cãi nhau ầm ĩ cười cười nói nói, thậm chí ngay cả nói nhao nhao huyên náo cũng có thể làm cho tình cảm càng tiến thêm một bước, có chút hành động dù sao so với ngươi chờ người khác chủ động đến quan tâm ngươi phải mạnh hơn nhiều. Không có ai thích luôn phải bỏ ra chủ động, nếu như bỏ ra không có hồi báo tương ứng, cho dù trong lòng tình cảm nồng nàn cũng sẽ trở nên nhạt nhẽo. Ngươi hiểu không?"

Vương Nhất Bác như có điều suy nghĩ.

" Tiêu Chiến người thanh niên này, tuổi còn trẻ đã ngồi ở chức vị cao, hắn chức cao nhưng mà không tự ý chuyên quyền, quyền trọng mà không hống hách, lại thực sự chịu khó, làm thuộc hạ ở cùng hoàng đế như cá gặp nước, khó có được trên dưới nhất trí khen ngợi. Phần năng lực này, coi như từ ngàn xưa tới nay cộng thêm danh, cũng không có mấy người. Hắn là một người tài ba chân chính."

"Như vậy thật sự, Tiêu Chiến tuổi trẻ người có địa vị cao, mà còn không kiêu ngạo không nóng nảy, hiếm thấy." Vương Nhất Tùng phụ họa.

Cha lại tiếp tục nói: "Cho nên, con này, trước khi hắn chưa có thật phụ lòng ngươi, ngươi cần phải chủ động hơn một chút, con phải chủ động nũng nịu chút, cho hắn biết ngươi để ý hắn, coi trọng hắn, hắn mới có thể càng để ý ngươi, coi trọng ngươi."

Vương Nhất Bác chợt ngẩng đầu hỏi: "Năm đó, có phải mẹ ta chính là bởi vì không biết làm nũng khiến người vui lòng, mới bị Nhị nương chèn ép, buồn bực sầu não mà chết hay không?"

Sắc mặt Cha Vương liền thay đổi. Vương Nhất Tùng cũng nhíu nhíu mày.

"Đê, đừng nói bậy."

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng gật gật đầu.

"Cha, con hiểu rõ ý của người, lần này con sẽ không dễ dàng mà hòa ly."

Nói là nói như thế, nhưng chiếu theo tính cách của Vương Nhất Bác, buổi chiều ngày hôm sau khi Tiêu Chiến đón cậu về nhà, sắc mặt đối với Tiêu Chiến vẫn như cũ không có gì mới.

Giống nhau, vẻ mặt Tiêu Chiến cũng cứng ngắc, không hề có ý lấy lòng cậu.

Thanh Nhi và Điệp Nhi nhìn nhau không nói gì, im lặng mà lo lắng thay công tử. Công tử nhà bọn họ, làm sao vừa yêu đã giận dỗi như vậy đây? Loại không khí ngột ngạt này vẫn kéo dài đến tối đi ngủ.

Vương Nhất Bác trước khi ngủ, thật ra thì mấy lần nổi lên dũng khí muốn lấy lòng, muốn hỏi về chuyện Trịnh Phi thế nào, nhưng khi nhìn thấy gương mặt âm trầm của Tiêu Chiến, vẻ mặt không chút biểu tình thì cậu nhất thời tức giận, dứt khoát lưng đưa về phía hắn nhắm mắt lại.

Cậu mới không cần quan tâm chuyện của tên xấu xa này, hắn yêu ai cưới ai thì cưới đi, dù sao chỉ cần hắn cưới người khác, sẽ không bao giờ để cho hắn ngủ cùng giường với cậu nữa!

Nửa đêm, Vương Nhất Bác từ trong ánh trăng mờ mịt tỉnh lại, cảm giác mình bị ôm lấy thật chặt, hạ thể lại truyền đến từng trận khoái cảm tê dại quen thuộc.

Tim cậu đập mạnh và loạn nhịp trong chốc lát, mới hiểu được tình huống ── Tên vô sỉ kia, lại còn thừa dịp lúc cậu đang ngủ xâm phạm cậu?

"Vật nhỏ, đã tỉnh?"

Vương Nhất Bác cũng không cam khuất phục, dùng sức giãy dụa, thế nhưng điều này sẽ chỉ làm cho dục vọng của nam nhân nóng bỏng hơn, khoái cảm mãnh liệt kích thích cậu, khiến cho tay chân cậu cũng càng trở nên mềm mại vô lực.

Thay vì nói là giãy dụa phản kháng, không bằng nói là nghênh hợp làm nũng.

Tiêu Chiến hiển nhiên rất yêu thích loại thái độ này của cậu, thở gấp khan khàn nói: "Bảo bối, chỉ có lúc này đệ mới có thể ngoan ngoãn, thân thể so với cái miệng của đệ thành thực hơn."

"Suy nghĩ một chút, ta nếu có thể làm cho đệ sung sướng thế này, cũng có thể làm cho người khác sung sướng giống vậy, có phải hay không? Nói không chừng những người khác so với đệ còn quyến rũ hơn, sẽ càng khiến cho lòng ta vui sướng đấy?"

Vương Nhất Bác rốt cuộc không nhịn được tức giận, hô lên: "Không cần! Không cho phép! Không được!"

Bị cảnh tượng hắn miêu tả kích thích, hai tay cậu vòng lên cổ hắn, còn có thể cố sức rời khỏi vị trí xoay ngược lại đè ép hắn dưới thân, cậu vượt qua cưỡi ở trên người hắn, cao cao tại thượng nhìn xuống ánh mắt thâm thúy không lường được của hắn, thân thể dùng lực kẹp chặt vật thô dài to lớn của hắn.

"người là của ta, từ đầu đến chân đều là của ta, chỗ này cũng thế. . . . . . Tất cả đều là của ta."

Ánh mắt Tiêu Chiến trở nên sáng rực kỳ quái.

"Thật không?"

"Thật! Nếu như ngươi dám không ngoan, ta sẽ khiến cho người không còn khả năng !"

"Ồ. . . . . . Xem ra về sau ta nhất định phải ngoan ngoãn rồi?" Ánh mắt hắn nguy hiểm ưỡn eo một cái.

Vương Nhất Bác cắn cắn môi, chủ động lắc lư chiếc eo, liều chết khống chế cảm giác xấu hổ khó nén được của mình. Cậu cũng phải bất cứ giá nào, nên vì tương lai hạnh phúc bản thân mà có chút cố gắng, muốn làm cho tên này không thể rời bỏ cậu, ngoại trừ cậu ai cũng đừng mơ tưởng.

Chỉ có khi bỏ ra cố gắng lớn nhất, kết quả cho dù là thất bại cũng sẽ không có gì tiếc nuối à?

Chuyện tình của Trịnh Phi cứ như vậy được nhẹ nhàng cho đi qua, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến tình cảm ngược lại vì vậy càng thêm hòa hợp.

Vương Nhất Bác sau khi tái giá lưng mang gánh nặng tâm lý, rốt cuộc bị Tiêu Chiến dùng thủ đoạn "Vô liêm sỉ" giải trừ, điều này làm cho cậu cả người đều có vẻ nhẹ nhàng tươi đẹp rất nhiều, khóe miệng thường xuyên như có như không gợi lên ý cười, đây giống như tình yêu hoà thuận vui vẻ, hâm nóng lên từng ngày từng ngày.

Một buổi sáng tinh mơ, Điệp Nhi liền thu xếp lấy ra toàn bộ áo khoác ngoài của mùa đông phơi nắng, trải qua một ngày phơi nắng, đến lúc gần tối sẽ đem chúng nó cất vào lại, để khi mùa đông tiếp tục dùng.

Mọi người tin tưởng, ngày lễ 3/3 phơi nắng quần áo dễ dàng cất giữ, sẽ không bị hư hại.

Bởi vì là ngày lễ, Tiêu Chiến cũng khó được nghỉ phép. Ăn xong điểm tâm, hai người liền dẫn tôi tớ, lồng lộng hùng dũng chuẩn bị đi du ngoạn.

Vương Nhất Bác gả vào Tiêu gia tới nay, đây là lần đầu tiên chính thức ra cửa du ngoạn.

Hiếm thấy được tính cách trẻ con của cậu, sáng sớm liền bảo Thanh Nhi chuẩn bị trang phục cho cậu, một thân trang phục bó sát người, mặc áo màu xanh đến gối, quần dài rộng rãi màu trắng, cùng với ở dưới chân giày ống da, tóc cũng  chỉ dùng một cái vòng ngọc bích buộc lên thật cao, từ phía sau vừa nhìn đến giống như một tiểu công tử quý tộc.

"Nếu như ta bị những đồng liêu nhìn thấy, có lẽ sẽ hoài nghi Tiêu mỗ có sở thích đoạn tụ đấy." Tiêu Chiến cười nói.

Vương Nhất Bác cười khúc khích, cố ý dùng cây quạt nâng lên cằm Tiêu Chiến, mê đắm nhìn lão công nhà mình trêu chọc:"Đây là Tiểu Lang quân nhà ai, thật anh tuấn. Mau mau theo đại gia, bảo đảm ngươi ngày sau ăn ngon uống khoái."

Mấy người hầu cách gần đó cũng len lén cúi đầu buồn cười.

Con thuyền xa hoa lộng lẫy này là của Tiêu gia, Vương Nhất Bác đứng ở ven mép thuyền nhìn ra xa hướng bờ sông, thở dài nói: "Bây giờ mặc dù liễu xanh hoa hồng, cảnh sắc không tệ, nhưng chung quy không bằng được buổi tối mê người hơn?"

Tiêu Chiến liếc xéo nhìn cậu một cái: "Thế nào, thật đúng là muốn học theo người ta uống rượu hoa?"

Vương Nhất Bác cũng liếc xéo nhìn hắn, sặc sụa trả lời: "Chẳng lẽ người vẫn chưa uống qua? sông Tần Hoài nổi danh không phải phong cảnh, là mỹ nhân nha?"

"Ghen tị?"

Vương Nhất Bác hừ một tiếng.

"Quan trường xã giao, cùng đồng liêu buổi tối đến sông Tần Hoài uống rượu, trong đó quả thật không thiếu tài nữ mỹ nhân."

Tiếng hừ lạnh của Vương Nhất Bác rõ ràng hơn.

Tiêu Chiến cố ý trêu ghẹo cậu, thấy cậu thật sắp tức giận, mới chậm rãi nói: "Chỉ tiếc, nữ tử như hoa, một khi lưu lạc phong trần, bất kể vốn là tính chất thanh cao như thế nào, màu sắc cũng sẽ bị ô nhiễm biến thành phàm phu. Phu quân nhà đệ ánh mắt đã cao lại cực sạch sẽ, làm sao có thể vừa ý bọn họ?"

Vương Nhất Bác như có điều suy nghĩ. Tiêu Chiến tin tưởng theo sự hiểu nhau hiện nay của hắn và Vương Nhất Bác, cậu sẽ không hiểu lầm lời nói của hắn.

Hắn nói câu thích sạch sẽ, cùng người gia đình tử tế tái giá không liên quan. Bất kể Vương Nhất Bác gả đi mấy lần, cậu cũng là sạch sẽ, cậu vẫn giống như bộ dáng khi hắn mới gặp lần đầu, không có bị ô nhiễm bởi thế tục.

Mà những người trên sông Tần Hoài, nghênh tới đưa đi, bán thịt bán rẻ tiếng cười, cho dù thổi phồng những Tài Tử Phong Lưu đónhư thế nào, cũng không thể lau đi màu sắc không sạch sẽ chỗ các nàng bị đủ loại khinh nhờn.

Mặc dù, trên cơ bản các nàng cũng là người đáng thương, nhưng Tiêu Chiến sẽ không đem đồng tình vô nghĩa phân tán khắp nơi, càng sẽ không yêu nữ nhân như vậy.

Vương Nhất Bác đương nhiên sẽ không ù ù cạc cạc phát sinh cơn giận không đâu với Tiêu Chiến như vậy.

Cậu đã dần dần hiểu rõ nam nhân này, tự cho mình rất cao, lại kỷ luật rất nghiêm, ngoài mặt rất dễ nói chuyện, thực ra là người chủ nghĩa hoàn mỹ, cố chấp cùng kiêu ngạo.

Hai người đang nói chuyện, một chiếc thuyền từ phía sau chạy tới, người trên thuyền nhìn thấy Vương Nhất Bác, kêu:"Vương ca ca."

Vương Nhất Bác ngưng thần nhìn lại, chính là em dâu Lâm Hiên trước đây cậu đã lâu không gặp.

"Đệ cũng ra ngoài du ngoạn?" Vương Nhất Bác cười chào hỏi.

Lâm Hiên mặc áo gấm đỏ thẫm, Tiêu Chiến thấy Lâm Hiên rất muốn cùng Vương Nhất Bác nói chuyện, liền sai người thả xuống tấm ván gỗ dày và rộng nối lại ở giữa hai thuyền, Lâm Hiên được người đỡ đi tới.

Tiêu Chiến nhìn hắn gật đầu một cái, rồi chủ động đi tới một đầu mép thuyền khác.

Lâm Hiên mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Chiến, mới buông tha thu hồi ánh mắt, vừa hâm mộ vừa cảm khái mà nóivới Vương Nhất Bác: "Không nghĩ tới ca rời khỏi Hà gia, ngược lại là đi đúng rồi. Tiêu công tử dung mạo đã anh tuấn, khí chất lại chững chạc, còn có thân phận địa vị cao, đúng là so với nhị ca hơn gấp ngàn lần."

Vương Nhất Bác cũng không muốn tán gẫu đề tài này, chỉ là cười nhạt.

Lâm Hiên lại than một tiếng.

"Nhị ca khi đó nhẫn tâm hòa ly với ca, có lẽ cũng không nghĩ tới ngày hôm nay! ca không biết chứ? Hắn và vị hoàng tử điện hạ kia, ha ha. . . . . ."

Vương Nhất Bác vốn không muốn nhắc đến, hai người hầu hạ ở bên cạnh cố tình tò mò, tiếp tục hỏi tới: "Bọn họ như thế nào? Cưới được 'hiền thê' như Hoàng tử, chắc hẳn rất vui sướng nha?"

Lâm Hiên che miệng cười một tiếng.

"Đúng vậy? Vui sướng rất nhiều đấy! Nhị ca đã được như mong muốn, hiện tại thăng quan đến Lại Bộ rồi, lên chức cai quản quan viên lớn nhỏ, bận bịu vô cùng. Nhưng mà. . . . . . Nghe nói hoàng tử điện hạ ở trong phủ có không ít thiếu niên xinh đẹp, nhưng nhị ca cũng không làm gì được."

Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày.

Thanh Nhi há to mồm, quả thật không thể tin được còn có người dám phóng đãng như vậy, kinh ngạc hỏi: "Thật sao? Vậy hoàng tử cũng hơi quá đáng đi?"

Lâm Hiên hừ một tiếng: "Ai bảo người ta là hoàng tộc đây? Còn có Thái hậu che chở, chúng ta có thể làm được gì? Công công bà bà đều hết sức lấy làm hổ thẹn, hiện tại bà bà ngay cả cửa cũng không muốn đi ra, chỉ sợ bị người nhạo báng."

"Thôi, đừng quan tâm việc không liên hệ tới mình. Đúng rồi, đệ xem ra khí sắc rất tốt, chắc là có chuyện vui?" Vương Nhất Bác chen miệng.

Lâm Hiên sờ sờ bụng, tràn đầy vui sướng trả lời: "Trước đó vài ngày kiểm tra ra đã mang thai."

Vương Nhất Bác vội vàng chúc mừng.

Lâm Hiên lại quay đầu nhìn nước sông, ánh mắt tối sầm u ám.

"Trước đó kiểm tra hai người thiếp mang thai trước. Ta hiện tại cái gì cũng không cầu, chỉ hy vọng cái thai này có thể sinh con trai, nửa đời sau cũng có một chỗ tốt dựa vào."

Lâm Hiên so với Vương Nhất Bác tuổi vẫn còn nhỏ, mới mười sáu bảy tuổi, đã bị hôn nhân hành hạ thành ra không khí trầm lặngnhư vậy, khiến Vương Nhất Bác không khỏi thương cảm.

Nếu như không phải gặp được Tiêu Chiến, so với Lâm Hiên cậu có thể còn thê lương bi ai hơn?

Tiêu Chiến!!!

Ở tận đáy lòng lặng lẽ nhớ cái tên này, Vương Nhất Bác lần đầu tiên cảm thấy nhu tình đầy cõi lòng như thế.

Hết nhé! Cảm giác là rất thất vọng luôn á. Mệt mỏi nên nghĩ đến khi khỏe lại lên nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro