Xung hỉ - chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến cũng tùy cậu, xoay người tiếp tục ngủ. Đợi đến khi anh thức dậy, Vương Nhất Bác còn chưa trở về, Tiêu Khang lại chạy đến trong viện.

Tiêu Khang hiện giờ cũng chỉ mới hơn năm tuổi mà thôi, nóng vội chạy bịch bịch như muốn té ngã tới nơi, Tiêu Chiến thấy nó chạy lại đây, liền chọc nó: "Khang nhi lạc đường chạy nhầm sân à? Đây là sân của ca mà."

Ai ngờ Tiêu Khang lại không để ý tới anh, nhìn dáo dác xung quanh: "Nhất Bác ca ca đâu rồi?"

Tiêu Chiến lấy làm lạ, cũng không đáp lời nó, nhìn sang Hỉ Thước, Hỉ Thước đi đến cạnh anh giải thích: "Lần trước nhị thiếu gia ăn điểm tâm của Vương công tử làm, Vương công tử còn chơi với cậu ấy cả buổi, kể từ đó, hễ ngày nào Vương công tử không ra khỏi cửa thì cậu ấy lại tới đây tìm, thiếu gia bận rộn ở bên ngoài nên chắc chưa bắt gặp chuyện này."

Tiêu Chiến hiểu ra gật gật đầu, cũng không chạy theo hỏi Tiêu Khang, tự xoay đầu nhét điểm tâm trên bàn vào trong miệng, động tác nhìn thong thả ung dung nhưng tốc độ điểm tâm biến mất lại nhanh vô cùng.

Tiêu Khang ở bên kia không tìm được người rốt cuộc tìm được ca ca ruột thịt đang ngồi ở đây: "Ca ơi, Nhất Bác ca ca đi đâu rồi?"

Tiêu Chiến cầm cái ly uống miếng nước, nuốt điểm tâm trong miệng xuống, mới mở miệng nói: "Đệ ấy ra ngoài rồi, hôm nay sợ là đệ không ăn được điểm tâm của đệ ấy rồi."

Tiêu Khang có hơi nhụt chí, tay chân quờ quạng bò lên trên ghế dựa cạnh Tiêu Chiến: "Sao Nhất Bác ca ca lại bận như vậy, mãi không thấy ca ấy đâu cả, ca ơi, ca để Nhất Bác ca ca vào trong viện của đệ ở mấy ngày đi nha."

Tiêu Chiến nhướng mày, duỗi tay búng trán đệ đệ một cái: "Người là do ta cưới vào cửa, nếu như đệ ganh tị, có bản lĩnh thì tự mình cưới lấy, đừng nhìn chằm chằm vào người của ta."

Tiêu Khang còn chưa hiểu "cưới" nghĩa là gì, có điều trong ký ức mơ hồ nhớ đến ca ca đã thành thân, nó ngây thơ nhìn Tiêu Chiến: "Ca ơi, đệ phải làm sao mới có thể cưới một Nhất Bác ca ca về được?"

Tiêu Chiến hừ một tiếng: "Nhất Bác ca ca chỉ có một trên đời, đệ không có cơ hội đâu, đệ ráng nhanh lớn đi, có khi còn kịp cưới ca ca khác đó."

Tiêu Khang nghĩ ngợi, dùng sức gật gật đầu: "Tối nay đệ phải ăn thêm một chén cơm, như vậy mới mau trưởng thành một chút."

Hai huynh đệ Tiêu Chiến còn đang trò chuyện trên trời dưới đất thì Vương Nhất Bác đã trở về, cậu hiếm khi thấy hai huynh đệ ngồi nói chuyện phiếm với nhau, vội đi qua đó, Tiêu Chiến quay đầu nhìn thấy cậu trước, Tiêu Khang thấy ca ca quay đầu cũng xoay đầu theo, nhìn thấy Nhất Bác ca ca mà mình tâm tâm niệm niệm, vội vàng nhảy xuống ghế dựa, chạy qua: "Nhất Bác ca ca, ca đã về rồi!"

Vương Nhất Bác khom lưng bế Tiêu Khang lên, Tiêu Chiến đi qua đoạt lại đệ đệ: "Nè đệ đã bao lớn rồi mà còn đòi bế hả?"

Tiêu Khang không phục: "Khang nhi mới năm tuổi thôi!"

Nói xong, Tiêu Khang giơ tay về hướng Vương Nhất Bác, muốn Nhất Bác ca ca ôm nó một cái, Tiêu Chiến duỗi tay ngăn lại, cắt đứt ý niệm này của nó: "hai người không thân chẳng quen, dù sao đệ cũng là một tiểu nam tử hán, không thể để đệ ấy ôm đệ được. Nếu đệ muốn bế thì để huynh bế đệ cũng như nhau thôi."

Tiêu Khang cau mày, không vui: "Đệ với Nhất Bác ca ca sao lại không thân chẳng quen được!"

Tiêu Chiến hừ một tiếng: "Các người cùng một mẹ sinh ra à?"

Tiêu Khang nhìn quanh một chút, thấy bọn người hầu đều đứng xa xa, mới sáp vào tai Tiêu Chiến, dùng tay che miệng, nói nhỏ: "Nhất Bác ca ca cũng là Nhị tẩu của đệ."
Tiêu Chiến thấy lạ nhướng mày, nghiêng đầu nhìn Tiêu Khang: "Ai nói với đệ vậy?"

Nhất định không phải là cha mẹ nói rồi, chẳng lẽ người hầu trong phủ đều gọi cậu theo bối phận này sao? Nếu như chỉ tính ba con dòng chính thì anh quả thật đứng hàng lão Nhị, anh đã thành thân với Vương Nhất Bác, Khang nhi gọi Vương Nhất Bác một tiếng Nhị tẩu cũng không có gì quá đáng.

Tiêu Khang thoáng nhìn qua hướng Vương Nhất Bác, lại lập tức xoay về, che miệng lại lắc lắc đầu.

Tiêu Chiến nhìn qua thấy Vương Nhất Bác đỏ mặt cúi đầu đứng ở nơi đó, liền bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là do Vương Nhất Bác tự định bối phận cho mình.

Tiêu Chiến nở nụ cười: "Khang nhi nói cũng không sai, nhưng mà, đệ phải để Nhị tẩu dành sức mới có thể làm điểm tâm cho đệ ăn được, đúng không nè?"

Tiêu Khang vừa nghe có điểm tâm, lại thập phần kích động gật gật đầu, Vương Nhất Bác xấu hổ không chịu nổi, ném lại một câu 'đi làm điểm tâm' rồi chạy mất.

Tiêu Chiến ôm Tiêu Khang ngồi xuống, bảo bọn người hầu lui xuống hết, mới mở miệng hỏi: "Lời vừa rồi chính là Nhị tẩu của đệ dạy đệ phải không?"

Tiêu Khang lộ vẻ khó xử, qua một hồi lâu, mới mở miệng nói: "Nhị tẩu không cho đệ nói với người khác."

Tiêu Chiến gật đầu nói: "Khang nhi giỏi lắm, đệ đâu có nói ra, là huynh tự mình đoán được, không tính là Khang nhi nói nha."

Tiêu Khang lập tức nhẹ nhàng thở ra, vui vẻ nói: "Vậy là Nhị tẩu sẽ không trách đệ rồi."

"Khang nhi ngoan như vậy, Nhị tẩu thương đệ còn không kịp nữa là!"

Tiêu Chiến cười nói: "Vậy sao trước đó đệ không gọi đệ ấy là Nhị tẩu?"

Tiêu Khang chép chép miệng: "Nhị tẩu không cho đệ gọi, ca ấy nói nếu để người khác biết được sẽ quở trách ca ấy."

Tiêu Chiến xoa đầu nó: "Không sao, chỉ cần đệ không nói là đệ ấy dạy đệ là được. Nếu đệ muốn gọi đệ ấy là Nhị tẩu thì cứ gọi đi."

Hai mắt Tiêu Khang sáng lên: "Thật không ạ?"

Mỗi lần nó ngầm trộm gọi Nhất Bác ca ca là Nhị tẩu, Nhất Bác ca ca đều sẽ làm rất nhiều điểm tâm ngon cho nó, thế nếu ngày nào nó cũng gọi như vậy thì có thể ăn càng nhiều điểm tâm rồi!

"Đương nhiên rồi, nếu có ai hỏi tới, hoặc là không cho đệ gọi như vậy thì đệ cứ hỏi ngược lại họ, Nhị tẩu đã thành thân với ca, sao lại không thể gọi là Nhị tẩu được chứ?"

Lời Tiêu Chiến dạy, Tiêu Khang đều ghi tạc trong lòng, có sự tự tin, nó không còn sợ nữa.
Một lát sau, Vương Nhất Bác bưng điểm tâm lại đây, Tiêu Khang ăn một miếng lại gọi một tiếng Nhị tẩu, gọi đến nỗi Vương Nhất Bác nở hoa rồ rộ trong lòng, cậu trộm nhìn Tiêu Chiến, không giống như là không cao hứng, trong lòng càng ngọt ngào hơn.

Mới đầu cậu chỉ lấy điểm tâm ra dụ Tiêu Khang gọi như vậy để tự an ủi lòng mình thôi, cậu sợ Tiêu Chiến biết được sẽ quở trách cậu tự chủ trương. Tiêu Khang ăn đến thỏa mãn, Vương Nhất Bác còn gói điểm tâm lại, bảo nó mang về mà ăn, Tiêu Khang cao hứng hoa tay múa chân, càng cảm thấy gọi Nhất Bác ca ca là Nhị tẩu là một quyết định cực kỳ sáng suốt.

Tiêu Khang đi rồi, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang ngồi một bên cúi đầu do dự nghĩ xem nên giải thích hành động của mình thế nào, cậu chống đầu, trêu đùa: "Tiểu lang quân của ta cho Khang nhi hết trơn điểm tâm rồi, vậy phải bồi thường cho ta một ít mới được đó nha."

Vương Nhất Bác bị một tiếng "Tiểu lang quân" của anh gọi đến tâm thần nhộn nhạo, trên mặt ửng đỏ, càng không dám nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến duỗi tay nhéo nhéo mặt cậu: "Tiểu lang quân xấu hổ gì vậy?"

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy trên mặt nóng ơi là nóng, hoảng loạn đứng dậy, đi vào trong phòng. Tiêu Chiến cười hai tiếng, ngồi một chỗ không nhúc nhích.

Vương Nhất Bác đi ra vài bước, lại đi trở về, từ trong lòng ngực lấy ra bùa hộ mệnh xin được ban sáng, nhét vào tay Tiêu Chiến, cái gì cũng chưa nói, lại chạy nhanh về phòng. Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ này của cậu, lại nhìn nhìn bùa hộ mệnh trong tay, cười ha hả.

Chờ đến khi cười đủ rồi, Tiêu Chiến mới đứng dậy đi vào phòng, đến cạnh Vương Nhất Bác: "Em đây là không tính nói chuyện với ta nữa sao?"

Vương Nhất Bác đẩy nhẹ anh một cái, oán trách: "Anh đã đủ chưa."

Tiêu Chiến cười: "Sao nào? Ta gọi không đúng à?" Vương Nhất Bác sao có thể tranh luận lại anh, xoay người toan đi, lại bị Tiêu Chiến giữ chặt, tiến về phía trước một bước, thuận thế ôm eo cậu: "Tiểu Lang quân đáng yêu thế này sao ta nỡ bỏ lại mà đi chứ."

Vương Nhất Bác vốn cũng không đành đoạn, nghe Tiêu Chiến nói vậy, lập tức ngẩng đầu lên, mặt đầy mong đợi nhìn Tiêu Chiến: "Hay là em trộm đi theo anh được không?"

Tiêu Chiến bị dáng vẻ nghiêm túc này của cậu chọc cười: "Em mà đi theo làm sao ta diễn được. Vì một tương lai có thể được nghe ta gọi em là Tiểu lang quân ở trước mặt người khác, em ráng nhịn một chút nha."

Vương Nhất Bác lại đẩy anh: "Rõ ràng là anh không nhịn được."

Tiêu Chiến ôm lấy cậu, liên tục đáp: "Đúng đúng đúng, là ta không nhịn được."
---

Tiêu Chiến mới khởi hành hai ngày đã truyền thư về nhà — lại bị bệnh.

Tiêu phu nhân ở trong phủ cằn nhằn cữ nhữ, oán trách lão gia lại làm Tiêu Chiến mệt nhọc.

Lần này Tiêu Chiến ra cửa, Tiêu phu nhân không yên tâm Hỉ Thước, lại phái thêm hai người đi theo hầu hạ, nào ngờ vẫn bị bệnh. Mọi người đều lo sốt vó suốt một thời gian, mong ngóng Tiêu Chiến trở về.

Vương Nhất Bác bởi vì đã sớm biết là anh giả vờ cho nên cũng yên tâm hơn trước nhiều, có điều vẫn tương tư thành bệnh, người khác nhìn vào chỉ nghĩ là do cậu lo lắng.

Tiêu Chiến dụng lại trò cũ, trước khi về nhà cố ý thức trắng một đêm, trên mặt tiều tụy hết mức, Vương Nhất Bác nhìn mà đau lòng, vội vàng kéo anh đi nghỉ ngơi, biết là anh cố tình nên chẳng thể trách anh không chịu chăm lo bản thân cho tốt.

Dưới sự "chăm sóc" của Vương Nhất Bác, bệnh của Tiêu Chiến rất nhanh đã khỏi hẳn, Hỉ Thước theo sự an bài của Tiêu Chiến, cố ý khi buôn chuyện phiếm với bọ người hầu trong nhà sẽ nói hớ ra một ít chuyện quỷ thần để lan truyền ra ngoài, đơn giản là lời của đại tiên quả nhiên linh nghiệm, mệnh của thiếu gia cần phải có phu quân xung hỉ trấn ở bên mới có thể sống lâu trăm tuổi.

Phương thức lan truyền này cực kỳ nhanh, nhất là khi trong phủ đang nhàm chán thế này, bọn người hầu lại nghe nói là hầu cận của Tiêu Chiến kể ra nên càng chắc chắn hơn, lại thấy từ khi thiếu gia ở cạnh Vương công tử, khí sắc hồng hào, thân thể khỏe mạnh hơn lúc trước khi thành thân rất nhiều, có mấy người còn thêm mắm thêm muối rồi truyền đi cho thêm phần sinh động.

Tiêu phu nhân đương nhiên cũng nghe được, hiện giờ bà không có mong cầu gì, chỉ cầu cho Tiêu Chiến và Tiêu Khang khoẻ mạnh, nghe bọn người hầu đồn đại xong, bà cũng không khỏi nhớ lại, cả hai lần ra cửa này Chiến nhi đều không dẫn Vương Nhất Bác theo, vừa xuất phát chưa bao lâu đã bị bệnh, mà năm trước cùng Vương Nhất Bác đi Dương Châu thì lại không có việc gì, tính ra đã hơn một năm rồi Chiến nhi đã khỏe mạnh hơn không ít, ở trong phủ hiếm khi sinh bệnh, sắc mặt hồng hào, đầy đặn hơn nhiều.

Tiêu phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy chí lý, kể lại cho Tiêu lão gia nghe, Tiêu lão gia nghe xong chỉ cười, không mấy để tâm.

Chỉ chờ đến khi Tiêu Chiến lại phải xa nhà, Tiêu phu nhân liền yêu cầu Vương Nhất Bác đi theo.
Tiêu Chiến ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, trong lòng mừng khấp khởi, anh biết là mẹ đã phần nào tin vào những lời đồn đãi đó mới có thể an bài như thế.

Lần này, Tiêu Chiến phải đi Tề Châu, xa hơn Dương Châu Kim Lăng rất nhiều.

Tiêu Khang thấy Vương Nhất Bác đi theo đại ca, đứng trước cửa lau nước mắt mếu máo: "Sao Nhị tẩu cũng đi rồi, không ai làm bánh điểm tâm cho con ăn nữa, hức hức."

Tiêu phu nhân thấy xe ngựa đi xa, mới hỏi Tiêu Khang: "Ai bảo con gọi như vậy hả?"

Tiêu Khang còn đang thương tâm, vừa khóc vừa trả lời: "Là do con tự gọi. Nhị tẩu đã thành thân với nhị ca, con không gọi Nhị tẩu thì gọi là gì ạ? Hay là con gọi phu quân."

Tiêu phu nhân vừa nghe, cúi mắt nghĩ ngợi: "Thôi thì gọi Nhị tẩu đi."

Lúc trước Tiêu Chiến bệnh nặng chính là nhờ xung hỉ mới khỏe lại.

Tiêu phu nhân không hề quên việc này, bà không dám phủ nhận chuyện hai người đã thành thân, dù sao Tiêu Chiến chỉ mới vừa ra khỏi cửa, nếu mình nói lời phủ nhận bị trời cao nghe thấy sẽ trách phạt Chiến nhi thì biết làm sao bây giờ.

Tiêu Chiến ngồi trong xe ngựa, hoàn toàn không khổ sở buồn bã như Tiêu phu nhân và Tiêu Khang, vui cười liên tục: "May là mẹ tin những lời này đó, bằng không lần này phải rất lâu không được ở bên em rồi."

Vương Nhất Bác cũng rất cao hứng, kỳ thật cậu cũng không thèm để ý mình sẽ đi đâu, chỉ cần đi cùng Tiêu Chiến là được.

Tiêu Chiến kéo tay Vương Nhất Bác tính toán: "Lần này ở Tề Châu sẽ tranh thủ vài ngày dẫn em đi xem chúng ta nên gầy dựng tửu lầu Phát Tài và quán điểm tâm như thế nào."

Vương Nhất Bác ngồi thẳng người, huých nhẹ Tiêu Chiến một cái: "Sao anh lại như vậy, vừa mới ra khỏi cửa đã nghĩ đến làm thế nào kiếm tiền rồi."

Tiêu Chiến không rõ nguyên do: "Chúng ta đi Tề Châu vốn dĩ là vì kiếm tiền mà. Đến lúc đó ta còn phải lo chuyện của Tiêu gia, có lẽ sẽ vắng mặt vài ngày, hiện giờ em cũng đã có chút kinh nghiệm, em đi trước xem thử thế nào. Lần này có dẫn theo cả bọn Vương Hạo, bây giờ Vương hạo cũng ra dáng chưởng quản lắm rồi, em đi cùng hắn nhìn thử, đợi ta đến rồi quyết định luôn, như thế sẽ tiết kiệm được không ít thời gian."

Vương Nhất Bác nghe anh một lời buôn hai lời bán, nghe đầy lỗ tai có hơi phiền não, bèn lẩm bẩm: "Em không nghe không nghe không nghe gì cả......"

Tiêu Chiến bắt lấy tay cậu, cố ý bày ra bộ dáng buồn bã: "Mới đó mà em đã phiền chán ta rồi sao?"

Vương Nhất Bác còn ủy khuất hơn anh: "Nếu anh lâu lâu mới nói thì đã khác, nhất định em sẽ không phiền. Nhưng mấy ngày nay anh cứ nói chuyện làm ăn với em, em có màng gì tới làm ăn lớn đâu chứ."

Tiêu Chiến đảo tròng mắt: "Vậy là em muốn ta hôn hôn em chứ gì?"

Vương Nhất Bác đỏ mặt, cắn cắn môi lại nhả ra: "Anh đừng hỏi thẳng thừng như vậy có được không? Hỏi như vậy làm em thẹn lắm."

Tiêu Chiến gật gật đầu, bày ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Có lý."

Vương Nhất Bác thấy anh gật đầu mà vẫn không hôn mình, thầm mắng ngốc tử, nghĩ lần sau nhất định phải cho nhịn, buộc Tiêu Chiến phải cầu xin mình mới chịu đồng ý, nhưng lại buồn rầu, mình làm gì có cơ hội ấy, lần nào cũng là mình không nhịn được trước.

Vương Nhất Bác còn đang suy nghĩ, Tiêu Chiến nâng cằm cậu lên, cắn nhẹ lên môi cậu một cái: "Sao nói chuyện với ta mà lại thất thần? Phải phạt."

Vương Nhất Bác không kìm được nhếch khóe miệng, tay nắm áo bên hông Tiêu Chiến, có chút chờ mong nhìn anh: "Phạt cái gì vậy?"

Tiêu Chiến còn chưa kịp nói, đột nhiên thấy cậu đổi sắc mặt, hoài nghi hỏi: "Không phải là bắt em gảy bàn tính đó chứ?"

Tiêu Chiến nhăn mặt: "Ở trong lòng em ta khó hiểu phong tình tới vậy sao?"

Vương Nhất Bác nhớ tới dáng vẻ gần đây Tiêu Chiến đốc thúc mình tính sổ, cảm thấy rất có khả năng anh sẽ làm ra chuyện như vậy, vì thế gật gật đầu.

Tiêu Chiến hừ một tiếng: "Hôm nay mà em không nghĩ ra cách dỗ dành ta thì ta giận luôn cho em coi."

Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn anh trong chốc lát, đột nhiên tiến đến hôn anh một cái, Tiêu Chiến nhịn xuống rung động trong lòng: "Ta không dễ dụ như vậy đâu."

Vương Nhất Bác ngồi thẳng người: "Vậy để em nghĩ kỹ xem sao."

Rất nhanh, đã tới khách điếm, Vương Nhất Bác mượn phòng bếp làm hai món ăn cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vừa ăn vừa lắc đầu: "Nhiêu đây vẫn chưa đủ."

Vương Nhất Bác múc canh cho anh: "Em biết rồi! Em chỉ muốn cho anh ăn nhiều một chút mới khỏe được, bằng không bao nhiêu công sức trước kia đều uổng phí."

Tiêu Chiến ăn canh, lắc đầu: "Không đâu, dù có sinh bệnh ta cũng sẽ gạt bọn họ."

Chờ người hầu thu dọn chén đũa ra ngoài xong, Tiêu Chiến vẻ mặt chờ mong nhìn Vương Nhất Bác, chỉ thấy Vương Nhất Bác lựa một bộ xiêm y đi ra sau bình phong.

Tiêu Chiến vừa thấy động tác quen thuộc liền phỏng đoán: "Chắc không phải là định nhảy múa cho ta xem chứ?"

Giọng Vương Nhất Bác vọng ra từ sau bình phong: "Đúng rồi ạ, trước kia anh thích nhất em nhảy múa còn gì."

Tiêu Chiến nhíu nhíu mày, hoài nghi hồi tưởng lại, ủa có hả ta Tiêu Chiến hồi tưởng tới dáng nhảy múa của Vương Nhất Bác, hảo ý nhắc nhở: "Hình như lâu rồi em không luyện đó em."

Vương Nhất Bác thập phần thản nhiên: "Ờ ha, gần đây đều bận rộn chuyện tửu lầu với quán điểm tâm, không rảnh mà luyện tập. Mà thôi không quan trọng đâu, trước khi em học nhảy múa anh đã thích rồi mà, mỗi khi xem đều thần hồn điên đảo cả lên."

Cậu nhớ rất rõ, mỗi khi cậu nhảy múa Tiêu Chiến đều rụt rè ngồi ở đó nhìn, nhưng ngoài mặt vậy thôi, tới ban đêm lại không sao nhịn được nữa, đấy không phải thần hồn điên đảo thì là cái gì?

Tiêu Chiến nhăn cả khuôn mặt lại, rốt cuộc là anh mất trí nhớ hay là Vương Nhất Bác học nghệ chưa tinh, dùng nhầm thành ngữ? Có điều anh còn chưa kịp nói gì, Vương Nhất Bác đã thay xong đồ đi ra.
Bộ đồ này thậm chí còn không bằng bộ vừa rồi cậu mới mặc, Tiêu Chiến thầm nghĩ nếu Vương Nhất Bác mặc đồ nhảy không đẹp thì không biết cậu thay quần áo ra để làm gì.

Đến khi tập trung nhìn vào mới phát hiện, tay áo và vạt áo Vương Nhất Bác đều có chỗ bị xé rách, chắc là mới xé tức thì.

Tiêu Chiến bừng tỉnh đại ngộ, đây là do cậu tiếc đồ đẹp, cố ý tìm một bộ xấu xấu mà xé, có lẽ cậu cảm thấy mặc đồ rách có thể gợi lên lòng thương hại của mình chăng? Hừ! em ấy sai rồi, lần này không dễ gì dụ dỗ được anh đâu, nhất định phải bắt em ấy tốn tâm tư dỗ ngon dỗ ngọt mình mới được.

Vương Nhất Bác nhảy múa xong rồi, cũng mặc kệ Tiêu Chiến vẫn đạm nhiên ngồi ở đó, cảm thấy mỹ mãn quay về phía sau bình phong thay quần áo.

cậu thừa biết, với một người khó hiểu phong tình như Tiêu Chiến thì bây giờ khó mà có phản ứng, phải đợi đến tối mới có thể nhìn thấy hiệu quả to lớn của điệu nhảy này.

Tiêu Chiến vẻ mặt kinh ngạc nhìn thấy cậu không đếm xỉa tới anh mà đi rồi, đợi một lát vẫn không nhịn xuống được: "Ủa kết thúc rồi hả em?"

Vương Nhất Bác đang ỷ vào anh sẽ không thật sự giận dỗi, ỷ vào anh cưng chiều cậu hết mực đấy à? Nên bây giờ mới đối phó qua loa có lệ với anh như vậy.

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói vậy cứ ngỡ là anh nuối tiếc, trong lòng mừng thầm, quả nhiên mình đoán không sai, anh thích nhất là chiêu này.

Vương Nhất Bác trả lời theo định liệu trước: "Em hiểu anh quá mà." Nói xong, cậu liền đi rửa mặt.

Tiêu Chiến không hiểu gì thấy cậu rửa mặt xong nằm lên giường, cũng chỉ tự mình đi rửa mặt, tính toán chờ lát nữa mới nói chuyện rõ ràng với cậu, rằng xem nhẹ anh như vậy là không được.

Chờ Tiêu Chiến nằm vào ổ chăn, còn chưa kịp mở miệng, Vương Nhất Bác liền tới cởi đai lưng của anh, một tay kia đã tự cởi đai lưng của mình, còn rất tự tin nói: "Đủ lâu rồi, anh cũng nên hiểu đi chứ."

Tiêu Chiến khí huyết dâng lên, xoay người đè người kia xuống, Vương Nhất Bác lại giúp anh cởi quần áo, Tiêu Chiến hồi tưởng lại trước đó, mới hiểu ra, cúi người xuống nói nhỏ bên tai: "Tuy rằng em có hiểu lầm ý của ta một chút, nhưng em làm thế này thì ta thích lắm."

Vương Nhất Bác vẫn còn đắm chìm trong ý nghĩ :"quả nhiên mình đoán không sai", căn bản không nghe thấy Tiêu Chiến đang nói gì.

Qua hồi lâu, Tiêu Chiến ôm người vào trong ngực, thập phần thoả mãn: "Coi như em dỗ được ta, ta sẽ không giận em nữa."

Vương Nhất Bác khép mắt lại có hơi mệt nhọc, hừ một tiếng: "Em không phải muốn dỗ dành anh, em vì muốn chứng minh anh thật sự khó hiểu phong tình."

Tiêu Chiến tuy không rõ làm cách nào Vương Nhất Bác lại xâu chuỗi các sự việc lại như vậy, nhưng anh cũng không để ý, chỉ thấp giọng nói: "Coi bộ đúng thật, vậy sau này em nhớ phải chứng minh thêm nhiều lần nữa để nhắc nhở ta nghen."

Vương Nhất Bác nghe anh thừa nhận bản thân sai lầm, trong lòng vui vẻ, lại ôm chặt anh hơn, ngoan ngoãn đáp lời: "Dạ."
---
Thực ra vị đại tiên kia nói Vương Nhất Bác có số vượng phu là sự thật, chuyện tâm linh không thể đùa, bằng không Tiêu Chiến đã không làm ăn thắng lợi như vậy..

Vương Nhất Bác oán thì oán, vẫn ngoan ngoãn dẫn theo bọn Vương Hạo đi xem cửa hàng, cậu nhớ lại những gì Tiêu Chiến đã dạy, thập phần nghiêm túc, cũng luôn luôn nhớ rõ muốn mở tửu lầu và cửa hàng thì phải chú ý những điểm gì.

Tới Tề Châu, bộn bề nhiều việc, Tiêu Chiến bận đến khuya mới có thể hồi phủ, trong lòng áy náy không thôi, bữa tối cũng không kịp ăn cùng nhau, sợ là Vương Nhất Bác nhớ anh sắp khóc nhè tới nơi rồi.

Nào ngờ, anh vào sân, bên trong im ắng, hỏi gã sai vặt thì, ơ kìa! Người vẫn chưa về.

Tiêu Chiến vào nhà nhìn quanh trong chốc lát, nhịn không được ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, có hơi lo lắng, Lục Tùng chạy vào: "Thiếu gia ơi, không xong rồi, Vương công tử bị nhốt ở thanh lâu."

Tiêu Chiến đại kinh thất sắc: "Sao lại thế!"

Giữa thanh thiên bạch nhật mà có thể bị cướp đi dễ như vậy sao? Đám thị vệ bị mù hết rồi à? Lục Tùng thở hổn hển, giải thích: "Trên đường về Vương công tử thấy thanh lâu náo nhiệt nên muốn đi thử, tới giờ vẫn kẹt lại trong phòng, những cô nương kia cứ lôi kéo cậu ấy, nhất thời cậu ấy không thoát ra được."

Tiêu Chiến quản chuyện làm ăn buôn bán mấy năm nay, lại chưa từng vào thanh lâu bao giờ, phàm là phải đi thanh lâu bàn việc, anh đều phái người khác đi, ai ngờ lần đầu tới thanh lâu lại là tới cứu thê tử.

Tiêu Chiến trong lòng ngũ vị tạp trần, đứng trước cửa thanh lâu ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu, nhịn không được thở dài.

Cô nương đứng ở cửa vừa thấy Tiêu Chiến liền nhanh qua tiếp đón, Lục Tùng vội ngăn ở phía trước: "Bọn ta đã có phòng rồi." Nói xong, quen cửa quen nẻo dẫn Tiêu Chiến lên trên lầu.

Tiêu Chiến mím chặt môi, mặt mày lạnh lùng không cảm xúc, nhưng khí chất quanh thân và khuôn mặt tinh xảo làm cho bao nhiêu cô nương phải dừng chân ngoảnh lại, đưa mắt nhìn theo.

Tiêu Chiến mắt nhìn thẳng đi theo Lục Tùng vào phòng, đẩy cửa phòng ra liền thấy Vương Nhất Bác cùng bọn Vương Hạo đang ngồi ở giữa, hoàn toàn không thảm thương như anh tưởng tượng, chỉ là mấy cô nương thập phần tha thiết rót rượu nói chuyện phiếm với nhau.

Tiêu Chiến ghé mắt liếc Lục Tùng một cái, Lục Tùng đứng một bên cúi đầu, không dám nhìn anh.

Tiêu Chiến liền hiểu ra, làm gì có cô nương nào quấn lấy người không chịu thả, sợ là tiểu lang quân ngốc nhà anh ở đây cùng người ta chơi đùa vui vẻ ăn uống thỏa thuê, hắn ta không cách nào dẫn về. Tiêu Chiến cũng không trách Lục Tùng, chỉ nhấc chân sang chỗ Vương Nhất Bác.

Bọn Vương Hạo tuy uống rượu nhưng còn chưa say, thấy Tiêu Chiến tới, vội vàng đứng dậy nép sang một bên.

Vương Nhất Bác hiển nhiên đã hơi say, nằm trên ghế, rũ đầu xuống, thấy Tiêu Chiến đi tới thì cười ngớ ngẩn: "Tiêu Chiến? anh đẹp quá đi à."

Những cô nương kia trong lòng cũng nghĩ như vậy, khó có dịp được gặp một khách nhân tuấn tú đến vậy, các cô nương cũng có hơi kích động, sôi nổi cầm rượu lại đón tiếp.

Các cô nương vây lại, chặn mất tầm mắt Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác có chút bất mãn đứng dậy, lảo đảo lắc lư đi tới kéo mấy cô nương kia: "Mấy người tránh ra coi, đây là của ta."

Tiêu Chiến cũng thuận thế né tránh những cô nương đó, kéo tay Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác lập tức ngã vào lòng ngực anh, chốc sau lại run rẩy đứng lên, chụt một cái hôn lên mặt Tiêu Chiến.

Tuy rằng không phải lần đầu bị hôn, chuyện thân mật hơn thế này cũng đã làm qua rồi, nhưng ở trước mắt bao người, mặt Tiêu Chiến vẫn đỏ lên.

anh không nhìn bất luận kẻ nào, chỉ xoay người ngồi xổm xuống, để Vương Nhất Bác ghé vào lưng mình, sau đó cõng người lên, đi ra ngoài.

Các cô nương có chút luyến tiếc công tử tuấn tú như vậy mới vừa đến lại phải đi, nhưng vị khách này trông có vẻ không dễ thương lượng, cho nên các nàng cũng không dám giữ lại, chỉ trơ mắt nhìn anh cõng người đi.

Tiêu Chiến cõng Vương Nhất Bác ra khỏi thanh lâu, chờ bọn Vương Điềm đuổi kịp mới cùng nhau đỡ Vương Nhất Bác vào xe ngựa.

Vương Nhất Bác ở trong xe ngựa quơ chân múa tay hát hò những bài mà cậu vừa nghe được, Tiêu Chiến ngồi một bên lạnh mặt.

Chờ đến khi xuống xe ngựa, Tiêu Chiến không cõng Vương Nhất Bác nữa mà để bọn Vương Hạo đỡ cậu đi, Vương Nhất Bác không chịu, lảo đảo lắc lư chạy đến cạnh Tiêu Chiến, té ngã trên đất, ôm chân anh: "Tiêu Chiến cõng em, cõng em."

Hỉ Thước bị náo nhiệt hấp dẫn ra ngoài nhìn thấy cảnh này, lại xem sắc mặt thiếu gia nhà mình mà lo sợ thay Vương công tử, vội qua nâng người dậy, dỗ dành mãi mà cậu vẫn không chịu, chỉ túm Tiêu Chiến không chịu bỏ ra.

Người say rượu khí lực đặc biệt lớn, Tiêu Chiến tránh không thoát được cậu, chỉ đành nhận mệnh ngồi xổm xuống cõng cậu.

Tiêu Chiến đi vào trong sân không nói gì, Vương Nhất Bác lại ở trên lưng anh quơ tay múa chân, thấy Tiêu Chiến không đáp lại, liền cắn lỗ tai anh: "Hay không? Em hát nghe hay không hả?"

Mặt Tiêu Chiến lại đen vài phần, Hỉ Thước vội giải tán mọi người, lẳng lặng đi lấy nước ấm, vờ như không nhìn thấy gì.

Hỉ Thước để nước ấm lại rồi đi ngay, Tiêu Chiến không ai giúp đỡ, Vương Nhất Bác dính trên người anh không chịu xuống, Tiêu Chiến cực kỳ bất đắc dĩ: "Em buông ta ra đi, lau người cái đã, hôi muốn chết."

Tay chân Vương Nhất Bác bấu víu lấy Tiêu Chiến, làm anh đi không nổi: "Không được, anh gạt em, em không bỏ ra đâu!"

Tiêu Chiến muốn dùng sức bẻ tay cậu ra, lại không sao bẻ nổi: "Ta không lừa em, để ta lau giúp em."

Vương Nhất Bác vẫn không chịu buông ra: "Em không tin, anh cứ thế này mà lau, em muốn ôm lau."

Tiêu Chiến thở dài, mới vừa rồi ở thanh lâu còn chưa điên tới vậy, rốt cuộc là nốc hết bao nhiêu rượu rồi, là do tác dụng chậm nên mới thế này sao?

Vương Nhất Bác thấy anh bất động không nói lời nào, liền hôn anh, hôn từ trên mặt hôn đến trên cổ, hôn trở lại môi, Tiêu Chiến một tay nâng cậu, một tay cởi quần áo cậu: "Thế thì đừng trách ta."

Tiêu Chiến đặt Vương Nhất Bác lên giường, bò xuống, ném áo ngoài của cậu ra sau giường, lại cởi áo trong của cậu.

Vương Nhất Bác thật ra rất ngoan ngoãn phối hợp, Tiêu Chiến nhân lúc cậu nâng tay lên, vội nhỏm dậy với tới chậu nước ở mép giường, nước ấm ở bên trong đã sắp nguội tới nơi.

Tay mới bắt được khăn, Tiêu Chiến còn chưa kịp vắt khô, Vương Nhất Bác lại nhảy dựng lên từ phía sau ôm lấy anh, đôi tay ôm cổ Tiêu Chiến thật chặt, siết đến nỗi suýt chút nữa Tiêu Chiến trợn trắng mắt, Tiêu Chiến vừa kéo cánh tay cậu vừa thở phì phò mắng: "Kiếp trước em là con rắn hả?"

Vương Nhất Bác lại nói: "Em không hôi, không có hôi, anh mau ngửi ngửi xem."

Tiêu Chiến kéo tay cậu: "Em siết ta muốn tắt thở tới nơi rồi còn ngửi cái gì nữa mà ngửi!"

Vương Nhất Bác tựa hồ phản ứng lại, vội buông tay ra, còn không đợi Tiêu Chiến kịp thở, xoay người anh lại, ngồi vào trong lòng anh: "Thế bây giờ thì sao? Ngửi thấy chưa? Thơm hong thơm hong?"

Tiêu Chiến cầm lấy khăn vói vào trong lau cho cậu: "Hôi!"

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn chính mình, Tiêu Chiến cũng theo tầm mắt cậu nhìn xuống dưới, trung y Vương Nhất Bác rộng mở, ngực trắng bóng lộ ra bên ngoài, hơi thở Tiêu Chiến cứng lại, ngẩng đầu lên, nghiêm túc dùng khăn tiếp tục lau cho cậu, thầm than chính mình mắc tội.

Vương Nhất Bác quấy phá đủ rồi, dần thanh tỉnh một chút, cũng không náo loạn nữa, ngoan ngoãn ngồi ở đó để Tiêu Chiến lau cho cậu.

Tiêu Chiến liền nhét khăn vào tay cậu: "Em tự lau đi."

Vương Nhất Bác không chịu cầm lấy, lại kêu la: "Tiêu Chiến lau, muốn Tiêu Chiến lau."

Mắt thấy cậu lại sắp làm ầm ĩ, Tiêu Chiến vội lấy khăn về, tiếp tục nhận mệnh mà lau.

Tiêu Chiến trong lòng nhộn nhạo, cũng lau không mấy chuyên tâm, cảm giác nước ấm đã nguội đi, liền ném khăn vào trong chậu, nằm ngã ra sau, Vương Nhất Bác ngã vào trên người anh.

Vương Nhất Bác không giống như ngày xưa, cũng không còn thẹn, đoán được kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, còn cười đến vui vẻ, chủ động ôm Tiêu Chiến cọ cọ nhẹ nhàng.

Tiêu Chiến nghiêng người, đè cậu dưới thân, Vương Nhất Bác không xấu hổ không né tránh, còn thúc giục anh mau mau một chút. Lăn lộn cả đêm, khi thức dậy Vương Nhất Bác liền phát giác có gì đó sai sai, chuyện tối qua cậu vẫn chưa quên hết, xấu hổ đỏ bừng mặt, kéo chăn che mặt mình lại.

Tiêu Chiến từ từ tỉnh lại, thấy cậu như vậy, cười nói: "Em còn biết xấu hổ cơ đấy!"

Vương Nhất Bác xoay người, nhanh chóng sáp qua ôm lấy anh, vùi đầu vào vai anh: "Em sai rồi, lần sau em không dám nữa."

Tiêu Chiến để cậu ôm, hai người không mặc gì ôm nhau da thịt liền kề, Tiêu Chiến đặt tay lên eo Vương Nhất Bác: "Không biết đêm qua ta hầu hạ em có tốt không vậy?"

Vương Nhất Bác cũng không đáp, trên mặt nóng đến đỏ bừng, nóng đến nỗi Tiêu Chiến nhịn không được cười rộ lên: "Ta còn giấu mấy vò rượu ngon, chi bằng ngày khác lấy ra cho em nếm thử nhé?"

Vương Nhất Bác cắn nhẹ  vai Tiêu Chiến một cái, mềm giọng: "Anh còn nói nữa!"

Hai người lại ở trên giường cười cợt hồi lâu mới ngồi dậy.

Thức dậy trễ, Hỉ Thước cũng không lấy làm lạ, tiến vào hầu hạ hai người rửa mặt, lại vội bưng đồ ăn sáng tới: "Ăn ít thôi ạ, lát nữa là có thể dùng cơm trưa rồi."

Vương Nhất Bác cúi đầu, không dám nhìn Hỉ Thước, Hỉ Thước còn đẩy canh ngon tới trước mặt cậu: "cậu, tỉnh lại có bị đau đầu không? Uống chút canh này sẽ khỏe hơn đấy."

Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Đầu không đau."

Lại ngoan ngoãn nâng chén canh uống vào trong bụng, quay đầu nhìn nhìn Tiêu Chiến vẫn đang húp cháo: "Anh dùng xong cơm trưa lại đi ra ngoài sao ạ?"

Tiêu Chiến buông chén đũa, ngồi đoan chính nhìn cậu: "Hôm nay trễ rồi, ta không đi cửa hàng nữa. Lát nữa cùng em ra đường xem nên chọn vị trí tửu lầu ở đâu."

Vương Nhất Bác gật gật đầu, Tiêu Chiến lại nói: "Vẫn nên quyết định xong sớm một chút, nếu để em tự đi tìm thì không biết lần tới lại đi tới đâu hốt em về."

Màu đỏ vừa xuống chưa bao lâu lại bò lên mặt Vương Nhất Bác: "Em chỉ hơi tò mò nên mới vào xem thử thôi."

Tiêu Chiến hừ một tiếng: "Nếu không phải vì tò mò thì thật khó lường!"

Vương Nhất Bác do dự một phen, thế là mở miệng nói: "Nơi đó em đều giúp anh nhìn qua, cũng không có gì ghê gớm, anh không cần phải đi nữa."

Tiêu Chiến cười, nghiêng đầu nhìn cậu: "Em thật đúng là tri kỷ, em chơi đã đời rồi lại không cho ta đi."

Vương Nhất Bác chột dạ không dám nhìn anh, chỉ nhìn chằm chằm bánh bao trước mặt: "Thì ở đó chỉ có mấy cô nương hát hát múa múa, em cũng biết làm vậy, anh muốn xem thì để em nhảy cho người xem là được."

Tiêu Chiến gật gật đầu: "Thôi không nhọc phiền em, tuy ta chưa từng đi thanh lâu nhưng cũng thường thấy cô nương trong lâu nhảy múa, có khi hẹn người ở tửu lầu bàn việc, sẽ kêu thêm cầm sư hoặc là vũ nương, ca nương đều có cả."

Hôm qua Vương Nhất Bác đi thanh lâu, được biết đến những cô nương kiều mị tận xương, biết đến cái gì gọi là câu dẫn người thực sự, làm sao chịu để cái người không chịu nổi câu dẫn như Tiêu Chiến gặp những cô nương đó, vạn nhất bị câu đi mất thì làm sao: "Vậy lần tới anh dẫn em theo đi, em nhảy cho mà xem."

Tiêu Chiến không rõ cậu lại nghĩ gì, nhíu mày chọt trán cậu một cái: "Em chịu đi, nhưng ta không chịu. chồng ta của ta sao có thể nhảy múa cho người khác xem?"

Vương Nhất Bác nghĩ ngợi: "Thế em đi theo bên cạnh anh, giả bộ là người hầu của anh."

Tiêu Chiến sao lại không rõ tâm tư của cậu: "Muốn trông chừng ta à?"

Vương Nhất Bác thẳng thắn thành khẩn gật gật đầu, Tiêu Chiến cười: "Sao em không nghĩ mà xem, lúc trước ta đã gặp qua rất nhiều, nếu như thật sự thích những người đó thì làm sao còn tới lượt em."

Vương Nhất Bác nhớ tới những cô nương phong tình vạn chủng đó, ủ rũ xụ mặt, Tiêu Chiến cúi người qua, nhéo nhéo chóp mũi cậu: "Ta không thích nữ tử, ta chỉ thích em, ngốc ạ!".

Tiêu Chiến dẫn theo Vương Nhất Bác định ra vị trí tửu lầu và quán điểm tâm, đợi đến khi Vương Nhất Bác và nhóm đầu bếp nghiên cứu chế tạo ra mấy món ăn và điểm tâm mới xong hai người mới trở về Giang Châu.
Lần này đi ra ngoài gần nửa năm, Tiêu Chiến lại không sinh bệnh, Tiêu phu nhân cũng không thể không tin uy lực của phu quân xung hỉ.

Tiêu phu nhân lại tìm vị đại sư kia, muốn nhờ ông dựa theo bát tự tìm về một nữ tử, bà vẫn chưa từ bỏ ý định tìm con dâu.

Đáng tiếc Tiêu Chiến đã nhanh hơn bà một bước, sớm đi tìm vị đại sư kia, đại sư liền hồi Tiêu phu nhân: "Một núi không dung hai hổ, đã có mẫu hổ trấn há dung người khác ước ao, nếu như tự chủ trương sẽ là khủng hại đối với Tiêu thiếu gia."

Tiêu phu nhân nghe ông ta nói vậy, lòng mang lo sợ, may là mình chậm tay một chút, chưa tìm dâu về trong nhà hại con, bà vội vàng kể lại những việc này cho lão gia, Tiêu lão gia hiện giờ cũng bán tín bán nghi, nhưng bị Tiêu phu nhân khuyên lơn cũng không vội vã tìm vợ cho con trai nữa.

Mà Vương Nhất Bác cũng cảm nhận được thái độ của Tiêu phu nhân đối với cậu thay đổi, mới đầu bà cũng không để cậu vào mắt, chỉ vì cậu chăm sóc cho con bà khỏe mạnh mới đối với cậu tử tế một chút, nhưng rốt cuộc chỉ xem cậu như hạ nhân mà đối đãi.

Hiện giờ biết cậu trấn bên cạnh con bà mới không hại được cậu, thái độ đương nhiên sẽ tốt hơn một chút. Tiêu phu nhân lâu lâu lại sai người đem đồ qua tặng cho cậu, thái độ ẩn ẩn như đã thật sự xem cậu là con dâu.

Vương Nhất Bác thụ sủng nhược kinh, lần đầu nhận đồ Tiêu phu nhân đưa tới, kích động đến ngủ không yên, suốt đêm làm bánh điểm tâm, sáng sớm hôm sau liền bưng qua đó, khiến Tiêu Chiến ghen ghét không thôi.

"Rõ ràng công lao lớn nhất thuộc về ta, sao em không cảm tạ ta mà lại đi lấy lòng mẹ ta?"

Tiêu Chiến vẻ mặt buồn ngủ ngồi bên cạnh, nếu không phải Vương Nhất Bác bảo không được phụ thì anh rất muốn giúp Vương Nhất Bác làm cho xong quần áo trên tay.

"Phu nhân một lòng mong anh bình an khỏe mạnh, hiện giờ bà đã bỏ qua thân phận mà đối xử tốt với em, thế thì em đối tốt với bà cũng là chuyện thường tình mà thôi." Vương Nhất Bác tinh thần sáng láng mà xe chỉ luồn kim, khuyên Tiêu Chiến tự đi ngủ trước.

Ban sáng lúc đưa điểm tâm đi, Tiêu phu nhân ăn xong rất thích, biết cậu dụng tâm, lại tặng không ít trang sức cho cậu, thậm chí năm chiếc vòng đeo trên tay cũng tháo ra đưa cho cậu.

Tiêu Chiến thập phần bất đắc dĩ, lại rất chi là ủy khuất: "Em muốn cảm tạ mẹ thì đi mua một bộ là được, hoặc là bảo Hỉ Thước làm cho mẹ một bộ, ban ngày em phải đi tửu lầu, ban đêm còn phải may quần áo, thời gian đâu mà để ý tới ta nữa."

"Đương nhiên là khác nhau rồi, tự mình làm mới có thể biểu đạt tâm ý. Anh cứ ngủ trước đi, không cần chờ em." Vương Nhất Bác làm liền tay không ngừng, trong miệng lại thúc giục Tiêu Chiến nhanh đi ngủ.

Tiêu Chiến cũng ngoan cố như cậu , chỉ muốn ngồi chờ cạnh bên. Qua mấy ngày, quần áo đã làm xong, Vương Nhất Bác gấp không chờ nổi đem qua tặng, Hỉ Thước theo lời Tiêu Chiến bày mưu tính kế cũng đi theo.

Vương Nhất Bác dâng quần áo lên, Tiêu phu nhân đầu tiên là cả kinh cậu lại tặng quà đáp lễ, bà nhìn ra, Tiểu tử Vương Nhất Bác này là đứa thành thật, được mình cho một chút đồ vật lại muốn báo đáp ngay, thành ý và vui mừng trong mắt cũng không phải giả tạo, sau đó nhớ tới thân thế của cậu, trong lòng cũng hơi chút tiếc thương.

Tiêu phu nhân mở quần áo ra, nhìn thấy đường may  thập phần dụng tâm, đến chất liệu cũng cực kỳ tốt, kiểu áo này trông là lạ không thường thấy ở Giang Châu.

Tiêu phu nhân vừa lòng gật gật đầu, Hỉ Thước vội chen vào nói: "Thưa phu nhân, đây là áo do chính tay Vương công tử may, kiểu dáng này rất thịnh hành ở Tề Châu đấy ạ."

Vương Nhất Bác không ngờ tới Hỉ Thước sẽ nói trắng ra như vậy, hoang mang rối loạn muốn cản lại nhưng làm sao mà ngăn cho được, Tiêu phu nhân nhìn thấy hết trong mắt, càng thêm vừa lòng, cười: "Tâm ý bậc này sao lại không cho Hỉ Thước nói cơ chứ?"

Vương Nhất Bác cúi đầu: "Phu nhân đối với con tốt như vậy, những thứ này có sá gì đâu."

Tiêu phu nhân vẫy tay, gọi Vương Nhất Bác đi đến cạnh mình, lại kéo cậu ngồi ở bên người, mới ôn nhu nói: "Kêu phu nhân nghe xa lạ lắm con ạ, cứ theo Chiến nhi gọi mẹ là được rồi."

Vương Nhất Bác hơi chút khiếp sợ ngẩng đầu nhìn bà, trong mắt ngập tràn vui sướng, thấy bà vẫn cười tủm tỉm nhìn mình, hốc mắt nóng lên, nhút nhát sợ sệt kêu một tiếng: "Mẹ." Tiêu phu nhân cười vỗ vỗ tay cậu.

Đến khi Vương Nhất Bác trở về sân nhà mình vẫn còn thấy khiếp sợ, cậu tự véo đùi mình một cái, đau đớn giúp cậu biết được là mình không phải nằm mơ, cậu hoảng hốt hồi lâu, không còn tâm tư đi tửu lầu, chỉ ở trong viện chờ Tiêu Chiến trở về.

Vì ngủ muộn suốt mấy ngày liền mà giờ phút này Vương Nhất Bác cực kỳ mỏi mệt, dùng cơm trưa xong là ngủ ngay, chờ đến khi tỉnh ngủ, lại giống như rất lâu trước đây, một mực ngồi trong sân chờ Tiêu Chiến trở về. Tinh mắt nhìn thấy Tiêu Chiến xuất hiện ở đằng xa, cậu vội chạy qua, Hỉ Thước dẫn theo mọi người lui xuống.

VươngNhất Bác hơi hưng phấn kéo tay Tiêu Chiến: "Chiến ca, phu nhân bảo em gọi bà bằng mẹ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro