Xung hỉ - chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở Dương Châu hai tháng, mới đó mà sắp ăn Tết tới nơi, Tiêu Chiến vẫn thoái thác không chịu trở về.

Chuyện của Tiêu gia kỳ thật đã giải quyết xong xuôi tự bao giờ, Tiêu Chiến dùng tiền của mình mua hai gian cửa hàng cho Vương Nhất Bác đứng tên, bắt đầu với việc bán điểm tâm.

Tiêu Chiến mời một đầu bếp, mỗi ngày đều dẫn Vương Nhất Bác qua đó, Vương Nhất Bác và đầu bếp cùng nhau thảo luận, cùng nhau làm điểm tâm, cửa hàng lại mời khách đến để chiêu đãi.

Điểm tâm không có mấy người ngồi lại quán ăn, đều là mua xong rồi đi, hai cửa hàng tuy nhỏ nhưng thật ra cũng đủ dùng.

đầu bếp Trương am hiểu các món điểm tâm Dương Châu, còn Vương Nhất Bác thì quen làm điểm tâm Giang Châu.

Hai người mới đầu mạnh ai nấy làm một ít điểm tâm, trong đó các món của đầu bếp Trương tương đối bán chạy hơn một chút. Tiêu Chiến liền phái người đến cửa hàng giả làm khách nhân, xếp hàng, thường xuyên mua chút điểm tâm của Vương Nhất Bác làm.

Vương Nhất Bác biết được, đỏ mặt trách cứ Tiêu Chiến: "Anh đừng làm loạn như vậy, người Dương Châu thích ăn điểm tâm Dương Châu là bình thường, anh đâu cần phải như thế."

Tiêu Chiến cười: "Ta làm vậy không phải để an ủi em sao, mà gần đây ta cũng thật sự thích ăn mấy món điểm tâm đó, với cả, người khác thấy bán đắt mới có thể thu hút khách nhân thật sự."

Vương Nhất Bác nghe có vài phần đạo lý, nên cũng không ngăn trở anh, chỉ cùng đầu bếp Trương thương lượng, làm ra nhiều món mới mẻ đa dạng.

Vì thế hai người bàn tính một thời gian, thật đúng là tìm ra hai loại điểm tâm mới, chính là sửa điểm tâm Giang Châu theo khẩu vị Dương Châu, thay đổi hình dạng, thay đổi tên, thế là mang lên quầy.

Bởi vì là điểm tâm mới, chưa bao giờ nghe qua tên nên rất nhiều người không dám nếm thử, Tiêu Chiến liền cắt điểm tâm thành nhiều miếng nhỏ, đặt lên quầy cho khách thử miễn phí, lại nhân lúc đông khách, sai người bưng điểm tâm cho những người đang chờ để trấn an khách nhân luôn tiện cho họ nếm thử, có vài khách chờ không kịp, cảm thấy hương vị điểm tâm này cũng khá ngon, liền mua điểm tâm mới rồi đi.

Rất nhanh, điểm tâm Vương Tiêu dần dần có danh khí, khách nhân nối liền không dứt, Tiêu Chiến muốn tuyển thêm một đầu bếp hỗ trợ, đầu bếp Trương liền đề cử chính con mình, Tiêu Chiến thật ra rất vui khi dùng người cùng một nhà, những người khác thì không biết thế nào chứ người một nhà làm chung cửa hàng thì sẽ ổn định hơn.

Ngoài ra, còn tuyển thêm một đầu bếp họ Lưu, hai người hiện giờ còn ở Dương Châu, nhưng sớm muộn vẫn phải quay về Giang Châu, đương nhiên nhân sự sẽ không đồng đều.

Có thêm nhân lực, Vương Nhất Bác cũng nhàn rỗi hơn rất nhiều, trước kia cậu suốt ngày ở cửa hàng bận rộn đến chân không chạm đất, còn muốn bận rộn hơn cả Tiêu Chiến, lần nào Tiêu Chiến cũng phải thúc giục nhiều lần mới chịu lưu luyến rời khỏi cửa hàng, thực sự đã bỏ bê Tiêu Chiến hồi lâu.

Sau khi được nhàn rỗi, Vương Nhất Bác mới nhớ tới cảm giác của Tiêu Chiến, liền thập phần áy náy, Tiêu Chiến thì lại rất cao hứng thấy cậu có thể tìm được chuyện mà mình thích làm.

Những khi nhàn rỗi một chút, Tiêu Chiến lại dạy Vương Nhất Bác học chữ tính sổ.

Vương Nhất Bác không mấy hứng thú với những việc này, một lòng chỉ nghĩ về cửa hàng.

Tiêu Chiến thập phần bất đắc dĩ: "Em không biết chữ, không biết tính sổ, tiền thu được từ cửa hàng sẽ bị người ta lừa mất đấy."

Vương Nhất Bác đang bấm hạt bàn tính, lẩm bẩm: "Không phải còn có anh sao?"

Tiêu Chiến đương nhiên là nghe thấy, nhéo nhéo mũi cậu: "Ta cũng không thể sống đời với em mãi được, ngộ nhỡ ta đi trước em một bước mà em vẫn chưa học được gì, lúc ấy bao nhiêu của cải đều bị người ta lừa đi hết thì ai sẽ bảo vệ em đây?"

Vương Nhất Bác vội vã xoay người, hơi giận dỗi: "Không thể nào, anh không được nói bậy, anh khỏe mạnh như vậy, em sẽ chăm anh thật tốt, nhất định anh có thể sống lâu trăm tuổi."

Tiêu Chiến thật ra rất xem nhẹ việc này: "Con người ta dù sống lâu tới đâu thì vẫn sẽ có ngày như thế, chúng ta lại không có con nối dõi, dù là có nhận nuôi, nhưng ai mà biết được con cái lớn lên sẽ như thế nào, ta không muốn em bị người ta khinh bạc."

Vương Nhất Bác tính tình hiền lành dễ dãi, cũng khó tránh anh lại lo lắng đến vậy, nếu không phải dễ ăn hiếp thì làm sao lúc trước chịu để cho người ta bán đi xung hỉ.

Vương Nhất Bác cúi đầu, giữ chặt tay Tiêu Chiến: "Nếu anh đi rồi, mấy thứ kia có bị lừa thì cứ để bị lừa đi, em muốn được bên cạnh anh, anh chờ em một lát, em rất nhanh sẽ đi tìm anh, anh luôn không biết chăm sóc tốt cho bản thân, em không yên tâm để anh ở dưới một mình."

Tiêu Chiến nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng: "Vậy em ráng học cho xong, để có thể chia sẻ cùng ta, ta mới có thể chăm sóc tốt bản thân mình."

Vương Nhất Bác gật gật đầu, muốn xoay người sang chỗ khác lấy bàn tính, Tiêu Chiến lại ôm chặt cậu trong ngực: "Hôm nay không học nữa, ôm một chút đi."

Vương Nhất Bác giễu cợt: "Thầy nào lại như anh, chỉ dạy nửa chừng mà không chịu làm hết phận sự gì cả."

Vương Nhất Bác rốt cuộc vẫn không bỏ được cửa hàng, suốt ngày chạy sang cửa hàng, Tiêu Chiến cũng đành tùy ý cậu, đợi đến khi hai người trở về Giang Châu lại học cũng không muộn.

Có điều thấy cậu như thế, anh cũng nảy ra ý định mở thêm một quán điểm tâm ở Giang Châu. Tiền lời của điểm tâm Vương Tiêu cũng không ít, Tiêu Chiến cầm một phần, tự mình bỏ ra thêm một ít, sai người đến Giang Châu chuẩn bị.

Vương Nhất Bác biết được dự tính của anh, lại cùng ba đầu bếp tìm tòi làm ra điểm tâm mới.

Bốn người sửa lại hương vị của điểm tâm Dương Châu một chút, lại làm theo cách cũ đổi hình dạng, đổi tên gọi, thử nghiệm một thời gian, cũng coi như là thành công. Lúc này món điểm tâm đó vẫn chưa lấy ra bán, nghe xong kiến nghị của Tiêu Chiến, quyết định đem món mới này về Giang Châu, chờ Vương Tiêu - Giang Châu khai trương xong mới đồng loạt bày ra bán.

Mà phía Tiêu gia, đã có người thúc giục Tiêu Chiến vài lần, hai người ở Dương Châu đã nửa năm, đã đến lúc nên trở về nhà.

Tiêu Chiến trước khi đi cố ý gọi con của đầu bếp Trương đến, thăng hắn làm chưởng quầy, thưởng thêm tiền tiêu vặt, chia phần trăm tiền lời của cửa hàng xem như khen thưởng cho hắn, quãng thời gian Vương Nhất Bác không có ở Dương Châu, cửa hàng sẽ do hắn quản lý, nếu như gặp phải phiền toái gì thì cứ đến cửa hàng Tiêu gia tìm người nhắn gửi cho anh.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến nói chuyện mềm mỏng nhưng lại thập phần uy nghiêm, đến khi đám người đi cả mới ôm lấy Tiêu Chiến: "Mới vừa rồi anh oai phong lắm ạ!"

Tiêu Chiến dở khóc dở cười: "Hóa ra em thích như vậy sao?"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu hừ một tiếng: "Lúc trước anh ở Giang Châu, em chưa từng thấy dáng vẻ này của anh bao giờ. Mới đầu anh còn gầy yếu bệnh tật nằm mãi trên giường nữa chứ, chẳng oai phong gì hết trơn."

Tiêu Chiến chép chép miệng, cố ý bày ra dáng vẻ khổ sở: "Vậy em thích kiểu nào?"

Vương Nhất Bác đảo tròng mắt, nghiêm túc tự hỏi một phen, đỏ mặt nói: "Kiểu nào em cũng thích."
---
Đến khi hai người trở lại, cửa hàng điểm tâm Vương Tiêu Tiêu Chiến đã chuẩn bị xong đâu vào đấy chỉ chờ ngày khai trương.

Tiêu Chiến dẫn Vương Nhất Bác đến xem thử để cậu quyết định xem có còn muốn sửa thêm gì nữa không, Vương Nhất Bác nhìn qua, chỉ cảm thấy thỏa mãn, lắc đầu, lại thấy dẫn tới hai đầu bếp, đều là người thành thật, liền thúc giục Tiêu Chiến nhanh chóng khai trương.

Tiêu Chiến cũng không vội: "Lúc trước từ Dương Châu về có mua một ít đồ, bây giờ ta dẫn em về thôn chơi một chuyến, em gả đi đã lâu như vậy mà chưa từng về nhà mẹ đẻ lấy một lần."

Vương Nhất Bác hơi giật mình: "Anh muốn cùng em về Vương gia thôn sao?"

Tiêu Chiến gật đầu nói: "Chẳng lẽ em không muốn ta đi cùng à?"

Vương Nhất Bác sao lại không chịu, liên tục gật đầu: "Đương nhiên là muốn anh đi cùng em rồi." Nói đoạn, lại khó xử: "Nhưng mà ở trong thôn thiếu thốn mọi mặt, em sợ anh ở đó không quen."

"Cũng không ở lâu đâu, chơi tới chiều rồi về, cũng không có gì là không quen." Tiêu Chiến chỉ muốn dẫn Vương Nhất Bác trở về cho người ta nhìn thử, để chứng minh anh không phải người vô lương tâm vong ơn phụ nghĩa, cũng không phải người chịu đau khổ khó khăn gì, với cả anh cũng không cảm thấy chỗ của người thím có thể bán cháu mình đi xung hỉ đó đáng để hai người ở lại qua đêm.

Chỉ cần như vậy, Vương Nhất Bác đã thập phần thỏa mãn, vốn dĩ cậu cho rằng đời này sẽ chẳng còn cơ hội trở về nữa. Quả như cậu dự đoán, khi hai người trở lại Vương gia thôn, người trong thôn đều bị giật mình.

Gả cho một nam tử xung hỉ thì vận mệnh sẽ ra sao, trong lòng ai nấy đều biết rõ, cũng có người lén thương cảm cho vận mệnh của cậu. Hiện giờ thấy cậu trở về, lại còn có vị phu quân theo cùng, có thể tưởng tượng được cậu ở Tiêu gia cũng không đến nỗi tệ.

Trong thôn lập tức náo nhiệt hẳn lên, rất nhiều người tới tìm Vương Nhất Bác tán gẫu, kể lể những chuyện đã xảy trong thôn hơn một năm qua.

Tiêu Chiến chỉ ngồi một bên nghe, không nói gì.

Người trong thôn nói năng thô tuc thẳng thừng, có hai người vốn là bạn tốt của Vương Nhất Bác, hiện giờ cũng đã làm cha, nói chuyện tới lui một hồi cũng nói tới chuyện phu thê.

Vương Nhất Bác chột dạ liếc Tiêu Chiến một cái, thấy anh thập phần đạm nhiên mà uống trà, tựa hồ cũng không để ý các cậu đang buôn chuyện gì. Chẳng mấy chốc, Tiêu Chiến liền đứng dậy đi vào phòng cách vách.

Hai người bạn kia cũng thật dạn mồm dạn miệng, không biết là do quên mất Vương Nhất Bác gả cho một nam tử hay sao mà lại không e dè nói tới hứng khởi, thậm chí đã quên mất vị "phu quân" của Vương Nhất Bác đang ngồi cách một bức tường, há mồm hỏi: "Vị kia thế nào hả? Có âu yếm săn sóc đệ không?"

Mặt Vương Nhất Bác đỏ bừng, lắp bắp, hai bạn liền thúc giục: "Ngượng ngùng cái gì, có gì mà không thể nói chứ, chẳng lẽ anh ta không "giỏi" việc à?"

Vương Nhất Bác nhanh khụ hai tiếng: "Anh tốt lắm, cũng rất quan tâm săn sóc đệ, các người đừng nói anh ấy như vậy."

"Thì phải hỏi mới biết chứ, khó lắm đệ mới trở về được một chuyến, ngộ nhỡ đệ bị người ta bắt nạt mà chúng ta không biết thì sao. Cái bọn nhà giàu này ấy hả, được nước thì hay lấn tới, tuy rằng vị kia nhà đệ có tốt, nhưng tính ra cũng như nhau cả thôi. Nhà có tiền như bọn họ càng khó hầu hạ, đệ phải chú ý một chút."

Vương Nhất Bác gật đầu đáp lời, người nọ lại kề sát vào một chút: "Lúc hai người làm chuyện đó, có giống như nam nữ không?"

Mặt Vương Nhất Bác càng đỏ không chịu nổi, đưa mắt nhìn bức tường bên cạnh: "Đệ có làm với nữ tử bao giờ đâu mà biết?"

Người nọ liền kéo Vương Nhất Bác lại hỏi vài chi tiết, Vương Nhất Bác xấu hổ không dám mở miệng, nhưng thấy hai người cứ nhìn chằm chằm mình, chỉ dám gật đầu lắc đầu mà đáp.

Bởi vì lần này Vương Nhất Bác trở về mang theo không ít đồ, Tiêu Chiến lại là đại thiếu gia nhà phú quý, cho nên thím vô cùng chu đáo, giết gà giết vịt đem đổi lấy thịt cá, chuẩn bị rộn ràng hơn cả mừng năm mới.

Chẳng mấy mà đã đến giờ cơm trưa, hai bạn của Vương Nhất Bác đứng dậy định rời đi, thím lại vô cùng ân cần giữ lại: "vợ các cháu đã đi trấn trên làm việc rồi, ở nhà cháu cũng không còn ai, chi bằng ở lại ăn một bữa cơm, Tiểu Bác hiếm khi mới trở về một chuyến."

Vương Nhất Bác cũng muốn giữ bọn họ, thím vì lấy lòng Vương Nhất Bác, lại giữ cả người còn lại: "cả cháu nữa, cháu cũng ở lại ăn một bữa nhé, hôm nay nhiều đồ ăn lắm!"

Hai người đều bị giữ lại, ngồi đầy cả một bàn, bên cạnh Tiêu Chiến trống một chỗ, chỉ có Vương Nhất Bác ngồi cạnh anh.

Vương Nhất Bác lo anh ghét bỏ thức ăn không chịu ăn cơm cho no, liền gắp cho anh không ít đồ ăn, nhẹ giọng dỗ dành: "Anh phải ngoan ngoãn ăn cơm đó nha."

Tiêu Chiến mặt không đổi sắc, mắt nhìn thẳng, bưng chén lên miệng, nhẹ giọng trả lời: "Ta có phải con nít đâu."

Ăn xong cơm trưa, hai bạn của Vương Nhất Bác lại cùng cậu hàn huyên trong chốc lát rồi mới trở về, họ không thể được như Vương Nhất Bác, chuyện nhà chuyện cửa đều không ít việc đang chờ.

Có điều sân nhà họ Vương cả ngày này đều không được thanh nhàn, người trong thôn luôn tò mò Vương Nhất Bác gả cho nam tử xung hỉ bây giờ ra sao, có vài người buổi trưa nhàn rỗi cũng tìm cớ lại đây, đứng trong sân Vương gia nói mấy câu, đôi mắt lại tò mò dòm vào trong nhà.

Nhưng Đại Hải lại khác với những người này, cõng một sọt đồ tới tìm Vương Nhất Bác.

Mới đầu còn quy quy củ củ ngồi ở xa một chút hàn huyên cùng Vương Nhất Bác, sau khi nói vài câu liền nhích ghế tới gần Vương Nhất Bác một chút, quan tâm hỏi thăm cậu sống có tốt không, sau này có dự tính gì không.

Tiêu Chiến cười lạnh một tiếng, chỉ nghe Vương Nhất Bác nghiêm túc trả lời: "Tiêu Chiến đối với đệ tốt lắm, sau này ta vẫn theo cạnh huynh ấy. Còn huynh thì sao? Đã thành thân chưa?"

Vương Nhất Bác quan tâm một câu, Đại Hải hơi chút kích động mà đứng lên: "Ta vẫn chưa thành thân, ta còn đang chờ, chờ......" Lời tuy chưa nói xong, nhưng người trong nhà đều có thể hiểu được, hắn mong chờ Tiêu gia thả Vương Nhất Bác trở về.

Vương Nhất Bác theo bản năng nhìn về phía Tiêu Chiến, chỉ thấy anh bưng chén trà lên nhàn nhã uống, tựa hồ cũng không quan tâm bọn họ đang nói gì, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại cảm thấy có chút mất mát.

Vương Nhất Bác quay đầu, nhìn Đại Hải, chỉ vờ như nghe không hiểu, nói đùa: "Huynh là người có năng lực, ở trong thôn có không ít người muốn gả con đến nhà huynh, thế thì huynh còn chờ làm chi nữa, tuổi tác cũng đã lớn rồi."

Đại Hải nghe xong, có chút nhụt chí ngồi trở lại ghế: "Ta làm gì có bản lĩnh, nếu có bản lĩnh thì lúc trước đã......"

Nói còn chưa dứt lời, liền bị Vương Nhất Bác cắt ngang: "Đại Hải, con người phải luôn biết nhìn về phía trước, ta luôn luôn kính trọng huynh, luôn xem huynh như đại ca trong nhà, huynh nhất định không được xem thường bản thân."

Đại Hải gật gật đầu, đem sọt đến để trước mặt Vương Nhất Bác: "Đây là chút đồ ăn và trái cây mà sáng nay ta hái được, còn có một ít trứng gà, đệ đừng ghét bỏ, lấy về mà ăn."

Vương Nhất Bác còn chưa kịp mở miệng, Tiêu Chiến an tĩnh cả ngày rốt cuộc cũng mở miệng: "Tiêu gia ta bất luận thế nào đều sẽ không bạc đãi Tiểu Bác, mấy thứ này đối với huynh mà nói không dễ gì kiếm được, huynh cứ giữ lấy cho mình thì hơn, tâm ý của huynh, bọn ta xin lĩnh tạ."

Khi Tiêu Chiến nói chuyện trên mặt không có cảm xúc gì, thế nhưng lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi, Đại Hải yên lặng buông sọt xuống, cũng hiểu ra, mấy thứ này đối với Tiêu gia mà nói chẳng tính là gì.

Ngay sau đó, hắn lại lấy từ trong lòng ngực ra một cái khăn, xốc khăn lên, lộ ra một cái vòng tay, đưa cho Vương Nhất Bác: "Vật này cũng không phải vật gì đáng giá, đệ nhận lấy đi, xem như giữ làm kỷ niệm."

Vương Nhất Bác có chút khó xử, nhưng cũng không thể làm Đại Hải mất mặt trước bao người, đang định duỗi tay nhận lấy, Tiêu Chiến gọi cậu một tiếng, Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn anh, chỉ thấy anh đứng lên, đi ra ngoài cửa: "Đến giờ rồi, chúng ta phải trở về thôi, vật tưởng niệm này của Đại Hải ca ca, ta cảm thấy vẫn nên để lại cho thê tử sau này của huynh ấy thì hay hơn."

Vương Nhất Bác tràn đầy xin lỗi từ biệt chú thím và Đại Hải, đuổi theo bước chân Tiêu Chiến, ngồi trên xe ngựa, lại mở cửa sổ xe, vẫy tay từ biệt bọn họ.

Tiêu Chiến chỉ ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần.

Vương Nhất Bác vừa đóng cửa sổ xe lại, liền nghe Tiêu Chiến mở miệng nói: "Sau này không phải đồ ta cho em thì không được tùy tiện nhận lấy. Làm sao em biết người khác không có dụng ý kín đáo hay là muốn gửi gắm cảm tình gì?"

Vương Nhất Bác nghe hiểu ý của anh, cười hì hì ngồi vào bên cạnh anh, kề sát trước mặt anh: "Anh ghen hả?"

Tiêu Chiến cúi nhìn cậu, nhìn trong chốc lát, mới mở miệng: "Không được sao?"

Vương Nhất Bác dựa vào trên vai anh, khóe miệng không kìm được nhếch lên: "Đã ghen mà còn hung dữ nữa."

Tiêu Chiến không chột dạ chút nào, đúng lý hợp tình nói: "Nói theo cách của bọn em thì em chính là chồng của Tiêu Chiến, người khác muốn dụ dỗ chồng của ta, ta lại không thể hung dữ sao?"
***
Ngày hôm sau là ngày khai trương cửa hàng mới, Vương Nhất Bác trở về phủ, dùng xong bữa tối liền rửa mặt đi ngủ, tính toán hôm sau dậy sớm đi cửa hàng, ai ngờ Tiêu Chiến cũng không buông tha mà phóng hỏa trên người cậu, chốc lát đều xua đi hết cơn buồn ngủ của cậu.

Vương Nhất Bác đẩy đẩy Tiêu Chiến: "Em muốn ngủ."

Động tác Tiêu Chiến vẫn không dừng lại, không thèm quan tâm: "Em ngủ đi."

Vương Nhất Bác dở khóc dở cười, tiếp tục đẩy: "Anh làm em khó chịu như vậy thì làm sao ngủ được?"

Tiêu Chiến lại hôn lên tai cậu hai cái, hơi hơi ngẩng đầu: "Nói bậy, không phải hôm nay bọn em nói là ta hôn thoải mái lắm sao?"

Vương Nhất Bác trợn mắt thấy vẻ mặt Tiêu Chiến cười xấu xa, trên mặt đỏ bừng, giảo biện: "Em không có nói như vậy."

Tiêu Chiến hừ một tiếng: "Vậy nhất định là em gật đầu, người ta còn hâm mộ em lắm cơ mà, em khen ta nở phồng cả mũi mà ta không ra sức biểu hiện thì thật là có lỗi với em."

Vương Nhất Bác thở phì phì: "Sao anh lại nghe lén bọn em nói chuyện vậy?"

Tiêu Chiến hôn cậu một cái, cười nói: "Ta có nghe lén đâu, là do vách tường nhà em không cách âm đó chứ."

Vương Nhất Bác lẩm bẩm oán trách anh không nói đạo lý, Tiêu Chiến không nói gì nhưng tay thì không ngừng sờ soạng, Vương Nhất Bác bèn ôm Tiêu Chiến dán sát vào anh nói: "Vậy tới một phát đi."

Tiêu Chiến cười tháo áo cậu xuống: "Em thật đúng là không chịu nổi dụ hoặc mà."

Vương Nhất Bác há mồm nhẹ nhàng cắn vai Tiêu Chiến: "Đương nhiên là không thể nào vững tâm như anh được rồi, ai mà giỏi đuổi xua người ta như anh chứ."

Tiêu Chiến nâng người dậy nhìn cậu: "Chà chà, em còn biết cắn người cơ đấy."

Ngay sau đó lại cúi xuống hôn hôn, phả hơi thở nhẹ nhàng bên tai: "Vậy em phải chú ý một chút, ngày mai còn phải khai trương, đừng lưu lại dấu vết gì để bị người ta nhìn thấy."

Vương Nhất Bác xấu hổ buồn bực không thôi, lại cắn mấy phát vào người anh, từ trước đến nay đều là Tiêu Chiến lưu lại dấu vết trên người cậu, bởi vì trước nay cậu đều chỉ biết ôm Tiêu Chiến, để mặc anh muốn làm gì thì làm. Tiêu Chiến rốt cuộc chỉ ghẹo cậu chơi mà thôi, hai người lăn lộn trong chốc lát rồi nghỉ ngơi, ngày hôm sau thức dậy tinh thần đều sáng láng.

Tuy rằng khai trương điểm tâm Vương Tiêu, nhưng vì tránh người Tiêu gia can thiệp nên Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều không ra mặt, hai người chỉ ra sau bếp ngồi.

Tiêu Chiến vì muốn thuận tiện cho sau này, ngầm mua vài người để anh và Vương Nhất Bác sai phái, người Tiêu gia hoàn toàn không biết chuyện này, anh cũng không mang theo những người đó về Tiêu phủ, có chuyện gì đều căn dặn ngay tại điểm tâm Vương Tiêu. Bởi vì đã có kinh nghiệm từ cửa hàng ở Dương Châu, buôn bán đều rất thuận lợi, rất nhanh đã đi vào khuôn khổ.

Lần này Tiêu Chiến đã sớm chuẩn bị, anh mua về vài người giúp việc cho quán điểm tâm, dìu dắt người giỏi giang nhiệt tình nhất trong số đó làm chưởng quầy, người nọ vốn bị cậu bán đi thanh lâu, may nhờ Tiêu Chiến can thiệp ngăn lại, cho nên đối với cuộc sống an ổn hiện tại thập phần quý trọng, đối với Tiêu Chiến cũng mang ơn đội nghĩa, thập phần dụng tâm làm việc, thậm chí đến họ cũng sửa lại, hiện giờ gọi là Vương Hạo, do chính Vương Nhất Bác đặt.

Sau khi quán điểm tâm đi vào quỹ đạo, Tiêu Chiến lại mua biệt viện ở bên ngoài, lâu lâu lại cùng Vương Nhất Bác qua đó ở, mới đầu Tiêu gia còn trách anh lộn xộn, rốt cuộc vì cưng chiều con nên thôi cũng tùy anh.

Sau đó, Tiêu phu nhân cũng dần nhớ tới một chuyện, mỗi khi bà nhắc tới lấy vợ, Tiêu Chiến sẽ đi biệt viện ở mấy ngày liền, đến khi anh trở về bà cũng chỉ lo ngắm nghía anh thêm mấy lần, không nhớ nổi chuyện lấy vợ nữa.

Có biệt viện, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác làm việc càng tiện lợi hơn, thủ hạ cũng ngày càng có năng lực, Hỉ Thước thấy thế, đột nhiên có chút lo lắng, thiếu gia thế này cứ như đã rời khỏi Tiêu gia rồi vậy? Thế thiếu gia sẽ mang hắn theo chứ? Hắn cũng không dám đi hỏi cái người bận rộn đến khó gặp bóng người như thiếu gia, đành phải tới chỗ Vương Nhất Bác thăm hỏi vài câu.

Vương Nhất Bác giật mình nhìn Hỉ Thước, tựa hồ thấy hắn lo lắng như vậy rất kỳ quái: "Chiến ca không có gì giấu giếm huynh đâu, có chỗ nào là sẽ không mang theo huynh cơ chứ."

"Lúc trước ở Dương Châu, Thiếu gia vẫn còn trọng dụng ta, hiện giờ mua về bao nhiêu là gã sai vặt, đều sắp giỏi hơn ta cả rồi." Hỉ Thước có thể nào không lo lắng chứ.

Vương Nhất Bác an ủi hắn: "Chiến ca đã nói với ta rồi, anh lo lắng các người lộ diện bị lão gia phu nhân biết được, mới gọi những người đó tới đây làm. người yên tâm đi, thiếu gia nhà ngươi có thể không cần bất kỳ ai, nhưng nhất định không thể không cần ngươi."

Hỉ Thước lúc này mới yên tâm, lại thập phần chủ động muốn đấm lưng xoa vai cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác vẫn còn chưa quen với việc này, cậu lại biết Hỉ Thước cùng Tiêu Chiến lớn lên, trong lòng cậu luôn xem Hỉ Thước như ca ca, bèn trốn tránh: "Không cần đâu, không cần như thế, ta luôn xem huynh như ca ca của mình, ta không quen để huynh hầu hạ thế đâu."

Hỉ Thước biết được tính nết của cậu, cũng đành tùy cậu, chỉ cùng cậu hàn huyên vài câu, nói Giang Châu hiện giờ bao nhiêu là người tranh giành mua điểm tâm ở quán cậu.

Đợi đến khi Tiêu Chiến trở về, Hỉ Thước nhanh trí ý nhị rời đi, trước khi đi còn ẩn ý khuyên bảo Tiêu Chiến: "Thiếu gia à, Vương công tử là một người tốt, người cần phải đối với cậu ấy thật tốt đấy nhé."

Tiêu Chiến tò mò không rõ nguyên do nhìn hắn rời đi, chỉ ngồi xuống hỏi Vương Nhất Bác: "Hôm nay dặn em đối chiếu sổ sách em đã làm xong chưa?"

Vẻ mặt Vương Nhất Bác như đưa đám: "Việc này khó quá đi.".

Tiêu Chiến không để ý tới cậu làm nũng, lấy sổ sách ra tra xét: "Mới mấy ngày thế mà đều làm đúng cả rồi, có điều tốc độ còn chậm quá, nửa ngày mà mới kiểm được một chút."

Vương Nhất Bác mắt thấy anh lại muốn cầm bàn tính lại đây dậy mình cách đối chiếu nhanh, cậu tay mắt lanh lẹ chặn lại động tác của Tiêu Chiến, ngồi vào trong lòng anh, ôm lấy anh, nhẹ giọng làm nũng: "Bằng không em nhảy múa cho anh xem nha, anh tạm tha cho em đi mà.".

Cửa hàng Tiêu gia ở Kim Lăng tới kỳ kiểm toán, Tiêu Chiến dự tính chuyến này sẽ không mất nhiều thời gian cho nên không dẫn Vương Nhất Bác theo, lại sợ mình không có ở đây, Vương Nhất Bác sẽ bị người ta ức hiếp, bèn để cậu ở lại biệt viện mấy ngày.

Biệt viện đều xem Vương Nhất Bác là chủ tử, không ai dám bất kính, mà kỳ thật Tiêu phủ cũng chẳng quan tâm cậu đi đâu. Tiêu Chiến mới rời khỏi Giang Châu chưa đến hai ngày, Tiêu phu nhân liền nhận được thư báo nhiễm phong hàn, không quá nghiêm trọng.

Bên trong thư câu chữ đều mong cha mẹ yên tâm, có điều Tiêu lão gia Tiêu phu nhân làm sao yên tâm cho được, liên tục viết thư thúc giục anh trở về, chuyện kiểm toán cứ để ông tự mình qua đó là được.

Tiêu Chiến chỉ nói đã tới Kim Lăng rồi, rất nhanh có thể trở về, chỉ là có chút không khỏe, đại phu đã xem qua, thuốc thang đã đầy đủ.

Vương Nhất Bác ở bên ngoài thế nên không biết gì cả, cậu tính rằng trước ngày Tiêu Chiến về sẽ về Tiêu phủ trước, dọn dẹp sân vườn nhà cửa một chút, Tiêu Chiến vừa trở về là có thể nghỉ ngơi ngay.

Ai ngờ mới vào tới Tiêu phủ chưa bao lâu, liền nghe nói Tiêu Chiến sinh bệnh trên đường đi Kim Lăng, đến bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn.

Vương Nhất Bác lo lắng không chịu được, nhưng tự biết thân phận mình thấp kém, lại không dám đến trước mặt phu nhân hỏi cho rõ ràng, chỉ có thể ở trong sân lo lắng suông, sai người đi thám thính một ít tin tức.

Vương Nhất Bác lo lắng sốt ruột suốt một ngày, Tiêu Chiến rốt cục cũng trở về. Nghe thấy Tiêu Chiến vào tới cửa, Vương Nhất Bác cũng đi theo Tiêu phu nhân đứng sang một góc chờ, nếu không phải Tiêu lão gia Tiêu phu nhân đang đứng ở đàng kia thì e là cậu đã chạy vội sang nghênh đón.

Tiêu Chiến vừa xuống xe ngựa, liền nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng trong một góc nôn nóng không thôi, trong lòng có chút áy náy, sắc mặt vẫn còn trắng bệch, đưa tay che miệng, ho hai tiếng.

Tiêu phu nhân vội qua đỡ lấy anh, trách cứ Hỉ Thước đang đứng cạnh bên: "Ngươi chăm sóc thiếu gia thế nào vậy? Đang êm đẹp sao lại để nhiễm phong hàn?"

Tiêu Chiến khẽ ho khan vài tiếng, che chở cho Hỉ Thước: "Không liên quan tới Hỉ Thước đâu ạ, là do con quá yếu đó thôi."

Tiêu lão gia cũng sốt ruột: "Phu nhân, có gì đi vào trong hẵng nói, nơi này gió lớn, chờ lát nữa thổi đến Chiến nhi càng khó chịu hơn."

Vương Nhất Bác chỉ có thể đi theo phía sau rướn cổ xem khí sắc Tiêu Chiến, thấy sắc mặt anh xám trắng, gầy đi một ít, trên mặt thập phần tiều tụy, đau lòng không chịu nỗi, lại cố kỵ thân phận không thể đi về phía trước, sốt ruột đến rơi nước mắt.

Tiêu Chiến vốn định đi theo Tiêu phu nhân vào phủ, Vương Nhất Bác ở một bên gạt lệ, rốt cuộc vẫn không nhẫn tâm, đi qua giữ chặt tay cậu, nhẹ giọng nói: "Em khóc cái gì, ta có làm sao đâu."

Lúc này Tiêu lão gia và Tiêu phu nhân mới phát giác cậu ở một bên, thấy cậu quan tâm lo lắng cho con trai nhà mình như thế, đương nhiên cũng không nói gì, chỉ kéo Tiêu Chiến về phòng nằm nghỉ.

Đại phu đến xem bệnh, cũng nhìn không ra là bị gì, chỉ nói khí huyết không đủ, mệt nhọc quá độ, có chút thể hư.

Đại phu vừa dứt lời, Tiêu Chiến lại ho khan vài tiếng, Hỉ Thước vội bổ sung: "Đêm qua, thiếu gia còn nóng lên, tới sáng mới hạ sốt."

Đại phu gật đầu, sang một bên viết phương thuốc, thân mình Tiêu đại thiếu từng trải qua bệnh nặng kỳ lạ, mặc dù rõ ràng nhìn qua không có gì nghiêm trọng nhưng lại thực sự dọa người, ông ta cũng không dám thiếu cảnh giác.

Tiêu phu nhân lại ngồi canh chừng một bên trong chốc lát mới rời đi, dặn dò Hỉ Thước phải chăm sóc tốt cho anh.

Hỉ Thước liên tục vâng dạ, đưa phu nhân ra khỏi phòng, lại cho bọn người hầu lui xuống, tự mình canh giữ ở ngoài cửa.

Vương Nhất Bác ngồi ở mép giường, mới vừa kìm được tiếng khóc, đang chờ người đưa thuốc tới.

Tiêu Chiến nghe thấy mọi người đều đã ra ngoài, mới lặng lẽ mở mắt ra, ngồi dậy.

Vương Nhất Bác không biết vì sao anh lại tỉnh dậy, vội đè anh lại: "Anh cần gì cứ nói với em là được, ngồi dậy làm gì ạ?"

Tiêu Chiến duỗi tay lau nước mắt cho cậu, thuận theo nằm xuống: "Em đừng khóc, ta không sao đâu, ta chỉ giả vờ thôi."

Vương Nhất Bác cau mày, trừng mắt, sững sờ ở nơi đó.

Tiêu Chiến thấy cậu ngây người, liền ngồi dậy: "Ta chỉ đang gạt cha mẹ ta thôi, chờ em chăm cho ta 'khỏe', cha mẹ sẽ biết là ta không thể rời xa em."

Vương Nhất Bác vẫn chưa hiểu, Tiêu Chiến kéo tay cậu: "Không thương lượng trước với em làm em lo lắng rồi. Cũng do sợ nói với em, em sẽ không đồng ý. Ta nghĩ, nếu lúc trước cha mẹ vì muốn ta có thể lành bệnh mà đồng ý cho chúng ta thành thân, thế thì ta đây liền thuận nước đẩy thuyền, chỉ cần để bọn họ cảm thấy ta rời xa em liền sinh bệnh, vậy thì sẽ không bao giờ chia rẽ chúng ta."

Vương Nhất Bác không tin anh: "Anh đừng dối em nữa, sắc mặt anh thế này thì giả vờ ở chỗ nào chứ?"

Tiêu Chiến cười: "Nếu muốn cho cha mẹ tin thì đương nhiên phải tốn chút tâm tư rồi. Ta nhờ Hỉ Thước giúp ta thoa một ít phấn, đêm qua cố ý một đêm không ngủ, thức luôn đến bây giờ tự nhiên sẽ tiều tụy, em yên tâm đi, ta thực sự không có việc gì, nếu em còn không tin, chờ lát nữa đi hỏi Hỉ Thước là biết."

Vương Nhất Bác nửa tin nửa ngờ: "Vậy sao anh lại gầy đi?" Mới đi có mấy ngày, nếu không phải bị bệnh thì sao gầy nhanh như vậy được.

Tiêu Chiến siết chặt tay cậu: "Sự thật là do rời xa em, ta ăn không ngon lại tương tư suốt, gầy gò hư hao một ít cũng là chuyện thường tình, em làm cho ta chút đồ ăn ngon, qua mấy ngày sẽ dưỡng trở lại thôi."

Trên thực tế, trừ chuyện này ra, Tiêu Chiến vì muốn mình bệnh "đáng tin" nên cố tình ăn ít một chút, nhiều ngày qua thật sự là đói mà gầy.

Vương Nhất Bác mấp máy môi, nói không ra lời oán trách, chỉ đỡ anh nằm xuống: "Vậy anh ngủ một giấc đi nha, đừng để bị bệnh thật, em nhìn thấy đau lòng không chịu nổi, lại chẳng quở trách được anh, anh đúng là oan gia của em mà."

Tiêu Chiến cũng thật sự mệt nhọc, vừa nãy giả bộ ngủ lừa bịp mẹ suýt chút nữa đã ngủ thật rồi, có điều sợ Vương Nhất Bác lo lắng nên mới cố trụ lại muốn thẳng thắn với cậu xong mới yên tâm.

Hiện giờ được Vương Nhất Bác ôn nhu thấu hiểu, đầu vừa dính gối liền ngủ ngay. Rất nhanh, Hỉ Thước đã mang thuốc vào.

Quả nhiên đúng như lời Tiêu Chiến, Hỉ Thước tiến vào để thuốc sang một bên, cũng không sốt ruột hầu hạ Tiêu Chiến uống, trái lại khuyên Vương Nhất Bác không cần lo lắng.

Vương Nhất Bác nhớ tới chuyện Hỉ Thước vì giúp Tiêu Chiến giả bệnh mà bị phu nhân quở trách, lòng sinh áy náy, thay Tiêu Chiến tạ lỗi: "Chiến ca làm như vậy, thật là khổ cho huynh, làm hại huynh khi không phải giúp anh diễn kịch, lại còn bị phu nhân quở trách."

"Cậu chớ có bận tâm, ta vốn là người hầu của thiếu gia, theo lý phải thế thiếu gia phân ưu giải nạn, một chút ủy khuất đó chẳng tính là bao, thiếu gia đối với ta tốt như vậy, ta cũng muốn đáp đền người thật tốt. Đầu óc ta vụng về, thiếu gia nói thế nào ta liền nghe theo thế ấy. Thiếu gia thích cậu, thích vô cùng, nếu có thể làm chút việc giúp cậu không phải ủy khuất, ta đây cũng vui lòng."

Vương Nhất Bác được Hỉ Thước coi trọng như vậy, cũng có chút thụ sủng nhược kinh, trong lòng vốn còn chút ủy khuất, hiện giờ đều biến mất tăm. Nếu không bị bệnh thì đương nhiên không cần uống thuốc, Vương Nhất Bác tìm chỗ đổ thuốc đi, lại đến phòng bếp làm vài món đồ ăn.

Đến khi cậu mang đồ ăn về phòng thì Tiêu Chiến cũng đã tỉnh. Tiêu Chiến ngủ dậy, rửa mặt chải đầu, tinh thần quả nhiên tốt hơn rất nhiều. Vương Nhất Bác cũng nhẹ nhàng thở ra, tiếp đón Tiêu Chiến qua ăn cơm.

Tiêu Chiến nghe thấy hương thơm từ đồ ăn, gõ gõ ngón trỏ, đi Kim Lăng cũng không tính là anh cố tình ăn ít, mà do những món đó cũng không mấy hợp khẩu vị của anh, anh nhịn ăn cũng chẳng khó khăn gì lắm.

Tiêu Chiến nghiêm túc ăn, Vương Nhất Bác vẫn luôn gắp đồ ăn cho anh, chính cậu chẳng ăn bao nhiêu, chỉ chăm cho Tiêu Chiến ăn xong, lại nhanh múc cho anh một chén canh đầy.

Tiêu Chiến ăn canh xong thỏa mãn thở ra một hơi, lại đi đến trước bàn, bảo Hỉ Thước thoa chút phấn cho anh, để anh thoạt nhìn khí sắc kém một chút.

Quả nhiên, Tiêu phu nhân dùng xong bữa tối liền lại đây, thấy Tiêu Chiến ngồi ở mép giường, có hơi tức giận nhìn Hỉ Thước và Vương Nhất Bác trong phòng, quở trách không biết chăm sóc cho tốt.

Tiêu Chiến đứng dậy: "Mẹ à, con đã khỏe hơn nhiều, là do con tự mình muốn ngồi dậy."

Tiêu phu nhân vừa nghe ngữ khí của anh tinh thần quả thật đã tốt hơn ban ngày rất nhiều, cũng nhẹ nhàng thở ra: "Khỏe rồi thì tốt, con cứ nghỉ thêm dăm bữa nửa ngày cho đến khi nào khỏi hẳn. Có cần gì thì cứ sai Hỉ Thước báo với mẹ một câu."

Tiêu Chiến ngoan ngoãn gật đầu, chờ Tiêu phu nhân đi rồi mới cùng Vương Nhất Bác đứng dậy ra sân tản bộ tiêu thực, mới vừa rồi ăn có hơi nhiều một chút.

Ở trong sân vui vẻ thoải mái dấn bước, Tiêu Chiến liền bắt đầu hỏi chuyện cửa hàng điểm tâm, Vương Nhất Bác mới đầu còn ngoan ngoãn trả lời, sau đó dần trở thành đáp cho có lệ, Tiêu Chiến thấy lạ mới nghiêng đầu nhìn cậu: "Sao vậy em? Gặp phải chuyện phiền phức gì à?"

Vương Nhất Bác có hơi ai oán ngẩng đầu lên nhìn anh: "Sao anh không hỏi xem em ăn được không, ngủ có ngon không, một ngày nhớ thương anh bao nhiêu lần, chỉ toàn nhớ toàn hỏi tới cửa hàng thôi, cớ sao không hỏi đến chồng của chủ nhân cửa hàng?"

Tiêu Chiến cười thành tiếng, nhẹ nhàng nhéo chóp mũi Vương Nhất Bác một cái: "Ái chà, còn biết mình là chồng của chủ nhân cơ đấy, sao lại ghen với chính cửa hàng của mình thế hả em?"

Vương Nhất Bác không phục mà hừ một tiếng: "Rõ ràng là trong mắt anh chỉ có tiền mà không có em."

Tiêu Chiến cười lớn, từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp, cố ý bày ra dáng vẻ phiền não: "Em nói nghe cũng có lý lắm.

Thế em nói xem nếu trong mắt ta chỉ có tiền mà không có mỹ nhân, thì ta còn mua ngọc bội để làm gì nhỉ? Chi bằng đem bán đi."

Vương Nhất Bác nghe thấy mắt liền sáng rực lên, đoạt lấy cái hộp từ trong tay anh, vừa mở ra liền thấy ngọc bội tinh xảo nằm bên trong.

Vương Nhất Bác liền cầm lên, cẩn thận nhìn nhìn, quay đầu cảm khái với Tiêu Chiến một tiếng: "ngọc tốt, ái chà!"

Khóe miệng Tiêu Chiến từ lúc bắt đầu tới giờ vẫn chưa hạ xuống, nghe cậu nói như vậy, ý cười càng sâu: "Ta thấy em mới là người tham tiền, nhìn không ra tình cảm bên trong mà chỉ thấy được ngọc thôi."

Vương Nhất Bác thập phần vừa lòng tính đóng hộp lại, Tiêu Chiến ngăn cản: "Đừng nóng vội chứ, em còn chưa xem xong đâu." Vương Nhất Bác lại cẩn thận nhìn vào trong hộp, phát hiện bên dưới hộp còn lót một tờ giấy là lạ.

Vương Nhất Bác cẩn thận lấy tờ giấy ra, mặt trái hiện lên dòng chữ mờ mờ, trong lòng tức khắc có hơi kích động. Tuy cậu không thích tính sổ, nhưng đi theo Tiêu Chiến cũng học được không ít chữ, nghĩ đến là Tiêu Chiến viết cho mình mấy câu buồn nôn gì đó.

Vương Nhất Bác nén ý cười mở tờ giấy ra xem, hai chữ "Khế nhà" to đùng đập vào mắt, Tiêu Chiến thập phần đắc ý ở một bên nói: "Ta tính sẽ mở thêm một cửa hàng điểm tâm ở Kim Lăng, để điểm tâm của em nổi danh khắp nơi.

Lần này đi, ta đã mua xong cửa hàng, qua đợt này liền phái người tới đó bố trí, trên tay em chính là khế nhà của cửa hàng, có phải thích lắm không hả?"

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ nhìn anh mãn nhãn chờ mong: "Anh không nên họ Tiêu, phải là họ Tiền, em cũng không nên họ Vương, phải là họ Tài, chúng ta trời sinh một đôi."

Khai trương cùng lúc với cửa hàng điểm tâm ở Kim Lăng còn có một tửu lầu ở Giang Châu, với cái tên khá thô — Phát Tài tửu lầu, có thể nói tục không chịu được, nhưng trừ bỏ cái tên, trang hoàng lại có vẻ thập phần cao nhã, trong khoảng thời gian ngắn, người ta đều không biết rốt cuộc vị chủ nhân của nó là một tục nhân hay là một con người tao nhã.

Cái tên này quả nhiên là bút tích của Tiêu Chiến, mới đầu khi anh định ra tên này, Vương Nhất Bác còn hơi chút không vui: "Nghe cứ quê mùa thế nào ấy ạ."

Tiêu Chiến lại vô cùng tự tin hỏi ngược lại: "Thế em nói xem em thích hay là không thích?"

Vương Nhất Bác nghĩ ngợi, lại gật gật đầu, nhẹ giọng đáp lại: "Có ngốc tử mới không thích phát tài."

Vì thế, cái tên đã được định đoạt như vậy đấy, đây là lần đầu Tiêu Chiến làm tửu lầu, phải bỏ ra không ít tâm tư, từ bố trí rượu và thức ăn đến đầu bếp cũng cố ý mời từ Dương Châu tới, cùng đầu bếp Giang Châu và Vương Nhất Bác nghiên cứu ra món ăn mới cho tửu lầu.

Những khách nhân đầu tiên được ăn thử món mới chính là Tiêu Chiến và bọn Hỉ Thước, mọi người cảm thấy ăn ngon, liền cho vào thực đơn làm món chính, mọi người cảm thấy là lạ, liền sửa lại đến khi nào ưng bụng mới thôi.

Tiêu Chiến mời đến toàn là đầu bếp hàng đầu trứ danh, ai cũng có vài món riêng đặc biệt, đồ ăn Giang Châu và đồ ăn Dương Châu sẽ được treo lên trước, khi mới vừa khai trương, khách nhân gọi hai loại đồ ăn ngang ngửa nhau, nhưng dù sao ở Giang Châu không thiếu tửu lầu, mà ẩm thực Dương Châu chính tông lại chưa biết đến bao giờ, thành ra ai cũng muốn nếm thử.

Đợi đến khi khách nhân đã nếm đủ rồi, khách đến quán thậm chí còn quen ăn và thích ăn đồ Dương Châu hơn, sau đó tửu lầu Phát Tài lại cho ra lò vài món ăn mới, gọi là món Phát Tài.

Có người vì mới lạ, có người vì mong cầu cát lợi, món Phát Tài này thật ra không lo sẽ không ai gọi.

Anh soát lại chuyện làm ăn của Tiêu gia, dự tính đi Dương Châu kiểm toán, tính mượn cơ hội này cân nhắc việc mở tửu lầu, lại tiện thể diễn một tuồng 'không thể xa rời Vương Nhất Bác'.

Vương Nhất Bác nghe xong kế hoạch của anh, sáng sớm hôm sau thức dậy muốn đi đến miếu xin bùa hộ mệnh cho anh.

Tiêu Chiến dở khóc dở cười: "Ta chỉ diễn lại trò cũ, giả bộ sinh bệnh mà thôi, em đi cầu bùa hộ mệnh thì có ích gì?"

Vương Nhất Bác không chịu, chỉ mặc quần áo vào muốn ra cửa: "Anh diễn thì cứ diễn đi, em phải thưa với Bồ Tát một tiếng, để Ngài đừng trách tội anh, phù hộ anh thuận buồm xuôi gió."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro