1 . Bước về phía em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                            CHAP 1 + 2

Thứ 6 ngày 13

Tại một quán cà phê nhỏ, ấm cúng

         
Nền nhạc cổ điển

Một cô gái ngồi lặng lẽ trong góc phòng, đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn ra ngoài. Bên ngoài trời vẫn cứ rả ríc mưa. Chiếc váy midi màu caramen với chiếc sơ mi màu trắng sữa như tôn lên làn da trắng ngần ấy. Khẽ đẩy gọng kính, vén nhẹ tóc mai cô thở dài đánh thượt. Đôi mắt lại trầm buồn.

Thiên Di… tên cô là Thiên Di có nghĩa là cánh chim trời tự do nhưng sao cô không thể nào cất nổi đôi cánh. Mặt đất này đang nắm chặt 2 chân cô, mặt đất này đang ghì cô xuống.

Mới ngày hôm qua còn ngỡ như có tất cả nhưng rồi mọi thứ cứ lần lượt kéo nhau đi, ra khỏi tầm với của cô.

Ngày hôm nay cả thế giới quay lưng lại với cô

Ngày hôm nay là 49 ngày mất của mẹ cô.

Ngày hôm nay là ngày cô nhận đk cái tin sét đánh đó

Ngày hôm nay là ngày bạn trai cô bỏ rơi cô

Ngày hôm nay là ngày chương trình của cô gặp khủng hoảng

“ A….. trời ơi sau này con sống thế nào đây……”- 1 ngụm lớn café cô tự hỏi bản thân

Ngày mẹ cô mất,cũng là một ngày mưa như thế này

Một ngày mưa không lớn nhưng rả rích dai dẳng đến khó chịu

Mưa ồn ào như chính cái không khí trong phòng bệnh này vậy. Các bác sĩ rồi y tá cứ ra ra vào vào khiến cô chóng cả mặt, lòng như có lửa đốt. Mẹ cô, bà vẫn ở trong đó chiến đấu với căn bệnh ung thư giai đoạn cuối. Nước mắt cứ trào ra, Thiên Di chắp lại đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình và cầu nguyện.

Mẹ cô bà là người thân duy nhất trên cõi đời này của cô. Còn cha cô, không cô ko muốn nhắc đến người đàn ông đó. Kẻ lắm tiền nhiều của và luôn đc các bóng hồng vây quanh. Với bản tính trăng hoa ấy ông ta sẵn sàng làm tổn thương 1 người vợ hiền như mẹ cô khiến mẹ con cô phải dọn ra ngoài sống riêng. Phải ông ta và những cuộc tình của ông ta đã buộc mẹ con cô phải bước đi vậy mà ông ta có thấy có lỗi chút ít nào đâu, có đi tìm hay thậm chí là xin lỗi mẹ con cô đâu. Cô căm ghét những người trăng hoa như ông ta.

Sống với mẹ từ khi lên 8, cuộc sống thiếu đi 1 mảnh ghép gia đình đã tôi luyện cho người con gái ấy bản lĩnh cứng rắn. mạnh mẽ nhưng trong khoảnh khắc này cô chẳng thể mạnh mẽ nổi. Cô cứ dựa người vào bức tường trắng mà khóc như 1 đứa trẻ lạc mẹ. À mà cô cũng sắp lạc mất mẹ đấy thôi.

Cuối cùng bác sĩ cũng đã bước ra và những câu nói cử chỉ lắc đầu quen thuộc mà cô sợ: “ Xin lỗi chúng tôi đã làm hết sức mình”

Phải mẹ cô đã không thể thắng nổi cơn bệnh. Bà cứ yếu dần đi nhưng trong thời khắc ấy bà vẫn gắng gượng lấy dưới gối ra bức ảnh một người phụ nữ trung niên trạc tuổi bà dúi vào tay cô. Và rồi cô chưa kịp thắc mắc gì bà đã ra đi.

Đám tang của mẹ cô

Hoa hồng trắng và ánh nến

Những cây thánh giá

Cô đã gặp người phụ nữ trong ảnh. Là bạn thân của mẹ

Cô hiểu rằng bà muốn giao cô lại cho người phụ nữ này chăm sóc, người mà bà tin tưởng…. bằng một cuộc hôn nhân.

Trời ơi cô mới có 22 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học đã kịp vùng vẫy gì đâu mà kết hôn. Còn nữa đối tượng kết hôn mới chỉ 25 tuổi hơn cô 3 tuổi cái tuổi còn đang đứng trk ranh giới của sự chín chắn thì lấy nhau về để đánh nhau ak.

Cú sốc này mới tới chưa đk bao lâu thì tai hoạ lại ập đến. Mối tình đầu của bạn trai cô quay về, anh ta lưỡng lự và cuối cùng nói chia tay. Ngày anh nói câu đó cô chỉ “ uk” chứ ko nói gì. Không hỏi vì sao vì cô đã biết. Không níu kéo vì cô đã quá mệt mỏi, chuyện mẹ cô, chuyện kết hôn.

Chuyện gia đình chuyện tình yêu đều ko có gì tốt đẹp cô quay ra vùi đầu vào công việc. Ấy thế mà trời có thuận lòng ai bao giờ. Thần tượng nhà sản xuất chương trình nổi tiếng của Mĩ Don Mischer cô theo ngành truyền hình và đang làm thực tập viên cho chương trình “ Say hello” – một chương trình tin tức vào lúc 6h sáng. Tuy nhiên với sức cạnh tranh gay gắt từ các kênh đài khác trong vòng nửa năm trở lại đây chương trình luôn có mức ratting ảm đảm, chỉ đạo sản xuất cũ thì xin nghỉ vì lương quá thất và giám đốc đài truyền hình đang doạ cắt bỏ chương trình. Trời ơi ko đk chương trình đầu tiên của cô.

Vậy là trong lúc nước sôi lửa bỏng cô đã thuyết phục năn nỉ giám đốc và cuối cùng … cô đk ở lại ko phải với tư cách thực tập viên mà là vị trí nhà sản xuất mới của chương trình, cô sẽ làm việc trong hoàn cảnh thiếu thốn hưởng đồng lương rẻ mạt và trong 6 tháng phải tăng đk 10% ratting nếu ko cô nghỉ việc và chương trình vĩnh viễn đi vào quá khứ.

Thế đó cuộc đời cô giờ đây toàn là hố đen…….

Nghĩ đễn đây cô gục mặt xuống bàn mặc kệ người trong quán đang nhìn

Xem nào

Hôn nhân, vì là di nguyện của mẹ, phải đồng ý thôi

Người yêu, lấy chồng rồi yêu đương gì nữa

Chương trình, phải làm bằng đk

Vậy đi.

Một giọt nước mắt lăn dài

“ Giá có mẹ thì tốt biết mấy" .

Trong căn biệt thự trắng

Phòng khách lung linh trong ánh đèn vàng

- Kết hôn!!!!!! – Tiếng người con trai thảng thốt. Mẹ ko đùa đấy chứ.

Người phụ nữ trong bức ảnh vẫn bình tĩnh đặt tách trà xuống mặt bàn nói

- Mẹ biết việc này hơi gấp nhưng ko phải mẹ đã nói trk với con rồi sao, Hoàng Quân.

- Phải mẹ có nói nhưng ko nói nó đến nhanh thế này. Con bé ấy là ai con còn ko biết kết hôn làm sao đk. – Anh vẫn cố gắng nói cho mẹ anh hiểu

- Ngày mai mẹ hẹn con bé đến ăn trưa rồi, con sẽ đk gặp thôi. Con bé là người tốt, mẹ con bé là bạn thân của mẹ bà ấy vừa mới ra đời nên……

- Nên mẹ bắt con làm chồng con bé ấy.- Ko để mẹ nói hết câu anh ngắt lời

- Quân,….

- ……………….. – Anh im lặng

- Đừng nói với mẹ con vẫn còn nhớ đến con bé Thư, nó ko còn tình cảm vs con đâu

- Mẹ - Anh gắt lên, Thôi đk rồi con đồng ý mẹ đừng bao giờ nhắc đến người đó nữa.

Nói rồi Quân cầm áo khoác và đi thẳng trong tiếng thở dài của bà Lan – mẹ anh.

Sáng hôm sau

Cũng tại căn biệt thự đó nhưng ko khí bận rộn hơi, mọi người tấp nập dọn dẹp nhà cửa nấu ăn để chuẩn bị sao cho tốt cuộc gặp mặt này

Trong khi đó cậu chủ của căn biệt thự vẫn nằm dài trong chăn

25 tuổi giám đốc của một công ty gia đình có thế lực lớn trong kinh doanh. 25 tuổi còn quá sớm để kết hôn. 25 tuổi còn quá chóng vánh để quên cuộc tình với người con gái đã đánh cắp trái tim và sự dịu dàng của anh.

Thiên Di ….. Anh ghét cô, dù chưa biết mặt, chưa tiếp xúc bởi cô đã xáo trộn luồng sống của anh. Đáng nhẽ anh đã có thể cứ thế mà chờ người con gái kia quay lại.Đáng nhẽ anh đã đk tự do và đáng nhẽ giờ này anh đang ở văn phòng chứ ko phải ở nhà nướng khét lẹt thế này.

Cuối cùng thì Quân cũng phải lồm cồm bò dậy sau tiếng hét của ba anh cùng cái tét mông của mẹ. Ngái ngủ, lờ đờ và thẫn thờ bước xuống dưới nhà. Đã hơn 11h trưa. Trong cơn ngái ngủ anh lờ mờ nhìn thấy 1 người con gái dưới nhà, đang ngồi nói chuyện với ba. Dụi mắt nhìn lại 1 lần. Đúng là 1 ng con gái,vóc dáng nhỏ, tóc dài chấm lưng, xoăn nhẹ, ko nhuộm, nước da trắng, sống mũi thẳng … Đang thầm đánh giá người con gái trk mặt bỗng nhiên cô gái ấy quay ra, gương đôi mắt to tròn nhìn anh. Phải, đôi mắt đen láy ấy gương lên nhìn anh không rụt rè, không ngạo nghễ cũng chẳng thách thức. Đơn giản chỉ là một cái nhìn đơn thuần. Quân không thể đọc đk gì trong đôi mắt đó. Nó nhìn anh như một lẽ đương nhiên phải xuất hiện. Lần đầu gặp gỡ này quả thật là bị động đôi chút.

- Quân. – tiếng mẹ anh gọi. Còn đứng đấy mau xuống chào vợ chưa cưới của con đi.

“ Ra là nàng, đến rồi đấy”. Lấy lại tinh thần Quân đút tay vào túi quần ngạo nghễ bước xuống. Hôm nay anh ăn mặc rất đơn giản áo pull và quần jean khiến mẹ anh không mấy hài lòng. Anh cứ chậm rãi tiến xuống phòng khách. Cô cũng đã thôi nhìn anh mà chuyển tầm nhìn của mình về phía người đối diện- ba mẹ chồng cô.

Như căn đến lúc anh đã lại gần cô mới đứng lên chào hỏi:

- Chào anh. Em là Thiên Di

Đáp lại nụ cười thân thiện của cô là sự hờ hững:

- Chào em.

Trong suốt bữa ăn giường như hai ngươi chẳng nói với nhau lời nào cho đến lúc kết thúc , cha mẹ anh lên phòng nghỉ trưa để lại anh với cô ngồi ăn hoa quả cốt là để trò chuyện hiểu nhau hơn. Mà nào có hiểu nhau đk cái gì. Anh thì cứ chú ý vào điện thoại. cô thì chú ý nhìn anh. Quân chỉ khẽ lắc đầu “ Như bao đứa con gái khác bị bề ngoài của mình thu hút, có gì đặc biệt” nhưng thực ra Thiên Di đang nhìn chằm chằm anh để đánh giá mà thôi. “ Quả thật hôm nay đến đây để dò thái độ đối tượng kết hôn thế nào. Như dự đoán anh ta cũng là bị ép buộc. Haz. Về sau khó sống à nha.”

Và thậm chí đến cuối buổi anh còn chẳng thèm đưa cô về như mẹ anh đã dặn.

Sau cuộc gặp gỡ ấy cuộc sống 2 người lại trở về quỹ đạo cũ

Anh, hẹn với 3 đứa bạn thân đi uống café. Trên mặt bàn 4 cốc café nghi ngút khói

- Thế nào, “ chị nhà” ra sao.- Đức bạn anh cười hỏi

- Thế nào nhỉ, xinh nhưng không phải gu. – Anh nhún vai trả lời

- Là sao- người kế anh, Tú gãi đầu

- Là đẹp nhưng là đẹp kiểu cổ điển có vẻ hơi kì quặc, lãnh đạm và gì gì đó.

- Là sao mày.- Đức lại hỏi

- Là tao cũng không biết nữa

Không khí lại im lặng. Lúc này người ít nói nãy giờ, Tuấn mới lên tiếng

- Định cưới thật ak

Anh thở dài, nhấp 1 ngụm café

- không thì biết làm sao. Ông bà già ép dữ quá mà

- Vậy thì quên Thư đi và sống cho thật hạnh phúc.

Lại im lặng và không nói gì

- Khó lắm mày ạ .- Quân trầm xuống

- Chứ nếu không thì mày muốn sao. – Tuấn hỏi

- Có lẽ tao sẽ buộc cô ta phải ly hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro