12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhức đầu quá, còn nữa nhất là vùng hạ thân. Cô cố gắng mở mi mắt ra, căn phòng trước mắt rất giống phòng của Hyun Woo. Tại sao cô lại ở đây??? Rõ ràng hôm qua cô cùng anh tiếp đã giám đốc Wang của tập đoàn Duchan mà, cô nhớ giám đốc Wang bắt cô uống rất nhiều rượu, còn việc kế tiếp cô hoàn toàn không nhớ ra.

Ngang bụng có cánh tay ai đó ôm mình, cô nhìn qua... OMG tại sao Hyun Woo lại nằm cạnh cô, còn nữa, trên người cô và anh không có lấy 1 mảnh vải che thân, gộp thêm vùng hạ thân đau nhức, chẳng lẽ tối qua.... tối qua.... không....

Không đâu, không đâu, không thể xảy ra được. Cô không muốn dính dáng gì tới anh nữa, không....

-Thức sớm vậy?

Đang suy nghĩ lại bị tiếng nói của anh phá ngang, cô liền xoay qua nhìn, anh đang mở mắt nhìn mình, ánh mắt có phần dịu dàng.

-Tại sao tôi lại ở đây?Còn nữa... anh giải thích tình trạng của 2 chúng ta hiện giờ đi?-cô dè chừng hỏi

-Hôm qua em uống say, anh đã đưa em về nhà anh, còn tình trạng này, anh nghĩ em cũng biết.-anh mỉm cười

-Anh... dám thừa dịp tôi uống say mà... mà.... anh đê tiện.-cô đúng là tức chết, tại sao cứ cho cô dính vào tên này hoài vậy?

-Anh xin lỗi, bởi vì anh không kìm chế được, với lại em lại nhiệt tình như vậy...-anh nói, làm như mình hoàn toàn vô tội, đều do cô dụ dỗ anh ==\"

-Anh... anh...-bị lời anh nói, cô đỏ ửng cả mặt, cô nhiệt tình lúc nào chứ?

-Anh chỉ mới nói vậy mà em đã đỏ mặt rồi.-anh được thế mạnh miệng nói

-Anh, tôi không thèm nói với anh.-cô lườm anh, sau đó lấy chăn bao bọc cơ thể vào nhà tắm

Anh phì cười, mặc dù anh đã mất đi cứ ức, nhưng mà với cô, anh vẫn đọng lại tình cảm, rất nhiều là khác, ở bên cô, anh cảm thấy rất bình yên, cảm giác rất thoải mái, không ưu phiền. Làm cách nào anh nhớ ra mọi chuyện mà cô cũng đồng ý tha thứ cho anh đây? Đúng là nhức óc mà (cuối cùng anh Hyun Woo cũng tu tâm rồi háhá)

Cô mặc lại bộ đồ hôm qua, Hyun Woo đã không còn trong phòng, đi xuống dưới nhà, thấy anh đang ngồi thư thái đọc báo trên bàn ăn, bác Min cũng dọn sẵn 2 phần ăn lên bàn.

-Je Jae, cháu mau vào ăn đi, bác Min chuẩn bị cho cháu rồi đó.-bác Min nở nụ cười nhân từ nói

-Cháu không ăn đâu bác Min, cháu còn đi làm.-Je Jae từ chối khéo

-Ăn sáng đi rồi hãy đi làm.-Hyun Woo mở miệng, mắt vẫn dán vào tờ báo

-Cảm ơn chủ tịch nhiều, nhưng tôi vẫn chưa thấy đói, xin phép.-cô nhã nhặn quay người đi

-Thiếu cô, cô ấy....

-Cứ để cô ấy đi.

Anh đặt tờ báo xuống, anh biết rõ cô sẽ không dễ dàng khuất phục như vậy. Nếu không chịu ăn ở đây thì ăn ở tập đoàn vậy, để anh xem, cô cố chấp đến cỡ nào?

Je Jae đi vào văn phòng của mình, trên bàn làm việc của cô đã chuẩn bị đủ hết, bắt tay vào làm, xem lại từng vụ kiện, có thể tham khảm được.

-Cố vấn Park, tôi đang cần gấp 1 tài liệu của vụ kiện công ty chúng ta bị kiện do cố vấn Do lúc trước đảm nhận.-trưởng phòng Choi từ trong văn phòng của mình đi ra, mặt nghiêm nói với Je Jae

-Dạ!?Nhưng ở đâu ạ?-cô hỏi

-Trong kho tư liệu, cô vào đi tìm đi.-trưởng phòng Choi nói

-Dạ.-cô đành gật đầu nghe theo.

Park Je Jae có trách thì trách cô chỉ mới vào đã được chủ tịch nâng đỡ, bà làm ở đây đã mấy chục năm chưa từng được vào phòng chủ tịch, vậy mà cô chỉ mới vào làm đã được gặp, làm sao mà nhịn được chứ?

Đi tìm tài liệu cũ, vụ do giám đốc Do đảm nhận?Cô vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng, đột nhiên nhớ giám đốc Do xử lí rất nhiều vụ rồi mà, bây giờ tìm, là vụ nào mới được. Chắc lôi hết luôn quá. Đúng là nhức đầu đau óc mà.

Mở cửa kho tư liệu ra, trời trời không phải chứ, sao mà nó nằm lộn xộn hết vậy, không những vậy những sấp tài liệu nằm tứ tung, không sắp xếp theo thời gian, hay theo người đảm nhiệm, cô làm sao mà tìm trong đống "biển" tài liệu này hả?

Chỉ còn 1 cách, ngồi tìm từng cái.

Thời gian cứ trôi qua, cô tìm đã bốn tiếng đồng hồ, nhưng chỉ đáp lại là con số không, cô lục chỉ mới được 1/3 đống "biển" tài liệu này thôi. Tìm cũng mệt rồi, nghĩ 1 lát, giờ này cũng đến giờ ăn trưa, nên đi ăn thôi, tạm thời gác qua 1 bên.

_Cạch cạch...

Sao kì vậy?Tại sao cửa lại khóa ngoài?Là ai khóa?

-Có ai ngoài đó không?Làm ơn mở cửa ra đi, có người trong đây đó.-cô vỗ cửa liên tục mong có ai đi ngang qua nghe thấy

Cô mò mẫm khắp người mình, hixhix bỏ quên điện thoại trên văn phòng rồi, làm sao đây?Ai mà chơi kì vậy?Hay là người ta không biết cô trong đây?

Bên ngoài cửa, thư kí Choi nhếch môi mỏng quay gót đi, trứng mà chọi với đá sao?Còn non lắm. Để bà xem ai giúp cô?

Kêu muốn khan cả tiếng cũng không có ai mở cửa cho cô, chẳng lẽ cô cứ bị nhốt trong đây hoài sao trời?Không được đâu huhu

Đúng rồi, cửa sổ. Nhưng mà cửa sổ lại ở trên cao, gần tới 3-4m, leo lên đó cũng là 1 vấn đề khó á, nhưng mà thà thử đi lỡ được rồi sao?Nghĩ thế cô bắt ghế cố gắng leo lên cửa sổ.

-Chủ tịch.-cả phòng luật xôn xao khi đích thân Shin Hyun Woo xuống phòng luật

-Cố vấn Park có ở đây không?-Hyun Woo hai tuay đút vào túi quần, áo không cài 1 nút trên, làm tăng thêm vẻ quyến rũ, quý phái của anh, khiến bao nữ nhân viên trong phòng điêu đứng

-Lúc nãy trưởng phòng Choi có kêu cô ấy đi tìm tài liệu, vẫn chưa thấy về. Ah trưởng phòng Choi kìa.-1 nhân iên nữ lên tiếng

-Chủ tịch, sao cậu đến đây?-trưởng phòng Choi căng thẳng hỏi

-Cố vấn Park đâu?

-Cô ấy sau khi đưa tài liệu cho tôi, đã đi đâu rồi cũng không biết nữa.-trưởng phòng Choi nói dối

-Vậy tài liệu đâu?-Hyun Woo lạnh giọng hỏi, ánh mắt sáng như đuốc

-Ah, lúc nãy đã đưa cho phòng ma-két-ting rồi.-bà hồi hộp nói

-Vậy sao?-anh nheo mắt hỏi

-Đúng vậy ạ.-bà gật đầu lia lịa

-Được rồi, nếu cô ấy không có ở đây cũng không sao.

Anh nói đồng thời rời khỏi, lập tức đám nhân viên trong phòng luật liền bàn tán tại sao hôm nay chủ tịch lại tìm đến cố vấn luật mới vào tập đoàn chứ?Tin sốt nha. (dám cá với m.n sau 5s khắp tập đoàn sẽ lan truyền tin này :))

Quay lại bên Je Jae, cô đang cố leo lên đến cửa sổ, sắp đến rồi, chỉ cần 1 chút thôi.

-Được rồi, được rồi.

Cô thở hổn hển khi hai tay đã nắm được thành cửa sổ, chỉ cần 1 chút nữa là được.

-Aaa...

Sơ ý cô trượt chân làm ngã đống ghế làm điểm tựa, bây giờ cô lại ở trên cao như vậy nếu mà trượt tay khỏi nữa thì coi như cả thân hình té xuống dưới, chắc chắn sẽ bị thương. Làm sao bây giờ?

-Có ai ngoài đó không?Cứu tôi với...-cô cố gắng la lớn mong có người đi ngang nghe thấy giúp cô

-Làm sao bây giờ?-cô lo lắng đến độ muốn khóc ngay tại chỗ, biết thế không tà lanh leo lên cửa sổ làm gì

-Cứu tôi...

Nếu cứ "treo lơ lửng" mình hoài thì không thể nào tìm cách thoát ra, nhưng nếu buông tay ra thì chắc sẽ bị thương cho mà xem. Cô nên chọn cái nào bây giờ?

Chỉ còn cách đó mới thoát được thôi với lại bụng cô nãy giờ kêu lên như trống đánh biết vậy hùi sáng nghe lời bác Min ăn cho rồi.

-Một.... hai... ba....

Cô đếm ba tiếng sau đó buông hai tay đang nắm thành cửa sổ ra, "bịch" 1 tiếng, cả người của cô nằm trên sàn đất, đau lắm nha. Tay cô bị trầy 1 mảng cũng không nhỏ nha, còn chảy máu nữa, chân thì bị trặc cũng sưng đỏ lên, số cô không còn gì xui bằng!!!

Cô từ từ đứng dậy, đi đến bên cửa, cố gắng đập thật mạnh vào

-Cứu tôi, tôi bị nhốt bên trong... có ai ngoài đó mở cửa dùm tôi...-cô vừa đập cửa vừa dùng hết sức la lớn

Ai lại chơi ác mà nhốt cô trong đây chứ??Vừa bị thương lại đói meo, sức để kêu cứu cũng không còn, cô đã la khan cả cổ rồi mà không ai nghe thấy, lại còn ở nhà kho tư liệu chứ, ai lại đến đây?Chẳng lẽ cô cứ bị nhốt hoài sao?Không được đâu.

-Ai ngoài đó cứu tôi đi... có người bị nhốt trong đây nè...

Sức của cô gần cạn kiệt rồi, nếu cứ bị nhốt chắc chắn sẽ chết vì đói và khát cho xem.

Hyun Woo ở trong phòng chủ tịch đang muốn điên lên, từ sáng đến giờ cũng đã gần mười tiếng, ngoài lúc sáng ra thì anh hoàn toàn không nhìn thấy mặt cô, rốt cuộc cô đã trốn đi đâu chứ?Tại sao anh tìm khắp tập đoàn Dae Yeon cũng không tìm thấy.

-Chủ tịch, tôi đã đi công tác về.-Rim Hee từ ngoài mở cửa bước vào nói

-Ừm.-anh chỉ gật đầu cho có lệ, trong lòng anh đang rất bức rứt khó chịu

-Tôi đã nghe tình trạng của ngài, mong ngài mau chóng nhớ lại mọi chuyện.

-Được rồi, không có gì ra ngoài làm việc đi.

-Vâng.

-Mà khoan, giúp tôi đi tìm Park Je Jae đi.-anh nói khi Rim Hee định ra ngoài

-Dạ!??

-Từ sáng đến giờ không biết cô ấy đã đi đâu, mau giúp tôi đi tìm đi.-anh ra lệnh

-Vâng, tôi sẽ đi xem lại camera trong tập đoàn.

-Vô ích thôi, không biết hôm nay camera bị gì, đều hư hết rồi.

-Vậy tôi sẽ tìm.

-Ừm.

Rim Hee nói sau đó ra ngoài.

-Park Je Jae, em lại trốn đi đâu nữa rồi?

Hyun Woo bức bối trong người, không hiểu sao trong lòng anh lại thấy bất an, dường như cô xảy ra chuyện gì đó, không đơn thuần là tránh mặt anh.

...

-Chủ tịch, xin lỗi ngài, tôi không tìm thấy.

-Tôi đã tìm khắp tập đoàn rồi nhưng vẫn không tìm được cô ấy.

Lần nào đám bảo vệ thông báo cho anh cũng là không tìm thấy, biết thế ngay từ sáng anh đã đặt máy định vị trên người cô cho rồi, Park Je Jae em biến đi đâu mất rồi?

-Chết tiệt.-anh hung hăng quơ tay làm đổ toàn bộ những thứ trên bàn làm việc xuống sàn

Anh đã điện thaoị cho Soo Jin, cho Ji Ki, kể cả ba mẹ cô, bất kì ai quen biết cô anh đều gọi, chỉ là ai cũng không biết cô ở đâu, cho nên anh tin rằng cô vẫn còn trong tập đoàn nhưng không biết cô đang ở chỗ nào?

-Các người đúng là vô tích sự, nếu trong ngày hôm nay không tìm thấy cô ấy, tất cả các người đừng hòng làm việc nữa.

...

Trời cũng sập tối, Park Je Jae ngồi dựa vào giá đựng tài liệu, cả người mệt rã rời, không còn sức để kêu nữa. Đói bụng quá, khát nước nữa, còn rất mệt, tay và chân bị thương cũng rất đau.

Cô nhắm mắt lại, cô mệt mỏi lắm, rất muốn ngủ, rất muốn ngủ...

~~~

Đây là đâu?Vì sao cô lại ở đây?

-Có ai không?-Je Jae nói lớn, bước chân cứ tiến về phía trước

Ở đây, là 1 màu trắng xóa, không xác định phương hướng ở đâu, điều cô cần biết bậy giờ là chỗ này là chỗ nào?

-Je Jae....-1 giọng nói ấm áp truyền đến vang vọng trong không gian

-Ai đó?-cô lên tiếng hỏi

Đột nhiên, khung cảnh lại chuyển đổi, trước mắt cô là cảnh mùa đông, tuyết rơi trắng xóa, có cặp nam nữ đang ngồi trên hàng ghế, người nữ tựa đầu vào vai người nam

-Em xem, tuyết rất đẹp đúng không?-anh Dong Hwa hỏi

-Đúng đúng, rất đẹp nha.-người con gái gật đầu và đó chính là Park Je Jae cô

-Sau này anh sẽ xây 1 căn nhà gần khu tuyết Sanđo, để em ngày nào cũng được ngắm tuyết.

-Anh làm được thì hãy nói nha.

-Được mà

-Hihi, thương anh nhất á.

Xong cảnh đó, khung cảnh lại chuyển sang cảnh khác.

Trước mắt cô bây giờ, là cảnh ngôi nhà biệt thự ở cánh đồng hoa oải hương, là cảnh cô và Hyun Woo đang ngắm nhìn những đóa hoa oải hương, cô chỉ lo nâng niu từng cành hoa, còn anh thì say mê ngắm nhìn cô.

-Công nhận hoa oải hương thơm ghẹ, lại còn rất đẹp nữa.-Je Jae xoay qua nhìn anh nở nụ cười mỉm

-Nếu cô thích, tôi sẽ tặng cô cả cánh đồng hoa oải hương này.-anh dịu dàng đáp

-Thật sao?

-Thật.

-Cảm ơn anh nha, tôi rất thích.

-Cô vui là được rồi.

Lại là 1 cảnh khác, cảnh này đến cảnh khác, như 1 cỗ máy thời gian lặp lại cho cô xem: cảnh anh Dong Hwa cầu hôn cô---> cảnh Hyun Woo ép buộc cô làm theo lời anh---> cảnh anh Dong Hwa cầu xin cô quay lại---> cảnh cô tuyệt vọng, tự sát---> cảnh cô và Hyun Woo gặp lại sau 5 năm---> cảnh Hyun Woo bị tai nạn xe và mất trí nhớ

Những cảnh tượng đó cứ lần lượt xuất hiện, cô xem xong cũng phải rơi lệ, không ngờ mình lại trải qua 1 quá trình gian khổ như vậy, nhưng mà cô vẫn chưa hiểu rõ trái tim mình, giữa anh Dong Hwa và Hyun Woo, cô thật sự yêu ai?

_Rầm

Cánh cửa kho bị ai đó đá văng ra, cô mơ mơ màng màng nhìn, chỉ là cô không nhìn rõ là ai.

-Park Je Jae, cuối cùng cũng tìm được em.

Shin Hyun Woo mừng rỡ chạy đến ôm cô vào lòng, cũng may lúc nãy 1 chị lao công nói thấy cô vào đây theo sau có trưởng phòng Choi, nhưng đi trở ra thì chỉ có bà ta còn cô thì không có, cho nên anh nghi ngờ cô vẫn còn trong kho tư liệu

-Hyun... Hyun Woo... là anh sao?-cô yếu ớt hỏi

-Là anh. Em không sao là tốt rồi, có biết anh lo cho em lắm không?-anh ôm chặt cô vào lòng, sợ cô sẽ chạy mất

-Ah...-do anh ôm quá chặt cho nên đụng đến vết thương ở tay của cô, khiến cô rít lên

Anh nới lỏng tay ra, thấy tay cô bị trầy còn chảy máu, cổ chân thì sưng đỏ cả lên, anh nhìn qua mà chua xót, chuyện này nhất định anh sẽ không bỏ qua dễ dàng.

Hyun Woo đưa cô trở về biệt thự của mình, liền kêu bác sĩ riêng của Shin gia đến xem tình hình cho cô.

-Thiếu gia, hiện tại tôi đã truyền dịch cho cô ấy, tình hình của cô ấy đã tốt lên, cần nghỉ ngơi, vết thương của cô ấy tôi cũng đã chữa trị, cũng may không bị nhiễm trùng.-bác sĩ từ tốn nói

-Được rồi, ông ra ngoài đi. Bác Min, lấy thuốc giùm tôi.-Shin Hyun Woo nói

-Vâng.

Đợi 2 người đó ra ngoài, Hyun Woo mới nhẹ nhàng ngồi cạnh cô, 1 tay khẽ vén nhẹ tóc cô. Thì ra 1 người thật sự quan trọng với mình khi người đó mất tích, lại có cảm giác lo lắng, sợ hãi, khó chịu đến vậy. Bây giờ anh đã hiểu, đối với người con gái này, anh rất quan trọng cô.

-Sau này đừng ngu ngốc như vậy nữa.-Hyun Woo nhẹ giọng nói

Ánh mắt vô tình nhìn thấy vết cắt vẫn còn dấu cắt trên cổ tay trái của cô, cảm giác đau lòng cứ ùa tới, Yoo Bo nói, cô vì muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh mới tự sát.

Hai tay nắm lấy tay trái của cô, đặt lên má mình, vuốt ve, anh muốn xoa dịu đi nỗi đau của cô, mặc dù không nhớ gì nhưng muốn bù đắp cho cô.

-Xin lỗi...

-Ưm...-cô cựa quậy người, từ từ mở mắt ra

Anh nhìn thấy cô tỉnh dậy liền cẩn thận đặt tay cô xuống giường.

-Em tỉnh rồi. Thấy đỡ hơn chưa?Có muốn ăn gì không?-anh liên tục hỏi cô

-Không cần đâu, tôi vẫn tốt. Cảm ơn anh.-cô mỉm cười

-Cảm ơn?Vì sao?-anh hơi ngạc nhiên cùng khó hiểu

-Vì mọi thứ, nếu anh không đến kho tư liệu thì tôi đã ở trong đó luôn rồi.-cô cảm kích nói

-Tại sao em lại đến đó 1 mình chứ?Có biết nguy hiểm lắm không?-anh trách cứ

-Tôi đâu phải cố ý, tại trưởng phòng Choi kêu tôi đi lấy tài liệu, ai mà ngờ cửa lại khóa ngoài chứ?-cô cúi đầu, chu mỏ, dáng vẻ y như 1 đứa bé vừa bị trách oan, trông rất đáng yêu

-Vậy sao?-ánh mắt anh có chút u ám, rõ ràng bà ta muốn hại cô mà, chuyện này đừng mong anh để yên.

-Nè, nhìn anh có vẻ không tốt, đừng nói là giận nha!?-cô nhìn sắc mặt anh có chút tối sầm, còn tưởng do mình chọc giận anh nên hỏi

-Đừng suy nghĩ lung tung nữa, anh không giận em.-anh xoa đầu cô dịu dàng

Cô ngẩn người, đây là Shin Hyun Woo sao?Dịu dàng, ân cần chu đáo, quan tâm cô, những biểu hiện này rất ít khi cô nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, phải công nhận nhờ vụ tai nạn anh mất đi kí ức của mình, mà anh trở thành 1 con người khác, cô thích thế này hơn (mặc dù anh í có lúc kì quặc háhá =]]z)

-Hyun Woo...-cô đột nhiên gọi tên anh thật dài sau 1 hồi im lặng

-Hả!?-anh hơi ngạc nhiên khi cô gọi anh bằng cách đó, rất ngọt ngào.

-Hyun Woo, tôi á, ngày mai á, muốn đi chơi, anh đi cùng tôi nha.-cô mắt chớp chớp nhìn anh cầu khẩn

-Sao?-anh vừa mừng vừa ngạc nhiên, cô chủ động rủ anh đi chơi sao?

-Bởi vì tôi biết, dù tôi đi chơi anh cũng đòi đi theo, nên tôi rủ anh luôn.-câu nói của cô như 1 gáo nước lạnh tạt vào mặt anh

-Được, mai dẫn em đi chơi.-Hyun Woo gật đầu đồng ý

-Cảm ơn.-cô cười tươi tắn nói

-Nghỉ sớm đi, mai anh dẫn em đi chơi.-anh đỡ cô nằm xuống, đáp chăn cho cô, sau đ1o tắt đèn, ra khỏi phòng.

Bởi vì lúc hôn mê ở nhà kho, cô đã hiểu được, bởi vì Hyun Woo yêu cô nên mới làm như vậy, yêu 1 người, có thể làm bất cứ điều gì, chỉ là không tùy ý thức của mỗi người, 1 là có người buông tay chỉ cần nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc là được, còn 2 là có người chỉ muốn có được người mình yêu, không cần biết bằng cách nào chỉ cần có là được, và cô biết Hyun Woo thuộc loại thứ hai, còn anh Dong Hwa là kiểu người 1.

Có lẽ đến lúc cô nên mở lòng với anh, và buông đi bóng hình của anh Dong Hwa.

Sáng hôm sau Hyun Woo đã qua phòng của Je Jae rất sớm, kết quả cô vẫn nằm nướng trên giuồng.

-Je Jae, dậy, dậy đi, trễ lắm rồi đó.-Hyun Woo liên tục lay lay người cô

-Ư, cho tôi ngủ 1 chút đi... còn sớm mà....-Je Jae ngáy ngủ nói, lấy chăn phủ lên người mình

-Biết mấy giờ chưa hả?Gần sáu giờ rồi đó == (vâng, sáu giờ là rất.... trễ, à quên, tg lấy giờ VN hehe cho nó dễ kiểm soát)

-Trời ơi, mới có sáu giờ sáng mà anh kêu tôi sớm vậy, không thức, tôi muốn ngủ.

-Nếu không thức, thì đừng mong tôi dẫn đi chơi.

-Trời ơi, đi chơi có cần đi sớm vậy không?Anh tính đi bắt ma à?

-Dậy, dậy, dậy...-anh kéo người cô ngồi dậy

-Từ từ, anh xuống dưới trước đi.-cô ngáy ngủ nói, quả thật mi mắt mở cũng không lên

-Nếu mười phút nữa không thấy em thì tôi đi làm, em cũng đừng kêu tôi chở đi chơi.-anh cảnh báo trước, sau đó ra khỏi phòng cô.

Hai tay cô vò tóc mình, đúng là muốn chết sớm với tên này mà, mới có sáu giờ sáng đã bắt cô thức dậy, đi chơi có cần phải sớm vậy không?Đi tìm ma chắc. Cô đi vào toilet mà mắt cũng không mở lên, làm VSCN xong liền tìm 1 bộ đồ thích hợp với bản thân, sau đó xuống nhà.

-Tôi xong rồi.-Je Jae mở miệng khi đi xuống cầu thang

Hyun Woo ngẩng đầu nhìn, cô mặc bộ váy màu trắng kiểu tằng xòe ngang đầu gối. Cổ áo là kiểu vuông, còn khoác chiếc áo ngoài mỏng màu đỏ không quá đậm, chân mang dài ống cao màu trắng, mái tóc được cô xõa ra, còn đội chiếc nón len màu đỏ, bên trái là 1 chiếc hoa nhỏ. Nhìn qua rất là cá tính và đáng yêu.

-Em rất đẹp.-Hyun Woo đứng dậy khỏi ghế sofa, tiến lại gần cô nói

-Cảm ơn.-Je Jae gật đầu, lời anh nói cũng làm cô ngượng vậy

-Đi thôi, mình ra ngoài ăn sáng.

Hyun Woo nói sau đó dắt cô ra chiếc MayBach màu xanh dương dậm mui trần, nhấn ga chạy đi

-Em muốn ăn gì?-anh hỏi

-Gì cũng được.-cô đáp

-Ừa.

Hyun Woo cho xe dừng trước nhà hàng hạng A Seoul, xuống xe, anh d6ãn cô vào trong liền có sẵn bàn V.I.P cho anh.

-Thiếu gia, ngài dùng gì?-phục vụ kính cẩn nói

-Một chai rượu vang, và 2 phần bít-tết (tg không có giỏi tiếng anh huhu).-Hyun Woo đóng Menu lại đưa cho phục vụ nói

-Vâng, xin cậu đợi 1 lát.

Phục vụ lui xuống, 1 lúc sau đẩy xe thức ra, đặt chai rượu vang cùng 2 phần ăn lên bàn, rót rượu vào ly của cô và anh sau đó mở miệng.

-Xin mời.-nói xong đẩy xe lui xuống

-Em ăn đi.-Hyun Woo đẩy phần ăn trước mặt cô nói

-Ừm.

Je Jae đáp, sau đó cầm dao nĩa lên, đáng tiếc cô không phải người sành ăn, cắt thịt bò như cắt không khí, cắt hoài mà không được miếng nào vào miệng. Trong khi Hyun Woo rất nhẹ nhàng đã cắt xong miếng thịt bò trên dĩa, sau đó tự nhiên cầm dĩa của mình đưa cho cô, lấy dĩa của cô cho mình (trao đổi í mà)

-Em đừng trút giận vào miếng thịt bò nữa.-anh nhàn nhã nói

-Tại tôi không biết ăn theo kiểu phương Tây.-cô bất mãn nói, bộ cô muốn sao?

-Được rồi, em ăn đi.-anh nhấp môi ngụm rượu vang nói

Cô ăn không có 1 chút gì gọi là giữ phép, ăn mà nĩa cứ chạm vào dĩa làm vang lên tiếng leng keng lách cách, khiến mọi người xung quanh đều nhìn.

-Em lịch sự 1 chút đi.-Hyun Woo ho khan 1 tiếng nhắc nhở

-Ăn sáng mà cũng phải để ý để tứ sao?Như vậy sao mà ăn ngon miệng chứ, tôi ăn sao kệ tôi, miễn ngoan được rồi.-cô rất thoải mái trả lời, tiếp tục cách ăn của mình

Anh không nói gì chỉ phì cười.

Tiếng động cứ vang lên, khiến nhiều người không vui cứ nhìn qua bàn 2 người, đây dù gì cũng là khách sạn lớn nhất sang nhất Seoul mà, người khiếm nhã như cô lại có thể vào đây ăn sao?

-Thiếu gia, có vài vị khách yêu cầu cô đây đừng gây ra tiếng động nữa.-phục vụ kiêng dè nói, dù gì đây cũng là chủ tịch Shin của tập đoàn lớn nhất Seoul mà.

-Hửm?-anh bình thản uống ngụm rượu, mắt cũng không thèm nhìn phục vụ

-Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ nói với họ.-phục vụ rất biết điều, liền đi chỗ khác nói với những vị khách kia

Hyun Woo đặt ly rượu xuống, nhã nhặn dùng khăn lau miệng mình. Hành động cùng cử chỉ cũng đủ biết anh là người trong giới thượng lưu thường xuyên dùng những bữa ăn hạng sang này

-Anh nghỉ ăn rồi sao?Còn nguyên miếng thịt bò kìa.-cô nói khi thấy trên dĩa ăn hình như anh chỉ cắt 1 mếing thịt bò nhỏ rồi nghỉ ăn

-Ừm, tôi chưa đói.-anh ưu nhã đáp

-Sao anh lãng phí quá vậy? Một phần ăn ở đây cả chục ngàn won đó.

-Vậy thì sao?

-Anh chỉ ăn có chút xíu mà bỏ, lãng phí quá đi.

Anh im lặng nhìn cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn nhó trách cứ mình không hiểu sao anh lại cảm thấy vui, thấy cô hoàn toàn khác trước (là lúc anh í tỉnh dậy sau khi bị tai nạn xe á), cô không còn cáu gắt với anh nữa, anh lại cảm thấy vô cùng vui và hạnh phúc.

Sau khi ăn sáng xong, Hyun Woo chở cô đến khu vui chơi, bởi vì cô ham \\\bạo lực\\\ nên trò đầu tiên là trò tàu lượn siêu tốc.

-Ngồi hàng đầu đi.-cô hưng phấn nói kéo anh vào hàng ghế đầu cảu tàu lượn

-Em mà sợ thì đừng ôm anh nha.-anh mở miệng trêu chọc

-Để xem ai sợ trước.-cô hỉnh mũi sau đó cùng anh ngồi vào hàng ghế đầu, thắt dây an toàn lại

Lúc đầu tàu đi thật chậm dần dần lên cao, rồi vọt 1 cái đã lao xuống dốc, làm cả đám người ngồi trên atàu la hét thất thanh, ngoại trừ 2 người ngồi đầu ==\

-Haha... quá tuyệt.... haha...-cô sảng khoái nói, vươn tay lên cao hét to

Shin Hyun Woo ngồi bên cạnh nhìn cô, trời ơi, cô có phải là con gái không vậy?Kiểu trò chơi mạnh bạo như vậy mà cô không sợ sao?Đúng là làm anh mở rộng tầm mắt nha.

-Haha.... vui quá....

Bởi vì rất lâu rồi cô chưa được đi chơi thoải mái như vậy, nên cô cảm thấy rất vui.

Tốc độ tàu nhanh chậm thay đổi thất thường, lúc lộn vòng, lúc xoay tròn, lúc lên cao rồi thả xuống cứ làm cho người chơi nhảy cả tim ra ngoài nhưng cô lại cực kì thích cảm giác đó.

Cuối cùng tàu cũng dừng lại, cô và anh nhanh chóng xuống, quả thật cô còn rất nhiều trò muốn chơi. Phải chơi hết 1 ngày mới được.

Trò chơi thứ 2 chính là nhảu au-đi-sành (dốt tiếng anh cơ mà *.*), anh và cô làm đối thủ với nhau.

-Tôi với anh thi xem xem ai lớn điểm nhất.-cô và anh vào tư thế sẵn sàng

-Được, nếu ai thua, người đó sẽ bị phạt, hình thức tùy người thắng.-anh cũng tràn đầy tự tin, anh không tin mình lại thua cô

-Ok.

Nhạc bắt đầu nổi lên, cùng lúc trên màn hình là những phím mũi tên trái phải, lên xuống lần lượt xuất hiện, cả hai nhanh chân nhảy vào những mủi tên phía dưới mình.

Cả hai nhảy rất phấn khích cùng nhập tâm, không ai muốn thua ai. Nhưng mà đến cuối cùng Hyun Woo lại nhảy sai 1 nhịp thành ra điểm sổ của cô hơn anh 1điểm

-Haha anh thua rồi, thua rồi....-cô cười ha hả nói

-Tại em hên thôi, anh chỉ vì sơ suất 1 chút.-anh hơi tức, đáng lẽ anh thắng mới đúng, chết tiệt tại nhảy sai nhịp thôi, tức.

-Thôi đi, anh thua rồi, phải chịu phạt.-cô cười nham hiểm

-Tùy khả năng anh thôi nha, không quá giới hạn.-anh cảnh giác nói

-Yên tâm, cái này rất đơn giản, đi theo tôi.-cô nở nụ cười đắc ý (chị í có trò gì đây, đợi nhé, rất hấp dẫn)

Cô dẫn anh đến trò đảo hải tặc.

-Nè, mặc vào đi.-cô đưa cho anh bộ đồ của thuyền trưởng Hook trong phim Peter Pan

-Cái gì?-anh tròn mắt nhìn cô

-Đây là hình phạt cho anh, mặc vào đi.-cô đưa cho anh

-Được, em đợi đó.-anh xụ mặt cầm lấy bộ đồ của cô (đáng yêu lắm cơ, iu quá đi
Một lúc sau, anh mặc bộ đồ mà cô đưa cho, còn cô thì mặc đồ Peter Pan. Nhìn cô rất cá tính nhưng anh thì....

-Haha... mắc cười quá đi.-cô ôm bụng cười

-Cấm em cười.-anh trừng mắt

Cô vẫn cười, nhìn anh rất dễ chọc người khác cười nha, tóc giả thì dài thườn thượt, còn là độc nhãn long nữa chứ, còn thêm bộ râu đen, cùng bộ trang phục nữa.

-Haha... rất vui, haha...-cô cười đến độ nước mắt cũng muốn chảy ra

-Nếu em còn cười thì đừng kêu tôi chơi nữa.-anh cảnh cáo

-Được được, chơi thôi.

Cô ngưng cười cùng anh lên tàu (tàu của trò chơi ý)

-Chơi thế nào?-anh hỏi

-Thế này, tôi sẽ tìm mọi cách đến được hòm kho báo để ở đầu tàu, còn anh ngăn tôi lại, nếu lấy được chìa khóa tôi đeo ở cổ thì anh thắng, còn ngược lại tôi thắng.-cô nói quơ quơ chìa khóa được cô đeo vào trong cô

-Được, nhưng vẫn là cá cược như lần trước.-anh nhất định phải báo thù mới được

-Ok.

-Bắt đầu đi.-cô đầy lòng tin nói

-Đến đây, Peter Pan.-anh khiêu khích

Cô chạy đến hòm kho báu nhưng bị anh ngăn cản, anh liên tục cố gắng cướp chìa khóa từ cổ cô, nhưng đều hụt. Cô nhìn thấy sợi dây treo ở cánh buồm, liền nhanh tay đu lấy, vọt 1 cái đã bay lên cao

-Tôi là Peter Pan, tôi đang bay...-cô thích thú nói

-Đứng lại.-anh cũng chạy theo, cũng may anh chạy nhanh, thoắt 1 cái đã đứng chặn trước hòm kho báu, đồng thời cô vừa tới, thành ra

_Rầm

Cả hai đâm vào nhau, anh đỡ cô nên tình trạng là nam trên nữ dưới.

Không khí im lặng kéo dài thật lâu đến khi... phựt 1 cái...

-Em thua rồi.

Trong lúc cô không để ý anh đã vươn tay giựt chìa khóa đeo trên cổ cô, sau đó đứng dậy quơ chìa khóa lên nở nụ cười chiến thắng nói.

-Anh chơi an gian.-cô bất mãn đứng lên nói

-Em đâu có giao là không được làm vậy, em thua rồi.

-Anh...-cô tức giận dậm chân thật mạnh, tức không nói nên lời mà

-Theo giao ước, em phải làm theo lời anh nói.

-Được.-cô đành gật đầu, không biết anh bày trò gì nữa đây

Năm phút sau, cô thất thanh la lớn

-Không. Tôi không làm theo.

-Em không giữ lời sao?-anh trừng mắt, cô dám thất hứa à?Lúc nãy anh còn làm theo lời cô còn gì?

-Anh đâu có nói tôi phải... phải mặc ba cái này để chụp hình chứ?-cô chỉ chỉ anh

-Em mà không làm thì coi chừng tôi.-anh hăm dọa

Cô chu mỏ, bắt mặc ba cái này rồi còn chụp hình chắc cô độn thổ chết quá

-Mau lên đi, ở đây còn rất nhiều đồ để cho em thay đó.-anh giục

-Từ từ...-cô chậm rãi đi vào trong phòng thay đồ, người gì cũng từ từ mà cái này càng từ từ càng tốt (hiahia tg like câu này quá nè)

Cô chậm rãi đi ra, bởi vì đang ở trong nhà ảnh mini nên chỉ có anh và cô (có rất nhiều phòng ạ, mỗi phòng có máy chụp hình và phòng thay đồ, ai thích thì thay, rất đáng yêu luôn)

-Nhìn em.... rất giống con mèo con, haha....-anh thấy cô, lúc đầu hơi đỏ mặt nhưng sau nhanh chóng phục hồi bộ dạng ban đầu cười sặc sụa

-Cười gì?-cô lườm anh

-Haha, bộ dạng của em rất mắc cười đó....-anh cười muốn chảy ra nước mắt

-Nín ngay, nếu còn cười đừng kêu tôi chụp hình.

-Được được.-anh ngưng cười lại nói

Cả 2 đứng trước máy ảnh.

-Nè, cười lên, anh không cười thì chụp hình làm gì hả?-cô khìu anh

-Từ từ (lại từ từ háhá)

Cô đang mặc bộ đồ con mèo hồng trắng, hai lỗ tai ở trên, cả người chỉ lộ duy nhất khuôn mặt, nhưng lại rất dễ thương, cô còn làm kiểu con mèo, hai tay giơ lên y như mèo con vậy.

_Tách tách

Tiếng máy ảnh liên hồi vang lên, cô thay liên tục bồ này sang bộ khác, nhưng mà cô càng ngày càng thích vụ này nha, thấy cũng vui.

-Anh xem, chụp rất nhiều hình.-cô cầm ảnh trên tay vừa xem vừa nói, trên môi còn là nụ cười

-Hình như em rất thích?

-Đương nhiên, nhìn tôi dễ thương lắm mà, anh xem, tôi làm mặt heo con có dễ thương không?-cô đưa 1 tấm ảnh cô mặt đồ hình con heo, cô còn chu mỏ lên rất dễ thương.

-Xấu quắc.-thật ra tấm đó nhìn cô rất dễ thương, chỉ là anh không nói ra

-Anh đó, có vài tấm là cười à, còn nữa tấm này, ai cho anh làm vậy hả?Hả?-cô tức giận đưa 1 tấm ảnh ra (các bạn biết tấm ảnh chụp gì không?Rất đặc sắc
-Tôi thích như vậy.-anh bâng quơ trả lời

-Anh dám... dám hôn tôi...

Tấm hình đó là lúc cô còn đang làm kiểu thì anh lại dám hôn lên má cô, đúng lúc máy ảnh lại chụp.

-Tôi lại thấy tấm đó rất đẹp.

-Anh... anh...-cô đứng yên tại chổ, thầm nhìn bức hình dùng tay đâm đâm lên bức hình, dám hôn cô, cho anh chết, chết nè.

Anh quay lại nhìn thì thấy cô đang trút giận lên bức ảnh, anh bật cười, cô quá trẻ con mà

-Em không đi thì không chơi trò chơi nữa ráng chịu nha.

-Đợi tôi.-cô vội cất ảnh vào túi của mình chạy theo anh

Lần này cô và anh chơi trò nhảy dây từ trên đồi cao xuống. Anh và cô cùng cùng nhảy 1 dây, sau khi thắt dây an toàn xong xuôi, anh nắm chặt tay cô

-Yên tâm, có anh bên cạnh em.

-Ai thèm, tôi là không sợ đó.-cô làm mặt lơ đi

-Nhảy thôi.-anh vẫn không buông tay cô ra, sau đó cùng cô nhảy xuống

Cảm giác gió thổi vào rất mát, rất thoải mái, lại còn có thể bay và ngắm cảnh từ trên cao nữa, rất thích nha.

-Haha.... thích quá...-cô cười tươi, dang tay ra tận hưởng

-Anh yêu em...-anh nhìn cô nói rất nhỏ, cô không thể nghe thấy và nó cũng nhanh chóng hòa lẫn vào trong gió, nhìn cô cười trái tim anh ấm áp hẳn, nếu được anh ước ngày nào cũng ngày hôm nay.

Chơi trò đó xong liền chơi trò kế tiếp, trò trượt nước, chạy xe đạp, đua xe, cả cưỡi ngựa nữa, trò nào cô và anh cũng chơi.

Gần tối, sau khi ăn xong, cô liền rủ anh trượt băng (tg thích cái này)

-Không biết trượt mà còn rủ chơi.-anh nhìn cô đứng còn không vững trên băng nói

-Tôi muốn chơi.-cô loạng choạng đứng, nói

-Anh dạy em.

Anh đưa hai tay mình ra vịn hai tay của cô, từng bước dạy cô trượt.

-Anh không hiểu em làm cái gì mà suốt nửa tiếng đồng hồ, ngay cả đứng cũng không vững trên băng.-anh bắt đầu quạu

-Ai mà biết.-cô mếu máo

-Tôi chỉ em lần cuối, nếu còn không biết thì coi như tôi bó tay.-anh cũng chịu thua cô

-Được

Anh lại chu đáo chỉ cô, lần này cô làm khá hơn, đến khi thấy cô đứng vững rồi mới từ từ thả lỏng tay ra.

-Haha, anh xem, tôi trượt được rồi nè.-cô phấn khích nói

-Cứ từ từ em sẽ làm được, đứng thẳng người 1 chút.-anh cặn kẽ chỉ

-Biết rồi.-cô xua tay

Anh trượt theo sau cô, cũng không uổng công anh mất gần nửa tiếng chỉ cô.

-Cẩn thận.-thấy cô sắp té anh liền trượt nhanh tới

-Ah...-khi cô vừa ngã thì đã được lòng ngực cứng rắn của ai đó đỡ lấy, không bị té.

Ngẩng đầu lên là Hyun Woo

-Sao không cẩn thận chứ?-anh trách cứ

-Ừ thì...-cô đẩy anh ra, lúc anh ôm cô, cô nghe rõ tiếng tim đập của mình và của anh, không hiểu sao nữa?

Cả 2 im lặng 1 hồi lâu, anh mới nắm tay cô lôi đi

-Đi thôi.

-Đi?Đi đâu chứ?-cô hỏi

-Đi cáp treo.-anh đáp

Tại cáp treo, cô và anh lên cáp treo dành cho 2 người, ở trên này có thể nhìn thấy cả khung cảnh Seoul, những căn nhà thành bé tí xíu, cầu sông Hàn rất đẹp, được ánh sáng của những ánh đèn đủ màu tô điểm lên.

-Wow, anh xem, rất đẹp.-cô nhìn qua cửa kính đầy thích thú nói

-Ê, chỗ đó có phải nhà tôi không?-cô nhìn anh chỉ chỉ phía dưới

-Đó là khu Rutidne, làm gì có nhà em ở đó.-anh gõ đầu cô

-Vậy đằng kia.-cô chỉ tiếp

-Đó là đường Insnahres.

-Sao cái nào cũng không phải vậy?-cô chu mỏ

-Nếu không lầm, nhà em ở kia.

-Nhà tôi nhỏ quá, nhìn ngộ ghê, y như thành phố thu nhỏ.-cô cười tươi tắn nói

-Đúng vậy.-anh ngồi xuống ghế

-Thích quá đi.-cô cứ lo nhìn ngoài cửa sổ không chú tâm đến xung quanh

Hyun Woo lấy ra cây viết, khắc lên 1 góc ở ghế chữ Hyun Woo ♥ Je Jae

Sau đó cười thõa mãn với tác phẩm của mình.

-Làm gì vậy?-cô thấy anh cứ cười cười, cũng tò mò hỏi

-Không có gì. Sao không coi tiếp?-anh đổi sang chuyện khác

-Tôi đã xem đủ rồi, nhìn cảnh Seoul đẹp ghê.-cô hít 1 hơi nói

-Em có biết lịch sử của cáp treo không?-anh hỏi

-Không, là sao vậy?-cô hiếu kì ngồi đối diện anh hỏi

-Người ta nói, nếu trên cáp treo là 1 nam và 1 nữ thì 2 người đó sau này sẽ yêu nhau và sống hạnh phúc với nhau mãi mãi.

-Làm gì có chuyện đó.

-Em không tin thì hối hận đó.

Anh nói vậy chẳng khác nào cô và anh sẽ yêu nhau chứ?Làm gì có chuyện đó, đùa với cô à, có lắm á.

-Không tin đó.

-Tùy em, sau này em sẽ thấy.

-Ừ, tôi đợi.-cô ưỡn ngực tràn đầy tự tin, để cô xem, có thật là vậy không?

Xuống cáp treo, cô đi vào toilet kêu anh đợi mình ở ngoài, mình sẽ ra ngay.

Rửa tay xong cô đi ra, vừa ra tới cửa liền bị 1 người nào đó dùng khăn có tẩm thuốc mê bịt lên miệng mình, cô phản kháng chống cự nhưng mà thuốc thấm từ từ làm cho cô yếu ớt dần, trước mắt nhanh chóng là 1 màu đen xám xịt.

Anh đứng đã 10ph nhưng vẫn không thấy cô ra, đi toilet thôi mà có cần lâu vậy không? Trong lòng anh tự nhiên lại có cảm giác bất an.

Anh đi đến trước cửa toilet, điện thoại cho cô nhưng mà có đổ chuông chứ không có ai bắt máy. Đột nhiên anh nghe được tiếng chuông điện thoại của cô, nhìn xuống đất là điện thoại của cô.

Tại sao điện thoại của cô lại rớt trên đất?Cô đâu có lơ là đến mức đó, không lẽ cô xảy ra chuyện???

Điện thoại anh reo lên, là 1 dãy số lạ. Anh nhíu mày thật chặt, chậm rãi nghe máy

-Alo.

[...Xin chào chủ tịch Shin Hyun Woo...]-đầu dây bên kia là 1 giọng nói giễu cợt nhưng lại nguy hiểm

-Mày là ai?-anh lạnh lùng hỏi

[...Tao là ai mày không cần biết, mày chỉ cần biết con bạn gái mày tao đang giữ...]

-Mày dám làm tổn thương cô ấy thì mày đừng mong chết yên.-anh lạnh lùng, ánh mắt đen chứa đựng sự sắc lạnh đến đóng băng tất cả

[...Haha không ngờ đường đường là 1 chủ tịch của 1 tập đoàn lớn, lạnh lùng lại vì 1 đứa con gái mà hạ thấp bản thân vậy, mày đã đối xử tàn nhẫn với tao, tao cầu xin mày, mày cũng không mềm lòng, tao chính là muốn nhìn mày đau khổ...]

-Mày cứ nhắm thẳng vào tao, đừng làm hại người vô tội.

[...Tao biết, con nhỏ đó rất quan trọng với mày, để tao xem mày sẽ vì nó làm gì...]

[...Tao cần 10 tỉ won, tao cho mày 3 ngày không có thì mày đừng mong gặp lại con bạn gái mày...]

-Mày dám?

[...Mày thử đi, còn nữa mày mà báo cảnh sát thì ngay lập tức mày sẽ nhận được sát của nó...]

-Tao liên lạc với mày bằng cách nào?

[...Mày yên tâm, tao sẽ có cách, nhớ 3 ngày thôi đó...]

Tiếp đó là tiếng cười vang cùng tiếng cúp máy.

-Chết tiệt.-anh tức giận ném cả điện thoại xuống đất, đừng để anh biết là ai, nếu không đừng hòng sống yên với anh.

Hyun Woo huy động toàn bộ vệ sĩ tìm kiếm tung tích của cô, nhưng mà vẫn là số không. Tên đó ngay cả giọng nói cũng làm giả, ngay cả định vị vị trí cũng không ra.

-Đã 1 ngày rồi, có tìm ra chưa?-Soo Jin ngồi trong phòng chủ tịch lo lắng nói

-Vẫn chưa.-Yoo Bo vỗ vai cô

-Rốt cuộc là ai chứ?-Hyun Woo lẩm bẩm, rõ ràng tên này nhắm vào anh, lời hắn nói hình như anh đã làm gì đó với hắn, nhưng mà trên thương trường anh ra tay rất tàn nhẫn, kẻ thù cũng rất nhiều, làm sao biết là ai?

-Lần nào cũng vì anh mà Je Jae có chuyện, nếu lần này nó có chuyện gì thì anh có 10 cái mạng tôi cũng đánh anh chết.-Soo Jin liên tục dùng ánh mắt dao găm nhìn Hyun Woo

-Tôi xin lỗi...

Anh bất lực nói, Soo Jin nói đúng, đều do anh cả, 1 ngày rồi tại sao vẫn không có điện thoại của hắn ta.

-Chủ tịch, có người gửi hộp đồ này cho ngài.-Rim Hee đi vào phòng trên tay là 1 hộp đựng đồ

-Đưa đây.-Hyun Woo cau mày lấy hộp đồ từ tay Rim Hee

-Mở ra xem, là gì vậy?-Yoo Bo cũng cảm giác bất an nhìn chăm chăm vào chiếc hộp

Hyun Woo chậm rãi mở chiếc hộp ra, hơi kinh người, bên trong là 1 lọn tóc của 1 người con gái, anh có thể chắc đây là tóc của cô, bởi vì mùi hương trên tóc cô là mùi oải hương, rất dễ chịu.

-Đó là tóc của Je Jae.-Soo Jin lập tức nói lớn

Điện thoại của Hyun Woo reo lên, là của tên đó, anh ra hiệu bảo mọi người im lặng, sau đó bắt máy

[...Thế nào chủ tịch đại nhân, có thích món quà tao tặng cho mày không?...]-tên đó cười phá đầy thích thú lên

-Mày dám làm tổn thương cô ấy, thì mày chết không toàn thây đâu.-Hyun Woo giọng nói đầy tàn nhẫn cảnh báo

[...Nếu tao xảy ra mệnh hệ gì thì con bạn gái mày lót xác cho tao, bây giờ tao cần tổng cộng 100 tỉ won...]

-100 tỉ won?

100 tỉ won không phải là con số nhỏ, nhưng anh có thể xoay sở được, chỉ là anh sợ sau khi giao tiền rồi thì hắn sẽ thủ tiêu cô

-Mày cho tao nghe giọng cô ấy đi, rồi 2 ngày sau tao sẽ đưa tiền.-Hyun Woo phải chắc chắn cô còn bình an mới yên tâm

[...Được thôi...]

***

Je Jae tỉnh lại sau cơn ngủ dài, đập vào mắt cô là 1 căn phòng tối tăm đầy bụi bẩn, y như bị bỏ hoang từ lâu, cô chỉ nhớ khi đi toilet ra thì bị ai đó tấn công từ phía sau, sau đó ngất đi, khi tỉnh lại đã ở trong đây. Và cô chắc chắn rằng mình bị bắt cóc, mà sao lại bắt cô, cô có gây thù oán với cô đâu, hay là cần tiền?Nhưng cô có giàu có gì đâu?

Cánh cửa mở ra, do ánh sáng từ ngoài chiếu vào mắt cô quá đột ngột cô phải nhắm mắt 1 hồi lâu mới mở mắt ra nhìn người đó, ánh sáng làm cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của tên đó.

Tên đó đi vào bên trong có nhốt 1 người con gái, tay chân cô đều bị trói lại trên ghế, miệng bị dán băng keo không nói được gì ngoài tiếng ư ư ở cổ họng.

-Thằng bạn trai mày muốn nghe giọng mày, mau nói cho nó biết mày vẫn bình an đi.-tên đó giật mạnh băng keo dán ở miệng cô, sau đó đưa điện thoại vào tai cô

[...Je Jae em có sao không?Tên đó có làm gì em không?...]-Hyun Woo ở đầu dây bên kia lo lắng hỏi

-Hyun Woo, đừng lo cho tôi, anh đừng làm theo lời hắn nói, tôi không sao.-Je Jae nói lớn lên, mong anh không nghe lời của tên này.

-Mày nghe rồi đó, con bạn gái mày vẫn bình an, hai ngày sau tao muốn có 100 tỉ won, nếu không mày lo hốt xác nó đi.-tên đó lấy điện thoại lại nói

[...Được, hai ngày sau tao sẽ có 100 tỉ won cho mày, nhưng mày phải đảm bảo cô ấy không sao, nếu không thì mày đừng trách tao...]

Tên đó chỉ nghe anh nói xong liền cúp máy, sau đó quay sang nhìn cô, ánh mắt chứa đầy hận thù

-Anh là ai?Sao lại bắt tôi?-Je Jae cố gắng bình tĩnh nói

-Tao là ai mày không cần biết mày chỉ cần biết mày có ngày hôm nay là do thằng bạn trai mày ban cho.-tên đó nói như muốn ăn tươi nuốt sống cô

-Bạn trai tôi?Anh hiểu lầm rồi, tôi và Hyun Woo không có gì cả, cho dù anh có làm gì tôi, anh ta cũng không quan tâm đến đâu.

-Đàn bà chúng mày lúc nào cũng vậy, khi khó khăn nguy hiểm liền phủ nhận hết tất cả.-hắn đột nhiên tức giận bóp cổ cô

-Khụ khụ.... tôi không phủ nhận.... đó là sự thật....-cô ho khan cố gắng nói, sức hắn quá mạnh làm cô như muốn nghẹt thở

-Nếu mày không phải bạn gái nó thì tại sao nó lại quan tâm mày như vậy, còn vì mày mà chịu bỏ ra 100 tỉ won.-hắn nói càng siết chặt hơn

-Khụ khụ.... không phải mà....-cô vùng vẫy mong thoát ra

-Đàn bà chúng mày là loại phản bội.-hắn buông cô ra sau đó liền tát cho cô 1 cái đau điếng

Chưa kịp hít không khí liền ăn 1 tát làm cô say sẩm mặt mày, ngất đi.

-Màn hay còn chưa bắt đầu, Shin Hyun Woo tao nhất định làm mày trả giá đắt.-hắn nhếch mép cười độc ác nhìn cô, sau đó rời đi.

Bật mí về thông tin hắn (chắc các bạn cũng tò mò rồi hihi :))

Gim Suk từng là giám đốc 1 công ty lớn nhưng bị phá sản nguyên nhân tập đoàn Dae Yeon đã gây ra, làm cho hắn ta chỉ trong 1 đêm mất hết tất cả, hắn đã cầu xin Hyun Woo nhưng mà anh lại tàn nhẫn cho người đuổi hắn đi còn tịch thu nhà cửa, tiền tài, còn người phụ nữ hắn yêu thì ra vì tiền mới yêu hắn không những vậy số tiền còn lại cô ta cũng đem đi trốn mất.

Hyun Woo đã cho người tìm khắp Seoul nhưng mà kết quả vẫn là zero, hôm nay đã là ngày hẹn giao tiền chuộc.Nhưng mà anh vẫn không biết rốt cuộc hắn là ai?Tại sao lại bắt cô còn rất hận anh?

Anh ngồi trên giường trong phòng của cô, mùi hương đó vẫn còn đọng lại trong phòng vậy mà người đã không còn. Suốt 3 ngày qua anh đã rất lo lắng cho cô, anh sợ cô sẽ bị tổn thương, cô gặp nguy hiểm, tất cả là do anh, anh đã mất trí nhớ vậy mà còn làm cô gặp nguy hiểm, anh đúng là đáng chết mà.

Bàn tay anh cầm lấy khung ảnh có hình cô, nụ cười cô thật rạng rỡ, anh ước gì cô luôn tươi cười không lo âu gì cả.

-Hyun Woo, tới giờ rồi.-Yoo Bo từ ngoài đi vào khẽ thở dài nói

-Được, cậu ra xuống trước đi, tớ sẽ xuống ngay.-Hyun Woo đặt khung ảnh về vị trí ban đầu, thanh âm sắc lạnh nói

...

-Ừ, lát nữa hắn gọi cho cậu nói địa điểm, mình và cảnh sát sẽ theo sau.-Yoo Bo nói sau đó ra ngoài

-Je Jae bằng mọi giá anh sẽ không làm em bị tổn thương.

Anh hạ quyết tâm nói, nhất định anh sẽ đưa cô trở về bình an. Anh sẽ bảo vệ cô, không làm cho cô chịu 1 tổn hại nào cả.

Hyun Woo chậm rãi đứng dậy đi xuống dưới nhà, bây giờ xung quanh người anh chỉ là hàn khí, sự lạnh lùng đến tột độ.

Huyn Woo lên chiếc Lexus đen, mọi thứ anh đã chuẩn bị đâu vào đó, chỉ còn đợi hắn ta điện thoại thôi.

Điện thoại anh đổ chuông dài, anh biết rõ là ai, chầm chậm bắt máy

[...Cắt đuôi bọn cảnh sát, bằng không đừng tìm thấy con bạn gái mày...]-hắn chỉ nói 1 câu

-Được

Anh đấm vào vô lăng 1 cái, anh đã bày trí như vậy mà còn bị phát hiện, nếu hắn đã biết rõ đường đi của anh thì chắn chắc hắn đang theo dõi anh, được thôi, cắt đuôi thì cắt đuôi. Anh tăng tốc độ, rẽ hết ngã tư hết ngã ba, nói chung là cứ gặp ngã rẽ là rẽ làm cho xe theo sau của Yoo Bo cũng đuổi không kịp.

[...Làm tốt lắm, bây giờ đi đến ngôi nhà hoang gần biển ở đường XX số 00 đi...]

-Được.

Anh lên hết ga chạy theo địa chỉ hắn nói, Park Je Jae, em nhất định phải đợi anh.

Một lúc sau xe dừng trước căn nhà hoang gần biển, nơi này hẻo lánh phải qua 1 khu rừng mới vào trong được.

Anh từ từ đi vào trong, mở cửa ra, trước mắt là 1 chiếc Laptop.

-Mày ở đâu?

[...Mở laptop lên đi...]-hắn nói sau đó cúp máy

Anh nghe theo lời hắn, chậm rãi mở laptop lên, nhanh chóng màn hình xuất hiện là cô đang bị trói trên ghế, miệng cũng bị bịt lại.

-Je Jae, em có sao không?-anh kích động chạy tới cầm laptop

\Ưhm...ưm\-cô không trả lời được, chỉ có thể ưm ưm vài tiếng

\Thế nào tôi đối xử nó không tệ chứ?\-Gim Suk đi ra, đứng ngay cạnh cô

-Mày mau thả cô ấy ra, tao có đem theo tiền như lời mày cần.-Hyun Woo lãnh đạm ra lệnh

\Mày nghĩ dễ dàng như vậy sao?Tao còn chưa chơi xong\

-Mày muốn gì?

\Giải quyết hết đám sau lưng mày thì mày qua ải 1, nên nhớ lầu tao đang ở là lầu 3, mày muốn lên đây phải qua 3 lầu, mà 3 lầu đều có người chào đón mày đó, haha...\

Phụt 1 cái màn hình đã là 1 màu đen. Anh xoay lưng lại là 1 đám người, nhìn cũng biết là du côn, chỉ có cách anh giải quyết hết.

-Ưm...ưm...-cô nhìn Gim Suk rất muốn nói chuyện nhưng không thể

-Mày nhìn cái gì hả?-Gim Suk thô bạo tháo miếng băng keo dán ở miệng cô

-Anh mau thả tôi ra, anh bắt tôi cũng vô ích thôi.-được giải thoát cô hét lên

-Thả mày?Mày nghĩ nói vậy tao sẽ thả mày sao?-Gim Suk túm tóc cô giựt lên

-Ah... tôi không phải là bạn gái của anh ấy, anh bắt tôi cũng bằng thừa thôi, thả tôi ra.-cô phản kháng lại

-Câm miệng mày lại, nếu còn nói nữa ngay cả mạng sống của mày cũng không còn.-hắn gằng giọng đe đọa

-Anh điên rồi, anh giết chết tôi thì anh ở tù mà Hyun Woo cũng không bị gì cả.

_Bốp

Hắn thô bạo tát lên mặt cô 1 cái đau điếng, cũng may cô bị trói trên ghế nên không bị té xuống đất

-Đàn bà các người chỉ có cái miệng, chuyên đi lừa gạt đàn ông.-hắn nói xong liền tát ba cái liên tục lên mặt cô

-Anh làm như vậy thì tôi càng tội nghiệp anh đó, anh vì thù hận che mất con mắt hết rồi...-cô hét lên

Hắn thẹn quá hóa giận 1 cước đá vào bụng cô khiến cô té ngược ra sau, cả người đau đớn.

-Mày ngon nói lại 1 câu nữa đi, cái mạng mày sẽ không giữ được nữa.-hắn lấy trong túi ra khẩu súng đặt bên thái dương cô

-Bắn đi, tôi không sợ anh đâu.-ngữ khí cô lạnh lùng, nếu cô chết sẽ không cản đường của Hyun Woo nữa

-Mày nghĩ tao sẽ bị mày gạt sao?Tao bắn mày rồi lấy gì uy hiếp Hyun Woo hả?-hắn không dễ dàng mắc bẫy cười phá lên

-Đại ca, tên đó gần lên đến đây rồi.-1 tên chạy vào thông báo

-Nhanh vậy sao?Màn hay sắp bắt đầu rồi.-hắn nói sau đó là 1 tràng cười độc ác

Hyun Woo cuối cùng cũng xử xong đám du côn đó, chỉ là anh hơi kiệt sức thôi, không sao vì cô, có chết anh cũng cam.

Anh chạy lên tầng 3, thấy cô bị trói ở trên ghế, miệng cũng bị bịt kín lại, trên người cũng là vết thương.

Cô nhìn thấy anh liền muốn kêu anh chạy đi, bởi vì hắn đã cho người ở phía sau tấn công anh.

-Je Jae, em có sao không?-anh chạy tới lo lắng cho cô, tháo băng keo dán ở miệng cô ra

-Chạy đi, Hyun Woo, chạy đi....-băng keo vừa được tháo ra cô lập tức hét lên kêu anh chạy

-Anh không bỏ em lại đâu...-anh nói, sau đó giúp cô tháo dây trói cô lại

-Hyun Woo, chạy đi, không cần lo cho tôi.-cô cầu van anh, nước mắt rơi lã chã

Nhưng mà anh hoàn toàn không nghe, chỉ lo tháo dây trói cô ra. Vừa tháo xong dây cuối cùng thì lập tức nghe tiếng cô hét lên

-Hyun Woo, cẩn thận, phía sau...

Anh vừa xoay qua đã bị ai đó đánh 1 cây lên đầu, máu tươi lập tức chạy ra.

-Huhu... Hyun Woo.... anh có sao không?

Cô thấy anh ngã xuống đất, lập tức bò tới xem anh thế nào?Máu từ đầu anh chảy ra rất nhiều, cô lo đến phát khóc

-Ah~

Cô còn đang lo cho anh thì Gim Suk đã giựt ngược tóc cô, bắt cô đứng dậy, tay cầm súng chĩa thẳng vào đầu cô, còn đám kia thì liên tục dùng cây đánh vào người anh

-Mày... mày dám làm gì cô ấy, thì...aa...-anh còn chưa nói hết câu đã bị đàn em của hắn đá 1 cước vào bụng

-Mày xem, bây giờ mày còn thảm hại hơn tao nữa, vậy mà còn lớn giọng với tao sao?-hắn nhếch mép cười nhạt

-Mày... không được động tới cô ấy...-anh gượng người đứng dậy nhưng mà chưa đứng lên đã bị đàn em hắn đá vào người té xuống đất lại

-Chà chà, không ngờ 1 chủ tịch của tập đoàn lớn nhất Seoul lại có ngày thảm hại như vậy.-hắn cười rộn lên

-Anh thả tôi ra.... thả... ra...-cô nhìn thấy anh thê thảm như vậy cũng rất đau lòng, nước mắt không ngừng rơi, cố gắng vùng vẫy mong thoát ra

-Mày mà còn lộn xộn thì pằng 1 cái, thế nào nhỉ?-hắn nhìn cô đe dọa

-Hyun Woo, sao anh lại... lại ngốc đến vậy?Tại sao lại đến đây?Anh ngốc quá mà...-cô khóc không ngừng, trách anh

-Vì em... anh chết.... cũng không sao...-anh nhìn cô, ánh mắt lộ ra vẻ mãn nguyện cùng hạnh phúc, anh đã làm cho cô rất nhiều đau khổ, bây giờ là lúc tốt nhất bù đắp cho cô

-Rất hay, rất cảm động nha...-hắn khinh bỉ nói

-Mày muốn... cứ nhắm vào tao... đừng có... làm hại cô ấy.-Hyun Woo dù bị thương nhưng vẫn giữ được lý trí, cảnh cáo

-Được thôi, vậy thì mày... chui qua hán tao đi, có thể tao sẽ tha thứ đó.-hắn cười độc ác, giang rộng hai chân ra, tay kia đẩy cô qua cho đàn em giữ

-Đừng... Hyun Woo, đừng mà...-cô giãy giụa khóc thét lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro