13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EM YÊU ANH MÀ!!!

Hyun Woo cắn chặt môi mình, anh không có quyền chọn, mạng sống của cô đang nằm trong tay hắn, nếu làm hắn phật lòng coi như cô sẽ gặp nguy hiểm

-Mau lên đi.-hắn nói, tay chơi đùa cây súng

Hyun Woo hít 1 hơi thật sau, từ từ bò lại phía hắn

-Hyun Woo.. huhu... đừng mà.... huhu... đừng bò qua....-cô khóc rống lên, cầu xin anh

-Đừng khóc.... vì em... anh có thể làm hơn nữa...-anh nhìn cô nở nụ cười, tiếp tục bò

-Đừng.... nếu anh bò... đừng nhìn mặt em.... làm ơn...-cô vùng vẫy mong thoát ra để chạy đến anh nhưng mà lại bị giữ chặt lại

Cô hung hăng cắn vào tay tên đang giữ chặt mình, chạy tới chặn trước mặt Hyun Woo.

-Không được bò... anh không được hạ thấp bản thân....

-Tránh... ra đi...-Hyun Woo đẩy cô ra

-Không...

-Hình như con bạn gái mày muốn chết...-hắn giễu cợt nói, tay chơi khẩu súng

-Anh cứ bắn tôi đi, đừng hâm dọa, tôi không sợ anh đâu...-cô kiên định nói, không dễ bị lay động, trong ánh mắt sáng rực không 1 chút lo sợ

-Được, là mày muốn.-1 lúc lâu hắn mới lên tiếng, hơi chững người, trên đời còn có phụ nữ cam tâm tình nguyện chết vì bạn trai mình sao?

-Không được... em không thể... em đúng là ngu ngốc mà....-anh dùng hết sức quát cô

-Phải, em ngốc... nhưng mà bởi vì em biết, em đã bắt đầu có tình cảm với anh... em thừa nhận, em đã rất hận anh, nhưng mà trong khoảng thời gian 5 năm... em đã suy nghĩ lại, còn nữa, sau khi anh mất trí nhớ... anh đã thay đổi rất nhiều, em cũng quan tâm về anh hơn... nhưng mà em không dám thừa nhận... bởi vì trái tim em vẫn chưa sẵn sàng đón nhận anh...-cô 1 tràng nói ra hết suy nghĩ của mình, nước mắt cũng không ngừng rơi ra, đôi môi mỏng cũng cong lên 1 nụ cười

-Je Jae... em nói em cũng yêu anh... nhưng lại đành lòng rời xa anh sao???Không có em... cuộc sống anh cũng mất hết ý nghĩa... anh thà mất hết chứ không muốn mất em.-Hyun Woo nghe xong rất hạnh phúc, nước mắt nãy giờ kìm chế cũng nhanh chóng rơi ra

-Không có em... anh cũng sống được mà... cứ coi như em là người dưng ngược lối đi... ngày không em anh cũng quen thôi....-cô mỉm cười mãn nguyện

Cô từ từ đứng lên đối mặt với Gim Suk, khuôn mặt nhỏ đẫm lệ nhưng vẫn kiên quyết không khuất dễ khuất phục

-Nếu tôi bằng lòng chết thay Hyun Woo, thì anh sẽ tha cho anh ấy, anh cũng đừng thù hận anh ấy nữa...

Tay cô run rẩy cầm khẩu súng từ tay Gim Suk, chĩa thẳng vào đầu mình, đôi mắt nhỏ nhắm lại

-Không được....-Hyun Woo hét lên nước mắt cũng càng nhiều, cố gắng đứng dậy nhưng không được, anh không thể nhìn cô chết được, bản thân anh đúng là vô dụng

-Đừng khóc... tạm biệt anh...

_Cạch cạch

Cô mở to mắt, súng không có đạn, tại sao vậy???Tại sao không có đạn???

-Vì sao mày luôn có mọi thứ?Người con gái tao yêu lại phản bội tao, mày đáng lẽ không xứng có những thứ đó...-Gim Suk đầy tức giận chĩa cây súng khác vào Hyun Woo, cô dám chắc khẩu súng này có đạn

-Không được...-cô hét lên chạy tới Gim Suk

_Pằng

Viên đạn bay lệch chỉ trúng vào vai của Hyun Woo, nếu lúc nãy cô không chạy tới cản Gim Suk chắc đã bắn trúng tim của anh rồi.

_Rầm

Đúng lúc cảnh sát bên ngoài xông vào, Gim Suk buông súng ra, thật ra hắn nên cảm ơn cô, nhờ cô, hắn mới biết trên đời này còn có tình yêu thật sự.

-Hyun Woo... anh sao rồi...-cô chạy đến bên anh

-Je Jae... sau này đừng làm chuyện nguy hiểm vậy nữa...-anh nhìn cô trìu mến, bàn tay vuốt khuôn mặt cô

-Ừm, hứa...

Cảnh sát bắt Gim Suk đi, chỉ là cô không để ý lời nói cảm ơn của hắn, rất nhỏ. Xe cấp cứu cũng nhanh chóng có mặt đưa cô và anh vào bệnh viện

Je Jae đã ngủ đúng 2 ngày, cô mất quá nhiều năng lượng cần được cung cấp lại. Lúc mở mắt ra đã nằm trong phòng V.I.P của bệnh viện.

-Je Jae, cậu tỉnh rồi sao?Làm tớ lo chết mất.-Soo Jin mở cửa vào thấy cô đã tỉnh mừng rỡ nói

-Ừm, Hyun Woo, anh ấy sao rồi?-cô sực nhớ hỏi

-Hyun Woo... cậu ấy.... cậu ấy....-Soo Jin đột nhiên lúng túng, lời nói cứ ngập ngừng

-Anh ấy xảy ra chuyện gì hả?-cô sốt ruột hỏi, Soo Jin cứ vầy sẽ hù cô chết mất

-Cậu ấy...

Đúng là muốn hù cô chết mà, rốt cuộc Hyun Woo có ảy ra chuyện gì không?Hay là....

Không thể nào!!! Cô lập tức rút hết dây nhợ gắn trên người mình, xuống giường.

-Je Jae, cậu làm gì vậy?Sức khỏe cậu chưa hồi phục đâu.-Soo Jin hốt hoảng nói

-Nói cho mình biết, Hyun Woo đang ở phòng nào?-cô lắc người Soo Jin hỏi

-Kế bên.-Soo Jin đáp

Cô hối hả đi ra khỏi phòng, không kịp nhìn thấy nụ cười tinh quái của Soo Jin.

Je Jae mở cửa phòng bệnh cảnh, kết quả nhìn thấy Yoo Bo ngồi bên giường không ngừng lay người Hyun Woo, còn Hyun Woo lại nằm im bất động, đầu còn quấn băng trắng, khắp người toàn dây nhợ, cả người còn quấn băng nữa.

-Hyun Woo, cậu mau tỉnh lại đi, đừng có đi như vậy mà...-Yoo Bo thấy cô vào lập tức lớn tiếng hơn

-Je Jae, mình không muốn cậu buồn nên giấu cậu, bác sĩ nói Hyun Woo có thể sẽ không tỉnh lại...-Soo Jin đi vào hơi xúc động nói, ánh mắt nhìn sang Yoo Bo

-Je Jae, cậu xem, Hyun Woo cậu ấy cứ nằm đây, cậu mau lại nói lời cuối cùng đi.-Yoo Bo nhìn cô, đứng dậy nhường chỗ cho cô

Cô từng bước từng bước loạng choạng bước lại ngồi bên giường anh, có phải là cô gây ra không, hay là cô đã làm luyên lụy anh?

-Hyun Woo, anh mau tỉnh lại đi... đừng có ngủ nữa... tôi không hận anh nữa đâu...-cô nghẹn ngào nói, nước mắt cũng nhanh chóng tuôn, ra sức nắm cánh tay anh lay lay

Đứng phía sau, Yoo Bo cùng Soo Jin không ngừng nhìn nhau cười.

-Anh tỉnh lại đi... anh còn chưa bù lỗi cho em mà... anh nói sẽ không rời xa em mà... em đã cố gắng vì anh sống tiếp, vậy sao anh lại ra đi chứ? Mau tỉnh lại đi...-cô càng ngày càng lớn tiếng

-Em yêu enh mà... làm ơn tỉnh lại đi.... em sẽ ở bên anh...-cô gục đầu xuống khóc lớn lên, anh nói không cho cô đi mà, vậy sao anh lại đi trước chứ?

-Haha... tớ nhịn hết nổi rồi....-Yoo Bo cùng Soo Jin đột nhiên bật cười lớn

-Em nói rồi nhé, không được rời xa anh.-Hyun Woo nở nụ cười mở mắt nhìn cô

-Anh... anh dám.... dám gạt em...-cô đỏ mặt đến tận mang tai nhìn cô, thì ra là do anh sắp đặt, quá đáng mà.

-Nếu không thì làm sao cậu nói ra lời thật lòng chứ?-Yoo Bo ở phía sau vẫn còn cười nói

-Qúa đáng.-cô hét lên, sau đó đùng đùng bỏ ra ngoài, vừa xấu hổ mà vừa tức nữa

-Je Jae...

-Hình như cậu ấy giận rồi.-Soo Jin nói

-Mau qua đó xem cậu ấy đi, chắc cậu ấy mắc cỡ, haha....-Yoo Bo nháy mắt với Huyn Woo cười lớn

-Ừm.

Hyun Woo xuống giường, đi qua bên phòng bệnh của cô, hình như anh đã giỡn quá chớn, làm cô giận rồi, cần phải qua xin lỗi

_Cốc...cốc

-Je Jae, anh xin lỗi, anh không nên giỡn như vậy, em mở cửa cho anh vào đi.-Hyun Woo gõ cửa nói

Cô ở trong phòng không trả lời, dám làm cô xấu hổ hả, để cho anh chết đi, cô không thèm quan tâm.

-Je Jae, anh biết lỗi rồi, anh sẽ không giỡn như vậy nữa, em mở cửa đi.-anh vẫn tiếp tục năn nỉ

Cô vẫn im lặng.

-Em không mở thì anh lập tức xuất viện, em đã không quan tâm anh thì cứ để anh chết khuất đi.-ngoài cửa giọng Hyun Woo có chút tuyệt vọng nói

Cô ngồi nghe được tiếng bước chân khập khiễng của anh, không lẽ anh định xuất viện sao? Dù gì anh cũng chưa hồi phục mà. Coi như cô chịu thua anh đi, cô xuống tay không được.

Cô mở cửa ra, phát hiện anh đi 1 đoạn rất xa nha cách cửa phòng cô chưa tới 3 bước (quá xa :3)

-Như anh muốn rồi đó.-cô nói xong liền quay vào phòng

-Je Jae, là anh có lỗi trong tất cả mọi chuyện vừa qua, em tha lỗi cho anh đi.-Hyun Woo đi vào tiện tay khóa cửa lại

-Anh nói hay thật đó.-cô ngồi lên giường nói

-Anh đã nhớ ra mọi chuyện rồi, nhờ bị 1 bên đánh vào đầu nên anh đã nhớ hết, chuyện của 5 năm về trước là anh sai, anh hoàn toàn chịu em hành hạ lại.

-Anh nhớ thì liên quan gì đến tôi.-miệng cô cứng nhưng lòng không vậy, từ khi bị bắt cóc đến giờ cô đã sẵn lòng tha thứ cho anh

-Sao lại không liên quan?Khi anh bị bọn chúng hạ nhục, em đã nói em yêu anh, không cho anh đi trước em mà, em còn vì anh chết cũng cam tâm.

-Anh mà nói nữa thì ngay cả nhìn, tôi cũng không nhìn.-cô trừng mắt nhìn anh

-Được, anh không nói, nhưng mà em hãy tha thứ cho anh đi.-Hyun Woo như mở cờ thắng trong bụng

-Dựa vào đâu chứ?

-Dựa vào anh yêu em và em cũng yêu anh.

-Vớ vẩn. Chỉ dựa vào 2 điều đó mà bắt tôi tha thứ cho anh.

-Nhưng em yêu anh là được rồi.

-Bởi vì hôm đó... tôi sợ hắn sẽ làm gì anh hoặc là bắn chết anh, tôi muốn anh vui vẻ khi đi sang thế giới bên kia nên tôi mới nói vậy.-cô vội biện minh (==)

-Em đang lừa con nít sao?Những lời trẻ con như vậy mà em cũng nói được.-Hyun Woo hơi nhoẻn miệng cười

-Đó là sự thật, anh tin hay không tùy anh, tôi mệt rồi đừng làm phiền bệnh nhân như tôi nữa, không thôi tôi méc bác sĩ đó.

-Vậy còn lúc nãy, khi em nghe tin anh sẽ không sống nổi nữa em đã khóc còn nói không cho anh đi, em nói em yêu anh mà, nước mắt em còn chưa khô nữa.

-Là vì... vì tôi cảm thấy chưa...

-Chưa gì?Em còn bắt anh phải tiếp tục sống bù lỗi cho em mà, bây giờ anh đã tỉnh rồi, anh sẽ làm theo ý em, em cũng phải cho anh cơ hội mới được

Qủa thật lời nói của anh có lí lắm nha, làm cô cứng họng đi. Đúng là đấu khẩu cô không bao giờ thắng mà, dù là luật sư cô cũng thua.

Cô cắn cắn môi dưới, nên trả lời ra sao đây?Áaa biết vậy lúc nãy đã không cư xử thái quá như vậy, xấu hổ mà còn tức nửa chứ.

-Je Jae, anh thật sự biết sai rồi, coi như anh xin em, hãy thứ chấp nhận anh 1 lần này nữa thôi.

-Xin lỗi anh, bệnh nhân đến lúc tiêm thuốc rồi, mời anh ra ngoài.

Y tá đẩy xe thuốc vào, nói với Hyun Woo, còn cô mừng hết cỡ, đúng là vị cứu tinh của cô mà.

-Ừm.-mặc dù không muốn ra khỏi phòng bệnh của cô nhưng anh cũng phải ra thôi (xời luyến tiết chi, sau này cho anh luyến chết luôn hiahia :D)

Cô nhìn anh đi ra ngoài đóng cửa lại mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may y tá vào kịp lúc giải vây cho cô, không thôi cô không biết nói sao nữa, nhưng mà thoát được lần này chưa chắc lần sau sẽ thoát.

-Mời cô đưa tay ra để tôi truyền tiếp nước biển.-y tá nói

-Vâng.-cô đưa tay mình ra để y tá

-Người con trai lúc nãy là bạn trai cô sao?-y tá hiếu kì hỏi

-Chị hiểu nhầm rồi, đó không phải bạn trai tôi.-cô lắc đầu

-Vậy anh ấy có bạn gái chưa?-y tá chớp chớp mắt hỏi

-Ơ...-cô há hốc mồm nhìn y tá, đừng nói cô y tá này để ý anh nha

-Tôi chỉ hỏi chơi thôi, mà cô thử xem tôi như vầy có đạt chỉ tiêu bạn gái của anh ấy không?

-Tôi... làm sao biết, chị đi hỏi anh ta đi.-cô hơi bực dọc

-Ờ.-y tá đáp

-Xong rồi, cô nằm tịnh dưỡng đi, tôi qua phòng bên cạnh tiêm thuốc cho anh ấy.-y tá để bịch nước biển truyền cho cô trêo lên giá bên cạnh giường, sau đó bỏ đi

Đợi y tá đi ra ngoài cô bất thình lình ngồi bật dậy, rút dây nhợ trên tay mình, thoăn thoắt nhảy xuống giường, sau đó lén lén lút lút đi qua phòng của Hyun Woo (haha tg thích khúc này nè)

Cô mở hé cửa phòng của anh ra, nhìn vào bên trong.

-Mời anh nằm xuống để tôi chích thuốc.-y tá lúc nãy nói

Hyun Woo chỉ đưa tay mình ra đưa cho y tá, ám chỉ cứ chích tay không cần chích mông anh

-Nhưng thuốc này phải chích mông mới được.-y tá nhìn anh nói

-Không cần, cứ chích tay đi.-Hyun Woo nhàn nhạt mở miệng

-Không được.

Cô đứng bên ngoài mà không ngừng cắn cổ áo mình, người ta kêu chích tay thì chích tay đi, cứ đòi chích mông, rõ ràng để ý anh muốn lợi dụng mà, y tá trong bệnh viện này đúng là biến thái, nhất định cô sẽ kiện (==)

-Một là chích tay còn 2 là khỏi chích, dù gì cũng chỉ là 1 mũi thuốc, tôi không tin tôi không sống nổi khi không chích.-Hyun Woo lạnh lùng nói

-Nhưng mà cái này phải chích mông mới có hiệu quả.

Đúng là mặt dày, cáo già, biến thái mà. Đúng là dễ chọc điên cô mà, được thôi, muốn chích mông thì cô chích thế cho.

-Để tôi chích cho.-Je Jae hùng hổ đi vào, liếc y tá 1 cái (con gái ghen là ghê lắm á à nha, haizz 1 lát tội anh Hyun Woo đây háhá :>)

-Nhưng cô...

-Yên tâm, tôi dù gì cũng tìm hiểu chút chút về y học, có thể chích thuốc, làm phiền y tá ra ngoài.-cô lườm y tá 1 cái nói

-Nếu vậy thì cảm ơn cô.-mặc dù không cam tâm nhưng y tá vẫn phải ra ngoài

-Không cần cảm ơn, tôi nghĩ y tá như cô rất bận rộn, à làm phiền cô khóa cửa lại dùm.-cô nói với theo khi y tá ra ngoài đóng cửa lại không quên khóa cửa

Hyun Woo chứng kiến màn này đúng là đáng để cười, rõ ràng quan tâm như vậy, còn ghen tuông mà còn không nhận.

-Anh cười gì hả?-cô trừng mắt nhìn ah

Zing Blo

-Không gì, chỉ là nhìn em lúc này chẳng khác nào con sư tử hà đông giữ chồng mình.-anh bật cười lớn

-Anh dám nói tôi sư tử sao?SHIN HYUN WOO...-cô hét lên

-Em còn nói không yêu anh, rõ ràng em quan tâm anh, sợ anh bị y tá lúc nãy ăn thịt còn gì.-Hyun Woo làm ra vẻ tội nghiệp

-Có nước anh ăn thịt cô ta chứ cô ta nào ăn anh.

-Được được, anh thua, nhưng mà em quên lúc nãy em nói gì sao, mau lại đây chích thuốc cho anh đi.-Hyun Woo ranh mãnh nói

-Tự anh chích đi.

-Làm sao anh tự chích được, y tá nói phải chích ở mông cơ.-anh chớp chớp mắt

-Lúc nãy anh kêu chích tay mà, đưa tay ra.

-Nhưng chích tay không hiệu quả.-anh vừa nói vừa nằm sấp xuống

-Vậy kêu y tá vào he

-Cũng được, dù gì y tá cũng có vẻ thích anh.

-Anh dám...

-Nếu em không chích thì cứ kêu cô y tá lúc nãy.-anh đắc ý nói

-Là anh muốn tôi chích đó, đừng hối hận.-cô lườm anh, đi đến bên xe thuốc lấy ra ống tiêm đã tiêm thuốc sẵn

Kêu cô chích chứ gì, được thôi, chích rồi đừng có mà hối hận nha.

1ph sau trong bên ngoài hành lang đã nghe được 1 tiếng hét thất thanh, nạn nhân không ai khác ngoài Hyun Woo

-Áaaa.... em định giết người bằng cây kim tiêm đó sao?-Hyun Woo đau điếng, xoa xoa chỗ bị cô chích

-Là anh kêu tôi chích mà.-cô ngây thơ đáp y như mình hoàn toàn không làm gì quá đáng

-Em chích gì mà mạnh vậy, có biết là đau lắm không?

-Không, tôi có bị chích đâu mà đau (bó tay ~.~)

-Em rõ ràng đang trả thù anh mà.

-Cho chừa cái tội, xí...-cô hếch mặt lên

-Park Je Jae, em được lắmmm....

-Chích xong rồi, bái bai nha, tôi về phòng ngủ, chúc ngủ sấp ngon.-cô nói còn kèm theo mi gió chọc tức anh

-Em nhớ đó...

Cô đóng cửa phòng lại, miệng hát líu lo, trả thù được rồi, kaka còn dám chọc cô nữa không, tưởng cô sợ anh chắc, quên cô là Park Je Jae sao? Hahaha

Ngày hôm sau, là 1 ngày cực đẹp trời, mây trắng bồng bềnh trên bầu trời xanh, bên ngoài cửa sổ phòng bệnh, những chú chim đậy trên cành cây hót líu lo. Nhưng mà Je Jae lại không có tâm trạng hưởng thức, phải nói cô đang rất buồn chán, hôm nay cùng cả lúc Soo Jin và Ji Ki đều phải đến công ty làm, chỉ có 1 mình cô ở bệnh viện, buồn dã man.

-Chán quá...-cô thở dài thườn thượt, phải kiếm trò gì chơi mới được, mà trò gì bậy giờ, chẳng lẽ lết bản mặt này qua kêu Hyun Woo chơi với mình, có quá dày không?

Nhưng mà tư tưởng cao cả của cô liền bị quyết tâm giải tỏa chán đánh bại, cô cao hứng đi qua phòng Hyun Woo. Kệ mặt dày nhưng không còn chán là được rồi.

-Hyun Woo ơi...-cô chậm rãi mở cửa, ngó nghiêng ngó dọc vào bên trong phòng

-Em còn có thể qua tìm anh sao?Không sợ anh trả thù à?-không biết anh từ đâu xuất hiện, chớp 1 cái đã đứng trước mặt cô

-Anh tính nhát ma tôi đấy à?-cô vuốt vuốt ngực mình nói

-Là do em cả thôi.

-Thôi đi, tôi đang rất rất chán, kiếm gì chơi đi.-cô chớp chớp mắt nói

-Anh không rãnh chơi với em.-anh quay lưng đi đến bên giường

-Thôi mà Hyun Woo, kiếm trò chơi đi mà.-cô đi đến lắc lắc tay anh

-Em buồn em chán thì em tự kiếm trò chơi đi, hôm qua em anh hùng lắm mà.

-Tôi đâu phải superman đâu mà anh hùng...

-Hử?-anh trừng mắt nhìn cô

-À, cũng chơi anh hùng 1 chút, nhưng mà anh làm gì nhỏ mọn dữ vậy.-cô chu mỏ

-Em thử là anh đi, nếu anh chích thuốc cho em như vậy, em sẽ thế nào hả?-anh tức giận hỏi ngược

-Thì tại hôm qua anh có lỗi trước.

-Chẳng lẽ y tá chích thuốc cho bệnh nhân là sai sao?Em ghen thì em nói đi.

-Ai... ai ghen?-cô bị nói trúng tim đen, ấp úng hỏi

-Còn nói không?Nếu muốn anh chơi với em thì em nói em ghen đi, anh sẽ chơi với em.-anh nở nụ cười ma lanh

-Anh... anh... thà không chơi, tôi về chơi với kiến ==

Cô thẹn đỏ mặt chạy ra khỏi phòng

-5... 4... 3...-anh nở nụ cười đắc ý đếm ngược

-2... 1...

-Hyun Woo, nếu tôi nói tôi ghen là được chứ gì?-cô mở cửa đi vào uất ức nói

-Đúng vậy.-anh cười thắng lợi

-Được, anh nói đó không nuốt lời.-cô tức trong bụng, dậm chân 1 cái hả giận

-Mau lên đi, tốt nhất là chân thành 1 chút.-anh nói vẻ mặt chờ đợi

-Tôi ghen đó.-cô lí nhí nói

-Em nói gì anh không nghe?-anh thừa nước làm tới

-Tôi ghen.-cô vặn âm thanh lớn lên 1 chút

-À quên nói với em, em phải nói em ghen với y tá mới được, còn nữa nói lớn 1 chút.-anh lấn tới

-Anh đừng có được đằng chân lên đằng đầu nha.-cô hậm hực liếc anh

-Vậy thôi, tôi ngủ em về phòng chơi với kiến đi.-anh làm bộ muốn đi ngủ

-Khoan khoan, từ từ...-cô hòa hoãn nói, cô đang cố gắng trấn an bản thân không nhào tới đánh anh

-Nhanh lên 1 chút.-anh khoanh tay trước ngực

-Em ghen với y tá đó, hài lòng chưa?-cô hét muốn banh cái phòng

-Rất hài lòng là khác.-anh gật đầu vừa lòng lòng

-Bây giờ chơi thôi.-cô phấn chấn nhanh chóng nói

-Anh có trò này, em muốn chơi không?-anh nhìn cô, trong đầu là 1 ý tưởng ranh mãnh

-Trò gì?Nói đi, tôi chơi liền.-ánh mắt cô sáng rực gật đầu lia lịa.

-Sẵn sàng chưa?-Hyun Woo hỏi, cô hiện tại đang ngồi trên chiếc xe lăn, anh là người đẩy, còn đứng ở hành lang

-Rồi, xuất phát.-cô hứng hởi giơ cao 1 tay lên

-Bắt đầu...-Hyun Woo nói, sau đó liền đẩy xe lăn có cô ngồi, đẩy với tốc độ rất nhanh

-Yoohoo đã quá...-cô cực vui vẻ nói, cảm giác y như lần trước đi tàu lượn ở khu vui chơi (bó tay 2 anh chị này, nhưng mà trẻ con ghê iu quá
-Nè, 2 cái người kia...-y tá trong bệnh viện nhìn thấy 2 bệnh nân đặc biệt khác người đang đẩy xe lăn chạy vòng vòng trong bệnh viện lớn tiếng ngăn

-Nhanh lên đi... nhanh lên...-cô ngồi trên xe lăn giục anh

-Như ý em ngay.-anh vui vẻ đáp lại, càng đẩy nhanh hơn

{dám chắc lần sau không bệnh viện nào dám nhận 2 cái bệnh nhân này :D}

-Cụt đường rồi.-cô xụ mặt khi anh lại đẩy ngay cửa thang máy

-Hay là mình xuống dưới sân bệnh viện đi.-Hyun Woo đề nghị

-Cũng được.-cô gật đầu

-Hai cái người này, có biết đây là bệnh viện không?-y tá cuối cùng cũng đuổi kịp cả 2 trách móc

-Lần sau chúng tôi sẽ chạy chậm 1 chút.-cô lè lưỡi đáp

-Còn có lần sau sao?-y tá muốn hộc máu trước câu trả lời của cô

-À, sẽ không...-cô xua tay cười hìhì

-Hai người liệu đó, nếu tôi còn thấy 1 lần nữa thì tôi sẽ báo cho viện trưởng.-y tá hăm he

-Vậy hỏi viện trưởng các người biết là chủ bệnh viện không, rồi hãy quay lại gặp chúng tôi.-anh mở miệng nhàn nhạt, sau đó ung dung đẩy cô vào thang máy, còn y tá, ngơ như con nai vàng

Hyun Woo đẩy xe lăn trong khuôn viên nghỉ dưỡng của bệnh viện, thoạt nhìn cô và anh cứ như 1 đôi vợ chồng trẻ, trông rất xứng đôi.

-Không khí ngoài đây trong lành thật!!!-Je Jae vươn vai hít 1 hơi

-Đúng vậy, rất trong lành và mát mẻ lại yên tĩnh nữa.-Hyun Woo cũng hít 1 hơi

-Ở đây rất tốt cho bệnh nhân, tôi cũng thích quan cảnh ở đây, rất đẹp và thanh tịnh.

-Ngốc thật, bộ em muốn ở bệnh viện sao?-Hyun Woo quở trách

-Quên, không muốn ở bệnh viện đâu.-cô lè lưỡi

_Bịch

Qủa bóng từ xa lăn đến đụng trúng vào bánh xe lăn, Je Jae cuối người nhặt lên.

-Chị ơi, cho em xin lại trái banh.-1 bé trai khoảng 5-6 tuổi chạy đến kéo vạt áo cô

-Của em sao?Đây, trả em.-cô đưa quả bóng trả lại cho cậu bé

-Cảm ơn chị, chị ơi, chân chị bị gì sao?-cậu bé ngây thơ hỏi

-Không có, tại vì chị và anh mới chơi 1 trò chơi, cần phải ngồi xe lăn.-cô bật cười đáp

-Vâng, thôi chào 2 anh chị, mẹ em kêu rồi.-cậu bé nói sau đó chạy tới chỗ mẹ mình

-Trẻ còn dễ thương thật.-cô nhìn theo dáng cậu bé mà rất thích thú

-Nếu em muốn chúng ta cũng có thể sinh 1 đứa như vậy.-Hyun Woo nửa đùa nửa thật

-Ai nói tôi với anh?Khùng điên.-cô liếc anh

-Nếu em không lấy anh, sinh con cho anh, thì không ai rước em đâu.-Hyun Woo bình thản đáp

-Tôi có ở giá cũng không gả cho anh.-cô đứng dậy tràn đầy tự tin nói

-Em thấy có lần nào em hứa đều thực hiện được không?

-Anh... anh... chờ đó.-cô tức nghẹn họng, sau đó đùng đùng bỏ đi

-Anh chờ.-anh nói với theo, khóe môi cong lên 1 đường thật sâu

Je Jae hậm hực đi dọc hành lang bệnh viện trở về phòng của mình.

-Chờ, chờ, cho anh chờ đến chết luôn.-cô trút giận lên nền đất

-Dám chọc tôi, chết anh đi.

Đúng là khó mà hả giận, nhưng mà anh nói cũng đúng, trong cuộc đời này cô không lấy anh thì không ai lấy cả, nhưng mà.... áaa rắc rối quá.

Đang vò đầu bứt tóc thì cô đứng khựng lại khi thấy ai đó đứng chặn mình phía trước, cô ngẩng đầu lên, quá thật có chút khó tin vào mắt mình. Nhưng mà cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Cô và Dong Hwa ngồi vào hàng ghế trên hành lang, cô mỉm cười nói

-Lâu rồi không gặp, anh vẫn khỏe chứ?

-Vẫn khỏe, em bị bệnh gì sao?-Dong Hwa hỏi han

-Em ổn, chỉ bị bệnh sơ sơ không đáng kể cho lắm, còn anh sao vào đây?-cô hỏi, trông anh không giống như bị bệnh

-Anh có 1 người bạn bị bệnh nên vào thăm, tình cờ gặp em.-anh đáp

-Ừm, tình cờ thật.

-Em sống bên anh ta vẫn tốt chứ?-anh mở miệng hỏi, mặc dù anh biết chuyện này anh không nên hỏi tới nhưng mà anh cũng muốn biết

-Vẫn tốt.-cô đáp

-Như vậy thì tốt.-anh đáp nhẹ

-Anh sao rồi, tìm được người thích hợp chưa?-cô vọt miệng hỏi nhưng mà biết mình quá lời

-Vẫn chưa, em muốn anh quen người khác đến vậy sao?-anh cười khổ hỏi

-Ý em không phải vậy, chỉ là em nghĩ anh nên tìm người thích hợp với mình.-cô vội giải thích

-Anh nghĩ mình vẫn chưa quên được em, anh không thể yêu người khác được.

-Từ 4 năm trước, chúng ta đã kết thúc, em biết là em có lỗi, em phản bội anh, khoảng thời gian qua em đã quên anh và chấp nhận người khác, anh cũng nên như vậy, buông tay đi anh Dong Hwa.-cô nhẹ nhàng nói, 1 tay đặt lên tay anh

-Anh biết chứ, nhưng mà lí trí lại không khống chế được con tim ngừng yêu em, anh đã buông tay từ lâu, chỉ là vẫn chưa tìm được 1 bàn tay khác thích hợp.-anh gạt tay cô ra, anh biết cô muốn tốt cho anh nhưng mà anh không thể chấp nhận dễ dàng được

-Em xin lỗi, đáng lí ra em không nên chấp nhận quay lại.-cô cúi thấp đầu

-Không phải lỗi của em, anh cứ nghĩ chúng ta có thể quay lại nhưng mà anh lại không biết em đã yêu Hyun Woo, là anh đã sai ngay từ đầu

-Không phải, anh không có lỗi.-cô lắc đầu, nếu như lúc trước Hyun Woo không ép buộc cô thì có lẽ bây giờ cô và Dong Hwa đã đám cười với nhau nhưng mà bạy giờ thì cô dám chắc bản thân chỉ xem Dong Hwa là 1 người anh trai

-Em luôn như trước, lúc nào cũng nhận phần sai về mình cả, anh không trách em đâu.-anh xoa đầu cô

-Anh Dong Hwa, em lúc nào cũng tổn thương anh, vậy mà anh luôn dịu dàng với em.

-Yêu 1 người không nhất thiết có được người đó, chỉ cần em bên cạnh Hyun Woo hạnh phúc là được rồi, anh không sao đâu. Bây giờ anh chính thức buông tay em ra, anh sẽ không luyến tuyến nữa.

-Nếu anh đã suy nghĩ thông suốt thì tốt, chúng ta có duyên nhưng không có phận, 2 chúng ta cũng có thể làm bạn bè mà.

-Ừm, làm bạn bè.

-Em yêu, đang nói chuyện gì với Dong Hwa vậy?

Cô đang nói chuyện vui vẻ với anh Dong Hwa thì đột nhiên ngửi được 1 mùi chua lè chua lét, cùng giọng nói khiến cô không khỏi rùng mình, đúng là ma ám cô mà, vậy mà cũng đi theo cô.

MÙI GIẤM Ở ĐÂU CHUA THẾ???

-Ai là em yêu của anh?-Je Jae lườm Hyun Woo 1 cái

-Em còn chưa khỏe, anh có sai người làm vài món bồi bổ cho em.-Hyun Woo xem như không nghe thấy lời cô, đi đến ngồi cạnh cô, 1 tay khoác lên vai cô, thanh âm ngọt ngào nói nhưng mà thầm liếc Dong Hwa

-Ai mượn anh?-cô gạt tay anh ra nhưng mà anh lại mặt dày tới mức để lên vai cô lại, lần này còn cố ý bấu chặt vào vai cô

-Dong Hwa, đến bệnh viện bị gì sao?-anh nhìn Dong Hwa hỏi

-Tôi có người bạn bị bệnh nên vào thăm, tình ngờ gặp Je Jae, 2 người cùng bệnh sao?-Dong Hwa hỏi khi thấy anh cũng mặc đồ bệnh nhân

-Đúng vậy, chỉ sơ sơ thôi.-cô lên tiếng

-Bác sĩ nói, chúng tôi hao lực quá mức, lại còn thường xuyên không nghĩ ngơi nên mới dẫn đến bị bệnh thôi.-anh nhấn mạnh từng chữ nói

-Uả ủa, cái gì mà hao lực, gì mà thường xuyên không nghĩ...-cô khó hiểu nhìn anh

-Em im lặng đi, còn nói nữa anh đánh em giờ.-anh gườm cô

-Ờ ờ, im thì im.-cô cúi thấp đầu

-Ừ, hai người ráng nghĩ ngơi, tôi còn có việc, tạm biệt.-Dong Hwa nở nụ cười nhẹ đứng dậy

-Đi vội vậy, tôi còn định mời anh vào phòng chúng tôi chơi.-Hyun Woo cùng cô đứng dậy, cố ý nhấn mạnh 2 từ chúng tôi

-Để dịp khác đi, em mau khỏe, tạm biệt.-Dong Hwa lịch sự từ chối, sau đó quay bước đi

Cô quay sang liếc anh 1 cái, rõ ràng anh đang cố ý nhưng mà lời nói của anh cô không hiểu cái quái gì hết, gì mà hao lực rồi còn thường xuyên không nghĩ nữa???

-Anh đang âm mưu gì đó?-cô nghi ngờ hỏi

-Đâu có.-anh nhún vai

-Nè, đồ dê xồm, bỏ tay anh ra đi.

-Không thích, tay anh bị dán rồi, không gỡ ra được.-anh cười, cô cũng thừa nhận nụ cười này đểu vô cùng, cô cực ghét anh cười vậy

-Không buông chứ gì, vậy thì đừng trách chị nha.

Với hạng người mặt dày hơn mặt đường như anh, chỉ có dùng vũ lực mới chịu, không do dự cô kéo tay anh đang ôm vai mình cắn mạnh vào.

-Áaa... nhả ra mau... em lại dùng chiêu này nữa rồi...-anh giảy nảy, lúc ở cánh đồng oải hương, vì giành giường ngủ cô cũng cắn anh, bây giờ cũng cắn.

Cô không những nhả ra mà còn ác ý cắn mạnh thêm nữa, thù mới hận cũ cô trút 1 lượt, haha lại có cơ hội trả thù.

-Em mà còn cắn thì tối nay anh qua kiếm em, em nghĩ sao???-anh cảnh cáo

Cô hiểu ý anh, lập tức ngoan ngoãn nhả ra mặc dù không cam tâm, bao nhiêu đây thì thấm tháp gì so với sự đau đớn của cô chịu chứ, mới có chút xíu đã la oai oải, làm như ai đánh đập hành hạ anh vậy.

-Em đúng là điên mà.-anh nghiến răng nghiến lợi

-Hình như tôi ngửi được 1 mùi giấm rất chua nha, ở đâu vậy ta?Hình như là từ người anh đó.-cô dùng tay quơ quơ trước mũi, ngửi người anh

-Em khùng hả?Giấm ở đâu ra?

Anh thẹn quá hóa giận, rõ ràng cô cố ý nói anh đang ghen mà, ừa thì anh ghen đó.

-Vậy sao?Vậy mà tôi ngửi được 1 mùi giấm rất rất chua đó nha.-cô cố ý nói lớn, trên miệng mang theo ý cười phơi phới

-Em còn nói nữa, tối nay anh thật sự qua phòng em.-anh trừng mắt

-Thôi không cần anh qua, tôi đi về phòng.-cô ba chân bốn cẳng chạy đi nhưng vừa cách anh 1 khoảng không xa thì quay đầu lại nói lớn

-Ở đây mà còn ngửi được mùi giấm chua lè, có người ghen haha...

-Park Je Jae, em đợi đó....-anh giận đến mức muốn tự mình đâm đầu vào tường, đúng là cô luôn có cách chọc anh điên mà.

Người ta nói quân tử trả thù mười năm chưa muộn nhưng không trả thù bây giờ thì mười năm sau anh chắc gì trả được == cho nên, khi trời tối anh lập tức phi qua phòng bệnh của cô, trả thù là quyết tâm của anh :D

Anh cẩn thận mở cửa phòng bệnh cô, thuận tay khóa cửa lại, ngộ 1 cái cô không có trong phòng, nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm chắc cô đi tắm. Đành ngồi đợi vậy.

Một lúc lâu sau cô từ trong nhà tắm đi ra, còn đang lau khô tóc mình thì giật nảy người khi thấy người con trai ngồi trên giường bệnh của mình.

-Anh... anh làm gì ở phòng của tôi???-cô lắp bắp hỏi

-Trả thù.-anh nói vẻn vẹn 2 từ

-Anh tưởng tôi dễ dàng để yên sao?-cô không tin anh dám làm gì cô

-Vậy em nghĩ em đấu lại anh sao?-anh nhướn mày

-Anh dám.

-Dám sao không?Từ trước tới giờ, Shin Hyun Woo này chưa bao giờ thua thiệt cả.

-Nhưng mà mọi lời hồi sáng tôi nói đều đúng mà.-cô mạnh miệng đáp nhưng mà trong lòng cũng không khỏi lo lắng

-Em còn thách tôi mà, còn nữa, chạy rồi còn quay đầu lại nói tôi ghen, em gan lắm rồi.-anh đứng dậy nhìn cô chăm chăm

-Anh đừng quên ở đây là bệnh viện, còn nữa tôi mà la lên là bác sĩ y tá chạy vào ngay.-cô chết đến nơi vẫn mạnh miệng

-Em thử gọi đi, à quên nói cho em, lúc nãy anh có nói với y tá trước rồi, anh nói anh vào ép em uống thuốc nhưng mà em lại ghét thuốc nên lúc uống sẽ la lên, anh còn dặn họ không được vào.-anh cười gian từng bước chậm rãi tiến lại cô

-Anh... anh tiến 1 bước nữa là tôi, tôi...-anh bước 1 bước cô lùi 1 bước, cảnh giác nhìn anh

-Em làm gì hả?-anh nhoản miệng cười, càng tiến lại phía cô

-Tôi... tôi....-cô cảnh giác lùi về sau

-Em nghĩ mình thoát điện sao?

Cụt đường rồi??? Cô bị anh ép vào tường không còn lối thoát, đừng nói cô chết thật nha == (anh ấy dám giết chị mới là lạ mà chị la chết với sống)

-Em kháng cự cũng vô ích thôi.-anh chống 2 tay lên tướng, không cho cô thoát

Cô cúi đầu xuống, định cắn vào tay anh nhưng mà lại bị anh lật bài tránh được

-Em lại muốn cắn anh, vô ích thôi, có 1 chiêu dùng quài.-anh cười đắc ý

Cô cắn cắn môi dưới, ááaaa hết chiêu rồi, khoan, còn có cách nha, cắn không được thì đá hahaha

Nói là làm, cô sẵn sàng giơ chân lên đang định đá anh thì bị bàn tay anh nắm lại, hên mà cô vịn vào tường không thôi té mất rồi

-Em định chơi trò này với anh sao?Còn non lắm.

-Anh... thả ra mau... thả ra.

-Dám làm thì dám chịu.-anh không những buông tay ra còn giữ chặt hơn

-Thả ra mau... thả ra......

_Rầm

Một cú giáng xuống nền nhà, làm cả thân cô đau ê ẩm, cô kêu buông thôi mà có cần thả mạnh vậy không?

-Shin Hyun Woo, anh định làm tôi chết mới chịu à?-cô nhìn anh trừng mắt, đau chết cô rồi huhu

-Em kêu buông mà, anh buông rồi đó.-anh bình thản đáp

-Anh... anh... vậy thôi đừng thả ra.

-Vậy em đứng lên đi, đưa chân lúc nãy anh cầm tiếp.

-Anh biến thái.

Nói chuyện với anh, có ngày cô hộc máu chết quá, nói gì anh cũng cãi lại được hết, tức quá đi.

-Trả thù xong rồi chứ gì?Về phòng mình đi.-cô đứng dậy liếc anh 1 cái

-Anh buồn ngủ rồi.-anh ngáp 1 cái leo lên giường bệnh của cô nằm

-Nè, đi về phòng mình ngủ ngay cho tôi.-cô hét lên

-Ngủ đi.-anh còn kéo chăn lên nhắm mắt lại

-Bước xuống giường tôi ngay.-cô đi đến kéo chăn ra

-Em muốn thì cứ lên ngủ chung.-anh mở mắt cười đểu

-Ngủ với anh thà tôi ngủ dưới sàn, tên biến thái, đi về phòng mình ngay.-cô chống nạnh đành hanh

-Không, nếu em không lên thì thiệt ráng chịu, anh ngủ đây.-anh nói xong liền kéo chăn lại ngủ tiếp

Cô không ngờ trên đời này còn có người mặt dày như anh, chắc không ai mặt dày như anh nữa, cái đồ cà chớn, âm binh, có phòng mà không về ngủ, còn nằm ăn dạ, tối nay chắc cô không ngủ yên quá.

-Được thôi, anh cứ ngủ, tôi ngủ dưới sàn.-cô nghiến răng, cô đang cố trấn an bản thân để mình không nhào tới xé xác anh ra

-Vậy em cứ tự nhiên, nhưng không được lấy chăn, gối của anh.-anh phất tay, còn nằm ngủ trông rất thoải mái

-Anh ôm hết đi, tôi không cần.-cô hét lên

Bực quá mà!!! Cô đành lủi thủi nằm xuống sàn bên dưới giường bệnh, có ai thấy trên đời này mà có chuyện ngược đời không, trai thì nằm trên giường, chăn êm nệm ấm, còn gái thì nằm dưới sàn lạnh lẽo.

Cô nằm co rúm dưới sàn, lạnh chết cô rồi, ở đây còn là bệnh viện nữa chứ.

Đang cố gắng nhắm mắt ngủ, thì cảm nhận được ai đó nằm kế mình, còn đắp chăn ôm mình vào lòng, cô quay người qua thì thấy Hyun Woo đã nằm cạnh mình, còn nhắm mắt ngủ nữa chứ.

-Nè, anh làm gì vậy?-cô nhích ra nhưng anh càng nhích lại gần

-Thấy em lạnh nên anh xuống nằm chung, thấy anh tốt không?-anh cười nói

-Vậy anh ngủ dưới đây đi, tôi lên giường.

-Anh muốn ôm em ngủ.-anh cong miệng càng ôm chặt cô vào lòng

-Anh...-cô hơi đỏ mặt

-Anh thích ôm em ngủ, em ngủ đi, đừng quậy nữa.-anh vùi đầu vào vai cô, tham lam ngửi mùi hương trên người cô

-Ừ.-cô gật nhẹ đầu khẽ nhắm mắt lại

Cuối cùng cô cũng hiểu được, bản thân yêu ai?Yêu vì điều gì???

Cô yêu anh. Yêu những sự dịu dàng của anh khi cô bị tổn thương, mặc dù lúc trước anh đã làm cô bị tổn thương rất nhiều.

Là lúc cô tự sát anh đã đành lòng buông tay cho Soo Jin dẫn cô đi.

Là lúc tìm được cô, anh đã cầu xin, làm theo lời cô nói kể cả đối mặt với sống chết.

Là khi mất trí nhớ anh vẫn bảo vệ che chở cô, vẫn nói Em là người phụ nữ quan trọng nhất của anh, mặc dù anh không nhớ gì về em

Là khi gặp nguy hiểm anh sẵn sàng vứt bỏ tất cả, kể cả lòng tự trọng bản thân, đó là điều cô cảm động nhất, anh là 1 thiếu gia luôn cao ngạo vậy mà vì cô từ bỏ lòng tự tôn của mình.

Là khi cô buồn anh luôn tìm cách khiến cô vui, còn cả sự ghen tuông trẻ con của anh nữa.

Những điều anh làm cho cô, cô đều cảm nhận được, đều có thể thấy được anh yêu cô dường nào.

Hôm nay là ngày cô và anh xuất viện, chỉ vừa nghe bác sĩ nói 2 từ xuất viện mắt cô đã sáng rỡ, miệng toe toét cười, quả thật 1 tuần trong bệnh viện là cực hình của cô nha nhưng mà cũng vui, chỉ tức cái Soo Jin và cả Ji Ki chỉ lo công việc, 1 tuần thăm cô chưa đến 7 lần == í nhầm 3 lần, còn Yoo Bo ngày nào cũng vào thăm tên đó, bạn bè xấu xa.

-Cuối cùng cũng xuất viện rồi.-cô ra khỏi cổng bệnh viện vươn vai hít 1 hơi thật sâu

Hyun Woo phía sau cô khẽ cong miệng cười.

-Đừng nhìn nữa, cậu làm ơn về tập đoàn nhanh giùm tớ, suốt 1 tuần qua vì đem tài liệu, hồ sơ, dự án cho cậu mà tớ phải vào bệnh viện suốt 7 ngày trong tuần, ngay cả thời gian ăn trưa có 15ph cùng Soo Jin cũng bị cậu chiếm hữu, làm ơn về lẹ đi.-Yoo Bo đứng bên cạnh than vãn (anh ý cũng có tốt lành gì đâu ta :D)

-Tớ thấy cậu giải quyết tốt lắm mà.-anh nhoẻn miệng cười

-Không tốt nha, cực kì không tốt luôn, chủ tịch đại nhân, coi như tổng giám đốc này sợ anh đi, đừng hành hạ nhân viên cấp dưới chứ.

-Bạn tốt, tớ cũng nói cho cậu biết, cậu là bạn thân nhất của tớ mà, lại còn từ nhỏ đã là tri kỉ của tớ, chuyện của tớ cũng là của cậu...

-Bạn thân tớ dám nhận chứ chuyện của cậu cũng là của tớ, tớ xin để đó cho người khác dùng tới, tớ sợ chiêu này của cậu rồi, lần nào cũng dụ tớ giải quyết hồ sơ giùm cậu hết, tớ sợ lắm rồi.-Yoo Bo cắt ngang lời anh

-Haha, Yoo Bo, cậu vẫn là người hiểu tớ, không gì qua mắt được tớ.-Hyun Woo bật cười

-Đừng cười chứ, cậu lại nhờ tớ gì nữa đây???

-Giúp tớ quản lí tập đoàn 1 tháng đi...

-Không.

-Nửa tháng.

-Không.

-1 tuần.

-Không.

-1 tuần là được rồi, cậu còn muốn bao nhiêu nữa?-Hyun Woo trừng mắt hỏi (ảnh nhờ người ta mà nói vậy đó)

-1 ngày.

-Tuyệt tình vậy sao?

-Vậy thôi tớ về nhà.

-3 ngày.-anh trả giá

-2 ngày.

-3 đi.

-Vậy thôi.

-Được, 2 ngày, sợ cậu rồi.-Hyun Woo đành đồng ý, nếu không phải muốn dành thời gian cho cô, anh đã không nhượng bộ rồi

-Hai người nói gì đó?Đang nói xấu tôi sao?-Je Jae đi đến vỗ vai cả 2 hỏi

-Hyun Woo nói xấu về cậu đó.-Yoo Bo nhanh nhảu chỉ tay về phía Hyun Woo

-Hử?-cô lườm anh 1 cái

-Em tin sao?-anh làm mặt oan ức nói

-Không tin.....

-Đúng là em hiểu anh.-anh mừng rỡ

-Mới là lạ đó.-cô nói thêm 4 từ sau khiến mặt anh vô cùng khó coi

-Hahaha...-Yoo Bo cười lớn, đúng là đáng đời mà. Cuối cùng anh cũng trả được thù bị Hyun Woo hành hạ trong 1 tuần qua mà.

-Im ngay.-Hyun Woo trừng mắt lập tức Yoo Bo tắt ngụm

-Hai người định ở đó suốt à, lên xe đi.-cô đã ngồi trên xe nhắc nhở

-Ừm.-Yoo Bo vọt trước

-Yoo Bo, cậu chết chắc rồi.-anh cố nén cơn giận xuống

Chiếc xe từ từ lăn bánh chạy đi, vẫn là Hyun Woo tốt với cô nhất, chở cô về nhà mình để thăm ba mẹ. Bất ngờ là cả ba vừa bước vào nhà thì đột nhiên bùng 1 cái dây kim tuyến từ 2 bên cửa tung ra tứ tung bắn vào cả người cô.

-Hoan hô cậu trở về.-Ji Ki vỗ vỗ tay

-Khùng hả?Bày trò gì đó?-Je Jae đi đến nói nhỏ với Ji Ki và Soo Jin

-Yên tâm, bọn này đã chuẩn bị hết rồi, bọn này nói cho ba mẹ cậu là suốt khoảng thời gian qua, cậu lo 1 vụ kiện rất quan trọng, phải nói là thua kiện bất cứ lúc nào, cuối cùng hôm nay đã thắng nên họ làm tiệc thôi. Họ không biết cậu xuất viện đâu, thấy tớ nghĩ ra kế hay không?-Soo Jin nháy mắt nói nhỏ

-2 con điên.-cô đẩy 2 đứa ra, mặc dù miệng nói nặng như vậy nhưng trong lòng rất vui

-Bác xem, có người thắng kiện trở về liền ra vẻ, còn nói chúng cháu điên nữa.-Ji Ki chạy đến méc mẹ cô

-Cậu mà tà lanh tớ không nể nang đâu nhé!!!-cô hăm dọa

-Chị Ji Ki... em ủng hộ chị.-đến Je Bin cũng không về phe cô

-Ba, mẹ.-cô gọi ba mẹ mình, thằng em trai trời đánh có ngày cô quánh nó quá à

-Je Bin nói đúng mà...-ba cô lên tiếng

-Haha...-mọi người xung quanh bật cười, chỉ có cô quê 1 cục, còn xấu hổ nữa... áaa hùa lại ăn hiếp cô mà

-Thôi thôi, mấy người ăn hiếp Je Jae vừa vừa thôi, mặt cô ấy đỏ hết rồi.-Hyun Woo đi đến câu vai cô

-Anh...-cô trừng mắt, đang giúp cô hay là muốn cô mất mặt thêm đây?

-Thôi thôi, mau vào bàn ăn đi, bác dọn thức ăn lên hết rồi.-mẹ cô lên tiếng giải vây

-Đi ăn thôi.-cô vội vọt lẹ vào bếp trước

Phía sau vọng lại tiếng cười rộn rã.

Trên bàn ăn có rất nhiều món nhưng đều là món cô thích cả, ngồi vào bàn ăn nếm thử từng món, lâu lắm rồi cô mới ăn 1 buổi cơm gia đình này.

-Ngon quá đi, bà Park vẫn là nấu ngon nhất.-cô giơ ngón trỏ lên

-Ngon thì ăn thêm đi, nhìn con hơi gầy.-mẹ cô gắp thức ăn vào chén cô

-Bác yên tâm, Hyun Woo cũng chăm sóc đặc biệt cho Je Jae mà.-Yoo Bo vừa bỏ miếng thịt váo miệng vừa nói

-Cậu lo ăn đi, còn lên tiếng chết với tớ.-Hyun Woo liếc Yoo Bo 1 cái cảnh cáo nhỏ

-À, 2 đứa cũng quen nhau lâu rồi, định khi nào đám cưới.-ba cô nãy giờ im lặng nay lên tiếng phán 1 câu xanh rờn

-Khụ... khụ...-cô nghe xong lập tức bị sặc, nhanh tay lấy ly nước uống 1 ngụm để trấn an bản thân

-Ba, ba nói gì vậy?-cô cười xòa nói

-Còn không lo, lỡ như con lại như lần quen Dong Hwa rồi sao? Hai đứa nhanh nhanh làm đám cưới đi, ba mẹ già rồi cũng muốn ẵm cháu.-ba cô nghĩ đến cảnh tượng tương lai cười đến mắt híp lại

-Ba...

-Bác trai, bác đúng là người sáng suốt, nãy giờ im lặng nhưng câu đầu tiên nói ra đúng là quá đúng.-Ji Ki ngồi 1 bên khích lệ ba tôi

-Lee Ji Ki...-cô lườm Ji Ki

-Bác trai, nếu bác muốn 2 chúng con lập tức cưới, còn sinh mấy đứa cháu cho bác.-Hyun Woo cười tít mắt nói

-Có người thèm lấy vợ lắm rồi.-Yoo Bo cười phá lên

-Hai đứa sớm sớm lấy nhau, bác muốn có cháu lắm rồi, ở nhà chỉ có mỗi 1 mình, thằng Je Bin cũng lớn, có cháu sớm chiều ẵm bồng cũng vui.-mẹ cô cũng cười tươi nói

-Ah, hay là kêu Je Bin lấy vợ đi, nó cũng lớn rồi.-cô lãng sang chuyện khác

-Cô Park, ai mượn cô vậy.-Je Bin gườm gườm cô

-Chị nói sự thật mà.-cô chớp chớp mắt

-Thôi thôi, không bàn tới nữa, mau ăn đi nguội hết rồi.-ba cô bật cười nói

-Ừm.

Cô có thể cảm nhận được, Hyun Woo vẫn chăm chăm nhìn mình, miệng còn tủm tỉm cười, rất thõa mãn, bảo đảm anh nghĩ đến chuyện ba cô nói nên với cười quên mất ăn. Cô khẽ dùng chân đá chân anh 1 cái, liếc anh 1 cái coi như cảnh cáo.

Anh cũng không ngoan cố mà ngoan ngoãn cúi đầu ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro