14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

KHI NÀO ĐÁM CƯỚI???

Chiếc xe từ từ lăn bánh chạy đi, vẫn là Hyun Woo tốt với cô nhất, chở cô về nhà mình để thăm ba mẹ. Bất ngờ là cả ba vừa bước vào nhà thì đột nhiên bùng 1 cái dây kim tuyến từ 2 bên cửa tung ra tứ tung bắn vào cả người cô.

-Hoan hô cậu trở về.-Ji Ki vỗ vỗ tay

-Khùng hả?Bày trò gì đó?-Je Jae đi đến nói nhỏ với Ji Ki và Soo Jin

-Yên tâm, bọn này đã chuẩn bị hết rồi, bọn này nói cho ba mẹ cậu là suốt khoảng thời gian qua, cậu lo 1 vụ kiện rất quan trọng, phải nói là thua kiện bất cứ lúc nào, cuối cùng hôm nay đã thắng nên họ làm tiệc thôi. Họ không biết cậu xuất viện đâu, thấy tớ nghĩ ra kế hay không?-Soo Jin nháy mắt nói nhỏ

-2 con điên.-cô đẩy 2 đứa ra, mặc dù miệng nói nặng như vậy nhưng trong lòng rất vui

-Bác xem, có người thắng kiện trở về liền ra vẻ, còn nói chúng cháu điên nữa.-Ji Ki chạy đến méc mẹ cô

-Cậu mà tà lanh tớ không nể nang đâu nhé!!!-cô hăm dọa

-Chị Ji Ki... em ủng hộ chị.-đến Je Bin cũng không về phe cô

-Ba, mẹ.-cô gọi ba mẹ mình, thằng em trai trời đánh có ngày cô quánh nó quá à

-Je Bin nói đúng mà...-ba cô lên tiếng

-Haha...-mọi người xung quanh bật cười, chỉ có cô quê 1 cục, còn xấu hổ nữa... áaa hùa lại ăn hiếp cô mà

-Thôi thôi, mấy người ăn hiếp Je Jae vừa vừa thôi, mặt cô ấy đỏ hết rồi.-Hyun Woo đi đến câu vai cô

-Anh...-cô trừng mắt, đang giúp cô hay là muốn cô mất mặt thêm đây?

-Thôi thôi, mau vào bàn ăn đi, bác dọn thức ăn lên hết rồi.-mẹ cô lên tiếng giải vây

-Đi ăn thôi.-cô vội vọt lẹ vào bếp trước

Phía sau vọng lại tiếng cười rộn rã.

Trên bàn ăn có rất nhiều món nhưng đều là món cô thích cả, ngồi vào bàn ăn nếm thử từng món, lâu lắm rồi cô mới ăn 1 buổi cơm gia đình này.

-Ngon quá đi, bà Park vẫn là nấu ngon nhất.-cô giơ ngón trỏ lên

-Ngon thì ăn thêm đi, nhìn con hơi gầy.-mẹ cô gắp thức ăn vào chén cô

-Bác yên tâm, Hyun Woo cũng chăm sóc đặc biệt cho Je Jae mà.-Yoo Bo vừa bỏ miếng thịt váo miệng vừa nói

-Cậu lo ăn đi, còn lên tiếng chết với tớ.-Hyun Woo liếc Yoo Bo 1 cái cảnh cáo nhỏ

-À, 2 đứa cũng quen nhau lâu rồi, định khi nào đám cưới.-ba cô nãy giờ im lặng nay lên tiếng phán 1 câu xanh rờn

-Khụ... khụ...-cô nghe xong lập tức bị sặc, nhanh tay lấy ly nước uống 1 ngụm để trấn an bản thân

-Ba, ba nói gì vậy?-cô cười xòa nói

-Còn không lo, lỡ như con lại như lần quen Dong Hwa rồi sao? Hai đứa nhanh nhanh làm đám cưới đi, ba mẹ già rồi cũng muốn ẵm cháu.-ba cô nghĩ đến cảnh tượng tương lai cười đến mắt híp lại

-Ba...

-Bác trai, bác đúng là người sáng suốt, nãy giờ im lặng nhưng câu đầu tiên nói ra đúng là quá đúng.-Ji Ki ngồi 1 bên khích lệ ba tôi

-Lee Ji Ki...-cô lườm Ji Ki

-Bác trai, nếu bác muốn 2 chúng con lập tức cưới, còn sinh mấy đứa cháu cho bác.-Hyun Woo cười tít mắt nói

-Có người thèm lấy vợ lắm rồi.-Yoo Bo cười phá lên

-Hai đứa sớm sớm lấy nhau, bác muốn có cháu lắm rồi, ở nhà chỉ có mỗi 1 mình, thằng Je Bin cũng lớn, có cháu sớm chiều ẵm bồng cũng vui.-mẹ cô cũng cười tươi nói

-Ah, hay là kêu Je Bin lấy vợ đi, nó cũng lớn rồi.-cô lãng sang chuyện khác

-Cô Park, ai mượn cô vậy.-Je Bin gườm gườm cô

-Chị nói sự thật mà.-cô chớp chớp mắt

-Thôi thôi, không bàn tới nữa, mau ăn đi nguội hết rồi.-ba cô bật cười nói

-Ừm.

Cô có thể cảm nhận được, Hyun Woo vẫn chăm chăm nhìn mình, miệng còn tủm tỉm cười, rất thõa mãn, bảo đảm anh nghĩ đến chuyện ba cô nói nên với cười quên mất ăn. Cô khẽ dùng chân đá chân anh 1 cái, liếc anh 1 cái coi như cảnh cáo.

Anh cũng không ngoan cố mà ngoan ngoãn cúi đầu ăn.
NỒNG NÀN (P1)

Hôm nay tâm trạng của cô rất tốt, cười nói vui bên những người cô yêu thương quan tâm nhất khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc. Đến tối thì Soo Jin, Ji Ki và Yoo Bo trở về nhà mình còn cô đi lên phòng mình tắm rửa, hôm nay 1 ngày chơi đùa cũng hơi mệt mỏi.

-Em định tắm sao?-Hyun Woo mở cửa phòng cô hỏi

-Ai cho anh vào đây?-cô thất kinh kêu lên

-Sao lại không thể?-anh nhún vai cho rằng đó là thản nhiên

-Không thể được, anh về nhà mình đi, ra khỏi phòng tôi.-cô sợ anh mà ở lại trong phòng cô nhất định không đơn giản, sẽ có chuyện xảy ra

-Chúng ta quá thân nhau mà, em còn không cho anh vào.-anh xấu xa cười

-Anh... tôi không nói với anh, tôi đi tắm.-cô trừng mắt sau đó cầm đồ vào nhà tắm

-Để xem, em làm sao thoát anh.-nụ cười trên môi anh càng sâu hơn

Tranh thủ cô đi tắm anh đi đến tắt đèn khóa cửa lại.

Một lúc lâu sau tiếng nước chảy trong nhà tắm bị tắt đi, Je Jae vừa đi ra lại 1 lần nữa giật nãy người, tại sao anh còn ở đây???

-Anh... anh sao còn ở trong phòng tôi???-cô nhìn anh chỉ chỉ

-Chờ em.-anh nở nụ cười xấu

-Anh bày trò gì đây, sao lại tắt đèn, tối như vậy làm sao thấy đường?-cô chau mày, quả thật đèn trong phòng đều bị anh tắt hết, cô chỉ vừa vặn nhìn thấy dáng người anh ngồi trên giường, đầy ám muội.

-Em nghĩ xem.

-Anh lại giành giường ngủ với tôi, không hơi tranh với anh, thích thì cứ nằm trên giường đi, tôi nằm dưới sàn.-cô ngây ngô đáp, hoàn toàn không hiểu ý đen của anh

-Em không biết thật hay giả ngu đây? Anh đâu có ý định giành giường với em.-anh đứng dậy nhìn cô

-Không rãnh chơi với anh, tôi đi ngủ trước.-cô lắc tay, đi đến giường lấy chăn gối

Chỉ vừa ôm chăn gối đang định đứng lên thì bị anh đầy nằm xuống giường, cơ thể cường tráng đè lên thân thể cô

-Anh... anh định làm gì? Giường tôi cũng nhường cho anh, anh còn muốn sao?-cô cảnh giác nhìn anh

-Thứ anh muốn rất đơn giản... là em.-anh ghé sát tai cô, phả hơi nóng vào vành tai nhạy cảm của cô

Cô bối rối 1 hồi mới bình tĩnh tâm tình lại

-Điên. Đứng dậy mau.

-Em giả ngơ hay lắm, nhưng anh thích.

Không cho cô cơ hội, anh đã cúi đầu hôn lên phiến môi của cô, nồng nàn khó dứt, mùi vị ngọt ngào của cô, anh đã nhớ nhung rất lâu.

Hơi thở ngắn ngủi của cô lại hoàn toàn bị hơi thở đàn ông của hắn bao trụ. Cô vì không thể nào hô hấp bình thường mà khuất phục, hàm răng khẽ mở, khát cầu không khí, làm cho lưỡi hắn đi vào.

Nụ hôn sâu đó đã làm cho cô không còn cách nào tiếp tục cường ngạnh, nó làm cho cô bắt đầu mất đi lí trí. Tất cả sự phòng vệ của cô, ở lúc đầu lưỡi đụng chạm, trong nháy mắt sụp đổ, bị cuồng phong gió táp mưa rền của anh làm cho phiêu tán.

Khi nụ hôn nồng nhiệt kia chấm dứt, anh gục ở trên vai cô thở dốc, tim đập so với cô còn cuồng loạn hơn, hơn nữa ... ở phía dưới cô ... có cái gì đó ...

Tay trái anh đan vào tóc cô, nhẹ nhàng vuốt ve, trong mắt phát ra những tia dục vọng cháy bỏng.

Tay phải hướng đến cổ áo ...

-Dừng lại.

Ngay lúc mấu chốt, lý trí cô hồi phục lại, đã lâu rồi cô vẫn chưa thích ứng với loại kích tình này, trong 1 lúc ngắn ngủi khó tiếp ứng kịp

-Tại sao?-anh dừng tay lại hơi chau mày, cố gắng áp chế dục vọng bên trong bản thân đang bùng phát

-Anh vẫn chưa tắm.-quýnh quá cô nói đại

-Được, đợi anh, anh đi tắm.-mặt Hyun Woo giãn ra nở nụ cười sau đó đứng dậy đi vào nhà tắm

Nghe tiếng đóng cửa, cô khẽ thở phào, làm sao bây giờ?Bây giờ phải làm sao?Rối quá. Cô vò đầu bứt tóc, cô vẫn chưa sẵn sàng gì cả, làm sao đón nhận anh ngay bây giờ được.

-Không được.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm tắt đi, sau đó là tiếng mở cửa, cô hồi hộp không thôi, tim đập liên tục.

Cửa phòng tắm chậm rãi bị kéo ra, thân thể Hyun Woo ** đi ra, trong nháy mắt mặt cô đỏ tới mang tai. Vội vàng quay đầu đi. Anh quan sát phản ứng của cô thì cảm thấy rất buồn cười, ngồi bên người cô ôm cô vào trong ngực.

-Sao lại dễ dàng đỏ mặt như vậy, em cũng đã hơn hai mươi rồi.

Cô cứ mặc cho anh ôm, không dám động. Anh rất hài lòng, sau đó đem lấy cằm mình chống đỡ trên đỉnh đầu của cô. Thanh âm tối tăm khàn khàn

-Đừng rời xa anh, em chỉ có thể là của anh, đồng ý với anh là không rời khỏi anh.

Tròng mắt đen của anh trở nên dịu dàng. Trong lúc nhất thời khiến cô sinh ra ảo giác. Anh nhẹ nâng cằm của cô, sau đó nhẹ giọng hà hơi nói:

-Để cho anh yêu em

Dứt lời liền bao trùm môi cô.

Cô bắt đầu từ từ đáp lại anh. Có lẽ là bất an, có lẽ là rung động nguyên thủy nhất dưới đáy lòng. Anh mở hai mắt ra, cảm thụ cô đáp lại không lưu loát, càng thêm hưng phấn, vung tay lên liền đem áo ngủ của cô xé nát. Anh nhìn thân thể mỹ lệ trong ngực, bàn tay ấm áp theo thân thể của cô du tẩu. Da thịt của cô giống như đứa trẻ mới sinh vậy, bóng loáng, khiến anh yêu thích không buông tay. Đôi tay cô vòng quanh cổ của anh, để phòng ngừa mình té xuống.

Anh đối với lệ thuộc của cô rất thỏa mãn. Nhẹ nhàng đặt cô, tựa như giờ phút này cô là một vật gì đó dễ dàng bể tan tành, khiến chủ nhân thận trọng. Cô mê man, đối mặt với dịu dàng của anh, đáy lòng cô rung động, nhưng làm thế nào.

Cô đáp lại anh, lần này cô đắm chìm trong sự dịu dàng của anh. Thấy cô gái dưới người đáp lại, anh càng thêm hưng phấn, lần này cũng không trực tiếp tiến vào thân thể của cô, mà tận tình trêu đùa cô. Cảm thấy cô có thể tiếp nhận mình, mới nâng eo ếch chợt động một cái, tiến vào thân thể của cô. Anh thoải mái trầm thấp một tiếng, của cô ấm áp, trơn, khít khao, để cho anh muốn chết ở trong cơ thể của cô. Như vậy vẫn chưa đủ, còn chưa thỏa mãn, anh muốn thật sâu tiến vào cô, thật chặt cùng cô.

Cô nhàn nhạt đáp lại, trong miệng phát ra tiếng ưm lẩm bẩm.

-Ưm.. ư

Cô vui vẻ tiếp nhận anh cuồng dã, nhiệt tình như lửa của anh. Mình cũng phối hợp anh.

Hai người lần lượt đạt đến đỉnh của dục vọng, anh lần lượt dẫn dắt cô lên ngọn núi cao nhất. Không biết đã qua bao nhiêu **. Hai người mới thoả mãn. Anh nhìn cô đang ngủ say, cảm giác thỏa mãn trong lòng rất mãnh liệt. Vuốt qua mái tóc dài của cô.

Anh nhìn, sau đó ở trên trán cô nhẹ nhàng hôn, mang theo thỏa mãn nho nhỏ giờ khắc này anh xác định, cô gái này đã hoàn toàn thuộc về anh.
CON MÈO LỚN

Ánh nắng len lỏi vào khung cửa sổ, hơi luyến tuyến dừng lại khuôn mặt đang ngủ say của cô gái. Khẽ động đậy mi mắt, cô từ từ mở mắt ra. Không ngờ đập vào mắt cô đầu tiên là khuôn mặt đang ngủ say như thiên thần của Hyun Woo.

Lúc anh ngủ, trong anh không còn vẻ lạnh lùng, ngược lại giống như 1 đứa trẻ, nhất là đôi môi gợi cảm kia, còn tùy ý cong lên tạo thành 1 đường rất đẹp, khiến cô kiềm lòng không được mà vươn đầu ra định hôn lên, chắc anh không biết đâu.

Nào ngờ đâu, còn đang nhắm mắt tiến đến môi anh thì 1 bàn tay đã chặn ngang, cô hơi khó chịu mở mắt ra, cô suýt nhảy dựng lên, mặt đỏ ửng vì xấu hổ.

-Anh biết anh đẹp trai, nhưng em cũng đừng háo sắC đến mức đó chứ.-Hyun Woo đắc ý nói

-Anh... anh mới háo sắc đó, tôi đi thay đồ.-Je Jae ấp úng nói, vội kiếm cớ đi

-Còn chưa xong đâu, nói đi, em lúc nãy là muốn hôn anh đúng không?-anh kéo cô lại, làm cô hoàn toàn ngã vào người anh

-Không... không có, ai nói muốn hôn anh???

-Vậy sao?Vậy lúc nãy con mèo nào cả gan có ý định hôn anh???-anh nhìn cô, ý cười ngày càng sâu

-Dám nói tôi là con mèo??? Anh... ah....-cô nói vội bịt miệng lại, cô biết mình đã quá lời, không khác nào không đánh tự khai

-Em nhận rồi, con mèo này, dám làm mà không dám nhận.-anh véo chóp mũi cô

-Ui... thì tại không cưỡng lại thôi, bây giờ hết rồi.-cô xoa xoa mũi mình

-Vậy chứng tỏ từ trước tới giờ em không cưỡng nổi anh.-ánh mắt anh lóe lên 1 tia sáng khác thường

-Ơ ơ... tôi nói sao?Chắc nghe nhầm đó.-cô cười xòa, cô sao lại ngu ngốc nói ra những lời đó chứ?

-Vậy sao?Con mèo này đúng là ngoan cố mà.

-Anh thích mèo thì tôi sẽ mua 1 con mèo thật đẹp cho, bây giờ xuống nhà ăn sáng.-cô xuề xòa nói, đang định đứng lên chạy vào nhà tắm thì lại bị anh kéo lại

-Nhưng anh không thích mèo nhỏ, anh thích mèo lớn, đặc biệt là con mèo trước mặt.-anh vùi đầu vào cổ cô

Cô nuốt nước bọt, chỉ tại cô 1 thời đam mê sắc đẹp (văn chương tuôn trào hihi ==)

-Tôi sẽ kiếm 1 con mèo lớn khác cho anh, tôi phải vào thay đồ đây.

-Hử, ý em là sao?-anh quay người cô lại nhìn vào mắt cô

-Sao mà nóng dữ vậy ta? Đi tắm cái.-cô lăng qua chuyện khác, quay đầu đi

-Em đừng dùng chiêu đánh trống lãng, em đừng quên em không có 1 mảnh vải che thân, nóng làm sao được!?

-Thì... thì... mà chuyện đó để sau đi, đi tắm...

-Không được.

_Cốc... cốc

Đang lúc cô rối rắm thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng mẹ cô truyền vào

-Hai đứa thức dậy xuống nhà ăn sáng đi.

-Dạ. Con xuống ngay.-nhân cơ hội cô vọt lẹ vào nhà tắm, khóa cửa lại

Khẽ thở phào nhẹ nhõm, lần này cũng may mẹ cô lên kêu ăn sáng nếu không cô không biết làm sao nữa, lần sau cô phải lựa lời nói mới được.

Sau khi VSCN xong, cô và anh cùng xuống dưới nhà ăn sáng, ăn sáng xong cùng nhau đến tập đoàn Dae Yeon, cô và anh cũng bỏ bê công việc khá lâu rồi. Chỉ là cả 2 cùng bước vào cửa tập đoàn, mọi ánh mắt đều dồn về họ, cô không quen với ánh mắt hiếu kì đó, vội nhích người xa anh 1 chút nhưng mà anh ác ý đi xích lại gần cô.

-Đi thang máy chuyên dụng đi.-anh nói vào tai cô

-Không cần đâu chủ tịch đại nhân, tôi đi thang máy dành cho nhân viên được rồi.-cô cười xòa, cô không muốn mình trở thành tiêu điểm đâu

-Em muốn mình tự đi hay là anh giúp em???-anh nghiêng đầu hỏi

-Còn cách thứ 3 là tự tôi vào thang máy dành cho nhân viên.

-Em thử đi, lúc đó em sẽ là người nổi tiếng nhanh thôi.

-Tự đi.-cô xụ mặt

Khi cả 2 bước vào thang máy chuyên dụng, cửa đóng lại lập tức đám nhân viên chụm đầu lại bàn tán (nội dung chắc mình không nói mọi người cũng hiểu :D)

Điều cô không ngờ nhất chính là Hyun Woo đích thân đưa cô đến văn phòng của mình, cô cười méo xẹo mặt, chờ anh đi xong, lặp tức đám người trong phòng tụm lại chỗ cô hỏi lia lịa

-Je Jae, cậu với chủ tịch thân lắm sao?

-Chủ tịch ít khi quan tâm đến nhân viên nữ lắm, cậu và ngài ấy có quan hệ gì vậy?

-Có phải là bạn gái không? Nhưng mà chủ tịch chúng ta phong lưu lắm đó.

-1 tuần qua có phải cậu và chủ tịch ở bên nhau không? Hâm mộ quá đii!!!

-STOP.-cô la lên

-Mình đính chính lại, thứ nhất mình với chủ tịch không có quan hệ gì, thứ 2 mình không phải bạn gái ngài ấy, thứ 3 một tuần qua mình ở bệnh viện. Hết.-cô nói 1 tràng

-Thật sao?Khó tin quá.

-Đúng vậy, nhìn biểu hiện lúc 2 người vào tập đoàn là nghi rồi.

-Mệt các cậu quá, mình nói hết rồi, tin hay không thì tùy.-cô nói

-Ừ thỉ không có gì.

-Làm việc đi, mắc công bị la đó.-cô nhắc

Đợi đám người giải tán cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, tất cả đều Hyun Woo, đã bảo tự cô đi được rồi, bắt buộc đưa cô lên đến tận văn phòng mới chịu. Làm cô bây giờ bị \hỏi cung\ từa lưa.

Gác chuyện đó qua 1 bên, cô xem mấy cái văn kiện bỏ bê suốt 1 tuần qua, đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại ở tập hồ sơ thiết kế dự án mới.

Theo số liệu báo cáo của người quản lý, cô thấy số liệu báo cáo cuối cùng không giống nhau.

Lông mày thanh tú khẽ nhíu lại. Mở máy tính lên, nghiêm túc đối chiếu xem kĩ lưỡng lại 1 lần nữ. Càng lúc càng khẳng định, vị quản lý này báo cáo sai rồi, số liệu ông ta cung cấp cho Hyun Woo hoàn toàn không đúng!

Nhưng Hyun Woo hình như chưa biết.

Je Jae có phần ngồi không yên. Cô biết dự án này cực kỳ quan trọng với tập đoàn Dae Yeon, đối với Dae Yeon mà nói có ý nghĩa trọng đại.

Trong lòng không ngừng đấu tranh, cô dù sao cũng là người mới, hôm nay mới đi làm ngày đầu tiên sau 1 tuần nghĩ, dù quản lý có nói sai, Hyun Woo không phát hiện, thì cô gấp cái gì? Không tới phiên cô chỉ ra sai lầm của quản lý!

Nhưng một giọng nói khác lại vang lên, nếu cô đã vào Dae Yeon thì chính là nhân viên của ở đây, cô phải hết sức làm xong phần việc của mình, vì Dae Yeon mà làm việc để đạt được những lợi ích lớn nhất.

Cô thu hết can đảm mới cầm sấp tài liệu bước ra khỏi văn phòng, việc này tốt nhất nói lại cho Hyun Woo biết để anh còn xử lý. Đi vào thang máy ấn tầng cao nhất, sau đó hướng tới phòng chủ tịch.
Đứng ở ngoài 1 hồi lâu, chị Rim Hee vừa vặn đi ra, thấy cô nở nụ cười tươi nói

-Je Jae, mọi thứ vẫn ổn chứ?

-Em vẫn khỏe, còn chị?-cô đáp lại

-Chị khỏe, tìm chủ tịch sao?

-Em có 1 hồ sơ muốn hỏi ngài chủ tịch, anh ấy có trong phòng không?

-Có, ngài ấy đang vùi đầu vào công việc, đi làm lại đúng là có nhiều việc cần giải quyết. Thôi chị đi tí việc, em vào đi.

-Dạ.

Hyun Woo còn đang xem tài liệu nghe tiếng mở cửa cứ ngỡ Rim Hee bỏ quên tài liệu quay lại, không ngẩng đầu lên nói

-Bỏ quên gì sao?

-...

Nhưng đáp lại là sự im lặng.

Đôi mày hơi nhíu nhíu, cô biết anh là chủ tịch nhưng ít nhất có người vào phòng cũng phải ngước lên nhìn chứ, như vậy không lịch sự chút gì

-Sao không trả lời? Bỏ qên gì sao?-anh hơi khó chịu lặp lại

-Có người vào phòng mà không ngước lên nhìn cũng mất lịch sự lắm đó.-Je Jae hơi cười nói

Nghe giọng cô, anh ngước lên, hơi bất ngờ khi cô lại \tìm\ mình, khóe môi giương lên 1 nụ cười, anh lên tiếng trêu

-Chưa được nửa tiếng em đã lên tìm anh, nhớ anh đến vậy sao?

-Thì nhớ đó nhưng là sấp tài liệu này nhớ anh.-cô lườm anh, quăng sấp tư liệu lên bàn anh

-Gì đây?-anh khó hiểu

-Xem đi.-cô tự nhiên đi đến ngồi ghế cạnh anh

-Ừ

Dù anh không hiểu nhưng vẫn nghe theo lời cô, hồ sơ này là quản lý Ahn đề ra dự án mới, anh cũng vừa xem qua không thấy có gì đặc biệt.

-Anh vừa xem xong, không có gì đặc biệt.-anh đóng tập tài liệu nói

-Xem kĩ lại đi, tôi vừa đối chiếu lại, con số ở trong này với trên máy tính hoàn toàn khác nhau.-cô chỉ vào hồ sơ nói

-Vậy sao?

Anh nhíu mày, đồng thời mở laptop trên bàn xem qua, sau khi xem cẩn thận mới phát hiện con số sai lệch rất lớn

-Em nhắc anh cũng không biết, hình như có khác xa.

-Không phải hình như mà chính xác là vậy.

-Quản lý Ahn ỷ là bạn của ông anh luôn tự ý quyết định, nể mặt ông anh, anh mới cho làm tiếp vậy mà dám tham ô.

-Dù gì cũng là bạn ông anh, anh nên nương tay 1 chút.

-Anh tự có cách.

-Mà khoan, em là cố vấn luật, sao lại quan tâm dự án mới này???-anh sực nhớ hỏi

-Tôi cũng vì lợi ích của công ty thôi, không được sao?

-Cũng đúng, phu nhân chủ tịch tương tai mà.

-Còn nói nhảm thì anh tự làm đó.-cô trừng mắt cảnh cáo

-Được.-anh không giỡn nữa nghiêm túc nhấn điện thoại trên bàn

[...Chủ tịch, có việc gì ạ???...]-đầu dây bên kia 1 nhân viên nói

-Triệu tập hội nghị ngay lập tức.-giọng anh sắc lạnh hẳn

[...Vâng...]

Trong phòng họp tổng giám, quản lý các bộ phận cũng đã đến đông đủ. Nơi cửa chính chợt truyền đến tiếng bước chân, tất cả mọi người đứng lên cung kính chào

-Chủ tịch

Je Jae ôm Laptop có chút lo sợ lo lắng đứng cạnh Hyun Woo, những người trong phòng họp cũng quay nhìn cô với ánh mắt tò mò đoán thân phận của cô.

Chờ Hyun Woo và mọi người ngồi vào chỗ của mình, cô mới đau khổ phát hiện, trong phòng họp đã không còn chiếc ghế trống nào! Chỉ còn duy nhất một chiếc ghế trống ở bên cạnh Hyun Woo!!

-Quản lý Ahn, tôi muốn nghe dự án mới của ông, ông nói đi.

Hyun Woo khoanh hai tay trên bàn, những ngón tay thon dài đan vào nhau, đôi mày rậm khẽ nhíu lại, chờ nghe tất cả vị phụ trách các bộ phận báo cáo.

Je Jae ngồi bên cạnh anh, liếc mắt thấy anh đang hết sức chăm chú nghe.

Ánh mắt sâu đen bắn ra những tia ánh sáng cơ trí, ngón tay thon dài rất có lực, làn da màu lúa mạch dưới ánh sáng mặt trời lộ ra vẻ trẻ trung, khỏe mạnh. Gương mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Cô chưa qua một Hyun Woo như vậy, bình tĩnh, chuyên nghiệp, thâm trầm mà cơ trí, so với ấn tượng người đàn ông lợn giống tự cao tự đại hoàn toàn khác nhau!

Cô có chút say mê len lén nhìn, trong lòng thở dài, khó trách mọi người đều nói người đàn ông khi làm việc là có sức hấp dẫn nhất!

Dường như cảm nhận được tầm mắt của cô, khóe miệng anh khóe miệng khẽ nâng lên một nụ cười rất nhẹ.

Một nụ cười vô cùng nhẹ, người khác hoàn toàn không thể phát hiện được.

Nhưng cô lại cảm giác được.

Mặt cô đỏ lên, khẩn trương thu hồi tâm trạng của mình, mình vậy mà lại mê say nhìn anh! Cô cảm giác đầu óc mình nhất định là chập mạch rồi.

Khẽ lắc đầu, cẩn thận nghiêm túc nghe quản lý Ahn báo cáo. Con số đúng là đã bị hoán đổi.

Sau khi báo cáo xong, cô chăm chú nhìn anh, anh vẫn như cũ, hình như không có ý định vạch trần, cô khẽ đá chân anh 1 cái, ám hiệu sao còn ngồi im???

Nào ngờ anh đưa cô 1 tờ giấy ghi Thể hiện năng lực của em đi, đọc xong cô muốn hộc máu, chẳng khác nào kêu cô vạch trần quản lý Ahn, có cần ác với cô không, lỡ bị chúng ghét rồi sao? Nhưng mà ai mượn cô nhiều chuyện chi, lỡ rồi.

Cô cố lấy toàn bộ dũng khí, đứng lên, giọng nói chắc nịch

-Vừa rồi vị quản lý Ahn bộ phận nghiệp vụ báo cáo, số liệu không chính xác.

Lời nói của Je Jae lập tức khơi dậy một gợn sóng khổng lồ.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cô chằm chằm. Đang trong một hội nghị quan trọng trực tiếp chỉ vị quản lý bộ phận nghiệp vụ sai lầm như vậy!
Mọi người nhao nhao châu đầu ghé tai thầm thì với nhau, gương mặt vị quản lý Ahn bộ phận có chút đỏ, giọng nói cũng rất không phục:

-Cố vấn Park, cô nói tôi sai, cô có căn cứ gì?

Cô ngẩng đầu lên, trên mặt treo một nụ cười nghề nghiệp, cố gắng nhớ lại những số liệu mình đã xem, rồi dùng giọng bình tĩnh chậm rãi nói:

-Sáng hôm nay tôi vừa xem qua báo cáo liên quan đến dự án này. Căn cứ vào số liệu thống kê, năm ngoái số tiền Dae Yeon hao tốn cho việc quảng cáo trên đài truyền hình và báo chí chỉ có 3 tỉ won, 3 tỉ won này mang tới tiền lời bao nhiêu tôi cũng không nắm rõ

Cô dừng 1 lúc mới nói tiếp:

-Nhưng báo cáo tài chính hàng năm của Dae Yeon mọi người cũng nên xem qua, lợi ích và hiệu quả rất lớn. Mà lần này, không căn cứ vào sổ sách nào cả. Bộ phận nghiệp vụ đều chỉ báo cáo bằng miệng những khoản tiền tiêu tốn cho báo chí, Đài Truyền Hình, tại sao tiền quảng cáo lại vượt hơn 7 tỉ won?

Nói xong, cô hoàn toàn bình tĩnh lại, sau khi nghi ngờ rồi hỏi, cô mang theo nụ cười vô cùng tự tin, nhìn các vị phụ trách đang ngồi, chờ đợi phản ứng của bọn họ.

Lời nói của cô rất có thuyết phục, mấy vị quản lý trong phòng họp cũng gật đầu tán thành với cô, quả thật không xem kĩ lưỡng sẽ không phát hiện ra được, cô gái này cũng có tài đấy chứ? Không hổ danh là đại luật sư nổi tiếng!

-Quản lý Ahn, ông có gì nói không?-giọng Hyun Woo chậm rãi hỏi

-Lời cô ta nói không đúng. Cô ta đang vu khống tôi mà.-quản lý Ahn căm hận nhìn cô

-Quản lý Ahn, nếu ông muốn chúng ta sẽ đi đối chiếu lại, nếu ông muốn kiện tôi vì vu khống ông, tôi cũng không ngại ra tòa, tự mình biện cãi, ông đừng quên tôi là luật sư.-lời cô nhẹ nhàng tựa như không có gì quan trọng cả

-Cô...-lời nói của cô làm ông cứng họng

-À, tôi cũng đang có chứng cớ rõ ràng chỉ sợ người thiệt là ông, quản lý Ahn, tôi nghĩ ông không vì chuyện này mà làm lớn chứ.

-Cứ giải quyết theo hình phạt cao nhất, còn 4 tỉ won kia, tôi muốn ngày mai sẽ có lại.-Hyun Woo lãnh đạm tuyên bố

-Chủ tịch...-quản lý Ahn không phục

-Từ trước đến giờ Shin Hyun Woo tôi ghét nhất hạng người đục khoét, ông lại là người đó, đừng tưởng ông làm ở đây lâu, tôi sẽ không dám đuổi.-ánh mắt anh lóe ra tia nguy hiểm nhìn ông

-Không cần tôi nói, chắc quản lý Ahn cũng tự biết rồi.-Hyun Woo lãnh đạm nói, đứng dậy

-Hừ, để tôi xem cựu chủ tịch có bỏ qua hay không?-ông ta không cam tâm vẫn mạnh miệng

-Cố vấn Park, cô giỏi lắm!!!-trước khi ra khỏi phòng còn bỏ lại câu đó

-Tôi biết tôi giỏi, cảm ơn ngài quá khen.-cô nói với theo, làm cho mọi người suýt bật cười lớn, đến nước này còn có thể nói ra những câu này, luật sư đúng là giỏi cái miệng.

-Tan họp, mọi người ra ngoài đi.-tâm trạng anh nặng nề nói, anh vẫn luôn biết rõ chuyện này tới tai ông chắc chắn ông sẽ họi, người đầu tiên bị không phải anh mà là cô

Hầu hết mọi người đã ra khỏi phòng họp, chỉ còn cô vẫn đứng yên nhìn anh, cô thở dài thật khẽ, cô biết anh đang nghĩ gì? Cô nhớ năm năm trước cô gặp ông, ông luôn không ưng ý mình, trong buổi kỉ niệm thành lập công ty, ông cũng nói đứa cháu dâu phải là 1 thiên kim, môn đăng hộ đối.

-Sao lại thở dài???-anh lấy lại nụ cười nhìn cô hỏi

-Không... không có.-cô vội lắc đầu, không ngờ tai anh lại thính như vậy, cô thở dài rất khẽ vậy mà cũng nghe

-Đừng giấu anh, anh biết em đang buồn, nói cho anh biết đi.-anh đi đến vuốt tóc cô

-Không có thật mà.-cô vẫn ngoan cố lắc đầu

-Đây là thói quen xấu, nên sửa.

-Ừ, anh biết em đang lo chuyện gì mà.-cô hít 1 hơi thật sâu

-Yên tâm đi, anh không để mất em 1 lần nữa đâu.-anh vươn tay kéo cô vào lòng

-Nhưng mà ông anh sẽ không chấp nhận em.-cô lo sợ nói

-Có anh bên cạnh rồi.-anh siết chặt cô vào lòng, nhưng chưa được 1ph đã đẩy nhẹ cô ra nhìn cô

-Em xưng bằng anh em với anh sao?

-Hả??Có sao???-cô chớp mắt ngu ngơ hỏi

-Anh rất thích em kêu như vậy.

-Ừ, nhưng mà chiều nay dẫn.... em... về gặp ông đi.-cô ngập ngừng nói

-Em không sợ sao???

-Vì sao phải sợ, được chứ?-cô cười nói

-Được, chiều anh dẫn em về.

-Ừ. Mà em về văn phòng làm việc đây, để mọi người thấy sẽ không hay.

-Chắc anh phải chuyển văn phòng luật lên kế phòng chủ tịch quá, để lúc nào cũng gặp được em.

-Tới lúc đó em lại bị hỏi này nọ, thôi tha cho em đi.-cô thật không muốn bị hỏi cung nữa

-Em càng không muốn anh càng thích.

-Anh dám.-cô trừng mắt cảnh cáo

-Sao lại không? Được gặp em mỗi ngày cơ mà.

-Dám chọc em, chết đi.-cô giơ chân đá vào chân anh 1 cái, sau đó cầm Laptop chạy ra khỏi phòng

Anh lắc đầu, cô luôn bướng bỉnh như vậy nhưng anh lại thích anh đã thu phục Tiểu Dã Miêu này rồi.

Điều anh lo lúc này là ông mình, từ trước tới giờ ông đã không thích cô, còn nhiều lần ngăn cản, chỉ sợ chiều nay cô đến nhà gặp ông, sẽ bị ông làm khó dễ.

Không biết là miệng ai mà đi đồn cả tập đoàn nói cô và anh có gian tình, hể gặp là liếc mắt đưa tình, tình chàng ý thiếp, nghe xong cô muốn đập vào bản mặt của cái tên lắm mồm đó, còn đi nói trong cuộc họp anh đã lên tiếng bênh vực cô, đủ thứ, nói chung không có cái gì tốt đẹp. Nguyên 1 ngày cô toàn bị tra tấn lỗ tai, ai gặp cũng hỏi này nọ, còn xì xầm to nhỏ nhìn cô, chắc lần sau cô cách anh 10m quá.

Đến chiều, sau khi tạm biệt mấy đồng nghiệp xong, xe Hyun Woo đã dựng trước mặt cô, để an toàn, cô phải ngó ngang ngó dọc, đảm bảo không ai nhìn thấy mới leo lên, vừa lên xe đã kêu anh chạy ngay.

-Nhìn em kì, làm gì gấp vậy!??-Hyun Woo vừa lái xe vừa nói

-Không gấp mới lạ, anh có biết nguyên ngày nay em bị hỏi cung nhiều lắm không? Mà thôi, không nhắc tới, bực lắm.-cô xua tay, với tay lấy miếng khăn giấy lau mồ hôi

-Một lát anh phải giúp em, em không biết phải ăn nói sao, lỡ nói sai thì chết.

-Xem em kìa, muốn lấy anh đến vậy sao?

-Đừng tự kỉ nữa, lát phải giúp em đó.

-Không phải em là luật sư sao?Em phải giỏi ăn nói chứ?

-Dù gì ông anh cũng từng là chủ tịch 1 tập đoàn lớn, lỡ nói sai coi như cái mạng nhỏ của em tiêu.

-Em yên tâm, canh sẽ che chở cho em.

-Sợ lúc đó anh còn thảm hơn em.

-Em nói gì vậy, sao lại trù ẻo chồng tương lai chứ?

-Không cải với anh nữa, ghé siêu thị mua gì cho ông anh đi.

-Cũng được.

Một lúc sau, chiếc xe dừng trước Shin gia, cô căng thẳng đến mức mồ hôi cũng đổ ra, chỉnh trang lại bản thân 1 tí.

-Em bây giờ ổn chưa?-cô hỏi

-Em rất ổn, đừng lo lắng như vậy, mau vào trong đi.-anh trấn an cô sau đó mở cửa xe ra

Đi vào trong nhà, đã thấy ba mẹ anh ngồi trong phòng khách, cô lễ phép cuối chào

-Chào hai bác.

-Ừm.

Ba mẹ cô đồng loạt gật đầu, nói thật ông bà cũng muốn anh mau lấy vợ để sinh mấy đứa cháu cho ông bà lắm rồi, khổ cái giới thiệu ai anh cũng đuổi về, ông bà biết người anh muốn cưới là ai, nhưng mà ông nội anh lại không thích con bé.

-Chịu về rồi sao?-ông anh từ trên lầu đi xuống

-Cháu chào ông.-cô lễ phép nói

-Không cần thân thiết như vậy.-ông anh vẫn giữ thái độ không thích đối với cô

-Dạ. À cháu có mua ít trái cây, cháu biếu ông.-cô đưa vỏ trái cây, người giúp việc nhanh chóng cầm lấy đem vào trong

-Tôi vẫn chưa đồng ý cho 2 người đến với nhau, đừng gọi tôi bằng ông.-ông ngồi vào ghế, đến nhìn cũng không thèm nhìn cô và anh

-Dạ, Shin lão gia.-cô năm chặt tay anh lại, ý bảo anh đừng chọc ông nữa

-Cô muốn gả cho Hyun Woo là vì gia thế của nó, là vì tiền phải không?-ông mỉa mai

-Không phải ạ! Bọn cháu là yêu nhau thật lòng, cho nên mới lấy hết can đảm đến đây.-cô chân thành nói

-Nói còn hay hơn hát.-ông hừ nhạt

Ông nhìn sao cũng không ra, cô có điểm gì tốt đẹp để đứa cháu quý của ông sống chết lấy cho bằng được, còn quậy túi bụi, thậm chí mấy lần còn đòi cắt đứt quan hệ với Shin gia.

-Cô biết cô không xứng để bước vào Shin gia, muốn lấy Hyun Woo phải trải qua thử thách của tôi.

-Thử thách?

-Sáng mai 5h sáng đến đây đến tối mới được về.

-Ông lại muốn làm gì nữa đây?-Hyun Woo chau mày

-Nếu nó muốn bước vào cửa Shin gia thì phải chấp nhận yêu cầu của ta, nếu nó không thích cũng không sau, cuộc hôn nhân này có hay không đều được.

-Shin lão gia nói đúng, sáng mai cháu sẽ đến.

-Je Jae...-anh bất mãn gọi tên cô

-Yên tâm đi.-cô mỉm cười nói

-Khi nào ông quá đáng em điện cho anh.-anh nhắc

-Ông không nói cháu được giúp cô ta.-ông kiên quyết nói

-Cô về đi, tôi còn có chuyện muốn nói với Hyun Woo

-Vâng!

Je Jae nở nụ cười, đứng dậy rời khỏi. Anh muốn đuổi theo, bị ông gọi lại.

-Ông nội, không phải ông đã đồng ý với cháu rồi sao? Sao đến lúc này lại đổi ý chứ?

-Ông đây nói một là một, chưa hề đổi ý, lúc nãy quản lý Ahn điện cho ta, ông nghe xong rất bực cho nên ông chẳng qua chỉ muốn thử thách cô ta, không lẽ như vậy ông cũng không có quyền làm sao? Nếu như ông không hiểu rõ nhân cách của cô ta, làm sao yên tâm để cô ta bước vào Shin gia.

-Cho dù như thế nào, người cháu muốn, chỉ có mình cô ấy. Cho dù ông đồng ý hay phản đối, cuộc hôn nhân này, cháu đã quyết định rồi.

Bỏ lại câu đó, Hyun Woo không thèm để ý đến những lời khuyên của ông, không quay đầu lại mà bỏ đi thẳng, làm ông tức đến sôi máu, cây gậy dọng xuống vang lên tiếng “oang oang”.

-Tức chết tôi mà, tức chết tôi mà! Cái nghiệp chướng này!

Ba anh vội an ủi.

-Ba đừng tức giận, sức khỏe quan trọng hơn.”

Je Jae đang đón xe, phía sau vang lên tiếng gọi của Hyun Woo. Có hơi bất ngờ.

-Sao anh lại ra đây? Shin lão gia không phải có chuyện muốn nói với anh sao?

Hyun Woo nhún vai buông lỏng hai tay, dáng vẻ lông bông, vẻ mặt chẳng sao cả.

-Nói tới nói lui cũng mấy câu kia, nghe đến nổi muốn chai hết hai lổ tai, rồi cũng ra ngoài. Vẫn là đi theo em có vẻ vui hơn.

-Cử xử như vậy không hay đâu, Shin lão gia đã không vui rồi, đừng chọc ông giận nữa, sức khỏe ông không được tốt đó.

-Gọi Shin lão gia nghe xa lạ quá, anh nghe thấy mà khó chịu, cứ gọi là ông nội đi.

-Anh không nghe ông nói, không được gọi là ông nội sao? Em làm gì có cái tư cách đó.

-Gì chứ? Giận à! Người già hay giở tính cáu kỉnh, đừng để ý! Anh nói em có tư cách, thì em có tư cách. Người lấy em cũng không phải ông anh mà là anh!

Cô nở một nụ cười. Anh luôn có cách làm cho cô vui, một giây trước cảm xúc rõ ràng rất chán nản. Nhưng chỉ vì một câu nói của anh, tâm trạng không vui trong chốc lát cũng tan theo mây khói.

Ngày hôm sau chỉ mới 4h sáng Je Jae đã thức dậy. Vươn vai lấy tinh thần 1 cái, bước xuống giường đi vào nhà tắm VSCN. Vệ sinh xong, không tha cho cái người lười biếng nằm trên giường, đi đến tóc chăn lên, dùng chân đá nhẹ vào người anh

-Dậy đi.

-Em không ngủ thì để cho anh ngủ đi.-Hyun Woo lấy gối úp lên mặt mình

-Dậy mau đi, đưa em đến nhà anh.-cô leo lên giường giựt chiếc gối ra, kéo anh lên nhưng vừa buông ra anh đã nằm dài trên giường lại

-Tối qua vận động đến sáng mới ngủ, sao sáng em còn thức sớm hay vậy?Cho anh ngủ đi.

-Bây giờ anh lại đổ lỗi cho em sao? Hồi tối em có nói rồi là ai hét lên: Nếu tối nay không cho anh, anh sẽ không cho em đến nhà gặp ông hả?

-Là anh. Nhưng em cũng cho anh ngủ chứ? Một lát là anh đi làm rồi.

-Anh không thức thì em bắt anh thức. Hỏi lần cuối, thức không?

-Không. Anh ngủ.

-Được, là anh nói đó.

Cô xoa xoa 2 tay, ánh mắt gian tà nhìn anh, phải dùng chiêu cũ thôi.

Cô mạnh bạo cầm tay anh lên, cắn mạnh vào đó và đương nhiên tiếp đó là tiếng la thất thanh của anh.

-Áaa... em lại cắn anh... anh thức... anh thức, mau nhả ra đi.-anh cuối cùng cũng xin hàng, lúc nào cô cũng cắn anh, cắn cắn riết tay anh cũng in hằn dấu răng của cô

-Ngoan lắm, đi rửa mặt thay đồ đi.-cô thỏa mãn buông ra, sau đó xuống giường đi ra ngoài

-Aiss... em đúng là giỏi chọc anh mà.-anh khó chịu, sau đó đi vào nhà tắm

Hyun Woo ngáp ngắn ngáp dài đi xuống nhà bếp, trên bàn cũng đã dọn sẵn thức ăn.

-Mới 4h mấy sáng đã bắt thức dậy, em cho dù muốn cưới anh cũng không cần làm nghiêm trọng lên chứ.

-Anh thôi ở đó nằm mơ đi.-cô lườm anh sau đó cũng ngồi vào bàn

-Đây là hiện thực anh đâu có nằm mơ.-anh thản nhiên đáp 1 câu xanh rờn

-Anh còn trả lời thì ngay cả cầu xin em cũng không đồng ý cưới.

-Anh nói rồi, em không cưới em không ai cưới em, sợ đến lúc đó em là người cầu xin anh cưới em.

-Shin Hyun Woo, sáng sớm anh đã muốn bị đánh rồi đúng không?Em cũng không ngại mà làm giang hồ 1 lần đâu.-cô nghiến răng nghiến lợi

-Em chuyển nghề làm giang hồ từ lúc nào thế? Đang làm luật sư tốt lắm mà.-anh giả ngu

-Bác Min, dọn phần ăn sáng của Hyun Woo xuống đi. Cháu nghĩ anh ấy không muốn ăn đâu.-cô nhìn bác Min nói

Bác Min đi đến dọn hết phần ăn sáng của Hyun Woo, bác Min cư nhiên không nghe lời anh

Hiểu được ý nghĩ của anh, bác Min nhẹ đáp

-Thiếu gia nói, từ nay về sau tôi phải nghe lời của cô Je Jae, nên tôi không dám cãi lời cô ấy.

-Tôi từng nói sao?

-Bây giờ ý anh là sao?

-À, nhớ rồi, anh có nói.-anh nhớ hình như anh có nói vậy, biết vậy lúc đó anh không nói cho rồi, bản anh anh thiệt thôi chứ ai

-Nhớ là tốt rồi. Em ăn xong rồi, chở em đến nhà anh gặp ông đi.-cô ăn xong lấy khăn lau lau miệng mình nói

-Em không phải nhẫn tâm như vậy chứ, bắt anh dậy từ 4h sáng, vậy mà không cho anh ăn sáng, đây là bạo lực gia đình đó.-anh bất mãn

-Bây giờ anh muốn sao đây???Không chở thì em tự đi.-cô cầm túi xách đứng dậy

-Anh nói chơi, để anh đi lấy xe.-anh vội đuổi theo cô sau đó vào gara lấy xe
Ngày hôm sau chỉ mới 4h sáng Je Jae đã thức dậy. Vươn vai lấy tinh thần 1 cái, bước xuống giường đi vào nhà tắm VSCN. Vệ sinh xong, không tha cho cái người lười biếng nằm trên giường, đi đến tóc chăn lên, dùng chân đá nhẹ vào người anh

-Dậy đi.

-Em không ngủ thì để cho anh ngủ đi.-Hyun Woo lấy gối úp lên mặt mình

-Dậy mau đi, đưa em đến nhà anh.-cô leo lên giường giựt chiếc gối ra, kéo anh lên nhưng vừa buông ra anh đã nằm dài trên giường lại

-Tối qua vận động đến sáng mới ngủ, sao sáng em còn thức sớm hay vậy?Cho anh ngủ đi.

-Bây giờ anh lại đổ lỗi cho em sao? Hồi tối em có nói rồi là ai hét lên: Nếu tối nay không cho anh, anh sẽ không cho em đến nhà gặp ông hả?

-Là anh. Nhưng em cũng cho anh ngủ chứ? Một lát là anh đi làm rồi.

-Anh không thức thì em bắt anh thức. Hỏi lần cuối, thức không?

-Không. Anh ngủ.

-Được, là anh nói đó.

Cô xoa xoa 2 tay, ánh mắt gian tà nhìn anh, phải dùng chiêu cũ thôi.

Cô mạnh bạo cầm tay anh lên, cắn mạnh vào đó và đương nhiên tiếp đó là tiếng la thất thanh của anh.

-Áaa... em lại cắn anh... anh thức... anh thức, mau nhả ra đi.-anh cuối cùng cũng xin hàng, lúc nào cô cũng cắn anh, cắn cắn riết tay anh cũng in hằn dấu răng của cô

-Ngoan lắm, đi rửa mặt thay đồ đi.-cô thỏa mãn buông ra, sau đó xuống giường đi ra ngoài

-Aiss... em đúng là giỏi chọc anh mà.-anh khó chịu, sau đó đi vào nhà tắm

Hyun Woo ngáp ngắn ngáp dài đi xuống nhà bếp, trên bàn cũng đã dọn sẵn thức ăn.

-Mới 4h mấy sáng đã bắt thức dậy, em cho dù muốn cưới anh cũng không cần làm nghiêm trọng lên chứ.

-Anh thôi ở đó nằm mơ đi.-cô lườm anh sau đó cũng ngồi vào bàn

-Đây là hiện thực anh đâu có nằm mơ.-anh thản nhiên đáp 1 câu xanh rờn

-Anh còn trả lời thì ngay cả cầu xin em cũng không đồng ý cưới.

-Anh nói rồi, em không cưới em không ai cưới em, sợ đến lúc đó em là người cầu xin anh cưới em.

-Shin Hyun Woo, sáng sớm anh đã muốn bị đánh rồi đúng không?Em cũng không ngại mà làm giang hồ 1 lần đâu.-cô nghiến răng nghiến lợi

-Em chuyển nghề làm giang hồ từ lúc nào thế? Đang làm luật sư tốt lắm mà.-anh giả ngu

-Bác Min, dọn phần ăn sáng của Hyun Woo xuống đi. Cháu nghĩ anh ấy không muốn ăn đâu.-cô nhìn bác Min nói

Bác Min đi đến dọn hết phần ăn sáng của Hyun Woo, bác Min cư nhiên không nghe lời anh

Hiểu được ý nghĩ của anh, bác Min nhẹ đáp

-Thiếu gia nói, từ nay về sau tôi phải nghe lời của cô Je Jae, nên tôi không dám cãi lời cô ấy.

-Tôi từng nói sao?

-Bây giờ ý anh là sao?

-À, nhớ rồi, anh có nói.-anh nhớ hình như anh có nói vậy, biết vậy lúc đó anh không nói cho rồi, bản anh anh thiệt thôi chứ ai

-Nhớ là tốt rồi. Em ăn xong rồi, chở em đến nhà anh gặp ông đi.-cô ăn xong lấy khăn lau lau miệng mình nói

-Em không phải nhẫn tâm như vậy chứ, bắt anh dậy từ 4h sáng, vậy mà không cho anh ăn sáng.-anh bất mãn

-Bây giờ anh muốn sao đây???Không chở thì em tự đi.-cô cầm túi xách đứng dậy

-Anh nói chơi, để anh đi lấy xe.-anh vội đuổi theo cô sau đó vào gara lấy xe

Còn chưa đến 5h cô đã đến Shin gia, người làm ra mở cửa cho cô, trước khi vào anh căn dặn cô nhiều vô kể, chẳng hạn như:

-Nếu ông làm khó em, em không được nhẫn nhịn.

-Em không chịu nổi thì điện anh, anh đến đón em về.

-Ông không thử thách dễ dàng với em đâu, cẩn thận đó.

Cô nghe mà đầu cũng ong ong lên, phải dùng biện pháp mạnh anh mới cam tâm chạy xe đi làm. Người làm nói ông đang đợi cô ở sân tập thể thao Sanđo. Cô nhớ Sanđo là khu tập thể dục, ở đó có sẵn mọi thứ, muốn tập môn gì đều được. Không lẽ sáng sớm ông với cô tập thể dục buổi sáng sao? Cũng tốt, làm luật sư ngồi trong phòng với lên tòa quài vận động tay chân cũng hay.

-Tiểu thư, lão gia còn dặn cô phải đến đó trước 5h15ph, không được đi xe mà phải đi bộ.-người làm bổ sung thêm

-Dạ!??-cô mở to mắt, từ đây đến Sanđo đi xe mất cũng 10ph, vậy mà không cho cô đi xe phải chạy bộ, 15ph làm sao kịp.

-Bây giờ mấy giờ rồi dì?-cô khẩn trương hỏi

-5h đúng rồi.

-Chết rồi, chết rồi.

Cô dùng hết tốc lực để chạy, ai đi đường cũng nhìn, cô không quan tâm, bây giờ mà chạy đến đó không đúng giờ cuộc đời cô coi như tiêu. Cô liều mạng chạy, chạy qua đường xém bị xe tông, cô phải xin lỗi nhiều lần người ta mới chịu bỏ qua. Sau đó lại chạy như điên.

-Hộc hộc...-cô thở hồng hộc, cuối cùng cũng đến nơi, không biết là kịp hay không?

Cô vội chạy vào trong đi đến trước mặt ông anh đang ngồi ở bàn uống trà cùng hai ba người bạn ông, bình tĩnh đáp

-Cháu xin lỗi, cháu đến trễ.-cô cúi đầu nói

-Cũng đúng giờ lắm, từ Shin gia chạy đến đây cũng mất 25ph cô chạy cũng nhanh đó.-đến nhìn cô 1 cái ông cũng không nhìn chỉ lo uống trà

-Cảm ơn Shin lão gia.

-Ai đây???-1 người trạc tuổi ngồi cạnh ông hỏi

-Đừng quan tâm đến cô ta, không quan trọng đâu.

-Cháu tên gì?Hiện đang làm gì?-giá mà cái câu này xuất phát từ ông anh chắc cô nhảy dựng lên vì vui sướng quá, đáng tiếc không phải

-Cháu tên Park Je Jae, hiện là cố vấn luật cho tập đoàn Dae Yeon.

-Thì ra là luật sư, lão Shin, cô bé cũng xinh xắn đó.-mọi người trầm trồ nói

-Cháu có bạn trai chưa?-người vừa lên tiếng họ Hoon, là người bạn già của ông anh

-Dạ!?? Cái đó....-cô gãi gãi đầu, hơi liếc nhìn ông

-Nếu vẫn chưa có thì ta giới thiệu cháu trai ta cho cháu, lão Shin, ông đúng là tốt khi dẫn cố vấn luật Park đến đây.-ông Hoon cười cười nhìn sang ông anh

Thiệt ra ông đâu phải đưa cô đến đây để mọi người tăng bốc, nhưng mà cái đám bạn già này không hiểu tại sao cứ y như đứa cháu trai mình, cứ hết lời ca ngợi. Làm ông tức thêm tức.

-Dạ cháu có bạn trai rồi ạ, cám ơn ý tốt của bác.

Cô vội xua tay, nếu có mặt Shin Hyun Woo chắc chắn anh sẽ đi đến túm cô ông hét lên Có tin tôi làm cháu ông khỏi lấy vợ không? hoặc có thể Nếu ông muốn ngày mai báo đăng công ty nhà ông phá sản thì cứ giới thiệu nghĩ đến 2 cảnh này cô lắc đầu lia lịa.

-Vậy sao, đáng tiếc thật. Mà là ai thế?

-Cô ta có gì tốt mà sao ông cứ hỏi quài thế?-ông anh có ý không hài lòng chau mày, thật giỏi đóng kịch!!!

-Lão Shin sao ông lại nói vậy, tôi thấy cô Park đây vừa xinh đẹp lại tài giỏi, ai mà quen được cô ấy là có phúc lắm, tôi chẳng qua muốn giới thiệu cháu trai mình cho cô ấy thôi, dù sao bạn trai của cô ấy không phải cháu ông.

-Dạ.-cô đúng là không thể cười nổi mà, bạn trai cô rõ ràng là Shin Hyun Woo, cháu trai của ông đây mà Hoon lão gia cứ bắt ép giới thiệu mình cho cháu ông ta, tính hại chết cô à.

-Đừng nói nhiều nữa, đi theo ta.-ông anh hơi tức giận đứng lên bỏ đi một mạch

-Vâng.-cô vội vã chạy theo sau, không quên cúi chào những bạn già của ông

Đi chưa được 5ph ông anh đã dừng trước 1 sân tập quần vợt, cũng tốt lâu rồi cô không tập quần vợt, cô cũng đang muốn chơi đây.

-Shin lão gia, ngài muốn chơi quần vợt, cháu chơi với ngài.-cô tươi cười nói

-Ai nói ta chơi với cô?-ông hơi nhếch mép lên

-Dạ!!?? Chứ không phải.... vậy cháu chơi với ai?-cô ngờ nghệch hỏi

-Qua bên kia đứng.-ông không trả lời câu hỏi của cô mà bảo cô qua sân bên kia

-Dạ.-mặc dù không hiểu nhưng cô vẫn làm theo cầm cây vợt qua sân bên kia ngăn cách bằng 1 tấm lưới

Đến khi ông anh kêu người đem máy đánh banh ra cô mới hiểu, không phải bắt cô đánh với cái máy chứ?

Khóe môi ông lộ ra ý cười, để xem cô ta có chịu được không? Trong đây có 100 trái banh, ông còn vặn mức Cao, tương đương bắn ra liên tục không ngừng, đến cả cao thủ quần vợt chỉ chịu được 20 trái thôi, cô ta là luật sư, chịu đổi bắt quá 10 trái. Chịu không nổi thì đến lúc đó ông lại có cớ không cho cô ta bước vào Shin gia.

-Shin lão gia... cháu phải đánh với cái máy này sao?-cô bắt đầu sợ hãi, cô có thể thấy ông vặn chế độ Cao, bắn ra liên tục, cô là 1 người bình thường làm sao đánh lại nó, có khi còn ăn banh?

-Đúng vậy, đánh cho ta, không được chạy ra khỏi sân.

-Nhưng....

Còn chưa đợi cô nói thêm, ông đã nhấn nút cho bắt đầu, banh liên tục phát ra, cô chỉ là dạng biết chơi thôi chứ không cho nên không ngoài dự đoán của ông, chưa đến 10 trái cô đã bị banh đánh vào người thay vì cô đánh vào banh (tội cho chị Je Jae)

-Ui... Ah....-liên tục ăn banh làm cô không thể đánh trả, chỉ có thể né nhưng mà banh cứ bay đến cô, trúng vào cả cơ thể cô, đau đến mức cô muốn trào nước mắt ra ngoài

Cô không ngờ ông lại dùng cách này mà đối xử với mình, trong lòng không khỏi chua xót, cô tự đề cao bản thân mình quá rồi, vậy mà còn tưởng ông dẫn mình tập thể dục sáng.

Do mãi mê suy nghĩ, quên cả né banh, kết quả 1 trái banh bay thẳng đến mặt cô. Binh 1 cái, đầu cô choáng váng, nguyên trái banh phan vô đầu không đau mới lạ. Cứ đà này chắc cô sẽ thân tà ma dại trở về quá.

Không ngoài dự đoán, sau khi 100 trái banh phát ra hết, cả người cô đau nhứt ê ẩm, tay chân, toàn thân đều nhức nhói, sau này cô sẽ không chơi quần vợt nữa, ăn banh quá đủ rồi.

-Shin lão gia, ngài... ngài còn muốn cháu làm gì không?-cô thở gấp hỏi

-Đi thôi.-ông khẽ chau mày, không ngờ cô lại chịu đựng nổi, được thôi, ông sẽ ra tay nặng 1 chút nữa

-Vâng.

Nói thật cô cũng không phải mình đồng da sắt mà không biết chữ đau như thế nào, ăn gần chín mươi mấy trái banh vào mình, bản thân cô đau đến mức muốn khóc, tay chân toàn cơ thể cũng đỏ lên nhưng mà cô không dám than đau, cô sợ công lao của mình chịu đựng sẽ tan thành mây khói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro