CHAP 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô bị anh lôi xềnh xệch ra khỏi bữa tiệc mặt nhăn đi vì cổ tay bị nắm chặt lại cộng thêm những sải chân dài của anh làm cô theo ko kịp. Đằng sai là Ken đang chạy theo.

- Anh ơi từ từ thôi.em…..

Cô chưa kịp thốt lên câu “ em đau” thì lại cảm nhận đk 1 bàn tay khác đang kéo mình đứng lại. Là Ken

- Khoan đã

Anh dừng bước, quắc mắt nhìn cậu ta:

- Có gì ko?

Mặc kệ thái độ của Quân, Ken bước đến gần cô

- Anh thích em, làm bạn gái anh nhé.

Thiên Di ngớ người, 1 cậu nhóc mặt non troẹt, chiếc áo phông còn nguyên phù hiệu cấp 3 đang tỏ tình với cô.

- Cậu nhóc, tôi hơn tuổi cậu đấy.

- Thật sao, nhìn em... ak quên nhìn chị trẻ lắm ak, mà ko sao, chị có bạn trai chưa

- Chưa

- Vậy làm bạn gái em nha.

Lập tức Quân lên tiếng, anh thấy khó chịu khi thấy cô ko từ chối tg nhóc

- Cô ấy kết hôn rồi.

- Vậy sao. – Ken trầm ngâm. Vậy thì cặp bồ với em đi

Thiên Di nhìn cậu thanh niên trk mặt mà thấy có gì đó rất thú vị, “ Tuổi trẻ, đúng là tuổi trẻ, manh động thật.”

- Tôi ko có ý định làm bên ngành hàng ko, phi công trẻ ạ.

Chợt cô nảy ra suy nghĩ: “ Không phải chuyên mục giải trí đang thiếu vũ công nam sao?Hay là…..”. Nhưng chưa kịp đưa ra lời mời với Ken anh lại 1 lần nữa kéo cô đi.

Đang cắm đầu cắm cổ đi bỗng một tiếng gọi nhẹ nhàng mà tha thiết vang lên:

- Anh Quân

Anh quay lại nhìn cô

- Em ko gọi anh.- Cô lắc đầu

Phía xa, một cô gái trong bộ đầm đỏ kiêu sa, mái tóc ép thẳng buộc cao đang đứng đó, gọi anh và nhìn anh. Ánh mắt có gì đó tha thiết, đau đớn và rưng rưng. Anh chết lặng. Tay anh dãn dần rồi buông thõng thôi ko nắm chặt lấy cổ tay cô nữa. “ Huyền Thư”.

Bao ngày tháng qua chưa lúc nào anh ko nguôi nhớ về hình dáng này, về người con gái này, người con gái anh yêu, người con gái đã bỏ anh mà đi......... Bây giờ người đó đang đứng trk anh, đang trở về với anh. Anh không hề mơ, cảm xúc như vỡ oà, anh chạy thật nhanh về phía người con gái đó. Anh ôm cô gái đó thật chặt, thật lâu. Sau đó họ biến mất.

Anh quay lưng cùng cô gái đó bước đi như quên rằng phía sau kia, cô đang đứng đó, tủi thân, chạnh lòng vô cùng. Anh chưa bao giờ nhìn cô với ánh mắt dịu dàng như vậy, “ Cô gái đấy là ai”.

Đứng bần thần đk 1 lúc cô mới ngớ ra tình cảnh của mình, Xung quanh toàn là cỏ, có 1 chiếc hồ hơi, nhìn vào trong đại sảnh khách khứa cũng dãn dần, chắc tiệc tan rồi nhưng cô không thấy anh quay lại.

- Thằng điên này, lôi người ta ra đây rồi bỏ xó, đồ #$&^((^%*(%@

Cô dậm những bước chân thình thịch ra cổng, một chiếc xe vụt qua. Là xe của anh, cô gái vừa rồi đang trên xe.Quá nhanh, họ đi quá nhanh, cô chưa kịp ú ớ gì. Thở hắt ra, cô chán nản:

- Xong phim, quả này cuốc bộ về rồi.

Đưa đồng hồ lên nhìn. Đã hơn 12h đêm rồi. khung cảnh vắng vẻ ngoài đường thấy rờn rợn, tự dưng cô nhớ lại mấy tin cướp giết mà sáng nay chương trình của cô phát sóng.

- Quả này chết mất xác rồi.- cô lẩm bẩm 1 mình cho đỡ sợ

Một chiếc xe đỗ kịch lại trk mặt cô, tấm kính hạ dần xuống, là Tuấn. Như kẻ chết đuối vớ đk cọc cô mở cửa phi lên xe:

- Cho em về với.

Tuấn nhìn cô cười:

- Thế còn Quân, em ko chờ cậu ấy ak.

- Đi rồi. – cô trả lời cộc lốc

- Là sao?

- Gặp một cô gái và đi rồi.

- 1 cô gái

Tuấn thấy chột dạ. Tối nay anh đã thấy 1 cô gái rất giống với Huyền Thư nhưng khi chạy lại thì gặp người quen, đứng chào hỏi 1 lúc, quay ra ko thấy cô gái ấy nữa. Chợt nhớ trong ví có tấm ảnh 4 người bọn anh cùng chụp với Huyền Thư hồi trk trong 1 chuyến du lịch Tuấn đưa cô xem:

- Có phải cô gái này ko

Trong tấm ảnh, anh đag cười, rất hiền rất ấm, nụ cười cô chưa thấy bao giờ.Và anh, đang tựa vào cô gái vừa nãy, rất tình cảm. Không mất nhiều thời gian Thiên Di đã hiểu ra mối quan hệ của họ.

- Đúng là cô gái này

Tuấn không nói gì, anh thấy lo cho cô, lo cho cuộc sống sau này của cô. Cô nhìn tấm ảnh im lặng. Cô ko biết cảm giác nhoi nhói bức bối trong ngực là gì nhưng rồi quyết định đóng chặt trái tim thêm nữa trk khi đi quá xa. Một người lí trí như cô thì việc này ko có gì khó, cô lại lấy điện thoại ra check mail kiểm tra lại công việc. cô trở về là Thiên Di lúc trk.

Chiếc xe của Tuấn dừng lại trk cổng biệt thự, trong nhà đã sáng đèn, chắc anh đã về. qua tấm cửa kính cô bất giác thấy anh và ai đó.Là một cô gái và họ đang trao nhau những nụ hôn thắm thiết. Thiên Di khựng lại, Tuấn thấy vậy vội lên tiếng:

- Em muốn đến thăm căn hộ của anh chứ? Cô lại trở lại trong xe vui vẻ gật đầu. Chiếc xe lại một lần nữa trở bánh.
Tuấn sống trong một căn hộ chung cư cao cấp trên tầng 6, tuy là căn hộ nhưng lại rất rộng rãi,thoáng mát và đặc biệt cô rất thích cách Tuấn bài trí nội thất trong căn hộ này. Ngắm nghía một lúc cô lại ôm lấy ti vi chăm chú xem bản tin cuối ngày. Vì buổi tiệc cô đã bỏ mất bản tin thời sự tối nay, đến giờ nghĩ lại vẫn thấy tiếc. Mục đích của việc làm này đơn thuần chỉ là học tập kinh nghiệm và tránh việc đưa trùng tin tức với các chương trình khác nhưng nó đã trở thành một trog những thói quen khó bỏ trong công việc của cô. Tuấn ko hiểu sao nhưng thấy cô chăm chú như vậy anh cũng ko hỏi.

Tuấn nhường cô căn phòng ngủ đẹp nhất trong căn hộ, đặt lưng xuống, cô nhắm mắt quên đi tất cả những việc xảy ra trong ngày. Giấc ngủ mau chóng ùa đến.

Căn biệt thự màu trắng

Mọi thứ im lìm

Quân nhìn người con gái anh yêu ngủ ngon lành trên cánh tay mình. Cô ấy đã trở về bên anh, đã nói câu “ em còn yêu anh” trong nước mắt, anh còn mong gì hơn. Quân cũng còn rất yêu Huyền Thư, anh sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của cô nhưng trong sâu thẳm trong tim anh vẫn thấy có gì đó như là trống vắng, cái gì đó như 1 sai lầm. Anh ko biết.

Có lẽ vì anh đã lập gia đình rồi chăng. ……… Thôi chết nhắc mới nhớ, “ Thiên Di”, anh định lấy điện thoại gọi cho cô thì thấy tin nhắn của Tuấn:

Thiên Di đang ở nhà mình

Lúc này anh mới yên tâm.

“ Huyền Thư trở về rồi, Thiên Di phải làm sao”.

Anh nhớ lại cuộc nói chuyện vừa nãy với Huyền Thư

- Em vẫn còn rất yêu anh, em muốn chúng ta quay lại nhưng………- Thư lại nấc lên, anh đã kết hôn rồi đúng ko?

Quân nhìn Thư khóc mà lòng thấy thắt lại

- Ukm, nhưng là mẹ ép anh, sớm muộn thì cũng ly hôn thôi.

Vừa nói anh vừa ôm cô vào lòng, Thư ngẩng lên nhìn anh:

- Vậy ……. Chúng ta vẫn có thể sao

- Đương nhiên rồi, sao lại phải hỏi chứ.

3h30

Cô lại dậy. Quần áo từ hôm qua chưa thay khiến cô khó chịu, cô muốn trở về nhà tắm rửa trk khi đi làm nhưng lại thôi. “ Nhỡ cô gái kia chưa về……….”. Cô ngại phải nhìn thấy họ, cảm giác như người thứ 3 thừa thãi, cô ghét cảm giác ấy. Mỗi lần như vậy cô thấy mình ko khác gì mấy cô bồ của cha cô. Nghĩ vậy cô một mạch đến văn phòng. “ Dù sao trong phòng phục trang cũng có mấy bộ vest công sở.”

6h00

Tuấn mở mắt, anh muốn dậy thật sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cô. Đẩy cửa vào căn phòng mà anh cứ nghĩ cô vẫn ở đó anh hoảng hốt khi không thấy Thiên Di đâu cả.Anh muốn gọi nhưng lại chẳng biết số của cô

“ Hay cô ấy về nhà, sáng sớm đi đâu đk”

Tuấn lo quá, anh lấy điện thoại gọi cho Quân

Quân ngái ngủ với lấy điện thoại, anh khẽ cựa người tránh để Thư thức giấc, bên đầu bên kia là giọng Tuấn gấp gáp:

- Thiên Di về nhà chưa

- Chưa.nhưng mà sao – Quân vừa ngáp vừa nhìn quanh

- Cô ấy biến mất rồi

Quân giật mình tỉnh ngủ và chợt nhớ ra bây giờ là 6h sáng

- Không sao đâu, sáng nào cô ấy cũng biến mất như vậy đó.

- Là sao.- Tuấn thắc mắc

- Ko biết nhưng ko có gì đâu, nếu muốn gặp lại thì tối nay, 7h tại nhà mình.

Tuấn im lặng suy nghĩ

- Thư đang ở với cậu đúng ko.

- Ukm.- Quân khẽ trả lời. Mình với cô ấy quay lại rồi

- Cái gì.- Tiếng Tuấn như muốn xé toạc loa điện thoại. Thiên Di thì sao?

Lần này là đến lượt Quân im lặng. “ Cô ấy thì sao ư, có bồ già lo cho rồi chứ sao”

- Cậu ko nhớ mình nói sẽ ly hôn sao.

- Như vậy thì thật quá đáng với Thiên Di.- Tuấn gắt lên

- Cậu quan tâm cô ấy ư?

- Mình……. Chỉ là khách quan mà nói thôi.

Tuấn cúp máy cái rụp.Anh ko muốn tiếp tục câu chuyện này nữa.

Thư vừa về nước đk mấy hôm tạm thời chưa có chỗ ở nên Quân bảo cô ở nốt ngày hôm nay tại nhà anh. Cô nói muốn gặp lại bạn cũ, anh liền gọi Tuấn, Tú và Đạt đến nhà. Sau một hồi nói chuyện hỏi han, 5 người quyết định cùng đi tìm nhà cho Thư. Dù sao ở nhà Quân, Thư cũng ko thoải mái nếu có Thiên Di.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro