Chap 11+12+13+14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả ngày hôm nay trời cứ âm u bức bối, lúc như muốn mưa, lúc như muốn bão, công việc ứ đọng từ hôm qua khiến Thiên Di quanh mòng mòng từ sáng đến chiều. Chưa hết lão Hà Mã lại cứ nhăm nhe đe doạ:

- Tháng cuối rồi đấy nhỉ?

Khỏi nhắc thì cô cũng biết sắp hết thời hạn giao kèo, lão ta ko thấy cả ê kíp của cô đang tăng gia sản xuất hay sao.

Tiếng gõ cửa, thư kí trường quay ngó vào:

- Xuất phát đk rồi

- Em ra ngay.

Sau câu trả lời cô lấy điện thoại nhắn tin cho anh: “ Tối nay em về muộn, anh chịu khó ăn cơm ngoài nhé”.Rồi khoác nhanh chiếc túi, hôm nay chương trình có lịch quay ngoài trời.

Đi cả ngày cuối cùng 4 người bọn anh cũng đã tìm đk cho Thư 1 căn hộ ưng ý. Cả bọn đang định kéo nhau ra 1 nhà hàng nào đó ăn tối nhưng lại mưa, Thư ngại đi. Nhớ ra tối nay Thiên Di về muộn, Quân rủ mọi người về nhà mình, anh muốn đk ăn những món Thư nấu.

4 chàng vui cười xách đồ ăn vào nhà, nhưng đi đk mấy bước Tú khựng lại, có bóng người trong bếp. “ Không lẽ là ma”. – Tú giật lùi vài bước nép sau lưng Quân thủ thế. Cả bọn nhìn Tú cười ngặt nghẽo.

- Mày làm như nhà có ma không bằng.- Tuấn cốc đầu Tú cái cốp

- Hình như có người mày ạ.

- Nhà làm gì có ai.- Quân phủ nhận

Tiếng cười lại rộ lên nhưng lập tức im bặt. Thiên Di từ bếp bước lên. Cô cũng hơi bất ngờ khi thấy nhiều người như vậy, đặc biệt là cô gái kia.

- A, chào.- Thấy ko ai lên tiếng cô đành chủ động

- Anh tưởng …. em ko về.- Quân ú ớ như đứa trẻ mắc lỗi

Đúng đáng lẽ giờ này cô đang quay ngoài trời nhưng mới quay đk cảnh 1 thì gió bỗng cuồn cuộn nổi lên, tiếng sấm ì ùng và trời mưa trằng xoá. Không làm ăn đk gì cô đành bắt taxi về nhà. Không ngờ lại gặp chuyện này.

- Không có gì, gặp chút sự cố.- vừa nói cô vừa đưa ánh mắt sang cô gái đang khoác tay Quân, Chị đây là……..

- Là người tôi yêu.- Quân lên tiếng cắt ngang câu nói của cô. Dù sao anh cũng muốn dứt khoát chuyện này.

1s,2s..........mọi người như nín thở trong khoảnh khắc đó

Im lặng, mắt nhìn xuống dưới đất, tay nắm chặt lại, cô rít lên từng tiếng

- Đủ rồi nha, quá lắm rồi đó

Quân hơi bối rối “ Cô ấy đang nổi giận sao”. Tuấn nhìn Tú, Tú nhìn Đạt, Đạt lại nhìn Huyền Thư, bọn họ thấy thật ái ngại, giống như đang ỷ đông ức hiếp Thiên Di vậy. Tuấn tiến đến định an ủi cô thì….

- Cái bọn người đó tính chơi phá giá hả, đúng là ko muốn cho người ta sống mà.- Cô vừa nói vừa khoát tay loạn cả lên.

Đến lúc này 5 người đối diện mới nhìn thấy chiếc tai nghe blutooth trên tai cô. Thiên Di đang nói chuyện điện thoại. Quân cảm thấy như mình vừa bị hố.

Cảm thấy nghe vừa điện thoại vừa nói chuyện như thế này không đk lịch sự cho lắm cô quay người lại nói nhanh vào điện thoại:

- Đk rồi,gửi e mail thông tin vụ đấy cho tôi. Bye

Rồi quay ra

- Xin lỗi, lúc nãy anh nói gì nhỉ, à chị là người yêu của anh Quân

Cô cười thật tươi làm Thư thấy ngạc nhiên

- Ak, chị là Huyền Thư

- Em là ……… Thiên Di.- Nguy hiểm thật, Cô suýt thì nói “ em là vợ anh Quân”

Cả 5 người bọn họ đứng nhìn cô nói cười như một lẽ hiển nhiên thì có phần sửng sốt. Đây rõ ràng ko phải thái độ của 1 người vợ đáng nhẽ phải có khi chồng mình đưa nhân tình về nhà.

Bữa tối hôm nay Thư nấu, trong suốt bữa ăn bọn họ cứ tíu tít với nhau những kỉ niệm, những câu chuyện mà Thiên Di ko hiểu vì vậy cô ăn nhanh cho xong bữa rồi đứng dậy lên tầng. Điện thoại cô vừa báo có e mail. Là việc rắc rối vừa nãy.

Trời vẫn mưa, xung quanh nhà những dòng nước chảy cuồn cuộn cuốn trôi những chiếc lá khô trong sân. Nhìn dòng nước ấy Thư mỉm cười ngả vào lòng anh.

- Tự dưng em lại nhớ có lần chúng ta đi chơi trời cũng mưa thế này anh đã ngồi gấp thuyền giấy cùng em.

Quân dịu dàng nhìn Thư

- Vậy em có muốn làm thêm 1 lần nữa ko. Thư gật đầu.Quân lập tức chạy vào nhà lấy giấy

Tú và Đạt ngồi nhìn 2 người bọn họ lắc đầu: “ Sến quá ông ơi” 😅. Còn Tuấn, anh lặng lẽ nhìn lên tầng 2, thở dài.

Cô đang ở trên tầng, ngoài ban công, đang bận rộn nói chuyện với đạo diễn đôla. Vụ quay cảnh ngoài trời ko thành họ phải tìm phương án chữa cháy cho ngày mai.

Cuộc nói chuyện kết thúc, cô mệt mỏi nhìn xuống phía dưới. Những chiếc thuyền giấy đang nối tiếp nhau lênh đênh trên dòng nước trk sân nhà. “ Thuyền giấy?? lãng mạn đấy.” Nhưng........Cô bỗng giật mình.

- Cái thuyền kia,.....sao giống bìa kịch bản chương trình của mình thế nhở. Cô quay lại bàn làm việc xục xạo tìm kiếm

- Thôi toi rồi, chưa đem kịch bản lên. Cô lại chạy ra ngoài rướn người nhìn ra, phải đến chục cái thuyền là ít

- Ây, cái bọn điên này .Rồi vội vàng chạy huỳnh huỵch xuống dưới nhà.

Tuấn, Đạt và Tú ngạc nhiên khi thấy dáng vẻ tất tả cùng vẻ mặt khó coi của Thiên Di. Còn cô thì chết lặng, đằng kia, ngoài cửa ra vào, trên mấy bậc thanh, anh cùng ngươi yêu, đang gấp thuyền. Bằng kịch bản của cô. Sự thực là lúc nãy nghe Huyền Thư nói muốn gấp thuyền Quân đã chạy vào nhà tìm giấy nhưng ko có, nhà cũng ko dùng lịch, thấy tập tài liệu ở bàn uống nước Quân ko suy nghĩ gì liền lấy làm đạo cụ.

Cô lao về phía họ

- Hai người đang làm gì vậy.- Cô gần như hét lên khiến Quân và Thư giật mình quay lại

- Ờ thì, gấp thuyền.- anh ngây thơ

Đúng là ko chịu đk mà. “ Chẳng nhẽ lại đạp cho một phát chết chùm luôn bây giơ”. Hít một hơi thật sâu để kìm chế cơn giận, lấy lại bình tĩnh, cô rít lên từng chữ:

- Thà rằng 2 người lên giường với nhau còn ý nghĩa hơn. Còn bây giờ…. Đưa tài liệu của tôi đây. 😠

5 người còn lại ko nói đk câu gì. Họ nhìn nhau ngơ ngác. Đợi cô đi rồi Tú mới lên tiếng

- Cô ấy vừa nói lên giường đúng ko nhỉ. 😨

Tú thật ko dám tin vào tai mình, ai đời vợ lại bảo chồng lên giường với người khác bao giờ.
Thời gian quả thật nhanh chóng, Huyền Thư trở về cũng đã đk 1 tháng, trong suốt một tháng đó Quân hầu như chỉ về nhà buổi đêm để ngủ, thậm chí nhiều khi là ko về nhưng nhờ có vậy mà Thiên Di có nhiều thời gian cho công việc hơn. Cô ở lì trong văn phòng cả ngày và kết quả cho những ngày làm việc vất vả đó là thành công. Ratting tăng hơn dự đoán, chương trình của cô được an toàn.

Bây giờ ko còn đe doạ, ko còn nguy cơ công việc cũng ít hơn, cô thường xuyên ở nhà hơn. Ngày trk khi cô bận rộn thì chỉ có mình anh là thành phần cố hữu ở nhà nhưng bây giờ ngoài cô ra chẳng còn ai. Đôi khi cô thấy trống vắng vô cùng nhưng rồi lại xua tay phủ nhận: “ tự dưng nhàn rỗi đâm ra chán vậy thôi”.

Ở một mình nhiều cô trở nên hay suy nghĩ và cảm thấy uể oải hơn trước, muốn ra ngoài giải toả tâm trạng nhưng lại thấy đau lưng, mỏi hông vô cùng. Vậy là những khoảng thời gian đk nghỉ cô chỉ ngủ và ngủ mà thôi.

5h

Cô mở mắt, mọi thứ vẫn im ắng, ánh hoàng hôn đỏ rực hắt vào căn phòng làm nơi này càng thêm ảm đảm. Cái bóng nhỏ đơn đọc hắt lên tường. 5h, vậy là cô ngủ đk gần 4 tiếng. Điện thoại rung lên, là tin nhắn từ anh. Đặt nó xuống, chẳng cần đọc cô cũng biết là anh lại ko về ăn tối.

Thiên Di bước xuống giường, Lưng cô lại mỏi. “ Chắc sắp đến tháng rồi…….”

Quân ở văn phòng nhìn ra, hoàng hôn khiến anh nhớ đến Thiên Di. Cô thật giống thứ ánh sáng này, đó là thứ ánh sáng mà không bao giờ có thể thấy vào bình minh, là thứ ánh sáng rực rỡ nhưng buồn. Đúng thật là buồn. Cô hay cười nhưng là nụ cười lạnh. Nụ cười ko có cảm xúc…. Hoàng hôn, một khi đã buông xuống thì chẳng ai có thể kéo nổi nó lên giống như cô, một khi đã chú tâm vào việc gì thì chẳng để tâm đến ai cả, cho dù là người đó đang ngồi ngay bên cạnh.

Ly hôn ư? Thật sự đã bao lâu anh không còn nghĩ về ý định đó nữa.

Anh đã từng nói không can thiệp vào cuộc sống của cô nhưng sao ko thể lẳng lặng làm thinh trk những mối tình bồ nhí đại gia anh nhìn thấy như thái độ dửng dưng của cô khi anh nói về Huyền Thư. Anh vẫn luôn tìm kiếm thứ cảm xúc ghen hay hờn dỗi trên khuôn mặt cô nhưng rồi thất vọng vì chẳng thể thấy nổi. “ Là em quá lạnh lùng hay tôi quá kì vọng. tôi đang mong chờ điều gì”

Quả thật hoàng hôn là khoảng thời gian khiến con người trầm lắng nhất.

Lần trk thấy đau lưng, Thiên Di cứ tưởng là sắp đến tháng nhưng cái ngày ấy đã qua đk 1 tuần. Cô hơi chột dạ. Dạo này hay buồn ngủ, bình thường bị ê răng nên chẳng bao giờ ăn đồ chua nhưng hôm nay lại xơi đến 3,4 quả mận. “ Chết rồi”.

Cô với anh tuy không nhiều nhưng ko phải không “có gì”. Dù vậy nhưng từ khi Huyền Thư về việc này coi như là chấm dứt hơn nữa cô đều cẩn thận phòng tránh.

Suy nghĩ một lúc Thiên Di giật nảy mình. “ có 1 lần bận quá quên ko mua thuốc”.

Cô chạy vụt ra hiệu thuốc gần nhà. Sau 15’ trong nhà vệ sinh cô thẫn thờ bước ra, ngồi phịch xuống ghế. “ 2 vạch. Dính rồi”

Như ko tin vào kết quả, cô quyết định ngày mai đi khám.

Trong quán café cô từng ngồi trk kia

Vẫn là nền nhạc cổ điển ấy

Vẫn là bóng dáng lặng lẽ ngồi trong góc phòng ấy

Ngoài trời cũng đang mưa lâm thâm

Cảnh vật con người hầu như chẳng thay đổi, có chăng chỉ là cốc café đắng đã đk thay bằng một cốc sữa tươi

“ Bà bầu ko đk uống café”- Cô thở dài

Lấy từ trong ví ra kết quả siêu âm, cô thẫn thờ nhìn lại 1 lần nữa.

“ Đk hơn 1 tháng rồi” 😔

Dựa người vào tấm kính, tay cô bóp nhẹ trán. Cô không biết phải làm sao bây giờ. Bỏ đứa bé này, Cô ko đủ nhẫn tâm và cương quyết. Giữ đứa bé này lại. Anh sẽ nghĩ gì,anh sẽ làm gì. Người yêu anh về rồi, sớm muộn cũng phải ly hôn…..hay ….. chi bằng ly hôn cho sớm trk khi bụng cô to ra. Anh không nhất thiết phải biết về đứa bé này. Có thể việc này làm mẹ anh sốc nhưng nếu cứ duy trì cuộc hôn nhân này, một mình cô thì ko sao, cô có thể chấp nhận 1 người chồng có nhân tình ở ngoài nhưng còn con cô, nó có thể chấp nhận đk việc ba nó ko thương mẹ nó. ?Cô biết cảm giác này đáng sợ ra sao. Bản thân cô là người đã trải qua. Cô thà làm một người mẹ đơn thân còn hơn để con cô phải chịu cảnh đó.

Uống một hơi hết nửa cốc sữa

“ Thôi đk,ly hôn thì ly hôn.”

Lần này cô đã hạ quyết tâm.
Sau bữa trưa, Quân và Huyền Thư đang ngồi trong một quán café sang trọng. Trông Thư ko có vẻ gì là muốn uống khi cứ dùng thìa khuấy liên tục cốc nước cam, ánh mắt ra chiều suy nghĩ. Thư cứ trầm lặng như vậy cả ngày hôm nay. Thấy vậy, Quân đánh tiếng:

- Em sao vậy? Cả ngày hôm nay cứ thẫn thờ

Thư giật mình ngẩng lên

- Em… ko có gì.

- Thật ko?- Quân hỏi

Im lặng, Thư đang tránh ánh mắt của anh

- Anh này………- Thư ậm ừ một chút rồi tiếp, chuyện ly hôn,…. đến đâu rồi anh.

Quân thoáng chút bối rối, chuyện này quả thực anh chưa biết thế nào.

- Thiên Di thì chắc ổn,…. chỉ còn chỗ mẹ anh thôi.

Anh không biết phải trả lời sao cho ổn. Anh cũng muốn kết thúc, cũng muốn rõ ràng chuyện này lắm chứ, Thư ko đáng phải chịu thiệt thế này, anh cũng hiểu tâm lí của cô nhưng Quân ko biết nên bắt đầu từ đâu. Từ Thiên Di, từ mẹ anh hay thậm chí là từ bản thân anh.

Đang mung lung ko biết xuất phát từ đâu anh nhận đk tin nhắn từ cô:

Tối nay anh về ăn cơm nhé.

Quân suy nghĩ một lúc rồi nhắn lại chữ “ ukm”, anh đã quyết định phải dứt khoát chuyện này, và Thiên Di là điểm anh chọn để bắt đầu

Lúc này ở nhà

Bữa tối đã đk bày biện cẩn thận. Cả buổi chiều cô đã bỏ công sức chuẩn bị thức ăn, dù sao cũng là bữa cuối cùng, cô muốn nó thịnh soạn một chút. Hôm nay Thiên Di đã lên phòng làm việc của Quân, quả thật như anh nói, trong ngăn kéo tủ đã có sắn một tờ đơn ly hôn, chữ kí của anh đã có. Nhìn nó 1 lúc lâu, cô cũng đặt bút kí. Tối nay cô quyết định nói với anh chuyện này.

Thiên Di trong lúc đợi anh về đang bần thần nhìn lại xung quanh 1 lần cuối.Khi cô giữ lại đứa bé có nghĩa là cô sẽ ko còn trở về đây nữa, rồi sau này Huyền Thư sẽ ở đây. Họ sẽ có một gia đình hạnh phúc. cô cũng đã mua một căn hộ nhỏ gần đài truyền hình, đồ đạc cá nhân cũng đã chuẩn bị xong có thể dọn đi bất cứ lúc nào.

Đang miên man trong dòng suy nghĩ thì anh bất chợt mở cửa đi vào. Cô nhìn anh ko nói.

- Sao hôm nay em lại muốn tôi về ăn cơm thế .- Thấy cứ duy trì tình trạng này ko ổn, Quân lên tiếng trk

Thiên Di cười, nhìn anh nháy mắt

- Em nhớ chồng em.

Quân dù biết là đùa nhưng sao anh vẫn cảm thấy cô nói từ “ Chồng em” sao mà ngọt đến thế. Chính vì vậy mà anh lại chần chừ nửa muốn nói nửa ko cái quyết định ly hôn của mình.

Bữa tối xong xuôi, thăm dò thái độ Quân thấy ko sao, Thiên Di mới lên tiếng

- Anh Quân này!

Anh đang định bước lên lầu, nghe tiếng cô liền khựng lại

- Em có chuyện muốn nói

Quân thấy nét mặt nghiêm túc của Thiên Di thấy lo lo.Cô chưa bao giờ nhìn anh với ánh mắt như thế này, cái ánh mắt tuy e dè nhưng dứt khoát.

2 người xuống phòng khách, mặt đối mặt:

Thiên Di từ từ đẩy tờ đơn ly hôn về phía anh

- Là sao em. – Anh nhìn cô khó hiểu

Hít một hơi sâu😤

- Em muốn ly hôn

Ly hôn, khoảnh khắc 2 chữ ấy vang lên Quân cảm thấy như vừa có 1 bàn tay bóp nghẹt lấy trái tim. Máu trong người như sôi lên. Anh đang tức giận. Tại sao chứ. Không phải cách đây vài phút anh cũng có cái ý này sao. Sao lại tức giận. ??

Quân ko hiểu những dòng cảm xúc trong anh lúc này là gì. Cô là hòn đá ngáng đường anh, lúc trk anh ko bê đi đk, bây giờ cô đang tự động tránh khỏi cuộc đời anh, anh phải vui mới đúng.

Anh nhìn cô thật lâu như để khẳng định cô ko đùa. Nhưng khuôn mặt ấy chẳng có vẻ gì là bỡn cợt. Anh dằn từng tiếng một:

- Lí do.- Quân muốn biết lí do cô muốn ly hôn.

- Đời tư thôi, lý do cá nhân. Anh đã nói sẽ ko can thiệp

Anh lại chết lặng lần nữa. cảm giác bức bối, anh vừa đánh mất 1 cái gì đó

- Vậy tuỳ em.

Quân đứng dậy bỏ ra ngoài. Anh đang rất khó chịu, khó chịu gấp vạn lần so với lúc Huyền Thư bỏ anh ra đi.💔
Đã một tuần kể từ tối hôm đó, bây giờ Quân mới trở về nhà. Căn nhà trống không và vắng lặng. Anh bước lên phòng ngủ, đâu đây vẫn còn phảng phất mùi hương của cô. Anh mở tủ lấy quần áo. Chưa bao giờ anh thấy tủ đồ rộng như lúc này, bên trong cùng chỉ còn sót lại vài bộ đồ cô chưa kịp mang theo.

Phòng khách cũng lặng thinh, không còn tiếng ti vi ồn ã thường ngày.

Căn nhà trở nên yên ắng hơn bao giờ hết Quân chưa nói với mẹ, hiện bà đang còn cùng ba anh đi nghỉ dưỡng ở Nha Trang. Bệnh đau lưng của ba lại tái phát anh ko muốn họ phải lo lắng.

Đưa mắt nhìn quanh, anh dường như đang cố kiếm một thân ảnh nào đó.

Thiên Di đã chuyển đến căn hộ nhỏ gần đài truyền hình. Công việc lại bận rộ trở lại. Chương trình vừa đk tăng thêm vốn đầu tư và đương nhiên như vậy yêu cầu cũng cao hơn, khối lượng công việc cũng nhiều hơn. Cô lại xoay vần với nó.

3 tháng qua đi ………………..

Quân đã xa Thiên Di đk 1 khoảng thời gian tuy ko dài nhưng đủ để anh nguôi ngoai cảm giác hụt hẫng ban đầu. Những bản hợp đồng, rồi những dự án mới,… anh nhận ngày một nhiều hơn. Quân ko hiểu sao mình lại trở nên tham công tiếc việc như vậy. Những tưởng sau khi ly hôn, cuộc sống sẽ trở lại như cũ nhưng có lẽ anh đã lầm. Dường như chẳng có gì có thể trở lại đk nữa. Anh ít về nhà hơn, phần lớn thời gian anh ở bên Huyền Thư, cố gắng tìm kiếm ở cô sự bù lấp lỗ hổng trong trái tim. Và rồi lại thất vọng, ở Thư ko có cái cảm giác anh muốn tìm.

Thư nhìn anh, cô hiểu đk vì sao quan hệ 2 người vẫn ko tiến triển đk là bao sau cái ngày Thiên Di ra đi. Cô sợ cái lí do đó. Cô sợ phải công nhận rằng vị trí của cô trong anh ko còn như ngày trk nhưng liệu, cô phủ nhận đk sự thật này bao lâu. Có lẽ rồi một ngày Quân sẽ tự nhận ra bản thân anh đã thay đổi.

Bên cạnh Quân và Thư, ở đâu đó Tuấn vẫn ko ngừng tìm kiếm Thiên Di. Ở người con gái này có gì đó thu hút anh một cách mãnh liệt. Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô trong lễ đường Tuấn đã ko thể nào rời mắt khỏi con người đặc biệt ấy. Nên cho dù anh biết cô là vợ Quân nhưng chưa bao giờ anh kìm lòng đk. Tuấn ko rõ tình cảm của mình. Là yêu hay chỉ là sự quý mến…..Ngày anh biết 2 người ly hôn trong anh dường như loé lên 1 hy vọng. Anh đã liên lạc với cô nhưng ko đk. Lần nào cô cũng tắt máy. Cô đang trốn chạy cái gì. Tuấn thật lo lắng ko nguôi.

Đâu đó. Trên một con phố .Một người con gái đang nhẹ bước tản bộ trên những hàng gạch lá dừa thẳng tắp

Đã cuối hạ, không còn cái nóng bức, cái chói chang của mặt trời. Không khí cũng mát mẻ hơn. Thiên Di nhẹ vươn người như thu vào mình những khoan khoái ấy. Khẽ xoa bụng. Đã bước sang tháng thứ 4 mà cô ko thay đổi gì nhiều.Về ngoại hình lẫn cân nặng. “ Ko nói chắc chẳng ai biết mình mang thai.”

Khẽ thở dài, cô lại nghĩ về câu hỏi sáng nay của bác sĩ:

- Sao không thấy anh nhà đi cùng. Biết nói làm sao, chẳng nhẽ lại ngồi kể lể hoàn cảnh, cô đành cười trừ cho qua

- Nhà em bận chị ạ.

Còn nhớ những ngày đầu cuộc sống đơn thân quả thật khó khăn. Cô thì ốm nghén,mỗi sáng sớm thức dậy đều buồn nôn những lúc ấy nhìn quanh ko có ai, cô hay tủi thân thấy mình sao mà cô độc, yếu đuối quá, cô lại thấy nhớ mẹ khinh khủng.Thiên Di phát hiện ra từ ngày mang bầu cô trở nên nhạy cảm hơn trk nhiều.Nhưng rồi công việc cùng những câu chuyện của đồng nghiệp ở đài truyền hình khiến cái cảm giác mà cô gọi là sự đa cảm của bà bầu ấy trôi qua 1 cách nhanh chóng. Cuộc sống của cô lại cân bằng như vốn có.

Tại nhà anh

Hôm nay căn hộ của Huyền Thư đang sửa chữa đường ống nước nên hai người về căn biệt thự này ăn cơm. Công việc bận rộn vừa ăn cơm xong là anh lại chuẩn bị lên phòng làm việc nhưng đi đk vài bước Huyền Thư lại làm nũng. Cả ngày ở công ty, về đến nhà lại chui tọt vào phòng làm việc, Thư ko muốn anh ở ngoài tầm mắt mình chút nào. Mỉm cười về sự trẻ con đó, Quân mang laptop ra ngồi dưới phòng khách cùng Huyền Thư. Anh làm việc còn Thư xem phim.

Là người ưa yên tĩnh khi làm việc nên tiếng Tivi ko khỏi làm Quân phân tâm, anh bất giác lên tiếng:

- Thiên Di, nhỏ tiếng đi.

Huyền Thư chết lặng. Cô vừa nghe rõ mồn một hai tiếng Thiên Di. Anh đã gọi cô là Thiên Di. Như ko tin vào tai mình Thư nhìn Quân đau đớn hỏi lại:

- Anh vừa gọi em là gì

Mải mê từ nãy giờ Quân mới giật mình nhớ ra mình vừa nói gì

- Anh………

- Anh gọi em là Thiên Di. – Thư ko dám tin, người cô yêu gọi cô bằng tên 1 ng con gái khác

Thấy khuôn mặt như sắp khóc của Thư, Quân vội chạy đến ôm cô vào lòng

- Anh xin lỗi, chỉ là…. Thiên Di cũng có thói quen bật tivi to cả đêm như thế.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau một lúc lâu. Không ai nói gì.

Quân vào trong nhà tắm vã nước xối xả vào mặt, anh ko hiểu sao mình lại làm như thế. Ngay cả bản thân anh cũng bàng hoàng về hành động vừa rồi.

“ Chỉ là thói quen, chỉ là thói quen” Anh cố tìm mọi lý do biện minh cho mình. Một lúc sau anh trở ra, Thấy không khí ngày trở nên bức bối, Thư đánh bạo lên tiếng :

- Em nghe nói đài truyền hình mời anh tham gia chương trình gì đó, anh có nhận lời ko thế.

Quân lắc đầu, Tuy chí dũng song toàn nhưng lại có 1 điểm yếu chính là bị mất tự tin trk ống kính.

- Em biết rõ là anh ko thể mà.

Thư cười, cô lại làm nũng anh:

- Nhận lời đi mà anh, làm giám đốc mà ngay cả lên truyền hình cũng ko dám. Anh thấy thế mà đk sao?

- Thôi, cho anh xin

- Đi đi mà, hôm đấy em sẽ đi cùng anh. Đừng lo

- Không đi đâu.- anh vẫn từ chối . Thấy vậy Thư quyết định giở nốt chiêu cuối:

- Anh nhận lời đi mà, coi như là chuộc lỗi với em vụ gọi nhầm tên lúc nãy. Quân im lặng,…. đã đến nước này ko đi ko đk rồi.

- Rồi rồi, anh chiều em . Thư hôn vào má anh cái chụt, cô lại hỏi

- Mà chương trình đó là chương trình gì hả anh .Quân nhớ lại một chút

- À, hình như là…….“ Say hello”.
______________________________________
Ri khuyến mãi thêm đoản văn ri đọc
Cô và anh đang ngồi xem tivi
Anh quay lại nói
-Vợ ơi, em dịch câu này cho anh nhé !
- Được.
Anh cười gian
-please rape me !!
-Làm ơn hiếp tôi đi !!
Anh đứng phắt dậy nói
-ok làm liền .
Mặt cô chuyển sang trắng rồi đen khi biết mình vừa bị lừa một cách trắng trợn .

                     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro