chap.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi thất thiểu bước vào phòng y tế,tâm trạng tôi khá buồn đã thế trời lại đỗ mưa nữa,môi cơn mưa tôi đều nhớ đến anh ấy,nhớ nụ cười,khuôn mặt,lời nói dịu dàng,cử chỉ ấm áp,tất cả tôi đều nhớ hết.

-Cô ơi em hơi mệt cho em nằm một lát được không ạ?-tôi nhìn cô trực y tế nói

-Ừ em vào bên trong nằm nghĩ đi.-cô y tế mỉm cười đáp

-Dạ.-tôi đáp Vén nhẹ tấm mành che ngang,tôi hơi bất ngờ khi tên Shin Hyun Woo cũng nằm ngủ ngon lành ở đây.Tên xấu xa,tôi cho anh biết lễ độ.

-Cô cho mượn cây viết được không ạ?-tôi nhìn cô y tế hỏi

-Được nhưng em làm gì?-cô y tế thắc mắc

-Dạ em viết tí đồ.-tôi cười xuề xòa đáp

-Ừ,đây này.-cô y tế gật đầu cả tin đưa cây viết cho tôi

-Keke tôi cho anh biết thế nào là xấu mà còn chảnh.-tôi cầm cây viết cười gian tà

-Cho anh chết này,chết này.-tôi vẽ loạn xạ lên mặt tên xấu xa này

-Cho anh chừa.-tôi cười đắc ý với sản phẩm nóng hổi mới ra lò của mình

Nhìn thành quả của mình tôi không khỏi nhịn cười,cười đến lộn cả ruột lên,hai con mắt hắn bị tôi tô đen như con gấu trúc,má bên trái để chữ “tôi”,bên phải để chữ “điên” phía trên vẽ thêm hình con heo trông rất buồn cười.

-Hahaha…tức cười quá.-tôi cười điên cả người đến khi vỡ cả bụng ấy chứ.

-Cô ơi…cho em…xin viên thuốc hết cười đi.-tôi cố nén cười nói

-Hả?Sao cô không biết có thuốc đó thế?-cô y tế hơi đờ người hỏi

-Cô…cô tự vào xem đi.-tôi cười đến chảy cả nước mắt

Hơi thắc mắc cộng thêm tò mò,cô y tế bước vào chưa đầy năm giây tôi đã nghe tiếng cười vọng ra.

-Là…là em hả?-cô y tế cười nắc nẻ hỏi

-Dạ…tại anh ta cứ phá em.-tôi cười đáp

-Haha em làm cô cười vỡ bụng mất…lâu rồi không thấy ai làm thế với Hyun Woo.-cô y tế vẫn không ngưng cười

-Cô không la em sao?Dù gì anh ta cũng là chủ trường này mà.-tôi dè chừng hỏi

-Em yên tâm đi,cô từng là học sinh trường này,mới ra trường đã được vào đây làm giáo viên y tế,mấy trò quậy phá này cô cũng làm hoài.-cô y tế đáp

-Cô mới về sao?-tôi ngạc nhiên hỏi

-Ừ chắc cô hơn em có ba bốn tuổi chứ gì.-cô y tế đáp

-Cô còn trẻ thế?-tôi càng kinh ngạc thêm

-Suỵt nhỏ thôi cô khai báo tuổi là hai mươi lăm rồi,giữ bí mật nha.-cô y tế ra vẻ bí mật

-À ra thế.-tôi gật đầu hiểu rõ mọi chuyện

-Sau này kêu cô bằng chị được rồi,gọi bằng cô già lắm.-cô y tế nói

-Dạ.-tôi đáp

-Chị là Han Rae Ah,chào em.-cô y tế mỉm cười nói

-Em là Park Je Jae ạ,sau này mong cô giúp em nha.-tôi mỉm cười tinh nghịch

-Ok,sau này có gì cứ lại đây đi nhưng giờ mặt của Hyun Woo em định sao?-chị Rae Ah hơi chập chừng hỏi

-Hay cứ để cậu ta trang điểm một ngày đi ạ.-tôi cười đáp

-Ừ vậy em về lớp đi lát khi nào Hyun Woo tỉnh chị sẽ tìm cách để cậu ta biết.-chị Rae Ah mỉm cưởi dịu dàng

-Dạ vậy chào chị em về lớp.-tôi đáp rồi bước đi nhưng miệng thì cười toe toét,thù này cuối cùng cũng trả được,hahaha lại còn có thêm “người chị” nữa chứ

Quay vào lớp tôi cố nặn nụ cười cho Ji Ki và Soo Jin an tâm bởi lẽ tôi biết lúc đó mình đã rất quá đáng khi quát Ji Ki nhưng làm sao tôi có thể chịu nổi chứ,suốt bao năm qua tôi luôn chôn vùi nó mà.Sau một hồi lâu từ hướng phòng y tế tôi nghe một tiếng hét “thánh thót” của tên Hyun Woo

-CON NHỎ KIA………...

-Hahaha….-nghe thấy tôi không ngồi yên được mà phải cười,cười đến mức chảy ra cả nước mắt ấy chứ,chắc hắn tức điên lên không biết lúc hắn giận ra sao khi thấy mặt hắn được tôi “trang điểm” hắn thích không?

Ra về tôi đạp xe đi,nhưng luôn có cảm giác như thể có người theo dõi mình,ngó ngang ngó dọc chẳng thấy “bóng ma” nào nhưng tại sao tôi thấy khó chịu thế,có cảm giác như ai đó đi theo mình,chẳng lẽ là trộm hay là mấy tên đi “cưỡng hiếp” con gái.Nghĩ đến đây tôi liều mạng chạy,chạy hết mức có thể ấy chứ.

Nhưng tôi lại chực nhớ thằng em quí tử bảo tôi mua kem thế là đanh ghé vào tiệm kem mà mua “cả bao” dành cho tháng trời luôn.Chạy xe đi,tôi lại có cái cảm giác ấy,ai theo dõi tôi ư?Cũng đúng tôi xinh quá mà haha (~.~).Tấp xe vào nhà tôi lao ngay chạy vào,đóng cửa cái rầm,quăng đại “bao kem” vào tủ lạnh tôi chạy ngay lên phòng mặc cho mẹ tôi đang muốn hỏi tôi việc gì.

Trong khi đó ở bên ngoài nhà tôi,một tên áo đen sau khi thấy tôi vào nhà hắn lấy điện thoại ra alo cho ai đó mà gọi là “cậu chủ”.

-Alo,cậu chủ tôi đã tìm ra nhà của cô ta rồi.-hắn nói

[…Tốt,cứ điều tra hết cho tôi,tất cả người trong nhà cô ta…]-một giọng nói lạnh lùng vang lên phía đầu dây bên kia

-Vâng tôi biết rồi ạ.-hắn kính cẩn đáp

[…Nhớ đừng để con nhỏ nhà quê đó phát hiện,nếu không đừng trách tôi…]-người đầu dây đe dọa rồi cúp máy ngang

-Không biết ai mà thiếu gia quan tâm thế nhỉ?-hắn tò mò khó hiểu

Sau khi chạy trốn cái kẻ “nặc danh” kia,tôi phóng nhanh lên phòng ngay,có lẽ chỉ là tôi tự nghĩ thế thôi không có gì đâu,chắc thế.Mưa bắt đầu rơi.Tôi ngước nhìn bên ngoài từng hạt từng hạt một rơi xuống,những lúc mưa thế này tôi nhớ đến “anh ấy”,ngày chúng tôi gặp cũng vào một ngày mưa như thế này.

-Em nhớ anh lắm Kang Dong Hwa.-tôi thầm nói

_Cốc…cốc…cốc

-Heo,bà Park kêu xuống ăn cơm kìa.-thằng em tôi đứng ngoài nói

-Ra ngay. Tôi đáp rồi quẹt đi vài giọt nước mắt trên khóe mắt,nở một nụ cười rồi mới bước ra

Ba mẹ và em tôi đều biết rõ những ngày mưa thế này tôi hay buồn nên lúc nào cũng cố chọc tôi vui và hay làm món canh rong biển mà tôi thích,bởi lẽ họ cũng biết anh Dong Hwa.

-Bà Park hôm nay làm canh rong biển con thích nhất sao?-tôi cười nói

-Bà Park thấy lâu rồi chưa làm canh rong biển nên hôm nay làm.-mẹ tôi đáp

-Có cả kimbap với cơm trộn nữa,yêu bà Park ghê.-tôi ngồi vào bàn nói

-Có cả kim chi củ cải nữa đó.-thằng em tôi phóng ra ngồi nói

-Ax….chị không hiểu mày sao lại thích ăn kim chi thế?-tôi trề môi

-Cái này em mới hỏi ấy,chị là người hàn lại nhưng lại không thích kim chi trong nhà chỉ có chị là thế thôi,nhiều lúc em nghĩ chị có phải con ruột của ba mẹ không nữa.-Je Bin thở dài đáp

-Haha…chị mày mà là con “ghẻ” thì mày là con nuôi đấy.-tôi cười trêu như không có gì vụ này tôi nghe nó nói riết quen luôn

-Cũng phải,bà mà là con ghẻ thì tôi là con nuôi,mà thôi mua kem chưa?-nó hỏi ngang

-Rồi anh hai em mua cả “tấn” ấy anh ăn cho cố vào rồi bị đau họng đừng la em.-tôi đáp

-Hồi đó tới giờ em ăn cả bao mà có bị đâu trong khi chị ăn mới có ba cây đã than lạnh cả người.-nó trả treo

-Ừ tao vậy đó thế thì đừng ai ăn kem nha.-tôi chống nạnh

-Thôi mà cô Park em đang rất muốn ăn đó.-nó nhìn tôi baby “vô số tội” -Hai đứa này giỡn hoài ăn đi món canh rong biển xong rồi nà.-mẹ tôi bưng bát canh ra nói

-Vâng,mời bà Park,ông Park ăn cơm.-tôi và nó đồng thanh rồi “cắm đầu” ăn

-Dạo này làm ăn sao rồi mình?-mẹ tôi vừa ăn vừa hỏi ba tôi

-Cũng không khá là mấy,công ty dạo này không được thuận lợi.-ba tôi sầu não nói

-Vậy mình tính sao?-mẹ tôi hỏi tiếp

-Không biết,nếu hợp tác với tập đoàn Dae Yeon thì tốt biết bao nhiêu.-ba tôi thở dài

“Tập đoàn Dae Yeon không phải của tên Shin Hyun Woo sao?Đáng ghét lúc nào cũng là hắn hết,ước gì được băm dằm hắn ra” tôi tức giận suy nghĩ trút vào món kimbap trên bàn

-Je Jae con bị sao vậy?-mẹ tôi hỏi -Không có chỉ là kimbap hơi cứng.-tôi nói đại

-Kimbap mà cứng sao?Con ấm đầu à.-mẹ tôi lo lắng hỏi

-Không có sao cả thôi ba mẹ ăn đi đừng lo cho con.-tôi cười xuề xòa đánh trống lảng

-Ừ.-ba tôi gật đầu

Qủa thật nhìn ba tôi dạo này tiều tụy hẳn,chắc lí do là lúc nãy,tôi ước gì bây giờ có cây dao tôi sẽ xé hắn làm trăm mảnh,hắn tưỡng công ty lớn thì ăn hiếp ba tôi sao,bất công quá.Shin Hyun Woo anh chết với tôi.Trong khi đó Hyun Woo không ngừng ắc xì vì có ai đó nhắc ^^

“…On the rainy days you come and find me

(Vào những ngày mưa, anh đến và tìm em)

Torturing me through the night

(Dằn vặt em suốt đêm dài)

When the rain starts to stop, you follow

(Khi mưa bắt đầu ngừng rơi, anh cũng dừng lại)

Slowly, little by little, you will stop as well

(Từ từ, từng chút một)…”

Tiếng chuông điện thoại của tôi reo lên,tôi thì đang quấn mình trong chăn mơ giấc mộng đẹp,khẽ nheo mắt tôi quơ tay kiếm tìm cái điện thoại

-Alo….-tôi ngái ngủ nói

[…Heo lười thức chưa?...]-Ji Ki đầu dây bên kia hỏi

-Chưa,gọi gì sớm thế?

[…Tính rủ đi ăn,chưa thức thì thôi…]

-Ăn hả?Đợi mình mình thức liền.-tôi ngồi bật dậy

[…Thôi mấy người đang ngủ mà…]

-Có Soo Jin không?

[…Soo Jin không đi ăn được nên chỉ có mình với cậu…]

-Sao cậu ấy không đi.

[…Soo Jin nói đang giảm cân mà…]

-Ừ tớ đi liền nè ở đâu

[…Quán Soso nha…]

Tôi cúp máy rồi chạy nhanh vào phòng tắm cấp tốc vệ sinh cá nhân nhanh nhất có thể rồi vọt lẹ xuống nhà

-Bà Park con đi học.-tôi mang giày nói

-Không ăn sáng hả heo?-thằng Je Bin thấy lạ hỏi

-Chị đi ăn với bạn,ông Park bà Park con đi học.-tôi nói rồi phi nhanh

Tôi chạy nhanh đi đến quán Soso theo lời hẹn,tấp xe vào tôi vào quán ngó quanh mong tìm ra hai con bạn,nhưng sao tìm hoài không thấy.

-Hai nhỏ đó đâu rồi ta.-tôi lèm bèm

-Lảm nhảm gì thế?-một giọng nói lạnh còn hơn chữ lạnh vang lên

Thoáng giật mình tôi quay người lại.OMG mới sáng sớm đã bị âm binh ám rồi,má ơi sao mà xui thế

-Đến rồi ngồi đi.-Hyun Woo lạnh lùng nói rồi ngồi vào bàn

-Tôi đến tìm bạn chứ không phải anh?-tôi hầm hừ đáp

-Bạn cô dễ bào thật nói gọi cô ra đây là kêu liền.-Hyun cười nhạt đáp

-Hả?-tôi cứng đờ người,chẳng lẽ Ji Ki gạt tôi sao?Không đâu

-Anh nói dối,làm sao Ji Ki lại gạt tôi chứ.-tôi cố chấp

-Vậy cô không tin cứ gọi cho bạn cô đi.-Hyun Woo nhếch mép cười

Tôi tức tốc lấy điện thoại ra alo cho Ji Ki nhưng đáp lại là tiếng nói khá quen “Số máy quí khách tạm thời không liên lạc được,xin vui lòng điện lại sau”.Tôi tức đến xì khói bạn bè mà dám nghe trai phản bạn

-Lee Ji Ki cậu sẽ chết với tớ.-tôi nghiến răng nghiến lợi

-Mau vào đây ngồi đi,nếu cô không muốn tôi làm hại hai đứa bạn của cô.

-Hyun Woo mất kiên nhẫn ra lệnh

-Dám ra lệnh cho tôi,anh chán sống rồi.-tôi lầm bầm nếu không vì đang bị hắn khống chế tôi đã nhào tới băm hắn ra lâu rồi

-Nói đi cái gì?-tôi ngồi vào bàn mà không ngừng lườm hắn

-Park Je Jae gia đình có bốn người,ba là Park Guk Beak làm giám đốc công ty Hyoki,mẹ là Choi Yu Geum làm nội trợ thỉnh thoảng có làm đồ handmade đi bán,em trai là Park Je Bin đang học lớp 9 trường Seoul.Tôi nói đúng không cô Park Je Jae?-Hyun Woo mỉm cười đắc ý khi liệt kê được cả “dòng họ” gia đình tôi ra

-Anh…anh cho người điều tra gia đình tôi?-tôi tức điên lên quát

-Phải thì sao?Cô làm gì tôi,tôi nói cho cô biết nếu ngoan nghe lời tôi,tôi sẽ không làm gì công ty ba cô còn nếu không thì đừng trách tôi.-Hyun Woo đe dọa

-Anh…anh…-tôi cố nén giận xuống,phải vì ba tôi vì mẹ và cả Je Bin nữa không được làm gì,phải cố nén xuống

-Anh nói đi muốn tôi làm gì?-tôi xìu giọng

-Làm gì hả?Cô nói xem.

-Xin lỗi chứ gì tôi làm được

-Như thế quá đơn giản cho cô rồi.-Hyun Woo cười gian

-Từ nay về sau cô phải nghe lời tôi và không cãi lại

-Mơ à.-tôi hét

-Được thôi để tôi xem hiện giờ thì ba cô đang rất cần hợp đồng của công ty tôi đấy.-Hyun Woo cầm chiếc điện thoại vu vơ nói

-Khoan,đợi tí.-tôi ngăn cản ý định đó

-Tôi cho cô năm giây một là đồng ý hay là không?

-1…..-Hyun Woo đếm

-2………

-3………

-4……..

-Tôi đồng ý.-tôi đành nuốt trôi dòng nước mắt chảy ngược vào trong,tức chết mà

-Coi như cô nghe lời.-Hyun Woo cười “mãn nguyện”

Thế là cuộc đời tôi âm u u ám hơn nữa bắt đầu từ đây,đáng ghét sao tôi luôn chịu thế chứ, áááaaaaa

Tôi dắt xe chạy vào trường tức tốc quăng vào bãi,tôi thề hôm nay phải “xử đẹp” Ji Ki,phản bạn nghe trai hả,chết với tôi

-Lee Ji Ki cậu chết chắc rồi.-tôi xăn tay áo lên rồi hầm hầm bước lên lớp

Kéo cánh cửa ra,Ji Ki đang ngồi nói chuyện cười nói với Soo Jin,tôi tức giận xông tới

-Lee Ji Ki cậu chết với tớ

-Je…Jae…cậu…cậu ăn vui không?-Ji Ki thấy tôi ấp úng nói

-Vui,đương nhiên là vui rồi,nhờ cậu cả đấy.-tôi nén cục tức xuống nói

-Có chuyện gì sao?-Soo Jin hỏi

-Cậu có biết Ji Ki điện tớ ra ăn sáng là để gặp tên Shin Hyun Woo đó không?Tớ tức điên lên ấy.-tôi bực dọc

-Ji Ki sao cậu làm thế,Je Jae ghét nhất tên đó mà.-Soo Jin cũng giận thay tôi

-Tại tớ có lí do mà,anh Hyun Woo nói là Je Jae hẹn anh ấy ăn sáng nhưng lại không có số nên nhờ mình.-Ji Ki nhìn tôi vô \"số\" tội

-Trời ạ,như thế mà cậu cũng tin sao?Tớ lạy cậu luôn đó.-tôi bó tay hết nói với Ji Ki nhiều lúc cậu ấy tin người quá đáng thế

-Mình có biết đâu với lại nhìn anh Hyun Woo lúc đó trong rất thật lòng không giống nói dối.-Ji Ki lại bênh tên đó

-Ok mình thua cậu,cái gì cũng anh Hyun Woo,tớ lạy cậu sau này đừng tin tên đó nữa.-tôi bó tay

-Mình biết rồi,lát mua cơm cuộn cho chịu không?-Ji Ki cười lấy lòng

-Ừ gì chứ này mình ok liền.-tôi mỉm cười đáp

\"Sao mình ngu thế tự nhiên lại làm chi bây giờ phải nghe lời hắn,áááaaaa tức chết,Shin Hyun Woo nhất định tôi sẽ trả thù\" tôi vừa học vừa ngẫm nghĩ lại sự \"ngu ngốc\" khi chấp nhận lời tên đó

_Rầm

-ÁÁAAAAaaaaa.....tức chết mà.-tôi đập bàn hét lờn

-Park Je Jae em làm gì thế?-cô giáo tức giận hỏi

-Hơ...em...em...-tôi ấp a ấp úng nói

-Em cái gì?Bài tôi giảng có vấn đề sao mà em tức chết?-cô giáo tức giận hỏi tiếp

-Dạ không,không có ạ,bài cô giảng rất đúng.-tôi lắc tay lia lịa

-Ngồi xuống đi lần sau mà vậy nữa thì đừng trách tôi.-cô giáo hăm he

-Dạ em sẽ không có lần sau đâu ạ.-tôi cười xuề xòa rồi ngồi xuống học tiếp

_Reng…reng…reng

Tiếng chuông báo giờ giải lao reo lên,tôi vẫn không tài nào nguôi xuống cục tức này được.Dọn dẹp tập sách vào tôi cùng Ji Ki và Soo Jin xuống canteen trường đánh chén cái đã,phải tôi cái gì chứ đói bụng tôi chịu không nổi,sở thích của tôi là ăn và uống (a men ăn như heo đúng rồi)

-Ăn gì nhỉ?-tôi đăm chiêu nhìn menu

-Tớ vẫn như cũ uống sữa thôi.-Soo Jin nói

-Biết rồi,Ji Ki ăn gì?-tôi hỏi -Uhm…kim chi.-Ji Ki đáp sau một lúc ngẫm nghĩ

-Ax…biết mình không thích kim chi mà cậu còn ăn,ghét.-tôi hờn giận

-Ơ cậu không thích nhưng mình thích.-Ji Ki ngây mặt đáp lại

-Hứ mình ăn tteokbokki (tok bok gi).-tôi chu mỏ đáp

-Ừ ăn đi mình đền cậu chuyện lúc nãy.-Ji Ki cười trừ đáp

-Ừ mình sẽ không khách sáo đâu.-tôi cười gian

-Dì ơi cho con một phần tteokbokki nhiều ớt càng cay càng tốt,một saundae và một ly sikye ngọt và lạnh cho cháu ạ.-tôi nhìn dì bán ở canteen nói

-Ăn gì như heo thế,tớ nhiều tiền lắm sao.-Ji Ki phản ánh

-Nhiêu đây không thấm vào đâu cả.-tôi đáp

-Được rồi nếu không phải vì muốn đền tội cho cậu thì tớ đã bắt đầu tự mua rồi..-Ji Ki đáp

Bưng khay thức ăn lại bàn mà Soo Jin đã đợi sẵn,ngồi xuống chuẩn bị nhâm nhi phần ăn của mình thì cả canteen rộn ràng lên hẳn,không phải chứ ăn mà cũng bị ám nữa sao?

-Chúa phù hộ không phải là tên Shin Hyun Woo đó nếu không con sẽ ăn không ngon đâu,chúa phù hộ cho con.-tôi cầm nĩa mà không ngừng lạy cầu chúa

-Je Jae không phải mình anh Hyun Woo đâu còn có ai nữa đó.-Soo Jin lên tiếng

-Hả?Tên này còn dẫn theo ai hành hạ mình hả trời?-tôi càng thấy số mình khổ hơn nữa

-Park Je Jae mau qua đây cho tôi.-Hyun Woo ngồi bàn cạnh ra lệnh

-Ngồi yên là cách tốt nhất.-tôi thầm nói rồi cắm cúi ăn

-Park….Je…Jae..-Hyun Woo nhấn mạnh từng chữ một

-Má ơi cứu con với,con chưa muốn chết,dù chết cũng muốn làm con ma no.-tôi càng gục xuống ăn hơn nữa

-PARK JE JAE.-Hyun Woo mất kiên nhẫn

-Lãi nhãi tối ngày chỉ biết gọi tên mình,gọi nhiều vào rồi có ngày anh hết được gọi à,đáng ghét.-tôi chữi thầm đứng dậy đi lại phía anh

-Gì?-tôi cau có hỏi

-Kêu cô chơi thôi.-Hyun Woo cười đắc ý

-Anh….-tôi tức nghẹn cả họng,tên này muốn tôi không ăn được đây mà

-Anh gì mà anh?Đi mua đồ ăn cho tôi.-Hyun Woo ra lệnh

-Anh là ai mà sai bảo tôi chứ.-tôi phản bác

-Haizzz…giờ này không biết thư kí Kim có ở công ty Hyoki không ta?-Hyun Woo cầm chiếc điện thoại quơ trước mặt tôi

-Tên đáng ghét,tôi thề băm dằm anh ra.-tôi nghiến răng ken két hạ cơn tức xuống

-Mà khoan,mua cho bạn tôi với

-Mơ à,bạn anh muốn ăn thì tự mua đi,hứ.-tôi trề môi đáp

-Haizz thư kí Kim lại có việc làm nữa rồi.-Hyun Woo thở dài

-Ăn gì?-tôi tức giận hỏi

-Yoo Bo ăn gì kêu đi cô ta mua cho.-Hyun Woo quay qua nói với tên ngồi bên cạnh

-Gì cũng được.-Yoo Bo nhún vai

-Vậy hai phần cơm cuộn rong biển với hai ly Yulmu luôn.-Hyun Woo ra lệnh

-Ăn như heo.-tôi nói xéo rồi hầm hầm đi mua thức ăn cho anh

-Kiếm đâu ra “người hầu” thế,dễ sai thật.-Yoo Bo ngồi cạnh nói

-Lâu lâu có đồ chơi chơi thế mà.-Hyun Woo nhún vai nói

Trong khi đó tôi không ngừng chữi rủa,muốn băm dằm tên Hyun Woo đó ra trăm ngàn mảnh nếu có thể

-Đáng ghét,đáng chết,anh chết đi,đồ khó ưa,tôi thề không đội trời chung với anh,tôi cầu sống dở chết dở,ít nhất không được hạnh phúc sống cô độc tới già.-tôi vừa đợi dì bán canteen đưa phần ăn thì nhân cơ hội rũa tên Hyun Woo đó

-Hai phần của cháu đây.-dì bán canteen đưa tôi hai phần ăn

-Nhiêu vậy bác.-tôi ấm ức hỏi vừa hao tiền vừa hao sức đúng là không sống yên mà

-Ba trăm won.-dì canteen nói

-Dạ đây.-tôi tiếc thương ba trăm won của mình,đâu phải tôi có nhiều tiền đâu chứ,mặc dù ba tôi là giám đốc nhưng keo như kẹo kéo ấy,mỗi tháng chỉ cho có hai nghìn năm trăm won thế mà còn mua cho hai tên ôn thần đó ăn nữa chứ

-Ăn đi rồi anh nghẹn chết luôn.-tôi bưng khay thức ăn tức giận nói thầm

Đặt hai phần ăn xuống tôi không ngừng lườm anh,từ lúc gặp Hyun Woo tôi không ngừng xui xẻo về tinh thần: ngày nào cũng phải thất đức (tội rũa anh),về tiền bạc: mất mấy trăm won.Suy ra tôi căm ghét tên HYUN WOO

-Ăn đi.-tôi hầm hừ nói

-Cảm ơn nha.-Hyun Woo trêu tức tôi

-Coi chừng nghẹn đó.-tôi tức giận nói

-Yên tâm tôi ăn rất chậm không nghẹn chết đâu.-Hyun Woo cười trêu tức tôi hơn nữa

-Xấu xa.-tôi ném hai chữ cho hắn rồi quay lại bàn mình

-Tức chết mà.-tôi hầm hừ nhìn Soo Jin và Ji Ki như tóe lửa

-Bình tĩnh,bình tĩnh đi.-Soo Jin nói

-Nếu là cậu thì cậu bình tĩnh được không hả?Tớ muốn băm hắn ra cho hả giận.-tôi tức tối hơn nữa

-Thôi thôi cứ coi như gặp xui một ngày đi.-Ji Ki xoa xoa tôi

-Xui còn đỡ đã thế còn mất toi ba trăm won nữa chứ,tức ghê mà.-tôi tức đến ứa máu

-Thôi cứ coi như cúng “cô hồn” ấy mà.-Soo Jin cười xuề xòa

-Ừ cứ coi như cúng cho tháng bảy luôn đi.-Ji Ki nói thêm

-Ừ,coi như vậy đi.-tôi ậm ừ

-Ăn tiếp đi,tính bỏ à.-Ji Ki đẩy qua chuyện khác

-Đương nhiên là ăn rồi sao lại bỏ chứ.-tôi nói liền cắm đầu ăn tiếp

_Reng...reng...reng

Tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao hết,tôi nhanh chóng bưng khay thức ăn dọn đi,tôi không muốn lên lớp bây giờ chút nào cả,quyết định cuối cùng của tôi là xuống phòng y tế thăm chị Rae Ah.\"Tung tăng\" đi xuống phòng y tế,tôi đảo mắt khắp phòng chẳng thấy ai cả,chắc chị Rae Ah bận công chuyện rồi.Tôi đi đến hộp cứu thương nhìn \"nghiên cứu\" mấy lọ trong đó.Mãi mê nhìn tôi không hay có người vào

-Chị Rae Ah cho em miếng băng cá nhân đi.-giọng người nam nói

-À chị Rae Ah hiện không có ở đây.-tôi nói nhưng không quay đầu lại

-Vậy bạn cho tôi được không?-người đó hỏi

-Ừ để tôi lấy cho.

Tôi nói rồi lấy miếng băng cá nhân trong hộp cứu thương ra

Quay người lại nhìn người đó,tôi suýt ngã,chân tay tôi rụng rời cả lên,tôi không dám tin vào mắt mình nữa,khuôn mặt ánh mắt nụ cười ấy bao năm tôi ao ước mong gặp lại nay trước mặt tôi,là tôi mơ sao?Hay thật sự người này là.....

-Là em sao Je Jae-người đó ngạc nhiên hỏi

-Anh…anh Dong…Hwa…sao…-tôi chợt lắp bắp nói không nên lời

-Là em thật à,lâu rồi không gặp.-anh Dong Hwa mỉm cười ấm áp nói

-Ừm,chào anh.-tôi cúi đầu nói

-Hai năm không gặp em khỏe không?-anh Dong Hwa hỏi han

-Dạ cũng khỏe,còn anh-tôi cười hỏi

-Anh cũng vậy,hai năm nay em sống tốt không?-anh Dong Hwa hỏi tiếp

-Cũng…bình thường.-tôi đáp,nói là bình thường nhưng quả thật hai năm qua tôi không “bình thường” chút nào cả,từ lúc anh bỏ tôi đi,tôi như con ngốc,cười nhiều hơn,khóc ít hơn,ăn nhiều hơn và độ “điên” nặng hơn nữa nhưng ai nói tôi điên tôi chấp nhận bởi chỉ có điên tôi mới quên đi những vết cắt đau trong tim tôi,mới quên đi anh ấy và sống tiếp

-Ừ,em….không có gì cả.-anh Dong Hwa định nói gì đó nhưng lại thôi

-Ừ.-tôi gật đầu

Bỗng dưng không khí im lặng hẳn,tôi với anh Dong Hwa chẳng nói gì thêm,có lẽ chẳng có gì nói cả,hai năm trước có lẽ chúng tôi là người yêu nhưng bây giờ chúng tôi là bạn hay nói đúng hơn là hai người xa lạ.

-Dong Hwa là em hả?Sao lại xuống đây?-chị Rae Ah đi vào hỏi

-À em xin băng cá nhân ấy mà.-Dong Hwa đáp

-Ừ,còn em Je Jae,em bị gì sao?-chị Rae Ah hỏi khi thấy tôi

-Dạ không có ạ,thôi em về lớp chào chị Rae Ah,chào anh Dong Hwa.-tôi nói rồi cúi chào hai người chạy nhanh đi,có lẽ tôi không thể tiếp tục nhìn anh ấy nữa,tôi đang cố quên anh ấy cố xóa anh ấy ra khỏi cuộc đời tôi,tôi không muốn gặp lại anh ấy nữa

-Dong Hwa,Dong Hwa,em đang nghĩ gì mà ngây ra thế?-chị Rea Ah gọi khi thấy Dong Hwa cứ đứng tần ngần

-À không có gì cả,cảm ơn chị.-Dong Hwa cười nói rồi cầm miếng băng cá nhân bỏ đi trước

-Chuyện gì thế nhỉ?Bọn trẻ giờ khó hiểu thật.-chị Rae Ah lắc đầu

Sau khi “chạy trốn” anh Dong Hwa,tôi ngồi xuống băng ghế gần đó,nước mắt chợt trào ra,tại sao lại để tôi gặp lại anh ấy chứ?Tôi đã từng hứa rằng sẽ không khóc vì anh ấy nữa,cũng sẽ không đau khi gặp lại anh nữa,hai năm trước tôi đã rất đau tưởng chừng hai năm sau sẽ hết nhưng giờ tôi mới nhận ra rằng không thể bởi tôi đã quá yêu anh

-Tại sao chứ?Mình không muốn chút nào cả.-tôi nói trong nước mắt

Hai năm trước

Tôi gặp anh lúc ấy trời mưa rất to,tôi thì không mang dù nên phải tạm trú mưa gần quán café gần đó tình cờ anh cũng thế,anh cho tôi mượn áo che đỡ mưa chúng tôi dấn quen với nhau,sau này mới biết được anh là con trai của tập đoàn Kang Seo cũng al2 công ty ba tôi đang hợp tác nên tôi cũng thường gặp anh dần cả hai có tình cảm và yêu nhau,ai cũng nói chúng tôi sau này có thể lấy nhau vì ai cũng thấy tôi và anh rất hạnh phúc,lúc ấy tôi thầm cảm ơn ông trời lúc ấy mưa nhưng cho đến một ngày

-Anh Dong Hwa,em hỏi thật anh cái này nha.-tôi nghiêm túc hỏi

-Ừ em hỏi đi.-anh Dong Hwa dịu dàng nói

-Hôm bữa em thấy anh đi cùng có gái nào đó còn cười nói vui vẻ nữa,là ai thế?-tôi hỏi

-À là bạn anh mà,sao thế em ghen hả?-anh Dong Hwa cười vẻ trêu chọc

-Em không ghen hay giỡn đâu,em hỏi thật,em nghe mấy chị học cùng nói chị ấy là người yêu của anh,có đúng không?-tôi nghiêm mặt hỏi

-Em tin sao?-anh Dong Hwa lại cười nói

-Sao anh cứ cười thế,anh có biết anh cười càng làm em khó chịu không,em cho rằng đó là sự thật đấy.-tôi bực dọc nói

-Ý em là sao?Em cho rằng đó là thật sao?-anh Dong Hwa hỏi

-Phải,cứ cho là thế,đó là thật đúng không?

-Je Jae,không phải từ đầu anh và em đã nói sẽ tin tưởng nhau tại sao bây giờ em lại nghi ngờ anh chứ?

-Nghi ngờ?Anh Dong Hwa,em không thể tin anh được bởi vì em đã thấy…….-tôi nói nhưng ngưng đoạn thật sự tôi không thể nói ra câu này

-Em thấy gì?-anh Dong Hwa ngờ vực hỏi

-Em thấy….anh và cô gái đó đã hôn nhau.-tôi nói

-Em thấy sao?

-Vậy đó là thật?Sao anh gạt em chứ?-tôi đánh anh tới tấp,nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt tôi

-Không như em nghĩ đâu,chỉ là hiểu nhầm thôi.-anh Dong Hwa vội giải thích

-Không như em nghĩ sao?Anh nói xem em nghĩ gì khi thấy bạn trai của mình ôm hôn cô gái khác được chứ,anh nói xem em sẽ thế nào hả?Anh có nghĩ cảm giác của em thế nào không?-tôi tức giận nói

-Anh thật sự không làm,em hiểu nhầm rồi chỉ là sự vô ý thôi.-anh Dong Hwa nói

-Chúng mình chia tay đi.-tôi mặt lạnh nói

-Em nói gì thế hả?-anh Dong Hwa hét lên

-Em biết rất rõ mình đang nói gì,trời sắp mưa rồi anh về đi.-tôi quay gót đi bước vào nhà

-Je Jae em khoan đi đã,nói cho anh biết đi,anh sẽ sửa mà đừng làm thế.-anh Dong Hwa đập cửa

-Xin lỗi anh,tôi đã hết cảm giác yêu anh rồi,anh hãy đến với cô ấy và sống hạnh phúc đi.-tôi ngồi dựa vào cửa vừa khóc vừa nói mong cho giọng mình không bị lạc đi

-Anh xin em mà Je Jae,anh không thể sống thiếu em được.-anh Dong Hwa vẫn cố chấp

-Nếu anh muốn tốt cho tôi thì anh hãy biến khỏi cuộc đời tôi đi,tôi xin anh đó.

-Anh sẽ không đi đâu cả,đến khi nào em mở cửa cho anh vào thì thôi

-Trời mưa rồi anh về đi

-Anh sẽ đứng đợi em dù mưa thế nào anh vẫn mãi đứng đây thôi.

-Vậy thì anh cứ đứng đi.-tôi tuyệt tình nói rồi bỏ đi lên phòng,ba tôi,mẹ tôi và cả thằng Je Bin cũng chứng kiến tất cả,họ chẳng biết làm thế nào dù gì đó là chuyện riêng của tôi

-Mình lên xem con bé sao rồi đi.-ba tôi nói

-Ừ.-mẹ tôi gật đầu rồi bước lên lầu

-Hức…hức.-tiếng khóc cùng tiếng nấc cảu tôi vang vọng ra tới tận cửa

Mẹ tôi nhẹ mở cửa vào,thấy con gái mình đau khổ bà cũng sung sướng gì chứ,tim bà co thắt lại đáng lẽ lúc đầu bà không nên cho con mình quen Dong Hwa chỉ tại muốn công ty kinh doanh tốt nên mới đem con mình ra,nghĩ lại bà thật xấu xa mà

-Con nín đi.-mẹ tôi vỗ về

Như có điểm tựa tôi dựa vào lòng mẹ ngay,khóc òa lẹn như đứa con nít mới bị la rầy oan ức

-Mẹ xin lỗi con.-mẹ tôi xoa đầu tôi nói

-Mẹ không có lỗi đáng ra con không nên cố chấp cho rằng con và anh ấy có thể yêu nha,là con sai mẹ à.-tôi khóc nức nở nói

-Không sao cả,mọi chuyện sẽ qua thôi,con mẹ kiên cường lắm mà.

-Ừm con sẽ ổn,con là Park Je Jae là con của ba của mẹ mà.

Suốt bốn tiếng đồng hồ anh vẫn đứng dưới trời mưa đó nhìn lên phòng tôi,mặc dù nói tôi rất muốn anh đi ngay biến khỏi mắt tôi nhưng khi thấy anh đứng dưới mưa khuôn mặt ướt sũng cầu mong tôi mở cửa thì tim tôi lại quặng lại,là tôi đã quá mềm lòng sao?

-Tại sao anh lì thế?-tôi khẽ trách lấy tay cầm chiếc điện thoại lên

[…Alo em tha thứ cho anh rồi hả?...]-giọng anh Dong Hwa run lên nhưng cảm xúc là rất vui

-Anh về đi đứng đó vô ích thôi,tôi đã nói rõ lắm rồi.-tôi lạnh lùng nói

[…Je Jae anh xin em,anh thật sự sai rồi,anh làm gì em mới chịu tha cho anh đây…]

-Nếu anh muốn tôi tha cho anh thì hãy biến khỏi đây ngay.-tôi nói rồi cúp máy ngay

Vén nhẹ tấm rèm cửa ra,anh nhìn lên cửa sổ phòng tôi,tôi không thể định dạng được đâu là nước mưa đâu là nước mắt trên khuôn mặt anh,tại sao phải làm cả hai tổn tương anh mới chịu chứ.Mãi mấy tiếng sau tôi mới thấy bác tài xế cầm dù “lôi kéo” anh vào xe anh mới về nhà.Khẽ run lên vì sợ,từ nay cuộc sống tôi sẽ vắng anh thì sẽ thế nào liệu tôi có còn mạnh mẽ không?

“Sorry if the rain stops, I stop

He has broken my heart

If you love me please do not attempt to use

If you love me, do not bind them

I do not own him

I also have my own feelings

Perhaps the best way apart his game”

Tiếng chuông điện thoại của tôi reo lên từng đợt,quẹt đi vài giọt nước mắt lăn trên gò má,tôi thấy là số của Soo Jin,hơi chập chừng tôi mới bắt máy

-Alo.

[…Je Jae hả?Cậu với anh Dong Hwa sao rồi…]-Soo Jin hối hã nói

-Mình chia tay rồi.-tôi đáp

[…Cái gì?Sao cậu làm vậy,anh ấy có làm gì sai đâu…]-Soo Jin trách tôi

-Cậu không biết đâu.

[…Sao lại không biết chứ?Mình đã điều tra giúp cậu rồi cái cô gái đó là Goo Min yêu thầm anh Dong Hwa bốn năm,ngày hôm đó nhân cơ hội anh Dong Hwa đang ngủ nên cô ta lén hôn ai ngờ anh ấy tỉnh rồi cậu vô tình thấy,cậu đã hiểu nhầm rồi…]-Soo Jin vội nói

_Bốp

Tôi làm rơi chiếc điện thoại trên tay,đó là thật sao?Tôi đã hiểu nhầm anh ấy sao,không thể thế được

[…Alo,Je Jae cậu còn đó không?...]

Tôi nhặt chiếc điện thoại lên lấy tay che miệng mong tiếng khóc không vang ra,là tôi sai rồi,đáng lẽ tôi phải tin anh ấy.

-Soo Jin ơi mình sai rồi,mình sai thật rồi.-tôi nghẹn ngào nói

[…Con ngốc mau tìm anh ấy giải thích đi…]

-Ừ mình biết rồi.-tôi nói rồi cúp máy chạy nhanh xuống nhà

-Con đi đâu đó?-mẹ tôi hỏi khi thấy tôi hối hả chạy

-Con tìm anh Dong Hwa mẹ à,con đã hiểu nhầm anh ấy.-tôi vội nói

-Nhưng trời đang mưa với lại lúc nãy mẹ thấy con hơi nóng đó.-mẹ tôi lo lắng nói

-Không sao,nếu con không đuổi theo anh ấy thì sẽ muộn mất.-tôi nói rồi phi nhanh ra

-Dong Hwa chờ em.-tôi vừa chạy dưới mưa vừa nói

Nhưng trớ trêu thay tôi chưa chạy tới nhà anh thì đã yếu sức,có lẽ đúng như mẹ nói tôi đang sốt nay dằm mưa chắc nặng hơn nhưng tôi không thể từ bỏ lúc này được,cố gắng chạy tôi dần ngã người xuống đường,đầu tôi đau buốt,hơi thở tôi yếu dần,tại sao tôi lại bệnh ngay lúc này chứ,tôi không muốn

-Je Jae con không sao chứ?-ba tôi đến bên tôi lo lắng nói

-Ba…ba,con…muốn gặp anh Dong Hwa.-tôi thở dốc nói

-Ba chở con đến bệnh viện.-ba bế tôi lên

-Không…con muốn gặp…anh Dong Hwa.-tôi ngoan cố rồi chìm dần vào giấc ngủ say

Ánh nắng chen vào khung cửa sổ làm tôi không khỏi nheo mắt,từ từ mở đôi mắt nặng trĩu,tôi thấy mình nằm trong căn phòng trắng xóa,mùi thuốc với dây nhợ trên người tôi tôi đoán đây hẳn là bệnh viện.Nhưng sao tôi lại ở đây? Còn anh Dong Hwa nữa,tôi đã xin lỗi anh ấy chưa?Đầu tôi đau buốt chẳng biết rõ gì?

Cánh cửa bật tung ra,mẹ và ba tôi bước vào,thấy tôi tỉnh họ vui mừng rạng rỡ lắm,tôi gặng hỏi dữ lắm họ mới nói cho tôi biết là tôi đã hôn mê ba ngày,anh Dong Hwa đã dọn đi đến trường Yonsei học,tôi đã khóc khóc rất nhiều,là tôi đã sai,đã sai khi không tin anh ấy,tôi đã sai thật rồi.Cũng từ đó tôi mới “tập” sống không có anh ấy,cười,nói,ăn nhiều hơn và “điên điên khùng khùng” cũng tăng nhưng có lẽ thế tốt hơn,và đó cũng là lí do tôi muốn vào trường Yonsei.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro