chap.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kết thúc quá khứ đau buồn,tôi quẹt đi những giọt nước mắt lăn dài trên má,tôi đã hứa không khóc nữa,phải,lúc đó tôi đã làm lỗi với anh ấy thì lấy tư cách gì mà trách anh rời bỏ tôi chứ,tôi là đứa ích kỉ chính tay tôi đã buông anh ấy vậy mà giờ muốn níu kéo.

-Ê con nhỏ kia sao ở đây thế?-Hyun Woo ở đâu xuất hiện lạnh lùng nói

-Kệ tôi liên quan gì tới anh.-tôi đáp

-Ăn gì gan thế dám ăn nói với tôi vậy sao?-anh hăm he

-Thì sao?Tôi đang bực đấy đừng chọc tôi nha.-tôi hét

-Thế thì sao hả,tôi cứ thích đấy.-Hyun Woo cười khẩy nói

-Tên xấu xa.-tôi lườm rồi quay phắt người đi

-Nếu cô muốn công ty ba cô sụp đổ thì cứ bước đi.-Hyun Woo đe dọa

-Anh muốn gì?-tôi nén cơn giận nói

-Ngồi xuống.-Hyun Woo ra lệnh chỉ vào chiếc ghế

Tôi không nói gì chỉ lặng lẽ nghe theo,chỉ vì công ty ba tôi thôi.Hyun Woo chỉ đợi tôi ngồi xuống đã nằm xuống đùi tôi,hơi bất ngờ tôi hét

-Này anh làm gì thế?

-Yên nào.-Hyun Woo nhắm tịt mắt nói

-Biến thái.-tôi chữi nhỏ trong miệng

Mà nhìn kĩ mới thấy tên này cũng đẹp đấy chứ,hàng lông mi cong cao vút,đôi môi đỏ mọng khuôn mặt rất ư điển trai,nếu so sánh hắn với anh Dong Hwa thì chưa biết ai thắng thua.

-Nè,nè.-tôi kêu nhẹ hắn nhưng đáp lại chỉ là im lặng

-Chẳng lẽ hắn ngủ rồi sao?

Tôi thắc mắc nhìn thì thấy hắn đã ngủ tự lúc nào đúng là tôi thấy mình càng ngày càng giống “ôsin” của hắn mà,hắn bảo gì là nghe theo,đáng ghét.Gió hiu hiu thổi làm tôi buồn ngủ thêm nữa,khẽ nhắm mắt tận hưởng mùi thơm của gió của hoa lá xung quanh tôi thiếp đi lúc nào không hay.Khi tỉnh lại tôi không thấy Hyun Woo đâu nữa,tìm kiếm xung quanh chẳng thấy bóng của hắn huống chi là người.

-Chắc hắn đi rồi.-tôi thở dài

-Đi đầu cô đó,nè uống đi.-Hyun Woo đi đến quăng cho tôi hộp sữa

-Ở đâu thế?

-Mua đó,uống đi

-Cảm ơn.-tôi cầm hộp sữa lên tu một hơi

-Cô chưa được ăn hay sao mà uống thế?

-Ngon mà.-tôi thản nhiên đáp

-Nhìn kìa lem ra miệng như con mèo ấy.-Hyun Woo chỉ mặt tôi

-Hả,ở đâu??-tôi sờ mặt mình

-Không phải ở đây nè.-Hyun Woo kề tay lau giùm tôi sữa dính trên mặt

Khẽ ngước nhìn bất chợt cả hai chạm mặt nhau khoảng cách rất gần có thể cảm nhận được hơi thở của nhau,tôi cố kìm nén sự ngượng nghịu trong mình

-Gì thế?-Hyun Woo thấy tôi lạ hỏi

-Có gì đâu.-tôi đáp

-Còn nói không có gì,mặt cô đỏ gắt kìa,sốt hả?-Hyun Woo hỏi han

-Sao hôm nay anh lạ thế,tự nhiên quan tâm đến tôi.-tôi không khỏi thắc mắc hỏi

-Thì thích thôi.-Hyun Woo nhún vai ngồi kế tôi

-Ừ.

Trong lúc vô tình tôi và Hyun Woo bắt gặp cặp nam nữ nào đó đang nói chuyện \"yêu đương\" với nhau còn trong rất quen nữa.Sau một hồi nhìn kĩ tôi nhận ra cô gái đó là Soo Jin còn chàng trai là bạn của anh Yoo Bo

-Là Soo Jin kìa.-tôi nói

-Suỵt im nghe nào.-Hyun Woo ra ám hiệu kéo tôi lại gần nghe cuộc đối thoại

-Anh Yoo Bo...em thích anh...làm bạn trai em nha-Soo Jin cúi đầu nói

-Anh cũng thích em,vậy mình quen nhau nha.-Yoo Bo đáp

-Thật sao?-Soo Jin ngạc nhiên hỏi

-Thật.

-Vậy thì hay quá,nhưng em muốn giữ bí mật

-Ừ tạm thời cứ tìm hiểu nhau rồi sau này hả nói cho mọi người biết.

-Dạ.

-Con nhỏ này quen bạn trai cũng khống nói cho mình.-tôi thầm tức

-Yoo Bo cũng đâu có nói chotôi biết.-Hyun Woo đáp lại

-Cái đó khác tôi với Soo Jin là bạn mấy chục năm mà.-tôi cãi

-Thì tôi với Yoo Bo cũng vậy-Hyun Woo cũng chịu thua nói

-Hứ cãi anh tôi hao hơi lắm,tôi tự đi hỏi Soo Jin.

-Me too.

Nói rồi tôi và Hyun Woo chia nhau làm hai ngã,hắn đi điều tra Yoo Bo còn tôi thì kiếm thông tin từ Soo Jin

Quay trở về lớp học,tôi cười ngay lấy lòng Soo Jin,phải điều tra thông tintừ Soo Jin mới được.

-Này.-tôi khìu Soo Jin

-Chuyện gì vậy?-Soo Jin quay xuống hỏi

-Thì có chuyện mà,lúc nãy thấy rồi nhá.-tôi cười nói

-Thấy…thấy gì chứ?-Soo Jin chột dạ hỏi

-Thì thấy chứ sao,lúc nãy cậu ma ranh lắm nha.-tôi cười gian nói

-Cậu…cậu thấy hả?-Soo Jin kinh ngạc khi tôi biết “bí mật” của mình

-Cậu đó bạn bè mà không nói gì hết.-tôi trách

-Tại mình muốn giữ bí mật thôi.-Soo Jin hối lỗi nói

-Không sao,chuyện này mình sẽ giữ bí mật,chỉ cho Ji Ki biết thêm thôi.-tôi nháy mắt nói

-Gì gì có mình thế?-Ji Ki nghe ai nói tên mình quay qua hỏi tôi

-Thì Soo Jin nè quen anh Yoo Bo mà không nói cho tị mình biết?-tôi nói

-Thật sao?-Ji Ki ngạc nhiên hỏi

-Thật,100% luôn.-tôi gật đầu

-Soo Jin cậu cũng ranh lắm nha,không nói gì hết.-Ji Ki nói

-Ừ thì xin lỗi,hôm nay mình bao chầu đi bar Fairy nha-Soo Jin lấy lòng

-Vậy đi,một chầu nha.-tôi mắt sáng rỡ nói,không gì bằng đi chơi hết

-Cậu dễ dụ thế.-Ji Ki “bái phục tôi”

-Có sao,mình được đi chơi là ok.-tôi tỉnh bơ đáp

-Ừ thì cậu chỉ thế thôi.

Soo Jin cười nói rồi cả đám “giải tán” quay lên tiếp tục buổi học.Còn Hyun Woo cũng “tra tấn” Yoo Bo xong xuôi,anh chàng Yoo Bo này dễ dụ ghê Hyun Woo chỉ nói bóng mây trời đất cũng khai hết trơn luôn,thành ra Hyun Woo ép Soo Bo cũng phải bao một chầu đi bar.

Sau khi tan học,tôi chạy xe nhanh về nhà để thay đồ đi bar chơi,phải diện chứ,hồi đó tôi thường xuyên lui tới nơi đó,tuy ồn ào nhưng sẽ giúp tôi khoay khỏa hơn,đặc biệt là thiếu anh Dong Hwa.Diện xong bộ đồ tôi chạy nhanh xuống nhà xin ba tôi vài ngàn won để đi chơi rồi đi ra thấy Ji Ki và Soo Jin đã đứng đợi sẵn

-Hey,hôm nay Je Jae nhà ta đẹp dữ bây.-Ji Ki chọc tôi

-Thôi đi cô nương,chọc hoài hơi tôi quýnh á.-tôi hăm he

-Thôi lẹ đi,tớ đợi lâu rồi nha.-Soo Jin giục

-Ừ cũng từ từ,hôm nay kiếm đâu ra chiếc xe này vậy.-tôi hỏi khi thấy chiếc xe Porsche mui trần nằm một đống

-Thì của ba tớ chứ ai,mình năn nỉ lắm ổng mới cho chạy đó.-Soo Jin đáp

-Ừ ba cậu siêu ha.-tôi đưa ngón tay trái lên

-Thôi đi đứng đó mà chiêm ngưỡng hoài lên lẹ đi.-Soo Jin hối

Tôi và Ji Ki cười xuề xòa rồi nhanh chóng “leo” vào ngồi.Chiếc xe từ từ lăn bánh,một hồi lâu dừng trước quán bar Fairy,từ xe ba cô gái bước ra,một với mái tóc búi cao bộ đồ ống phía dười xòe ra trông thật cao quí và chẳng ai ngoài Soo Jin.Cô gái thứ hai là Ji Ki với mái tóc bím để qua một bên,một phần tóc nhỏ che bớt khuôn mặt của cô,chiếc váy ren thắt chiếc nơ trắng ngang eo tôn lên vẻ đẹp kiêu kì.Còn tôi thì trong bộ váy vai trễ màu tím đậm,mái tóc xoăn thả dài ra tay tôi cầm chiếc bóp tím cùng màu thể hiện nét nữ tính.Cả ba bước vào mọi ánh nhìn đều chăm chú ngước theo nhìn,chọn một một bàn cả ba ngồi xuống

-Uống gì?-Soo Jin hỏi

-Mình thì Whisky.-tôi đáp

-Cho mình Rhum.-Ji Ki đáp

-Ok vậy cho tôi một Whisky,một Rhum và một cocktail.-Soo Jin nói với phục vụ,anh nhanh chóng gật đầu đáp

-Vâng sẽ có ngay

-Coi như mình đền tội rồi nha.-Soo Jin nói

-Ừ,biết mà.-Ji Ki gật đầu nói

-Nhảy không?-Soo Jin đề nghị

-Hôm nay cho mình xin ngồi đây thôi,nhảy hết nổi rồi.-tôi lắc đầu

-Sao thế?-Ji Ki mất hứng hỏi

-Mình…mới gặp lại anh Dong Hwa.-tôi lắc ly Whisky trên tay đáp

-Hả?-cả hai đồng thanh hỏi

-Có gì chứ,mình đoán sẽ thế mà.-tôi cười gượng rồi đưa ly Whisky vào miệng,vị đăng đắng chan chát rồi cay xè tan trong miệng tôi mang cho tôi một hương vị mới vô cùng thích thú

-Ừ đừng buồn nữa sẽ ổn mà.-Soo Jin an ủi

-Ừ các cậu nhảy đi khi nào ổn tớ sẽ nhảy.-tôi gật đầu

-Ừm

Nói rồi Ji Ki và Soo Jin hòa nhập vào điệu nhảy,tôi chỉ ngước nhìn đưa ánh mắt xa xăm vào nơi nào đó,suy nghĩ trong tôi rối bù cả lên,là tôi ảo tưởng hay sao mà nghĩ anh ấy có thể chấp nhận tôi lần nữa.Ánh mắt tôi chợt sựng lại khi thấy tên đáng ghét đó cũng ở đây,không những thế bên cạnh còn có ba bốn cô gái vây lấy,tên Yoo Bo ngồi bện cạnh chẳng nói gì.Hình như thấy ai nhìn mình Hyun Woo quét ánh mắt khắp nơi,thấy tôi nhìn chằm chặp hắn cũng nhìn và cả hai đấu “mắt”.

Tôi chẳng ngừng lườm hắn,tên đáng ghét sao tôi luôn gặp hắn chứ.Hyun Woo ngoắc tay về phía tôi,tôi thì ngó ngang ngó dọc xem hắn nhìn ai một hơi mới phát giác thì ra hắn gọi tôi.Tôi lắc tay từ chối nhưng hắn quơ chiếc điện thoại ra,ám chỉ hăm dọa tôi mà.Tôi thua cuộc,bước xuống ghế tôi “lê lết” lại bàn hắn,không mấy vui hỏi

-Gì?

-Ngồi xuống đi.-Hyun Woo chỉ chỗ bên cạnh mình

-Có người kìa,tôi không muốn làm kì đà.-tôi đáp

Hắn kêu cô gái bên mình đi,còn nguyên một chỗ trống nhường cho tôi,tôi ứa cả máu,có ai mà dễ sai dễ bảo như tôi không chứ.Tôi tức giận bước vào chỗ gần hắn ngồi xuống,đáng ghét sao tôi luôn chịu chứ

-Yoo Bo bạn gái cậu bên kia kìa đi đi.-Hyun Woo xua Yoo Bo đi

-Ừ mình biết rồi khỏi nói.-Yoo Bo hiểu chuyện nói rồi nhanh chóng lướt qua đám đông đi đến chỗ Soo Jin

-Có gì không?-tôi hỏi

-Đã nói cứ ngồi yên mà.-hắn quạu

-Này tôi chưa quạu mắc gì anh đã quạu chứ.-tôi cũng cáu

-Nếu cô là tôi có quạu không,bảo im thì cứ im đi nói quài

-Thì tôi cũng vui khi ngồi gần anh chắc.

-Muốn chết sao?

-Ừ tôi đang muốn chết đây thì sao?-đang nóng tôi nói luôn khỏi suy nghĩ

-Là cô nói đó.

-Ừ

Tôi gật đầu cầm luôn ly rượu vang trên bàn uống cái một khỏi nghĩ,đang chán uống cho đỡ buồn =.=

-Áááaaaa……ưm….ưm…

Tôi hét toáng lên khi Hyun Woo vòng tay ngang eo tôi kéo tôi gần hắn,khoảnh khắc như ngưng đọng hẳn khi hắn chiếm lấy bờ môi mỏng manh của tôi,tôi phản kháng quyết liệt,nói chung là đánh,đá,đập tôi dùng hết nhưng hắn vẫn ngoan cố không buông.Hyun Woo tách đôi môi tôi ra đưa lưỡi mình vào trong sục soạng “khám phá vùng đất mới”,vị rượu hòa cùng vị dịch tạo hương vị mới làm Hyun Woo càng hôn tôi mãnh liệt hơn nữa.Không còn cách tôi cắn môi hắn đến rỉ máu để thoát thân

-Tên xấu xa.-tôi đứng phất dậy hét trong cơn căm phẫn

-Chính cô ép tôi thôi.-Hyun Woo lấy tay quẹt máu trên môi mình bình thản đáp

-Tôi ghét anh,hận anh,căm thù anh suốt đời.-tôi la lên

-Cứ việc tôi không quan tâm.-Hyun Woo thản nhiên cầm ly Gin nhâm nhi nói

-Anh đê tiện.-tức quá tôi chửi luôn

-Thế thì sao?Ngồi xuống.-Hyun Woo ra lệnh

-Không bao giờ

-Thế cứ bỏ mặc ba cô đi.-Hyun Woo thở dài

-Anh….-tôi tức đến ói máu,trời ơi tôi thù ông sao lại cho tôi gặp tên này chứ(ông trời bảo:“Tao giết mày chết cái gì cũng đổ cho tao”)

Ngoan ngoãn ngồi xuống mà tôi không ngừng điệp khúc lườm hắn,nếu có thể dùng ánh mắt giết người tôi thề người tôi giết đầu tiên là tên Hyun Woo này.

-Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt nếu cô muốn công ty ba cô sụp đổ.-Hyun Woo cảnh cáo

Tôi đành ngừng cái điệp khúc “giết người bằng ánh mắt”,hết cách ngồi uống rượu cho đỡ buồn.Năm ly Gin lần lượt tôi uống hét vào bụng,vì tửu lượng kém nên cơn say bắt đầu ập tới,đầu tôi choáng váng không định dạng được đâu là đâu và thứ duy nhất tôi thấy chỉ là hình ảnh anh Dong Hwa đang mỉm cười ấm áp với tôi

-Anh…Dong Hwa….Dong…Hwa.-trong cơn say tôi vẫn gọi tên Dong Hwa

-Nè,nhỏ kia.-Hyun Woo lay người tôi

-Anh Dong Hwa….em đau lắm…hức…hức…-tôi nói nước mắt chợt tuôn trào khi thấy người trước mắt mình là anh Dong Hwa

-Cô say rồi,để tôi đưa về.-Hyun Woo đứng dậy đỡ tôi

-Em không muốn về….anh Dong Hwa…em xin lỗi vì làm anh đau….em xin lỗi.-tôi giật tay hắn ra khỏi tôi

-Về thôi cô say rồi.-Hyun Woo lại dìu tôi

-Đã nói em không muốn mà.-tôi tức giận hét làm ai ai cũng nhìn chúng tôi chăm chăm. Soo Jin,Ji Ki và Yoo Bo chạy ngay đến,không biết chuyện gì nhưng khá là không ổn

-Chuyện gì vậy?-Soo Jin hỏi -Soo Jin đó hả,mình chưa muốn về đâu…mình muốn ở lại với anh Dong Hwa.-tôi say mềm đáp

-Con nhỏ này say thế mà chưa chịu về,đi nào tớ dẫn cậu về nha.-Ji Ki nói -Mình không muốn.-tôi phản ánh

-Thôi ngoan đi.-Soo Jin lấy lòng

-Không,mình muốn anh Dong Hwa….anh ấy đang ở đây mà.-tôi níu tay Hyun Woo và khăng khăng cho rằng tên này là anh Dong Hwa

-Này,cậu giả làm tên Dong Hwa gì đó dẫn Je Jae về giùm tớ đi,ở đây thêm có nước kiếm hố chui vào.-Yoo Bo quay sang nài nỉ Hyun Woo

-Muốn thì tự đi kiếm tên Dong Hwa gì đó đi.-Hyun Woo cau có

-Giờ này mà anh còn giận được sao,nếu như muốn Je Jae ở đây la hét thì cứ việc.-Soo Jin bực tức nói

-Phải đó coi như anh giúp chúng tôi đi.-Ji Ki phụ họa thêm

-Các người…..-Hyun Woo nói không nên lời,một mình anh sao cãi lại ba cái miệng chứ

-Je Jae.-Hyun Woo khìu tôi

-Anh là Dong Hwa đây,anh đưa em về chịu không?-Hyun Woo nói -Dong Hwa….là anh sao?-tôi hỏi

-Ừ là anh đây,ngoan anh đưa về chịu không?-Hyun Woo dịu dàng nói

-Chịu…anh Dong Hwa đừng xa em nha. -Ừ nào đi thôi.-Hyun Woo khụy một chân xuống cõng tôi lên trên lưng

-Tớ đi trước nha.-Hyun Woo nói với ba người kia

-Nhà cậu ấy ở….

-Không cần tôi biết rồi.-Hyun Woo cắt ngang lời Soo Jin rồi bỏ đi

-Sao anh biết chứ?-Soo Jin thắc mắc hỏi

Hyun Woo cõng tôi đi vào gara lấy xe,hắn đặt tôi nằm ở hàng ghế sau,rồi mình “leo” lên chạy xe đi.

-Dong Hwa…..Dong…Hwa.-tôi vẫn cứ gọi tên anh Dong Hwa

-Sao lại là Dong Hwa chứ?Đến khi nào em mới chấp nhận tôi đây Je Jae.-Hyun Woo vừa lái xe vừa nói,anh cũng buồn lắm khi người anh trót yêu lại gọi tên người khác,lúc đầu chỉ muốn giỡn trêu cô thôi ai ngờ yêu thật,haizz đúng là không nên giỡn

-Dong Hwa….em khó chịu lắm….em…ọe…ọe

-Áááaaaaa…..cô làm gì thế?-Hyun Woo hét lên khi tôi ói lên chiếc xe của hắn,hắn tấp ngay vào lề

-Em…muốn ói…-tôi khó chịu nói

-Đi xuống nhanh,ói lên nữa tôi giết cô chết.-Hyun Woo đỡ tôi ra

-Oẹ…ọe…-chưa kịp tôi đã ói lên người Hyun Woo

-Áááaaa má ơi……-Hyun Woo hét thất thanh

-Hìhì….-tôi cười như con ngố

-Còn cười,dơ áo tôi hết rồi.-Hyun Woo cau có dìu tôi lên xe chạy nhanh đi

Ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ chiếu tới mặt tôi,đầu tôi đau buốt như muốn nổ tung ra,nhức nhói tôi từ từ mở đôi mắt nặng trĩu ra,căn phòng xa lạ trước mặt làm tôi phải thắc mắc và tôi có cảm giác ai đó đang ôm mình,quay qua thì

-Áááaaaaaaaaaaa……….-tôi hét lên

-Ồn ào quá.-Hyun Woo khó chịu

-Ááaaaa….sao anh lại….còn tôi….ááaaaa..-tôi hét lên lấy ngay chiếc chăn che lại mình khi thấy chỉ mặc chiếc áo sơ mi của ai đó,còn Hyun Woo thì nằm cạnh mình còn ôm nữa

-Tối qua cô say quá nên tôi đưa cô tới đây.-Hyun Woo nói

-Anh…anh có làm gì tôi không?-tôi lo lắng hỏi

-Cô nghĩ xem.-Hyun Woo ngồi dậy hỏi ngược

-Anh…chẳng lẽ….-tôi nói nhưng không dám nghĩ tới

-Nghĩ bậy bạ,tôi mà làm gì cô sao?-Hyun Woo gõ trán tôi

-Thật…thật hả?-tôi rạng rỡ hỏi

-Tin không tùy nhưng đối với cô tôi không có hứng =.=

-Hay quá,coi như anh là người tốt.-tôi cười tít cả mắt

“Nếu tối qua em không gọi Dong Hwa thì hôm nay anh không phải ngày tốt rồi” Hyun Woo thoáng nghĩ,cười phì

-Mấy giờ rồi con đi học nữa.-tôi hỏi

-Mới tám giờ thôi.-Hyun Woo tỉnh queo đáp

-Hả?Tám…tám giờ?-tôi la lên,tá quả chạy nhanh vào nhà tắm

Tằm được ít phút tôi mới chợt nhớ tối qua đi chơi có đem theo đồng phục đầu mà thay,trời ơi chẳng lẽ cầu cứu tên Hyun Woo đó sao?Nhưng tôi làm sao ra ngoài được chứ.Mở hé cánh cửa ra tôi chỉ thò cái đầu ra nhìn thấy Hyun Woo đang ngồi đọc tờ báo

-Này…-tôi gọi

-Hả?-Hyun Woo ngước nhìn hỏi

-Tôi…tôi không có đồ sao thay.-tôi đỏ cả mặt nói,đúng là xấu hổ mà

-Kệ cô tôi không biết.-Hyun Woo đáp câu lạnh lùng

-Anh…anh cũng phải gọi cho Soo Jin hay Ji Ki gì đó đem đồ cho tôi chứ,làm ơn đi.-tôi nài nỉ

-Tự ra mà điện.-Hyun Woo lạnh lùng đáp

-Anh…sao tôi ra được chứ.-tôi hét

-Thì sao?

-Anh….làm ơn đi,tôi thật sự hết cách mới nhờ anh đó.-tôi lại năn nỉ giờ phút này mà làm tên này giận coi như tôi ở trong này luôn

-Ok lần này thôi đó.-Hyun Woo cuối cũng cũng chấp nhận

-Hura cảm ơn.-tôi cười tươi đáp

-Ngốc.-Hyun Woo cười thầm lấy điện thoại của tôi bấm cho ai đó

Ít phút sau

_Cốc…cốc…cốc .Soo Jin nhẹ mở cửa vào ngó khắp phòng chỉ thấy tên Hyun Woo chẳng thấy tôi đâu cả

-Je Jae đâu?-Soo Jin hỏi

-Ở trong đó.-Hyun Woo chỉ vào nhà tắm

-Ừ.-Soo Jin gật đầu rồi tiến lại nhà tắm gõ nhẹ cửa đưa bộ đồng phục cho tôi,tôi mừng hết cỡ khỏi ở trong này chơi

-Sao anh không đưa Je Jae về nhà.-Soo Jin xoay qua hỏi Hyun Woo

-Tại không biết.-Hyun Woo nhún vai

-Thế sao tối qua tôi hỏi anh nói biết rồi.-Soo Jin nhướn mày hỏi

-Thì quên thôi.-Hyun Woo lúng túng đáp

-Anh đáp làm tôi chẳng tin được,lúc đầu nói biết rồi bảo không giờ lại quên.-Soo Jin ngờ vực nói

-Tôi chẳng có gì phải giải thích cả,tin hay không tùy.-Hyun Woo cố hữu khuôn mặt lạnh lùng nói

-Tin hay không tùy tôi nhưng người tin hay không là Je Jae ấy nếu tôi nói liệu Je Jae có tin anh không,có khi còn nghĩ anh định làm gì nữa đó.-Soo Jin đáp

-Thế thì cô cứ nói đi,tôi chẳng làm gì cả.-Hyun Woo lạnh nhạt đáp

-Vậy giải thích cho tôi biết,tại sao anh lại cho người âm thầm điều tra gia đình Je Jae và tôi cũng biết anh từ ba ngày trước đã âm thầm giúp công ty của ba Je Jae thành công dự án mới,anh nói cho tôi xem.-Soo Jin hỏi

-Chuyện điều tra gia đình thì tôi chỉ muốn tìm hiểu để khống chế cô ta thôi còn chuyện công ty thì là vì lợi nhuận cho cả hai.-Hyun Woo đáp

-Tôi biết mình không nói lại anh nhưng……đêm qua sao anh lại làm thế?

-Làm gì là gì?-Hyun Woo bối rối chẳng lẽ lộ

-Lúc anh đưa Je Jae đi tôi đã âm thầm chạy theo,thấy anh rẽ vào khách sạn tôi cũng đi theo,đến cửa tôi thấy anh….

-Thấy gì?

-Anh tự hiểu đi,nhưng tốt nhất anh đừng làm gì Je Jae nếu cậu ấy có chuyện gì tôi sẽ không tha cho anh,tôi không muốn cậu ấy phải khóc nữa.-Soo Jin nghiêm mặt nói,cô hiền nhưng đừng ai chạm vào bạn bè của cô nếu không thì cô sẽ không tha cho dù là ai đi nữa

-Cô nghĩ tôi đã làm gì sao?Chỉ vì tôi không không chế được thôi.-Hyun Woo lạnh lùng đáp,đúng là không nên làm chuyện xấu mà

-Tôi mong anh sau này đừng có thế nữa nếu cậu ấy có mệnh hệ gì thì đừng trách tôi,anh cho dù là cậu chủ tập đoàn Dae Yeon thì tôi cũng không buông đâu.-Soo Jin nghiêm túc nói

-Yên tâm tôi sẽ không làm gì bạn của cô đâu,nhưng phải kêu cô ta đừng làm gì tôi. -Tôi tạm tin anh.

-Chuyện gì mà tin với tạm tin thế,cho tớ biết đi.-tôi bước ra tò mò hỏi -Bà tám thế,thôi lo đi mà ăn sáng rồi còn đi học.-Soo Jin cười

-Nhưng tám giờ rồi,hay hôm nay nghĩ học đi.-tôi làm mặt cún con

-Miễn cúp tiết nha,mình chưa muốn giống lần trước đâu à.-Soo Jin thẳng thừng từ chối

-Nhưng lần trước có gì đâu chắc lần này nhẹ chỉ phạt quì thôi mà.-tôi phản bác

-Ừ cậu chỉ có thế,có nhớ khi còn học ở Namin không,cậu nói cúp một tiết có chết đâu thế là mình với Ji Ki tin rồi bị phạt chép một trăm lần câu “Em không dám trốn tiết nữa” lại còn lau dọn nhà vệ sinh một tuần nữa.-Soo Jin kể “tiểu sử” hoành tráng của tôi bày mưu ra

-Hì thì tại tớ tưởng cô giáo không quan tâm đến ai dè….-tôi gãi đầu cười hìhì

-Thôi đi cô,tôi không dám nữa đâu,lo mà đi học.-Soo Jin nói

-Ok mình đi.-tôi chịu thua

-Này anh đi cùng chứ?-tôi quay qua hỏi Hyun Woo nãy giờ đang im lìm

-Không có hứng.-Hyun Woo lạnh lùng

-Xì tưởng tôi muốn rủ lắm sao?-tôi thầm nói

-Đi thôi.-Soo Jin giục

-Ừ mình đi liền.-tôi nói rồi cầm chiếc ví chạy ra

Trước khi đi Soo Jin tặng anh ngay ánh mắt đầy ám chỉ,anh hiểu hết,chính anh đang muốn làm ngay lời Soo Jin nói,anh không muốn phải làm gì hết,chỉ như lúc trước cãi nhau nhưng lại vui thế thôi,khẽ thở dài anh mệt rồi,không ngờ yêu một người lại khổ thế

-Dong Hwa.-anh reo lên anh đang muốn tìm hiểu ngay đây,anh lấy điện thoại ra trượt nhanh gọi cho ai đó

-Alo.

[…Cậu chủ gọi tôi có gì không ạ?...]-người đầu dây bên kia kính cẩn nói

-Thư kí Kim ông điều tra cho tôi người nào tên Dong Hwa đi.-Hyun Woo lãnh đạm nói

[...Dong Hwa?Ý cậu là cậu chủ Kang Dong Hwa của tập đoàn Kang Seo sao?...]-thư kí Kim hỏi

-Cậu chủ tập đoàn Kang Seo sao?Ông đưa thông tin cho tôi đi.-Hyun Woo nhíu mày

[…Vâng lát tôi sẽ đưa hồ sơ qua cho cậu…]

-Nhanh cho tôi.-Hyun Woo nói rồi cúp máy ngang

Sau khi đi ra khỏi khách sạn tôi và Soo Jin tấp vào một quán ăn cho no cái đã rồi tính tiếp,ăn xong dĩa mì đen tôi no căng cả bụng cùng Soo Jin vào trường học.

-Chán cậu ghê tám giờ rồi mà còn bắt tớ đi học nữa.-tôi càm ràm

-Ơ cậu đến trường để học sao cứ nói tớ thế,có tin tớ nói cho ba cậu biết không?-Soo Jin hăm dọa

-Cậu này bạn bè mà ác thế,chỉ lần này thôi.-tôi nài nỉ quả thật tôi đang chán học lắm đây

-Miễn cãi với mình nha,nếu cậu muốn bị cấm túc một tuần thì cứ việc trốn.-Soo Jin thản nhiên nói rồi bước đi

-Á Jung Soo Jin mình hận cậu.-tôi hét,bạn bè mà không thương gì hết

-Ừ cứ hận đi,mình không cần cậu thương đâu.-Soo Jin cười

-Hứ mình đi lên lớp.-cô quay người đi,bạn bè mà không yêu gì hết à Soo Jin lắc đầu cười,đúng là không ai bằng mà,tính tình vẫn như xưa.Nhưng chính cô lại sợ mình sẽ không bảo vệ được người bạn này nữa,hai năm trước nếu nhanh hơn một chút thì người bạn này đã không đau khổ rồi

-Hứ bạn bè chơi ác,ghét cậu luôn.-tôi vừa đi vừa lầm bầm

Đi một lát tôi không chú ý là mình đã lạc vào vườn hoa của trường,hương thơm hoa lá ở đây làm tôi thấy thoải mái hơn hẳn,chợt tôi nảy ra ý định nếu không trốn tiết đi chơi ở ngoài thì chơi ở đây cũng được có chết đâu mà lo,đều được chơi khỏi học mà haha tôi quá thông minh =.=”

-A đã thật.-tôi vươn vai hít bầu không khí trong lành ở đây

-Je Jae.

Một giọng nói ấm áp quen thuộc nào đó vang lên phía sau lưng tôi,tôi quay người lại,tôi kinh ngạc vô cùng tay chân cứng đờ miệng lắp ba lắp bắp không biết nói sao cho được tại sao lại gặp ở đây chứ?

-Hôm đó gặp mà em bận nên anh không hỏi nhiều được hôm nay gặp em tốt thật.-Dong Hwa mỉm cười nói

-Anh…có chuyện gì nói sao?-tôi lắp bắp hỏi

-Ngày hôm đó…anh chưa kịp giải thích…liệu bây giờ nói có quá muộn không?-Dong Hwa thoáng buồn chập chừng hỏi

-Chuyện đó em quên rồi…em đã không còn nhớ gì cả anh đừng nhắc đến nữa với lại với anh em không còn tình cảm gì hết.

-Em không cần miễn cưỡng bản thân mình,anh chỉ cần em nghe anh thôi dù chỉ một câu.-anh Dong Hwa nói

-Tôi không có miễn cưỡng gì hết…lúc trước chính tôi đã buông anh thì bây giờ cũng thế một khi tôi buông thì không bao giờ níu lại.-tôi lạnh lùng đáp nhưng trong thâm tâm tôi như ai đó cào xé,tôi không muốn chỉ sợ nếu tôi níu tay anh lại thì lại làm anh đau thêm thôi,tôi không thể làm sai nữa

-Je Jae…anh biết mình nói gì cũng vô ích nhưng anh biết mình đã sai…chỉ xin em cho anh cơ hội để nói rõ…em có thể không quan tâm nhưng hãy nghe anh,anh xin em đó.-anh Dong Hwa vẫn cố níu dù biết cơ hội rất mỏng manh

-Tôi không muốn nghe cũng không muốn biết anh nói gì hết,tôi mệt lắm rồi tôi rất ghét khi thấy anh làm ơn tránh xa tôi đi

-Anh xin em,đừng nói ghét anh,cũng đừng miễn cưỡng nói quên anh hãy cứ xem như anh chưa tồn tại trong cuộc sống của em đi.-anh Dong Hwa nói nghẹn ngào vẻ như sắp khóc

-Tôi rất muốn xem anh chưa bao giờ tồn tại trong cuộc đời của tôi nhưng anh cứ xuất hiện trước mắt tôi thì sao tôi quên được vì vậy sau này mong anh hãy tránh xa tôi ra.-tôi lạnh lùng đáp

-Nếu em nói vậy thì anh sẽ tránh xa cuộc sống cảu em ra nhưng…nếu sau này em muốn quay lại thì bất cứ lúc nào anh cũng dang rộng cánh tay chờ em.

Anh Dong Hwa mỉm cười rồi quay người bước đi,khuôn mặt rơi vài giọt lệ không ngờ hai năm qua em vẫn cố chấp như thế thà làm đau cả hai chứ không chấp nhận anh lại anh còn nhớ sau khi cầu xin tôi thì về nhà sốt hai ngày đêm anh tuyệt vọng đến mức muốn chết đi cho xong vì lí do đó ba mẹ anh chuyển anh đến trường Yonsei học,anh rất bực anh đang muốn giải thích mà lại thế này cũng lúc đó Soo Jin điện cho anh nói hết mọi chuyện anh muốn chạy ngay đến nhưng không thể vì anh đang bệnh thêm phần ba mẹ anh không muốn anh gặp lại kể từ đó ngày nào anh cũng mong gặp lại để cả hai có thể quay lại như xưa nhưng…

-Em xin lỗi….em…thật sự xin lỗi anh.-tôi khóc nấc lên,tôi không muốn nhưng vì tôi đã hiểu nhầm còn la mắng anh ấy,tôi không đủ tư cách để nói tiếng yêu với anh nữa

-Đừng đợi em…em là cô gái xấu xa…đừng đợi.

Tôi không muốn anh ấy phải vì tôi đau hơn nữa,hai năm trước là tôi sai là tôi đã hiểu nhầm anh nên tôi không có tư cách yêu anh lần thứ hai,tôi đã từng nói sẽ quên anh nhưng vẫn cứ mong gặp lại anh ấy và tôi cũng chọn vào trường Yonsei chỉ mong gặp anh,tôi thật xấu xa đúng không?Nói quên anh sẽ xóa hình ảnh anh ra khỏi cuộc đời tôi vậy mà lại mong gặp lại đã thế còn chọn vào trường Yonsei nữa chứ,giờ gặp lại anh tôi lại nói những lời cay đắng,tôi thật đáng chết mà

-Đừng nhớ em…cũng đừng yêu em nữa…em không xứng.-tôi ngồi dựa vào gốc cây gục mặt vào hai chân mà khóc

-Em đừng khóc nữa anh sẽ đau đó.-giọng nói nào đó vang lên

Tôi khẽ ngước nhìn hơi kinh ngạc sao anh còn ở đây chứ,chẳng lẽ anh không đi,sao lại….

-Anh…-tôi thốt chẳng nên lời

-Em đừng khóc,em khóc anh cũng đau lắm.-anh Dong Hwa khẽ mỉm cười quẹt vài giọt nước mắt lăn dài trên má tôi

-Anh nói gì thế…tôi khóc khi nào chứ.-tôi hất tay anh ra

-Em đừng làm vậy nữa…đùng ép bản thân nữa…anh xin em đó.-anh Dong Hwa ôm chặt tôi lại

-Anh làm gì thế…buông ra.-tôi giãy giụa

-Đừng lừa dối mình nữa…anh xin em…anh không muốn em thế này nữa…Je Jae đừng làm anh cũng như em đau nữa được không.-anh Dong Hwa càng ghì chặt tôi hơn

-Đừng vậy nữa…em xin anh…em xin anh đó.-tôi ngân ngấn nước mắt,tôi không muốn thế này nữa thà dứt khoác còn hơn là day dưa

-Anh không thể…anh không thể mà đừng ghét anh…em có biết…hàng giờ hàng phút hàng giây anh đều nhớ đến em…vì thế xin em đừng thế này nữa anh chịu không nổi đâu

-Đừng vậy nữa mà…anh Dong Hwa em xin anh đó…

-Je Jae…em biết anh yêu em lắm mà…anh yêu em đến phát điên lên,em có biết khi chuyển đến Yonsei anh đã rất muốn tìm em ngay nhưng…anh không thể…khi gặp lại em anh đã rất vui mừng…bởi vậy xin em đừng làm thế với anh nữa.

-Anh Dong Hwa…em không đáng để anh yêu em thế đâu…làm ơn đi.

-Em đừng xin anh…anh không thể mất em được…anh mới là người cầu xin em đó…đừng thế này nữa được không?

-Anh Dong Hwa…em…

-Đừng nói gì hết…anh chỉ cần em im lặng thế này là được…đừng rời khỏi vòng tay của anh được không.-anh Dong Hwa càng ôm chặt tôi hơn

Tôi không phản kháng nữa chỉ ngồi im cho anh ôm tôi,tôi chỉ lẳng lặng khóc làm ướt cả vai áo của anh,sao anh lại cố chấp thế,tôi đã nói những câu tuyệt tình như thế mà sao anh vẫn cứ ngoan cố.

Từ xa một người con trai đứng chứng kiến hết tất cả,tay anh nắm chặt thành nắm đấm,tại sao anh phải nổi giận thế này chứ,rõ ràng anh đâu là gì của cô mà sao tim anh như nổ tung khi thấy hình ảnh thân mật của hai người,anh biết mình yêu cô mất rồi nhưng không ngờ nó lại khắc sâu và nặng nề thế này,anh không muốn từ bỏ cô ngay lúc này vì anh chưa nói câu yêu với cô,anh sẽ giữ chặt nó và làm bằng mọi cách để giữ tay cô lại.Anh quay phắt người đi,từ trước đến giờ thứ anh muốn có thì một nó sẽ là của riêng anh còn hai anh không có được thì người khác cũng đừng mong mà có và cô cũng như thế

Không biết tôi và anh Dong Hwa thế này bao lâu rồi,lâu lắm tôi mới cảm nhận được hơi ấm của anh,sự ấm áp và dịu dàng của anh,hơi thở của anh,vòng tay luôn dang rộng cùng sự ấm áp ngọt ngào chào đón tôi tất cả mọi kí ức của ngay xưa đều tụ hội lại trong tôi,nhưng tôi lại không dám đón nhận nó lần nữa,tôi sợ,sợ sẽ như lần trước chỉ có chữ “đau”.Anh Dong Hwa đẩy nhẹ người tôi ra,mặt anh hơi nghiêm túc nói

-Je Jae hứa với anh được không?

-Hứa?Chuyện gì thế?-tôi thoát khỏi dòng mê muội của anh mang lại hỏi

-Sau này đừng rời xa anh nữa,em hứa đi.-anh Dong Hwa nghiêm mặt nói

-Em không thể.-tôi thẳng thừng đáp,không thể cho anh hi vọng nữa,phải cắt đứt ngay

-Vì sao chứ?

-Em đã nói em không yêu anh nữa mà.-tôi lạnh lùng đáp

-Anh không tin.-anh cố chấp phủ nhận

-Tin hay không tùy anh,em không còn cảm giác nào hết.-tôi lạnh như tiền nói

-Anh sẽ cho em lại cảm giác chỉ cần em đồng ý quay lại thôi.

-Anh…-tôi tức đến nghẹn họng có ai chay lì như anh không chứ

-Em không nói được coi như đồng ý rồi nha-anh vỗ tay hoan hô

-Ai nói em đồng ý.-tôi phản bác

-Thì em không nói gì thì tức là đồng ý mà.

-Tự anh nói thôi.

-Ừ nhưng giờ em đã trở thành bạn gái của Kang Dong Hwa này rồi nha,không được trốn anh nữa.-anh cười rạng rỡ

-Anh…-tôi tức nói chẳng thành lời sao anh lì thế,nói như vậy mà còn ngoan cố nữa

-Mèo con của anh ngoan không được chạy lung tung đó nghe chưa.-anh gõ nhẹ trán tôi căn dặn

-Ai là mèo con chứ?-tôi phản ánh

-Je Jae của anh là mèo con đáng yêu nhất không phải sao?

-Anh…anh…-tôi tức điên tiết cả người

-Mèo con của anh ngoan nha sau này đừng chạy trốn anh nữa,anh sẽ không buông tay em ra nữa đâu.-anh mỉm cười nói

-Anh…ngốc thế.-tôi hết cách nói,hay là tôi thử chấp nhận anh lần nữa liệu có thể không?

-Ngốc nhưng anh yêu em là được.

-Phì.-tôi phì cười đúng là hết cách nói với tính trẻ con của anh

-Cười rồi nha,em chịu chấp nhận anh rồi,hoan hô mèo con của anh dễ thương nhất.-anh vui mừng cười toe toét y như đứa trẻ mới được đi chơi về ấy

Phải tôi sẽ thử chấp nhận anh lần nữa,tôi biết mình vẫn còn yêu anh,vẫn nhớ nhung anh,nhưng tại tôi không dám thừa nhận thôi,nay nhân lần này tôi sẽ thử lần nữa.Nhưng trong lòng tôi luôn thấp thỏm như dự báo trước điều gì đó khủng khiếp chẳng lành sắp đến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro