Chap.7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Shin Hyun Woo về tới nhà liền lên phòng, nằm phịch lên giường gác tay lên trán, cô nói anh nhỏ mọn sao?Ừ thì anh chấp nhận hết, anh nhỏ mọn chỉ muốn giữ cô bên cạnh mình, muốn cô chỉ là của riêng anh, chỉ muốn cô suốt đời bên cạnh anh mãi mãi không rời xa. Nhưng cô nói, cô yêu người khác, cô sẽ đính hôn với người khác, tim anh đau lắm nhưng anh nhất quyết không từ bỏ, nhất định.

_Cốc...cốc...cốc

-Thiếu gia, ngài chủ tịch kêu ngài xuống nhà nói chuyện.-người hầu phía ngoài cửa nói

-Tôi biết rồi.-anh đáp

Bước xuống phòng khách, ông anh cùng ba mẹ anh ngồi đợi anh sẵn, khỏi nói anh đã đoán được rồi.

Nếu ông gặp cháu chỉ vì chuyện cháu kêu thư kí Kim làm, thì cháu chẳng có gì giải thích.-anh lạnh lùng nói trước

-Mày còn biết tao là ông mày sao?Mày dám hạ cổ phiếu tập đoàn Kang Seo, còn hủy hợp đồng Hyoki, có biết đã gây tổn thất rất lớn không hả?-ông anh tức giận mặt đỏ bừng bừng

-Cháu biết, nên cháu đang đợi ông phạt đây, chuyện đó cháu không hề hối hận.

-Thằng mất dạy, tao sao lại có đứa cháu bất hiếu như mày hả?Chỉ vì con bé Park Je Jae mà cháu dám làm những điều ngu xuẩn như vậy.

-...

-Ba, thằng bé chắc cũng biết sai rồi, cho nó 1 cơ hội đi.-ba mẹ anh lên tiếng giúp

-Tụi bây lúc nào cũng nuông chìu nó nên nó mới leo lên đầu ba ngồi nè, tao dạy nó tụi bây đừng xen vào.-ông anh tức tối giậm cây gậy trên tay

-Còn mày nữa, tao từ nhỏ dạy mày sao hả?Sao mày dám vì 1 đứa con gái mà làm chuyện tổn hại vậy hả?-ông anh tức giận, mặt đỏ tận mang tai

-Cháu nói rồi, cháu không hối hận việc cháu làm, còn nữa, đây không liên quan tới ai cả, là cháu muốn làm thế thôi.-anh lễ phép đáp nhưng khuôn mặt vẫn lạnh tanh

-Thằng mất dạy, hôm nay tao nhất định phải dạy dỗ mày mà.

_Bốp

Ông anh đứng dậy thằng thừng tát anh 1 bạt tay thật mạnh.

-Ba...

-Tao nói cho mày biết, nếu mày vẫn cứ khư khư yêu còn bé đó thì đừng trách ta.

-Ông đừng nghĩ cháu như chị Hyun Yeon, cháu sẽ vì tình yêu của mình mà bảo vệ tới cùng, cho dù ông không chấp nhận cũng được.

-Mày...mày...-ông anh tức giận thở cũng gấp gáp

-Ba...

-Hyun Woo em ấy nói đúng, cháu nghĩ ông không muốn nó như cháu đâu.-giọng 1 người con gái cất lên, cả bốn quay mặt ra nhìn ở cửa.

-Hyun Yeon.

-Ông, cháu nghĩ Hyun Woo là cháu đích tôn, ông không muốn nó giống cháu mà bỏ nhà đi đâu, dù sao cháu vẫn tôn trọng ý kiến bảo vệ tình yêu của Hyun Woo.-Hyun Yeon nói

-Mày...mày đã nói không quay về cái nhà này nữa, ai cho mày vô hả?Cút đi, gia đình tao cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới mày.-ông anh chĩa cây gậy về phía Hyun Yeon

-Ông, đến khi nào ông mới thôi đi cái việc kì thị giai cấp này hả?Chẳng lẽ qua việc của cháu ông không hề cắn rứt hay sao?Chẳng lẽ ông muốn Hyun Woo nó giống cháu luôn hả?-Hyun Yeon hét toáng lên

-Mày...mày còn biết nghĩ cho em mày hả?Mày quên mày đã từ bỏ cái tên Shin Hyun Yeon, mày nói đã rời bỏ cái dòng họ Shin này mà, mày còn tư cách nói sao?-ông anh tức giận đến mặt đỏ như gắt

-Được, con không lấy tư cách Shin Hyun Yeon nói chuyện với ông, con lấy tư cách là cô giáo của nó-Han Rae Ah, được chứ?-Hyun Yeon tức là chị Rae Ah nói

-Được, cô giáo Han Rae Ah chuyện gia đình chúng tôi không cần cô bận tâm.

-5 năm trước, ông vì ngăn cản cháu yêu anh Han Min Hyuk nên luôn tìm cách tách 2 cháu ra, hậu quả là anh ấy đã chết, chính ông, chính ông gián tiếp giết chết anh ấy, bây giờ Hyun Woo yêu Je Jae ông lại ngăn cản, chẳng lẽ ông muốn 1 lịch sử mà tái diễn ở 2 cháu sao?-Rae Ah nói, nước mắt chực lưng tròng

-Hyun Yeon, đủ rồi, con đừng nói nữa.-mẹ anh can ngăn

-Các người...các người là hung thủ giết người...chuyện anh Min Hyuk chưa đủ hay sao? Tôi tuyệt đối sẽ không cho các người làm như vậy đối với Hyun Woo và Je Jae đâu. Tuyệt đối không.-Rae Ah gào thét

-Chị...em cảm ơn chị rất nhiều, nhưng...chị đừng nói nữa, em không muốn vì em mà làm chị tổn thương, chuyện này em sẽ giải quyết.-Hyun Woo nói, đối với người chị gái này anh cực kì yêu quý, nếu nói người con gái từ trước tới giờ anh yêu là ai thì anh nói là chị ấy, bây giờ có thêm cô.

...............

Sau 1 trận đi bộ dài khủng khiếp, tôi cuối cùng cũng trở về tới nhà, đôi chân muốn rã rời, nhưng vừa bước vào đã nghe 1 trận khóc rắm lên của mẹ tôi

-Huhu....làm sao đây mình?

-Tôi cũng không biết nữa, rõ ràng đang rất tốt mà.-ba tôi vùi đầu

-Ba, mẹ, chuyện gì sao?-tôi lâu lắm mới kêu \"ba mẹ\", ngày thường chỉ là \"ông Park, bà Park\", chắc hẳn có chuyện rất là quan trọng

-Je Jae...huhu...phải làm sao đây?-mẹ tôi òa khóc

-Mẹ, bình tĩnh. Có việc gì vậy?Nói con nghe đi.-tôi ngồi xuống cạnh mẹ tôi, trấn an bà nói

-Tập đoàn....tập đoàn Dae Yeon....hủy hợp đồng với công ty ba con rồi....vì vậy....công ty ba con đột nhiên rơi vào tình trạng khủng hoàng....bị phá sản lúc nào cũng không hay...-mẹ tôi nghẹn ngào nói

Tôi nghe xong như bị giáng 1 đòn xuống người, cả thân thể cứng đờ, làm sao có thể?Rõ ràng đàng tốt mà, hay là...

-Tại sao lại như vậy?-tôi cố giữ bình tĩnh nói, nhưng mà cả cơ thể run lên

-Ba con cũng không biết....chỉ là sáng nay....tự nhiên lại hủy hợp đồng...còn tập đoàn Kang Seo nữa....cổ phiếu cũng rớt giá thảm hại...-mẹ tôi nước mắt nước mũi tèm lem nói

-Mẹ, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Ba, đừng lo lắng quá, con sẽ giải quyết cho.-tôi trấn an hai người, tôi hiểu ra rồi, chắc chắn là vậy, chuyện này do tôi gây ra thì chính tôi giải quyết

-Con làm sao...

-Mẹ yên tâm, con sẽ có cách.-tôi cắt ngang lời mẹ tôi rồi cắp sách lên lầu

Tôi vừa về tới phòng, liền lấy điện thoại ra, khó khăn lắm mới có thể điện cho anh, sau 1 lúc lâu mới có người nhấc máy, tôi mừng rỡ vô cùng

-Alo, Hyun Woo.

...Có việc gì?...

-...-tôi chững người, giọng nói lạnh lùng này đã lâu rồi tôi mới nghe anh nói, chẳng lẽ chỉ vì việc hồi sáng thôi sao?Làm sao có thể?

...Không có gì tôi cúp máy...

-Khoan...xin anh...hãy cho tôi thời gian nói, 1 phút cũng được.-tôi năn nỉ

...Nói nhanh đi, tôi rất bận...-giọng nói anh vô cùng lạnh lùng

-Chuyện...chuyện hợp đồng....là sao?-tôi khó khăn lắm mới nói hoàn chỉnh câu

...Thì hủy, cô biết mà...

-Nhưng...nhưng...công ty của ba...làm gì sai mà phải hủy hợp đồng?

[...]

-Anh nói đi chứ...là lí do gì hả?

...Không có lí do gì cả, chỉ là một công ty nhỏ như vậy, nếu tập đoàn Dae Yeon hợp tác chắc sẽ thiệt hại, còn bị mất mặt nữa...

-Anh...là ai hủy hợp đồng?Anh nói cho tôi biết đi, tôi sẽ gặp người đó.-tôi bắt đầu run rẩy

...Là tôi...

-...-tôi chết đứng tại chỗ. Là anh hủy?

-Nhưng...tại sao chứ?Rõ ràng...đang rất tốt mà...-tôi run rẩy nói

...Như vậy mà cô cũng hỏi sao?Tập đoàn Dae Yeon là 1 tập đoàn lớn làm sao có thể hợp tác với 1 công ty nhỏ như vậy, chẳng khác nào tự làm tập đoàn Dae Yeon lỗ vốn, đã vậy còn mất mặt nữa...

-Anh....làm ơn....đừng hủy hợp đồng....công ty Hyoki là tâm huyết của ba tôi, nếu mà....nếu mà phá sản....ba tôi chắc chắn sẽ không chịu nổi...-tôi nghẹn ngào năn nỉ anh

...Cô đang năn nỉ tôi sao?...

-Anh muốn suy nghĩ sao cũng được....làm ơn....tha cho công ty Hyoki đi....tôi sẽ làm theo lời anh nói....bất kì....

...Cái đó...tôi không cần....nếu mai cô đến tập đoàn Dae Yeon, tôi sẽ suy xét lại...

-Thật sao?

...Tôi nói suy xét lại thôi...

-Cảm ơn anh, cảm ơn anh...

...Hừ...

Anh hừ nhạt rồi cúp máy, tôi mừng rối rít, xem ra anh vẫn còn lương tâm, ngày mai là cơ hội cuối cùng cứu vốt công ty Hyoki, tôi nhất định sẽ không bỏ qua.

...............

-Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi, chào mừng em đến với thế giới của tôi...

Sáng sớm hôm sau, tôi thức thật sớm, VSCN xong không đến trường mà liền chạy ra khỏi nhà bắt taxi, chưa kịp ăn miếng gì cả, liền kêu bác tài chạy tới tập đoàn Dae Yeon.

-Chị ơi, cho em gặp cậu Hyun Woo.-tôi nói với chị tiếp tân

-Em có hẹn trước không?-chị tiếp tân nở nụ cười hỏi

-Dạ....tối qua anh ấy nói nếu em đến thì có thể suy xét, như vậy có xem là hẹn trước không?

-Cái này thì....

-Chị làm ơn giúp em đi, em gặp 1 lát à.-tôi nài nỉ

-Ừm, để chị điện thoại cho cậu ấy.

Chị tiếp tân đáp rồi cầm chiếc điện thoại lên, không biết người nghe nói gì nhưng chị ấy chỉ đáp "Vâng, tôi biết rồi"

-Em lên tầng cuối rẽ phải là tới rồi.

-Em cám ơn chị.-tôi gật đầu

Theo chỉ dẫn của chị tiếp tân, tôi vào thang máy bấm tầng cuối, đến khi thang máy đến tôi bước ra rẽ phải, trước mặt là 1 căn phòng \"Phòng Giám Đốc\", chắc là đây.

-Em là Je Jae?-1 giọng nói vang lên trước khi tôi mở cửa

Tôi xoay người qua, trước mặt lại là 1 cô gái trẻ, chừng 20 ngoài, rất là đẹp nha khuôn mặt bầu bĩnh, mái tóc xõa dài, đeo chiếc kính gọng đen trông rất yêu

-Dạ.

-Chị là thư kí của giám đốc Shin, Lee Rim Hee.-chị Rim Hee mỉm cười thân thiện nói

-Chào chị, em đến gặp Hyun Woo.

-Cậu ấy hiện đang bận họp, em ngồi chờ 1 lát.-chị Rim Hee nói, chỉ tôi ngồi vào hàng ghế chờ

-Cảm ơn chị.-tôi ngồi vào

-Em cứ ngồi ở đây đi, chị còn có việc.-chị Rim Hee nói rồi sải bước vào căn phòng giám đốc

Tôi lóng ngóng nhìn vào phòng giám đốc, cứ mấy phút lại nhìn, cứ muốn mau gặp anh để giải quyết ổn thõa, không cần biết anh bắt tôi làm gì, miễn anh cho công ty Hyoki cơ hội.

-Cậu Shin, công ty Chunji của chúng tôi rất vui được hợp tác với tập đoàn Dae Yeon

-Tôi cũng hân hạnh

Từ xa, vang lên tiếng nói của 1 đám người, tôi vừa nghe có giọng nói quen thuộc liền vội đứng dậy, trước mắt tôi là Hyun Woo và 2 người ngoài 50t trông già dặn hơn nhiều.

-Vào phòng giám đốc của tôi nói chuyện đi.-anh nói

Tôi đứng nhìn anh, nhưng anh chẳng thèm lướt nhìn tôi lấy 1 cái, đi ngang qua như 2 người xa lạ, anh bước vào phòng cùng 2 người kia. Tôi nhìn cánh cửa đã đóng lại 1 lúc lâu mới ngồi xuống lại, cảm giác này, cứ như lần đầu tiên tôi gặp anh vậy, rất lạnh lùng, rất xa cách

30ph....45ph.....1 tiếng trôi qua

Trong phòng giám đốc vẫn chưa có động tĩnh, tôi vẫn cứ trân trân nhìn vào cái cánh cửa đó, đã 1 tiếng rồi, làm gì lâu vậy chứ?Vẫn đang mãi mê suy nghĩ thì cánh cửa mở ra, 2 người đàn ông lúc nãy vui vẻ bước ra, khuôn mặt rất tươi tắn

-Thư kí Lee không cần phải tiễn nữa đâu, nói với cậu Shin công ty Chunji chúng tôi rất mong sẽ mau kí hợp đồng.-1 người đàn ông nói

-Đương nhiên rồi giám đốc Wang, khi nào có thể kí hợp đồng chúng tôi sẽ thông báo.-chị Rim Hee cười tươi đáp

-Thế thì còn gì bằng.

Nói rồi liền tươi tắn bỏ đi, đợi 2 người đó đi xong, tôi liền chạy tới nắm tay chị Rim Hee

-Chị, em có thể gặp anh ấy không?

-Cái đó thì....chắc không. Cậu ấy đang bận. Xin lỗi em.-chị Rim Hee khó xử nói

-Không sao. Em biết rồi, cảm ơn chị.-tôi buông tay ra mỉm cười nói, rồi quay trở về ghế tiếp tục ngồi đợi

-Hay là em về đi học đi.

-Không cần đâu ạ. Em hôm nay không đi học cũng không sao, miễn gặp được anh ấy là được rồi.-tôi lắc đầu đáp

-Ừm.

Rim Hee đóng cửa, khẽ lắc đầu liền đi vào bước tới bàn làm việc của anh.

-Thư giám đốc.-Rim Hee nói

-Nói đi.-Hyun Woo xoay chiếc ghế lại đối diện với Rim Hee

-Cô gái đó không chịu về.

-Cô ta nói gì?

-Cô ấy nói sẽ đợi đến khi nào gặp được cậu, tôi đã kêu cô ấy về đi học nhưng cô ấy không chịu, cô ấy vẫn ngồi ở ngoài đó đợi.

-Vậy cứ để cô ta đợi đi. Cô ra ngoài làm việc đi.

-Vâng, nếu không còn gì tôi ra ngoài.

-Ừm.

Rim Hee bước ra khỏi phòng, còn 1 mình Hyun Woo, anh suy nghĩ rất nhiều, 1 đống hỗn độn, có phải anh đã sai khi làm vậy không? Anh có nên dừng lại việc này không? Nhưng mà anh không thể, nếu anh dừng lại cũng tương đương với việc anh sẽ mất cô ... mãi mãi.Anh không muốn chút nào, anh yêu cô mất rồi.

-Park Je Jae......

Nắng cũng lên cao, nhưng vẫn mang theo cái lạnh của mùa đông, đợi đến trưa rồi mà vẫn chưa thấy anh, tôi có phần bồn chồn, ngồi không yên. Sao mà lâu quá vậy, trưa trời trưa trật rồi còn gì.

-Chị Rim Hee, anh ấy đã rãnh chưa?-tôi níu tay chị Rim Hee khi thấy chị bước ra

-Giám đốc vẫn còn bận, hay là em về trước đi.

-Vậy em sẽ đợi. Xin lỗi vì làm phiền chị.-tôi buông tay ra mỉm cười ngồi lại ghế

-Je Jae à, chị thấy em đừng đợi nữa, cậu ấy vẫn còn bận lắm.-Rim Hee khuyên

-Em không sao. Chị đừng lo.

-Ừ, trưa rồi, chắc em cũng đói, hay là xuống nhà ăn công ty ăn đi.

-Không cần đâu ạ, em sợ em đi rồi sẽ không gặp được anh ấy.

-Ừm.

Chị Rim Hee rảo bước đi, tôi vẫn ngồi ở đó chờ, không nhắc thì thôi, tự nhiên chị Rim Hee nói tới ăn, là bụng tôi đánh trống liên hồi, hồi sáng đi nhanh quá có kịp ăn gì đâu, giờ bụng tôi đói meo

-Đói quá...-tôi ôm bụng mình nhăn mặt, nhưng mà có đói cũng phải nhịn, nhớ tới mẹ tôi khóc sướt mướt ở nhà 2 mắt cũng sưng húp, ba tôi thì chìm trong cơn men rượu, còn Je Bin thì trầm tính hẳn, nghĩ đến họ, tôi phải cố chịu.

-Dạ, cháu đang đến công ty tìm anh ấy, ông cứ an tâm.

-Vâng, cháu tới rồi, tạm biệt ông.

Giọng nói của 1 cô gái vang lên, tôi nghe qua vừa quen vừa lạ, nhìn phía cầu thang, 1 lúc sau có 1 cô gái bước vào, tôi hơi bất ngờ nhưng cũng mau chóng lấy bình tĩnh

-Là cô.-Eun Hye liếc mắt khi nhìn thấy tôi

-Chào.-tôi đứng dậy mỉm cười nói

-Hừ, cái đồ bám đuôi.-Eun Hye khinh khỉnh đáp

-...

-Đến đây làm gì?Muốn tìm anh Hyun Woo moi tiền hay là sao đây?

-Tôi không có.

-Không có?Vậy đến đây làm gì hả?Tìm anh Hyun Woo có ý đồ gì nữa đây?Cái đồ hèn hạ.

-...

-Mà cũng phải, công ty Hyoki đang trong đà phá sản, làm sao cô lại không đến tìm anh ấy giúp chứ?Hừ...đều là hạng bần tiện như nhau, chẳng có gì hay cả.

-...

-Sao vậy?Nói đúng quá nên không biết nói sao hả?Lúc có anh ấy cô ngon lắm mà, không nhớ trong buổi tiệc tôi đã nói với cô sao?Còn \"tặng\" luôn cái tát mà, cảnh cáo quá ít hả?

-Cái tát đó, là cô cố ý?-tôi giận run cả người

-Vậy thì đã sao?Hừ....cái thứ đê tiện.

-Tôi đê tiện thì đã sao?Có cần cô lo không?Chuyện của tôi, chưa đến lượt cô quản.-tôi giận run, cố kìm nén nói

-Hừ...muốn đánh tôi trả thù cái tát đó chứ gì?Đánh đi, có giỏi đánh đi...-Eun Hye nắm tay tôi, đưa trước mặt mình

-Tôi không thèm chấp nhất với cô.-tôi giật phắt tay mình ra

-Sao hả?Sợ rồi sao?Giỏi đánh đi, đánh đi.

-Cô không thấy mất mặt hay sao?Mọi người đang nhìn đó.-tôi nói, mọi người xung quanh ngày càng "Xem kịch" càng ngày càng đông vui, đúng là mất mặt mà

-Hừ...cô mà cũng sợ mất mặt sao?Có giỏi đánh tôi đi, cô tức lắm mà.

-Tôi không thích. Buông tôi ra.

-Đánh đi, đánh đi.

-Thả ra mau.

Trong lúc đùng đẩy, tôi xô Eun Hye 1 cái làm cô ta mất thăng bằng lùi về sau, té xuống đất. Đúng lúc đó cánh cửa phòng giám đốc mở ra, Hyun Woo lạnh lùng nhìn cái đống hỗn độn trước mặt

-Các cô tính gây loạn ở đây à?-anh lạnh lùng quét mắt nhìn tôi và Eun Hye đang ngồi trên sàn

-Tôi...tôi xin lỗi.-tôi nhỏ giọng

-Anh Hyun Woo...cô ta...cô ta quá đáng lắm, cô ta xô em té.-Eun Hye nũng nịu đứng dậy nhìn anh nói

-Được rồi, đừng la nữa. Cô.-anh chỉ vào mặt tôi

-Mau cút đi, tôi nói không muốn tiếp cô, cho dù cô đợi đến khuya cũng vô ích thôi, về đi. Còn các người, rãnh quá không có gì làm à.

Lời nói của anh vô cùng có uy, mọi người xung quanh nhanh chóng giải tán, còn tôi vẫn thất thần đứng đó nhìn anh. Cút đi???

-Tôi...xin lỗi...làm ơn...nói chuyện với tôi 1 lát đi...-tôi năn nỉ

-Cô về đi, tôi rất bận.-anh lạnh lùng nói

-Nghe chưa?Anh ấy nói bận đó, cô mau đi đi.-Eun Hye đứng kế bên phụ họa

-Hyun Woo....không, cậu Shin....làm ơn....cho tôi 1ph thôi cũng được....tôi xin anh

-Xin lỗi, thời gian của tôi rất hiếm, không rãnh tiếp đã cô, cô đi ngay, nếu không tôi sẽ kêu bảo vệ.-anh lạnh lùng ra lệnh

-Tôi...cầu xin anh....1ph thôi...

-Đi.-anh gằn giọng

Tôi bần thần nhìn anh, đây là Hyun Woo tôi từng quen biết sao?Không, không phải. Tôi rưng rưng nước mắt nhưng lấy tay quẹt ngang, cúi chào anh rồi chạy đi.

-Cuối cùng cũng đi, bám dai như đĩa.-Eun Hye hừ nhạt

Anh lạnh lùng đi vào trong phòng bỏ lại Eun Hye, cô ta mau chóng chạy vào trong.

Tôi chạy ra tới cửa công ty, ngồi phịch trên chiếc ghế trước cửa, ụp mặt vào lòng bàn tay, tôi rất muốn hét thật to thật to, nhưng mà không thể. Shin Hyun Woo, làm sao anh mới chịu gặp tôi đây???

-Je Je.-chị Rim Hee đi đến trước mặt tôi

-Chị, có gì sao???-tôi ngước mặt nhìn

-Em khóc à?-chị ngồi xuống cạnh tôi

-Dạ không.-tôi cười

-Mắt em đỏ lắm đó, chuyện lúc nãy chị thấy rồi, chị lo cho em nên đi theo, cứ tưởng em về rồi chứ.

-Em làm sao về được?Em đã nói sẽ đợi đến khi nào gặp anh ấy mà.

-Em đừng đọi nữa, cậu ấy vốn không có ý định gặp em, em có chờ đến sáng ngày mai cũng vô ích thôi.

-Chị, em biết chị tốt cho em, nhưng mà...nếu không gặp anh ấy, em sẽ rất hối hận.

-Nói cho chị biết đi, tại sao em phải gặp cậu ấy cho bằng được?

-Em cũng.....không rõ.

-Sao lại không rõ?

-Em không biết.

-Ừm, nếu không nói ra được thì không sao, nếu em cảm thấy không đợi được thì về đi, đừng đợi nữa, cậu ấy không có ý gặp em đâu.

-Em biết mà, cảm ơn chị, chị vào làm đi.

-Ừm.

Nói rồi chị Rim Hee bỏ vào trong, còn lại mình tôi ngồi.

...............

1 tiếng sau...

-Giám đốc, cô ấy còn ngồi ở ngoài đó.

-Ừm.

1 tiếng nữa trôi qua...

-Cô ta đi chưa?

-Vẫn chưa, cô ấy vẫn ngồi ở đó.

Lại 1 tiếng trôi qua lặng lẽ...

-Vẫn chưa đi sao?

-Đúng vậy, giám đốc, hay là cậu...

-Cứ để cô ta chờ, để xem cô ta chịu đựng được đến khi nào.

Bây giờ đã là 10h đêm, trời tối mù mịt, gió đông thổi từng luồn 1, lạnh đến thấu xương, nguyên 1 ngày hôm nay tôi chỉ ăn có 1 cái bánh ngọt, uống vài chai nước suối miễn cưỡng chịu được, chứ gió đông, thật chịu không nổi.

-Hắt xììì...lạnh quá...-tôi run cầm cặp, chà hai tay đưa lên miệng thổi cho bớt lạnh

-Je Jae, em vẫn ở đây sao?-chị Rim Hee đi ra, kinh ngạc nói khi vẫn thấy tôi

-Dạ.-tôi chỉ gật đầu nhẹ

-Đã trễ lắm rồi, em mau về đi.

-Không cần. Anh ấy vẫn chưa ra mà.

-Em, đúng là hết cách. Chị về đây.

Chị Rim Hee nói rồi bước lên chiếc xe hơi đã đợi sẵn đi về, tôi nhìn theo chiếc xe đến khi khuất dần mới thôi. Lạnh quá. Mùa đông ở Seoul lạnh thấu xương, hôm nay lại quên mặc áo ấm, haizz đãng trí quá.

_Cạch

Cánh cửa tập đoàn lại 1 lần nữa mở ra, lần này không ái khác ngoài anh, tôi vui đến mức muốn nhảy cẩng lên, vội vàng chạy tới níu vạt áo anh

-Anh...anh muốn sao mới đồng ý đây?

-...-anh im lặng nhìn cô, anh biết rõ cô vẫn còn đợi nên mới đi ra, thật muốn xem cô sẽ làm sao thuyết phục mình, chỉ là nhìn thấy cô đợi mình cả ngày anh vẫn có cảm giác đau xót

-Anh muốn tôi làm gì cũng được, miễn anh đồng ý là được rồi.-tôi khẩn trương nói

-Thật gì cũng được?-anh nghi hoặc

-Đúng, gì cũng được.

Nghe xong, trong đầu anh lóe lên 1 tia sáng, ý định trêu chọc cô tới cùng... {Anh chọc cho dữ vô rồi hối hận nha}

-Khẳng định lại, gì cũng được?

-Đúng.-tôi kiên định

-Vậy....-anh ghé sát vào tai cô thì thầm

-Lên giường với tôi, cô làm được không?

_Đoàng

Nghe xong như sấm đánh ngang tai, tôi nhìn anh, anh chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, gượng mặt rất bình thản. Anh đã không còn là Hyun Woo mà tôi quen nữa.

-Hừ....không làm được thì đừng nói gì cũng được.

Anh cười lạnh, anh đã biết trước cô sẽ không chịu, bởi cô có lòng tự tôn rất cao, làm sao chấp nhận được, chỉ là cố ý trêu đùa cô thôi, bây giờ anh vẫn còn muốn chọc cô nữa.

-Được, tôi đồng ý.-tôi cố hít 1 hơi thật sâu nói

Anh mở to mắt nhìn cô gái đang run rẩy nói, vôn định trêu chọc cô nhưng không ngờ lại....

-Tôi nói tôi đồng ý, chỉ cần lên giường chứ gì?-tôi cắn chặt môi

-Suy nghĩ kĩ đi.-anh lặp lại mong cô suy nghĩ lại

-Không cần, tôi quyết định rồi, chỉ cần lên giường anh mới tha cho tập đoàn Kang Seo và công ty Hyoki đúng không?-tôi ngước nhìn anh

Thì ra cô cũng vì tập đoàn Kang Seo, nếu cô nói công ty Hyoki không thì anh không nói, đúng là cô khắc anh mà, dễ làm anh giận lên.

-Được, chỉ cần em lên giường với tôi, tôi sẽ làm theo.-giọng nói anh lạnh băng

-Được, coi như đã thõa hiệp.

-Đi.

Anh nói rồi đi lại chiếc Audi đợi sẵn, leo lên, thấy cô gái nhỏ đó vẫn đứng yên bất động, liền mở miệng

-Nếu muốn hồi lại, tôi cũng không trách.-anh ngồi trong xe nói vọng ra

-Không.-tôi hối hả chạy tới mở cửa bước vào xe ngồi cạnh anh

-Cho xe chạy đi.-anh lười biếng nói, 1 tay gác đầu mình nhắm mắt lại. Anh 1 lúc lâu sau mới mở miệng nhưng không mở mắt

-Có cần suy nghĩ lại không?

-Không cần.

-Thật không cần?

-Đúng vậy, miễn sao là.....ưm...

Chưa kịp nói hết câu, anh đã ngang tàn ôm eo tôi kéo sát vào người anh, môi anh phủ lấy cánh môi tôi, ngang tàn hôn lấy.

-Ư....-tôi khua tay múa chân phản kháng

Anh mở mắt chau mày, buông ra, lạnh nhạt nói

-Chỉ mới hôn thôi mà cô đã như vậy, vậy mà còn nói.

-Tôi...chỉ là chưa phản ứng kịp thôi.

-Tôi nói rồi, tôi không muốn ép buộc ai cả, nếu thích cô cứ rời đi. Không ép.

-Không, tôi tuyệt không thay đổi.

-Được.

Chiếc xe dừng trước 1 khách sạn lớn, tài xế vội mở cửa cho anh, tôi cũng đi theo, hai tay tôi nắm chặt lấy nhau, run rẩy.

-Đi.-anh buông 1 từ rồi dõng dạc bước vào trong khách sạn

Tôi cũng nhanh chạy theo sau anh.

Phòng khách sạn... (Hot 18 )

Mở cửa bước vào trong, tôi nhìn khắp căn phòng, anh hiện tại đã ngồi trên chiếc ghế sa lon.

-Đến đây.-giọng anh lạnh lùng, nhưng mà nghe cũng có 5 phần ra lệnh khó mà từ chối

Tôi từng bước từng bước tiến lại phía anh, bước chân mềm nhũng, cả người run cầm cập

-Sợ?

-Không có.

-Nếu muốn, tôi không ép, cánh cửa luôn mở cho cô đi.

-Không cần.-tôi gấp gáp nói liền chạy tới phía anh, hậu quả....vấp chân té thẳng lên người anh

-A...

-Em đang chơi mèo vờn chuột với tôi?-thanh âm của anh vô cùng lãnh đạm nhưng mà nửa phần giễu cợt

-Không, không có.-tôi vội lắc tay nói

-Vậy sao?Nhưng mà tôi thích trò chơi này.-anh nở nụ cười mê hoặc

-Hở???

Lúc cô đang ngây ngô không hiểu lời anh nói gì, thì anh chỉ cần 1 cái lật đã đem cô đè phía dưới người mình, cánh môi hôn lấy cánh môi cô, ngang tàn vào trong khám phá. Mùi vị của cô rất ngọt, khiến anh rất khó mà kiềm chế bản thân mình. Lúc đầu chỉ định đùa giỡn thôi, không ngờ cô lại chấp nhận, chính mình cũng bất ngờ, chỉ là lúc vào phòng khách sạn, anh vốn muốn làm cô đổi ý nhưng chính mình lại mất khống chế.

Tôi định đẩy anh ra nhưng mà nghĩ tới cảnh ba tôi say mềm ở nhà, mẹ thì khóc sưng húp cả mắt, Je Bin cũng trầm tính hẳn, thế là đành buông thõng hai tay xuống, nhắm mắt lại, cứ để mọi chuyện đến như nó muốn.

Cuối cùng anh cũng không kìm chế được, bế cô lên đặt lên giường lớn, thuận tay lột bỏ áo vest của mình ra, rồi quay lại cơ thể của cô, từ môi cô anh trượt dần xuống cổ, 1 tay luồn vào bên trong áo xoa nắn nơi tròn đầy đặn của cô, sẵn tay xé luôn chiếc áo, luồn tay xuống phía dưới giường tháo dây áo ngực quăng xuống sàn. Toàn bộ thân thể phía trên đều phơi bày trước mắt anh, anh điên cuồng hôn lấy, mút mát nơi tròn trịa của cô.

-Ư....ưm...

Chính là không kìm chế được nữa, anh tháo luôn chiếc váy cô đang mặc, lột luôn quần lót ra, cả cơ thể của cô đều không mảnh vải che thân, nhìn cô xấu hổ mặt đỏ như gắt, mặt xoay hướng khác làm anh phì cười, trông cô thật đáng yêu.

Anh kéo quần mình xuống, để vật đã sớm căng phồng của mình mà đưa vào \"cấm địa\" của cô

-A...ư....đau....

Anh điên cuồng ra vào cơ thể cô, từng đợt từng đợt như xé nát lấy cô, anh muốn cô, rất muốn cô.

Ánh đèn trong phòng tắt, tương đương với 1 đống quần áo nằm ngổn ngang, trên giường, chiếc chăn bao bọc 2 cơ thể đang quấn chặt lấy nhau

Ngoài trời, tuyết cũng bắt đầu rơi..

Sáng hôm sau, tuyết cũng ngừng rơi, ánh nắng chen vào ô cửa sổ, khẽ dừng trên khuôn mặt của cô gái đang ngủ say, sau 1 đêm cô mệt mỏi đến mức sức cũng không có, anh không những muốn cô 1 lần mà cả đêm đều muốn.

-Anh xin lỗi.-Hyun Woo hôn nhẹ lên trán cô, ngắm nhìn khuôn mặt cô đang ngủ say trong lòng mình

Cô còn là xữ nữ, không, trước tối qua, sáng hôm nay cô đã là của anh, chỉ là cô không nghĩ vậy, cô chỉ xem là 1 cuộc giao kèo, cả 2 đều có lợi

-Ưm...-có cảm giác ai đó chạm vào mình tôi khẽ cựa quậy

Hyun Woo vội thu tay mình đang vuốt khuôn mặt của cô. Sau đó đi xuống giường, bước vào phòng tắm.

-Ư...

Tôi từ từ mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra, toàn thân vô cùng đau nhức, nhất là hạ thân, đau vô cùng. Căn phòng này, cả cuộc đời tôi không bao giờ muốn bước vào hay nhìn thấy nữa, 1 dấu ấn "khó quên"

Tôi cảm thấy khinh bỉ mình, vì 1 bản hợp đồng mà có thể làm 1 việc rẻ mạt như vậy, haha ... đúng là làm tôi không khỏi cười mà, cười nhạo bản thân mình.

Nhìn sang bên cạnh mình, đã không còn người, lại nghe tiếng nước trong nhà tắm, suy đoán là anh ở trong đó. Khẽ nhắm mắt, xóa tan cái quá khứ của tối đêm qua.

-Tỉnh rồi!-anh từ trong nhà tắm bước ra, trên người chỉ quấn cái khăn tấm ngang eo

-Ừ.-tôi khẽ gật đầu, tay cầm chiếc chăn che thân thể không mảnh vải che thân của mình

-Sao không ngủ thêm?

-9h rồi, tôi cũng phải về nhà.

-Như đã hứa, tôi sẽ làm theo quy ước.

-Ừm, cảm ơn.

-Không cần, dù gì cô cho tôi 1 món quà rất có giá, còn là xữ nữ nữa, coi như tôi không thiệt hại gì.

-Ừm.-tôi đáp, sau đó đứng dậy, tay vẫn cầm chiếc chăn che thân thể mình, cẩn thận nhặt quần áo nằm ngổn ngang trên sàn đi vào nhà tắm

Bước vào nhà tắm, nhìn mình trong gương, toàn thân đều là dấu vết của anh, những dấu hôn đỏ chót, khẽ nhắm mắt sau đó mở vòi nước ra, ngâm mình vào trong đó, khẽ rơi nước mắt. Nhục nhã quá.

Khi tôi bước ra, anh đã mặc xong quần áo của mình, đang ngồi trên giường, hướng ánh mắt về tôi.

-Tôi về trước.-tôi nói, sau đó cầm túi xách định bước đi

-Tôi đưa cô về.-anh đi đến cạnh cô

-Không cần, tôi tự đi được.-sau đó rời đi

Anh nắm chặt tay, từ lúc sáng thức dậy thái độ cô luôn như vậy, không quan tâm đến anh, hững hờ lạnh nhạt, không như lúc trước, thà cô cứ tức giận đi, nhưng cô dùng thái độ bình thản, hời hợt này anh không chịu nổi

-Park Je Jae, em chưa xong với tôi đâu.

Bắt 1 chiếc taxi về nhà, tôi đi từ tối qua tới giờ không biết ba mẹ có lo không nữa, mọi người trong nhà đã tốt hơn chưa?Chỉ mong Hyun Woo, anh sẽ giữ đúng lời hứa.

-Ba, mẹ, con về rồi.-tôi mở cửa bước vào

-Con về rồi à, hôm qua đi đâu cả ngày thế?-mẹ tôi khuôn mặt có phần tiều tụy hỏi

-Không có, chỉ là quá bất ngờ nên đi khoây khỏa thôi. Ba đâu mẹ?

-À, mẹ có tin tốt cho con, cậu Shin mới điện thoại, hẹn gặp ba con bàn về vụ hợp đồng, ba con liền đi ngay, lần này công ty chúng ta với tập đoàn Kang Seo được cứu rồi.-mẹ tôi phấn khởi nói

-Vậy thì tốt quá.-tôi cười

-Thôi, mau lên lầu thay đồ đi, mặc từ hôm qua tới giờ chắc dơ rồi, xong xuống ăn sáng

-Vâng.

Sau đó bước lên phòng, tôi mệt mỏi nằm trên phòng, ánh mắt mơ hồ nhìn trần nhà. Tại sao?Tại sao ông trời lại trêu ngươi như vậy?Tôi đã làm sai hay sao?Cả Hyun Woo nữa, sao anh lại làm vậy với tôi? Nước mắt chợt lăn dài trên hai gò má.

-Hức...hức....

-Ba mẹ ... con xin lỗi ... nếu ba mẹ biết con gái ba mẹ làm những chuyện tồi tệ như vậy ... chắc ba mẹ xấu hổ và buồn lắm ... Con xin lỗi!

-Anh Dong Hwa ... tha thứ cho em ... em không xứng với anh nữa ... xin lỗi...

Nước mắt cứ thi nhau rơi, Shin Hyun Woo đã không như trước, anh không còn là người tôi từng quen.

-Je Jae, Dong Hwa đến tìm con kìa.-mẹ tôi đứng ngoài cửa nói

-Vâng, con biết rồi, thay đồ xong con xuống.-tôi quẹt đi giọt nước mắt nói

-Ừm.

Sau khi thay đồ xong đi xuống dưới lầu, thấy anh Dong Hwa đang đợi sẵn ở phòng khách, nở nụ cười hỏi

-Sao lại tìm em?

-Hôm qua không thấy em đến trường anh lo lắm.-anh dịu dàng nói

-Ừm, anh có việc gì sao?

-Ừ, có việc rất quan trọng.

-Vậy sao?Là gì vậy?

-Tập đoàn Kang Seo đã ổn định rồi, công ty Hyoki cũng không sao, chuyện mà chúng ta nói đó...

-Chuyện chúng ta nói?Là gì vậy?

-Chúng ta đính hôn đi, anh không muốn để lâu vậy.

-Em nghĩ chưa phải lúc.

-Chưa phải lúc?Ý em là...

-Em vẫn chưa muốn đính hôn, chuyện này khoan hãy tính típ

-Sao vậy?Hay là em còn lo chuyện công ty Hyoki?

-Không có, chỉ là em đột nhiên cảm thấy chúng ta không hợp nhau.-tôi lạnh lùng nói, nhưng mà như có hàng vạn vết dao cứa vào tim, đau, đau lắm.

-Je Jae, em hôm nay sao vậy?Hay là em đùa đây, anh không thích đâu.-anh Dong Hwa cố trấn an mình, nắm lấy tay cô

-Không, em không đùa, anh Dong Hwa, em nghĩ chúng ta nên dừng lại.-tôi giật tay mình lại lãnh đạm nói

-Dừng lại?-anh bàng hoàng

-Chúng ta...chia tay đi, em chán lắm rồi.-tôi nhạt nói, sau đó quay người đi

-Je Jae, em nói chia tay là sao hả?-anh Dong Hwa níu tay cô lại

-Chia tay là chia tay chứ sao, em chán lắm rồi, em không muốn tiếp tục nữa.-tôi chán nản nhìn anh nói

-Je Jae, anh làm sai gì em cứ nói, đừng làm vậy với anh, xin em đó.-anh nghẹn ngào, siết chặt tay tôi

-Em xin lỗi, em chán lắm rồi, anh đừng quấy rầy em nữa, chúng ta chấm dứt đi.-tôi nói rồi giật tay mình lại đi lên lầu, nước mắt nhanh chóng chan hòa cả khuôn mặt, tim tôi, đau lắm.

-Je Jae...

Anh bàng hoàng ngồi khuỵu dưới sàn, nước mắt cũng thi nhau chảy, anh sợ, sợ mất cô, anh không thể sống thiếu cô được, 4 năm trước, rồi 4 năm sau, quá khứ lẫn hiện tại đều lặp lại như vậy, đều đau đớn, cào xé tim anh.

-Em xin lỗi anh...

Tôi đứng ở góc khuất trên lầu nhìn anh, nhìn anh tôi cũng đau lắm, lời nói lúc nãy, tôi biết sẽ làm anh đau, nhưng mà tôi đã không còn xứng với anh nữa, nếu cứ tiếp tục lại tổn thương anh thôi, từ tối đêm qua, trái tim tôi đã chết lặng, hình bóng của anh tôi sẽ giữ mãi chỉ là nó đã không còn như xưa, đó chỉ là 1 tình yêu âm thầm, tôi sẽ âm thầm theo dõi anh. Một đứa con gái như tôi, đã không còn xứng với người như anh nữa. Chỉ còn cách kết thúc ngay thôi.

-Dong Hwa, có chuyện gì vậy?-mẹ tôi hoảng hốt đi ra hỏi

-Bác gái, cháu...cháu phải làm sao đây?-anh Dong Hwa nghẹn ngào

-Bình tĩnh, cháu nói cho bác biết đi, có chuyện gì vậy?

-Je Jae, em ấy nói chia tay....bác làm ơn hỏi em ấy cháu đã làm gì sai?-anh Dong Hwa khẩn trương nói

-Sao lại vậy?Je Jae nó yêu cháu lắm mà.

-Cháu cũng không biết.

-Được rồi, cháu về nhà trước đi, để bác hỏi nó.-mẹ tôi vỗ vỗ bả vai anh

-Bác hỏi dùm cháu, cháu thật sự không thể sống thiếu em ấy.

-Được rồi, bác sẽ hỏi giúp, cháu về đi.

-Chào bác, cháu về.

Anh Dong Hwa cúi chào rồi lặng lẽ bước đi, bóng của anh đơn độc, đến khi khuất dần tôi mới đi xuống, nhìn mẹ tôi 1 cái, sau đó đi vào trong bếp

-Chuyện gì xảy ra mà con phải chia tay Dong Hwa vậy?-mẹ tôi từ tốn hỏi

-Không có gì cả mẹ, con cảm thấy chán nên chia tay thôi.-tôi mở tủ lạnh ra lấy chai nước khoáng nói

-Thật sao?Từ tối hôm qua trở về tới giờ, con luôn như vậy, có gì hả?-mẹ tôi nghi hoặc hỏi

-Mẹ, mẹ đa nghi quá, con nào có.-tôi nói, lấy chai nước uống ừng ực

-Thật sao?Có gì cứ nói cho mẹ biết, đừng giấu mẹ.-mẹ tôi hiền từ xoa đầu tôi

-Con biết mà, con rất yêu mẹ, yêu gia đình mình.-tôi mỉm cười, rồi đi lên lầu

{Từ đây, chị Je Jae sẽ bắt đầu 1 cuộc sống mới, đau khổ, nước mắt cũng rơi khá nhìu}T•T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro