11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời nói của Abarai Renji làm nàng lâm vào hồi ức.

Kỳ thật ban đầu khi xuất hiện tại Lưu Hồn Nhai, Fuyuki ngay cả bản thân đã chết đều không biết.

Nàng lúc đó giống như một tờ giấy trắng mặc người tô vẽ. Mà Kurohana Sachiko là người đã phác thảo những sắc thái ban đầu lên tờ giấy trắng tinh đó.

Kurohana Sachiko là một người phụ nữ mặt ngoài nhìn qua cứng cỏi nhưng nội tâm yếu đuối vô cùng. Nàng nói, nữ nhân là phải nhu nhược yếu đuối, ban đầu Fuyuki không cho là đúng. Nàng cảm giác, nàng nguyên bản không phải như vậy.

Nhưng trải qua thời gian dài chung sông cùng Kurohana Sachiko, cộng thêm những ví dụ sống xung quanh nàng, lại thêm vẻ ngoài yếu đuối, thật sự không có năng lực phản kháng Fuyuki luôn là đối tượng bị bắt nạt.

Dần dà, nàng thật sự cho rằng bản thân thật sự yếu đuối, yếu ớt vô cùng. Như một cây thố ti hoa chỉ có thể phụ thuộc vào người khác. 

Nhưng tất thảy thay đổi khi Fuyuki gặp được Kuchiki Byakuya thuở niên thiếu.

Lúc đó hắn chỉ đơn giản đánh ngã vài tên côn đồ thường xuyên bắt nạt mà Fuyuki đã đổ hắn rồi.

Một lần đổ là hơn trăm năm.

Thời điểm đó, đối với Fuyuki, Kuchiki Byakuya chẳng khác nào một vị thần cao cao tại thượng. Tuy rằng vị thần này vừa kiêu ngạo lại vừa hiếu chiến. Tính tình lại xú đến không ai ưa nổi. Nhưng là thần sao, thần thì luôn có đặc quyền.

Nhưng vị thần ấy lại vì một nữ tử yếu đuối mà buông bỏ thần cách, rời đi thần đàn đổi lấy vài năm ngắn ngủi bên nhau.

Nhưng tất thảy đã không còn ý nghĩa nữa.

Kurohana Fuyuki cay đắng lắc lắc đầu, rũ bỏ hồi ức, hiện tại quan trọng nhất là cứu Ichigo, đến nỗi Kuchiki Rukia, liên quan gì tới nàng đâu?

Người đối diện vẫn luôn chậm chạp không nói gì. Fuyuki có chút không lần được ý nghĩ của hắn. Nàng cắn cắn môi, dư quang lướt về phía thiếu niên vẫn luôn hôn mê kia. Nàng quả thật không gấp. Nhưng nếu giằng co lâu thêm nữa, Kurosaki Ichigo cho dù thoát kiếp bị chém chết, thì cũng cạn máu mà chết thôi.

Uổng cho Fuyuki làm học trò của sinh vật có IQ cao nhất U.A, nhưng hiện tại đầu óc nàng lại chậm chạp không nghĩ ra sách lược.

Cầu xin hay là đánh một trận.

Trong đầu Fuyuki bỗng nhiên nhảy ra hai phương án này.

Cầu xin sao? Vẻ mặt Fuyki nháy mắt  囧. 

Không được, không được. Nàng vẫn muốn giữ chút tôn nghiêm cuối cùng trước mắt hắn. 

Vẫn là đánh đi. Đánh không được thì chạy.

Kuchiki Byakuya nhìn đội phó tiền nhiệm của hắn chốc chốc lắc đầu chốc lại gật đầu, trung gian còn có vẻ mặt kỳ quái, trong lòng không khỏi cảnh giác lên. Thượng một lần nàng có vẻ mặt đó, không phải là mưu toan làm chuyện xấu sao?

"Kurohana Fuyu..." Lời nói chưa dứt, chớp mắt thiêu nữ đối diện đã thấu đi lên, giây tiếp theo liền xuất hiện trước mặt hắn. 

Keng!!!

Thanh âm kim loại va đập vào nhau vang lên chát chúa. Fuyuki líu lưỡi, phản xạ nhanh thật, không hổ danh là đội trưởng.

"Xin lỗi nha Kuchiki tiên sinh, tuy rằng đánh lén thế này thật hèn hạ, nhưng hôm nay tôi nhất định phải đưa thằng nhóc không nên thân nhà tôi đi." 

Cho dù có cảnh giác trước nhưng Kuchiki Byakuya vẫn bị đòn đánh của Fuyuki làm lui lại nửa bước. Thân mình hắn căng chặt,  thân mình thiếu nữ cơ hồ dán lên người hắn, nếu không phải trung gian còn có hai thanh Trảm phách đao, Kuchiki Buyakuya đều nghĩ tới nàng lao vào ôm hắn. 

Nhưng rất nhanh Kurohana Fuyuki đã lui lại. 

Thanh âm thiếu nữ phá lệ dễ nghe, mùi hương anh đào quen thuộc vẫn còn tàn lưu trong không khí, Kuchiki Byakuya có chút ngây người, nhưng khi nghe rõ câu nói của nàng, hắn cảm thấy dị thường phẫn nộ. 

Kuchiki Rukia cũng vậy, nàng cũng vậy, nơi chốn bảo vệ tên nhóc kia.

Nhưng luật là luật. 

Cho dù là em gái  cũng không thể phá luật.

Nhân lúc đôi phương chưa phản ứng lại, Fuyuki nhanh chóng thuấn di đến bên đám người Kurosaki Ichigo, dùng đám dây leo cuốn lấy eo của hai cậu thiếu niên, cánh tay cũng nhanh nhẹn bắt lấy tay của Kuchiki Rukia, một chân nhanh chóng đá Abarai Renji về phía người kia, một chút lực đạo đều không có khống chế, chớp mắt đã mất dạng.

Hừ! Nàng vẫn còn ghi thù Abarai Renji đâu.

Kurohana Fuyuki trong lòng ghi sổ vị tử thần tóc đỏ một bút. Dùng hết sứuc cha sinh mẹ đẻ mà chạy về hướng U.A.

Qua nhiều lần thí nghiệm nên nàng phát hiện, chỉ có nàng mới đi qua giao điểm của hai thế giới được thôi. Vậy nên hiện tại nơi an toàn nhất cho đám người này là U.A.

Fuyuki còn rất tin tưởng vào trình độ Shunpo của bản thân. Cho dù là cao thủ như Kuchiki Byakuya thì cũng phải mất một khoảng thời gian mới đuổi kịp nàng được. Còn chưa kể tới hắn đã lỡ đi thời cơ tốt nhất.

Kuchiki Byakuya phản xạ có điều kiện đỡ lấy vị đội phó vẫn đang bị trói như chiếc bánh tét, miệng vẫn còn lầm bầm chửi rủa Fuyuki mà nhíu mày, lạnh giọng nhắc nhở:  "Renji!".

Abarai Renji thức thời mà câm miệng lại, tuy rằng ăn đau từ Fuyuki, nhưng hắn thật sự phải cảm ơn nàng vì đã cứu Rukia. 

Bởi không còn nguồn cung cấp linh lực nên Abarai Renji rất nhanh đã thoát khỏi đám dây leo của Fuyuki. Đứng dậy phủi đi đám bụi bám trên người, chờ đợi cấp trên ra chỉ thị.

"Đội trưởng, hiện tại,..."  Còn đuổi theo không?

Mặc dù trong lòng đã biết kết quả, với tính cách bất cận nhân tình của người này, thể nào cũng sẽ đuổi tận giết tuyệt, nhưng Abarai Renji vẫn tượng trưng hỏi một câu. Tận lực kéo dài thời gian cho đám người kia. Chạy càng xa càng tốt. 

"Hồi Thi Hồn giới trước." Kuchiki Byakuya liếc Abarai Renji một cái, tra Senbonzakura vào vỏ, thần sắc lạnh lẽo đứng một bên chờ đợi.

Abarai Renji đôi mắt mở lớn, há miệng ngạc nhiên nhìn đội trưởng nhà hắn. Tên này dễ dàng từ bỏ như vậy sao? 

Nhưng người đối diện EQ tựa hồ không cao, không chủ động giải đáp thắc mắc cho hắn. Nên Abarai Renji tự động não bổ chắp vá một chút, 'chẳng lẽ người này ngoài mặt muốn bắt Rukia về quy tội, nhưng thực ra âm thầm giúp nàng trốn tội?'

Có thể lắm chứ, không phải là người này không ngăn cản cùng không bắt Kurohana đội phó sao?

Bóng dáng cô quạnh của hai vị Tử thần biến mất đằng sau một cánh cửa. 

Một lúc sau, từ trong bóng tối, bóng dáng quen thuộc của vị chủ cửa hàng Urahara Kisuke bước ra.

Làm được xinh đẹp đâu, Fuyuki-chan~

Urahara Kisuke dùng tay cố định chiếc mũ, nở nụ cười bí hiểm rồi biến mất trong màn đêm u tối.

Sau ngày hôm nay, thị trấn Karakura này có lẽ sẽ không còn yên bình đâu. Hắn phải hảo hảo hưởng thụ những ngày tháng yên bình này mới được.

....

Ngày hôm nay đối với Kurosaki Ichigo tuyết đối là một ngày vô cùng đen đủi. Ban sáng thì bị Kurohana Fuyuki nhớ thương lôi ra huấn luyện mức độ chịu đựng của thể xác, sau đó thì phải làm đầy tớ cho Kuchiki Rukia.

Sau đó còn suýt chút nữa toi mạng nữa.

Kurosaki Ichigo mê man mở mắt, phông nền trắng quen thuộc, hẳn là cậu đang trong bệnh viện. Như vậy là cậu còn sống sao?

Ichigo khẽ cử động, trên người truyền đến đau nhức làm cậu chân thực cảm nhận tới sự sống. Thật sự còn sống đâu. Ichigo đau đớn nghĩ.

Bên ngoài truyền đến âm thanh xôn xao. Lúc này đây Ichigo đã hoàn toàn tỉnh táo, cậu im lặng lắng nghe.

"Đều nói thân thể là tiền vốn cách mạng, các em còn là anh hùng tương lai đó, phải hảo hảo giữ gìn thân thể, tránh bị thương. Nhất là em đó Midoriya, nếu một lần nữa bị thương cánh tay này của em sẽ không dùng được nữa đâu."

"Rõ ạ!!!"

Bởi vì có một ông bố không đáng tin cậy làm bác sĩ, nên Ichigo rất ít khi nghe được những lời quan tâm nhắc nhở như vậy.

Có vẻ vị nữ sĩ kia là một người siêu cấp ôn nhu, Ichigo thầm nghĩ, loại lời nói ngượng ngùng như'Bởi vì các em là anh hùng tương lai'  đều có thể nói ra miệng, đây là cỡ nào ấm áp a?

Lúc bị thương tinh thần con người ta thường phá lệ yếu ớt. Chỉ vì một câu dặn dò của Recovery Girl mà Ichigo lâm vào hồi ức về người mẹ quá cố vì bảo vệ hắn mà ra đi, tâm trạng dần dần đi xuống.

Đều tại hắn vô dụng, Okaasan, Rukia, ai cậu đều không bảo vệ được. Thiếu niên mất mát gục đầu, sắc mặt cậu trắng bệch. Căm giận bản thân vì không thể làm được gì, từ đầu đến cuối, cậu đều không thể phản kháng.

"Cậu rốt cuộc cũng tỉnh rồ!!!" 

Màn che xoạch một cái bị kéo ra, hai bàn tay quấn đầy băng vải Midoriya Izuku hướng thiếu niên tóc cam quan tâm.

Kurosaki Ichigo gật đầu, giọng nói mang chút ngờ vực, "Cậu đây là..?" Thanh âm vang dội ban nãy hình như không phải là của người này?

"Chào cậu, tôi là Midoriya Izuku, còn đây là Iida Tenya. Kurohana-sensei nhờ chúng tôi đến xem cậu?" Midoriya Izuku vừa nói vừa đưa cho Ichigo ly nước.

Đúng lúc cổ họng khát khô nên Kurosaki Ichigo cũng không kiêng nể gì mà nhận lấy, uống một ngụm lớn.

"Cảm ơn, mà ậu nói ai cơ?" Nghe thấy dòng họ có chút quen thuộc, Ichigo vô thức hỏi lại.

"Là Kurohana-sensei! " Iida Tenya nâng giọng kính, thập phần nghiêm túc trả lời.

"Là Fuyuki-chan cùng một cô bé đêm hôm đưa cháu với một cậu trai nữa tới đây nhờ ta chữa thương cho. " Thấy cậu nhóc vó vẻ vẫn chưa hiểu tình hình, Recovery Girl ôm mặt hồi tưởng, chậm rì rì nói.

Hóa ra là bà chị xấu tính đã cứu hắn. 

Ichigo vừa mới tình dậy, suy nghĩ có chút phân tán nên không nghe hết câu nói của vị anh hùng nọ.

Đúng rồi, còn hai người kia thì sao?

Ichigo không màng thương thể ngồi bật dậy, vết thương trước ngực cơ hồ muốn nứt ra, truyền tới cảm giác đau đớn. Nhưng lúc này Ichigo cũng không có để ý, mãn đầu óc đều là tìm kiếm Rukia.

"Vậy Rukia sao rồi? "

"Cô ta trở về rồi!!!" Fuyuki kết thúc tiết dạy liền lập tức thu dọn đồ đạc tới phòng y tế, vừa kịp lúc Kurosaki Ichigo tỉnh lại.

"Trở, trở về?!" Ichigo dị thường phẫn nộ, lao đến nắm lấy cổ áo thiếu nữ, "Kurohana Fuyuki!! Chị làm như vậy là giết cô ta đấy!!!" 

Fuyuki bình tĩnh gỡ cánh tay đang nắm chặt cổ áo nàng, nỗ lực điều khiển cơ mặt thành vô cảm, giọng nói lạnh lùng:" Thì đã sao?" 

"Chị! Không được, em phải đi cứu cô ấy!"

Mắt thấy thiếu niên xúc động lao đi. Fuyuki nhanh tay túm lấy cổ áo cậu nhóc ném về phía giường bệnh, nàng khoanh tay, từ trên cao cúi đầu xuống đối mặt với cậu nhóc, "Kurosaki Ichigo, em thật sự hiểu biết về Kuchiki Rukia sao? Em biết cô ta phải đối mặt với cái gì sao"

"...." Kurosaki Ichigo im lặng, nhớ lại trước khi mất đi ý thức, tên đó chỉ nháy mắt đã đánh gục hắn. Thậm chí hắn còn không nhận ra quỹ đạo di chuyện của tên đó.

"Sen-Sensei.." Midoriya Izuku ngập ngừng lên tiếng. Kurohana-sensei trông đnags sợ quá.

"Để các em chê cười rồi." Fuyuki nở nụ cười nói với hai học trò đang hóa đá đứng ở bên giường. "Cảm ơn hai em đã chiếu cố tên nhóc ngu xuẩn này, về lớp đi, tiết sau là tiết của Aizawa-sensei đó." 

"H-Hai!!!" 

Fuyuki vẫn duy trì vẻ mặt đó cho tới khi Midoriya Izuku và Iida Tenya ra khỏi phòng.

"Aiya cái thân già này cũng phải đi thư giãn gân cốt chút thôi. Fuyuki-chan trông phòng y tế giúp ta một chút nha."

"A? Đợi một chút, Recovery-san, cháu có chút chuyện muốn nói." Fuyuki đi theo Recovery Girl ra ngoài, bỏ lại cậu nhóc còn đang lâm vào tự trách kia.

Ichigo nhìn bà lão kỳ lạ kia, chợt nhớ tới, hình như bà ấy nói Fuyuki cùng một cô gái nữa đưa hắn tới đây?

Khoan, chờ một chút!

Như nhận ra điều gì đó, Kurosaki Ichigo hướng mắt ra phía cửa, nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô gái nào đó.

Thời điểm Kurohana Fuyuki đóng cửa phòng bệnh, Ichigo nhìn thấy bóng dáng thiếu nữ gầy yếu mặc chiếc váy xanh nhạt. Chẳng phải là trang phục hôm qua Kuchiki Rukia mặc sao?

.....

03.02.2022

2252 từ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro