3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến thị trấn Karakura, bỗng nhiên Fuyuki cảm giác được một nguồn linh lực kỳ lạ, nó không phải là của nhưng người nàng quen, có vẻ như tử thần mới nhận chức đang tác nghiệp.

Hẳn là tử thần của đội 13, địa phương này xưa nay vẫn là do đội 13 phụ trách. Nàng nhớ, người con gái đó dường như cũng là thuộc đội 13 thì phải.

Mà chuyện này  giờ cũng không liên quan đến nàng lắm.

Ghé qua tiệm bánh ngọt Sakura, tiệm bánh ngọt do nàng mở và Ururu-chan phụ trách.

"Là Yuru-chan sao?" Nhìn thấy cô bé Kurosaki Yuru xác một đống đồ lỉnh kỉnh, hẳn là vừa đi siêu thị, nhìn sơ qua những món đồ mà cô bé mua," Có vẻ nhiều hơn mọi khi, nhà em định mở tiệc sao?"

"Chào Fuyuki-san, vừa hay gặp chị ở đây, cảm ơn chị về công thức bánh lần trước nha, Karin-neechan thích lắm ạ." Cô bé cười nói, nhưng khuôn mặt hiện lên chút lo lắng.

"Sao vậy?Có ai dám bắt nạt Yuru-chan  dễ thương của chị sao?" Fuyuki xắn tay áo lên, khuôn mặt có chút táo bạo, Kurosaki Yuru là học trò cưng của nàng, nếu tên nhóc nào dám bắt nạt cô bé, ....

Kurosaki Yuru có chút bối rối,"Không, không phải em vị bắt nạt!", giọng nói cô bé nhỏ dần," Là lo lắng cho Ichi-nii."

Tên nhóc da dày thịt béo đó thì có gì phải lo lắng.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Fuyuki cũng không thể nói xấu anh trai cô bé trước mặt như vậy được, "Vậy tên nhóc à không Ichigo xảy ra chuyện gì sao?

Lần sau gặp lại tấu hắn một trận. Cái tội không quan tâm đến em gái.

"Em cũng không rõ lắm, gần đây Ichi-nii rất khác thường,..."

Vô thức Fuyuki đi theo cô bé Kurosaki Yuru, vừa đi vừa nghe cô nhóc tâm sự.

A, nhà có con trai mới lớn a~ Fuyuki một bộ biểu tình như vạy duy trì suốt quãng đường về nhà Kurosaki. Tên nhãi Ichigo cũng 15 rồi đi. "Hay là cậu ta có người yêu rồi?"

"Người, người yêu sao?", Yuru-chan có vẻ bối rối, dường như cũng tin tưởng vào giả thuyết của nàng. "Cũng, cũng có thể lắm, có một vài lần em nghe thấy giọng nữ ở trong phòng anh hai."

"Hả, cậu ta còn dẫn bạn gái về nhà sao?" Tên nhãi này cũng bạo thật. "Nhưng Yuru-chan đừng lo lắng, để hôm nào chị tâm sự yêu thương với cậu ta, thì sẽ rõ thôi."

"Như cậy có ổn không? Em sợ Ichi-nii sẽ khó chịu." Mặt cô bé hiện rõ sự lo lắng,tên nhóc Ichigo đó tốt số thật Fuyuki thầm nghĩ.

Fuyuki vén lọn tóc sau tai, cười thần bí:" Việc này cứ để chị lo!"

"Mà cũng đến nhà em rồi, chị về đây, tạm biệt Yuru-chan~"

-----

Sau khi chào tạm biệt cô học trò nhỏ, Fuyuki liền trở về cửa hàng Urahara, hoàn toàn quên mất ý đi ý ban đầu của nàng.

Mới vào đến cửa đã nghe thấy tên nhãi Jinta to tiếng mắng chị của nhóc là Ururu rồi. Fuyuki nhăn mặt, Jinta rất hay bắt nạt Ururu, mà cô nhóc lại rất nhút nhát, không bao giờ phản kháng, vì vậy cậu nhsoc rất hay được đà lấn tới. Sau này khi được nàng dành cho vài cú đấm yêu thương, cậu nhóc mới thôi bắt nạt Ururu. Ít nhất là trước mặt của nàng.

Giỏi lắm Jinta, một ngày không ăn đánh mi ngứa người đúng không?

Nhưng khi Fuyuki hiểu rõ đầu đuôi mới biết được, là Ururu không nhìn kĩ nên đã lâyd hàng rởm bán cho khách. Lần này thì đúng là không bênh được cho cô bé rồi," Nhưng mà, Jinta, ngươi cũng không được kí đầu Ururu-chan nhứ thế!" Kèm theo đó là một cú đấm, " Ta nói bao nhiêu lần rồi, Ururu là chị của ngươi, một ngày không đánh ngươi ngứa đòn rồi đúng không?"

"Đau đau quá bà già!"

Binh!!!

Còn dám chê nàng già sao? cộng cả tuổi trước khi chết với sau khi chết thì nàng mới gần 200 tuổi thôi mà. Mỗ nữ tiện tay lấy chiếc giương trong túi ra soi, ừm, vẫn sinh đẹp như hoa.

Urahara Kisuke nhìn toàn bộ quá trình, cười thần bí. " Nhưng mà hiện giờ ăn nói với Kuchiki-san thế nào mới quan trọng. Việc này rất ảnh hưởng đến uy tín của cửa hàng chúng ta."

"Thì đổi hàng mới đi,miễn phí sản phẩm cho người ta rồi nhanh chóng tiêu hủy đám hàng rởm của ông đi, đã biết là hàng chất lượng kém mà ông vẫn giữ lạ à, Urahara "

"Nhưng Kichiki-san đã dùng nó rồi. Nên làm sao đây, Fuyuki-chan đi thu hồi nha~" Nhìn Urahara Kisuke nở nụ cười 3 phần tiện 4 phần lấy lòng với 3 phần ngưới đòn kia, trên trán Fuyuki xuất hiện ngã tư đường nho nhỏ, chính vào lúc mỗ nữ định xuống tay cho vị chủ nhà một trận, nàng bỗng dừng lại một chút, miệng lẩm bẩm, Kuchiki? Là người con gái đó sao?

Khoan đã, Urahara Kisuke vừa mới nhắc đến Kuchiki?

Fuyuki hơi thất thần, cũng rất lâu rồi nàng mới nghe từ này, vậy là cô gái đó sao, Kuchiki Rukia?

"Tôi hơi mệt, buổi tối không cần để cơm cho tôi đâu."

Để lại một câu, Fuyuki nhanh chóng bỏ lên phòng, nàng cứ nghĩ nàng đã không còn để ý đến hắn, đến nhưng thứ xung quanh hắn, nhưng nàng đã lầm, mới chỉ nghe được dòng họ đó thôi, nàng đã không cấm mà nhớ đến hắn. Cứ ngỡ 50 năm qua đi, nàng sẽ không lại để ý đến hắn nữa.

Kurohana Fuyuki, mày thật thất bại mà.

Đã nói tốt là hết hi vọng rồi, mà sao tim vẫn nhói vậy?

-------

Nói đến lần đầu tiên Fuyuki gặp gỡ Kuchiki Byakuya, nàng cũng không rõ lắm tại sao nàng lại để ý hắn như vậy, không rõ là vì hắn đẹp trai, hay là vì hắn như có như không đối tốt với nàng, làm nàng càng thêm để ý hắn.

Fuyuki không nhớ rõ lắm về chuyện trước kia, thời gian có thể ma dệt tất cả, nàng nhớ mang máng, hôm đó, Kurohana Sachiko, linh hồn đã thu lưu nàng kia, lìa đời. Để lại một mình Fuyuki mờ mịt ở lại Lưu Hồn Nhai, nhà ở của hai bà cháu cũng bị cướp mất, cái này không trách được, sống tại khu 72, rách rưới tàn tạ, miếng ăn còn chẳng có, như Fuyuki có nhà ở là rất hạnh phúc rồi. Nhưng hạnh phúc đó cũng không được bao lâu, Sachiko bà bà qua đời, nàng từ giờ không còn thân nhân dựa dẫm. Phải dành giật miếng ăn sống qua ngày.

Lúc đó nàng gặp hắn, thiếu niên còn thấp hơn nàng một cái đầu, thong dong nhảy qua các ngôi nhà lụp xụp, cười nói vui vẻ.

Chính sự tự tin, thần thái rực rỡ đó như khắc sâu vào trí nhớ của nàng.

Lần thứ hai là thiếu niên đó cứu nàng.

Rõ ràng là một công tử quý tộc, người thừa kế của gia tộc Kuchiki danh giá, sao lại có thể xuất hiện tại nơi bẩn thỉu như khu 72 chứ?

Nhưng điều đó không quan trọng.

Nàng cũng muốn mạnh mẽ như hắn.

Sau đó Fuyuki cũng được như mong muốn, tuy không mạnh mẽ được như hắn, nhưng nàng cũng mãn nguyện lắm rồi, nàng được bên cạnh hắn.

Những ngày tháng đó là ký ức đẹp nhất của nàng.

Fuyuki biết nàng yêu hắn, nàng đánh cược, nếu hắn cũng có tình cảm với nàng, vậy thuận lý thành chương yêu nhau, điều đó không còn gì tốt hơn. Nhưng nếu hắn không yêu nàng, nàng sẽ ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt hắn.

Lúc đó nàng vừa lo sợ vừa thấp thỏm tỏ rõ lòng mình, nhưng hắn một ánh mắt cũng không cấp nàng, lạnh lùng nói "Ta không thích ngươi" rồi đuổi nàng ra ngoài.

Lúc đó Fuyuki thất vọng chứ, nàng mặt nóng dán mông lạnh suốt bao nhiêu năm, nhiệt tình đổi lấy lạnh giá.

Nhưng chung quy nàng vẫn nhen nhói hy vọng. Hơn trăm năm quen biết, chẳng lẽ hắn không có chút ý gì đối với nàng.

Thẳng đến hắn thú một nữ tử yếu đuối về làm vợ. Bất chấp sự ngăn cản của gia trưởng.

Lúc đó Fuyuki đã triệt để hết hi vọng, nơi đâu có mặt hắn, cơ hồ Fuyuki sẽ không xuất hiện, chỉ những lúc cấp thiết lắm, bắt buộc nàng cần trực tiếp báo cáo cho hắn, thì nàng mới gặp hắn. Nàng đã không muốn nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng kia của hắn nữa.

Nhưng không gặp mặt không có nghĩa là không quan tâm, những lời đàm tiếu về hắn và nữ tử kia nàng cơ hồ đều nghe hết. Hắn thực sự rất yêu Hisana.

Và nàng thì mãi mãi không có cơ hội bên hắn.

-----

Cỡ nào châm chọc ha, nàng vẫn là để ý tới hắn.

Nhớ lại ánh mắt đầy tình cảm của hắn khi nhìn Kuchiki Rukia kia, như xuyên thấu qua cô bé đó để nhìn thấy người vợ đã khuất Hisana của hắn vậy.

Nhưng Fuyuki vẫn thấy có chút kỳ lạ, với tính cách của hắn, nàng nghĩ hắn sẽ 'kim ốc tàng kiều ', bảo vệ cô ta suốt đời cơ.

Không nghĩ tới hắn sẽ cho phép Kuchiki Rukia làm tử thần, thậm chí điều xuống hiện thế một mình công tác.

Hắn bỏ được sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro