Phiên ngoại 2: Đường Tam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Con thỏ

Lần đầu tiên nhắc đến cái kia người, Tiểu Vũ liền nhạy bén nhận ra Đường Tam bản thân không bình thường thái độ. Con thỏ là tò mò, đơn thuần con thỏ cũng không hiểu ghen tị cái này cảm giác, đối với tiểu ca ca muốn dẫn nàng đi chơi ý định là thập phần vui sướng đồng ý.

Chuyến đi này cũng thật sự không uổng, Tiểu Vũ gặp được cái kia làm ca ca không rời mắt được nữ hài, chính con thỏ đều người thấy trên người nàng nồng đậm mùi hoa, câu đến nàng đều không muốn xa rời. Ở bên cạnh người này càng lâu, Tiểu Vũ liền nhận rõ ràng cái này ca ca thái độ, bất giác nàng liền muốn có 1 cái tẩu tử a, này là khi nào?

Tuy con thỏ thái độ là không nhìn ra gì, nhưng khi nhìn Đường Tam mặt đỏ thẩm bước lên xe khi, Tiểu Vũ lén lút cười thầm, cả người đều run run, nhưng lúc ấy Đường Tam đã chìm vào chính mình biển cảm xúc, Tiểu Vũ như thế nào hắn đều không nhận thấy.

Tiểu Vũ là khâm phục nàng cái này tẩu tử, không chỉ khiến ca ca của nàng nhớ mãi không quên mà ngươi đẹp, tính cũng tốt, đem con thỏ hống hống đều mềm mềm. Mặc dù trước đó xảy ra chút bất trắc nhưng 2 người rốt cuộc vẫn là đến với nhau, sau này ở trên thần giới, xem chính mình Tam Ca đều hảo hảo cười sáng lạn khuôn mặt đều làm nàng ghen ghét. Mỗi lần nhìn đến cái dạng này ca ca, Tiểu Vũ tuy đều làm ra 1 cái ghét bỏ khuôn mặt, nhưng trong lòng lại hâm mộ lại ghen ghét.

Dù sao thì Tam Ca, ngươi đến cả con thỏ đụng chạm đều để ý, ngươi là giấm tinh chuyển thế sao?

*Nhiệm vụ sau này kí sự

[Nhiệm vụ đã hoàn thành]

[Ký chủ muốn hay không rời đi?]

[Không]

[Đã rõ.]

[Chúc ký chủ 1 kỳ nghỉ vui vẻ!]

Thiếu nữ nhanh chóng phát giác ra hệ thống khác thường, tuy đã thông báo như vậy, đúng là theo những gì quý ngài thỏ bông nói, nhưng lúc này không phải nên là lúc để quý ngày thỏ bông xuất hiện ở đây sao?

Trong lòng thoáng có điểm nghi hoặc nhưng khi nhìn trước mặt mãn nhãn yêu thương nhìn nàng, thiếu nữ tựa hồ không thể suy nghĩ thêm được gì.

"Này, là thật, sao?"

Đã có được đáp án, nhưng thiếu niên biết chính mình xuất hiện ở nơi này lại còn làm hành động như vậy quả thật là rất đột ngột, thế mà, nàng lại đồng ý, làm Đường Tam cảm thấy trong lòng vui sướng, đồng thời lại cảm giác bất an. Lâu như vậy mới gặp lại nàng, hiện tại 1 cái ấm áp tiếp xúc, làm cho Đường Tam tay đều run rẩy, tay dần ôm chặt lấy vòng eo làm hắn lưu luyến. Mềm mại ấm áp cảm giác rơi vào trong tay, quá tốt đẹp cảm giác làm hắn như đắm chìm vào trong ngọt ngào kẹo đường, cảm giác như mọi thứ chỉ là giấc mơ, đem hắn đắm chìm trong ôn nhu hương, sau đó sẽ kéo hắn xuống vực sâu.

Mị Nguyệt bị cái này thiếu niên lực độ làm cho đau đớn, lại nghe cái này người nói kì quái lời, giận cực phản cười, mắt phượng liếc 1 cái, hừ giọng nói: "Không tin, ngươi không tin liền bỏ tay ra, để ta nhanh chóng rời khỏi nơi này."

Nhưng lực tay Đường Tam không có rút ra, mà còn kéo thiếu nữ về phía Đường Tam ôm ấp, va vào vững chắc lồng ngực, sau đó bị người ôm chặt, Mị Nguyệt cảm thấy 2 tay đều độn đau. Nhăn mày muốn đẩy tên này ra, nhưng nghe thấy gần bên tai lời nói, làm thiếu nữ không thể nào hành động được.

"Thật sự.... tốt quá...." Nàng, vậy mà đồng ý cho ta tiếp cận, cơ hội này, ta sẽ giữ chặt lấy.

Bàn tay không chút lực va chạm vào thiếu niên lồng ngực, nghe hắn hữu lực lại dồi dào tim đập, Mị Nguyệt đôi mắt hơi lóe lóe, nhưng rốt cuộc, hơi ấm lan bên vai quá mức nóng rực, làm thiếu nữ phải chủ động đẩy ra người này mặt.

"Cái tên này, ta còn chưa đồng ý kết giao đâu, huynh vui mừng như vậy làm gì?"

Mỉm cười nghe thiếu nữ xưng hô, Đường Tam rốt cuộc kìm chế trong lòng kích động, hắn tuy thả lỏng ra cái ôm, nhưng lại không buông ra. Thời gian của 2 người lúc này không nhiều lắm, Đường Tam muốn, ôm người này thêm 1 chút nữa. Có lẽ như nhận ra thiếu niên kiên quyết, Mị Nguyệt rốt cuộc không giãy giụa nữa, nàng trong lòng quả thật phì cười với cái tên này. Tuy trông bề ngoài cũ kỉ chút, nhưng đối với trước mắt việc làm vẫn quyết đoán cực kì, đã nói buông ra nhưng tay tuy thả lỏng vẫn nhất quyết không chịu buông.

Cái cảm giác này, làm người cảm thấy... quen thuộc cực kì!

Tuy Mị Nguyệt không phải là như thế nào chung tình người, nhưng nếu nàng đã khắc ghi 1 người nào đó vào lòng, thiếu nữ cũng sẽ cẩn thận đem trái tim của mình ra khóa lại người đó. Sở dĩ thiếu nữ đồng ý nam chính yêu cầu, 1 vì xác định xem nàng có hoàn thành nhiệm vụ hay không, 2 là muốn xem xem cái cảm giác kì quái từ người Đường Tam phát ra làm thiếu nữ không nhịn được tới gần là chuyện như thế nào.

Một phần khác, Mị Nguyệt muốn xem, số phận của nguyên chủ khi bản thân nàng thay đổi cuộc đời nàng ấy ở thế giới này là như thế nào, đó cũng là lí do Mị Nguyệt đồng ý ở lại thể giới này, quý ngài thỏ bông trước đó không phải nói thế sao? Trải nghiệm 1 thế giới mới, nghe thú vị lắm đấy.

Ôm 1 lúc, làm thân thể của cả 2 người dưới gió lạnh đều ấm hô hô, cái này nhẹ nhàng lại tạm biệt cái ôm không biết từ lúc nào lại càng kéo dài, nhưng càng thêm dài lâu, lại càng khiến lòng Mị Nguyệt bồn chồn, tựa như lúc ở gần cạnh người đó giống nhau, nên thiếu nữ rốt cuộc không nhịn được nữa. Tay nhỏ đơn giản vươn tới, véo vành tai của ai đó và, bẻ cong.

"Ân, đau."

Biết thiếu nữ hiện tại nóng nảy, Đường Tam vẫn là lưu luyến mà dần rời xa cái kia ấm áp vòng eo, 1 tay an ủi chính mình đã biến đỏ vành tai, đáng thương nhìn về phía nàng. Mị Nguyệt buồn cười, nàng eo nhưng vì cái này người mà đau đâu, mới có bị như vậy thôi đã ủy khuất nhìn nàng, xứng đáng.

Thiếu nữ hừ 1 tiếng, quay đầu đi, Đường Tam lại định làm gì đó, nhưng Võ Hồn Điện người rà sát âm thanh kéo tới bên hẻm làm Đường Tam chỉ có thể lưu luyến nhìn nàng 1 lát, đôi mắt đều không chớp, khóe miệng treo lên bất đắc dĩ cười, thở dài.

"Ai, thực đáng tiếc, không thể ở bên cạnh nàng lâu hơn, nhưng, ta mong rằng, nàng sẽ giữ ước định giữa chúng ta."

Cầm lên thiếu nữ tay đưa ra 1 nụ hôn thầm kín, Đường Tam rốt cuộc buông ra thiếu nữ, nhanh chóng gia nhập vào bóng tối, sau đó... biến mất.

Thiếu nữ nhìn về phía Đường Tam biến mất, sau đó cũng quay người rời đi. Rốt cuộc 1 người của Võ Hồn Điện lại đột ngột xuất hiện giữa con hẻm vắng người này 1 mình hẳn vẫn sẽ khiến cho người khác nghi ngờ. Tuy Mị Nguyệt đảm bảo rằng có thể làm sắp tới nơi này tuần tra người im miệng, như nếu bị người không thích nhìn nàng hảo quá phát giác, hẳn sẽ gây ra không ý phiền toái vấn đề.

Vì thế, nàng rời đi chỗ này, để lại hồi ức về lời hứa ngây thơ của thiếu niên sẽ còn kéo dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro