Phiên ngoại 3: Đường Tam.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Liêu mỹ nam tử nhật ký

Năm tháng trôi qua như đưa thoi, thoáng chốc, thời gian vậy mà đã vượt qua 4 năm, thiếu nữ đều đã trưởng thành thành 1 cái câu nhân trưởng thành thanh niên. Thân thể nàng càng thêm phong tình, cả người đều như nở rộ hoa hồng, nồng đậm hương khí khắp nơi, câu đến khắp nơi ong bướm bay lả tả xung quanh, làm cho Mị Nguyệt hằng ngày đều không thế nào yên ổn.

Rốt cuộc, thiếu nữ rốt cuộc không chịu được, nàng nhanh chóng tìm cái nhiệm vụ, nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc, rời đi cái này thị phi nơi. Thời gian nhiệm vụ kéo dài 1 tháng, nội dung là bảo vệ xe hàng chuyên chở đến Thiên Đấu đế quốc Thiên Đấu Thành, nhiệm vụ đánh giá đạt cấp A. Tuy nhiệm vụ này có điểm kì quái chút Mị Nguyệt nhưng Mị Nguyệt cũng không định thâm nhập tìm hiểu. Kịch bản lâu rồi nàng không động qua, nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, thiếu nữ đồng ý cho Đường Tam cơ hội để theo đuổi nàng, nhưng không có nghĩa nàng đem chính mình đưa vào vai chính đoàn phân phân liệt liệt.

Thế nên, nàng định lần này qua Thiên Đấu Thành, sau đó tìm cơ hội rời đi Võ Hồn Điện, cũng nhanh chóng tìm đường rời đi Thiên Đấu đế quốc, đến nơi mà nàng cho là yên bình mà tạm trú, đến hải đảo cũng không tồi, thiếu nữ cũng rất thích hải. Lí do mà nàng như vậy muốn rời đi Võ Hồn Điện, 1 là bởi vì theo Mị Nguyệt biết, Võ Hồn Điện là trung tâm của cuộc phân tranh trong tương lai, hơn nữa, nàng mơ hồ nhớ trong kịch bản, trận chiến lớn này diễn ra với quy mô lớn. Tuy Mị Nguyệt có thể đảm bảo bản thân có thể rời đi nơi nguy hiểm như chiến trường, đi đến nơi an toàn và an bình hơn, nhưng nàng lại không thật sự đảm bảo đạn lạc sẽ không bay về nàng phương hướng, nên vì bản thân an toàn, thiếu nữ lưu loát mà rút ra khỏi nơi này.

Nàng cũng không muốn bị coi là phản bội Võ Hồn Điện, nên trước khi rời đi, thiếu nữ có để lại cho Hồ Liệt Na 1 phân thư từ, cũng để lại thư mời cho lễ trưởng thành diễn ra trong tháng tới, sau đó, xoay người lưu loát đi rồi. Việc rút khỏi Võ Hồn Điện, thiếu nữ cũng đã suy nghĩ từ trước, cũng đã chuẩn bị đầy đủ tất thảy, đảm bảo giữa đường nàng rời đi sẽ không có gì có thể ngăn cản.

Nhưng Mị Nguyệt không đi tìm phiền toái, phiền toái lại tìm đến nàng.

Thiếu nữ là lén lút rời đi, vấn đề là luôn chú ý tới nàng hành tung nam nhân nhóm, bọn hắn rất nhanh liền chú ý tới nàng kì quái hành vi, vì thế có không ít lén lút người đi theo.

Đáng tiếc cho bọn hắn là, Mị Nguyệt đầu tiên võ hồn thứ 3 hồn kĩ chính là dùng khí vị che giấu đi chính mình, còn về dung mạo, thiếu nữ giả 1 cái nam trang, trên mặt lại thêm 1 cái mặt nạ da nàng mua được từ thương thành, đặc biệt cái thân cao không giống nữ nhân của thân thể này, rất nhanh, nửa đường nàng liền ném đi đại bộ phận theo tới nam nhân. Chỉ có 2 tên khác tương đối quen thuộc lẫn thân cận nàng, có lẽ còn tính nghi ngờ về thiếu nữ nam trang vỏ bọc nên mới đi theo. Mị Nguyệt cũng không sợ, thiếu nữ không chỉ sẽ cho chính mình giày độn, nàng còn sẽ bắt chước kiếp trước 1 cái táo bạo đồng học nói pháp, đem 2 người kia đều nhăn mày rời đi.

Nhận thấy người rời đi, đã đi vào phòng nghỉ, Mị Nguyệt chính là cong khuôn mặt cười, anh khí lẫn đào hoa mắt lại cười típ lại, như là cái hồ ly giống nhau, có lẽ bọn kia nam nhân người nhìn đều không nhận ra này là nàng tươi cười. Bình thường, thiếu nữ giả dạng thật là hảo quá, 1 cái thanh liêm lẫn yêu mị nhân cách đều đem đám kia ngu muội nam nhân đều mê choáng váng, đến gần nàng khi, khí chất nữ nhân càng hiện ngây ngô đơn thuần, làm cho không ít lí trí nam nhân gần gũi nàng khi đều không nhận rõ thiếu nữ bản chất.

Mị Nguyệt tuy là cái lười biếng người, nhưng bản thân nàng thích mọi thứ đều nằm trong nàng tầm kiểm soát, ở thế giới xa lạ này, đeo lên mình 1 cái mặt nạ là điều thiết yếu, ngẫu nhiên, thiếu nữ cũng chỉ lộ ra chính mình bộ mặt khi ở cùng Hồ Liệt Na, nhưng, mọi thứ chỉ dừng lại tại đó. Rốt cuộc, Hồ Liệt Na thật sự coi nàng là tỉ muội, hẳn là sẽ không như thế nào để ý bản thân nàng 1 chút tùy hứng.

Mà từ 3 năm trước bắt đầu, sau khi giáo hoàng nhận Hồ Liệt Na làm đồ đệ, nàng đã tạm thời rời khỏi Võ Hồn Thành từ đó đến giờ, Mị Nguyệt lâu như vậy không gặp lại, nhưng trong lòng bởi vì thói quen mà cảm thấy khoảng khắc không có nàng ấy như thiếu xót thứ gì đó.

Thói quen cô độc làm Mị Nguyệt nhanh chóng thích nghi, nàng nhanh chóng tìm cho mình 1 thú vui mới, đó chính là đi câu lan chơi chơi.

Vì thế, nên khi đến Thiên Đấu thành này, thiếu nữ quyết định hoàn thành xong nhiệm vụ, nàng sẽ ghé qua này đó địa phương xem thử. Nhưng là, kế hoạch luôn không đuổi kịp biến hóa, không hổ là nhiệm vụ cấp A, rất nhanh, có nhiều kẻ theo đuôi dần xuất hiện, bọn hắn ẩn trốn trong bóng đêm, chỉ chờ thời cơ liền sẽ lập tức nhân cơ hội mà đem người nuốt chửng.

Mị Nguyệt dựa vào bản đồ, dễ dàng xác định vị trí của bọn hắn, nhưng nàng cũng không rút dây động thừng, chỉ yên lặng mà thả ra chính mình thứ nhất võ hồn. Mê Huyễn Hồng Hoa lập lòe đỏ lửng quang hoa, cánh hoa non mịn nhẹ hé mở, bên trong lấp lánh nho nhỏ hạt bụi nho nhỏ bay ra, tựa như bụi tiên giống nhau, dần bay ra nơi không khí, trong bóng đêm lặng lẽ phát tán, đem cả buồng xe chặt chẽ bảo vệ. Còn nữ nhân sau khi xong việc thì nhàn nhã ngồi đó, cả người đều vô tư vô lự mà đung đưa chân, giọng nói trầm trầm mà thúc giục đằng trước người lái xe.

"Nhanh lên đi!"

"Hảo." Người lái xe quả thật là thân chinh bách chiến, rất nhanh liền nhận lấy Mị Nguyệt tín hiệu, dây cương hơi vung lên, đằng trước ngựa kêu vang, đi càng thêm nhanh về phía trước. Đằng sau bám sát rất nhanh bị bỏ ra xa, kể cả đầu hàng hồn đế cấp hồn sư đều bị Mê Huyễn Hồng Hoa làm cho choáng váng, cả người đều tê liệt không động đậy nổi.

Chê cười, thiếu nữ tuy hiện tại 48 cấp, tuy cách biệt hồn lực giữa 2 cấp bậc tương đối cao, nhưng sau khi có được Hắc Lam Minh Thảo, Mê Huyễn Hồng Hoa của nàng càng thêm tiến hóa thêm 1 bậc. Hồn kĩ thì không như thế nào hiệu dụng nhưng nó phấn hoa lại thật đánh thật là tuyệt cấp độc dược, không thể đem 1 vạn năm hồn thú tê liệt nhưng nhất định có thể đem nó đầu óc mê choáng váng.

Lại qua đi quẩn lại như thế vài lần, sau 5 ngày, thiếu nữ bằng nhanh nhất tốc độ đem hàng hóa đem tới Thiên Đấu thành, đưa đến địa chỉ chỉ định rồi nhanh chóng rời đi. Đương nhiên là đi đến nơi nào đó rồi, nàng rời đi kế hoạch đều đã chuẩn bị kĩ càng, nhưng rời đi nơi này mà chưa thăm thú điều gì liền rất đáng tiếc, vì thế, thiếu nữ đi lòng vòng quanh cái này to lớn nửa ngày, rốt cuộc từ trong 1 cái hẻm nhỏ tìm đến chính mình coi như là thú vị nơi.

Cũng không phải cái gì câu lan hay tửu lầu, nơi này tuy bình dị thanh nhã nhưng lính canh cùng người cũng vắng vẻ, hơn nữa không khí ở nơi này lại nhiễm phần ưu nhã cùng cao quý, đem 2 cái mâu thuẫn khí chất đều hòa hợp với nhau cực kì.

Nơi này thanh nhã lại yên bình, cũng không quá phù hợp Mị Nguyệt ước muốn. Nhưng thiếu nữ cũng không thật sự đến đây vì cảnh, nàng đến đây chính là vì người.

Mị Nguyệt vốn cũng không phải là cái mê sắc đẹp người, nàng sẽ thưởng thức sắc đẹp, nhưng lại đem nó với chính mình dục vọng phân biệt rõ ràng. Không ngờ, khi nhìn thấy cái kia nam nhân, thiếu nữ vậy mà không nhịn được chính mình lòng hiếu kỳ, dựa vào bản thân hồn kỹ mà nhẹ nhàng lẻn vào căn phòng này.

Cái kia thân thể cao gầy thanh niên ngồi đó, màu thủy lam đôi mắt chăm chú nhìn vào phía trên mỹ lệ thiếu phụ, trong mắt lạnh băng sát khí tuy không tiêu tán nhưng vẫn còn đọng lại trong mắt, đem lạnh lùng khí chất đạt đến cực hạn. Nhưng khi hắn đem thon gầy đôi tay đặt lên đàn cầm, sống lưng liền thoáng cứng đờ, thiếu nữ vậy mà từ cái kia thanh niên trong mắt thấy được... bối rối?!

Mỹ nhân như vậy, ngồi ở nơi đó đều làm không ít người quay đầu nhìn chằm chằm, tuy Mị Nguyệt tự nhận bản thân là cái mĩ nhân, nhưng ở trước cái kia nam nhân, nàng cảm giác trái tim của mình đều bị cái kia người kích thích 1 chút. Xinh đẹp vẻ ngoài, lạnh băng khí chất lẫn lúm túm thái độ, đem mĩ nhân đều trở nên ngốc nghếch đáng yêu. Mị Nguyệt nhịn không được phụt cười 1 tiếng, nàng nhưng nhàn nhã thực sự, không chút cố kỵ nhìn cái kia bên cửa sổ tuấn mĩ nam nhân, dù sao thì giữa 2 người có 1 đoạn khoảng cách, thiếu nữ cũng chỉ tới nơi này nhìn người, không có gì ác ý.

Ân, mặc dù cách thức quan sát kì quái 1 chút là được, nhưng có thể được nhìn thấy mĩ nhân ở khoảng cách này, thiếu nữ là mãn nguyện.

Thế là, thiếu nữ bắt đầu liêu khởi mĩ nhân hằng ngày.

Buổi sáng 1 tách trà cùng 1 bông hoa hồng nơi đầu giường, buổi trưa là 1 ít kéo mà thiếu nữ mua được, đêm tối là 1 bức tranh về mĩ nhân hình vẽ.

Mị Nguyệt làm những điều trên trong thầm lặng, nàng thậm chí đôi lúc nhìn thanh niên đem cầm luyện tập khi cũng không che giấu chính mình hơi thở, nồng đậm hương hoa đem cả phòng đều bao phủ, nhưng mĩ nhân không chút nào động tĩnh làm thiếu nữ hơi tiếc nuối.

Một tháng trôi qua, thiếu nữ rốt cuộc không thể lại trì hoãn chính mình cơ hội thêm chút nào nữa. Này đêm trăng khuyết, Mị Nguyệt đi vào mĩ nhân phòng, vốn muốn gần gũi 1 chút nhìn người sau đó lại rời đi, lạnh băng tầm mắt nhanh chóng đọng tại nơi nàng lại làm thiếu nữ mới nhảy vào bước chân hơi cứng đờ.

"Đứng lại."

Thiếu nữ lúc này đứng ở đầu giường, ánh trăng dù xuyên qua cơ thể nàng vẫn không có cách nào đem nàng chân thật hình dáng lộ ra, nhưng đáng tiếc, giọng nói kia chủ nhân vậy mà nhận ra, quả thật là cái nhạy bén mỹ nhân nha.

Trong lòng âm thầm cảm thán, Mị Nguyệt cũng lười lại che giấu, nàng giải trừ thứ 3 cùng thứ 4 hồn kỹ, đem nàng vũ mị thân ảnh lộ ra, hương hoa hồng nồng đậm lúc này lại xông ra, đem người bình tĩnh lí trí đều dễ dàng bị đánh tan. Thiếu nữ đến 18 tuổi quả thật trưởng thành thành cái mê người hương trái cây, sóng mắt lưu chuyển, nhìn người khi, mị mị mắt phượng đều đem người câu mất hồn.

Mị Nguyệt vốn định dựa vào chính mình, muốn vì chính mình thất lễ xin lỗi khi, nhìn vào cặp kia dần vựng khai ôn nhu lam mắt, cả người đều sửng sốt. Mĩ nhân dần tới gần nàng, bởi vì thiếu nữ chỉ cao tới thanh niên cằm nên khiến hắn phải cuối xuống nhìn nàng. Màu lam sắc tóc dài tuy được quy củ thúc ở sau đầu nhưng dưới ánh nguyệt hoa, lại tựa như lóng lánh dòng suối, làm hắn giống như mĩ lệ ôn nhu nguyệt thần, đem thiếu nữ hơi thở đều biến nhạt nhẽo, như sợ hãi làm cho trước mắt cảnh đẹp biến mất giống nhau.

Mĩ nhân tựa hồ bị thiếu nữ ngốc ngốc bộ dáng làm cho mắc cười, hắn nhẹ nhàng mà cười lên vài tiếng, ôn nhu lại trầm thấp âm cuối đem Mị Nguyệt trái tim đều cao cao vang động, trong lòng thiếu nữ đều không thể không nghi ngờ chính mình lỗ tai lúc này có hay không mang thai.

Ai, dù sao thì.... thảo, cái này người hết lần này đến lần khác câu nàng còn chưa đủ sao?

Hơi rối rắm vì chính mình định lực không đủ, thiếu nữ lúc này rốt cuộc khôi phục lí trí, đem trong tay quạt xếp đem nửa khuôn mặt đều che, hoa hồng môi hơi hé mở tựa như muốn nói gì đó.

"Ta..."

Không kịp để nàng nói gì, thanh niên nhanh như chớp mà vươn tay, xuyên qua nàng ngụy trang, thon dài ngón tay đè lên nàng mềm mại môi. Hắn dần tới gần, cặp kia ôn nhu lưu chuyển sinh động sóng mắt đem thiếu nữ định nói lời đều bị đổ vào miệng, chỉ có thể nghe hắn trầm thấp âm thanh vang bên tai. Thanh niên kéo gần 2 người khoảng cách, đôi môi dần để sát lại thiếu nữ tai, mỗi lần nói chuyện đều đem hắn ấm nóng hơi thở truyền qua, làm Mị Nguyệt cảm thấy cả người đều nhiệt, cảm thấy khát nước.

Mĩ nhân đem nàng đổ ở tường, đôi mắt ôn nhu nhìn lại đây, nói ra vậy mà làm thiếu nữ đều hơi sửng sốt.

"Tiểu Nguyệt, gặp lại ngươi, thật tốt!"

"Ngươi quen ta?" Thiếu nữ nghi hoặc hỏi, rốt cuộc trong trí nhớ của nàng, không ai sở hữu cái dung mạo khó đỡ như người trước mặt cả, chỉ có cặp mắt kia, sẽ ôn nhu nhìn nàng làm Mị Nguyệt cảm thấy quen thuộc.

Mĩ nhân khóe môi ý cười theo thiếu nữ lời nói dần tăng thêm, hắn không tì vết khuôn mặt dần lại gần, làm thiếu nữ nhìn cái kia như được thần điêu khắc cái mũi, đem ánh mắt của nàng đều trì trệ vài giây, sau đó nhìn thanh niên hành động cả khuôn mặt đều trở nên ngơ ngác.

Mĩ nhân hôn môi nhẹ nhàng lại mát mẻ, chỉ đơn giản là cọ cọ qua vài giây liền tách ra, mĩ nhân lúc này lại mấp máy hắn mềm mại nhẹ hồng môi, nói: "Tiểu Nguyệt, dù rằng hơi sớm so với ước định, nhưng, ngươi có nguyện ý cùng ta kết giao không?"

Kí ức chợt lóe mà qua làm thiếu nữ nhanh chóng nhớ tới, nàng ngước đầu lên, đối với cái này làm nàng mê hoặc nam nhân, cái não đình truệ nhanh chóng vận chuyển, sau đó, nàng rốt cuộc nhận ra, mắt hơi mở lớn.

"Đường, Đường Tam?!"

*Hồ Liệt Na

Từ lúc ban đầu gặp cái kia đáng yêu tiểu nữ hài, điều làm Hồ Liệt Na chú ý nhất vẫn là từ người nàng thanh thoát hương hoa hồng. Nữ hài lúc đó đứng ở phía sau người dẫn đường hồn sư, bên cạnh nàng lại đi theo 2 nam hài khác.

Hồ Liệt Na lúc đó đã là tân sinh nổi bật của Võ Hồn Điện, hồng giáo chủ đối nàng đều phải nể mặt 3 phần, vậy nên khi nhìn thấy thiếu nữ đến đây, vị kia dẫn đường hồn sư đều phải cẩn thận chào hỏi nàng.

Hồ Liệt Na đối này tập mãi làm thói quen, từ sau khi giáo hoàng nhận nàng làm đệ tử, thiếu nữ đã luôn phải bắt gặp những cuộc chào hỏi như vậy, giáo dưỡng của nàng lại được chỉ bảo 1 cách bài bản làm nàng có thể tự nhiên mà đáp lại vị này nữ tính hồn sư. Thiếu nữ đôi mắt nhìn vào phía sau hồn sư, cũng làm cho vị này hồn sư tương đối kinh ngạc, nữ tính hồn sư cũng nhanh chóng giới thiệu những đứa nhỏ mình đang dẫn đi theo sau này.

"Đây là tân sinh được đề cử đến từ các phân bộ, tôi đang dẫn bọn hắn đi đăng ký tại khu giáo vụ. Thưa ngài, có vấn đề gì sao?"

Thiếu nữ dùng cặp kia hồ ly đôi mắt lại lướt qua lướt lại tiểu nữ hài vài vòng, trên người nữ hài mùi hương hấp dẫn thiếu nữ, nhưng cũng rõ ràng làm thiếu nữ cảm thấy cảnh giác, đồng thời là hiếu kì. Theo nàng được biết, hồ ly nhưng cũng không phải thích hoa hồng hương giống loài, hơn nữa, hoa hồng hương nồng đậm như vậy nhưng nàng lại không thấy bất kì nguồn phát ra, làm thiếu nữ hơi cảm thấy khó hiểu. Thế nhưng, thiếu nữ cũng không nói gì, gật đầu với vị này nữ tính hồn sư, nàng rời đi.

Hồ Liệt Na yên lặng chú ý khởi cái này nữ hài.

Ban đầu, thiếu nữ vốn tưởng đây bất quá là cái nhút nhát cùng ngây ngô nữ hài. Cái này tiểu hài tử luôn là thích ở 1 mình trong 1 góc, yên lặng nằm ngủ trong giờ học, trốn tránh cách trận đấu hay kể cả thái độ lười biếng không có chút nào chí tiến tới, làm Hồ Liệt Na hơi thất vọng. Tuy đôi lúc có thấy nữ hài nhốt mình trong phòng, vì ngại với mặt mũi, Hồ Liệt Na thật sự không có cái gan đột nhập vào phòng của người khác nên nàng cũng không biết nữ hài lúc đó đang làm gì.

Nhưng trong 1 lần đi làm nhiệm vụ về muộn, thiếu nữ vô tình thấy được nữ hài chính là loạn dạo trên đường Võ Hồn Thành, không có chút nào sợ hãi chính mình bị phát hiện. Kinh ngạc cùng khó hiểu, thiếu nữ bất giác ninh mày, trong mắt mang theo chút lo lắng cho cái này làm nàng theo sát hơn 1 tháng nữ hài. Hồ Liệt Na mím môi, rốt cuộc thiếu nữ vẫn không nhẫn tâm để nữ hài loạn dạo, lặng lẽ đi theo bên cạnh nữ hài, nàng vẫn còn nhớ tới nữ hài cũng không quen biết nàng, nên thiếu nữ cũng không dám lộ liễu.

Theo sau, Hồ Liệt Na nhận ra cái này thiếu nữ vậy mà chỉ đơn giản ghé qua 1 tiệm cầm đồ gần cổng thành, lấy 1 bao to lớn kim hồn tệ, nơi đó bởi vì gần tới giờ đóng cửa mà không có ai ghé lại, làm nữ hài may mắn mà đi như vậy 1 đoạn nhẹ nhàng quãng đường. Thiếu nữ luôn quan sát nữ hài, đến khi nàng an toàn về tới ký túc xá, Hồ Liệt na mới thở phào 1 hơi.

Nhưng thiếu nữ nhận ra, càng ngày, cái kia nữ hài càng làm nàng bị thu hút. Nữ hài trong lét lút cười lạnh, nàng che giấu mị mắt khinh thường cùng lười biếng, nữ hài độc đáo biến đổi khí chất kĩ năng lẫn nàng ẩn giấu sức phán đoán, mỗi lần nhận ra được 1 điều mới mẻ từ cái này nữ hài đều không khỏi làm nàng kinh ngạc, bởi vì Hồ Liệt Na cảm thấy, nữ hài hành động không chút nào giống cái bình thường nữ hài sẽ làm, nàng ấy tựa như ẩn trong bóng tối kẻ đeo mặt nạ, đem người mê choáng váng lúc nào đều không hay biết.

Từ khi nhận ra nữ hài không bình thường, thái độ coi trọng của Hồ Liệt Na đối với thiếu nữ ngày càng biểu hiện rõ hơn, vì thế, sau 2 tháng từ khi Mị Nguyệt đến Võ Hồn Điện học viện tổng bộ, mọi người đều biết đến việc Hồ Liệt Na sủng ái vị này xinh đẹp nhưng lại không tính tài giỏi nữ hài.

Nữ hài được Thánh nữ Võ Hồn Điện coi trọng đem chất lượng cuộc sống của nữ hài đều nâng cao không ít, 1 ít người dây vào nàng đều hành động lặng lẽ 1 chút, nhưng đáng tiếc, đa phần đều bị Hồ Liệt Na phát hiện cùng giải quyết, 1 số khác lại bị nữ hài vận xui truy đuổi.

Từ đó, không có ai dây vào nữ hài nữa, 1 phần nể mặt Hồ Liệt Na, 1 phần là nghe qua thiếu nữ xui xẻo lời đồn, nhanh chóng trốn tránh khai.

Nữ hài không chỉ có được mấy năm yên bình để nàng trưởng thành mà Hồ Liệt Na còn có được 1 con dính nàng mèo con để rua. Buồn chán, rua mèo nha. Tức giận, đi rua mèo nha. Khó chịu, mèo đâu, đi đến rua nào!

Sau đó, Hồ Liệt Na rua mèo đến nghiện, làm cả Võ Hồn Điện đều biết cái này thiếu nữ là người của nàng. Ân, nữ hài đã dần trưởng thành, trở nên càng thêm diễm lệ động lòng người, làm mỗi lần thiếu nữ làm nũng, Thánh nữ tâm đều phải vì nàng mềm hóa.

Khi biết sư phụ muốn gửi chính mình đến Sát Lục Chi Đô để nâng cao thực lực, Hồ Liệt Na cũng vì vướng bận thiếu nữ mà có chút do dự, nhưng ca ca nàng đều đến khuyên, Hồ Liệt Na bất đắc dĩ phải chia tay với nàng mèo nhỏ. Ấy vậy mà cái này làm nũng tinh vậy mà không chút luyến tiếc đưa tiễn nàng, làm thiếu nữ trong lòng đều giận lẫy, nhưng nàng biết, thiếu nữ thân tâm vẫn sẽ nhớ nàng, nhưng tính cách của thiếu nữ không thể làm nàng ấy yếu đuối vậy nên thiếu nữ mới có biểu hiện như vậy.

Nhưng mà.... hừ, cái này mèo sủng lâu như vậy, lâu ngày xa dần chắc chắn cũng sẽ nhớ nàng nha.

Nhưng, khi Hồ Liệt Na trở về Võ Hồn Điện, đi đến thiếu nữ đã từng ở phòng, thứ nàng nhận được vậy mà chỉ là đơn xin rút khỏi Võ Hồn Điện, tờ giấy mời đến lễ trưởng thành cùng 1 bao chứa rất nhiều kim hồn tệ đem nàng đều kinh ngạc khi, nàng cười lạnh.

Ha hả, nàng tiểu miêu như thế nào như vậy nghịch ngợm, lâu như vậy không gặp sao lại quyết tuyệt rời đi rồi.

Hồ Liệt Na không đồng ý thư gửi của thiếu nữ, cũng đem thiếu nữ hồn tệ cất trữ, coi nó là bồi thường thiệt hại tinh thần của chính mình, thiếu nữ như vậy nhìn như đơn giản hành động như thế nào lại không thương đến nàng bản thân đâu, nàng cũng không chấp nhận việc người mình nuôi lâu vậy sẽ không chút nào để ý rời đi, dù trong lòng Hồ Liệt Na biết, đây chính là thiếu nữ chân tâm.

Một năm sau đó, Hồ Liệt Na gặp lại cái kia thiếu nữ, nhưng nàng nhận ra, chính mình khó khăn mới nuôi lơn thiếu nữ bị cải trắng củng đi rồi, người đó vậy mà là nàng ở Sát Lục Chi Đô ân nhân.

Hồ Liệt Na: .....

Hồ Liệt Na: Ta có 1 câu thảo không biết có nên nói ra không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro