Phiên ngoại 4: Đường Tam.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Trắc trở

Nhận ra Đường Tam ngay sau đó, thiếu nữ hoảng hốt mà nhìn lại chính mình đã bỏ rơi kịch bản, trong đầu như có vạn con lạc đà đi qua.

Ngân Lam Hoàng huyết mạch.... còn Hạo Thiên chùy..... A, dù biết cái này nam chính quải sẽ rất lớn nhưng quải lớn như vậy không phải thái quá sao?

Mị Nguyệt ngồi xổm trong góc, nhớ lại những ngày tháng chính mình tập trung tinh thần để bản thân nàng không ngủ mất, đem thiếu nữ vành mắt vài lần đều biến thành màu đen, cảm giác được cái này thế giới rõ ràng bất công. Nàng không như vai chính như vậy nỗ lực, cũng không có vai chính như vậy bàn tay vàng, nàng phần lớn tu vi chỉ dựa vào Hắc Lam Minh Thảo bên cạnh làm võ hồn của nàng biến hóa, đem nàng càng dễ chống cự hơn với thế giới này pháp tắc mới tu luyện được.

Trời a, nàng rốt cuộc tại sao lại vướng phải cái này pháo hôi kịch bản ai?

Trong lòng hơi cảm thán, Mị Nguyệt thế những giây lát lại nhanh chóng điều chỉnh chính mình tâm trạng, nàng ngạc nhiên với việc Đường Tam xuất hiện tại nơi này nhưng điều này cũng sẽ không cản trở nàng rời đi. Hơn nữa, nàng cũng không rõ, chính mình càng lại gần Đường Tam, thế giới này pháp tắc có hay không càng khốc liệt đối với nàng hay ngược lại? Đây là 1 loại đánh cược, là cái thể loại mà nàng ghét nhất 50/50 xác xuất, rốt cuộc thiếu nữ thích nắm mọi thứ trong lòng bàn tay, nàng hiện tại nhưng không có nhiều thứ quý giá như vậy để tài vào, nàng cũng không muốn chính mình lại như lúc ban đầu thế giới này, trống rỗng và nghèo nàn.

Nhưng mà, vai chính lại không như nàng ý.

Sau đêm đó, thấy nàng không trả lời, cái kia thiếu niên lại như quyết định cái gì đó giống nhau, bắt đầu theo đuổi nàng, dù biết nàng sắp rời khỏi cũng tìm mọi cách rời đi Nguyệt Hiên, níu kéo nàng. Mị Nguyệt tuy nhíu mày, vài lần đều từ chối nhưng ngại với thiếu niên tinh xảo dung nhan, thiếu nữ bại hạ tâm tới. 

Đối với Đường Tam gần gũi, Mị Nguyệt không qua muốn, trên người hắn gần gũi cùng yên bình hơi thở thế nhưng làm nàng bản tâm rộn ràng, điều này làm nàng rất kinh ngạc. Rốt cuộc, trừ cái kia nam nhân, không ai cho được nàng cái loại này kì quái cảm giác.

Ở nguyên bản thế giới, thiếu nữ đã là cái phản nghịch người, nàng không muốn tuân theo ai, không muốn vâng lệnh ai, hoang dã, thanh thoát đã là bản tính không thế nào sửa đổi của nàng từ khi sinh ra, đến khi trưởng thành, làm cho nàng trở nên càng thích khống chế đại cục. Hiếm khi gặp phải những trường hợp nằm ngoài dự đoán, vậy nên đối với Mị Nguyệt, mọi thứ ở thế giới nàng đã từng tồn tại trông thật dễ dàng để nắm bắt, mà thế giới giới này càng là như vậy.... hồn sư, hồn đạo khí, quý tộc và cả hồn thú; một hệ thống chặt chẽ, liên kết và mâu thuẫn, nhưng đồng thời cũng không hề bền vững như nó đang vận hành.

Hàng ngàn hàng vạn năm sau, hồn thú ở đây vẫn tồn tại, con người vì lớn mạnh mà săn bắt hồn thú nhưng vì sao chỉ có hồn thú là có ích cho con người? Tại sao hồn thú có thể hóa thành hình người nhưng vẫn không được con người chấp nhận? Đơn thuần là dị tộc bất tương dung, con người không thể tin tưởng được hồn thú, bọn hắn sợ hãi hồn thú sẽ mạnh hơn, tàn sát hết con người để không có mỗi hiểm họa nào cho giống loại của bọn hắn, nhưng, đối với hồn thú hóa thành hình người, không phải bọn hắn cũng sợ sao? Trong giới hồn thú, luật rừng rõ ràng gắt gao hơn trong thế giới nhân loại nhiều, hồn thú không chỉ chết vì con người mà còn phải chết vì giống loài công địch hay vì sức ảnh hưởng của giống loài mạnh hơn. Nếu 1 ngày, hồn thú dần bị diệt sạch, đám kia hồn thú hóa người sẽ không làm gì sao? Bọn hắn sẽ không có khả năng phản kháng sao? Nên biết, hồn thú hóa thành hình người tuy sẽ thật sự biến thành hình người nhưng không nhất định sẽ không tu luyện đến cấp cao nhất a, hoặc là bán thần hoặc cấp bậc cao hơn của hồn thú sẽ cứ như vậy trơ mắt nhìn giống loài của chính mình bị hủy hoại dần bởi con người mà không làm gì sao?

Tuy điều đó là lẽ tự nhiên, tuy điều đó là thứ vận hành thế giới này cả ngàn vạn năm qua, nhưng Mị Nguyệt nhìn ra được, hồn thú ngày càng bước vào suy tàn, Liệt Thú Sâm Lâm không phải chứng minh cho điều đó sao? Và nếu, ngày đó thật sự tới, điều này có khi còn ảnh hưởng tới Thần giới, Thần Giới bên trên nhưng không chỉ có nhân thần, mà còn có thú thần, như đã nói trước đó, bọn hắn nhất định sẽ nhúng chàm để hồn thú không diệt vong. Đồng thời, vì thú thần đã trước vi phạm nguyên tắc xâm phạm vào sự việc ở dưới đại lục này, nhân thần cũng sẽ can thiệp vào, lúc đó, đảm bảo thế giới nhỏ bé này sẽ trở nên hỗn loạn. Đó là còn chưa nói đến ẩn chứa ở ngoài vũ trụ hiểm họa. 

Nếu cứ tiếp tục như vậy, thế giới này, không, cả Đấu La vũ trụ này nhất định sẽ tràn ngập hỗn loạn, mặc khác, thậm chí còn dẫn đến hồn sư cái này chức nghiệp từ trên thế gian này biến mất, con người trong tương lai xa xăm hơn nữa có khi còn không nhớ tới chính mình đã từng là thực thể thống trị và hoành hành trên thiên địa thế gian này. Và Mị Nguyệt nghĩ, đó là lí do vai chính xuất hiện ở thế giới này. Vai chính là thực thể được thế giới lựa chọn, ban cho phước lành cùng vận may, dẫn đường hắn nhanh chóng trưởng thành, làm hắn đem vận mệnh của thế giới thay đổi, hay là đem thế giới này đều thay đổi triệt để.

Đối với Đường Tam, này rõ ràng là người trước, tên này rốt cuộc suốt ngày chỉ biết tu luyện cùng ái như vậy, mấy vấn đề mang tính chính trị cấp bậc thế giới này, dễ dàng gì hắn nghĩ tới. Nàng nhưng là sống ở thế giới chỉ có con người thống trị, con người đấu tranh cùng môi trường ngày càng nhỏ hẹp trải qua nên nàng mới dễ dàng nhận ra điều đó, ân, 1 phần cũng nhờ ơn kiến thức hay ho của hệ thống về thế giới này, nằm trong quyển sách đấu la thế giới nàng mất 500 tích phân mua được ở cửa hàng hệ thống, và có lẽ, đống kiến thức này thật sự đáng giá.

Nhưng hiện tại thiếu nữ không có ý tưởng đưa cho nam chính xem thứ này, nàng có 1 vấn đề khác rất nan giải, ân, nàng có hay không nên chấp nhận Đường Tam kết giao thỉnh cầu?

Chuyện là, có lần nàng quên mất mang theo Vẫn Tinh Ma thạch, vô tình nắm lộn mất tay nam chính, thế là, trên đường đi dạo, nàng không chỉ chiếm tiện nghi hắn, mà còn đem chính mình không muốn đánh cược đánh vô tình đánh thắng, khi mà nàng vô tình thắng được 100 kim hồn tệ từ trò đánh cược bên lề đường, không chỉ 1 mà 3 lần. Lúc đó, thiếu nữ vốn chỉ muốn thử, nếu chính mình đem pháp tắc chắn đi bằng Vẫn Ma Tinh thạch, vận may của nàng sẽ như thế nào?

Nhưng nàng lúc đó không ngờ tới nàng nắm lấy là tay nam chính, không ngờ tới chính mình thật sự sẽ thắng đến 3 lần. Nàng đều ngốc, chủ quán cũng ngốc, nhưng sau đó tức giận mà đuổi 2 người đi. Thiếu nữ vốn định nhìn trên tay mình Vẫn Ma Tinh thạch, nhưng thứ nàng nhìn thấy là 1 bàn tay xinh đẹp, thon gầy như ngọc, ân, chính là thật sự như ngọc thạch, đem nàng đều nhầm lẫn hắn tay với nàng ngọc thạch.

Sau chuyện đó, Mị Nguyệt quả thật là rối rắm, thoáng chốc, nàng đã kiếm chuyện trốn đi, chỉ để lại cái kia nam nhân ngơ ngẩn nhìn vào chính mình bàn tay, khuôn mặt mĩ lệ lại hơi ửng hồng làm cho vài cặp mắt đều quét tới nơi này.

Sau đó, thiếu nữ thế nhưng dần thân cận khởi Đường Tam, bởi nàng cũng không quá tin được chính mình lại gần nam chính mà thật sự không bị làm sao thế này. Và thời gian càng trôi, Mị Nguyệt càng là đối với cái này nam nhân càng muốn, không chỉ vì nàng ngoài ý muốn ý nghĩ được xác thực mà còn vì Đường Tam càng ngày càng biến hảo.

Không chỉ Mị Nguyệt qua khoảng thời gian đó càng đối với hắn thay đổi biến hảo mà Đường Tam càng học được cách đem bản thân biến hảo. Trên người hắn lúc trước lạnh băng cùng sát khí sau đợt đi theo hắn phụ thân dần bị ôn nhu cùng quý khí ở Nguyệt Hiên thay thế được, đem Đường Tam càng đối tốt với nàng, cũng khiến càng nhiều ong hoa bướm mật bay tới muốn đem hắn chiếm tới.

Mị Nguyệt không chỉ rung động trước Đường Tam ôn nhu, nàng còn bị hắn ánh mắt thu hút tới, làm nàng không thể nào có thể nhìn hắn bị người khác cướp đi mất, như cái kia nam nhân....

Thế nên, sau 3 tháng nàng dừng chân tại Thiên Đấu thành, thiếu nữ đã chấp nhận thiếu niên kết giao mời.

Đường Tam đối với việc này quả thật là sung sướng, sau khi được chấp nhận liền đem nàng ôm lấy, cho nàng 1 cái hôn sâu. Không hổ là vai chính nay nhân, lực tay ôm chặt đem nàng đều hít thở không thông, hừ, nàng nhưng sẽ không thừa nhận chính mình lười biếng mà thể lực yếu ớt hơn hắn đâu. 

Nhưng, dù Mị Nguyệt cùng Đường Tam kết giao, nhưng phía trước trắc trở cũng không ít. 

Nếu Hồ Liệt Na không đem nàng rời đi thỉnh cầu đưa lên đâu? Nàng có thể chạy trốn nhưng cái mác Võ Hồn Điện người vẫn sẽ luôn đi theo nàng. Đấu La đại lục các thế lực phân tranh nàng không muốn tham gia nhưng là vai chính, Đường Tam nhất định sẽ tham gia. Còn có Tiểu Vũ, cái kia con thỏ ở trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm sự kiện nên như thế nào làm bây giờ?

Lần đầu tiên, Mị Nguyệt nhận rõ được thực lực tầm quan trọng, làm nàng không khỏi thở dài.

Ở bên cạnh Đường Tam, càng làm thiếu nữ nhìn rõ hơn về thế giới này, những con người xa lạ không còn trở nên mơ hồ rớt trong mắt nàng, đồng thời nàng nhận ra, cái kia muốn đem nguyên chủ đẩy xuống đáy vực sự kiện muốn xảy ra, nếu không, dạo gần đây như thế nào xuất hiện nhiều không biết điều hồn sư đi theo dõi nàng. Mị Nguyệt thế nhưng tương đối nghi hoặc, nàng bị theo dõi từ lúc nào đâu?

Là cái lúc nàng bước vào Thiên Đấu thành, hay là từ lúc nàng rời đi Võ Hồn Thành? Ân, quả thật là 1 vấn đề nan giải đâu? Tuy việc này xảy ra sớm hơn dự tính nhưng Mị Nguyệt nghĩ, bản thân có thể giải quyết được, và nàng nhất định sẽ giải quyết nhanh vấn đề này, nàng nhưng không muốn chính mình bị anh hùng cứu mĩ nhân đâu. Nàng tuy rằng nhận mệnh việc trong mối quan hệ với nam chính, chính mình bị ăn gắt gao, nàng kiêu ngạo lại không để nàng chuyện khác lại trở nên yếu thế.

Điều đó lại đôi lúc làm tổn thương.

Đường Tam thở dài, hắn nhìn bóng hình nàng lặng lẽ rời đi căn phòng này, tuy biết nàng có vấn đề cần giải quyết nhưng nàng như vậy không muốn ỷ lại hắn làm Đường Tam khó chịu cực kì. Đường Tam biết, bản thân mình như vậy là ích kỉ, nhưng biết làm sao được, con người bản chất là tham lam, Đường Tam lại tham lam thiếu nữ hơi ấm, nên hắn không thể buông tay được.

Nếu như không thể khiến nàng ỷ lại hắn tại mọi việc, Đường Tam ít nhất muốn chính mình có thể đem lại cho nàng tâm 1 mảnh tịnh thổ. Nghe có vẻ thật yếu đuối nhưng Đường Tam biết được thực lực chính mình vẫn là chưa đủ, không thể tìm thấy được chính mình thân cha, chỉ có thể nhận trợ giúp từ cô cô để khống chế bản thân trong người sát khí, cũng không thể giúp thiếu nữ hoàn toàn thoát ra Võ Hồn Điện.

Hắn cũng biết, chính mình không như thế nào tinh tế cùng linh động trí tuệ như Mị Nguyệt, hắn nhìn ra được có 1 số thứ mà nàng nhìn thấy hắn đều không chạm tới được.

Đường Tam lúc này tự giễu cười, a, suy nghĩ của hắn, quả thật còn quá nông cạn sao?

Nhưng 1 cái ấm áp bàn tay đắp lên hắn lạnh lẽo trắng như sương má, theo Đường Tam gò má vuốt ve, hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, vốn tưởng đã rời đi thiếu nữ lúc này không biết đã trở về từ lúc nào. Nàng cặp kia yên lặng đôi mắt tựa như chứa muôn vàn sao trời lực lượng giống nhau, đem thiếu niên nổi lòng nhanh chóng chải vuốt, hắn hơi hạ mi, thả lỏng dựa vào tay nhỏ của nàng mà hơi cọ cọ, đem kia bàn tay hơi ấm chiếm làm của riêng.

Đường Tam bây giờ hình tượng quả thật là yếu ớt đến bất ngờ, rốt cuộc, hắn dù thần thông quảng đại như thế nào, tương lai dù có được thần cách hay đem trở thành cao quý nhất thần, hiện tại, hắn bất quá chỉ là 1 thiếu niên 18 tuổi, cái tuổi còn non trẻ đáng lẽ còn chưa trải qua sự đời, nhưng hắn đã gánh vác quá nhiều việc.

Võ Hồn Điện thù hận cùng Tiểu Vũ an nguy, những thứ đó quả thật là quá sức với hắn để có thể gánh chịu, nhưng Đường Tam lại vẫn kiên quyết nắm lấy, chỉ đem chính mình mạnh mẽ nhất mặt đem ra để vững vàng giải quyết hết tất thảy.

Đường Tam, dù là nhân vật chính, dù là khí vận chi tử, nhưng ban đầu, hắn chỉ là cái nhân loại.

Nghĩ tới điều này, Mị Nguyệt rốt cuộc thở dài, nàng vươn tay mà đem đầu hắn dựa vào chính mình đầu vai, đôi với cặp kia xinh đẹp trọn trịa tai chính là hơi ấm chạm vào.

"Yên tâm, không cần lo nghĩ gì hết, không cần lo lắng cho ta, cũng không cần đem trên người gánh nặng làm nặng thêm, cứ yên tâm giao cho ta, dù ta thực lực không bằng ngươi, dù bản thân ta không thể đem chính mình phó thoát cho ngươi nhưng ngươi chính là ta trên thế giới này duy nhất nơi yên nghỉ."

"Ta không như thế nào dựa vào ngươi, bất quá chỉ vì ta không thói quen yếu ớt chính mình, tính cách ta sẽ không cho phép ta trở thành ta ghét nhất bộ dạng."

"Đường Tam, ngươi nghe cho rõ đây! Ta là 1 cái cố chấp người điên, 1 khi chấp nhận 1 người sẽ không buông ra, ngươi đã quyết định đem chính mình đáp vào nơi này, liền phải rõ ràng chính mình phải trả giá thứ gì đi? Ta nhưng cũng sẽ không dễ dàng cho phép ngươi rời đi, dù có là cái chết cũng không được!"

"Hừ, đã đem chính mình giao ra đây, đừng mong ta sẽ không buông tay."

Mị Nguyệt lông mi hơi run rẩy, nàng tuy nói như vậy hùng hồn dãng dọc, nhưng kì thật nàng biết những lời này đối với đám kia bình thường người bất quá là cái chê cười, thậm chí nếu là người khác, có khi còn chê nàng chiếm hữu dục quá cường. Nữ nhân trong các mối quan hệ nhưng đều vì yếu thế, nàng lại là 1 cái nữ cường nhân, như vậy, không biết nam chính sẽ suy nghĩ lại hay không? Nàng nhưng không muốn làm cái này người xa cách nàng.

Đường Tam nhẹ cười 1 tiếng, hắn dựa vào cái này rõ ràng nhỏ bé cùng yếu ớt hơn hắn rất nhiều cô nương, trong lòng bao lâu nay nặng nề tất cả đều bị đánh tan. Đúng rồi, Mị Nguyệt chính là như vậy có mị lực, một khi nàng lộ ra bản thân, nhất định sẽ là trên sân khấu chói mắt nhất thiên thạch, đem Đường Tam cục đá tâm đều nhanh chóng bắt lấy. Tuy không biết bản thân Mị Nguyệt đang hiểu lầm hắn cái gì, nhưng Đường Tam cũng không định nói rõ cái gì, hắn hiện tại nhưng không muốn đánh tan nàng 1 cái khác lóa mắt mặt. Vì thế, Đường Tam che giấu trong mắt giảo hoạt, chôn nhập nàng trong lòng ngực, che giấu đỏ mặt chính mình, rầm rì nói:

"Ân, ta cũng sẽ không buông tay. Cả đời này, không, đời đời kiếp kiếp đều không buông."

Thiếu nữ kinh ngạc với nam chính thái độ, nhưng trong lòng lại kì dị tuôn trào ra vui sướng làm khuôn mặt nàng đều nhẹ nhàng lên, trong mắt ôn nhu như dòng nước rớt rơi.

"Hảo, đời đời kiếp kiếp. Nếu không tìm đến ta, ta liền tìm đến ngươi sau đó lại đem ngươi chơi chết." Ân, nàng chính là dõng dạc nói, đều không biết, chính mình vừa rồi là lập cái gì kì quái Flag.

Cả 2 người vui sướng ôm chầm nhau trong chốc lát, rốt cuộc, thiếu nữ bắt đầu nói chính sự.

"Đường Tam, ngươi không nghĩ việc mấy năm nay Võ Hồn Điện đều không bắt được Tiểu Vũ không phải rất kì quái sao? Ta biết là ngươi lâu nay vì càng cường đại mà đi theo phụ thân ngươi, nhưng chút này tin tức ngươi hẳn là sẽ tìm hiểu tới đi."

"Ngươi nhớ không, Võ Hồn điện nhưng không chỉ có giáo hoàng cùng 2 vị trưởng lão là phong hào đấu la, mà còn có các vị trưởng lão khác, còn chưa nói tới, bên trong Võ Hồn Điện...."

Thấy thiếu nữ yên lặng không nói, Đường Tam ngước đầu lên nhìn nàng đôi mắt, cặp kia tử sắc đôi mắt sâu thẳm lẫn kiêng kị, đem hắn đều không khỏi theo nàng nhíu mày. Hiện tại, Đường Tam đang ở 1 tư thế rất thoải mái, hắn đem chính mình đầu dựa vào Mị Nguyệt chân, cả thân hình đều thả lỏng, mà nàng lại thẳng lưng ngồi trên hắn giường.

Đường Tam gật đầu, giọng nói nhưng ủy khuất lên tiếng: "Ân, chúng ta đều đã kết giao, nàng nhưng không thể thân mật gọi ta 1 tiếng sao?"

Mị Nguyệt nhướng mày, đối với cái này nam nhân, thiếu nữ cảm thấy chính mình nhưng thấy cái giả nam chính, nếu không tên này như thế nào như vậy.... luyến ái não?!

Dù nghĩ thế nào, nàng vẫn là khụ 1 tiếng, bởi vì không thói quen mà nhìn vào thiếu niên ôn nhu mắt, bất giác mở miệng: "Tiểu Tam." Nói ra lời này, thiếu nữ nhíu mày, nàng như thế nào cảm thấy lời này như vậy kì quái đâu.

Đường Tam mỉm cười, nhưng thấy nàng nhíu mày liền biết nàng lại nghĩa đến cái gì kì quái phương hướng, hắn nhanh chóng dứt khoát mà nói: "Này, có chút kì quái. Nếu không nàng gọi cái khác."

"Tam Tam, hay là Tiểu Tam Tam. Nột, ngươi muốn cái nào đâu?" Khuôn mặt thiếu nữ hơi rối rắm, nàng nhướng mày, nhưng cân nhắc không rõ lắm, chỉ đành hỏi Đường Tam.

Đường Tam im lặng, hắn biết nàng này là cố tình diễn cho hắn xem, nhìn tròng mắt nàng bởi vì muốn cười mà cong lên tới, hắn bất đắc dĩ nói: "Tiểu Tam Tam đi."

Mị Nguyệt lúc này rốt cuộc cười ra tới, giọng của nàng như tiếng chuông, rung rinh lại thánh khiết, đem dơ bẩn trong đêm tối đều xua đuổi đi. Mị Nguyệt cười xong, thấy Đường Tam vẫn đang nhìn mình, khụ 1 cái, sửa sang lại chính mình biểu tình rồi nói: "Ân, dù sao Võ Hồn Điện cũng là thế lực được xây dựng từ mấy trăm năm trước, mấy lão cáo già có lẽ vẫn còn ở giấu nơi nơi nào đó trong bóng tối, đám người này có khi mới là chướng ngại thật sự của các ngươi. Ta nhắc nhở để ngươi phòng ngừa thôi, không chắc là có đúng hay không, còn có, 1 điều khác nữa, tại sao giáo hoàng lại như vậy muốn 1 cái hồn hoàn đâu?"

"Vì muốn thế lực có được 1 cái phong hào đấu la có 10 vạn năm hồn hoàn, vậy thì mười mấy năm trước rầm rộ muốn đi săn bắt hồn hoàn lại vì cái gì?"

Thiếu niên yên tĩnh nghe thiếu nữ nói, hắn nhưng không can thiệp vào, tuy nguy hoặc được nàng là như thế nào biết được mười mấy năm trước sự kiện, nhưng nghĩ lại, nàng mấy năm nay đều ẩn giấu trong Võ Hồn Thành cùng Võ Hồn Điện, ở đó lâu như vậy, 1 ít tin tức rơi rớt lọt vào tai nàng không phải là không thể. Tự an ủi chính mình, nhưng Đường Tam rõ ràng, chính mình bất quá chỉ vì che giấu nàng bản thân kì quái nơi thôi, bởi, nếu nàng đã không muốn nói ra, hắn cũng không nỡ chất vấn nàng, vậy cần gì hắn lại đem chuyện này phơi bày đâu?

Mị Nguyệt vẫn tiếp tục nói, nàng thái độ rõ ràng là không để ý đến thiếu niên kì quái.

"Ta nghĩ tới, giáo hoàng đều đã ở phong hào đấu la lâu như vậy, có hay không muốn thành thần đâu?"

"Nếu ý ngươi nói chính là như vậy, chẳng lẽ.... Võ Hồn Điện muốn xưng bá đại lục sao?"

Mị Nguyệt gật gật đầu, vừa lòng với Đường Tam nhanh chóng hiểu được điều nàng nói.

Đấu La đại lục người đều biết, cường giả vi tôn, ai có thực lực người đó càng có quyền. Hiện tại, đại lục phát triển đến hiện tại, con số Phong Hào đấu la còn tồn tại trên đời này đều chưa từng vượt quá con số 20, không, nếu không tính đến mấy lão cáo già đang ẩn trốn, phong hào đấu la trên bề mặt đại lục này quả thật là ít ỏi.

Hiện tại, Võ Hồn Điện trên Đấu La đại lục chiếm được số lượng phong hào đấu la lớn nhất so với 2 thế lực lớn là Thất Bảo Lưu Li Tông cùng Lam Điện Bá Vương Tông, cùng với 2 đại đế quốc Tinh La và Thiên Đấu. Võ Hồn Điện dường như chiếm giữ 1 số lượng lớn lực lượng của Đấu La đại lục, nhưng vì để các thế lực lớn không nhắm vào chính mình, Võ Hồn Điện tuy hoành hành nhưng cũng không đem binh đi đánh từng nơi thế lực. Nhưng nếu đó chỉ là điểm xúc để Võ Hồn Điện dần đem Đấu La đại lục chiếm làm chính mình đâu. Võ Hồn Điện bất quá là 1 môn phái chỉ mới thành lập ở vài trăm năm trước, trong khi đó Thất Bảo Lưu Li Tông, Lam Điện Bá Vương Tông cùng Hạo Thiên Tông nhưng bình định tại Đấu La này đến cả ngàn năm trước, nội tình quả thật là thâm hậu. Dù có dựa vào sức mạnh của thời gian đi nửa, có thể đem thế lực của 3 tông lớn mạnh kia ăn mòn qua từng năm, Võ Hồn Điện quả thật là bản lĩnh lớn.

Có bản lĩnh lớn, cũng có 1 giáo hoàng đầy dã tâm như Bỉ Bỉ Đông hiện tại, việc Võ Hồn Điện muốn đem đại lục này lấy chính mình xưng bá đều không thể không có khả năng, nếu Bỉ Bỉ Đông thật sự có khả năng thành thần, vậy đại lục này liền tính xong.

"Nhưng, cũng không thể đảm bảo được Bỉ Bỉ Đông có thể thành thần. Nếu không thì trên đại lục này tại sao lại không có sự xuất hiện của các thần điện đâu? Nghĩ xem thử, phải từng có người tu luyện tới cấp độ đó mới khiến con người ở đại lục này biết đến thần, nếu là như vậy...."

"Hẳn sẽ có hạn chế nào đó khiến thần không thể xuất hiện hay can thiệp ở Đấu La đại lục?" Đường Tam suy nghĩ, nhanh chóng bị Mị Nguyệt từ ngữ dẫn dắt.

Thiếu nữ gật đầu, tiếp tục nói: "Đó là 1 ý. Cái khác là, đại lục này định nghĩa thần như thế nào? Theo trong sách ta đã đọc qua, thần nhưng không dễ như vậy trở thành, nếu không cũng không có nhiều người như vậy chết chỉ vì vươn lên nó. Vậy, rốt cuộc nó là trời đất thần, hay là 100 cấp hồn lực nhân loại?"

"Câu hỏi này không ai biết cả, nhưng để tìm câu trả lời, chúng ta có thể tìm cách trở thành thần, ta có nghe nói 1 chút vết tích về hòn đảo bí ẩn có liên quan đến thần ở bên ngoài biển khơi. Ân, đúng rồi, nếu có thể, ngươi hãy nhanh kết thúc việc ở nơi này rồi đi tìm Tiểu Vũ đi, ta sẽ cố gắng trợ ngươi. Sau đó, ngươi cũng làm nàng mang theo Thái Thản Cự Viên và Thiên Thanh Ngưu Mảng đi, Võ Hồn Điện nhưng không chỉ có 1 phong hào đấu la, chúng ta nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất."

"Hảo." Ngắm nhìn nghiêm túc nàng, hắn dù trong lòng phập phồng vẫn là ôn nhu trả lời. Hắn Mị Nguyệt, quả thật là món quà quý nhất mà thần linh ban cho hắn, nhìn xem, nàng nói gì, hắn.... đều có chút không hiểu.

"Vậy ý Tiểu Nguyệt của chúng ta là, giáo hoàng Võ Hồn Điện muốn xưng bá đại lục, cùng với làm ta đi trở thành thần, còn dẫn Tiểu Vũ theo."

Mị Nguyệt yên lặng nhìn về phía Đường Tam, nhìn hắn cặp kia xinh đẹp lam mắt, yên lặng nuốt xuống chính mình muốn nói hắn bổn câu, thở dài.

"Ân, Đường.... Tiểu Tam Tam, bình thường thấy ngươi bình tĩnh, thông tình đạt lí, sao hiện ta nói ngươi còn không rõ ai."

"Ý ta là.... tính, ngươi thử nghĩ đến cảnh tượng giáo hoàng của Võ Hồn Điện trở thành thần đi, trở thành thần với cái dã tâm đem Đấu La đại lục trở thành Võ Hồn đại lục, ngươi nghĩ, nàng ta có hay không có khả năng tìm cách can thiệp đại lục này để làm việc đó không?"

"Nếu nàng ta không thể, vị kia giáo hoàng cũng có thể đang nhẫn nại để biến thế gian này trở thành Võ Hồn Điện lãnh địa, sau đó mới trở thành thần đi. Nếu thật vậy, nàng ta không phải đã đạt cấp 99 rồi sao? Ở trên đại lục này, nàng ta có phải hay không sẽ trở thành vô địch?"

"Vô địch?" Đường Tam lẩm bẩm, mày đẹp của hắn hiện tại rốt cuộc cũng nhăn lại, hắn tưởng tượng 1 chút, đại lục nếu bị Võ Hồn Điện chiếm lấy.... thân nhân, bạn bè, kể cả cha cùng muội muội của hắn....

Lặng lẽ nhắm mắt lại, cất giấu đi trong đầu quay cuồng sát khí, cái bộ dáng khó coi này, hắn không muốn để cho nàng xem chút nào. 

Lúc này, thiếu niên cảm nhận được nhẹ nhàng lại ấm áp lực đạo kéo lấy chính mình tay, hắn kinh ngạc mở chính mình đều sắp biến đỏ trong mắt, nhìn khuôn mặt của nàng gần sát mặt, sau đó... thành kính đem hắn thon dài bàn tay hôn lấy, đôi mắt tím chứa ý cười nhìn về phía hắn.

"A Tam, ngươi vì cớ gì lại lo lắng như vậy? Cứ dựa vào ta thôi, nếu ta đã chấp nhận ngươi, thì ta nhất định sẽ chấp nhận bất kì bộ dạng nào của ngươi. Dù ngươi có biến thành nữ nhân, ta cũng sẽ níu kéo không bỏ."

(.... Lập thêm 1 cái flag nữa^_^.)

Trong mắt Đường Tam quay cuồng sát khí rốt cuộc bay đi, hắn yên lặng nhìn trước mặt giảo hoạt yêu tinh, cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Ân, nếu bản chất của nàng chính là như này dẻo miệng liêu nhân, chẳng lẽ, cuộc sống sau này hắn mỗi ngày đều phải như vậy đau tim? Tuy trong lòng có ý nghĩ như vậy, Đường Tam khóe miệng bất giác nâng lên. Thiếu niên cũng không lo lắng nàng sẽ phản bội hắn, rốt cuộc, thái độ cách biệt của nàng đối với thế giới này đều khiến hắn nhận ra gì đó, đối với những người khác ở đây, nàng sẽ để ý đến sao?

"Hảo, nói lời nhất định giữ lời, nếu nàng dám rời đi ta, ta sẽ đem nàng trói lại bên người." Rốt cuộc đối với kiểu người như Mị Nguyệt, mất đi tự do quả là hình phạt tra tấn lớn nhất ai, nàng ấy đều nói ra điều đó.

Đối với cặp kia như hồ nước nhu thủy, Mị Nguyệt nhưng không có gì phản đối, nhìn như ôn nhu vô hại thủy, nhưng nếu quá đắm chìm vào nó, khả năng bị chết đuối ở nơi đó không phải là không thể. Mị Nguyệt nhưng muốn chính mình bị trói 1 chỗ chỉ vì đem cái này lam nhan chọc giận đâu, thiếu nữ cảm thấy, như vậy quá mất mặt.

Sau đêm đó, mỗi đêm tối, Đường Tam đều phải tận hưởng mĩ nhân suốt đêm giảng dạy, ôn hương đến khuya làm hắn đều không ngủ được, hại hắn mỗi sáng đều phải đối mặt với cô cô không nên ánh mắt. Mỗi lần như vậy, Đường Tam chỉ có thể bất đắc dĩ cười. Ai bảo, nhà hắn yêu tinh quá cao tay, đem hắn 10 cái không hiểu 1 hiện tại đều nhanh chóng đầu nhập đâu.

Trước đó, khi mới bước vào Nguyệt Hiên, Đường Tam chính là vướng bận có ánh mắt luôn dõi theo làm hắn tâm thần không yên, sau lại nhận ra đó là Mị Nguyệt khi, tâm thần hắn đều bị nàng ánh mắt kéo đi rồi, không thể nào tập trung. Vậy nên ở Nguyệt Hiên, Đường Tam tiến bộ có thể coi là gần như kém nhất, học vô thì ít ỏi, thực hành lại còn bằng 0. Này quả thật là kí lục thảm hại nhất từ trước giờ của Đường Tam.

Nhưng may mắn, Đường Tam đổi lại không chỉ ôm được mĩ nhân, mà còn mang về 1 cái tài giỏi giáo viên, đem Đường Tam vốn dĩ gấp khúc 12 tháng đường đi kéo dài chỉ còn 5 tháng. Cô cô ban đầu muốn khuyên bảo thái độ nhanh chóng chuyển biến vì vui mừng, đối với Đường Tam ưu tú càng là tăng thêm dạy bảo, mới khiến hắn nhanh chóng kết thúc 10 tháng còn lại chỉ bằng 3 tháng sắp tới này. Nhưng, này sự việc rốt cuộc vẫn làm Đường Nguyệt Hoa bối rối, tiến trình 1 năm bị đẩy nhanh khiến nàng kinh ngạc, không chỉ vậy mà càng kinh ngạc khi nàng nhận ra, nàng đã không còn gì dạy cho Đường Tam nữa.

Nhạc lí, lễ nghi, 1 số pháp tắc cùng thông tin cơ bản về lịch sử lẫn chính trị đế quốc, hắn đều thông hiểu hết chỉ trong 5 tháng này, khiến nàng nhìn về phía hắn ánh đều từ kinh ngạc chuyển sang hoảng sợ.

Đường Tam bản thân cũng bất đắc dĩ, Mị Nguyệt bản thân là cái thông minh người, lại còn nghiêm khắc, không thích dong dài, sẽ giảng giải nhưng lại thích dễ hiểu ngắn gọn, đem Đường Tam băn khoăn đều trả lời, cũng yêu cầu tự mình đặt câu hỏi. Thậm chí còn có lúc, Đường Tam hoài nghi chính mình này kiếp trước kí ức có hay không là giả, làm đầu hắn lúc đó đều rối loạn.

Nàng đem những thứ phức tạp đối với hắn trở nên đơn giản, cũng đem nhưng điều đương nhiên đơn giản ấy trở nên phức tạp, làm Đường Tam đều như mở ra 1 cánh cửa mới, 3 tháng như vậy kéo dài nàng đều nói hắn làm chậm chút, làm nàng đều mệt.

Và, vào cuối tháng 3 đó, Đường Tam đưa ra yêu cầu làm Đường Nguyệt Hoa đem chuyện nàng biết đều nói rõ với chính mình. Đối với Đường Nguyệt Hoa tràn ngập ngờ vực đôi mắt, Đường Tam chỉ có thể bất lực mỉm cười, hắn đối với Mị Nguyệt mỗi ngày lải nhải hiện tại đều hiểu rõ, đem hắn cô cô thuyết phục là chuyện dễ dàng bất quá. Bởi vì tuy đây chỉ là lời nói của 1 phía, nhưng mà nếu Đường Nguyệt Hoa hiểu rõ cũng tin tưởng ở hắn, nhất định sẽ chấp nhận.

Rốt cuộc, bọn hắn thời gian nhưng không nhiều lắm.

*Gặp gia trưởng

Đó quả thật là 1 cái rầm rộ trường hợp.

Đường Hạo vốn dĩ định hôm nay đi đón đứa con trai duy nhất của mình đi thăm mẹ nó, ai ngờ đi Nguyệt Hiên không chỉ tìm không được người, mà khi tìm thấy người, bị Đường Nguyệt Hoa báo cho Đường Tam sự tích khi, Đường Hạo quả thực nghiến răng nghiến lợi. 

Vốn là mấy tháng nay hắn vì dưỡng thương mà không thể đi đến thăm chính mình con trai, nhưng lại chỉ trong mấy tháng này, thằng bé vậy mà bị người quải chạy?

Hơn nữa, chính hắn lại là người tạo cơ hội cho thằng bé bị quải như vậy, khiến hắn kế hoạch ban đầu định ra đều trở nên lộn xộn hết cả lên.

Đường Tam cùng hắn tức phụ đi nhận tổ quy tông? Cái gì, cái tên nhãi ranh này từ lúc nào tùy ý quyết định vậy, còn đem tức phụ theo?

Đường Tam đi vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đi di dời hồn thú? Sấm thét ngang tai.jpg

Hắn không nghe lầm đi? Đó thật sự là Đường Tam sao?

Đường Tam vậy mà muốn Hạo Thiên Tông hợp tác cùng mấy cái khác tông chống lại Võ Hồn Điện? Không chỉ vậy, mà chỉ dựa vào 1 đứa con gái đi thuyết phục?

Loạn lên rồi, mọi thứ đều loạn hết lên rồi. Hắn như thế nào lại có như vậy quấy rối đứa con, này rõ ràng là tiểu làm tinh chuyển thế, đều theo nàng làm mọi thứ đều hỗn loạn hết cả lên.

Này lúc Đường Hạo đang nổi giận, bàn chân hắn đặt lên mặt đất đều sắp đạp ra cái động khi, 2 đứa nhỏ kia rốt cuộc xuất hiện. Một con ranh con không biết điều cười tủm tỉm đi tới, cùng thằng con nhỏ không nghe lời mà theo nó bạn gái chơi bậy. Đường Hạo vốn tưởng đứa con trai này càng trưởng thành, hiện tại đã đủ khả năng hắn yêu cầu, nhưng không ngờ lại có ngày chính mình sắp bị thằng bé tức chết.

Đường Hạo hiện tại như sư tử hà đông, như xác định con mồi, gầm gừ đi về 2 đứa nhỏ: "Cả 2, rốt cuộc đã gây lên chuyện gì vậy?"

Một lát sau, Đường Hạo nhìn trước mặt thiếu nữ, sao đó não nề cúi đầu, nhìn dưới thân Lam Ngân Hoàng gốc, khóe mắt ướt át, âm thanh nỉ non tựa như đứa trẻ: "A Ngân, A Ngân, ta... xin lỗi.... A Ngân..."

Đường Tam lúc này cũng ngồi quỳ với phụ thân, đem đầu cũng dập xuống mặt đất, đối với này đong đưa vươn về phía hắn mẫu thân cây thảo, trong lòng nhẹ run rẩy, bao nhiêu lâu nay xúc động rốt cuộc làm nước mắt hắn rớt xuống.

Mĩ nhân khóc tuy đẹp, nhưng yên lặng quá, đem Mị Nguyệt đều trong lòng ê ẩm, nàng thở dài, cũng lúc này quỳ xuống, cảm nhân dưới chân Lam Ngân Thảo nhưng ôn nhu cọ tới, khuôn mặt không khỏi hơi nhu hòa. Nàng như nghĩ tới cái gì giống nhau, phóng thích chính mình Mê Huyễn Yêu Hoa võ hồn, cũng đem Hắc Lam Minh Thảo ra tới. Thiếu nữ như nghĩ đến gì đó, khuôn mặt đều rạng rỡ lên, quay sang nhìn Đường Hạo cùng Đường Tam: "Tiểu Tam Tam, Đường thúc thúc, hình như võ hồn của ta khi kết hợp với Hắc Lam Minh Thảo nhưng có nhất định tăng phúc năng lực. Tin ở ta, này võ hồn...."đặc biệt thực, rốt cuộc từ khi nhận thưởng, Mê Huyễn Yêu Hoa cùng Hắc Lam Minh Thảo chính là trở thành nàng vật phẩm. Nếu kết hợp 2 thứ này tăng phúc lên thực vật, cùng với nơi mà Đường Tam lúc trước kể cho nàng, Đường Tam hắn mụ rất có khả năng...

Thiếu nữ vốn định nói như vậy, nhưng không chờ nàng miệng tiếp tục đem 2 người não vòng quanh, Đường Hạo đã trước vung tay lên, đồng ý nàng nói.

"Hảo, cứ làm theo những gì con nói đi."

Đường Hạo đồng ý quá nhanh, Mị Nguyệt đành tiếc nuối nuốt vào trước đó chính mình lời nói, nhưng trong lòng nàng lúc này lại có chút buồn bực, thế là, nàng nói:

"Hảo a, nếu vậy thì, mẹ chồng, chúng ta chuẩn bị chuyển nhà đi."

Đường Hạo, Đường Tam:.....?!

Như, như thế nào nghe có điểm kì quái???

Ngày hôm đó, thiếu nữ gặp nam chính gia trưởng, đồng thời còn đem hắn mụ dời nhà^_^.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro