Phiên ngoại 5: Đường Tam.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Hải thần đảo

Hải thần đảo, điểm đến kế tiếp và bắt buộc của Đường Tam trên con đường tiến lên đứng đầu đại lục, đồng thời mở ra cánh cửa bước lên thành thần. Nói nó không gian nan thì khẳng định là không đúng, dù trong kí ức mà Mị Nguyệt có được, Đường Tam lần cuối nàng thấy qua đã là 1 nam nhân mạnh mẽ mà không ai có thể đánh bại được, có thể đánh ngang cơ với đại vai ác Bỉ Bỉ Đông, bức nàng ra đòn sát thủ, nhưng hiển nhiên, hiện tại cái này ở trước mắt nàng Đường Tam còn chưa đi đến bước đó. Mặc dù hiện tại Đường Tam có được sự trợ giúp của Mị Nguyệt, thành công cứu thoát được Tiểu Vũ, nhưng 2 cái hồn thú đệ đệ của nàng vẫn vì nàng mà hy sinh bản thân. Nhìn Tiểu Vũ vì những người thân cuối cùng của bản thân mà lặng yên rửa mặt bằng nước mắt, Mị Nguyệt lặng lẽ mà quyết định, trong lòng lại không khỏi mà thở dài.

Mị Nguyệt không bao giờ làm những điều mà nàng không thấy chắc chắn, nhưng hiện tại, thiếu nữ chỉ có thể vì tình cảm của bản thân mà liều 1 phen. Kiếp trước, nàng đã 1 lần bỏ lỡ nam nhân kia, lần này, nàng không muốn lại bỏ lỡ người này!

Vì thế, sau khi sắp xếp cho sự ra đời của Đường Môn, Mị Nguyệt gấp gáp mà đẩy nhanh tiến trình, thúc đẩy nhóm người Đường Tam phòng bị Võ Hồn Điện kĩ càng, đồng thời chuẩn bị cho hành trình dài bước chân ra biển.

Đồng thời, chính lúc này, thiếu nữ chính thức bởi vì phản bội Võ Hồn Điện mà bị dán tên lên bảng truy nã.

Mị Nguyệt cầm trên tay một tờ giấy truy nã chính thức của Võ Hồn Điện, nhìn trên đó là hình của bản thân khi mới cập quan, cả khuôn mặt đều âm u 1 tầng.

Tuy đã đoán trước được điều này, nhưng khi biết được Hồ Liệt Na không chút nào nhớ tình cũ mà cũng cấp thiếu nữ 1 thân tình báo khi, thật sự thì sâu trong lòng nàng vẫn có cảm giác âm ỉ nhè nhẹ, nhưng như vậy cũng đủ khiến lông mày của nàng bất giác nhăn lại.

Lúc này, Đường Tam mở ra cửa phòng, khuôn mặt tuyệt mĩ dưới lớp áo choàng dần hé lộ, thanh niên nhìn có phần trưởng thành lúc này bước tới, nhìn đôi mắt theo bản năng mà hướng về phía mình khi, cười ôn nhu đối diện với thiếu nữ mĩ lệ trước mắt, đi lại dán nàng.

" Tiểu Nguyệt, đây là?"

" Giấy truy nã. Bởi vì giúp đỡ huynh trong việc cứu đi vị nghĩa muội nào đó nên ta chính thức bị Võ Hồn Điện truy nã rồi, còn lấy lí do là cản trở công vụ chính thức của giáo hoàng nữa cơ ấy."

Mị Nguyệt cầm trên tay giấy truy nã giơ qua giơ lại, tỏ vẻ ngao ngán mà lắc đầu, làm cho Đường Tam nhẹ nhàng mà cười, hắn dùng khuôn mặt nhẹ dựa vào cổ thiếu nữ, mái tóc dài cọ quá non mịn da thịt, làm cho Mị Nguyệt hơi ngứa ngáy mà hơi rút cổ lại, nhưng tay chân dường như thói quen mà tùy ý để hắn ôm chặt lấy.

" Nếu không... Chúng ta cũng truy nã Võ Hồn Điện." Đường Tam môi để sát thiếu nữ tai nhỏ, buồn rầu mà hỏi, lại bị thiếu nữ 1 tay đẩy ra khuôn mặt.

"Ách, sắp rời đi rồi, huynh vậy mà còn giỡn được? Huynh đã chào từ biệt mụ mụ cùng Hạo thúc chưa? Tình hình của những người khác thì như thế nào? Đã thực hiện như những điều muội nói chưa? Không phải là muội quá đa tâm, chỉ là đi tới bước đường hiện tại, Võ Hồn Điện đường lùi đều bị chúng ta rút lại rồi, mà chúng ta tiếp theo cũng chỉ có thể tiếp tục hành động như vậy. Nếu mục đích của chuyến đi hoàn toàn thất bại thì những gì chúng ta chuẩn bị cho tới bây giờ đều sụp đổ. Võ Hồn Điện hậu tay nhưng nhiều, chúng ta cũng không còn quá nhiều thời gian, con đường duy nhất chỉ có thể khiến bản thân mạnh lên thôi."

Đường Tam yên lặng không nói, hắn dựa vào thân thể nàng, làm thiếu nữ đều không nhận rõ được tâm trạng của hắn, Mị Nguyệt nhưng cũng yên tĩnh chờ đợi, tùy ý hắn như vậy. Một lúc sau, Đường Tam rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, hắn đáp: " Hảo, ta tuy không biết tại sao muội lại chấp nhất với Hải Thần đảo chỉ có trong truyền thuyết như vậy, nhưng ta vẫn sẽ theo ý muội. Cơ mà, ta có một điều kiện."

Đường Tam đem thiếu nữ đối diện với tầm mắt của chính mình, kiên quyết nói từng chữ một: " Hãy giữ cho bản thân luôn an toàn."

"Tuy ta biết Tiểu Nguyệt dường như có loại năng lực biết trước gì đó nhưng nó cũng không hẳn là nằm trong tầm khống chế của muội đi."

" Hơn nữa, muội có thể giúp được Tiểu Vũ, nhưng trong đội thì hồn lực của muội lại là thấp nhất, muội cũng chỉ là một cái phụ trợ hệ hồn sư, chuyến đi này nguy hiểm vạn phần, đến cả ta đều cảm thấy bất an, còn về muội, muội không màn an nguy của bản thân chút sao?"

Mị Nguyệt chớp chớp mắt, có điểm ngớ người nhìn cái này đã có vài phần đại nhân phong thái Đường Tam, trong lòng không khỏi cảm thán, thì ra là huynh ấy vì lo lắng cho nàng mà dạo gần đây lại bất an như vậy, ngay cả việc đi ngủ mà cũng muốn dính lấy nàng.

Mị Nguyệt tuy là trong lòng cảm động nhưng chính bản thân nàng rời đi không phải không có chuẩn bị gì. Với cái cơ chế loại bỏ kẻ ngoại xâm của thế giới này, người gặp nguy hiểm nhiều nhất khẳng định là nàng, nếu không phòng ngừa chút gì, ngay cả chính bản thân Mị Nguyệt đều không yên tâm. Vậy nên thông qua tài phú nàng tiết kiệm cùng kiếm được, nàng nhưng cảm thấy, Đường Tam lo lắng còn là có điểm thái quá.

Bất quá, thiếu nữ đôi mắt vẫn hiện lên cảm động, nàng nhu nhu mỉm cười, tử sắc đôi mắt thâm sâu mà phản chiếu hình ảnh của Đường Tam, tựa như bản thân nàng giống nhau, đem Đường Tam nạp tiến vào chính mình tâm, cùng hắn không bao giờ tách rời.

Dưới ánh mắt ôn như của hắn, nàng nghiêng đầu, hơi nhướng người lên, đôi môi mềm nhẹ hôn lên trán hắn, dâng lên chúc phúc.

Nhẹ nhẹ tia sáng phát ra giữa trán của Đường Tam, đem này ấn ký vĩnh viễn khắc sâu vào linh hồn của hắn.

"Tam ca, huynh cũng vậy. Nhất định là, phải hảo hảo sống sót!"

Mị Nguyệt biết, Đường Tam là vai chính, hắn có khí vận thêm thân, chút nguy hiểm này đối với hắn chắc hẳn cũng sẽ không tính là ảnh hưởng gì, thậm chí càng là khiến hắn càng trở nên mạnh mẽ. Nhưng mà, cùng nàng ở một chỗ là trái ý trời, sau lần bị Võ Hồn Điện tập kích trước đó, tuy nàng làm Tiểu Vũ thành công né tránh được bi kịch vận mệnh, nhưng Thái Thản Cự Viên cùng Thiên Thanh Ngưu Mãng tựa như vận mệnh giống nhau, chủ động dâng lên chính mình vì Tiểu Vũ.

Tuy rằng, hai người này may mắn mà thành công tại Đường Tam linh hồn hải bên trong cư trú, nhưng việc này xảy ra vẫn là phần nào đó đánh sâu vào tâm lý yếu ớt của nàng.

Nói về mặt tình cảm, Mị Nguyệt nhưng thật sự là một cái yếu ớt người. Nàng dung túng cho Hồ Liệt Na làm bạn, tùy ý để Đường Tam tiếp tục lại gần mình, thậm chí là lúc cuối cùng Võ Hồn Điện quyết tuyệt, nàng cũng không nỡ đối diện với Hồ Liệt Na.

Chính vì hiểu rõ về bản thân như thế nào, nên đối với những tình cảm của con người ở thế giới này, Mị Nguyệt mới có thái độ mơ hồ như vậy. Nhẹ nhàng, thân thiết, nhưng cũng cực kì khách sáo. Chỉ có cái này kiếp trước tử trạch ngu ngốc Đường Tam mới không thèm để ý mà tiến tới, đem chính mình tâm đều đưa ra thôi, nhưng cái khác người theo đuổi nàng đều bị nàng ném đến xa xa từ lâu rồi.

Lúc này, trong lòng nàng ngu ngốc tử trạch nào đó lại mỉm cười rất hạnh phúc, không phát ra tiếng nhưng nụ cười lại cực có lực đánh sâu vào, làm Mị Nguyệt trái tim lại lỡ nhịp trong chốc lát.

"Hảo, đều nghe muội."

....................

Sau khi dành một khoảng thời gian tương đối để chuẩn bị, nàng cùng Sử Lai Khắc thất quái nhanh chóng tiến hành kế hoạch, tiến về phía Hải Thần Đảo.

Mọi chuyện tuy không diễn ra như trong kế hoạch, nhưng ít nhất cho đến khi đến Hải Thần Đảo, Mị Nguyệt may mắn sống sót, Đường Tam tuy bị trọng thương nặng nề nhưng lại được Mị Nguyệt thông qua linh hồn ấn ký, đem một nửa sinh mệnh lực của bản thân đều độ qua đi, nhanh chóng giữ được cái mạng, còn có Tương Tư Đoạn Trường Hồng trợ giúp, chưa đến nửa tháng, trên người hắn thương đều khỏi. Những người khác nhưng nhẹ nhàng hơn Đường Tam nhiều, nhưng cũng thậm phần làm người quan ngại.

Thấy Đường Tam thảm trọng, đã hứa với bản thân là sẽ không lại khóc Mị Nguyệt, lần này lại không chịu được 1 kích mà khóc ra tới. Nàng khóc cũng không vì là bi thương, nàng khóc vì bản thân may mắn sống sót, ông trời không thế nào tuyệt đường nàng. Nàng khóc vì hạnh phúc, rốt cuộc có thể cùng chính mình yêu thương người cùng trải qua sinh tử khảo nghiệm mà vẫn sống sót, tâm nàng giống như ngâm mật đường giống nhau, ngọt ngào cực kì. Nhưng là, nàng cũng khóc vì hận ý, nàng hận vận mệnh xô đẩy, nàng hận thứ khiến cho người nàng quý trọng bị thương.

Sau khi chữa trị cho Đường Tam, đem chính mình áo chàng bao trùm lấy người hắn, bao vào lồng ngực, dù nước mắt vẫn đang rơi, trong mắt nàng lại chảy xuôi thâm hậu hận ý.

Trong lòng nàng, tuy biết rằng, thứ đó bất quá chỉ là khảo nghiệm, theo như vận mệnh, nếu như phạm vào vận mệnh chi tử, sau này sẽ khẳng định nhận lại gấp trăm ngàn lần báo ứng, nhưng lúc đó, nhìn Đường Tam vì nàng, vì mọi người mà đem bản thân ra liều mạng, nàng hận.

Chỉ hận vận mệnh trớ trêu, đem một cái ngoại lai người như nàng chèn ép thật chặt, hận chính mình không đủ mạnh mẽ, đem chính mình yếu ớt dễ dàng để lộ trước mặt địch nhân, càng là hận cái kia lạnh lùng nhìn Đường Tam ánh mắt, tựa như nhìn thấu cả người hắn, làm như hắn bất quá là một cái cản trở giống nhau, sát ý không khí kể rõ ý định muốn đem hắn chết non khi còn trong trứng.

Đời nàng, nàng ghét nhất chính là tự cao người, tuy rằng bản thân cũng là một cái cao ngạo dạng, Mị Nguyệt vẫn rất là hiểu rõ cân lượng của bản thân. Tuy rằng đối diện với Đường Tam, tâm tình của nàng cũng tương đối rối rắm, nhưng ngoại trừ bởi vì cảm xúc trong lòng hay vì thử mà kết duyên với hắn, trong lòng nàng nhận rõ rằng, giá trị của Đường Tam ở thế giới này nhưng hơn nàng rất nhiều.

Nàng bất quá chỉ là ngoại lai người, có duyên mới đi đến thế giới này, nhưng Đường Tam tương lai lại định sẽ tiếp quản thần vị, vận khí thêm thân. Hai người, giống nhau xuyên qua, hắn là được thế giới chấp nhận, còn nàng bất quá chỉ là một cái nửa đường nhét vào tới, không có chút hậu trường nào.

Dù có biết trước một phần tương lai bàn tay vàng, nhưng lại không có thực lực tương ứng, bản thân cũng chả làm nên tích sự gì. Vì thế, đối với Đường Tam, không chỉ vì cảm tình, vì trực giác, mà cả về lí trí, bản thân Mị Nguyệt âm thầm chấp nhận hắn, cũng nhanh chóng quy nạp hắn vì chính mình người.

Vì hắn bị thương mà dâng lên chính mình một nữa sinh mệnh, Mị Nguyệt không cảm thấy đáng giá hay không đáng giá, chỉ cảm thấy đó là đương nhiên. Người này đã là của nàng, vậy thì không nên mơ tưởng rời đi chính mình. Ít nhất là ở kiếp này, không, dù hắn có kiếp sau đi nữa, dù hắn đã quên nàng, nàng nhất định sẽ đem hắn nhốt lại bên cạnh chính mình, vĩnh thế không rời.

Nàng tin hắn, nếu như bản thân vì vận thế, không thể không cuối đầu, nhưng nàng nhất định sẽ làm hắn đi tìm nàng, dù biết rằng điều đó sẽ thành hắn cả đời chấp niệm, đem hắn đều phá hủy, nàng vẫn không hối hận.

Lúc này, nàng chỉ ôn nhu mà chạm vào khuôn mặt hắn, đem trên tay lạnh lẽo làn da xoa ấm, ướt át đôi mắt bởi vì khô cạn mà sưng hồng lên, đôi mắt lại sâu đậm cực kì.

Trong lòng thở dài một tiếng.

Đường Tam, không cần hối hận khi chọn nàng, hảo không?

.................

Không như Mị Nguyệt tưởng tượng, Hải Thần Đảo không phải thật sự là nơi cung đình hoành tráng, chỉ có những cường giả du nhập.

Hải Thần Đảo bất quá chỉ là nơi cung phụng hải thần mà thôi. Nơi này vẫn xuất hiện người thường, vẫn có những khu chợ bán cá tươi cùng đêm hội. Chỉ là bởi vì nằm ở trên 1 hòn đảo cách xa đất liền, xung quanh là biển rộng, nên cuộc sống ở nơi này càng có phần nhiều hơn là an bình.

Cơ mà ngoại trừ không có tranh đấu khốc liệt như bên đất liền, người dân ở Hải Thần Đảo cũng gặp không ít nguy cơ.

Tựa như việc đánh bắt thịt cá dưới nước, hay việc nuôi trồng cây ăn được ở trên đất liền. Tuy có được chúc phúc của Hải Thần cùng sự bảo hộ của những vị cung phụng giả đại nhân, những hồn thú vạn năm, 10 vạn năm không có gan dám lại gần, nhưng tựa như những khó khăn của các ngư dân trên biển bình thường, người dân ở Hải Thần Đảo cũng gặp được không ít vấn đề về sinh tồn.

Và đó cũng thật là vấn đề khó khăn đối với đám người Đường Tam.

Bọn hắn tuy chưa trở thành thần, nhưng tu vi cao cường lại khiến bọn hắn ít nhất có thể nhịn được vài bữa, còn Mị Nguyệt thì không may mắn như vậy là được.

Sau nửa tháng, từ lúc bước ra biển tới hiện tại, mỗi ngày làm bạn với Mị Nguyệt chỉ có hải sản cùng lương khô, không chút rau dưa, làm cho ý chí kiên định như nàng cũng có phần chán ngấy rồi. Đường Tam cũng đau lòng thực, mỗi ngày đều cố gắng mò mẫn những món ăn đa dạng của người dân địa phương, làm nàng không đến mức chịu không nổi, làm Mị Nguyệt cũng không có miễn cưỡng mà ăn hết.

Dù sao, mỗi lần nàng ăn xong, nhìn khuôn mặt của hắn cũng vì thế mà trở nên nhẹ nhõm, Mị Nguyệt cũng thấy an lòng rất nhiều. Tuy nàng không có thật sự như vậy để ý, nhưng nhìn Đường Tam như vậy ôn nhu quan tâm, làm cô nàng cũng không khỏi mỉm cười.

Cơ mà, may mắn rằng cũng không chỉ có Mị Nguyệt cảm thấy như vậy là được. Sở hữu cho bản thân một cái võ hồn là Tà Hoả Phượng Hoàng, Mã Hồng Tuấn quả thật chính là thành viên khổ nhất trong Thất quái khi phải sinh tồn trong Hải Thần Đảo. Tính trọng dục của hắn rất mạnh, dù hiện tại bởi vì tu vi nâng cao mà thân hình cũng dần thu gọn, nhưng dục ăn của hắn vẫn là rất mạnh.

Thức ăn ở Hải Thần Đảo tuy cũng rất ngon, nhưng mà nhiều hơn nửa tháng, giờ thấy hải sản vẫn thấy hơi ngấy.

Đối với vấn đề này, Mị Nguyệt chỉ có thể nói rằng.

"Tu luyện, tu luyện cho nhiều vào, cho đến khi hồn lực trong cơ thể không thể nào duy trì được sự no bụng nữa, gần như cạn kiệt, thì lúc đó cố ăn cho nhiều vào. Tuy hơi khổ chút nhưng nó là nhất phù hợp với ngươi là được."

Đổi lại là cái thở dài ngao ngán của Mã Hồng Tuấn, làm cả đám đều cười, cả mặt đều dài ra.

" Aizz, như vậy thì ai sống nổi a!"

*Nàng thực lực

Bởi vì có sứ giả đến tiếp đón, bọn người Đường Tam rất nhanh liền hoà nhập với cuộc sống ở trên Hải Thần Đảo. Sau nửa tháng quan sát, bọn hắn rốt cuộc được vị cung phụng cấp đấu là nào đó đưa vào chủ đề chính, chính là Hải Thần khảo nghiệm.

Nói vì quan sát bọn hắn, nhưng kì thực chỉ là quan sát Mị Nguyệt cái này biến số thôi.

Hiện tại Mị Nguyệt đã là người của Đường Tam, vận mệnh cũng vì thế mà thay đổi rất nhiều, dù bây giờ có giết đi Mị Nguyệt, những thứ đã diễn ra đã không thể thay đổi.

Tuy nói là vậy, nhưng Mị Nguyệt cảm thấy, đây giống như là một dạng hứng thú thì đúng hơn. Vì đối với thế giới này mà nói, những thay đổi lớn mà nàng đã làm ra chỉ bất quá là Đường Tam thay đổi một cái lão bà cùng việc khiến cho thân thể này vẫn tiếp tục sống mà thôi, đối với sự phát triển của thế giới này thì những thứ này còn không tính là gì.

Nên nàng cảm thấy, là cái kia tối cao cung phụng ở hòn đảo này, hay thậm chí là vị kia không ở nơi này Hải Thần, cũng cảm thấy hứng thú đi.

Và hẳn là, sau nửa tháng quan sát, bọn hắn đã lấy ra kết quả rồi, nên mới đem nàng cùng bọn hắn đưa tới Hải Thần cửu khảo.

Mặc dù trong lòng suy đoán là như vậy, thật tình mà nói, điều này vẫn là tương đối có lợi đối với Mị Nguyệt. Hải Thần đều có thể đem nàng nạp vào Sử Lai Khắc, có khi nào... Nàng cũng đã không còn được tính là ngoại lai người nữa hay không.

Mị Nguyệt vẫn luôn nghĩ vậy, cho đến khi nàng bước vào cái kia Hải Thần cửu khảo, ý thức bị dịch chuyển đến một cái xinh đẹp lộng lẫy đình trú, mà nàng lại mộng bức bị cái này xinh đẹp mĩ nữ trào phúng, nói cho ra lẽ khi, nàng ta mới đem nàng đánh thức.

"Chưa đủ a, dù mối quan hệ của ngươi và hắn có bền chặt như ngươi nói đi nữa, thì đối với thế giới ý thức nào có như vậy. Nó bất quá chỉ một dạng ý thức muốn bảo hộ vị diện này thôi, nó nào hiểu tình cảm là gì đâu, đối với nó ngươi bất quá chỉ là sợi dây tạm thời chưa thể cắt đi thôi, còn phải đợi khi nào? Đương nhiên là phải đợi thời cơ vận mệnh chi tử không chú ý, nhân ngươi bệnh muốn ngươi mệnh rồi. Cô gái à, cô nên hiểu là, ở nơi đất khách quê người này, không nên mất cảnh giác với bất kỳ điều gì đâu."

Trong lúc Mị Nguyệt hơi mang suy nghĩ mà nghĩ về điều đó, thiếu nữ trước mặt nàng liền vừa nhâm nhi trên bàn điểm tâm, vừa tự nhiên tiếp tục nói.

"Xin chào, giới thiệu với ngươi, ta là Lam Á Kỳ, là một vị nhất cấp thần vị, cũng không phải là ta là người xuyên không hay xuyên việt giả gì đó, chỉ là năng lực của ta có liên quan tới không gian, mà ta cũng thường giữ liên hệ với các bằng hữu đến từ không gian khác, tựa như thế giới hiện đại của ngươi chẳng hạn. Nên, ngươi có mong muốn gì muốn ta thực hiện không, tựa như việc trở về thế giới cũ của ngươi chẳng hạn?"

Mị Nguyệt nhanh chóng bị lời nói của thiếu nữ trước mặt làm cho kinh hỉ cực kì, nhưng khác với những gì mà Lam Á Kỳ nghĩ, người này không nhảy dựng lên hỏi nàng làm như thế nào, mà chỉ nói gằn từng chữ:" Ngươi sẽ không đưa ta về, phải không?"

"Hà, ha ha ha ha, ta quả thật là gặp được một cái bảo bối rồi."

Thiếu nữ trước mắt nàng cười rõ ràng rất càng rỡ, đôi mắt đào hoa híp lại, vui vẻ cực kì, tựa như nàng đã tìm được một món đồ gì đó rất thú vị vậy.

"Hay, hay lắm. Ngươi quả thật là một người tuyệt vời ha, hơn ngàn năm rồi, ta chưa được cười vui vẻ như vậy đấy. Ngươi rất là thú vị, ngươi biết không?"

"Cơ mà, sao ngươi lại nghĩ ngươi không thể trở về được? Dù sao thì ta cũng là thần, ngươi không nghĩ rằng việc đem ngươi trở về thế giới cũ rất dễ dàng sao?"

Lam Á Kỳ trở tay 1 cái, ly trà trước mắt nàng liền mãn ly đều là nóng ấm nước trà, nàng lại không chút e ngại nào thích thú nhấm nháp, tựa như không cảm nhận được cái nóng giống nhau.

Mị Nguyệt nhìn đôi tay khéo léo của nàng ta nhẹ nâng ly trà một cách tao nhã, đôi mắt cũng liếc về phía ly trà cũng bị ngập tràn của mình.

"Không có khả năng chính là không có khả năng, ít nhất thì ta hiện tại vẫn chưa thể trở về. Hơn nữa, cái giá ta phải trả cho ngươi khẳng định là không đơn giản đi? Xin thứ lỗi nhưng ta không thể nhận một lời mời gọi mà lợi ích lại không đủ như vậy được."

Thấy Mị Nguyệt dần im lặng, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn vào ly trà trên bàn, cả khuôn mặt từ lúc ban đầu kinh ngạc đến bình tĩnh của nàng làm cho Lam Á Kỳ thế nhưng vui vẻ cực kỳ. Nàng hài lòng mà gật đầu, trả lời lại Mị Nguyệt.

" Không phải là không thể, chỉ cần ngươi trở thành người kế vị của ta, kế thừa năng lực cùng thần vị này, không phải là không thể. Bất quá, bây giờ cũng không thể là thời cơ thích hợp để ngươi trở về."

Mị Nguyệt nhướng mày, hỏi.

" Như thế nào?"

" Ừm, ngươi muốn hỏi về cái nào trước? Là về tại sao ngươi bắt buộc phải ở lại nơi này, hay là, tại sao ngươi lại bị ngăn cản không thể trở về được?"

"Ha ha, này kì thật rất đơn giản a. Ta có thể thấy được, trên linh hồn ngươi không chỉ là chỉ có Hoa Vương linh hồn khế ước đâu. Ở chính giữa linh hồn ngươi, gắn với căn nguyên của ngươi, một sợi khế ước nhỏ đồng thời cũng gắn với nhân quả nghiệp lực."

"Ta nghĩ đó nguyên do chính khiến ngươi đến thế giới này, cũng là nguyên do khiến cho ngươi có thể nhiều lần né tránh được thế giới ý thức cảnh báo như vậy."

" Nhưng mà, này khế ước hiện tại lại bởi vì ngươi quá yếu mà cũng suy yếu rất nhiều. Cơ mà, nếu ngươi lại nhân thời cơ này cắt đứt khế ước, ta cũng không thể đảm bảo rằng ngươi có khả năng chịu đựng được nhân quả nghiệp lực phản phệ. Ta đoán là nếu như cắt đứt đi khế ước này, nhân quả của ngươi lúc này khẳng định sẽ bùng phát. Những nhân quả còn tồn tại ở kiếp trước sẽ làm cho thế giới ý chí phát hiện, sau đó, ngươi sẽ bị bài xích ra khỏi thế giới này và đuổi vào thời gian loạn lưu."

Mị Nguyệt hơi chút trầm ngâm, đôi mắt sâu thẳm của nàng hơi hiện lên suy ngẫm, trong mắt lấp lánh liền rực rỡ hẵng lên. Nàng đối diện với Lam Á Kỳ đang mắc cười mà nhìn nàng, đem suy đoán của mình nói ra.

" Ngươi đây là, muốn cho ta tiếp tục dựa theo khế ước dẫn dắt, đồng thời cũng tăng mạnh lên chính mình, đợi một lúc nào đó, liền..."

"Hảo, tới đây thôi. Ngươi tiểu tình nhân nhưng đợi lâu lắm rồi, cũng đã đến lúc nên tỉnh lại rồi."

Còn chưa để cho Mị Nguyệt kịp phản ứng, đôi mắt của nàng đã dần dần trở nên mơ hồ. Trước khi hoàn toàn bất tĩnh nhân sự, Lam Á Kỳ liền đem một cái vòng ngọc tròng vào tay nàng, đồng thời công đạo với nàng một số điều.

"Nhớ lấy, thần vị là Tinh Không chi thần. Thần cách của ta là đến từ ngoại vực nhưng đồng thời lại có tác dụng đem ngươi nhanh chóng dung hợp với thế giới này hơn. Nhưng muốn có được thần vị, ngươi trước hết cần phải hoàn thành Tinh Không bảy khảo cái đã."

" Đừng lo lắng, Tinh Không bảy khảo của ta không giống đám kia lão hồ đồ ngoan đồng đâu, dễ thực hiện thực. Ngươi chỉ cần tìm một ít hoa hoa thảo thảo cùng tăng lên tu vi là được. Những thứ đó ở lãnh thổ của lão Hải nhưng đều đầy đủ, ngươi chỉ cần cố lên liền lấy được thôi."

" Cuối cùng, hãy cố gắng để có thể trở nên mạnh hơn nhé, đồ đệ của ta."

......................

Kể từ lúc đó, mỗi ngày đối với Mị Nguyệt quả thật chính là địa ngục.

Không chỉ Tinh Không bảy khảo, mà nàng còn phải thực hiện Hải Thần cửu khảo cùng Đường Tam, không nhẹ nhàng hơn bao nhiêu, mà khó lại càng khó hơn.

Hải Thần cửu khảo thì không tính, có Đường Tam bên cạnh chiếu cố, Mị Nguyệt khẳng định sẽ không có vấn đề gì, khó ở đây rõ ràng là hồn lực cùng thực lực của nàng nhưng kém qua Đường Tam quá nhiều. Vì thế, ở khảo hạch thứ nhất, nàng liền có điểm thụt lùi so với đám người Thất quái.

Còn Tinh Không bảy khảo tuy có hướng dẫn kĩ càng tỉ mỉ, nhưng mỗi khảo đều bắt buộc nàng phải tìm hiểu về một loại thiên địa linh vật. Thiên địa linh vật nhưng khó thu thập thực, chỉ có người thuộc riêng một chuyên ngành mới có thể bắt lấy được, lại chẳng khác nào học tập một chuyên ngành học mới, làm Mị Nguyệt đột nhiên cảm thấy chính mình có thể hay không nhai nhiều răng lạn a.

Sự thật chứng minh, Mị Nguyệt không chỉ không có bị não úng răng lạn mà nàng càng mạnh hơn một cách điên rồ. Thiên phú bao nhiêu lâu nay bị chèn ép, cho tới nay liền bộc phát, làm cho nàng liền nhanh chóng đuổi kịp Đường Tam, làm cho Sử Lai Khắc thất quái đều cảm thấy kinh hãi.

Ngoài ra, bởi vì khế ước của Hoa Vương mà nàng tạo ra vào thời lúc nguy cấp để cứu Đường Tam cũng nhanh chóng đem hai người linh hồn hòa hợp độ đều tăng cao, khiến cho 2 người vô tình lại diễn sinh ra một cái Võ Hồn dung hợp kĩ.

Đường Tam vui vẻ cực kỳ, nhưng Mị Nguyệt lại cảm thấy có điểm kỳ quái.

Đường Tam một cái song sinh võ hồn, còn nàng thì dù bản thân võ hồn vì hưởng dụng mà trực tiếp trở thành Hắc Huyễn Hồng Hoa, đỉnh cấp độc dược một loại, có thể sánh ngang với Tương Tư Đoạn Trường Hồng, nhưng kì thực thì về bản chất nàng vẫn chỉ có một võ hồn, Đường Tam lại có 2 cái võ hồn cũng đỉnh cấp loại, này nhưng thật sự có khả năng xảy ra a!?

Nhưng cũng không để Mị Nguyệt rồi rắm lâu lắm, Thanh Ngọc chiếc vòng liền hô ứng với nàng suy nghĩ giống nhau, biến thành một cái đại hình vòng ngọc lớn nằm trong tay nàng, Mị Nguyệt mới vỡ lẽ.

Nàng nhưng quên mất chính mình vẫn còn có Vẫn Ma Tinh, một cái khác đến từ hệ thống võ hồn a! Tuy không biết cố ý hay vô tình mà Vẫn Ma Tinh vậy mà dung hợp với kia vị thần lễ vật, nhưng hiện Vẫn Tinh Vòng cũng tính là cái đỉnh cấp phòng ngự cùng không gian hệ vũ khí võ hồn, so sánh với Hạo Thiên Chùy của Đường Tam vẫn cứ không phân cao thấp đấy. Nghĩ đến cái này, làm tâm tình có điểm phức tạp Mị Nguyệt lúc này không khỏi mỉm cười.

Đường Tam tuy nhìn thấy vòng ngọc trên tay nàng, tuy bản thân hắn vẫn là tương đối kinh ngạc, nhưng cũng không tế hỏi Mị Nguyệt. Dù sao thì sau khi nàng hiểu rõ, khẳng định sẽ vì hắn mà tế giảng. Đó là một loại sinh hoạt ăn ý, nương tựa lẫn nhau bao lâu nay làm cho 2 trở nên tin tưởng lẫn nhau rất nhiều. Đôi lúc, không cần nói điều gì, Đường Tam chỉ cần thông qua đôi mắt liền có thể hiểu rõ ý muốn của thiếu nữ.

Mà Mị Nguyệt sau khi thất thần hồi hồn, thấy thiếu niên vẫn đĩnh bạc vì nàng mà thẳng người ngồi chống lưng, trong lòng dâng lên rất nhiều mật ý ấm áp, trong lòng lại bí ẩn mà ẩn hàm chua xót.

Nhưng, tựa như Đường Tam nói như vậy, sau khi hiểu rõ sự việc, Mị Nguyệt liền đem sự việc nửa hoàn chỉnh mà kể lại cho Đường Tam, cũng đem chính mình suy đoán đưa ra.

Đường Tam nghe xong liền nhẹ nhàng mỉm cười, hắn xoa đầu nàng, nói cả hai người sau này cùng nhau càng là cố lên.

Đối với Đường Tam hành động, Mị Nguyệt chỉ có biết lắc đầu, nói hắn một tiếng, "Ấu trĩ", đem Đường Tam tay xoa trên đầu nàng càng mạnh, làm cho Mị Nguyệt ánh mắt đều hiện lên một tia khó chịu khi, mới phì cười thu tay lại.

Cuộc sống của nhóm Sử Lai Khắc trên hòn đảo cứ như vậy trôi qua, bình lặng, lại ẩn chứa rất nhiều hiểm nguy.

Nhưng mà, cuộc hành trình của họ vốn dĩ chỉ vừa mới bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro