111/Giáng sinh phong ba(5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luna một bên ngoan ngoãn ngồi đó, một bên cười nói.
- Đây vẫn là lần đầu tiên có một người đàn ông sấy tóc cho em, ba em còn chưa từng làm như vậy cho em nữa.

Động tác trên tay Louis hơi ngừng lại
- Vậy sao?

- Trước giờ đều là mẹ em, lúc sau lại có chị gái giúp em làm qua.
Luna trả lời, giọng nói liền có chút uể oải.

- Lại nói tiếp, thật đúng là nhớ đến họ.

- Nếu nhớ bọn họ, khi nào mua vé máy bay trở về nhìn xem được không?

Louis biết cả mẹ và chị của Luna đều mất, có lẽ để cô ấy một lần trở về Hàn Quốc để thăm lại nơi cũ cũng là một ý kiến không tồi.

Luna nhẹ lay động đầu một chút, thở dài khẩu khí.

- Nếu là đơn giản như vậy thì tốt rồi.

Louis đem tóc của Luna sửa chữa xong, cầm máy sấy để qua một bên, ở trước mặt cô khom lưng ngồi xuống.

- Nếu là vấn đề tiền bạc, anh có thể giúp em.

Luna nói.
- Không phải vấn đề ở tiền, là vấn đề thời gian, đợi cho thi đại học xong, có lẽ em sẽ về một chuyến.

Vì cái gì sẽ đối với Louis nói những chuyện này, Luna cũng không biết. Có lẽ là cảm thấy anh ấy cho cô cảm giác an toàn, cũng có lẽ là bởi vì ở nhà Asahina nhiều người quá, muốn tìm cũng không thấy một thời điểm an tĩnh cùng một người có thể lắng nghe này đó.

Từ ngày đi vào Nhật Bản sau, liền không có tìm được một người chân chính nói qua tâm sự, dù đó là Kaname đi nữa, bởi đó chính là sự tình sâu nhất trong nội tâm của cô.

Rất nhiều thời điểm, chính mình trong lòng khư khư ôm một việc, so với cùng người chia sẻ ra thì mệt mỏi rất nhiều. Chia sẻ ra, ít nhất có liền sẽ có vẻ không cô độc như vậy.

Chính là nói càng dễ hơn làm.

Luna có quá nhiều chuyện phải lo nghĩ, cô không phải mẫu người thích dựa vào người khác, cũng như việc kể khổ với một ai đó. Giữ kín trong lòng đối với Luna càng đúng hơn là một loại tín nhiệm, một loại bảo hộ.

Louis yên lặng nhìn cô, không biết nên nói cái gì, vì thế liền âm thầm vươn tay, đem Luna ôm vào trong lòng ngực chính mình.

Luna tiến vào trong lòng ngực của anh ta, mũi là có chút đau xót, nhưng lại nhịn xuống.

Louis bàn tay áp đến trên tóc cô gái
- Nói ra liền sẽ tốt hơn nhiều, còn có, em cũng không phải một người. Tuy rằng, không có quan hệ huyết thống, nhưng là, mọi người đều thực quan tâm em.

Cảm xúc thương cảm bị gợi lên lại bắt đầu lan tràn, Luna tự mình khống chế một hồi, mới từ trong lòng ngực của Louis ra tới.

Ngẩng đầu nhìn về phía Louis, Luna nói.
- Cảm ơn anh Louis, em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.

Asahina Louis khựng lại, chính là phản ứng chậm lại một giây. Anh không nghĩ đến cô gái này vừa thương tâm một giây, bây giờ lại mau chóng bình phục đến thế.

Louis cười một chút.
- Như vậy thì tốt rồi.

Luna thở dài.
- Em cảm thấy... Em còn là thay trang phục đây.
Nhìn Louis một cái, nói cho anh ta nghe xong lời này, Luna liền đứng dậy.

Louis nhìn Luna từ một cái trong hộp lấy ra một bộ quần áo, vừa thấy chính là xa xỉ, bên ngoài còn có một lớp túi nhựa tròng lên mặt trên.

Chỉ là kiểu dáng quần áo kia... Louis cơ hồ không cần hỏi, đều có thể đoán được là ai đưa đến.
- Em muốn mặc chiếc váy này sao?

Luna không tự giác mà suy tư một chút, hơi do dự nhưng vẫn là gật gật đầu.
- Hikaru-san nói, bộ đồ này là quà giáng sinh của anh ấy.

Louis không nói gì mà bảo trì trầm mặc. Sau anh lại nhìn Luna ôm bộ váy mà vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm đóng chặt, Louis biểu tình ngưng trọng mà đánh giá cánh cửa kia thật lâu.

- Luna, em đổi quần áo xong rồi sao?
Louis thanh âm cách cửa phòng tắm truyền tiến vào.

- Anh quên, còn có vật này, anh hy vọng em có thể dùng vào tối nay.
Louis nói.

- Có thể, mở cửa một chút sao?

Luna yên lặng mà đem cửa hé ra một cái khe, Louis nhanh chóng đưa cho cô chiếc hộp giấy đựng cài áo. Sau đó, anh ta lại thế Luna đem cửa đóng lại.

Luna mở ra cái hộp giấy kia, cẩn thận mà đem chiếc kim cài gắn trên ngực.

...... Một lúc sau, Luna mới mở cửa đi ra.

Louis chỉ cảm thấy trước mắt mình đột nhiên sáng ngời --

Mặc ở trên người Luna chính là một bộ váy áo Giáng Sinh mà Hikaru đã tặng.

Trên áo là một kiện dây nịt thắt ngang eo, viền váy chính là một vòng lông vũ trắng muốt, chỗ tay áo hệt như một chiếc áo khoác nhỏ phủ lên bên ngoài hai dây áo, cũng trang trí bằng một loại lông vũ tương đồng.

Trên ngực trái lặng lặng nằm một viên đá quý được chạm khắc ra hình ảnh một đôi cánh nho nhỏ, màu đen cài áo bị một tầng sắc đỏ bao bọc hiển thị không chút nào đột ngột mà trái lại làm nên một phen ý nhị.

Phía dưới làn váy bồng trên gối, có thể nhìn đến như ẩn như hiện đôi đùi đẹp của Luna.

- Thật đáng yêu!
Louis chưa bao giờ sẽ tiếc rẻ ca ngợi đối với một sự vật tốt đẹp.

Tiếp theo, anh ta làm cho Luna ở trước gương ngồi xuống. Quay đầu tới lấy ra một cái hộp, bên trong là một đôi sừng tuần lộc nhỏ màu đỏ, sau đó cẩn trọng hệ lên mái tóc của Luna.

Nguyên bộ trang phục cùng kiểu tóc sau khi đã hoàn thành, Louis cong lưng, nắm lên bàn tay của Luna, cùng cô nhìn chăm chú đối phương.

- Luna, hôm nay em là người xinh đẹp nhất.

Luna nhìn người kia, bàn tay cô tựa hồ mang theo hơi ấm từ bàn tay của anh ta.

Cô chính là đang do dự hay không kéo bàn tay ra thời điểm, đôi môi mềm mại ấm áp của Louis đột nhiên dừng ở trên mu bàn tay cô, vài giây lúc sau mới chậm rãi dời đi.

Đã chịu một nụ hôn bất ngờ từ Louis, Luna dường như dại ra mà nhìn anh ta, con tim lại thình thịch như sấm.

Louis như cũ duy trì tư thế khom lưng, sắc tóc hoa anh đào nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Luna làm cho cô có thể tinh tường nhìn thấy được đôi mắt đẹp của anh ta xẹt qua một tia ngượng ngùng.

Luna giống hệt một đứa nhỏ vừa làm sai sự nhanh chóng rút tay về. Lấy cớ tặng quà giáng sinh tặng cho Louis sau đó tiễn anh ta ra phòng mình.

Đợi người kia đi vào thang máy, cô mới phát hiện gương mặt của chính mình là hồng đến mức nào.

....

Trong thang máy, ôm hộp lễ vật trong lòng, Louis là ngượng ngùng lại có chút chờ mong.

Anh quyết định tối nay sẽ sử dụng món quà này của Luna, lại không biết người nào đó lại vẫn còn rối rắm về nụ hôn vừa rồi của mình.

...

Trở lại trong phòng của mình, cầm lấy mấy phần quà đã sớm chuẩn bị tốt được đặt ở trên bàn, Luna ôm lấy rồi xoay người đi hướng cửa phòng, đồng thời đem phần lễ vật đã được đánh dấu để riêng cho Kaname.

Đại khái toàn là khăn choàng nên cũng không nặng mấy nên việc ôm chúng bơi vào thang máy đối với Luna không là việc khó.

Tiếp theo cô mới đem ánh mắt chú ý tới một người khác trong thang máy, Asahina Fuuto.

Fuuto giương mắt nhìn người tới liếc mắt một cái, đầu tiên là bị Luna ăn diện lộng lẫy kinh diễm một chút, nhưng trong mắt hỏa hoa thực mau lại dập tắt xuống, bộ dáng của anh ta hứng thú thiếu thiếu tựa hồ nguyên bản tâm tình liền rất không xong

Luna có thể cảm giác được đối phương vẫn luôn ở nhìn chằm chằm xem cô.
- Anh lại làm sao vậy?

- Tôi như thế nào lại có sao, cô không cần phải bận tâm.

Một câu nói gần như là thở dài, làm Luna không tự giác mà liền ở trong lòng nhướng mày, theo sau một bên liền đánh giá anh ta.

Mười tám tuổi - đã là một người đàn ông, à không, tuổi này hẳn vẫn là xưng thanh niên mới đúng, không như thế nào trải qua quá mưa gió, từ nhỏ chính là em trai được cưng chiều, sau khi cha anh ta qua đời, Miwa cũng vẫn luôn mạnh mẽ mà cho anh ta che mưa chắn gió.

Vốn dĩ, mẹ anh ta tái hôn với người khác, hẳn là xem như là một lần khảo nghiệm bên trong nhân sinh của anh ấy.

Ai ngờ, Ema xuất hiện trực tiếp đã làm cho Fuuto lẩn tránh lần khảo nghiệm này.

Lại sau đó, bên trong giới giải trí xuôi gió xuôi nước, không gặp qua qua cái gì gọi là hắc ám, càng không trải qua quá cái gì khúc chiết.

Không thành thục, ấu trĩ đó là những tính từ mà Luna để diễn tả Fuuto. Nếu muốn thật nói Asahina Fuuto có bao nhiêu hư hỏng, cũng không đến mức đó, chỉ là cùng Luna gặp không đúng thời thời điểm, không đúng địa điểm mà thôi.

- Hôm nay anh hãy gác lại chuyện không vui đi, cũng đừng có như lần trước nữa.

- Lần trước?

- Liền là anh uống say lần đó ở trên sân thượng, khi đó tôi còn tưởng là anh nghĩ quẩn trong lòng.

Luna cố ý nhắc nhở anh ta.

- Đương nhiên là tôi không làm chuyện ngu ngốc đó rồi, cô tưởng tôi là ai? Lại nhắc đến tôi mới nhớ, cô quả nhiên có điểm nặng đâu?

Asahina Fuuto khóe miệng mân mê, bĩu môi nhìn về đối phương, trong lời nói lại là châm chọc.

- Tôi nặng? Anh có lầm không?
Luna nhìn lại bản thân mình, 1m65 thân cao, trọng lượng 46kg? Thật sự là nặng sao?

- Lại nặng cũng không có gan thừa nhận, tôi bế qua cô rồi còn có thể không biết cô nặng bao nhiêu hay sao?

- Tốt đi, nặng thì nặng.
Âm thanh cam chịu của Luna vang lên, cô rõ ràng biết tính khí của anh ta như thế nào thì còn chấp nhặt làm gì.

Mà Fuuto nghe được kết quả như vậy, khóe miệng chuẩn bị lời nói liền khựng lại.

Mím môi quay đầu liền nhìn về phía phương hướng của Luna.

Luna mắt điếc tai ngơ mà tìm tòi trong túi đồ, sau đó lấy ra một hộp quà màu vàng nhạt, còn xoa xoa vài cái.

Lúc này cô mới nhìn về phía Fuuto, thấy đối phương trong mắt kia thật sâu nhìn mình một cái, trực tiếp liền nói.

- Làm gì như vậy nhìn tôi? Vốn dĩ tôi không có nặng như anh nói thì so đo làm gì, còn nữa, cái này là quà giáng sinh dành cho anh, chúc anh giáng sinh vui vẻ.

Lời nói còn chưa nói xong, chuông thang máy đã vang lên, Luna nho nhỏ mà thở dài một cái.

Nói xong, cô liền tay chân lanh lẹ mà nhét lễ vật vào tay Fuuto, sau đó ôm cái túi quà to còn lại mà đi ra ngoài.

Luna căn bản là không có chú ý tới Fuuto lỗ tai cùng cổ đỏ lên.

Anh ta bỗng nhiên cảm thấy thứ mà chính mình cầm trên tay nóng thật sự. Muốn duỗi tay đi mở ra, nhưng lại không biết nghĩ tới chút cái gì, nâng lên tay lại thả xuống dưới, ngay sau đó liền theo chân Luna đi ra thang máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro