116/ Đêm ngủ không yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại đại sảnh, Luna mới phát hiện đã không còn ai ở đây.

Đảo mắt qua cái đồng hồ treo tường, Luna bần thần dọn từng thứ vào nhà bếp, mang bao tay đem chén đĩa đi đến bồn tẩy rửa.

Chỉ là không ai biết lúc này, cô gái đang chuyên tâm rửa bát đĩa kia, tay vẫn không ngừng lau lau tẩy tẩy, trên mặt lại chảy xuống hai hàng nước mắt.

Nước mắt trượt xuống hai má, xẹt qua làn môi. Cô nếm tới hương vị nước mắt của mình, mặn chát nơi đầu lưỡi, trên mặt bị gió hong khô làm cho làn da còn lại là dính ướt cùng trong lòng mang theo một tia khổ sáp.

Vòi nước chảy xôn xao đánh vào cái bát đã sớm rửa đến sạch sẽ, Luna lại dường như không hề có cảm giác, giống một cái rối gỗ lặp đi lặp lại cùng một động tác.

Quả nhiên vẫn là để ý đi?

Cho dù chỉ là một lời nói trong lơ đễnh toát ra, lại cũng không thể nào làm như không nghe thấy.

Luna có thể làm cho vòi nước ngừng chảy, lại ngăn không được chính mình làm cho nước mắt ngừng rơi.

....

Lau khô hai bàn tay, Luna từ trong tủ lạnh lấy ra vài lon bia, dễ dàng bẻ ra khóa nhôm trong đó một lon rồi nhấp một ngụm.

Đi qua đẩy ra cửa kính, Luna đứng ở giữa ban công, tùy ý mà đem khuỷu tay hướng lan can dựa vào, nằm ở trên ban công nhìn những ngọn đèn neon xa xa bên dưới biệt thự.

Trên người Luna mặc vẫn là bộ quần áo lúc chiều, gió lạnh thổi qua mái tóc dài đem toàn bộ gương mặt cô bao phủ ở bên trong.

Dưới ánh sáng chiếu rọi, biểu tình kia của cô là nhàn nhạt, vô bi vô hỉ, con ngươi đen không mang chút cảm xúc cùng làn môi đỏ bừng, hiện ra dáng vẻ của một con búp bê hơn là một con người.

Lúc này, một mảnh áo khoác màu trắng loang loáng chợt lóe mà qua, phủ xuống người Luna làm cho cô hơi hơi giảm đi giá lạnh--

- Khuya rồi, sao em vẫn còn ở đây Luna?
Iori cầm trong tay một chậu xương rồng đứng ở sau lưng Luna chỉ cách khoảng vài bước.

- Iori-san, cảm ơn anh......
Kéo kéo áo khoác trên người mình, Luna có chút chán chường tỏ vẻ cảm tạ.

Iori yếu ớt mà cười, yết hầu tràn ra một chuỗi âm thanh thanh thúy.
- Vừa mới nhìn đến em đang phát ngốc. Là có chuyện gì sao?

- ...
Luna trầm ngâm mà nhìn chăm chú vào Iori một lúc, chỉ yên lặng gật đầu mà không nói.

- Tuy rằng là có tâm sự, nhưng cũng không cần phải uống nhiều như vậy!

Iori giơ lên chậu kiểng trên tay đặt lên bệ cửa sổ, cứ như vậy lẳng lặng ngắm nhìn mặt nghiêng ửng hồng của Luna.

Chỉ là Luna như thế nào sẽ uống thành như vậy đâu? Cô ấy trước nay đều không phải là người sẽ làm chuyện không đúng mực...

Là bởi vì Asahina Kaname sao?

Asahina Iori trong lòng tối sầm lại, nhưng là khi đối mặt với Luna, sắc mặt anh vẫn là không đổi sắc.

Uống nhiều sao?

Luna nhìn dưới chân vươn vãi bốn năm lon bia, nhớ lại tựa hồ mình quả thật uống hơi nhiều... Cô lúc nãy vẫn nghĩ là uống một chút thôi, nguyên lai đã nhiều như vậy rồi.

Tóc mái Luna thật dài phủ xuống, trông có có chút đạm bạc lại xa cách.

Asahina Iori liền như vậy yên lặng nhìn thẳng hai mắt Luna, giống như là đang bị cô mê hoặc.

Anh dùng một loại âm thanh từ tính lại tràn ngập âm u nói với cô.

- Em biết không, vì Asahina Kaname người như vậy là hoàn toàn không đáng, em đâu tiếp xúc với anh ta nhiều, em căn bản không biết Kaname là người thế nào, anh ta là người rất ích kỷ, chỉ yêu bản thân mình.

Luna cảm thấy lạnh cả người mà lùi lại vài bước.

- Kaname là anh trai của anh...
đừng nói với tôi mấy lời như vậy, tôi không muốn nghe.

Iori tựa hồ đều không ngoài ý muốn một chút nào cô sẽ cự tuyệt lời mình nhanh đến như vậy. Thậm chí anh thật khâm phục bản thân có thể nói những lời này mặc dù đã biết trước kết quả.

Cách nói của Iori làm cô khó có thể khống chế mà liên tưởng đến thời tiểu học trong lớp hai đứa trẻ vì tranh giành một món đồ chơi mà không ngại nói xấu nhau.

Bất quá Kaname cùng Iori lại là anh em ruột, anh ta cùng cô nói những lời này là có ý gì?
...Luna nhịn không được một trận lạnh người.

- Luna, em có nghe câu chuyện của anh không? Anh sẽ kể cho em nghe.
Iori một bên thưởng thức mà nhìn Luna đang quay cuồng rối rắm, một bên tự hỏi.

Asahina Iori thấy Luna vẫn như cũ trầm mặc mà không đáp lời, liền tự chính mình nói tiếp.

- Anh đã từng có một người bạn gái, anh và cô ấy rất yêu nhau, sau đó một trận tai nạn ngoài ý muốn, cô ấy qua đời. Đáng lý ra anh đã có thể đi theo cô ấy...

Nói đến đây, ánh mắt Iori có chút xa xưa. Anh ta nhìn Luna bằng ánh mắt bi thương.

- Luna, đối với anh có thể cùng người mình yêu chết cùng nhau sẽ thật hạnh phúc biết bao, chứ không phải sống trong thống khổ như bây giờ. Nhưng mà làm sao đây? Có một số người lại thật ích kỷ, tự cho là đúng, đã ngăn cản anh làm điều đó...

Lời nói của anh ta tràn ngập đau kịch liệt, trong mắt chứa đầy bi thống cùng cảm xúc phản đối.

- Không ai biết được, tồn tại đối với anh là tra tấn như thế nào. Chỉ khi người mình thích biến mất, có lẽ bọn họ mới minh bạch, mặc dù là dùng cả sinh mệnh của chính mình để đánh đổi cũng muốn đi theo người kia......

Luna từ thế giới của chính mình lấy lại tinh thần, vừa nghe Iori những lời này, vội vàng vươn tay áp chiếc áo khoác trên vai của chính mình, lo lắng nói.

- Iori, anh vì chuyện này mà căm hận Kaname sao? Anh hẳn nên biết là anh ấy quan tâm anh như thế nào mà...

- Anh biết.
Asahina Iori tự giễu cười cười, hơi mang châm chọc liếc mắt nhìn cô gái tóc đen trước mặt mình.

- Có lẽ, chỉ có anh là luôn minh bạch điểm này. Bất cứ ai cũng vô pháp hiểu được. Đối với anh, Kaname không thể cứu vớt anh, trừ phi người kia còn ở.

Trong lòng Luna chấn động, có lẽ bọn họ sở dĩ đối Iori vẫn không yên tâm, bởi vì anh ta cũng không có chân chính buông ra chuyện cũ.

Hiện tại, ý của Iori thế nhưng cho rằng cô sẽ giống như anh ta sao? Hay trở nên căm hận Kaname?

- Em không cảm thấy yêu Kaname thật mệt mỏi sao? Luna, em biết không, nếu như em muốn, chúng ta hẳn là có thể cho nhau một cơ hội. Anh sẽ không giống Kaname để em phải buồn lòng, bởi anh luôn tôn trọng suy nghĩ của em.

Vừa dứt lời, Iori liền yên lặng nhìn thẳng hai mắt Luna, như là muốn mê hoặc cô vậy.

Anh dùng một loại âm điệu tràn ngập từ tính lại vô cùng mềm nhẹ thanh âm dụ dỗ cô...
- Luna, em bằng lòng sao?

Luna từ lòng bàn tay đến lạnh cả người, cô lùi lại vài bước.

- ... Tôi không muốn.

Iori tựa hồ một chút đều không ngoài ý muốn Luna sẽ cự tuyệt, thậm chí anh không hề quan tâm.

Khôi phục nguyên bản âm thanh, anh ta cười đến phá lệ sang sảng.
- Luna, không cần phải sợ, anh sẽ không bắt buộc em, anh sẽ làm cho em phải tự nguyện.

Đối mặt với Asahina Iori, lần đầu tiên Luna cảm thấy thấp thỏm lo âu. Trong lòng cô ban đầu rối rắm cảm tình với Kaname, bây giờ đối mặt với những lời này, lại càng thêm rối rắm.

Nếu lúc trước cô liền không cùng Kaname ở bên nhau, như vậy sẽ không có chuyện cùng Iori, Hikaru thậm chí là Subaru nhấc lên một chút quan hệ nào.

Luna như thế nào có thể quên, căn nhà này phức tạp hơn cô nghĩ, những bí mật ở đây là cả một bức tường ngăn cách.

Vì cái gì khi đó chính mình, lại can đảm đồng ý cùng Kaname đâu?

Thấy Luna không có đáp lại, Iori bình tĩnh nhìn mắt đối phương, không nói cái gì nữa, chính mình trở về phòng.

Vô luận nào một loại đáp án, đối với Iori là đều giống nhau.

...

Bị hành vi cùng lời nói không bình thường cùa Iori làm cho kinh sợ, từ tâm lý đến sinh lý, Luna đều ức chế không được mà cảm thấy một trận lạnh lẽo.

Xem đèn màu Giáng Sinh vẫn rực rỡ như vậy, Luna đi vào trong phòng khách, sau khi cởi áo khoác của Iori choàng lên ghế, cô quyết định lập tức lên thang lầu đi về phòng ngủ.

Vừa mới đến gần cửa phòng ngủ, cô liền loáng thoáng nghe được một chuỗi đứt quãng tiếng nói từ hành lang truyền ra tới.

Đi chưa được mấy bước, liền gặp được Subaru ở trước cửa phòng Tsubaki.

Từ khi đi vào cái nhà này, Tsubaki vẫn ở trong tối ngoài sáng đối với cô trêu đùa, thậm chí anh ta còn lợi dụng các loại ngôn ngữ kích thích khơi mào để mọi người phản cảm đối với cô, mỗi lần cô không thể không căng thẳng thần kinh để ứng đối.

Nên khi không có ai khác, Luna lại tận lực không muốn đối mặt với Tsubaki.

Luna bởi vì uống lên chút bia, lại ngốc đứng hứng gió lạnh ở ngoài lan can phòng khách hồi lâu, nên hiện tại cô quả thật có chút lạnh và muốn quay về ngủ ngay lập tức, chỉ là muốn vào phòng phải đi ngang nơi này.

Bất quá hai người này hình như đang nói gì đó.

Trong hành lang le lói ánh đèn từ phòng Tsubaki vọng ra, cho nên ánh sáng thực yếu ớt.

Luna nắm tay kéo quần áo trên người, chậm rãi không nháy mắt nhìn hai người phía trước.

Tính tình của Tsubaki tiêu sái tùy hứng, đôi khi lại thích mấy trò đùa dai tà ác, lại luôn cùng Azusa như hình với bóng.

Subaru lại không quá hoạt bát, bất cứ chuyện gì đều thật dễ dàng trở nên nghiêm túc đối với anh ta. Vì vậy Luna cũng không biết hai người này thì có chuyện gì để nói với nhau.

Luna nâng lên cánh tay phải, vuốt ve cánh tay trái lạnh lẽo, lầm bầm lầu bầu ra tiếng: "Lạnh quá..."

Mới vừa nói xong không lâu, Tsubaki đột nhiên xoay đầu nhìn hướng Luna, ánh mắt dường như cùng cô đụng phải một chút.

Luna bị nhìn đến không được tự nhiên, không tự giác nín thở một cái, trong không gian tối tăm này, cũng không biết anh ta có nhìn đến chính mình hay không, nhưng cô vẫn là yên lặng đem bước chân rụt trở về.

Tsubaki lại xoay người sang chỗ Subaru, tiếp tục cuộc nói chuyện.

- Làm sao vậy, em trai Subaru thân ái? Hôm nay lại rảnh rỗi đến tìm anh năm tâm sự?
Tsubaki nhìn Subaru, ngữ khí hài hước.

Subaru đứng thẳng thân mình, không để tâm lời trêu chọc của anh ta, ngữ khí lãnh trầm,

- Chuyện Kaname cùng Luna kết giao là khi nào? Sao lại không có ai báo cho em biết?

- Ôi chao! Không phải cậu đang rất bận nên mọi người đều không có thời gian nói cho cậu biết đó sao?

Tsubaki thò tay qua tới một phen câu lên cổ Subaru.

- Chuyện của Kaname cùng Luna sao cậu lại quan tâm đến vậy? Không phải là có chuyện gì dấu anh năm đó chứ?

- Không có!
Subaru trên mặt đỏ lên, mất tự nhiên một chút, sau đó lại phản bác.

- Không có? Liền nói tới chuyện cậu đến đây tìm anh đi, không lẽ chỉ để hỏi chuyện này? Tới nói cho anh nghe Subaru, có phải là cùng Luna có liên quan?

Tsubaki đầy mặt cười xấu xa mà nhìn vào Subaru.

Subaru cắn răng, rõ ràng chống đỡ không được Tsubaki một phen cố ý hồ lộng.

Tsubaki câu lấy cổ Subaru, ánh mắt lại chăm chú vào nơi nào đó trong góc tối.

- Anh đã biết, nhất định là cùng Luna có liên quan rồi, kỳ thật cậu thực để ý cô ấy phải không? Cậu thích Luna?

- Không có!
Subaru kéo cánh tay Tsubaki ra.

- Em... không có thích cô ấy. Cô ấy chỉ là một người xa lạ ở nhờ nhà chúng ta mà thôi, cùng em nửa điểm quan hệ cũng không có.

- Vậy à?
Tsubaki khóe miệng ngoéo một cái, tươi cười vì thực hiện được trò đùa dai.

Lời nói của Subaru chui vào lỗ tai Luna, làm cho cô hơi ngẩn ra một chút.

Subaru nói xong, biết là không khai thác được gì từ miệng Tsubaki, liền muốn duỗi chân bước đi.

Chính là vừa quay người lại, Subaru liền chứng kiến Luna đứng phía trước cửa thang lầu.

- Ôi chao! Thật trùng hợp, Luna-san cũng đang trở về phòng sao?

Luna nghe được lời nói của Tsubaki, ngẩng đầu, nhìn đến Subaru đứng ở cách chính mình không xa, giống như thực chật vật.

Nghĩ đến Luna cũng nghe tới những điều cần thiết rồi, Tsubaki lập tức lấy cớ xoay người chạy vào phòng đi.

Luna còn lại ngẩng đầu, nhìn phía người trước mặt, cô mở miệng nói.

- Subaru, đã khuya rồi, còn chưa ngủ sao?

- Luna... Thực xin lỗi!

Subaru đột nhiên đi về phía trước, ngửa đầu nhìn về phía bóng hình thoáng ẩn trong đêm.

Luna cười cười.
- Vì cái gì muốn cùng tôi nói xin lỗi? À... Bởi vì anh nói tôi chỉ là ở nhờ nơi này sao? Vốn dĩ anh nói đâu có sai.

Nói xong, Luna lại không để ý đến anh ta, lặng lẽ đi ngang qua Subaru để trở về phòng.

Subaru đợi Luna đi đến gần, đột nhiên cong lưng xuống ngã vào người cô. Lại bởi vì quá say, đầu óc hôn mê, một khi ôm được Luna, Subaru cũng không có ý định buông ra.

Luna vỗ vỗ lên lưng Subaru, muốn làm anh ta thanh tỉnh một chút.

- Subaru, anh không sao chứ?

Subaru đầu óc hôn hôn trầm trầm, ôm lấy Luna không buông.

- Luna, vừa rồi anh...không có ý đó.

Vốn dĩ anh ta còn muốn đối với Luna giải thích, cũng không biết vì cái gì lời nói ra lại trở nên lắp bắp, anh ta sốt ruột đến không thể lại sốt ruột.

Thật ra Subaru nói cái gì, Luna một chút cũng không để ý.

Mặc kệ là anh ta nói mình chỉ là một người ăn nhờ ở đậu, Luna cũng chưa biểu hiện khó chịu, bởi vì cô biết anh ta làm người như thế nào. Đương nhiên, cũng liền không ngoài ý muốn là do Tsubaki dẫn dắt.

- Tôi biết anh muốn nói chuyện gì, tôi có thể lý giải.

- Chính là...
Subaru vẫn là chưa từ bỏ ý định, muốn vì chính mình biện giải một chút.

Luna nhìn anh ta, nghiêm túc nói.
- Khuya rồi, đi ngủ thôi Subaru.

Subaru nhìn Luna, cuối cùng anh ta vẫn là thở hắt ra, vẫn là đem lời muốn nói nuốt vào trong bụng. Dựa vào cảm giác của men say, đem Luna ôm vào trong lồng ngực càng gắt gao.

- Anh hông có việc gì, Luna... Cho anh ôm một chút, chỉ một chút thôi.

Subaru hai tay ôm chặt Luna, lời nói có chút lộn xộn.

Luna nghe vậy hơi ngẩng ra một chút, đỡ bờ vai anh ta, lời nói có chút thấm thía

- Subaru, sau này đừng uống nhiều như vậy, không tốt cho sức khỏe. Nhanh trở về ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đâu.

Một lúc lâu sau, Subaru mới thuận theo mà bị Luna nắm tay dẫn về phòng.

Ánh mắt Tsubaki từ trong cánh cửa lộ ra, theo chân hai người nhìn một hồi, lầm bầm một câu

"Quả nhiên là còn quá xem thường Subaru rồi..."

Tsubaki xoay người nhìn về phía cửa phòng của Azusa

"Azusa, em nếu như còn không ra tay thì sẽ phải hối hận"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro