115/ Say (16+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luna bên này dùng lực thật lớn mới kéo được người về tới phòng.

Lại nhìn Kaname hôn hôn trầm trầm nhăn nhíu mày, cô hỏi một lần, anh ta trả lời một lần, nhưng rõ ràng lại chẳng phải cùng một chủ đề.

- Anh không sao chứ?

- Em nói ...cái gì?

- ...

Chưa nói xong, Kaname liền một chút đảo vào trên người của Luna.

Trên người nùng liệt mùi rượu cộng thêm gò má đà hồng, ánh mắt mê ly, không một chỗ nào không tỏ rõ anh ta uống rượu, hơn nữa còn uống không ít. Bằng không cũng không phải là bộ dáng hiện tại như vậy.

Thấy Luna nghiêng mắt xem mình, Kaname còn hắc hắc cười lên hai tiếng.

Đừng nói là Luna, ngay cả anh em của anh ta nếu ở đây không chừng đều sẽ sửng sốt. Bởi vì ai cũng không thể tưởng được luôn luôn quyến rũ, tà mị Kaname uống say thế nhưng sẽ là bộ dáng như thế này, nói như thế nào đâu?

Phía trước cái loại cảm giác nơi nơi đều có thể động dục nháy mắt liền biến mất, tương phản thế nhưng còn cho người ta một loại cảm giác đặc biệt đáng yêu, cười đến còn phá lệ nhu hòa.

Cái này làm cho Luna tay chân thậm chí luống cuống, không biết làm sao cho anh ta yên lặng mới tốt. Hơn nữa Kaname hiện tại còn cười hì hì lôi kéo gò má của cô.

Luna nuốt xuống một ngụm nước bọt, thay Kaname tháo ra áo ngoài, rút đi đôi dép từ đôi chân xuống rồi đỡ anh ta nằm xuống giường.

Luna vẫn luôn biết Kaname thực soái khí, lại mê hoặc tựa như ác ma.

Dưới lớp áo sơ mi mỏng kia, thân hình kiện mỹ của Kaname như ẩn như hiện.

Cơ thể cao lớn cường tráng, cơ ngực rắn chắc gợi cảm, đường nhân ngư tuyến hiện lên mồn một rõ ràng, quần áo lỏng lẻo trên người anh ta buộc vòng quanh cơ thể càng hiển lộ từng đường cong khiêu gợi.

Luna không phủ nhận chính mình thực thưởng thức thân thể của Kaname. Ngay cả khi nhắm mắt ngủ, anh ta cũng sẽ làm cho người ta sinh ra ý niệm khinh nhờn.

Cảm thấy Kaname thân hình như vậy tốt đẹp, tốt đẹp đến mức làm Luna cảm thấy anh ta chính là thế gian sinh ra vưu vật, làm góc đen tối nhất trong lòng người ngứa ngáy, muốn va chạm, chiếm lấy anh ấy, cho dù phải sa đọa.

Phát hiện chính mình lại nghĩ ngợi lung tung mấy thứ đáng ngượng ngùng này, Luna mặt càng đỏ hơn, phản xạ kéo lên cái chăn che đi thân thể dẫn người phạm tội đó.

- Anh say rồi, ngủ sớm đi thôi.

Luna phù phù thở ra một tiếng, quyết định chạy nhanh rời đi căn phòng này.

Vừa đứng dậy đi được mấy bước, trong lúc lơ đãng, khóe mắt Luna chợt lóe qua cái hộp trên bàn của Kaname, cô mới phát giác bên trong chứa đựng một phần lễ vật.

Nó được trịnh trọng mà dùng một cái túi giấy bọc ở ngoài, vì thế không thể liếc mắt một cái nhìn ra trong đó chứa cái gì.

Cầm lấy túi kéo ra, một mạt đỏ sẫm sắc nhanh chóng hiện lên gương mặt oánh bạch của Luna ——

Bên trong, một kiện nội y màu hồng phấn với phẩm bài xa xỉ được đặt bên trong túi!

Trên trán Luna trượt qua mấy đường hắc tuyến...

Biết được chỉ có Kaname mới có thói quen tặng loại quà này, Luna không khỏi cảm thấy quá doạ người. Nề hà người này lại là bạn trai mình, cô cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thừa nhận.

Bóng tối ngày càng dày đặt, cả căn biệt thự dần dần trở nên yên ắng, Luna quyết định vẫn là nên trở lại phòng khách dọn dẹp bãi chiến trường trước đã.

Để gọn gàng món quà trở lại trong hộp như cũ, Luna hoàn toàn không chú ý tới động tĩnh phía sau lưng mình.

Chợt, tiếng gió mỏng manh kéo tới.

Cánh tay Luna bị một lực mạnh mẽ từ phía sau lôi kéo lên giường.

Không chờ cô phản ứng lại, đối phương dùng thân mình ấm áp mạnh mẽ mà áp cô xuống, đem Luna ngơ ngác để ở trên mặt giường.

Hơi thở nóng hổi cùng cánh môi mỏng ướt át đột nhiên áp đến gần, mang theo một chút men say, cùng hương vị ngọt nị. Ấm áp hơi thở hung hăng mà nuốt vào những âm thanh mà Luna sắp kinh hô.

Một đầu tóc vàng rũ xuống trán Luna, thỉnh thoảng xẹt qua chóp mũi cô làm sinh ra vài tầng gợn sóng.

Người nọ sóng mũi cao thẳng, hai má tuấn tú cùng xương quai xanh gợi cảm không tiếng động bị vạch trần, lộ ra vài phần tà mị cùng vài phần hấp dẫn.

Người nọ dùng đầu lưỡi ẩm ướt trực tiếp chui vào khoang miệng của Luna, cuốn lấy cái lưỡi của cô tạo ra nhiều âm thanh rung động. Thoáng một chút liếm hút, thỉnh thoảng lại cắn nhẹ vào vành môi cô, lực đạo khi cuồng mãnh khi lại bá đạo, mang theo điên cuồng đoạt lấy cùng chiếm hữu, sau đó anh ta lại ực ực nuốt nước bọt của hai người.

Động tác của anh ta ngày càng mãnh liệt, bàn tay thon dài trực tiếp trượt vào trong áo cô gái, xuyên qua lớp áo lót không ngừng vuốt ve qua lại.

Luna hô hấp dồn dập, kêu lên vài tiếng cũng không đổi lấy đối phương thanh tỉnh.

Ánh mắt cô dần dần mất đi thanh minh, âm thanh thấp suyễn mang một chút kinh ngạc.

- Kana...me...?

Kaname nghe cô gái kêu tên chính mình, đôi mắt rám nắng mờ mịt tia sương mù mang theo nùng liệt tình dục không hề lui tán, môi mỏng phun từng tiếng thấp suyễn, rên rỉ.

Người nọ hô hấp ngày càng dồn dập, bàn tay to kìm chặt Luna, lại không ngừng vuốt ve bộ ngực của cô.
Ngoài miệng mút vào cánh môi của Luna, hai chân hơi dùng một chút lực, anh ta tách ra giữa hai chân cô, tùy thời tùy chỗ chuẩn bị xuất kích.

 Kaname dáng người to lớn mạnh mẽ, lại bởi vì một mét tám lăm thân cao làm cho anh ta càng hấp dẫn hơn rất nhiều người mẫu minh tinh.

Để anh ta đè trên người mình, Luna là không chút nào phản kháng được.

Tay cô nắm lấy vạt áo đứt cúc của Kaname siết chặt lại, đầu ngón tay vói vào trong áo cào vài đường trên cơ ngực anh ta, miệng đều là hơi thở của người này.

Luna nỗ lực thanh tỉnh, đợi cho Kaname rời đi môi mình, cô hô nhỏ ra tiếng.

- Kaname, buông em ra!

Lại không buông ra, cô tuyệt đối muốn phản kháng.

Lúc này Kaname biểu tình mê mang, ngực phập phồng không chừng, một đôi mắt vàng mang nhiều mờ mịt, rõ ràng là còn chưa thanh tỉnh.

Anh căn bản không nghe lời nói của Luna, không ngừng ma sát phần thân dưới để giảm bớt khô nóng trên người, trên mặt thấm một tầng mồ hôi mỏng.

Phát hiện người nằm dưới thân không an phận, hắn dùng tay chế trụ cổ tay cô, hướng lên trên đầu nắm chặt. Tựa như trừng phạt mà cắn vào phần nhô lên trên ngực của cô.

- Kaname... Anh có biết mình đang làm cái gì hay không?

Bàn tay ở trên người Luna vẫn tự do du lịch, lỗ mãng mà không có một chút đúng mực, làm cho cô gái phát ra từng âm thanh kiều mị.

Kaname bởi vì uống nhiều rượu mà dẫn đến hỗn loạn, chỉ tuân theo lệnh của nhục dục thân thể đưa ra.

Đôi môi chuyển sang cái cổ trắng nõn tinh tế, phát họa đầu lưỡi, liếm hôn hấp duẫn.

Nháy mắt nảy sinh khoái cảm làm cho Luna đáy mắt mất đi sở hữu phòng tuyến.

Lớp áo trên người cuối cùng cũng chịu bong ra, Luna lúc này không có cảm giác được lạnh, ngược lại càng lúc càng nóng bức.

Hơi thở ấm áp dần dần bò lên vành tai cô, anh ta ngậm lấy phần mềm mại kia, nhẹ nhàng hấp duẫn.

Tay Kaname vẫn không ngừng xoa bóp đôi gò bồng đảo của Luna làm cho ánh mắt cô trào ra một chút mê ly.

Luna vẫn luôn biết Kaname đối mối quan hệ của hai người là để tâm như thế nào, dần dần xảy ra nhiều chuyện làm cho cô đối với anh ta ngày càng có loại cảm giác tín nhiệm cùng ỷ lại.

Cùng người này ở bên nhau, Luna hoàn toàn không có chướng ngại tâm lý. Suy cho cùng, cô cảm giác được Kaname thích chính mình.

Đồng dạng làm một người con gái, thật muốn cùng người đàn ông này đi đến cuối cuộc đời, Luna không ngại trao lần đầu tiên của mình cho anh ta, người đàn ông mà trong phút chốc làm cô rung động.

Nghĩ như vậy, Luna dần dần thả lỏng, giơ hai tay phối hợp ôm cổ Kaname, dưới sự kích thích của đôi  bàn tay to, Luna phát ra từng âm thanh rên rỉ.

- Ema...
Khóe miệng Kaname phun ra một âm tiết cực thấp, lại vụn vặt, mang theo một chút lâu đời cùng xa xưa.

Sự mê ly trong ánh mắt Luna đột nhiên tiêu tán.

Cô không nghĩ tới, giờ phút này anh lại gọi tên Ema, một cỗ toan sáp cuồn cuộn dâng lên làm cho trong lòng cô như đang bị một tảng đá đè nặng.

Người ta thường nói bị cắt thịt xẻ xương là đau nhất, nhưng kỳ thật khó chịu nhất vẫn là đau lòng.

Vết thương da thịt dù có đau đến mấy cũng có thể khép lại, nhưng đau lòng dù có thể khép lại, theo thời gian trôi qua sẽ càng nghiêm trọng hơn, đến mức độ nào đó sẽ làm người ta không còn là chính mình.

Trên mặt Luna xuất hiện một tia mê mang cùng bàng hoàng.

Luna chưa từng dám mơ ước điều gì cao xa bởi vì sợ mất mát cùng đau đớn. Nhìn bên người Kaname, cô lại cảm giác tịch mịch chỉ có chính mình.

Luna rốt cuộc vẫn là không muốn ở lại đây một giây nào nữa.

Gió lạnh tháng mười hai không hề xẹt qua người Luna lại làm cho cô nhịn không được phát run.

Luna đau lòng dùng hết sức lực của bản thân vùng mình giãy giụa hất Kaname ra.

Kaname không kịp đề phòng bị mất điểm tựa, lật sang một bên, trên cổ đã chịu một lực mạnh tập kích, thân hình run lên, té ở bên cạnh cô.

Luna cũng không quan tâm lúc này Kaname như thế nào, cô cuốn lên quần áo mặc vào rồi chạy nhanh ra khỏi cửa.

Đối với Luna bây giờ, ở thêm một giây lại là một giây dằn vặt.

....

Vội vàng ra đi, vì thế Luna cũng không nghe được đoạn sau Kaname muốn nói cái gì.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro