124/ Chúng ta vẫn là không thích hợp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ Luna về tới nhà thì thời gian còn rất sớm.
Cô đem quần áo để vào máy giặt để giặt sạch sẽ, lại đem trong nhà tất cả góc cạnh quét tước một lần.

Chuẩn bị cơm chiều xong cũng là lúc Luna thu dọn trở về phòng.

Nếu hỏi tại sao cô lại tranh thủ thời gian đến như vậy, chỉ có thể giải thích là vì để tránh mặt người nào đó.

Luna tự nhận là chính mình mỗi ngày đều không có gì khác thường, nhưng ở trong mắt những người khác lại là một cảnh tượng khác.

--

Nhà bọn họ duy nhất một nữ sinh, sau kỳ nghỉ lễ giáng sinh, cư nhiên trừ bỏ đi học chính là đi siêu thị mua đồ ăn, trên cơ bản ở phòng chính mình không ra khỏi cửa. Càng quái lạ hơn là cô ta lại cố tránh mặt người được cho là bạn trai mình!

Không cùng ai nói chuyện, không có bạn bè hẹn ước càng không có hẹn hò với Kaname!

Cái này hẳn là có vấn đề!

Rõ ràng không phải nên tranh thủ lúc Kaname còn ở nhà mà quấn quýt lấy nhau sao, tình trạng hiện giờ là đem chính mình cùng thế giới ngăn cách?

Mặc kệ bọn họ ở sâu trong nội tâm như thế nào suy đoán, đều đối với Luna trạng thái bất thường tỏ vẻ không thể bình tĩnh.

Vì thế bọn họ bắt đầu nghĩ mọi cách vì cô ấy chế tạo một ít cơ hội để khai thác nguyên nhân.

Điều này làm cho Luna không thể hiểu được lại có chút không kiên nhẫn.

Vì vậy hôm nay cũng như mọi ngày, cô cố ý làm xong công việc nhà thật sớm để trở về phòng.

Cầm Iori đưa cho mình một chậu iris, Luna chậm rì rì trở về phòng. Chính là không ngờ đến lại thấy Kaname đan chéo hai cánh tay dựa lưng vào tường đứng ở trước cửa phòng mình.

Nghe thấy tiếng bước chân, Kaname từ co quắp đến đứng thẳng thân mình, thì thào hô.
- Luna...

Luna vờ trấn định, lạnh nhạt hỏi.
- Anh có việc sao?

Kaname mặt mũi uỷ khuất, có chút cẩn thận hỏi.

- Anh cảm thấy mấy hôm nay em hình như đang trốn không muốn gặp mặt anh... Trước kia đều không phải như vậy.

Nói xong từng bước đi theo Luna thiểm vào phòng, dường như là sợ mình bị đuổi ra ngoài.

- Anh rất nhớ em, anh muốn cùng em nói chuyện có được không?

Bởi vì sự kiện đêm kia uy lực quá lớn, làm cho Luna khó có thể đối mặt cùng Kaname.

Ngày đó anh ta xoay người kiên định mà rời đi, chỉ một động tác nhưng đối với bấy lâu nay vẫn luôn cố gắng mở lòng Luna lại như một hồi chê cười. Cô hiểu được chính mình là có yêu thích người đàn ông này, nhưng trong cảm nhận của anh ta chắc chính mình cũng không hề quan trọng.

Lại nhớ đến lời nói của Tsubaki, Luna rốt cuộc hiểu được, cô kỳ thật không hề tình nguyện trở thành vật thay thế cho người kia, một chút cũng không muốn.

Hiện tại tâm tình có điểm không xong, bàn tay Luna nắm chặt lại có chút co quắp, quay đầu đối với người đàn ông phía sau, cô lạnh lùng nói.

- Tốt, nói chuyện, tôi đây cùng anh thương lượng một việc... Anh, hiện tại, liền cho tôi cút ra khỏi phòng được sao?

Luna một đoạn lời nói không lưu tình chút nào trực tiếp liền đem Kaname đang kéo tay cô nói được sửng sốt.

Kaname cho rằng chính mình nghe lầm. Luna là như vậy nhu hòa, trước một lần ở chỗ anh Ukyo, cô ấy rõ ràng biết anh ta là bởi vì Ema mà tức giận với mình, lúc sau đó có vẻ như quan hệ giữa hai người đã hòa hoãn, chứng tỏ cô ấy cũng đồng dạng tha thứ cho anh Ukyo.

Mà tối hôm kia, mặc kệ là bởi vì nhìn thấy Ema một chuyện, lúc ấy lo lắng mới đuổi theo, không thể trước tiên đem Luna đưa về nhà lại trở về tìm Ema. Cuối cùng cũng là do anh nhìn nhầm người, đó chẳng phải Ema. Mà khi trở lại tìm Luna lại là một mảnh trống trải, thậm chí người qua đường không được vài cái.

Kaname cũng muốn tự hỏi mình, làm sao có thể để Luna ở đó một mình mà mặc kệ đâu? Lúc ấy cũng không có những người khác có thể chiếu cố cô ấy, nếu là bởi vì bản thân quyết tâm rời đi, Luna lại xảy ra chuyện gì thì anh chỉ sợ cả đời đều sẽ không tha thứ chính mình.

Đến nỗi vừa rồi, biết rõ là bản thân không đúng, chỉ nghe Luna nói ra lời như vậy, cho rằng cô ấy bởi vì chuyện tối hôm đó mà quá mức tức giận khống chế không được chính mình.

Kaname có thể lý giải, nhưng cô thậm chí không muốn nghe anh giải thích một câu lại đuổi anh ra ngoài là như thế nào?...

Kaname lại kéo lấy cánh tay Luna.
- Luna, chúng ta nói chuyện được không? Lần trước bỏ lại em một người, thực xin lỗi. Anh thật sự không phải cố ý. Anh lúc ấy nghĩ đến gặp được...nên đuổi theo đi qua. Thực xin lỗi.

Kaname không nháy mắt nhìn chằm chằm vào Luna, lưu ý của mỗi một cái biểu tình trên gương mặt của cô.

Luna trong lòng mỉa mai, giọng nói lại là một phen giễu cợt.
- Tôi cũng không có tức giận cái gì. Vậy anh đuổi kịp sao? Đó là Ema-san?

Kaname sắc mặt không được tự nhiên, lúng túng nói.
- Không phải, chỉ là giống mà thôi.

Luna cũng không biết nên nói với anh ta cái gì, đành phải có lệ trả lời câu.
- Ừ.

Kaname thấy cô im lặng, anh ta rõ ràng thật sốt ruột còn muốn biện giải, chính là Luna lại vội vàng đánh gãy lời nói của anh ấy.

- Kaname, tôi thích anh. Nhưng thích đến có thể nhìn anh vì người khác mà bỏ lại tôi... tôi lại làm không được. Anh có thể lý giải được sao?

Kaname làm sao có thể nghe không hiểu ý tứ của cô được chứ, anh vội vàng nói.

- Anh đối với Ema không có ý gì khác, em làm sao có thể đem cảm tình của chúng ta và chuyện đó nói nhập làm một đâu?

Luna thở dài một hơi, cô thật sự mệt mỏi.

- Con người dù lại thông minh, khi đối mặt với cảm tình đều dễ dàng hồ đồ. Anh thật sự có thể phân rõ cái gì thích không? Anh biết mình thích thật sự là ai không?

Kaname cúi đầu lẩm bẩm nói, trong mắt là một mảnh khổ sắc.

- Anh trước kia là thực thích Ema đúng vậy, cô ấy đến nhà này, mỗi ngày anh đều có thể thấy cô ấy, không phải anh muốn biện giải cái gì... Chính là thích cô ấy chiếm vài phần, nhưng là cũng tồn tại vài phần tâm tư cùng các anh em tranh giành... Cuối cùng, ai cũng không được lựa chọn, Ema đi rồi. Kỳ thật trong lòng anh cũng cảm thấy may mắn, may mắn cô ấy cũng không có lựa chọn ai. Ngày đó, anh chỉ muốn hỏi cô ấy một chút là rời khỏi căn nhà này, cô ấy có phải hay không càng vui vẻ.

- Kaname, kỳ thật chúng ta làm bạn thì tốt hơn. Làm người yêu vẫn là không thích hợp.

Luna cảm thấy bọn họ hẳn là mỗi người nên lùi một bước, như vậy ai cũng sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.

Kaname kích động bắt lấy hai vai Luna, nhìn cô gái trước mặt đau đớn nói.

- Không thể bởi vì anh làm sai một lần, liền hoàn toàn phán anh tội tử hình. Đừng rời bỏ anh, đừng như vậy...

Luna nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ xanh biếc mặt cỏ, hít sâu một hơi lúc sau, lập tức đem cánh tay của chính mình từ trong tay Kaname rút ra. Theo sau cô nhìn anh ta, tươi cười một mảnh thê lương.

- Như vậy anh muốn phải thế nào? Đầu tiên, đêm hôm đó anh rời đi thời điểm, là tôi cầm đao đưa lên cổ để ép anh sao? Anh rốt cuộc dựa vào cái gì bắt tôi phải tha thứ? Cố ý tiếp cận tôi, cố ý làm tôi yêu anh, có phải hay không phá lệ có cảm giác thành tựu? Ngay từ đầu sao không đi tìm Ema của anh, ngược lại liên lụy người hoàn toàn vô tội là tôi, nếu cô ấy trở lại, có phải hay không anh lúc đó cũng bỏ lại tôi? Anh đây làm như vậy là thật ác độc có biết không?

Luna, mày nhìn thấy không? Người đàn ông này căn bản là không có khả năng buông được Ema, anh ta đợi cô ấy ba năm, không biết cô ấy sống hay chết đều vẫn luôn đợi tiếp, hiện tại nếu cô ấy đứng ở trước mặt thì sao Kaname có thể thờ ơ đâu? Chính mình cùng anh ta mới nhận thức bao lâu? Chưa đầy một năm, có hiểu biết rõ anh ta thế nào sao?

Bọn họ chính là trước tiên liền quen biết nhau, hơn một năm ở gần nhau, sau lại tưởng niệm hai năm, tận 3 năm, muốn như thế nào cùng người ta tranh giành? Giành nổi sao? Đừng ngớ ngẩn có được không?

Kaname lần này là sợ thật sự, anh không nghĩ tới mọi thứ sẽ nghiêm trọng đến mức này. Hết thảy làm cho anh cảm thấy mờ mịt.

Tay Luna bị Kaname chặt chẽ nắm trong tay, thấy cô có ý đồ rút ra, anh ta nắm càng chặt.

- Anh không có! Luna... Đừng rời khỏi bên người anh, anh về sau nhất định toàn tâm toàn ý mà đối với em. Chúng ta dọn ra ngoài, mang Jun cũng cùng đi, cho nó tìm trường học tốt nhất. Em muốn đi nơi nào chúng ta liền đi nơi nào, về sau đều không trở lại, không nhắc tới Ema nữa, được không Luna?

Luna thở dài, cũng không có rút tay mình ra, ánh mắt như tro nguội nhìn vào Kaname.

- Anh thấy chúng ta còn có thể quay lại như lúc ban đầu sao? Anh hẳn là biết lúc anh buông tay tôi ra thì mọi chuyện cũng nên kết thúc.

Luna hồng hốc mắt xoay người liền không cho nước mắt rớt xuống.

Kaname rõ ràng thực không cam lòng, anh cũng không tiếp tục nói chuyện mà là gắt gao ôm cô vào lòng, hít sâu một hơi, nhất thời một cỗ chua xót từ trong mắt tràn ra.

- Luna, nghe lời, đừng náo loạn chia tay, được không em?

Loại khẩu khí dỗ dành này chỉ làm cho Luna càng thêm táo bạo, một cái tát liền trực tiếp đánh vào trên mặt Kaname.

"bốp..."

Nếu có thể thì cô cũng không muốn hai người thành cái dạng này. Nếu lúc ấy Kaname kiên định không có rời đi thì bi kịch cũng không phát sinh.

- Kaname, tỉnh lại đi! Chúng ta rốt cuộc là trở về không được.

Luna nói, trên mặt biểu tình là ảm đạm lại tuyệt vọng.

- Em đánh đi, em thích liền đánh, anh yêu em, yêu liền chính mình đều khống chế không được. Em dứt khoát một cái tát đánh tỉnh anh đi. Luna, anh trước nay đều không có như vậy thích qua một người nào, em là thứ nhất, cũng là duy nhất! Ngay cả phía trước Ema cũng chưa cho anh như vậy cảm giác! Anh hận chính mình vì cái gì đem sở hữu hết thảy đều làm cho lung tung rối loạn, anh thật sự rất hận chính mình! Em nếu là cảm thấy đánh anh thực vui vẻ dứt khoát liền đánh đi...

Luna bỏ ra tay anh ta, một phen đem Kaname đẩy ra.

- Anh điên rồi!

Kaname bị cô đẩy ra ngã ngồi trên mặt đất, trong lòng đau đớn công tâm, không hề phản bác mà cười thê lương đáp.

- Đúng vậy, anh là điên rồi. Anh điên rồi nên mới làm sai sự.

Hai tay Kaname ôm đầu, thì thào ra tiếng.

- Làm ơn tha thứ cho anh...

Luna bị hành vi của anh ta làm cho đau đớn, ban đầu cô thầm nghĩ đem toàn bộ lửa giận phát tiết trên người của anh ta. Đến nỗi tại sao như thế, chỉ có thể giải thích vì Kaname đã xây dựng một cái ảo ảnh quá hoàn mỹ trong lòng Luna. Nhưng đến khi chính mắt nhìn thấy anh ta chạy theo cô gái đó, ảo đánh bị đánh nát, cho đến bây giờ, nhìn thấy cả hai ra nông nỗi này, so với thịt nát xương tan còn khó chịu.

Luna cố nén xúc động, ngữ khí nghẹn ngào nói.
- Kaname, anh còn không hiểu vấn đề của chúng ta trong lúc đó sao?

Kaname kỳ thật cũng hối hận, thấy Luna như vậy trong lòng cũng khó chịu. Trong lòng thầm hận, vì cái gì lúc đó anh khống chế không được chính mình đuổi theo Ema! Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng sự thật cũng đã muộn rồi.

Luna vành mắt hơi hơi đỏ lên, lại trước sau cũng chưa có thể rơi lệ.

- Anh không nên cho rằng hôm nay lại đây cùng tôi giải thích một phen, tôi liền sẽ tha thứ cho anh. Dựa vào cái gì? Chính anh nói cho tôi biết đi, dựa vào cái gì muốn tha thứ một người đàn ông thời thời khắc khắc muốn nhớ về cô gái khác đây?

Luna nhìn chằm chằm đối phương hai mắt trống rỗng, một giọt nước mắt không tiếng động rơi xuống. Cô cũng không có giơ tay lau, ngược lại thu hồi tầm mắt tiếp tục không chút biểu tình mà nhìn ra cửa sổ, chậm rãi thu liễm chính mình vừa mới đau lòng trong một cái chớp mắt.

- Kaname... Anh buông tha cho tôi cũng buông tha cho chính anh đi!

- Anh cần thời gian...

Kaname hai tay run rẩy, bất lực nói ra những lời này.

Đối với Ema, anh có loại chấp nhất kỳ quái nhưng không phải nhất định có được. Nhưng với Luna, anh lại là thống khổ khi cầu mà không được, đến chết cũng muốn bắt lấy.

Chỉ là hiện tại, chẳng lẽ đã xong rồi sao?

Kaname đột nhiên nhớ tới có người từng nói qua một câu, tình yêu chính là gặp đúng người đúng thời điểm, bọn họ đã thật sự bỏ lỡ sao?

Chính là anh ngoại trừ Luna, Kaname cảm thấy bản thân mình giờ chỉ còn hai bàn tay trắng. Nói anh cố chấp cũng tốt, xấu xa cũng tốt, Kaname liền muốn liều mạng cũng muốn vãn hồi Luna.

Mặc kệ phía sau như thế nào trả giá, Kaname lại trước sau đều không có đường để quay đầu lại. Anh vẫn luôn theo tới phía trước đi đến, không muốn mình phải hối hận.

Đợi Kaname rời khỏi phòng, Luna sắc mặt trắng bệch, nước mắt nhịn không được tràn mi mà ra, gục ở trên chiếc giường lạnh như băng, trái tim đều là đau đớn.

...

Mà chờ Luna đóng cửa lại rồi, Subaru chậm rãi từ chỗ cửa thang lầu đi ra.

Vừa nhấc mắt liền thấy Kaname chật vật dựa vào trên vách tường, đôi mắt lấy mắt thường có thể thấy được từ từ đỏ lên, theo sau nước mắt chậm rãi trượt xuống dưới, vẻ mặt suy sụp cùng vô thố.

- Vừa mới Luna nói đều là thật vậy chăng?

Subaru nhíu mi.

Anh nhìn đến Kaname lại không để ý đến chính mình, hiện tại anh mới biết được Kaname người kia sợ là vẫn luôn ở ỷ vào Luna thích anh ta, vẫn luôn ở tùy ý mà tiêu xài phần tình yêu vốn có được rất gian nan này. Anh không biết bây giờ mình nên vui sướng hay còn là bất đắc dĩ, càng nhiều hơn có lẽ lại là phức tạp đi.

Kaname miễn cưỡng mà cong cong khóe miệng, theo sau đôi tay chống vách tường, thất tha thất thểu mà đi, cùng Subaru vẫn luôn nhíu mày gặp thoáng qua, biến mất bóng dáng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro