141/ Talk Show (New York)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

"Hoan nghênh mọi người đến với chương trình『tin tức nóng bỏng trong tuần  』!"

Mới từ phòng tắm bước ra tới, liền nghe được phòng khách laptop truyền ra thanh âm, Asahina Ema nhướng mày.

Một bên lấy khăn xoa xoa tóc, một bên hướng phòng bếp đi đến, cô liếc liếc mắt nhìn một cái lên màn hình! Lại nói tiếp, loại tiết mục này vốn dĩ rất ăn khách tại Nhật Bản, lúc trước cô cũng không có thói quen "truy tinh" nên cũng không thường theo dõi, bất quá hôm nay rảnh rỗi, thật ra có thời gian nhìn xem một chút, dù gì cô cũng quyết định sẽ trở về Nhật Bản.

"Không biết tập kỳ này, người được mời sẽ là ai đâu?"
Ema lẩm bẩm.

Rút chiếc khăn lau tóc khoác lên thành ghế, Ema từ trong tủ lạnh lấy ra phần bánh ngọt dâu tây mà mình tự làm, lại từ tủ chén lấy ra một cái muỗng, tùy tay cắm ở giữa bánh, đi hướng phòng khách chỗ máy vi tính đang trình chiếu ngồi xuống.

Không đợi tâm tư của của cô tập trung trở lại chương trình đang phát sóng, liền nghe được người dẫn nói.

" ... Như vậy, để rèn sắt khi còn nóng, làm cho chúng ta thỉnh nhân vật hứa hẹn sẽ là Cameo có trong phần tiếp theo của  "Miracle", xin mời ca sĩ kiêm diễn viên—— Asakura Fuuto"

Ý nghĩ có như vậy trong nháy mắt bị cắt đứt, cô đi mau hai bước, tay sờ qua con chuột điều khiển, lại dừng động tác.

Cười khổ một chút, cô có chút hoài niệm nhìn gương mặt quen thuộc đó, rồi ngưỡng người vào ghế.

Cô sớm hay muộn sẽ nhìn thấy tất cả bọn họ, nhưng không ngờ người mà cô gặp gỡ đầu tiên lại là Fuuto, lại còn thông qua loại tiết mục này nữa...

Cô không phải đã sớm biết sao? Từ khi cô bỏ mặc tất cả ra đi ngày ấy bắt đầu, Ema liền biết chính mình chính tay đẩy ra những người yêu thương mình.

Trên thực tế, cho tới hôm nay, khi cô ngồi trên ghế xem Fuuto thông qua loại này tiết mục này thật sự cảm thấy có chút xa lạ.

Fuuto đang tươi cười, cùng hơn ba năm trước, rốt cuộc có cái gì khác nhau? Liền tính không hề ngây ngô kiêu ngạo, mà có vẻ hào phóng lịch thiệp, nhưng trong xương cốt cũng không thay đổi, đều là bản tính của cậu ta, gọi là "tự tin".

Nhìn trên màn hình, người thanh niên tuấn tú đó đang khom lưng lễ phép, lịch thiệp từ tốn mà nói.

"Tôi là Asakura Fuuto, thỉnh nhiều hơn chỉ giáo"

Asahina Ema thật mạnh thở dài một hơi, liền hứng thú ăn uống cũng đã không có. Tùy tay đem phần bánh ngọt đặt ở trên bàn trà, cô ôm laptop để ở trên đùi rồi ngồi xuống sô pha, chờ xem Fuuto phỏng vấn, xem những năm qua, cậu ta đã thay đổi như thế nào.

Ra ngoài dự kiến, cô chờ đợi không phải là Fuuto oán giận hoặc là cái gì khác về tình yêu, cậu ấy chỉ là phe phẩy đầu, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói.

"Kỳ thật là có một chút nghĩ đến thời điểm mình sắp hỏng mất, bởi vì đóng phim lại không tự chủ được mà nhớ tới chuyện cũ thương tâm, kết quả không thể tự khống chế mà muốn bùng nổ. Đem chính mình đặt ở cái hoàn cảnh kia, vì thế tôi mới trở thành chàng trai đó, nhìn người yêu trước mắt, lại không thể bên cô ấy, đó là đau đớn biết chừng nào. Cảm tình chính là như thế, bất chợt liền toàn bộ đều ra tới. "Một chút đã từng thương tâm là có thể làm cho lòng tôi hóa tro tàn"... "

Nhưng mà nghe tới đó, tay cô vẫn là nhịn không được run lên. Có đồ vật, cô chưa từng có nghĩ lại qua.

Nhìn quanh một chút bốn phía căn phòng hiu quạnh, trong lòng Asahina Ema trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Ngày đó cô rời đi, cậu ta ở lại...cũng là cảm giác này đi.

Lúc trước ở nhà Asahina, nói ra kia phiên lời nói làm tổn thương bọn họ lại là vì cái gì đâu? Giống như chỉ là vì trốn tránh, cũng là vì mặt mũi. Ema đã không cao hứng khi trước mặt cô họ luôn tranh giành tình cảm, chưa từng để ý đến cảm nhận của cô, cho nên...

Nếu thời gian có thể chảy ngược, cô nhất định sẽ không lại nói ra những lời như vậy.

Có trời mới biết...  Khi rời khỏi nhà, trong khoảng thời gian mới qua Mỹ, mỗi ngày đều vội xong công tác, bắt xe taxi chạy về tới nhà chờ đợi Yuushi, nhìn đến lại là căn phòng trống không, tủ quần áo treo vài bộ đồ mới, dấu vết của người nhà cũng không có một chút xuất hiện trước mặt mình...

Tâm tình đó rốt cuộc là không biết diễn tả ra sao.

Chắc bọn họ chỉ cho là cô giận dỗi, hai ba hôm sau liền sẽ trở về... Trên thực tế, cô đến chỗ này suốt mấy năm trời, cũng không trở về tìm họ lần nào.

Từ nay về sau, cô cùng họ, không còn tin tức về nhau. Ngay cả đối với ba và dì Miwa cũng chỉ biết tình hình của cô thông qua những bức thư không ghi địa chỉ.

Khi đó, cô một người canh giữ căn phòng vắng vẻ này, chờ một người đại khái không bao giờ sẽ thuộc về cô.

...

Cười cay đắng, Ema một lần nữa đem lực chú ý quay lại màn hình.

"Cái này không có gì phải dấu diếm. Phải nói, chính là bởi vì trước kia chính mình còn trẻ không thành thục, cho nên mới sẽ thất tình, trưởng thành rồi, mới có thể đối đãi cảm tình càng thêm lý trí. Cho nên... Yêu đơn phương thực dài dòng một đoạn thời gian, thẳng đến bây giờ mới biết được chính mình năm đó kỳ thật từ lúc bắt đầu liền đã thất tình rồi..."

—— liền chỉ là "tuổi trẻ không thành thục"?

Ema sửng sốt một giây, không tiếng động mà nở nụ cười.

Đúng vậy, cô lại dựa vào cái gì cho rằng, Fuuto còn sẽ nghĩ đến chuyện cùng cô có quan hệ gì?

Cô sớm đã buông ra lời từ chối nên cậu ấy cũng thấy rõ ràng đi. Thuộc về  sở hữu quá khứ giữa bọn họ, đều đã bị di lưu theo thời gian.

Lại vừa vặn nghe được Fuuto nói.

"Tôi nói chính là lời nói thật a! Tôi quả thật là đang thích một người..."

Đại não Ema nháy mắt trống rỗng một mảnh.

Sau một lúc lâu, cô lại cảm thấy sự hụt hẫng của mình tới một cách không thể hiểu được...

Đáng lẽ ra sau khi nghe tin này, cô hẳn là muốn duy trì tâm tình của mình sung sướng hoặc là bình tĩnh?

Không có! Cho nên, chính mình thật sự là đã làm mất phần yêu quý của người này dành cho mình rồi sao?

Asahina Ema bụm mặt, cắn răng không để cho bản thân khóc rống, cô nằm ngã nhoài vào trên sô pha.

Ý nghĩ như vậy, sẽ làm cô cảm thấy chính mình thật sự thực thất bại, thực không dễ chịu.

Có lẽ, là tiềm thức ở nói cho cô, mình không có quyền đi tự hỏi...

Bởi vì, kia đều là nợ.

...

Xoay người từ trên sô pha ngồi dậy, nhìn về phía trong màn hình người kia, Ema lộ ra một cái miễn cưỡng tươi cười.

Fuuto bây giờ... So với cô tâm trí càng thêm thành thục, cho nên, cậu ta sẽ dễ dàng quên đi cô như vậy sao?

Chính là cô không cam lòng...

Ema ngồi ở trên sô pha, từ phía dưới hộp bàn lấy ra giấy bút tùy tay viết nguệch ngoạc mấy lằn, một bên nghe từ màn hình truyền phát tin tức. Đây là thói quen không thể bỏ của cô làm mỗi khi căng thẳng.

Nghe giọng điệu hạnh phúc của Fuuto khi nhắc về chuyện anh ta đang thích một cô gái khác, tay Ema vẫn là nhịn không được run lên, ở trên trang giấy vẽ ra lâu dài những đường thẳng tắp.

Asahina Ema thở dài một hơi, đem vở khép lại, lấy bút cùng nhau thả lại chỗ cũ, nhìn Fuuto như cũ cười đến bình yên hạnh phúc, phảng phất không có ý thức được chính mình đều nói ra gì đó.

Nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, Ema suy nghĩ có chút tự do, nghe thanh âm của anh ta.

Tất cả rõ ràng nên là...của cô.

Hiện giờ bị cô làm cho đánh mất, thật vất vả lại thấy được, chẳng lẽ muốn cứ như vậy nhìn tất cả bị người khác cướp đi sao?

Hít sâu một hơi, Ema thở ra từng ngụm trọc khí, tâm tình như nhìn thấy ánh mặt trời.

Cô hiện tại đã trở lại, còn không quá muộn không phải sao?
Như vậy, đem chính mình từng đi qua, biến thành tương lai, bây giờ nếu bọn họ thích người khác thì cũng là một cái nhiệm vụ thực đáng giá khiêu chiến không phải sao?

Hạ như thế quyết tâm, lại nghe được quảng cáo, Ema tâm tình cũng không có chút nào bị phá hư. Vui sướng hài lòng mà đứng dậy, cô đi hướng phòng bếp, lại ăn thêm một thỏi chocolate.

Ema thở dài một tiếng, đi hướng ban công.

Nhìn dưới chân thật dài dòng xe cộ, lấy thong thả tốc độ tiến về phía trước, thật giống như tại đây trong tòa thành thị này, mọi người đều là như thế này đần độn bị người xô đẩy về phía trước...

Ema chậm rãi, một ngụm một ngụm ăn xong phần bánh ngọt mà cô yêu thích.

Từ ngày rời đi, cái bánh ngọt như thế này cần đến chính mình làm, lại chính mình ăn, cô mới phát hiện, nguyên lai ngọt ngào cần chia sẻ mới là tuyệt vời nhất.

Chính mình rời đi, làm cô mới từ trên đám mây, một lần nữa về tới trên mặt đất, nhận thức đến... Chính mình nguyên lai, bất quá cũng là một người phàm, cũng có hỉ nộ ái ố.

...

Thời gian không sai biệt lắm, lần này một tiếng phỏng vấn rốt cuộc rơi xuống màn che.

Từ trên sô pha đứng lên, Fuuto đầu tiên là duỗi cái thắt lưng, giãn ra một chút tứ chi mỏi mệt. Sau đó cùng Akiko khách sáo một phen, lại khom lưng cảm tạ tổ giám chế, cuối cùng hướng đạo diễn từ biệt, lúc sau mới rời đi đài truyền hình.

Vốn dĩ muốn trực tiếp về nhà, lại bởi vì nhất thời hứng khởi, Fuuto mang khẩu trang và đeo kính mác, ngồi ba cái trạm mới xuống xe, đi tới một chỗ tiệm bánh ngọt.

Tại gian cửa hàng bánh kem, Fuuto đi vào.

- Phiền toái lấy cho tôi một cái bánh kem hương trà xanh, cảm ơn.

Tiếp nhận người bán hàng đưa qua hộp giấy, Fuuto thanh toán liền vội vàng chuẩn bị rời đi.

Ở trong trí nhớ của anh, trước kia Luna mỗi lần tới siêu thị mua sắm nguyên liệu nấu ăn, đều sẽ ở trước khi rời đi mua một cái bánh kem loại này.

Đẩy cửa ra động tác dừng lại, Fuuto đột nhiên quay người lại, một lần nữa đi hướng quầy.

- Lại thêm một phần sô cô la đi.

Nói là muốn đưa cô ấy cái bánh kem này, cuối cùng suy nghĩ lại. Chính mình chỉ mua một phần cho Luna, tựa hồ không quá thích hợp đâu.

Như vậy, chính mình cũng mua một phần cho Wataru đi.

Tiếp nhận từ nhân viên cửa hàng một lần nữa đóng gói tốt hộp giấy, Fuuto rời đi nơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro