37/ Nếu đã thích thì phải tranh thủ, cho dù có là anh em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Qua bờ cát mịn một chút là đã chạm những ngọn sóng tràn bờ đùa lên chân, dưới biển, nhấp nhô những cái đầu bị sóng nhồi.
Mọi người vui vẻ rú lên mỗi khi đón nhận những cú xô mạnh của cơn sóng bạc đầu, nhưng không thể nào lấn át được tiếng gầm gừ liên tục của biển. 

Theo xa xa, Ukyo liền bơi vào bờ, vuốt tan bọt nước trên đầu, anh ta một thân quần tắm sậm màu, để lộ thân hình cường tráng đi đến bên người Luna, đôi mắt hiện lên kinh ngạc, nghi hoặc hỏi.

- Luna, sao em lại không đi bơi? Là vì sẽ không biết bơi sao?

Yusuke bên này ôm phao, chỉ nghe loáng thoáng "không biết bơi" liền đã lên tiếng trêu ghẹo.
- Nguyên lai là sẽ không biết bơi, thì ra cô là vịt trên cạn hả?

- Khụ... Anh có thể dạy cho em.
Ukyo ho khan, mất tự nhiên nói.

- Hừ! Rõ ràng là kiện tướng bơi lội, chỗ nào là không biết bơi chứ!
Âm thanh không hài hòa của Fuuto xen vào.

- Sao cậu biết?
Yusuke tò mò hỏi.

- Liên quan gì đến anh?!
Fuuto đảo mắt hướng Yusuke, chẳng lẽ phải nói cho anh là cô ấy cứu tôi dưới hồ bơi một lần sao? Fuuto rối rắm rống Yusuke một tiếng.

Yusuke ghét nhất bộ dạng này của Fuuto, luôn một bộ như người lớn, thối tính tình không sửa được.
- Nhìn liền chán ghét.

Luna liền đối với mọi người nói.
- Đừng nghe anh ta nói, tôi bơi lội cũng không phải đặc biệt lợi hại, chỉ là vài trăm mét thì không thành vấn đề.

- A~~~~ Luna-san quả nhiên thật lợi hại, cô mau dạy cho tôi đi.
Tsubaki giảo hoạt cười, ôm phao đi về phía Luna làm nũng.

Mấy người khác đều nhìn Tsubaki cùng một vẻ mặt "người này đang nói đùa sao?".

Tsubaki vẫn vẻ mặt tự nhiên, cười tủm tỉm, bổ nhào vào trên người Luna trêu ghẹo.

Nhìn thấy thân ảnh anh ta không hề báo động trước hướng mình đánh tới liền hoảng sợ, nhưng thực lại không có làm cho cô cảm nhận được sức nặng. 

Luna cảm thấy không được tự nhiên, nhịn không được có chút ghét bỏ nói.
- Không cần như vậy, Tsubaki-san!

Azusa mân đôi môi, sắc mặt không được tốt lắm. So với người khác, Azusa rõ ràng hơn ai hết thứ tình cảm trong mắt Tsubaki, bọn họ là song bào thai, anh hiểu được nó đại biểu cho cái gì.

Anh đang rối rắm, lại muốn đến gần Luna sao Tsubaki?

- Tsubaki, anh rõ ràng biết bơi, đừng làm cho Luna-san phải vất vả.
Yusuke dắt quần áo của Tsubaki, nhìn anh có chút trách cứ.

- Nói đến không biết bơi thực ra có một người sẽ không a...

Theo sau Subaru thêm vào một câu, mọi người nhất nhất thời liền nhìn hướng Iori đang xây lâu đài cát.

- Khụ... tôi từng học qua, chính là học không được.

Luna liền nói.
- Iori-san, không bằng tôi sẽ dạy cho anh bơi lội.

....

Tiến vào làn nước, ánh nắng vẫn tươi sáng như trước.

Từ lúc sinh nhật Iori đến nay, Luna ít chủ động nói chuyện với anh ta hơn.
Có lẽ là đêm hôm đó quá huyền diệu, từng cảnh tượng khắc sâu trong óc, có lẽ là Luna từng nói qua câu kia "Luna không phải công cụ thay thế cho người khác" trực tiếp đâm vào trái tim Iori, làm cho hai người không thể thản nhiên mà đối mặt cùng nhau được.

 Từ lần đó, dù Iori có ôn hòa chiếu cố đến đâu thì Luna lại càng nhạt nhẽo, xa cách bấy nhiêu, cũng không từng làm cho anh giải thích cái gì.

Chính là lần này, Luna nghĩ tưởng làm cho quan hệ hai người trở nên hòa hoãn. Chính là, Luna vẫn sợ anh ta lại vì cô mà nghĩ đến "cố nhân" nào đó.

Luna rất kiên nhẫn, đối với Iori giải thích còn hỗ trợ nâng bụng anh hướng về trước mang đi.

-...Iori-san.

Bỗng nhiên hoàn hồn, Iori nghiêng đầu hỏi.
- Cái gì? 

Luna nhìn vào mắt anh ta, trầm mặc một lát, cong mi mắt cười yếu ớt.
- Không cần sợ, nắm vững kỹ xảo là tốt rồi.

Iori dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt.
-Tốt.

Luna thử buông tay ra, thấy Iori có thể bơi một mình, mỗi lần anh ta cử động đúng động tác cô thật sự cảm thấy cao hứng.

Bên cạnh mấy người đàn ông thỉnh thoảng sẽ nhìn bên này.

- Thật sự hâm mộ!
Asahina Hikaru thần sắc thản nhiên, âm thanh khàn khàn, không nói rõ là đang hâm mộ ai.

Kaname mâu quang vi liễm, nhìn thái độ Iori đối với Luna lại có chút không yên lòng.

Wataru ôm một lon nước ướp lạnh, chạy đến bên người cô.
- Onee-chan, uống nước!
Nói xong, còn đích thân cầm lon nước hướng miệng Luna.

- Cảm ơn, Wataru-kun.
Luna cười cười, hướng Wataru cảm tạ.

Hikaru khóe môi mang cười, cổ áo mở rộng để lộ cơ ngực rắn chắc.
- Nếu đã xác định là thích, thì phải đi mà tranh thủ, cho dù đó có là anh em của của mình đi chăng nữa.

- Hikaru...
Kaname nghe lời nói của Hikaru, có chút giật mình.

Hikaru không lại nói nữa, mắt phượng nhắm lại, môi mỏng khẽ nhếch thành một đường cung lạnh bạc.

...

Tất cả mọi người lần này đến chỗ này, vừa đi du lịch lại được giải lao sau một thời gian mệt mỏi nên không khí đặc biệt hoà hợp rất nhiều.

Luna tâm tình đặc biệt tốt, ăn xong cơm chiều, cô liền trở về khách sạn.

Chờ cho Jun ngủ, Luna liền  thay một bộ váy áo dài màu trắng, bên ngoài phủ một chiếc áo khoác mỏng, thay đôi dép lê liền đi ra ngoài.

Bầu trời vào hè, ngôi sao nhiều không đếm xuể cùng với vô tận xanh lam bờ biển, quả thật là đẹp không thể tả xiếc.

Có lẽ đối với nhiều người, được ngắm cảnh biển vào buổi tối quả thật hiếm hoi, nhưng đối với những con người sinh ra ở vùng đất thấm vị mặn như Luna là một điều không mấy xa lạ.
Nhưng cũng không vì thế mà Luna không thích ngắm biển vào buổi tối, cô yêu biển và tất cả những gì thuộc về biển.

Trên con đường ra bờ biển, từng hàng cây tiếp nối ngã nghiêng đón gió, khi những luồng gió mạnh đập vào tai nghe ù ù.

Luna mang theo dép lê đạp trên bờ cát, từng dấu chân kéo dài thành một chuỗi.

Cô vừa đi vừa hừ hừ ca theo điệu nhạc, vén sợi tóc nghịch ngợm ra sau vành tai cô tìm nơi có thềm đá.

Trước mặt Luna bây giờ là bờ cát trải dài, mặt biển trong bóng tối kéo dài không điểm cuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro