85/ Anh đã quên Ema rồi sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối trở về phòng, ngay lúc Jun vừa ngủ, Luna liền bắt tay vào làm bài tập. Mãi cho đến một giờ rưỡi, nhìn trang giấy đã tràn đầy chữ, rốt cuộc cô cũng có thể vui vẻ nở nụ cười, sau đó mới yên tâm lên giường ngủ.

Vì vậy việc không thể tránh được là sáng ngày hôm sau, Luna tỉnh dậy trong tình trạng thật uể oải.

Vội vã đánh răng rửa mặt xong.

Bỗng nhiên Luna nghe thấy tiếng ô tô vừa đỗ lại, rõ ràng muốn xem nhẹ đều không được.

Mở ra ô cửa sổ, cô trông thấy chính là Natsume vẻ mặt không biểu tình đang đứng dựa vào cạnh ô tô.

Vừa trông thấy Luna mở ra cửa sổ, anh liền hướng cô gật đầu xem như chào hỏi.

Nhìn thấy Natsume ở sẳn phía dưới như đợi bản thân, Luna đầu tiên hơi sửng sốt một chút, lập tức vẫy tay.
- Buổi sáng tốt lành, Natsume-san. Tôi xuống ngay đây.

Natsume vốn hơi lạnh lùng trên khuôn mặt bỗng nhiên hơi hơi gợi lên khóe miệng.

Bên này Luna bế Jun xuống lầu, phát hiện hầu như mọi người đều đi ra khỏi cửa.

Nhờ Ukyo chăm sóc cho cho thằng bé hộ, bản thân cô cầm lấy ba lô lật đật đi ra ngoài.

- Không ăn sáng sao Luna?
Ukyo ở phía sau quan tâm gọi lại Luna.

- Không cần đâu anh Ukyo, muộn rồi.

...

Đầu này vừa mới ra cửa, Luna gặp phải Fuuto đang đứng chờ xe để ra sân bay.

Tháo xuống mắt kính, anh ta nhìn cô đầy soi mói.
- Sao lại mặc bộ đồ này đi xem bóng? Cô không thể đổi một bộ đồ dễ nhìn chút xíu sao? Lại mặc giáo phục nữa, thực nhà quê, còn mang theo cả ba lô đựng sách, không phải là định đi thư viện đó chứ?

Luna nghe vậy có chút xấu hổ đứng đó, đây là lần đầu cô đi xem một trận bóng lớn như vậy nên quả thật cũng không biết nên mặc đồ gì cho thích hợp, nên mới lựa chọn bộ giáo phục thanh lịch này.

Kỳ thật giáo phục của Luna không hề quê mùa như Fuuto đã nói, ngược lại có chút ý nhị xinh đẹp. Áo sơ mi trắng váy đen, vốn dĩ chiếc áo khoác mang logo của trường đã được cô thay thế bằng một chiếc khoác len đen tay dài, cứ thế mà vẫn bị Fuuto nhận ra.

Fuuto nhíu nhíu mày lại, sau đó đôi mắt lập tức sáng lên, "khi nào rảnh phải mang đồ nhà quê này đi mua quần áo mới được, như vậy chính mình xem càng thoải mái, cô ta cũng sẽ thật vui vẻ đi" Fuuto tự đắc nghĩ.

Ôi...Chính là... Mình cần gì phải làm cho cô ta vui vẻ chứ? Nhất định là vì ánh mắt của mình xem thoải mái thôi, nhất định là như vậy rồi!
Fuuto nghĩ thầm.

Dường như nhớ đến chuyện gì, Fuuto tiến lên hai bước nhìn Luna nói.
- Tối thứ sáu tuần sau là buổi biểu diễn của tôi tại sân vận động Tokyo, cô đến chỗ anh Ukyo lấy vé đi!

Luna thực không thích ngữ khí như ra lệnh của Fuuto, cô có chút phiền chán trả lời.
- Hôm đó tôi bận rồi.

Fuuto trừng mắt to, không quan tâm Luna giãy giụa, gắt gao giữ chặt hai vai cô, tức giận nói.

- Dựa vào cái gì? Anh Subaru muốn cô đi xem bóng rổ, sao cô không nói là bận, lần này đến tôi muốn cô đến xem buổi biểu diễn cô lại không đồng ý? Tôi mặc kệ, cô đừng có mong trốn tránh, nếu cô không đến cô nhất định phải chết!

Càng nói, giọng Fuuto càng chua chát.

Luna lập tức cố gắng đem tay anh ta tách ra, bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt bốc đồng Fuuto.

- Anh thật là vô lý, tôi đã nói là bận rồi, không thể nào đến được.

- Đối với người khác thì cô một mực ôn hòa, còn đối với tôi cô lại tỏ thái độ như vậy sao?

Fuuto có chút căm tức nhìn Luna, tay vừa lôi kéo không cho cô đi.

- Anh mau buông tôi ra đi!
Fuuto càng là dây dưa, Luna lại càng không kiên nhẫn.

Vừa ra khỏi cửa, Yusuke chứng kiến hai người mâu thuẫn, anh lập tức thẳng nhíu mày.

Bản thân anh thừa biết tính tình của em trai mình thế nào nên ngay lập tức anh bước lên phía trước kéo ra Luna.

- Mặc kệ cậu ta đi, cô mau đi thôi, anh Natsume bên kia đang sốt ruột chờ kìa.

Fuuto nghe vậy, bộ mặt không phục trừng mắt Yusuke, chửi thầm một tiếng. Bất quá, anh ta vẫn gắt gao khấu trụ Luna, nghiến răng nghiến lợi nói.

- Rốt cuộc cô có đi hay không?

Yusuke tách Luna ra khỏi Fuuto, ngữ khí có chút không vui.
- Cậu mau buông tay, muốn cái gì cứ hướng tôi mà đến.

Ở bên kia, Natsume thong thả đi lại đây, trực tiếp liền nói.
- Tốt lắm, chúng ta đi thôi, một hồi liền đến giờ.

Natsume bộ dáng bình tĩnh, phỏng chừng cũng thói quen tính cách của em trai mình, nhưng nghiêm khắc nhìn Fuuto nói.

- Fuuto, em năm nay đã mười tám tuổi rồi, tính tình lại càng ương ngạnh, anh hy vọng em nên cư xử trưởng thành một chút đi.

Nghe Natsume nói xong, Luna cũng lộ ra một chút lo lắng.
- Cái kia... chúng ta nhanh đi thôi .
Quay đầu sang hướng Yusuke cùng Fuuto.
- Vậy tôi đi trước đây. Tạm biệt.

Đến lúc này thì Fuuto cũng chỉ có thể đứng trước cửa nhà, nhìn hai người kia bước đi xa, trong lòng một mảnh căm tức.

...

Lên xe của Natsume, Luna chính mình tự thắt dây an toàn, quay đầu có chút ngượng ngùng nhìn vào anh.
- Natsume-san, chúng ta đi thôi.

Natsume thấy cô đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng không nói nhiều, nhanh chóng nhấn ga hướng về phía sân vận động đi đến.

Nắm lấy dây an toàn, hướng về bên cửa sổ nhìn lại hai người kia, Luna không khỏi thở dài.

...

- Fuuto, rốt cuộc là cậu muốn làm cái gì vậy? Luna không phải giống như mấy nữ nghệ nhân kia, không phải cậu cứ muốn đùa giỡn là đùa giỡn!

Yusuke mặt nhanh nhăn lại, phản phất còn chưa nói xong, liền bị Fuuto đánh gãy.

- Anh lấy tư cách gì mà nói với tôi những lời này? Hay là anh thích cô ta? Nhanh như vậy mà anh đã quên Ema rồi sao?
Fuuto có chút khó thở, nhìn vào Yusuke cắn răng nói, nhưng những lời anh nói như thể cũng tự nhắc nhở bản thân mình rằng người anh thích thật sự chỉ có Ema.

Yusuke cả kinh, sắc mặt thay đổi nhìn vào Fuuto.
- Tôi không biết cậu đang nói gì, nhưng mà cậu nên học cách tôn trọng người khác một chút đi!

Nói xong, cũng không chờ Fuuto trả lời, anh quay đầu liền đi.

Fuuto ở phía sau gắt gao nhìn chằm chằm Yusuke, trào phúng nói.

- Sao anh không nói gì? Liền như vậy mà bỏ đi sao? Anh liền cảm thấy bản thân có gì tốt mà đòi cùng người khác tranh? Bất quá anh cho là anh thích Luna sao? Hay chờ Ema về lại tiếp tục quấn quýt cô ấy?

Yusuke bị hỏi á khẩu không trả lời được, tức giận đến khó thở, cố nén để không đánh Fuuto một trận, quay đầu lại, ngữ khí không tốt nói.

- Nói đủ chưa? Đúng là trước sau như một, làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

Tiếp sau cũng mặc kệ Fuuto nói cái gì đó, Yusuke một mạch đi thẳng.

Fuuto trong lòng thầm hận, Luna vì cái gì ngay cả Yusuke cũng thái độ hòa nhã, trước mặt bản thân lại liền lộ ra một bộ mặt xa cách. Ngay cả bây giờ tên Yusuke kia cũng dám xem thường bản thân.

....

Phía sau vườn hoa, Hikaru chậm rãi đi vào nhà, ngón tay quấn quanh nâu dài tóc quăn, khuôn miệng nghiền ngẫm ý cười.
- Xem ra mọi chuyện càng ngày càng thú vị....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro