Chương 11: Gia tài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 11: Gia tài

Editor: bibibibili

Nguồn: nekofighter.wordpress.com
Chương trình học kỵ xạ kết thúc, Khắc Thiện mang theo một đống vật ban thưởng, dưới sự lưu luyến của Vĩnh Cơ rời khỏi hoàng cung. Trở lại Thần Vũ môn, gặp vài thư đồng cùng đường khác, mấy người đều cười chào hỏi hắn, thái độ thân mật, cùng với thái độ trong thượng thư phòng khi sáng quả thực là cách biệt một trời.

Đã quen với loại dối trá này, Khắc Thiện không chút phật lòng, cũng mỉm cười gật đầu, nhất nhất đáp lễ. Đây là sức mạnh của hoàng quyền, có thể khiến ngươi phú quý, cũng có thể khiến người bỏ mạng. Toàn bộ chỉ vì một câu nói của đế vương thôi.

Leo lên xe ngựa xong, Khắc Thiện thở dài.

"Thế tử gia, đây là hoàng thượng ban cho ngài sao?" Ngự phu tiến đến đón Khắc Thiện về tướng quân phủ, thấy một cái hộp đẹp đẽ quý giá, nhịn không được tò mò hỏi.

"Ừ. Mãng Cổ Thái tại sao không tới?" Khắc Thiện nhẹ nhàng đáp, đảo mắt phát hiện thị vệ mình thế nhưng không đến.

"Hôm nay thiếu gia và tiểu thư mời cách cách đi cưỡi ngựa, Mãng Cổ Thái đại nhân lo lắng, đi theo bảo hộ cách cách." Ngự phu tay cầm dây cương, vội vàng vừa đánh xe vừa đáp.

"Vậy à." Khắc Thiện bên ngoài đáp một tiếng, nhắm mắt, dựa vào vách xe dưỡng thần. Hai nô tài từ Đoan vương phủ tới nay trong mắt chỉ có một chủ tử là Tân Nguyệt, mọi chuyện vì Tân Nguyệt. Người ngu ngốc, kiến thức nông cạn, thông thể trọng dụng. Xem ra, hắn nên bớt chút thời gian tìm vài người tâm phúc, nếu không có nhiều việc cũng bất tiện. Thế tử nhà ai xuất hành chỉ có một ngự phu, hoàn toàn không có tùy thị? Nói ra người ta cười vào mặt.

Trong lòng chế giễu, nghĩ tới một đôi cực phẩm tỷ đệ cùng nô tài chạy nạn, Khắc Thiện đầu ẩn ẩn đau.Đoan vương thế tử ban đầu đã mất, chứ nếu không, đừng nói là xây dựng lại Đoan vương phủ, sợ là không tới hai năm, hai người cuối cùng của Đoan vương phủ cũng chết hết.

Đưa tay xoa bóp thái dương co rút, không cẩn thận chạm vào bình thuốc trong ngực, Khắc Thiện lúc này mới nhớ lấy ra xem.

Một bình thuốc tinh xảo, toàn bộ thân bình làm từ thủy tinh màu tím trong suốt, mặt trên còn khảm hoa văn bằng vàng. Không khó nhìn ra nước thuốc trong bình là cỡ nào trân quý.

Khắc Thiện nhìn bình dược tinh tế, thần sắc đen tối không rõ. Hắn vốn tính toán ở trong thượng thư phòng quan sát một thời gian ngắn, lại tìm kiếm cơ hội từ từ thăng tiến. Lại không nghĩ rằng, ngay ngày đầu tiên đã lộ mặt trước đế vương. Lần đầu có thể nói là trùng hợp, nhưng buổi chiều, hắn rõ ràng cảm thấy đế vương đặc biệt chú ý đến mình, vô cùng có khả năng là vì hắn mà tới xem. Có lẽ biểu hiện của mình đã được đế vương thưởng thức, làm hắn nổi lên lòng mến tài. Có lẽ vì tính tình mình đột nhiên đại biến, khiến đế vương tò mò, làm hắn nổi lên ý tìm hiểu. Nhưng vô luận vì nguyên do gì, để lại tên trong lòng đế vương vẫn tốt. Thân thể này còn nhỏ, chỉ có 12 tuổi, hắn còn một đống thời gian có thể chậm rãi kinh doanh.

Trong lúc Khắc Thiện còn đang trầm tư, xe ngựa đã vững vàng dừng trước cửa phủ tướng quân. Bởi vì lần trước làm nghi thức nghênh đón quá mức long trọng, bị thế tử quát lớn, cho nên mọi người trong phủ đều an phận lại, chỉ mang theo gã quản gia cùng hai tên sai vặt ra đón. Khắc Thiện đối với đội tiếp đón đơn giản này rất hài lòng, phất tay ý bảo gã sai vặt đen vật ban thưởng để vào khố phòng trong viện mình, chính mình lại đi tới phòng bếp cầm một bình rượu mạnh về phòng.

Vào phòng, Khắc Thiện cởi trường sam màu xanh khéo léo tinh xảo của mình ra, đổi một thân thường phục màu đen đơn giản thoải mái. Lấy rượu mạnh rửa sạch vết thương trên tay, sau đó đổ chất lỏng màu trắng trong bình thuốc ra xoa lên vết thương. Nước thuốc vừa thấm vào da thịt, chỗ vết thương liền nóng lên. Thật sự là thuốc tốt! Khắc Thiện thoải mái híp mắt, khóe miệng cười yếu ớt. Tìm một cái khăn sạch bao tay lại, lay ngâm một ly trà đặc, hắn lúc này mới thong thả ngồi xuống nghỉ, thả lỏng một ngày thần kinh buộc chặt.

"Khắc Thiện, Khắc Thiện, chúng ta có việc tìm ngươi thương lượng." Một miếng trà còn chưa kịp uống, ngoài của đã vang lên tiếng gào to của Lạc lâm và Kí Viễn. Sau đó, cửa phòng bị hai người mạnh mẽ đẩy ra.

"Các ngươi không biết trước khi vào phải gõ cửa sao? Vạn nhất chủ nhân không tiện thì sao?" Thấy hành động liều lĩnh của hai người, Khắc Thiện tức giận nhíu mày. May mà hắn đã thay quần áo rồi, nếu không lại một hồi phong ba.

"A, xin lỗi, chúng ta quên mất. Đây không phải là vì có việc gấp sao?" Hai người hoàn toàn không biết nhìn sắc mặt, không chút nào phát hiện Khắc Thiện tức giận, nhanh chóng đổi đề tài.

Đối với hai huynh muội ngu ngốc này, Khắc Thiện quyết đoán không nói với họ vấn đề gõ cửa rối rắm nữa, cùng lắm về sau khóa cửa là được, cùng người như vậy so đo sẽ khiến mình bị nội thương.

"Các ngươi có việc gì gấp? Tân Nguyệt đâu? Không phải các ngươi mang nàng đi cưỡi ngựa sao?"

"Chúng ta vừa trở về. Tân Nguyệt cùng a mã còn đang ở chuồng ngựa cho ngựa ăn. Lộc nhi là chiến mã của a mã ta, là thiên lí lương câu đó." Ngữ khí hai huynh muội thật tự hào, bất tri bất giác lại lạc đề.

"Vậy à? Các ngươi tới tìm ta chỉ để tán gẫu về Lộc nhi?" Khắc Thiện nắm chặt chén trà trong tay, từng chữ đều xuất hiện vẻ không kiên nhẫn.

"Không phải mà. Ngày mai ngươi đừng đi thượng thư phòng nữa, theo chúng ta dạo phố đi." Lạc Lâm và Kí Viễn tự động ngồi hai bên Khắc thiện. Kí Viễn vỗ vỗ bả vai Khắc Thiện, một bộ khẩu khí của anh trai.

"Các ngươi nói việc gấp chính là bảo ta trốn học theo các ngươi đi dạo phố? Tới thượng thư phòng học tập có thể bỏ sao?" Trên trán Khắc Thiện xuất hiện một chữ thập thật sâu.

"Đi thượng thư phòng học có thể quan trọng hơn sinh nhật tỷ tỷ ngươi sao? Nàng cho tới giờ đều buồn bực không vui. Thừa dịp mai là sinh nhật nàng, chúng ta giúp nàng tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật, muốn cho nàng vui vẻ một chút. Ngươi làm đệ đệ chẳng lẽ không bỏ chút sức sao? Vì nàng xin phép một ngày không thể à?" Kí Viễn thấy sắc mặt Khắc Thiện lạnh băng, ngữ khí không tốt, rốt cục nhận ra hắn đang bực mình, tức giận chỉ trích nói.

"Ồ? Các hoàng tử a ca mỗi ngày đều tới thượng thư phòng học tập, trừ năm ngày nguyên đán, đoan dương, trung thu, vạn thọ, tự thọ ra, không một ngày nghỉ ngơi. Thử hỏi một thế tử nho nhỏ, sinh nhật tỷ tỷ, ta có tư cách gì xin phép?" Khắc Thiện bị Kí Viễn làm cho giận quá hóa cười.

"Này... Ngươi liền vô tình như vậy? Nàng là tỷ tỷ của ngươi mà? Quà sinh nhật chuẩn bị cho nàng một phần cũng không được sao? Các ngươi sau này chỉ có thể nương tựa vào nhau. Nếu ta không nói, chỉ sợ ngươi cũng không nhớ sinh nhật của Tân Nguyệt đi!" Kí Viễn bị Khắc Thiện bác bỏ không lời nào để nói, ngược lại dùng tỷ đệ tình thân để thuyết phục.

Tuy rằng đối với người tỷ tỷ từ trên trời rơi xuống này không có chút tình cảm, nhưng mặt mũi vẫn phải làm. Khắc Thiện nghe xong lời nói của Kí Viễn, trầm ngâm nửa ngày mới gật đầu đáp ứng:" Được rồi. Ta thân thể chưa lành, hoàng thượng miễn nửa tháng học kỵ xạ. Ngày mai giờ thân các ngươi chờ ở Thần Vũ môn, ta học xong liền theo các ngươi. Như thế nào?"

"Thật tốt quá! Kỳ thật chúng ta đã chọn xong lễ vật cho Tân Nguyệt, là một cái vòng cổ bằng ngọc dương chi chế tạo đặc biệt. Vốn cùng lão bản thỏa thuận là 100 lượng, kết quả là lúc đi lấy, lão bản lại nói, bởi vì bỏ thêm nhiều nguyên liệu trân quý vào, nên tăng thành 180 lượng. Ta và Lạc Lâm tổng cộng chỉ có 100 lượng, thật không còn cách nào nên mới đến tìm ngươi. Ngày mai ngươi xuất môn đừng quên mang đủ bạc nha. Vòng cổ kia đẹp lắm, rất hợp với Tân Nguyệt, ngươi đi thì biết." Lạc Lâm cùng Kí Viễn như sợ hắn đổi ý, cuối cùng đem mục đích chính của mình nói ra, rồi vội vàng chạy đi.

Nhìn bóng dáng hai người chạy xa, Khắc Thiện bĩu môi. Thì ra là kêu hắn đưa tiền. Chỉ vì chọc Tân Nguyệt vui vẻ? Nàng đã mười sáu mười bảy tuổi, mọi người chỉ thấy nàng thương tâm khổ sở, nhưng không ai nhìn tới Khắc Thiện còn nhỏ tuổi hơn đâu? Nói là sống nương tựa lẫn nhau, Tân Nguyệt thế nhưng lúc nào cũng nghĩ cho mình, có khi nào lo cho đệ đệ? Nàng ta chỉ thường nói vài câu khuyên bảo tỷ như 'Ngươi phải học thật giỏi,tương lai xây dựng Đoan vương phủ'. Đây là Tân Nguyệt quan tâm Khắc Thiện sao? Thì ra giá của quan tâm lại rẻ như vậy.

Vì kiếp trước chết không đáng giá, tâm lý Khắc Thiện đã lạnh lại. Nghĩ tới ngày mai còn xuất ra một số tiền lớn, hắn đột nhiên mới nhớ ra một chuyện quan trọng.

"Ngươi, tới chuồng ngựa gọi Tân Nguyệt cách cách tới đây." Gọi một tiểu nha đầu đi ngang qua cửa phòng, Khắc Thiện nghiêm túc hạ lệnh.

"Vâng, nô tỳ đi ngay." Tiểu nha đầu thấy sắc mặt thế tử gia không tốt, vội vàng chạy đi.

Khắc Thiện mở ra hộp gỗ mình dùng để đựng tài vật, lôi hết ra kiểm kê một phen, nhíu mày, lần nữa khóa lại. Tình trạng đồ đạc của hắn rất khẩn cấp, việc vặt vãnh nhiều quá nên hắn quên mất.

"Khắc Thiện, ngươi tìm ta có chuyện gì?" Tâm Nguyệt hôm nay rất vui vẻ, vào phòng rồi vẫn còn cười thật sáng lạn.

"Vâng Oa, đóng cửa lại." Khắc Thiện không để ý nàng, trước kêu Vân Oa tới khóa cửa.

"Sao vậy? Có gì bí mật?" Tâm tình khoái trá, lá gan cũng lớn lên. Tân Nguyệt hôm nay đối với đệ đệ xa lạ uy nghiêm không quá câu nệ nữa.

"Tài vật của chúng ta bình thường do ai trông non?" Khắc Thiện trực tiếp hỏi.

"Đều là Vân Oa trông, chúng ta bình thường dùng cái gì trực tiếp nói cho Vân Oa là được." Tân Nguyệt biểu tình nghi hoặc, không biết vì sao hắn lại đột nhiên hỏi như vậy.

"Vân Oa, đem sổ sách tới cho ta xem." Khắc Thiện quay đầu nhìn Vân Oa hạ lệnh.

"Thế tử, xảy ra chuyện g? Có phải Vân Oa làm không tốt?" Vâng Oa thấy Khắc Thiện ánh mắt lạnh lùng, trong lùng cực kỳ không yên.

"Không có gì, chỉ là tâm huyết dâng trào, muốn xem một chút." Khắc Thiện không kiên nhẫn nhíu mày.

"Vân Oa lập tức đi lấy." Thấy thế tử lộ ra biểu tình không kiên nhẫn, Vân Oa cũng không dám hỏi lại, vội vàng trở về phòng lấy sổ sách.

Tiếp nhận sổ sách Vân Oa đưa tới, Khắc Thiện thật sự lật xem, lại nhìn danh sách kiểm kê từng vật phẩm trong khố phòng, sau khi trở về chỗ ngồi thì mặt đã muốn nổi bão.

"Thế tử, có gì không đúng sao?" Thoáng nhìn thế tử, cảm nhận được hàn khí trên người hắn, Vân Oa nơm nớp lo sợ hỏi.

"Không đúng chỗ nào sao? Ngươi xem danh sách trong khố phòng của Tân Nguyệt xem, tại sao lại thiếu mất vài món đồ quý như vậy? Hử?"

"A? Nô tỳ xem một chút." Vân Oa hoảng sợ nhìn danh sách xem xét, nửa ngày sau mới ngẩng đầu, khó xử nhìn Tân Nguyệt, khẽ cắn môi:" Hồi thế tử, mấy thứ kia cách cách đều cầm đưa cho tướng quân phủ."

"Đúng đúng đúng! Ta nhớ ra rồi! Có một lần Lạc Lâm và Kí Viễn tới thăm, họ nói thích mấy thứ, ta liền làm chủ đưa cho họ. Còn tặng chút châu báu ngọc khí cho Nhạn cơ và lão thái thái." Tân Nguyệt nhìn qua danh sách, bừng tỉnh đại ngộ, thừa nhận nói.

"Tặng người? Tân Nguyệt, ngươi có đầu óc hay không!?" Trên trán Khắc Thiện đã nổi gân xanh.
"Ta làm sai chỗ nào? Chúng ta hiện đang ở tướng quân phủ, chịu bọn họ chiếu cố, đưa chút này nọ là lẽ thường phải làm mà." Tân Nguyệt cảm thấy mình thiệt oan uổng. Vân Oa một bên cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Thế tử sau khi tỉnh lại chẳng những tính tình thay đổi, cũng keo kiệt hơn.

"Không làm gì sai? Được, ta hỏi ngươi, chúng ta từ Kinh Châu trốn tới đây trên người có bao nhiêu tài vật?" Khắc Thiện cúi đầu vuốt ve thái dương.

"Mang theo 3 vạn lượng ngân phiếu, một ít trang sức cùng khế đất ở kinh thành của Đoan vương phủ." Tân Nguyệt bấm tay nhớ lại.

"5 vạn lượng ngân phiếu cùng đồ đạc quý giá trong khố phòng của ngươi từ đâu mà ra?"

"Là lúc vào cung được hoàng thượng ban cho." Tân Nguyệt trở lời thật đương nhiên, còn không nhận thấy chỗ bất ổn.

"Ngươi cũng biết đây là vật ngự ban? Ngân phiếu thì thôi đi, ngươi thích dùng thế nào, đưa cho ai thì kệ ngươi. Nhưng ngự tứ chi vật ngươi cũng dám tùy tiện đem ra tặng? Nhà ai có ngự tứ chi vật mà không giữ cho tốt? Đập nát, gâu tổn hại là phạm tội khi quân. Ngươi thế nhưng còn dám đem đến tặng người? Ngươi muốn xây dựng Đoan vương phủ, hay muốn Đoan vương phủ chôn cùng với ngươi? Hả?" Ngón tay gõ nhẹ lên bàn, Khắc Thiện từng câu từng câu hỏi, thực thong thả, nhưng lại khiến Tân Nguyệt và Vân Oa dần dần phát lạnh.

Các nàng mở to hai mắt, thần tình kinh hãi, sợ sệt run rẩy. Thế mới biết chính mình phạm nhiều sai lầm như vậy. Kỳ thật cũng không có gì lạ. Đoan vương phủ ở Kinh Châu, cách hoàng đế rất xa. Quy củ trong cung rất ít có người đề cập tới, Tân Nguyệt lại là một chủ tử không rành thế sự, không biết cũng không kỳ quái.

"Biết sợ? Về sau tài vật đều do ta bảo quản. Vân Oa, đợi lát nữa đem chìa khóa cùng rương tiền tới chỗ ta. Tân Nguyệt, mấy thứ ngươi tặng đi thì ngươi phải chịu trách nhiệm. Đợi lát nữa đi tìm tướng quân phu nhân, nói với nàng chuyện này, bảo nàng giúp ngươi đem đồ vật trả về." Đối với biểu tình bi thương cầu xin của Tân Nguyệt, Khắc Thiện trực tiếp bỏ qua.

"Vì sao phải cầu Nhạn Cơ? Chính ta cho đi, ta tự mình lấy là được." Nghe Khắc Thiện chỉ thị, Tân Nguyệt xiết chặt khăn tay, trên mặt tràn đầy bất mãn.

"Ồ? Ngươi làm sao lấy về? Lần lượt đi từng nơi khóc lóc cầu xin sao? Ngươi còn ngại mình gây họa chưa đủ sao? Đi cầu Nhạn Cơ! Nàng là đương gia chủ mẫu, vì tướng quân phủ không bị ngươi liên lụy, nàng sẽ giúp ngươi làm chuyện này. Vân Oa, mang cách cách ra ngoài, ngày mai học xong, ta muốn thấy toàn bộ thứ các ngươi cho đi phải đem trở về, hiểu chưa?"

"Vâng vâng vâng! Cách cách, chúng ta nhanh đi tìm phu nhân đi." Vân Oa đã muốn bị chuyện này làm lạnh người, sao có thể chú ý tới biểu tình oán giận của cách cách. Nửa kéo nửa đẩy mang nàng đi.

Chính mình phạm lỗi phải học cách tự mình giải quyết hậu quả. Tân Nguyệt nếu về sau vẫn ngu xuẩn như vậy, nhất định liên lụy tới mình. Cho nàng chịu chút giáo huấn là chuyện tất yếu. Còn có, thỉnh một ma ma am hiểu cung quy về dạy dỗ nàng cũng rất cần thiết. Khắc Thiện nhìn chằm chằm bóng dáng hai người rời đi, nghĩ thầm.

Mắt lướt qua bàn tay băng bó, nghĩ đến vừa rồi hai người kia thế nhưng không thấy, Khắc Thiện cười lạnh. Thôi vậy, ta sẽ làm hết nghĩa vụ, tỷ tỷ như vậy, thật không đáng giá mình vì nàng ta mà phí tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro