Chương 10: Bị thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 10: Bị thương

Editor: Kyoko Kyoya~

Nguồn: nekofighter.wordpress.com

Khắc Thiện tiếp nhận cung, đi tới tấm bia kế tiếp, đưa tay lắp tên, hai tròng mắt nheo lại, trong lòng thầm nghĩ: Thân thể này kéo bán thạch cung đã là miễn cưỡng, cung 60 cân tuyệt đối càng thêm gian nan. Dưới tình huống như vậy, chỉ có dốc hết toàn lực kéo dây cung. Sau khi kéo, thân thể này ước chừng có thể chống đỡ được một giây. Nói cách khác, trong một giây đó phải nhắm chính xác đích. Trong tích tắc phải làm ra ba động tác: Kéo, nhắm, bắn.

Nếu là người thường, hôm nay sợ là sẽ xấu mặt rồi. Đáng tiếc, Khắc Thiện không phải người thường. Hắn vừa không thiếu tinh vi, vừa không thiếu năng lực tính toán, lại càng không thiếu kỹ năng. Bởi vậy, hôm nay nhóm người ngũ a ca và Phúc Nhĩ Thái sẽ thất vọng rồi. Đáng tiếc, hai người hiện tại còn không tự biết, cứ cho là mình đang báo thù giúp tiểu Yến tử, đứng một bên âm thầm đắc ý.

Bình tĩnh nhìn hồng tâm phía trước, đo tốt độ cao cánh tay giơ lên, nhắm góc độ, Khắc Thiện nhắm mắt, cắn chặt răng, đem khí lực tàn thân tập trung tới dây cung bên tay phải, đột nhiên phát lực nâng tay.

Một tiếng 'Vụt' vang lên, nháy mắt đâm vào hồng tâm cách 50 thước. Không nghiêng không lệch.

Mọi người vây xem mũi tên phiêu phiêu đón gió trên hồng tâm, trợn mắt há mồm.

Một mũi tên này của Khắc Thiện quá mạnh, có thể nói là vừa giơ tay lên, dây cung vừa kéo thì tên đã bắn ra. Thời gian ngắn tới nổi bỏ qua động tác nhắm. Rất nhiều người cũng không dám tin tưởng vào hai mắt của mình, nhưng đồng thời cũng vì tài bắn cung cao siêu của thiếu niên mà bội phục, nhất thời không nói gì.

"Bắn tốt!" Nhóm am đạt dù sao cũng là tay già đời, một chút liền nhìn thấu ý định của thiếu niên, đều không chút keo kiệt vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Đệ tử bắn giỏi như vậy, bình thường sao lại không phát hiện nhỉ? Không ít am đạt trộm đánh giá tướng mạo của hắn, bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra là Khắc Thiện thế tử vừa khỏi bệnh vài ngày, khó trách lạ mặt.

"May mắn thôi! Lại một tên nữa!" Vĩnh Kì tỏ vẻ bình tĩnh nhìn mũi tên ngay giữa hồng tâm kia, sắc mặt lại xanh mét.

Nghe thấy ngũ a ca mãnh liệt yêu cầu, Khắc Thiện xiết chặt bàn tay trong áo. Từ khe hở lẵng lặng chảy ra vài tia máu đỏ tươi, trong mắt hắn chợt lóe lên chút lạnh lùng. Ngươi gây sự, được một tấc lại muốn tiến một thước, thật sự khiến người ta khó nhịn.

Chỉ là, còn chưa đợi hắn làm ra động tác gì, một âm thanh uy nghiêm vang lên, đánh vỡ cục diện hết sức căng thẳng.

"Đủ rồi! Không cần bắn nữa!"

Nghe thấy âm thanh quen thuộc mang theo cảm giác áp bách này, mọi người đều cảm thấy kinh hãi, vội vàng chuyển tới hướng phát ra thanh âm, động tác chỉnh tề quỳ xuống hành lễ.

Khắc Thiện nghe thấy cũng quỳ xuống, nhìn chằm chằm đôi giày vàng trước mặt, thầm than: Chẳng lẽ đế vương đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi sao?

"Đứng lên đi." Càn Long cau mày, tiến lên hai bước, tự mình đỡ lấy thiếu niên gầy yếu đứng lên. "Mũi tên vừa rồi bắn rất tinh diệu!"

Dùng từ tinh diệu để hình dung, chuẩn xác cực kỳ, có thể thấy được Càn Long không phải mới tới.

"Tạ ơn hoàng thượng khích lệ." Khắc Thiện nhanh chóng chắp tay tạ ơn. Sau khi buông tay, lại cười với tuấn nhan nghiêm túc của đế vương.

Thấy thiếu niên nhìn qua, lộ ra bàn tay phải dính máu, đồng tử Càn Long co rụt. Vốn hắn đang thích ý cười, đột nhiên cảm thấy ngực khó chịu. Thiếu niên khổ cực không nơi nương tựa, lại tài năng như vậy, đáng ra nên bồi dưỡng cho tốt chứ không phải bị xa lánh chèn ép.

"Đưa cung cho ta xem." Đế vương hướng thiếu niên vươn tay, giọng nói âm trầm, đột ngột yêu cầu.

Khắc Thiện nhíu mày, nghi hoặc nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của đế vương, cung kính dâng lên hay tay.

Càn Long tiếp nhận cây cung thiếu niên đưa tới, kéo thử dây. Cảm nhận được sức dãn nặng nề của dây cung, môi mím chặt, lại dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua dây cung, cảm giác được có gì đó ấm ấm dính vào da, lật tay lên xem, quả nhiên là một giọt máu tươi. Hắn nhìn chằm chằm đầu ngón tay nhiễm máu, mâu quang lạnh lùng, vẻ mặt tối sầm. Lại đảo mắt nhìn về thiếu niên khuôn mặt tuấn tú đứng trước mặt hắn, vẻ mặt lại dịu dàng.

"Cây cung này không tốt. Ngô Thư Lai, đợi lát nữa đem bán thạch cung trẫm trước đây dùng qua đưa cho thế tử." Càn Long hướng Ngô Thư Lai phân phó, tùy tay ném cây cung tới chân Vĩnh Kỳ và Phúc Nhĩ Thái vẻ mặt khẩn trương, khiến hai người nhảy dựng. Càn Long đối với kinh hách của hai ngươi ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn về phía thiếu niên, ngữ khí mềm nhẹ:" Làm việc phải tự lượng sức, không thể tự thương hại thân thể. Biết không?"

"Khắc Thiện đã biết." Nhìn đôi mắt dịu dàng hàm xúc của đế vương, Khắc Thiện cảm thấy ấm áp, nhịn không được nở một nụ cười thiệt tình. Hoàng đế này, cùng tưởng tượng có chút khác nhau. Rất tốt.

"Biết là được rồi." Thấy thiếu niên cười rực rỡ, Càn Long trong lùng run rẫy, trên mặt cũng cười rộ lên. Kỳ quái, chỉ cần thấy hắn cười, trẫm cũng không tự giác muốn cười theo. Trong lòng hiện tại dâng lên một cảm giác rất kỳ lạ. Càn Long thất thần một lát, lại rất nhanh che giấu. Thần thái tự nhiên chuyển hướng nhóm am đạt đang yên tĩnh đứng một bên.

"Khắc Thiện thế tử thân thể chưa lành, trẫm chuẩn miễn học kỵ xạ nửa tháng. Các ngươi nhớ kỹ." Nửa tháng, thương thể trên tay chắc là khỏi rồi.
"Nô tài nhớ kỹ." Các am đạt cúi đầu hành, nhất tề lĩnh mệnh.

Càn Long gật đầu, lại nhìn về phía Vĩnh Kì và Phúc Nhĩ Thái, con ngươi tối sầm, khoan thai mở miệng:" Vĩnh Kì và Phúc Nhĩ Thái xem ra đều rất thích bắn tên. Như vậy, hôm nay tự bắn 200 lần, không bắn xong không cho nghỉ ngơi. Người đâu, đem hai cây cung kia lại đây!"

Vĩnh Kì và Phúc Nhĩ Thái thường thương làm bạn giá của đế vương, tự nhiên biết hắn bây giờ nổi giận, đang chuẩn bị trách phạt hai người. Khi nghe thấy hắn nói nửa câu đầu, trong lòng đều vui vẻ. Xem ra hoàng a mã vẫn thực sủng ái chúng ta, chỉ phạt bắn 200 tên, cùng ngày thường luyện tập không có khác biệt gì.

Khi thị vệ mang tới hai cây cung đế vương chỉ định, hai người từ mừng chuyển thành lo. Không thể nào, đây là hai cây đại cung nặng trăm căn.

"Hoàng a mã, ngài có nghĩ nhầm không? Vĩnh Kì ỷ vào Càn Long bình thường dung túng hắn, đánh bạo hỏi.

"Vĩnh Kì, ngươi nghi ngờ trẫm? Quân vô hí ngôn, ngươi không biết sao?" nghe Vĩnh Kì chất vấn, Càn Long híp mắt lại, ý vị thâm trường nhìn hắn, nhíu mày:" bắt đầu luyện đi!"
Hai người thấy không còn đường sống, cắn răng tiếp nhận đại cung từ tay thị vệ, tâm không cam lòng không muốn đi qua một bên lĩnh phạt.

"Am đạt, qua đếm, không bắn xong không cho chúng rời đi." Càn Long vuốt cằm, ý bảo hai am đạt qua nhìn, lại hướng nhóm thư đồng hoàng tử phất tay:" các ngươi tiếp tục đi."

Thánh mệnh vừa ra, mọi người đều tự về vị trí cũ, bắt đầu luyện tập.

Đợi giáo trường lần nữa khôi phục trật tự, Càn Long liếc nhìn Vĩnh Kì và Phúc Nhĩ thái vừa bắn vừa oán giận, thần sắc khó lường xoay người.

Vì sao phải dung túng nô tài của mình trước mặt mọi người khó dễ con của công thần. Hơn nữa còn là người tài năng, có thể mượn sức vì mình sở dụng? Vì sao ngay cả ý chỉ của trẫm cũng dám nghi ngờ, trong lòng oán giận? Xúc động ngu ngốc như vậy là ngũ nhi trẫm vẫn coi trọng sao? Càn Long một đường vừa đi vừa suy nghĩ hành động của Vĩnh Kì, mày nhíu chặt, trong lòng dần dần bị thất vọng cùng hoài nghi lấn án.

Chuyện lập trữ quả nhiên còn sớm!
Trong lòng than thở, Càn Long cảm giác có chút mệt mỏi, giơ tay lên, theo thói quen muốn xoa bóp cái trán đau nhức, lại thóng nhìn vết máu đỏ sậm trên ngón tay, động tác đột nhiên dừng lại.

"Ngô Thư Lai, đem bình tử kim hoạt huyết giúp lưu thông máu đưa cho Khắc Thiện thế tử đi, mau chút."

"Dạ, nô tài đi ngay." Thế tử bị thương? Ngô Thư Lai nhìn chằm chằm đầu ngón tay của đế vương, tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, lĩnh chỉ đi đưa thuốc.

"Thật là một đứa nhỏ mạnh mẽ." Đợi Ngô Thư Lai đi xa, Càn Long chà xát vết máu trên tay, thì thào tự nói. Bỗng nhiên nở nụ cười, khóe mắt không giấu được một tia ôn nhu.

Càn Long đi rồi, Khắc Thiện được đặc xá, không có chuyện gì để làm, tùy ý tìm một bãi cỏ trên giáo trường, ngồi xếp bằng chờ Vĩnh Cơ học xong. Tuy rằng miễn học Kỵ Xạ, nhưng chức trách thư đồng cũng phải làm. Hơn nữa, nhìn gũ a ca và Phúc Nhĩ Thái vẻ mặt khổ cực bắn cây cung trăm cân, còn liên tiếp bắn không trúng, cũng là một chuyện vui.

Khắc Thiện liếc nhìn đôi chủ tử mặt đỏ tai hồng, lại nhìn qua lòng bàn tay bị dây cung làm chảy máu của mình, cúi đầu, đem nụ cười châm chọc trên khóe miệng che dấu trong bóng đêm.
"Thánh chỉ đến, Khắc Thiện thế tử tiếp chỉ." Một đạo tiếng nói lanh lảnh vang lên, đánh gảy suy nghĩ của Khắc Thiện. Hắn vội vàng đứng lên, phủi ít cỏ trên quần áo, lại chỉnh vạt áo bị vò nát của mình, nửa quỳ tiếp chỉ.

Ngô Thư Lai khó được nhìn thấy một mặt thất lễ của Khắc Thiện thế tử, cảm thấy thú vị, đợi hắn chuẩn bị tốt xong mới mở thánh chỉ ra, cười tủm tỉm đọc:" Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Đoan vương thế tử Tra Đặc Lý Khắc Thiện phu duẫn minh đạt, hoài cẩn ác du, mẫn nhi hảo học, trẫm đặc biệt yêu thích, đặc biệt ban thưởng... (Tỉnh lượng n chữ) khâm thử."

"Nô tài tạ hoàng thượng long ân." Khắc Thiện quỳ, hai tay giơ cao, tiếp nhận thánh chỉ từ tay Ngô Thư Lai.

Ngô Thư Lai nhìn thoáng qua vết thương trên lòng bàn tay hắn, mâu quang lóe lóe, vội vàng ân cần kéo hắn dậy:" Khắc Thiện thế tử mau đứng dậy. Hoàng thượng còn có một món bảo nô tài lén đưa cho ngài." Miệng vết thương bí ẩn như vậy, vạn tuế gia cũng phát hiện ra. Còn lén đưa thuốc trị thương trân quý mà chỉ có vạn tuế gia và thái hậu mới có ban cho. Khắc Thiện thế tử thật sự chiếm được thánh tâm!

Khắc Thiện thuận theo hắn kéo, nghe vậy, tò mò nhìn hắn.

Ngô Thư Lai nhẹ nhàng cười, từ cổ áo xuất ra một cái bình màu tím tinh xảo, thấp giọng dặn:" Đây là thuốc trị thương hoàng thượng bảo nô tài đưa ngài— Giảm bầm, thông máu. Mỗi ngày bôi ba lần, bôi vào chỗ vết thương, chỉ cần nửa tháng là vết thương khép miệng. Thế tử xin hãy nhận lấy."

Khắc Thiện đờ đẫn nhận thuốc trị thương Ngô Thư Lai đưa qua, trong lòng ngũ vị pha tạp, nói không nên lời.

Thì ra Càn Long quả nhiên biết tay hắn bị thương, bởi vậy mới miễn hắn nửa tháng học kỵ xạ, còn vì bận tâm tới tôn nghiêm của hắn mà lén đưa thuốc. Làm đế vương đều giỏi lung lạc lòng người vậy sao? Tuy rằng trong lòng nghĩ vậy, Khắc Thiện vẫn không kiềm được mà động lòng. Từ khi đổi hồn tới nay, đây là người thứ hai đối với hắn tốt. Là đế vương, phần tâm ý này thật khó có được.

"Khắc Thiện đã biết, thỉnh công công giúp Khắc Thiện tạ ơn hoàng thượng." Xiết chặt bình thuốc trong tay, Khắc Thiện gật đầu với Ngô Thư Lai, từ trong ngực lấy ra một cái hà bao:" Chút tâm ý, thỉnh công công nhận lấy."

"Không không không. Đây là chức trách của nô tài, không dám nhận lễ vật của thế tử, thỉnh thế tử thu hồi." Ngô Thư Lai liên tục xua tay, đem hà bao Khắc Thiện đưa tới trả lại.

"Nô tài còn muốn trở về bẩm báo hoàng thượng, xin cáo lui trước." Không đợi Khắc Thiện phản ứng, Ngô Thư Lai đã vội vàng rời đi.

Từ nay về sau, nếu như không có gì ngoài ý muốn, thế tử tất được vạn tuế gia coi trọng. Sau này thế tử thăng chức, mình không chừng còn có thế tử giúp đỡ, hà bao này không thu được, quá mức bỏng tay. Ngô Thư Lai cước bộ vội vàng, trong lòng âm thầm nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro