Chương 9: Kỵ xạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 9: Kỵ xạ

Editor: Kyoko Kyoya

Nguồn: nekofighter.wordpress.com
Giờ thân, một ngày học văn hóa đã chấm dứt. Các hoàng tử mang theo thư đồng từ thượng thư phòng trở về a ca sở dùng bữa tối. Ăn xong, nghỉ ngơi nửa canh giờ còn phải học kỵ xạ, như vậy mới xem như hoàn thành nhiệm vụ học tập hôm nay.

Khắc Thiện thu thập xong đồ đạc, đi theo Vĩnh Cơ rời khỏi thượng thư phòng. Lúc đi ngang qua chỗ ngồi của ngũ a ca. Thư đồng bên người ngũ a ca là Phúc Nhĩ Thái đột nhiên đứng dậy, cản trở đường đi của hắn.
"Có việc sao?" Khắc Thiện nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn Phúc Nhĩ Thái biểu tình nghiêm túc đột nhiên nhảy ra.

"Không có gì, chỉ là có câu muốn nói với ngươi." Phúc Nhĩ Thái nhìn thiếu niên tựa như đang châm chọc mình, biểu tình khinh trào, trong lòng liền tức giận. Ngữ khí rất không tốt nói.

"Ồ" Khắc Thiện khẽ gật đầu, khóe miệng gợi lên, không có câu sau. Chú ý, tiến ồ này là thanh bằng, không phải thanh trắc, không có ý hỏi.

Phúc Nhĩ Thái vẫn chờ hắn hỏi mình, không nghĩ tới hắn chỉ đáp nhẹ một tiếng rồi nhàn nhàn đứng, không nói gì nữa, tựa như không có chút hiếu kỳ nào, làm một thân khí thế của Phúc Nhĩ Thái không biết đánh vào đâu, hoàn toàn không giống như hắn đã nghĩ.

"Nhĩ Thái là muốn nói cho ngươi biết rằng: Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi (Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, chim bay vượt đạn chịu súng săn). Khắc Thiện thế tử ngày sau giải quyết cho tốt." Vĩnh Kì thấy Phúc Nhĩ Thái lúng túng, không thể không tự thân xuất mã.

"Khắc Thiện đã biết." Thấy ngũ a ca rốt cuộc tự mình đứng dậy, đáy mắt Khắc Thiện yên lặng lướt qua chút trào phúng. Hắn chắp tay đáp lời, ngữ khí cung kính, nhưng tươi cười nhàn nhạt không đổi, tựa như hai người đang bàn luận chuyện thời tiết vậy.

"Ngươi nghe rõ?" Ngũ a ca thấy hắn bị mình cảnh cáo còn có thể bình tĩnh như vậy, có chút hoài nghi hắn không hiểu ý mình.

"Nghe rõ. Ngũ a ca muốn Khắc Thiện giải thích lại một lần cho ngài sao?" Khắc Thiện câu môi, ác liệt cười, ánh mắt muốn bao nhiêu thuần khiết có bấy nhiêu thuần khiết. Mộc tú vu lâm? Tình huống hiện tại của hắn, đừng nói là cây, ngay cả cỏ còn chưa phải, hắn có thể cản đường ai? Ai rảnh tới phá hắn? Phá hắn có ưu đãi gì? Ngũ a ca này không phải đầu óc có bệnh, thì chính là vì chuyện ở thượng thư phòng mà giận chó đánh mèo lên hắn.

"ngươi không biết tốt xấu! Phúc Nhĩ Thái, chúng ta đi!" Ngũ a ca rốt cục đã nhìn ra, không phải thiếu niên không hiểu, mà là hắn căn bản không quan tâm. Có ý muốn dạy dỗ hắn, nhưng sau khi nói chuyện vẫn không bắt lỗi được hắn cái gì, chỉ có thể tức giận phất tay áo rời đi.

Đợi hai người đi xa, Khắc Thiện cười khinh miệt, vội vàng đi tới chỗ Vĩnh Cơ vẫn đang từ xa nhìn hắn.

"Ngũ a ca nói gì với ngươi vậy?" Khắc Thiện vừa tới gần, Vĩnh Cơ liền khẩn cấp hỏi.

"Nói một ít chuyện công khóa thôi." Không muốn đem chuyện vừa rồi nói cho tên tiểu hài tử đơn thuần này, khiến hai huynh đệ họ có khoảng cách. Khắc Thiện biết, nói đến công khóa, tiểu hài tử nhất định không có tâm tư hỏi nữa.

Vĩnh Cơ quả nhiên có khuynh hướng ghét học. Vốn đang tò mò muốn chết, nghe nói là về công khóa, lập tức liền ảo não.

"Ngũ ca học giỏi lắm, người lại thông minh, văn võ song toàn, cho nên hoàng a mã mới thích hắn như vậy. Tất cả mọi người đều nói hắn là ẩn hình thái tử, tương lai kế thừa đại vị. Ta và lục ca, bát ca, thập nhất ca đều ở a ca sở, chỉ có hắn được hoàng a mã ban thưởng ở Cảnh Dương cung, còn thường được làm bạn giá xuất tuần." Vĩnh Cơ trong giọng nói chỉ có hâm mộ cùng cô đơn, không mang theo tia ghen tị. Hắn là thiệt tình thích ngũ ca của mình.

Vĩnh Cơ bên kia còn đang sùng bái ngũ ca của mình, Khắc Thiện bên này khi nghe hắn nói tới bốn chữ ' Ẩn hình thái tử' thì bước chân lảo đảo một chút. Cũng may, hắn phản ứng nhanh nhẹ, rất nhanh ổn định cước bộ, mới không làm mình giữa đường thất thố.

Tên ngũ a ca suy nghĩ đơn giản, cảm tình lộ ra ngoài, xúc động dễ giận, không phân biệt thị phi kia thế nhưng địa vị trong cung lại cao như thế? Hắn thực sự vĩ đại như Vĩnh Cơ nói sao? Khắc Hiện hoài nghi thật sâu. Tựa như người Vĩnh Cơ nói cùng người mình đã gặp không phải là một. Vừa rồi, hắn thật sự không nhìn ra tên kia có tư cách gì có thể ngồi lên vị trí kia. Căn cứ tính tình của hắn, chỉ bản thân mình cũng có thể dễ dàng trêu chọc rồi.

Nhìn tiểu hài tử còn đang thao thao bất tuyệt ca ngợi ngũ ca của mình, Khắc Thiện sầu lo. Hy vọng triều đại này không bị biên kịch cải tạo cho quá hoang đường. Trong lòng hắn cầu nguyện.

Vĩnh Cơ nói miệng đều mỏi, mới hậu tri hậu giác phát hiện Khắc Thiện vẫn không tiếp lời. Hắn vội vàng quay đầu nhìn qua, vừa lúc thấy sầu lo trên mặt còn chưa thu hồi của Khắc Thiện, lại hiểu lầm, vội vàng chuyển đề tài.

"Khắc Thiện, kỳ thật ngươi cũng rất lợi hại. Tuy rằng so với ngũ ca của ta, còn chênh lệch rất lớn. Nhưng ngươi còn nhỏ, có thể tiếp tục cố gắng. Ngươi xem, hôm nay cả hoàng a mã cũng khích lệ ngươi đó! Hoàng a ma rất ít khi khen ai. Ngươi từ khi nào trở nên lợi hại như vậy, ta cũng không biết."

"Lúc dưỡng bệnh, cả ngày không làm gì liền đọc sách, bất tri bất giác thành như vậy. Đa tạ thập nhị a ca khích lệ." Quý công tử thiên tài kiếp trước lại kém hơn so với ngũ a ca, còn kém hơn rất nhiều? Khắc Thiện nói lời cảm tạ mà còn nghiến răng ken két. Ánh mắt đứa nhỏ này thật kém!

"Thì ra là vậy. Ngươi cũng thật là, sinh bệnh còn đọc sách cái gì? Trách không được gầy như vậy. Đi, theo ta về a ca sở, ta bảo Tần ma ma làm đồ ăn cho ngươi bồi bổ." Vĩnh Cơ đơn thuần bị Khắc Thiện lừa dối, nói cái gì cũng tin.

"Được. Cảm ơn thập nhị a ca." Khắc Thiện nở nụ cười, lúc này mới nói lời cảm ta thật lòng. Đích tử trong cung đơn thuần thiện lương như thế, đối với người ngoài lại nhiệt thành, chuyện này có thể nói là hy hữu, có thể so với khủng long. Khắc Thiện lúc này nhớ tới một câu khẩu hiệu ở thế kỷ 21: Mọi người đều phải có trách nhiệm bảo hộ động vật quý của quốc gia."

Ở a ca sở cùng Vĩnh Cơ ăn xong, lại bị Vĩnh Cơ lôi kéo đi thưởng thức đống bảo bối hắn cất chứa, nửa canh giờ trôi qua rất nhanh. Hai người mang theo hai gã Cáp Cáp châu tử chạy tới giáo trường.

Giáo trường, Lý am đạt đã tới từ sớm, đang điều chỉnh cung tiễn, còn sửa sang lại yên ngựa, chỉ chờ các hoàng tử tới đủ liền bắt đầu nhập học.

Khắc Thiện theo sau Vĩnh Cơ, âm thầm đánh giá cây cung trong tay Lý am đạt, nhìn ra sức dãn của cung. Trí nhớ của thân thể này rất mơ hồ, hắn cần biết được tiến độ học kỵ xạ. Kiếp trước, lúc hắn ở nông thôn bên Anh tịnh dưỡng, thú tiêu khiển lớn nhất là cưỡi ngựa bắn cung, cho nên rất có tài nghệ. Am đạt kiểm tra kĩ nghệ hắn không sợ, chỉ sợ thân thể này quá yếu, không kéo nổi cung. Tài nghệ dù có giỏi tới đâu, ngay cả dây cung cũng kéo không nổi thì cũng như không.

"Thập nhị a ca, ngươi nói hôm nay am đạt sẽ cho chúng ta tập nhất thạch cung sao?" Khắc Thiện ra vẻ chờ mong hỏi. Nhất thạch chính là 90 cân. Ấn theo tuổi của bọn họ, học nhất thạch cung là không có khả năng, sẽ bị thương cánh tay. Am đạt cũng không biết ăn nói sao với hoàng thượng. Sở dĩ hỏi như vậy, là vì muốn tìm hiểu mức độ học bắn cung.

Vĩnh Cơ đơn thuần quả nhiên nói:" Sao có thể? Khắc Thiện, ngươi bắn không nổi đâu. Ngay cả ngũ ca cũng chỉ có thể miễn cưỡng kéo được cung 80 cân. Chúng ta càng không thể. Hôm nay am đạt có thể sẽ cho chúng ta tiếp tục luyện tập bán thạch cung. Bất quá, ngươi đừng thất vọng, chúng ta ăn cơm ngon, lại hai năm nữa, nhất định có thể sử dụng nhất thạch cung."

"Được." Bán thạch cung? 45 cân? Hòan hảo! Khắc Thiện trên mặt hiện lên vẻ đáng tiếc , trong mắt lại lộ lên ý cười. Hắn thật lâ không có cùng người đơn thuần như vậy tiếp xúc qua, cảm giác không tồi. Sau khi tá thi hoàn hồn, có thể có chủ tử như vậy, Khắc Thiện cảm thấy mình cuối cùng cũng có chút may mắn.

Thời gian học đều cố định, lúc hai người ngắn gọn trao đổi thì các hoàng tử đã lục tục tới đủ, đứng theo thứ tự từ lớn tới nhỏ, chờ am đạt giao nhiệm vụ.

Mỗi hoàng tử đều có am đạt riêng. Nhóm ăn đạt căn cứ tuổi của các hoàng tử mà đề ra giáo trình. Thập nhị a ca và thập nhất a ca tuổi tác không kém mấy tháng, tiến độ học tập giống nhau. Bị am đạt an bài đứng một chỗ luyện tập nửa canh giờ, gia tăng lực cánh tay. Đợi tư thế và lực cánh tay đều luyện tốt mới cho nhắm bia. Ngũ a ca, lục a ca và bát a ca đều mang thư đồng tới giáo trường, sớm lấy cung bắn.

Am đạt giao xong, trong lúc đợi Vĩnh Cơ hoàn thành xong nhiệm vụ hôm nay, Khắc Thiện cầm một cây cung lên, tự mình luyện tập. Hắn ở một bên nhìn, thỉnh thoảng chỉ điểm hai câu.

Khắc Thiện đem cung trong tay, đo lường sức nặng, lại thử giương cung. Mặc dù có chút cố hết sức, nhưng cuối cùng vẫn bắn được. Xem ra, thân thể này bệnh nặng mới khỏi, cấp bách nhất là rèn luyện sức khỏe. Lau đi mồ hôi ở chóp mũi, Khắc Thiện đối với thân thể gầy yếu này có chút bất mãn.

Loại bỏ tạp niệm, hắn bắt đầu hết sức chăm chú luyện tư thế bắn tên. Cung vừa lên tay, hoàn toàn là phản xạ tự nhiên, hắn đối với cái bia phía trước làm một tư thế tiêu chuẩn, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt chuyên chú, tưởng tượng hướng tên bắn vào hồng tâm.

"Tốt! Tư thế rất tốt. Luyện lực cánh tay một thời gian nữa là có thể bắn bia! Vừa rồi nếu ngươi thật sự bắn, nói không chừng có thể bắn trúng hồng tâm." Am đạt chuyên phụ trách dạy hai người thấy động tác của Khắc Thiện, hai mắt sáng ngời, lớn tiếng khen ngợi.

"Tạ ơn am đạt khích lệ." Khắc Thiện thả lỏng tay, ảm đạm cười. Vĩnh Cơ một bên trộm hướng hắn giơ ngón tay cái.

"Nếu động tác đã luyện được, am đạt thử cho hắn bắn xem?" Vừa rồi âm thanh am đạt khen không nhỏ, không biết khi nào đã hấp dẫn nhóm a ca lớn tuổi. Ngũ a ca dẫn đầu mở miệng, trong mắt ngầm ý chê cười.
"Cái này..." Am đạt có chút khó xử, hắn vốn không muốn đồng ý đề nghi của ngũ a ca. Tư thế bắn là quan trọng nhất, chỉ nhìn một lần liền cho là đã luyện xong thì quá qua loa. Nhưng nhìn thái độ của ngũ a ca, có lẽ là cố ý khó xử thế tử. Hắn lại không dám tùy ý mở miệng, sợ bị cuốn vào tranh đấu của các hoàng tử.

"Khắc Thiện chẳng lẽ không muốn thử sao?" Lục a ca Vĩnh Dung cảm thấy thú vị, giúp đỡ châm ngòi thổi gió.

"Buổi sáng đọc sách không phải rất lợi hại sao? Cưỡi ngựa bắn cung lại không được? Mãn Thanh chúng ta chính là trên lưng ngựa giành chính quyền, không phải chỉ biết đọc sách." Một ít thư đồng thấy nhóm a ca mở miệng, rốt cục nhịn không được trong lòng ghen tị, nói châm chọc.

"Khắc Thiện, ngươi được không? Nếu không thì nói thân thể không thoải mái, từ chối đi?" Vĩnh Cơ vốn trì độn, nhưng vẫn nhìn ra được ngũ ca đây là cố ý khó dễ Khắc Thiện. Hắn kéo góc áo Khắc Thiện, nhỏ giọng đề nghị.
Khắc Thiện là thư đồng của hắn một tháng, lúc trước học kỵ xạ, thấy hắn luyện tập kéo cung đều cố hết sức, chưa từng bắn thử. Không trách hắn đối với Khắc Thiện thiếu tin tưởng như vậy. Không muốn để thư đồng của mình mất mặt, thập nhị a ca đơn thuần lại không nhanh trí, chỉ có thể ra chủ ý tệ như vậy.

Chủ ý mặc dù tệ, nhưng Khắc Thiện rất hưởng thụ sự quan tâm của hắn. Trong lòng có chủ ý, đối với hắn cười trấn an, quay đầu nói với am đạt:" Am đạt, thỉnh cho ta một mũi tên."

Để mấy người này câm miệng chỉ cần một mũi tên là đủ.
"A? Thế tử, thỉnh." Am đạt vốn tưởng rằng thiếu niên sẽ lùi bước, nên khi nghe thấy lời hắn, nhất thời không kịp phản ứng, mấy giây sau mới vội vàng dâng lên một mũi tên.

Khắc Thiện tiếp nhận, đi tới trước tấm bia, đang muốn đem tên lắp vào, một cánh tay cầm cung đã đưa tới trước mặt hắn:" Dùng cung của ta đi, cung ta vừa mới chế, so với cái trong tay ngươi tốt hơn.

Khắc Thiện quay đẩu nhìn, thấy người đến là tên thư đồng gọi là Phúc Nhĩ Thái kia.

"Đa tạ, không cần." Khắc Thiện nhếch mày, ngắm cây cung mới tinh trong tay hắn, khóe miệng cong lên.

"Như thế nào? Ngươi từ chối Phúc Nhĩ Thái? Tuy rằng ngươi là thế tử, nhưng Phúc Nhĩ Thái là huynh đệ của ta. Cho ngươi ngươi phải cầm." Ngũ a ca thấy tình hình này, đi tới bênh vực, ý đồ nếu Khắc Thiện không nhận lấy, hắn tuyệt đối không bỏ qua.

"Vậy thì, đa tạ." Nhìn biểu tình xem kịch vui của mọi người xung quanh, trong lòng Khắc Thiện thầm than, bất đắc dĩ cầm lấy cây cung. Tay vừa chạm vào liền ước lượng. Quả nhiên, là 60 cân.

Liền như vậy muốn làm xấu mặt ta? Đây là đương triều ẩn hình thái tử? Ban ngày ban mặt giận chó đánh mèo con của công thân, tầm mắt nhỏ hẹp, không biết hoàng đế rốt cuộc coi trọng hắn chỗ nào? Khắc Thiện cầm cung, mày nhíu lại, trong lòng cực độ hoang mang. Lại đảo mắt, thấy các hoàng tử, thư đồng khác không sai biệt lắm đứng xem kịch vui, hắn ngộ ra. Thì ra là trong nước mù thằng chột làm vua. Lại nhìn qua Vĩnh Cơ vẻ mặt lo lắng, Khắc Thiện cảm thấy được, vẫn là đứa nhỏ Vĩnh Cơ này đáng yêu nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro