Chương 8: Coi trọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 8: Coi trọng.

Editor: Kyoko~

Nguồn: nekofighter.wordpress.com
Tiểu Yến tử gục mặt xuống bàn ngủ say, thỉnh thoảng còn khò khè hai tiếng thật lớn, hoàn toàn không vì cơn giận của Càn Long mà giật mình. Ngũ a ca ngồi bên người nàng, nhìn biểu tình giận dữ của Càn Long, mặt mày trắng bệch, sống chết lay cánh tay nàng.

"Vĩnh Kì, ngươi làm gì vậy? Người ta còn đang ngủ, mơ thấy giò heo, còn chưa kịp ăn đã bị ngươi đánh thức!" Thì ra là mơ thấy ăn, khó trách chảy nhiều nước miếng như vậy.

Tiểu Yến tử bị lay tỉnh, tức giận nhìn ngũ a ca. Đầu nàng vừa ngẩng lên, nước miếng trên bàn liền chảy xuống ống tay áo của gã thư đồng bên cạnh. Tên thư đồng kia nhìn chằm chằm tay áo, hoảng sợ trọn to mắt, giống như bị dính kịch độc, gần chết đến nơi vậy.

Thấy tình hình đó, mọi người trong thượng thư phòng đều nhe rằng, nhắm mắt, không dám nhìn. Ngay cả Càn Long cũng cảm thấy cổ họng co rút lại, dâng lên cơn buồn nôn.

Khắc Thiện bị khiết phích nghiêm trọng, hận không thể móc luôn hai mắt mình ra. Hắn cúi đầu, cắn cắn môi, không ngừng thôi miên chính mình: Ta cái gì cũng không thấy! Cái gì cũng không thấy! Nôn mửa trước mặt ngự tiền sẽ bị chém đầu!

Cứ thế, hắn rốt cục kiềm chế được dạ dày đang co rút kịch liệt.

"Tiểu Yến tử, ngươi nhìn xem bộ dạng hiện tại của mình đi? Người đâu, nhanh mang cách cách đi xuống rửa mặt chải đầu." Biết rõ con gái của mình đã muốn ô nhiễm tầm mắt của toàn bộ người trong thượng thư phòng, Càn Long vội vàng gọi người đem nàng đi xuống. Đáng thương cho tiểu Yến tử, vừa tỉnh dậy, cái gì cũng không biết rõ ràng, đã bị lôi đi mất.

"Kỉ Hiểu Lam, tiểu Yến tử bình thường đều như vậy?" Cho là nữ nhi của mình rất biết điều, Càn Long hôm nay lại thấy một mặt khó coi của nàng, trong lòng lo lắng truy hỏi một câu.

"Hồi hoàng a mã, tiểu Yến Tử bình thường đều rất cần cù. Hôm nay vì Khắc Thiện thật sự đọc rất nhàm chán nên mới như vậy." Không đợi Kỉ Hiểm Lam mở miệng, Vĩnh Kì vội vàng thay nàng biện giải.

"Sao? Ý ngươi là, tiểu Yến Tử ngủ là do lỗi của Khắc Thiện?" Càn Long bị tức đến phát cười. "Ngươi câm miệng cho trẫm. Trẫm hỏi sư phụ ngươi, tự tiện ngắt lời, ngươi có biết tôn sư trọng đạo hay không?"

Vĩnh Kì mỗi lần thay tiểu Yến tử giảng hòa, Càn Long lúc nào cũng cấp bậc thang cho hắn. Hôm nay lại đột nhiên nghiêm khắc quát lớn như vậy, trong lòng hắn hoảng sợ. Lại thấy sắc mặt hoàng đế không tốt, vội vàng nghiêm cẩn câm miệng. Các hoàng tử, thư đồng khác thấy vậy, đều cúi đầu cười thầm! Đáng lăm! Cho ngươi ngày thường ỷ vào hoàng thượng sủng ái, không coi ai ra gì!

"Hoàng thượng. Đây là bản ghi chép việc học hành của cách cách ngày thường. Người xem đi." Kỉ Hiểu Lam thấy hoàng thượng lúc này thật có ý quản giáo tiểu Yến tử, trong lòng mừng thầm, nói ra sự thật. Hắn nhịn Hoàn châu cách cách ngu ngốc kém cỏi lại thô bỉ ngang ngược này lâu lắm rồi.

Càn Long nhận lấy quyển sách lật xem, biểu tình dần dần đờ đẫn, đây là dấu hiệu cho thấy hắn tức giận.

"Tốt lắm, một tháng trời, chỉ có hôm nay là tới sớm. Cả Vĩnh kì cũng như vậy. Cái này gọi là cần cù? Rất tốt."

"Bốp" Một tiếng, Càn Long mạnh mẽ quăng sách xuống, ngữ khí bình thản, khóe miệng lại lộ vẻ cười lạnh, Nhiệt độ trong thượng thư phòng chợt giảm xuống.

"Khắc Thiện, hôm nay ngươi biểu hiện rất tốt, xem ra là đã học tập rất vất vả. Ngươi muốn thưởng cái gì?" Mọi người cứ nghĩ đế vương sẽ nổi giận, lại đột nhiên thấy hắn chuyển hướng nhìn Khắc Thiện đang cúi đầu đứng bên cạnh, ngữ khí mềm nhẹ, không thấy có chút tức giận.

Đế vương chính là đế vương, hỉ giận không hiện ra ngoài. Khắc Thiện giương mắt, nhìn chằm chằm Càn Long khuôn mặt ôn nhu, trong lòng thầm than. Ngoài miệng lại không quên từ chối:" Hồi hoàng thượng, hôm nay là vì Khắc Thiện học hành không tập trung, vừa rồi là bị sư phụ phạt, biểu hiện phải làm. Khắc Thiện hổ thẹn, không dám nhận hoàng thượng khích lệ."

"Tốt, biết sai có thể sửa là được. Ngươi rất tốt! Nhưng nhớ không được kiêu ngạo tự mãn, ngày sau cần cố gắng thêm." Càn Long mỉm cười vỗ vỗ bả vai Khắc Thiện.

Hắn nhìn thấy từ đầu tới cuối, tự nhiên biết Khắc Thiện đang bị phạt. Nhưng thiếu niên này không kiêu không nóng, dưới tình huống mình muốn ban thưởng, hắn còn có thể chủ động đứng ra nhận sai. Hành vi thẳng thắn này rất được lòng đế vương, cũng dập tắt cơn giận ban nãy bị hai đứa con châm của hắn.

"Khắc Thiện thụ giáo." Nhận thấy tâm tình Càn Long tốt lên, Khắc Thiện cũng cười theo, chắp tay nói.

"Ừ, canh giờ không còn sớn, các ngươi tiếp tục." Nhìn thấy thiếu niên cười điềm tĩnh, Càn Long trong lòng lại thư sướng vài phần. Hắn gật đầu với Kỉ Hiểu Lam, phất tay áo rời khỏi thượng thư phòng.

Đợi thân ảnh hắn rời đi, toàn bộ thượng thư phòng mới thả lỏng người, trừ bỏ tên thư đồng bị dính nước miếng của Tiểu Yến tử kia. Hắn đang hóa đá ngồi một chỗ, người xung quanh không hẹn mà cùng cách xa hắn một đoạn không ngắn.

"Khánh Thành, ngươi đi xuống thay quần áo đi." Kỉ Hiểu Lam thấy hắn thật đáng thương, với lại, để hắn vẫn mặc bộ đó, chính mình cũng cảm thấy ghê tởm. Cho nên liền phá lệ cho hắn hai khắc đi tắm rửa. Vừa dứt lời, một trận gió thổi qua, trong phòng đã không còn thân ảnh của Khánh Thành.

"Khụ khụ, hảo hài tử, về chỗ ngồi đi. Về sau chú ý một chút." bị tốc độ khoa trương của Khánh Thành làm sặc một cái, Kỉ Hiểu Lam quay đầu, vẻ mặt ôn hòa vỗ vỗ đầu Khắc Thiện, cho hắn ngồi xuống. Đứa bé này thông minh chăm chỉ, lại khiêm tốn thành khẩn, là một nhân tài. Hoàng thượng cũng đã nhìn ra.

"Vâng." Khắc Thiện cung kính xoay người hành lễ xong, ung dung ngồi lại chỗ

Thượng thư phòng lại khôi phục trạng thái ban đầu. Dưới sự đốc xúc của Kỉ Hiểu Lam, bắt đầu đọc sách. Ngũ a ca thần tình lo lắng, nhìn cái bàn trống trơn cùng vũng nước trên bàn mà ngẩn người. Chỉ là hắn ngẩn người, nhưng không ai dám nói gì. Ngay cả Kỉ Hiểm Lam cũng xem nhẹ hắn. Không còn cách nào hết, cái vũng nước tỏa ra mùi vị khác thường kia thật đau mắt, ai nhìn thấy cũng hận không thể tự đâm mắt mình.

Tới giờ ăn trưa, mọi người cũng không giống bình thường, vui vẻ nhảy nhót đi dùng cơm, mà là mặt xanh xao, vội vàng ăn vài hớp cho xong.

Khắc Thiện cùng Vĩnh Cơ kết bạn, tới một chòi nghỉ mát gần thượng thư phòng ngồi, đem hộp cơm thị vệ mang tới mở ra. Nhìn Vĩnh Cơ từng ngụm từng ngụm ăn, Khắc Thiện phi thường bội phục thần kinh thô của hắn.

"Khắc Thiện, ngươi sao không ăn? Ta hôm nay đặc biệt sai người làm mấy món ngươi thích đó. Ngươi bình thường cũng có thể ăn hai chén."Vĩnh Cơ chỉ chỉ bát cơm trống không của mình, thấy của Khắc Thiện vẫn đầy như trước, mắt lộ ra thèm thuông.

"Ta ăn no rồi, ngươi còn đói sao? Cho ngươi này." Khắc Thiện thấy khát vọng trong mắt hắn, đáy lòng cười thầm đứa nhỏ ngây thơ này, ngón tay trắng nõn lập tức đem thức ăn đẩy tới trước mặt hắn.

"Ăn không hết sẽ lãng phí, ta đây giúp ngươi ăn." Vĩnh Cơ mắt sáng lên, ôm lấy hộp thức ăn bắt đầu chiến đấu.

"Vĩnh Cơ, Hoàn Châu cách cách kia là dạng người gì?" Tấy Vĩnh Cơ bị một bữa cơm thu mua, Khắc Thiện mỉm cười, bắt đầu thu thập tình báo mình muốn.

"Tiểu Yến tử tỷ tỷ đặc biệt hoạt bát, nói chuyện rất thú vị. Nàng còn có công phu đó! Hoàng a ma rất thích nàng, mỗi lần nghe nàng kể chuyện ngoài cung đều cười ha hả. Nàng còn có một tỷ muội gọi là Tử Vi. Tử Vi cũng rất lợi hại. Lần trước lúc Hoàng a mã vi phục xuất tuần gặp chuyện, nàng giúp hoàng a mã cản một đao, cứu hoàng a mã một mạng. Chính mình lại thiếu chút mất mạng, bây giờ còn đang dưỡng bệnh ở Sấu Phương Trai đó. Đáng tiếc, các nàng không thích ta, bình thường cũng không chơi cùng ta." Nói tới tiểu Yến tử hoạt bát sáng sủa, Vĩnh Cơ mếu máo, có chút ủy khuất. Hắn không rõ tại sao tiểu Yến tử lại ghét mình.

"Hoạt bát? Sáng sủa? Tử Vì? Chắn Đao? Hoàng thượng thật thích?" Khắc Thiện lầm bầm. Xem ra đây là bộ hài kịch về chuyện xưa của một công chúa bình dân cổ đại. Hơn phân nữa còn mang chút yếu tố tình cảm. Mọi người đều thích loại kịch tình yêu có chút truyền kỳ này. Như thế rất tốt, không ảnh hưởng nhiều lắm tới mình.

Khắc Thiện dùng đại não tập họp lại tin tức mình nghe được, thiếu chút đã đem toàn bộ kịch tình của phim Hoàn Châu cách cáhc phân tích ra. Không thể không nói hắn rất mạnh. Đáng tiếc, hắn dù có thông minh thế nào, cũng không nghĩ ra chính mình cũng là nhân vật chính trong một bộ truyện tình cảm, còn là nhân vật đặc biệt bi thương.

Sau khi khai thác được tư liệu mình muốn từ Vĩnh Cơ, Khắc Thiện tâm lý đại khái đều thỏa mãn. Hai người cẩm thấy hài lòng trở lại thượng thư phòng tiếp tục học

Mới vừa vào cửa, Khắc Thiện bị một ánh mắt oán hận, cùng mười ánh mắt cảm kích nhìn qua làm giật mình. Ngay cả khi Kỉ Hiểu Lam nhìn hắn, trong mắt cũng tràn ngập ôn nhu, tựa như mình thiếu hắn ân tình vậy.

"Đây là chuyện gì?" Khắc Thiện cùng Vĩnh Cơ thật cẩn thận ngồi lại chỗ mình. Nhẹ giọng hỏi Cáp Cáp Châu Tử bên cạnh.

"Hồi thập nhị a ca, hồi thế tử, vừa rồi hoàng thượng hạ chỉ, cấm Hoàn Châu cách cách sau này tới thượng thư phòng, sao chép cung quy một trăm lần. Ngũ a ca khi quân phạm thượng, phạt sao thánh tổ huấn năm trăm lần, thời hạn một tháng." Cáp Cáp Châu tử thập giọng trả lời.

Thì ra là thế. Khắc Thiện giật mình gật đầu, liếc nhìn ngũ a ca đang trừng mắt oán hận với mình, trong lòng thầm nghĩ: Xem ra, quan hệ của Ngũ a ca và Hoàn Châu cách cách rất thâm hậu. Chắc cũng cũng là một trong những nhân vật chính, về xau cách xa một chút, miễn cho cuốn vào kịch tình. Hắn còn nhiều việc phải làm, không rảnh rỗi trộn lẫn với đám nhân vật chính của kịch bản.

...........................

Trong Dưỡng Tâm điện, Càn Long phê duyệt xong quyển tấu chương cuối cùng, nhẹ nhàng đặt bút xuống:" Ngô Thư Lai, tiểu Yến Tử hiện tại thế nào? Còn nháo sao?"

Ngô Thư Lai khom người trả lời:" Hồi Vạn tuế gia, cách cách không chịu phạt cung quy, đem sách vở ném khắp Sấu Phương Trai. Nhưng sau khi nghe vạn tuế gia cấm nàng tới thượng thư phòng thì không náo loạn nữa. Có lẽ rất vui."

"Tiểu Yến tử này! Không cho nó đọc sách nó liền cao hứng, thật sự là kém cỏi." Càn Long nhíu mày, tiện đà thở dài:" Thôi, lưu lạc phố phường nhiều năm như vậy, sớm dưỡng thành tật xấu, dạy dỗ từ từ là được. Trẫm cuối cùng cũng là thiếu nợ nó."

Ngô Thư Lai cúi đầu trầm mặc. Đế vương cảm khái, hắn không thể chen vào.

"Hôm nay ngươi thấy Khắc Thiện thế tử thế nào?" Nghĩ tới tiểu Yến tử, tự nhiên nhớ tới thân ảnh tuấn nhã ở thượng thư phòng kia, Càn Long mỉm cười.

Ngo Thư Lai âm thầm đánh giá thần sắc đế vương, mở miệng nói:" Khắc Thiện thế tử thông minh vô cùng, ngọc chất kim tương, là nhân tài khó có được."

"Ha ha, nói rất đúng. Ngày ấy hắn tiến cung tạ ân, mỗi hành vi cử chỉ đều rất khí độ, trẫm rất ưa thích. Hôm nay kiểm tra, hắn quả nhiên không làm trẫm thất vọng. Nếu bồi dưỡng tốt, thời gian sau sẽ thành châu báu. Chỉ là, hắn lúc trước nói sẽ trở thành Ba Đồ Lỗ của Đại Thanh, nhìn thân thể nhỏ yếu kia, cũng không biết là thật hay giả đây. Ngô Thư Lai, buổi chiều tới giờ học bắn cung nhắc trẫm, trẫm muốn đi xem."

Càn Long đột nhiên nổi lên hứng trí, muốn đi xem thử Khắc Thiện yếu ớt kia có năng lực thế nào. Nếu Đoan vương còn sống, có một đứa con xuất chúng như vậy, hắn nhất định không dễ dàng tha thứ. Nhưng Đoan vương phủ đã diệt, Khắc Thiện trừ bỏ dựa vào hoàng gia thì không còn đường khác, có tài lại là chuyện tốt, ngày sau có ích cho mình.

"Nô tài cẩn tuân thánh mệnh." Ngô Thư Lai cúi đầu lĩnh mệnh, trong lòng âm thầm kinh ngạc: Vạn tuế gia đối với Khắc Thiện thế tử không ít hứng thú đâu. Kiểm tra công khóa xong còn muốn kiểm tra võ nghệ. Thế tử nếu hiểu hiện xuất chúng, hợp với tâm ý của vạn tuế gia, ngày đạt được thành tựu sợ là sẽ không xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro