chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cho đến ngày mai 

* Cốc .... cốc 

Trình : Chủ nhân .... mời ngài xuống dùng .. dùng bữa sáng * cậu sợ anh , thay vì 2 năm trước cậu còn được gọi Kỳ thì giờ cậu phải gọi là Chủ nhân*

* Cạch 

Kỳ : Biết rồi !

Khi xuống bàn ăn 

Lam Thư : Uk món này ngon quá.

* Phụt 

Kỳ : món này là người ăn à???? 

* Choảng.......

Bát đĩa trên bàn đổ hết , mọi người ăn cũng khiếp sợ

Kỳ : Ai nấu .... Ai????  * quát lớn *

? : là cậu chủ Trình nấu .

Kỳ : Cậu chủ???? Tôi cho phép mấy người gọi cậu ta là cậu chủ???

Lam Thư : anh hai anh nói vậy nghe được sao????

Kỳ : không tới lượt em lên tiếng ở đây !

Lam Thư : Anh!!!!!

Kỳ : Đinh Trình Hâm mau ra đây .

Trình từ từ bước ra .Và cậu không dám nói chỉ biết im lặng 

Kỳ : dọn mấy thứ đó , và tất cả số đồ ăn này 1 mình và chỉ duy nhất 1 mình cậu ăn .

Trình : ....

Kỳ : NGHE CHƯA ?

Trình : Vâng * sợ *

Kỳ đứng dậy bỏ đi không thèm nói gì hơn .

....................................................................................

Phía khác 

Chu Khánh Ly : Anh !!!!

Kỳ : có chuyện gì không bảo bối 

Chu Khánh Ly : em đói , em còn chưa ăn sáng .

Kỳ : được anh dẫn đi ăn 

.............................................................................................

A......

1 mảnh vỡ của chén cứa vào tay cậu , rất đau nhưng cậu im lặng thu dọn tiếp 

? : Cậu chủ tay cậu bị thương rồi , để đó tôi dọn cho .

Trình : không sao , tôi dọn được 

Lam Thư : đủ rồi , anh về nhà mẹ đẻ anh đi , anh ở đây chỉ khổ hic hic * cô òa khóc * 

Trình : Lam Thư ngoan , anh không sao ?? anh chỉ chảy máu 1 tí là hết 

Lam Thư : hic hic em xin lỗi về mọi thứ mà anh em gây ra . 

Trình : anh nói là anh không sao mà .

Cậu đau lắm chứ , mà chẳng qua cậu không thể tâm sự cùng người khác .

.............................

Khi dọn dẹp dưới nhà xong cậu lên phòng và dọn , khi vào phòng anh thì cậu đang dọn nữa chừng thấy tấm hình cậu và anh chụp ảnh cưới đã rơi xuống còn vỡ . Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống và ghép lại những mảnh vỡ đó vừa ghép vừa tủi thân nước mắt cứ lả chả rơi xuống hoài . Cậu không kìm được lòng nên gọi : Mã Gia Kỳ anh còn yêu em không , dù là 1 chút .

* Tách...... 

Tuy biết là đáp án có hơi vô vọng nhưng cậu cứ miễn cưỡng cho nó là thật và 1 mình cậu ôm tất cả mọi thứ bao gò là 2 chữ * Dày vò * 

........................

Đến Khuya , chỉ còn 1 mình cậu ngủ trên ghế sofa ôm gối chờ anh , cậu gật gù buồn ngủ lắm 

* cạch  , biết anh đã về nên cậu ra đoán . Lúc này anh đã say , loạng choạng bước đi , cậu phải dìu anh đi lên phòng . Đến phòng anh đã đẩy cậu ngã xuống giường và cắn lên cổ của cậu 

Trình : A~ , đau quá , Chủ nhân tôi đau lắm 

Kỳ : Khánh Ly anh muốn 

Như 1 tia sét đánh cậu chỉ biết nhìn anh và tuôn nước mắt , chính là cậu , là Đinh Trình Hâm đang nằm dưới anh nhưng anh đã gọi tên người khác , Cậu cắn răng chịu mọi sự đau đớn mà anh mang đến cho cậu , khi gần sáng cậu đã rời giường của anh và mang quần áo của anh đi giặt , cậu thuê thảm bước vào nhà tắm và giặt khi mở áo sơ mi của anh thì dấu son môi . Cậu lại khóc ,  cậu vừa khóc vừa giặt cậu mỉm cười nói : Hy vọng trong giấc mơ xa xôi  nào đó anh gọi tên em , cho dù là cái họ cũng được.

Cậu gục người xuống . Nước chảy lên láng , nghe tiếng động nên bác quản gia qua xem . Thì lập tức đưa cậu lên phòng và bôi thuốc cho cậu 

................................................

Qua sáng hôm sau 

Kỳ : Đinh Trình Hâm mau đi lấy cà vạt cho tôi  .

Lam Thư vứt cà vạt cho anh nói : đó rồi đi đi 

Kỳ : Thái độ đó là sao???

Lam Thư : chẳng sao cả 

Nói rồi anh đeo cà vạt rồi đi làm , không cần biết là Trình đang ở đâu hay có bị gì không . 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro