Phần 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật vất vả, gần hơn một tháng rất nhiều chuyện đều chậm rãi tiến triển, ban giám đốc đồng ý với nhân viên xây dựng của Lục Đình. Khổng Tiếu Ngâm cùng Đới Manh cũng đem doanh số tiêu thụ gần đây tăng lên, rất nhiều khách hàng đều rất hứng thú với căn hộ của mình. Trương Ngữ Cách thì ở công trường cùng đội thi công của Lục Đình càng quen thuộc hơn. Trương Ngữ Cách nắm rõ tình hình, những người này trước kia đều là những người làm công bên ngoài, đều không có làm một nghề cố định, sau đó được Lục Đình tập hợp lại, họ đi theo Lục Đình học tập kỹ năng cơ bản nhất, tuy rằng Lục Đình là một kẻ đầu sỏ lưu manh, nhưng mà chuyện làm ăn của công ty cũng rất có thành tựu, đang lúc gặp thời, cho nên lần này Mạc Hàn đánh cược cũng xem như thắng lợi.

Mạc Hàn nhìn bảng báo cáo tháng đầu tiên của Tôn Nhuế, cuối cùng thì trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, mọi người bận rộn cả tháng, nàng lập tức gọi điện thoại cho họ, buổi tối tụ họp một chút, rất nên chúc mừng, nhân tiện kêu Khổng Tiếu Ngâm gọi cho Lục Đình cùng tới.

Buổi tối, sáu người cùng vào một nhà hàng sang trọng chúc mừng, tự thưởng cho mình sau một tháng làm việc vất vả. Tiếng ly rượu va chạm không ngừng, một ly rồi lại một ly tiếp tục, Khổng Tiếu Ngâm và Lục Đình, hai người cầm cả chai rượu đứng lên

"Cạn cạn cạn, Lục Đình, tôi với cô lúc trước cảm tình thật không thoải mái, hiện tại nên thay đổi rồi" Khổng Tiếu Ngâm cầm chai rượu nhìn Lục Đình nói.

"Ha ha, đúng vậy đúng vậy, tôi với cô trước đó thật không phải cảm tình bình thường, tôi uống trước." Nói xong cầm chai rượu uống ừng ực.

Khổng Tiếu Ngâm cũng không yếu thế, cầm lấy chai rượu hướng miệng mình uống thật say sưa.

Những người khác nhìn cách hai người uống rượu, còn nói lời nói khó hiểu, cũng không biết là thật hay là giả, tất cả đều mang vẻ mặt chờ mong cả hai uống xong.

Rốt cục khi Khổng Tiếu Ngâm uống hết chai, lại cầm một chai bia nhìn Đới Manh nói "Cạn! Tiểu quỷ, cùng tỷ tỷ uống một chai, lúc trước uống Chivas làm cả hai đều say, cho nên hôm nay đổi lại bia, cho cô trở về còn biết đường mà sờ" Nói xong còn dụng ý nhìn nhìn Mạc Hàn.

Mạc Hàn biết hôm nay Khổng Tiếu Ngâm uống nhiều, vội nói "Được rồi Khổng Tiếu Ngâm, tuy rằng ngày mai là cuối tuần, nhưng cậu cũng không cần phải liều mạng uống nhiều như vậy."

"Yên tâm, yên tâm, nếu mình say, Lục Đình sẽ đưa mình về, cậu không cần lo lắng chút nữa Đới Manh phải chở mình trở về, chậm trễ thời gian quý báu của hai người." Khổng Tiếu Ngâm cầm chai rượu tiếp tục nói.

Mạc Hàn biết hiện tại không thể cùng Khổng Tiếu Ngâm nói chuyện, khó giữ được chút nữa Khổng Tiếu Ngâm sẽ không nói chuyện thiếu suy nghĩ. Bình thường Khổng Tiếu Ngâm đã nói nhiều, cản cô thì cô nói càng nhiều, chuyện gì cũng không suy nghĩ liền nói ra, sau đó tỉnh lại thì không hề nhớ một chút nào. Mạc Hàn ra hiệu cho Đới Manh uống nhanh chai bia.

Đới Manh không dám chậm trễ vội vàng ngửa đầu uống, uống gấp nên chút nữa thì sặc, Mạc Hàn chạy nhanh lại vỗ vỗ lưng cho Đới Manh.

Khổng Tiếu Ngâm thấy Mạc Hàn vì Đới Manh mà khẩn trương như vậy, liền mất hứng cầm chai rượu đi tới chỗ Tôn Nhuế nói "Tôi nói Tôn tổng a, cô cũng không nên giống như tượng sáp mỗi ngày chỉ ngồi yên một chỗ, cô hẳn là học tập Đới Manh đi, làm cách nào cho cô gái của mình vui vẻ mới đúng" Khổng Tiếu Ngâm vừa nói vừa nhìn Trương Ngữ Cách cười hì hì.

"Mẹ vợ cũng gặp rồi, như thế nào lại không có tiến triển. Này Lục Đình, phụ nữ bên cạnh cô hàng tá, nhanh tới dạy Tôn tổng vài chiêu đi, đừng cả ngày làm cho mọi người nghĩ Tôn tổng đây như một pho tượng" Khổng Tiếu Ngâm bắt đầy say, liền đem mỗi người đều nói ra.

Mạc Hàn thấy tình huống Khổng Tiếu Ngâm lúc này, vội vàng gọi phục vụ tới tính tiền, ở lại nữa không chừng cũng đem hết chuyện tế nhị nói ra.

Trương Ngữ Cách và Đới Manh đỡ Khổng Tiếu Ngâm ra bãi đậu xe, như thường lệ, Đới Manh chở Mạc Hàn về. Còn lại Lục Đình cũng uống không ít, nhưng ít ra còn vẫn duy trì một phần tỉnh táo, lảo đảo đi lại nói muốn đưa Trương Do về nhà. Khổng Tiếu Ngâm nghe được Lục Đình muốn đưa cô về nhà, ngã trái ngã phải liền đi lại, còn chưa tới gần Lục Đình đã bị Tôn Nhuế chặn ngang ôm lấy, nhìn Trương Ngữ Cách nói "Mình đưa cô ấy về"

Trương Ngữ Cách đồng ý gật gật đầu, nhìn Tôn Nhuế mở cửa xe Khổng Tiếu Ngâm chạy đi.

"Cô đóng kịch xong chưa" Trương Ngữ Cách khiêu mi nhìn Lục Đình, chỉ thấy Lục Đình say lảo đảo vừa rồi lúc này đã đứng thẳng, bộ dạng tỉnh táo nói "Haiz, bị cô phát hiện, ha ha, xem ra biểu hiện của tôi không đúng chỗ rồi"

"Cô giả say để làm gì, không thấy vẻ mặt hạnh phúc của Khổng Tiếu Ngâm muốn cô đưa về nhà sao?"

"Có sao? Nhưng tôi lại thấy cô mới có vẻ mặt hạnh phúc muốn tôi đưa về?" Lục Đình nheo mắt nhìn Trương Ngữ Cách nói.

"Đừng giả bộ"

"Tôi có vinh hạnh được đưa cô trở về không?"

"Là mô tô của cô có vinh hạnh được chở tôi về."

"Giống nhau giống nhau, nhờ phúc của chiếc xe mà tôi có cơ hội chở cô về." Lục Đình vừa cười vừa đẩy mô tô ra.

Trương Ngữ Cách sải bước lại đội nón bảo hiểm, chuyển động chân ga buông lỏng phanh, xe mô tô liền phóng nhanh ra ngoài.

_____

Mạc Hàn cùng Đới Manh về nhà, tắm rửa xong đang ngồi trêи sô pha trong phòng khách xem TV, Đới Manh đột nhiên hỏi "Hình như Khổng Tiếu Ngâm thích Lục Đình?"

"Em cũng cảm thấy vậy?"

Đới Manh xoay qua nhìn Mạc Hàn nói "Em cảm thấy Tôn Nhuế có ý với Khổng Tiếu Ngâm"

"Không thể nào?" Mạc Hàn có chút ngạc nhiên nhìn Đới Manh.

"Chỉ là cảm giác,em thấy Tôn Nhuế mang kính, nhưng ánh mắt vẫn hướng về Khổng Tiếu Ngâm"

"Chị lại nghĩ Tôn Nhuế có tình ý với Trương Ngữ Cách" Mạc Hàn trêu ghẹo nói.

"Vậy chị có tình ý với ai?" Đới Manh ngồi sát vào Mạc Hàn nhẹ nhàng nói.

Mạc Hàn khẽ cười một tiếng, nắm vành tai Đới Manh, làm bộ tức giận nói "Em nói thử xem?"

Đới Manh nhìn Mạc Hàn, đầu chậm rãi tới gần Mạc Hàn, đè thấp đầu Mạc Hàn, môi hai người dán vào nhau. Mạc Hàn nhắm chặt hai mắt, trêи môi truyền tới từng trận nhiệt khí, hai người hôn nhau nóng bỏng, khiêu khích Mạc Hàn toàn thân nhạy cảm. Mạc Hàn nghe được Đới Manh hô hấp dồn dập, đôi môi mềm mại của Đới Manh di chuyển, hai cánh hoa nhẹ nhàng ma sát. Mạc Hàn chỉ cảm thấy bụng dâng lên một trận co rút, một cỗ nhiệt lưu chảy ra, trong lòng một trận kϊƈɦ động, khát vọng mãnh liệt trong thân thể lan tràn.

Đới Manh đem đầu lưỡi thâm nhập khoang miệng Mạc Hàn, dây dưa cùng đầu lưỡi của nàng, hai tay bắt đầu chạy loạn trên người nàng, vuốt ve đường cong hoàn mỹ cùng vòng eo mềm mại của Mạc Hàn, nhẹ nhàng áp sát người Mạc Hàn, Mạc Hàn gắt gao ôm Đới Manh, cái ôm ấm áp nồng nhiệt.

"A......" Hai ngọn núi thẳng đứng bị hơi thở nóng bỏng vây quanh, kích thích một trận run rẩy trong cơ thể Mạc Hàn. Mạc Hàn cong người đón nhận, toàn thân run rẫy, gắt gao dán sát vào người Đới Manh. Hai chân hơi gấp khúc, dòng suối ẩm ướt không khống chế được tuôn trào.

"Uhm......" Mạc Hàn nhẹ nhàng rên rỉ, vòng tay ôm lấy thân thể Đới Manh, hai chân quấn bên hông Đới Manh cùng cô ma sát, cảm giác ẩm ướt và trống rỗng. Hai tay Mạc Hàn ôm cổ Đới Manh, nhẹ nhàng ôm lấy, đem thân mình nghênh hướng cùng Đới Manh, trong miệng phát ra tiếng thở dốc nhẽ nhàng.

Đới Manh khẽ hôn lên trán Mạc Hàn, người dưới thân vẻ mặt mê say động lòng, hai gò má ửng hồng, thân mình không ngừng nghênh hợp chính mình, Đới Manh biết Mạc Hàn đang khát vọng, khát vọng chính mình cho nàng càng nhiều âu yếm. Đới Manh nhẹ nhàng buông Mạc Hàn ra, ở bên tai nàng nỉ non "Bảo bối, muốn em yêu chị sao?" Vừa hỏi vừa cắn nhẹ vành tai Mạc Hàn, làm Mạc Hàn phát ra một tiếng rên rỉ bất mãn, cánh tay lại đem Đới Manh ôm chặt, thân thể dán vào nhau không một khe hở.

Đới Manh khom người, cắn vào nụ hoa trước ngực nàng, tay kia thì đi xuyên qua ngọn núi, tiến vào dòng suối nhỏ, từ khe rãnh ẩm ướt đi lên, đi vào cửa động, dừng lại tại nụ hoa bên ngoài cửa động nhẹ nhàng khiêu khích, làm cho Mạc Hàn run rẩy liên tục, trong miệng phát ra âm thanh rêи rỉ càng to. Mạc Hàn khẽ gọi một tiếng "Manh!" Bất mãn với khiêu khích của Đới Manh.

Nghe Mạc Hàn gọi tên mình, nhất thời Đới Manh động tình không thôi, không hề nhẹ nhàng, đầu ngón tay dọc theo cửa động tiến quân thần tốc, kèm theo một tiếng rên rỉ thỏa mãn của Mạc Hàn, nàng cong hai chân, bên trong vách tường một trận co rút, hang động ẩm ướt lập tức hút lấy ngón tay Đới Manh. Mặc dù đã trải qua một lần, nhưng hang động chưa có người thăm dò vẫn chưa thể dung nạp thêm một ngón tay.

Đới Manh nhẹ nhàng ra vào ngón tay, làm cho toàn thân Mạc Hàn đều run rẩy, nàng gắt gao cắn môi, hai tay ôm vai Đới Manh, cảm giác vừa thống khổ vừa cực độ sung sướng lắc đầu. Vách hang dần dần mở rộng, không gian hoạt động của ngón giữa ngày càng thoải mái, Đới Manh ra vào liên tục, sau đó rút ra, Mạc Hàn trong lòng liên tục thở gấp, rên rỉ không ngừng. Nàng cảm thấy dưới bụng từng đợt co rút, chất lỏng không ngừng từ động khẩu chảy ra, làm ướt một mảnh sô pha. Đới Manh lại thêm một ngón tay tiến vào trong cơ thể Mạc Hàn, làm cho không còn một khe hở. Ngón tay ở trong, nghịch ngợm kích thích vách tường, ngón tay bên ngoài qua lại dây dưa, làm nổi dậy từng trận sóng lớn.

Tay Đới Manh bất ngờ rút ra, toàn thân Mạc Hàn run rẫy, chỉ cảm thấy dưới thân một trận hư không, Đới Manh khong người hôn lên hai đóa hoa cao vút của Mạc Hàn, tay kia thì không ngừng vuốt ve nụ hoa bên ngoài cửa động, ngón cái vân vê hạt đậu, ngón giữa cùng ngón trỏ một lần nữa tiến vào bên trong.

Địa phương mẫn cảm của Mạc Hàn đồng thời bị mãnh liệt tập kích, làm nàng cong người, nàng cắn chặt môi muốn ức chế kích thích điên cuồng, nhưng thế nào cũng kìm nén không được, rốt cục thanh âm phá tan cổ họng mà ra "A~..."

Mạc Hàn liều mạng đong đưa thân mình, muốn đuổi loại cảm giác này đi, mãnh liệt kích thích khiến nàng lâm vào điên cuồng, tay nàng gắt gao ôm lấy Đới Manh, kêu lên "Manh...... Ahr~......" Một trận co rút trong cơ thể Mạc Hàn, dòng điện từ hang động ẩm ướt lan ra khắp toàn thân không ngừng kích thích, đầu óc nàng lập tức trống rỗng, toàn thân đều cực độ co rút run rẩy......

Đới Manh ôn nhu đem Mạc Hàn ôm vào trong ngực, yêu thương hôn lên môi, hôn lên trán của nàng. Mạc Hàn nhắm mắt, hồi lâu mới bình ổn cảm xúc, cơ thể mềm mại nằm trong lòng Đới Manh, cũng không biết Mạc Hàn đang ngủ hay tỉnh, Đới Manh nhẹ nhàng ôm lấy Mạc Hàn đi vào phòng đặt nàng trên giường lớn, ôm Mạc Hàn nặng nề đi vào giấc ngủ.

____

Mấy tuần tiếp theo, mọi người đều đâu vào đầy sắp xếp công việc của mình, Khổng Tiếu Ngâm thấy Đới Manh nhiệt tình mười phần, làm việc vừa cẩn thận lại còn hết lòng, cho nên thật yên tâm giao một số khách hàng lớn cho Đới Manh.

"Đới Manh, mấy ngày hôm trước cô và Blue Universal đàm phán thế nào rồi? Cô chủ động một chút, phần ngoại cảnh của căn hộ đều do công ty họ thực hiện, tôi và bọn họ đàm phán lúc đó giá hơi cao, cho nên vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, lần này lại bị chuyện của Lục Đình làm gián đoạn, công trình đã muốn chậm trễ, cho nên kế hoạch lần này nhất định phải vượt qua." Khổng Tiếu Ngâm nhìn bảng báo giá trong tay nói với Đới Manh.

"Được, cô yên tâm, tôi đã bàn sát giá với họ, chỉ chờ Blue Universal trả lời" Đới Manh tin tưởng mười phần nói.

"Khổng tổng đem nhiệm vụ của Blue Universal giao cho em" Đới Manh cầm điện thoại nói với Mạc Hàn.

"Xem ra Khổng tổng rất tin tưởng em, Blue Universal là một công trình lớn." Mạc Hàn khẽ cười nói.

"Đúng vậy, cả bộ phận tiêu thụ chỉ mỗi mìnhem có khả năng này,em rất cố gắng nha, cũng rất soái khí à."

"A, có chút nhan sắc mà đã làm màu rồi hả. Chuyện Blue Universal cần nhiều tâm tư,em nhớ ăn uống nhiều một chút, tự chiếu cố bản thân sau đó đem về thành tích xứng đáng nha."

"Chị yên tâm. Nhất định sẽ không làm chị thất vọng "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro