Phần 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Hàn cúp điện thoại, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, từ khi cùng Đới Manh chung sống đến giờ, Đới Manh ngày càng cố gắng làm việc. Cô giống như một khối bọt biển, không ngừng hấp thu đủ loại kiến thức nghiệp vụ và cách xả giao, làm việc cũng không nóng lòng gấp gáp mà làm bừa, điều này làm cho Mạc Hàn cảm thấy thật vui mừng.

"Xin chào, cho hỏi có phải Khổng tổng không? Tôi là quản lý của công ty Thụy Tường, có chút việc muốn cùng cô gặp mặt đàm phán"

"Chào, quản lí Lý, không biết anh có chuyện gì muốn đàm phán với tôi?" Khổng Tiếu Ngâm nghĩ, không muốn liên hệ với công ty Thụy Tường, cô và bọn họ cũng không có việc gì cần gặp. Khổng Tiếu Ngâm cảm thấy đối phương nói chuyện không có thành ý, nên muốn cự tuyệt.

Đối phương lập tức nói "Chuyện liên quan tới nhân viên tiêu thụ, tôi nghĩ cô sẽ có hứng thú gặp mặt"

Điều này làm Khổng Tiếu Ngâm cảm thấy đối phương đang có ý đồ gì đó, biết người biết ta bách chiến bách thắng, Khổng Tiếu Ngâm lập tức quyết định tìm hiểu thông tin của đối phương sau đó mới gặp mặt.

"Vậy thì, quản lí Lý, chúng ta hẹn gặp lúc 12 giờ trưa mai, gặp tại sảnh công ty, anh thấy có được không?" Khổng Tiếu Ngâm đón đầu nói.

"Tất nhiên, chỉ cần Khổng tổng chịu ra mặt thì mọi việc đều theo cô." Đối phương thần bí cười sau đó cúp điện thoại.

"Đới Manh, cô báo với mọi người mở một cuộc họp, tôi có chuyện muốn hỏi" Khổng Tiếu Ngâm cầm điện thoại gọi cho Đới Manh.

"Được"

Trong phòng họp hiện tại, nhân viên tiêu thụ ngồi đầy đủ, Khổng Tiếu Ngâm đứng phía trên cùng nhìn xuống cấp dưới của mình hỏi "Gần đây mọi người có ai tiếp xúc với công ty Thụy Tường không?"

Mọi người nhìn nhau, không ai lên tiếng.

"Đừng nghĩ rằng không ai trả lời thì tôi không biết, hiện tại đã có người của họ tìm tới cửa, lập tức sẽ tra ra manh mối, tôi muốn chính là người đó tự đứng ra thừa nhận" Khổng Tiếu Ngâm liếc mắt xuống những người phía dưới nói.


"Nếu không ai thừa nhận, vậy đừng trách sau khi tôi điều tra ra sẽ xử lý nghiêm minh" Khổng Tiếu Ngâm nói xong cũng không quay đầu lại bước ra khỏi phòng họp.

"Uhm, chuyện đại khái là như vậy, mình nghĩ ngày mai sẽ đi tìm hiểu một chút... được... có chuyện gì mình sẽ liên hệ cho cậu sau... được. Bye" Khổng Tiếu Ngâm gọi điện thoại cho Mạc Hàn, đem sự việc nói vắng tắt với nàng một chút, hy vọng sẽ không gây ra tổn thất gì cho công ty.

Ngày hôm sau, đúng như cuộc hẹn Khổng Tiếu Ngâm đến gặp đối phương, vừa vào cửa liền thấy một gã đàn ông gương mặt không đứng đắn, nghĩ rằng: Khẳng định không phải thứ tốt gì. Nhưng mặt ngoài vẫn khách khí nói "Có phải quản lí Lý?"

"Khổng tổng, không hổ là mỹ nhân, quả nhiên danh bất hư truyền" Quản lí Lý đáng khinh nói.

Khổng Tiếu Ngâm không muốn cùng họ Lý vòng vo, trực tiếp hỏi "Không biết quản lí Lý tìm tôi có chuyện gì?"

"Khổng tổng không hổ danh là người sảng khoái, vậy tôi cũng nói thẳng, Khổng tổng nhìn xem cái này trước đã." Nói xong quản lí Lý đưa ra một phần hợp đồng.

Khổng Tiếu Ngâm nhìn sơ qua nội dung hợp đồng, cái này rõ ràng là hợp đồng thi công hệ thống đèn bên ngoài khu căn hộ mà, dự án này không phải giao cho Đới Manh hợp tác với Blue Universal sao, như thế nào lại ký hợp đồng với công ty Thụy Tường.

Khổng Tiếu Ngâm muốn xem hợp đồng là do ai ký, nhưng chưa kịp xem thì quản lí Lý đã lấy lại bản hợp đồng, Khổng Tiếu Ngâm ngẩng đầu nhìn quản lí Lý.

"Khổng tổng không nên gấp gáp muốn biết người nào cùng ký hợp đồng với công ty chúng tôi, tôi sẽ chừa lại chút sĩ diện cho nhân viên của cô, nhưng tôi có thể khẳng định người này thuộc bộ phận tiêu thụ. Mong cô xem lại điều kiện bồi thường hợp đồng." Quản lí híp mắt nước miếng chảy ròng ròng nhìn dáng người Khổng Tiếu Ngâm.

Khổng Tiếu Ngâm lật xem điều kiện bồi thường của bản hợp đồng, thiếu chút nữa làm tròng mắt rơi xuống đất, trên giấy ghi rõ ràng, sau khi ký hợp đồng, bên nào vi phạm sẽ bồi thường gấp mười lần giá trị của hợp đồng. Giá trị hợp đồng lần này là bảy trăm ngàn, mười lần của bảy trăm ngàn là bảy triệu, rõ ràng là đang hãm hại Mạc thị mà, vẻ mặt Khổng Tiếu Ngâm tức giận nhìn quản lí nói "Không biết quản lí có ý gì"

"Khổng tổng nha, cô cảm thấy tôi có ý gì? Chuyện hết sức rõ ràng, giấy trắng mực đen viết ra"

"Ai cùng anh ký hợp đồng, hợp đồng này có hữu hiệu hay không còn chưa biết"

"Chuyện này cô nên về công ty hỏi lại cấp dưới, tôi hiện tại không tiện trả lời, nhưng mà tôi có thể khẳng định, hợp đồng này đã được đóng dấu, hoàn toàn có hiệu lực" Vẻ mặt Lý quản lí đắc ý.

Khổng Tiếu Ngâm thật sự không nhìn nổi khuôn mặt hắn, cầm hợp đồng đứng dậy nói "Anh sao chép bản hợp đồng này cho tôi một bản, tôi mang về công ty tra ra nội gián" Khổng Tiếu Ngâm nói đến hai chữ nội gián liền cắn chặt hàm răng.

"Xin cứ tự nhiên"

Khổng Tiếu Ngâm nổi giận đùng đùng trở lại công ty, toàn bộ tầng 20 lúc này trống rỗng, không có bao nhiêu người ở đó, Khổng Tiếu Ngâm nhìn qua một chút nói "Đới Manh cô theo tôi vào trong"

"Được"

Khổng Tiếu Ngâm đem hợp đồng đặt trước mặt Đới Manh nói "Cô xem đi"

Đới Manh nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Khổng Tiếu Ngâm, biết hôm nay không thể chọc vào cô, chạy nhanh cầm hợp đồng lên xem, càng xem sắc mặt càng tái nhợt, ngẩng đầu nhìn Khổng Tiếu Ngâm nói "Chuyện này là sao?"

"Cô hỏi tôi tại sao? Tôi mới là người hỏi cô câu này"

"Có ý gì?" Đới Manh kinh ngạc nhìn Khổng Tiếu Ngâm, chẳng lẽ Khổng Tiếu Ngâm nghi ngờ mình?

"Hợp đồng này đã được đóng dấu, người có con dấu hợp đồng chỉ có, tổng giám đốc, phó tổng giám đốc, Quản lý bộ phận, Lưu Dũng, gần đây có thêm cô" Khổng Tiếu Ngâm nhìn chằm chằm ánh mắt Đới Manh nói.

"Khổng tổng, vậy là cô nghi ngờ tôi làm ?" Đới Manh tức giận nhìn Khổng Tiếu Ngâm nói.

"Tôi nghĩ không còn ai vào đây, trong bộ phận tiêu thụ, đều là những người vào công ty làm hơn ba năm, chỉ có cô dựa vào Mạc tổng, vào công ty chưa đến nửa năm đã được Mạc tổng phê duyệt có con dấu hợp đồng, con dấu thay cho chữ ký có hiệu lực"

"Người làm lâu năm thì không bán đứng công ty? Người mới vào thì sẽ bán đứng công ty sao?" Đới Manh không thể tin hỏi.

"Tôi nghĩ đúng như vậy" Khổng Tiếu Ngâm dừng một chút nói "Nếu vậy cô nói cho tôi biết ai sẽ làm chuyện này?"

"Vì một bản hợp đồng kia mà nghĩ tôi là người như vậy?"

"Tôi muốn cho cô một cơ hội chủ động thừa nhận, không cần đầy đủ chứng cớ trước mắt mới nói mình làm sai" Kỳ thật Khổng Tiếu Ngâm muốn gạt Đới Manh một chút, nhìn xem cô sẽ nói như thế nào.

Đới Manh đem hợp đồng dùng sức ném trên bàn nói "Khổng Tiếu Ngâm, cô nghe cho kỹ, Đới Manh tôi sẽ không bao giờ bán đứng công ty, lại càng không lừa gạt Mạc tổng" Nói xong Đới Manh xoay người rời khỏi văn phòng Khổng Tiếu Ngâm, dùng sức đóng sầm cửa lại.

"Phanh" Khổng Tiếu Ngâm nhìn Đới Manh lao ra văn phòng, thật ra Khổng Tiếu Ngâm cũng không biết Đới Manh có làm hay không, nói như vậy cũng chỉ là thử lòng cô.

Khổng Tiếu Ngâm chạy nhanh tìm Mạc Hàn, Tôn Nhuế và gọi điện thoại cho Tôn Nhuế, cùng nhau gặp mặt, thảo luận một chút.

"Cái gì? Tại sao có thể như vậy?" Tôn Nhuế giật mình nói.

Khổng Tiếu Ngâm nhìn Mạc Hàn, Mạc Hàn im lặng, không nói một lời nào.

"Vì lý do gì cô nghi ngờ Đới Manh?" Tôn Nhuế tiếp tục nói "Là vì cô ấy vừa vào công ty hay là do vì quan hệ của cô ấy với Mạc tổng?"

Tôn Nhuế nói xong cảm thấy có chút xấu hổ. Khổng Tiếu Ngâm liếc Tôn Nhuế một cái nói "Hiện tại cũng chỉ nghi ngờ thôi, không có chứng cứ, có chứng cứ tôi còn ngồi ở chỗ này lãng phí thời gian sao?"

"Tôi cũng không tin là do Đới Manh làm" Mạc Hàn rõ ràng cũng đứng về phía Lý Vũ Kỳ tin tưởng Đới Manh .

"Hừ, có cùng ý nghĩ đen tối" Khổng Tiếu Ngâm nhẹ nhàng phun ra một câu.

Tuy rằng Khổng Tiếu Ngâm nói rất nhỏ, nhưng ba người rõ ràng đều nghe được những lời này. Tôn Nhuế nhìn Khổng Tiếu Ngâm không lên tiếng.

"Khổng Tiếu Ngâm, cậu và tên quản lí kia gặp nhau, tìm hiểu xem là do ai ký hợp đồng. Về phần nhân viên của công ty, mình và Tôn Nhuế sẽ điều tra." Mạc Hàn bình tĩnh xử lý.

"Mạc tổng, nếu công ty phải bồi thường bảy triệu như hợp đồng, vậy thì vấn đề tài chính của công ty cũng sẽ chịu ảnh hưởng không thể cứu nổi" Tôn Nhuế bình tĩnh nói,

"Tôi nói cô" Khổng Tiếu Ngâm thở phì phò vươn một ngón tay chỉ thẳng mũi Tôn Nhuế "Bức tượng sáp kia, cô có thể đừng mở miệng ra là tiền tiền tiền hay không"

"Tôi nói là sự thật, thân là tổng giám đốc tài vụ, tôi muốn từng giờ từng phút nhắc nhở tình trạng tài chính của công ty cho Mạc tổng biết"

"Tốt lắm tốt lắm, các người đừng cãi cọ, cứ theo như lời tôi nói mà thực hiện." Mạc Hàn có chút vô lực nói "Tôn tổng, cô thử liên hệ với mấy ngân hàng, xem còn có thể cho vay nữa hay không"

Tôn Nhuế không hé răng, nhìn Mạc Hàn gật gật đầu.

Chuyện này bị nhân viên phòng tiêu thụ truyền ra ngoài, rất nhanh ngay toàn bộ công ty bị làm ồn ào huyên náo, hơn nữa toàn bộ mũi nhọn đều hướng về Đới Manh. Cái này làm cho tất cả mọi người trở tay không kịp, vào buổi chiều ba giờ toàn thể tập đoàn mở hội nghị, trong cuộc họp Mạc Hàn tận lực bảo vệ Đới Manh, nhưng mà ngoại trừ Tôn Nhuế, Khổng Tiếu Ngâm, Trương Ngữ Cách thì không ai tin tưởng Đới Manh, hội nghị nhất trí thông qua trước mắt tạm thời cách chức Đới Manh, chờ điều tra rõ ràng sự việc sau đó sẽ tiến hành xử lý Đới Manh.

Sau khi cãi nhau với Khổng Tiếu Ngâm, Đới Manh bỏ đi khỏi công ty, một mình ở trên đường lớn đi không ngừng , cho đến khi hai bàn chân không còn cảm giác, mới ngồi xuống bồn hoa ven đường, trong đầu hiện lên từng câu từng lời mà Khổng Tiếu Ngâm nói.

Chuyện này rốt cục là sao? Rõ ràng là Đới Manh chưa từng tiếp xúc với người của công ty Thụy Tường, cũng không có khả năng cùng bọn họ ký hợp đồng, như vậy chắc chắn là do có người cố ý hãm hại. Đới Manh nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra ai muốn hại cô, quan hệ của cô với Mạc Hàn chỉ có Tôn Nhuế, Khổng Tiếu Ngâm, Trương Ngữ Cách biết, các nàng hẳn là không muốn hại cô.

"A lô, Đới Manh, tôi là tiểu Viên."

"Tiểu Viên, chuyện gì?"

"Công ty phát ra thông báo, tạm thời cách chức cô, lời đồn truyền ra là thật sao?"

"Lời đồn gì?" Đới Manh sửng sốt một chút hỏi.

"Hả? Cô không biết sao? Hiện tại toàn bộ công ty đều truyền ra, cô muốn kiếm 1% lợi ích của Thụy Tường, không ký hợp đồng cùng Blue Universal, mà lại ký kết với Thụy Tường, hiện tại công ty không muốn hợp tác với Thụy Tường, sẽ bồi thường hợp đồng cho họ bảy triệu" Tiểu Viên đem những chuyện mình nghe được kể cho Đới Manh.

"Con mẹ nó, tất cả đều là nói láo, lão tử chưa từng cùng người của Thụy Tường tiếp xúc" Đới Manh hổn hển quát.

"Hiện tại cô ở chỗ nào? Buổi chiều, người của phòng nhân sự đang tìm cô đó, gọi di động cho cô nhưng không được, sao lại như vậy?"

Đới Manh nhớ rõ lúc mình rời khỏi công ty, lấy điện thoại trên bàn làm việc, bỏ vào túi quần, di động hẳn là đang mở mới đúng, vừa mới ngồi xuống bồn hoa mới cầm điện thoại xem giờ, nào ngờ điện thoại tắt máy từ lúc nào, vừa mở nguồn thì tiểu Viên gọi tới.

"Tôi cũng không biết khi nào thì di động tắt máy, tôi vừa mở thì cô gọi tới"

"Bây giờ cô về công ty ngay đi, nhìn xem chuyện gì đã xảy ra"

"Được, cảm ơn, tôi lập tức quay lại." Nói xong Đới Manh chạy nhanh đón xe chạy thẳng đến công ty. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro