Phần 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba Hoắc cùng ba Mạc vừa thấy mẹ Đới mở miệng, chỉ biết việc này tuyệt đối là tùy thuộc vào mẹ Đới, bình thường chuyện công ty mẹ Đới chưa bao giờ nhúng tay hỏi đến, nhưng nếu như mẹ Đới muốn nhúng tay vào, xác định phải tốn không ít tâm tư, hơn nữa mỗi lần đều dùng lý lẻ hung hồn nói, bộ dáng như muốn lôi người ta vào địa ngục.

Hai người từ khi còn trẻ đã biết uy lực của mẹ Đới, cãi nhau với bà ấy chỉ có chết thảm, cho nên hai người rất ăn ý không lên tiếng nhìn mẹ Đới, một bộ dáng chờ lão Phật gia lên tiếng.

Mẹ Đới tựa hồ biết mọi người đều đang đợi bà lên tiếng, cố ý thanh thanh cổ họng nói “Khụ…… Khụ…… Nếu sự tình đều đã xảy ra, tôi cũng không quan trọng là ai sai với ai, nhưng mà phóng viên bên ngoài đều đang chờ kết quả của chúng ta, nên làm cho họ rõ ràng, nếu không ngày mai cả hai công ty đều phải mất mặt.”

Đúng vậy, vốn hôm nay tuyên bố người thừa kế của hai đại tập đoàn đính hôn, sau đó tuyên bố xác nhập, nhưng hiện tại lại bị Đới Manh đột nhiên xuất hiện làm cho đảo lộn mọi việc.

Mẹ Đới nhìn nhìn Đới Manh cùng Mạc Hàn tiếp tục nói “Nếu mọi người cũng không lên tiếng, tôi đây sẽ cố vì hai vị mà quyết định, đầu tiên 45% cổ phiếu của Mạc thị bị Hoắc thị thu mua toàn bộ trả lại cho Mạc thị.”

“Cái gì! Trả lại?” Hoắc Hãn Đình kêu lên.

Mẹ Đới trắng mắt lườm hắn nói “Kêu la cái gì, có giáo dục hay không” Một câu đem cả nhà Hoắc gia ra mắng. “Nghe tôi đem nói cho hết lời, Hoắc thị đem cổ phiếu Mạc thị hoàn trả, Đới Manh đem cổ phiếu Hoắc thị đồng dạng đủ số hoàn trả, các người đều tự lấy lại công ty chính mình, nhưng như vậy vẫn không có biện pháp bình ổn truyền thông ngoài cửa, cho nên Đới thị chúng tôi lại một lần nữa hy sinh một chút cái tôi, thành toàn tập thể các người.”

Mẹ Đới cười xinh đẹp, đem tất cả đàn ông đều mê đến thần hồn điên đảo, sau đó mẹ Đới chậm rãi nói “Quyết định này vẫn là để cho tổng tài Đới thị tuyên bố đi” Mẹ đem củ khoai lang nóng này ném cho ba Đới.

Ba Đới bất đắc dĩ nói “Tôi lấy thân phận tổng tài Đới thị tuyên bố người thừa kế Đới thị cùng người thừa kế của Mạc thị một tháng sau đính hôn.”

Lời vừa nói ra làm tất cả mọi người đều sửng sốt một chút, nghĩ lại thì lập tức hiểu được. Mẹ Đới giải bài toán này quả thật rất cao tay, chẳng những đem có thể giải quyết mâu thuẫn của Hoắc thị và Mạc thị, còn thuận tiện đem Đới thị giao cho Đới Manh, lời đã nói ra khỏi miệng tất nhiên không có biện pháp thu hồi, nếu Đới Manh không kế thừa Đới thị, như vậy người kế thừa sẽ là Đới Phong, người thừa kế sẽ đính hôn với Mạc Hàn, làm sao mà Đới Manh có thể để Mạc Hàn và anh mình đính hôn chứ, cho nên mẹ Đới đánh cuộc rằng Đới Manh sẽ đồng ý kế thừa công ty. Rốt cục bà có thể cùng ba Đới hảo hảo hưởng thụ kế hoạch du lịch vòng quanh thế giới của họ rồi.

Ba Đới lập tức nói với Trương Ngữ Cách “Trương tổng phiền mọi người mời chiêu đãi các ký giả, đem quyết định vừa thông báo nói cho truyền thông đi”

“Được, tôi lập tức làm ngay” Trương Ngữ Cách vội vàng nói.

Ba Đới lôi kéo ba Mạc cùng ba Hoắc nói “Tiếp đãi khách cứ để bọn nhỏ làm đi, chúng ta xương cốt đều già cả hết rồi, nên hảo hảo hưởng hưởng phúc, đi, chúng ta sáu người cùng đi ăn một bữa cơm ôn chuyện, thế nào?”

Ba Mạc cùng ba Hoắc nhìn ba Đới đồng thời gật gật đầu, nắm tay vợ mình cùng đi ăn cơm, mới vừa đi một nửa ba Mạc đột nhiên nhìn Đới Manh hỏi “Cô là con lớn nhất của lão Đới?” Ba Mạc nhớ rõ con lớn của lão Đới là con trai, còn đứa tiếp theo là con gái, như vậy người trước mắt hẳn là con lớn.

“Ách……” Đới Manh đột nhiên không biết trả lời ba Mạc thế náo, có chút xấu hổ nhìn ba vợ tương lại.

“Lão Mạc à, chuyện này chút nữa nói sau, đi thôi đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước” Ba Đới lôi ba Mạc đi.

Mẹ Đới tiêu sái đi tới bên cạnh Đới Manh nói nhỏ “Lão Mạc đã có mẹ và ba con đối phó rồi, còn Mạc Hàn là do tự con thuyết phục đi, con nhìn vào mắt vợ con kìa, oa, lạnh lùng quá trời, tiểu tử con phạm lỗi gì với người ta rồi.” Mẹ Đới nói xong nhìn Đới Manh từ trên xuống dưới kèm theo một tia ái muội.

“Mẹ, mẹ tính hay thật đấy, đem Đới thị ném cho con, còn anh hai đâu? Anh ấy làm gì?” Đới Manh nhìn mẹ Đới nói.

“Anh hai con à? Mẹ muốn anh con đi tìm phụ nữ sinh cho mẹ vài đứa cháu? Nếu con và anh con muốn đổi thì mẹ cũng không có ý kiến.” Mẹ Đới không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng thì tuyệt đối có sức sát thương lớn.

Đới Manh hoảng sợ nhìn mẹ mình, xem ra anh hai Đới Phong của cô cũng không có ngày tốt rồi, Đới Manh nhanh nói “Không, không cần, mẹ nhanh đi ăn cơm đi, Mạc Hàn bên này để tự con năn nỉ là được rồi”

Mẹ Đới vừa lòng cùng nắm tay ba Đới đi ăn tối với bốn người kia.

Lúc này Đới Manh mới đi đến trước mặt Mạc Hàn, hai người nhìn lẫn nhau như vậy, một câu cũng không nói.

Tôn Nhuế ý bảo Khổng Tiếu Ngâm cùng tránh mặt, Khổng Tiếu Ngâm thực biết điều vội vàng lôi kéo những người của Hoắc hãn Đình ra ngoài, trong phòng to như vậy nháy mắt chỉ còn lại có Đới Manh cùng Mạc Hàn.

Từ khi Đới Manh bước vào căn phòng này, Mạc Hàn đều trong trạng thái hoảng sợ, đến bây giờ vẫn chưa phục hồi tinh thần lại. Đới Manh sao lại biến thành chủ của Thụy Tường? Làm thế nào mà có khả năng lớn như vậy để thu mua Hoắc thị? Như thế nào mà chỉ trong chốc lát đột nhiên lại cùng tập đoàn Đới thị nhấc lên quan hệ, những vấn đề liên tiếp phức tạp làm Mạc Hàn không kịp tiếp thu, làm cho nàng nhất thời không hiểu gì hết.

Đới Manh nhìn thấy Mạc Hàn lạnh lùng, một câu cũng không nói, biết lần này mình bỏ đi lâu như vậy mà cũng không liên hệ với Mạc Hàn, nhất định làm Mạc Hàn rất lo lắng. Lúc Mạc Hàn đối phó với khó khăn nên bất đắc dĩ đáp ứng gả cho Hoắc Hãn Đình cô cũng không ở bên cạnh nàng, lúc đó là lúc Mạc Hàn cần người bên cạnh quan tâm nhất, nhưng cô lại bỏ đi.

Đới Manh tiến lên ôm lấy Mạc Hàn, lúc đầu Mạc Hàn giãy dụa tránh né, nhưng nàng phát hiện chính mình càng giãy dụa thì Đới Manh ôm càng chặt, cuối cùng đơn giản buông tay để cho Đới Manh ôm chính mình.

Đới Manh cảm thấy người trong lòng không giãy dụa nữa, vừa âm thầm cảm thấy may mắn, đột nhiên cảm thấy ngực áo sơmi ẩm ướt, làm Đới Manh hoảng loạn, vội vàng buông Mạc Hàn ra “Mạc Hàn, Mạc Hàn, chị đừng khóc, em biết mấy tháng nay để một mình chị đối mặt với chuyện lớn như vậy chính là lỗi của em, em cam đoan về sau tuyệt đối tuyệt đối sẽ không đột nhiên biến mất như vậy nữa, em cam đoan.”

Mạc Hàn như trước vẫn không lên tiếng, nàng nhìn Đới Manh, tuy rằng Mạc Hàn đang khóc, nhưng Đới Manh vẫn nhìn thấy, từ trước đến nay chưa bào giờ Mạc Hàn có ánh mắt lạnh lùng như vậy. Đới Manh biết lần này nguy rồi, nếu còn không giải thích, cho dù cô giúp Mạc Hàn giành lại Mạc thị, thì theo như tính của Mạc Hàn cũng sẽ không để ý tới cô nữa.

Đới Manh đột nhiên tâm sinh nhất kế nói “Em sẽ nói hết mọi việc với chị”

Mạc Hàn thấy Đới Manh đột nhiên như vậy nàng chần chờ một chút, điều này làm cho Đới Manh nhanh bắt lấy cơ hội đem hứa hẹn của mình và Lão Phật gia nói ra.

“Ba mẹ em có ý định đem hai anh em của em an bài ở Mạc thị và Hoắc thị ?” Mạc văn lạnh lùng nói.

“Không có, lúc ấy em và anh hai cũng không biết, bởi vì xảy ra chuyện như vậy em mới biết, Đới thị đã quen biết Mạc thị và Hoắc thị từ trước” Đới Manh thành thật trả lời.

“Hừ” Mạc Hàn rầu rĩ hừ một tiếng, cũng không nói gì.

Đới Manh thấy thế ôm chặt Mạc Hàn “Mạc Hàn, chị tha thứ cho em nha, em chỉ muốn giúp chị mà thôi”

Mạc Hàn nhìn vẻ mặt thành khẩn của Đới Manh, có chút mềm lòng, nhưng đột nhiên nghĩ đến mỗi lần Đới Manh chơi trò mất tích, sau đó lại tới trước mặt đòi nàng tha thứ, làm cho nàng vô duyên cớ vô cớ vì Đới Manh lo lắng lâu như vậy, lần này không thể dễ dàng quên được, Mạc Hàn đẩy tay Đới Manh ra, xoay người liền chuẩn bị rời đi.

Đới Manh thấy Mạc Hàn đột nhiên chán ghét bỏ tay mình ra, một trận mất mát nhìn Mạc Hàn rời khỏi, chân giống bị đóng đinh lại, làm thế nào cũng không nhấc lên được.

Mạc Hàn vừa đi vừa thầm mắng: Tên ngu ngốc chết tiệc này, mình đi rồi mà cũng không muốn đuổi theo nữa.

Hiện tại nếu Mạc Hàn quay lại tìm Đới Manh nhất định sẽ rất mất mặt, cho nên Mạc Hàn chỉ có thể cắn răng, tức giận bước trêи giày cao gót hướng gara mà đi.

Đi đến chỗ đậu xe, Mạc Hàn uất ức, nước mắt thi nhau chảy ra, một đường đi ra đã đem Đới Manh mắng từ đầu tới chân, nhưng hiện tại có thể lái xe đi, Mạc Hàn lại không nỡ, nàng dựa vào xe che mặt lại không cho bản thân khóc ra tiếng.

Đột nhiên toàn bộ đèn trong gara đều tắt hết, Mạc Hàn có điểm sợ hãi, gara hiện tại trống trơn, một chút ánh sáng cũng không có, Mạc Hàn thử kêu vài tiếng nhưng không có người đáp lại.

Đột nhiên Mạc Hàn nghe được từng đợt tiếng xe máy, thanh âm đinh tai nhức óc, Mạc Hàn phán đoán hẳn là có rất nhiều xe máy đang chạy tới, quả nhiên hơn mười chiếc xe đồng thời mở đèn chiếu thẳng vào Mạc Hàn, Mạc Hàn bị ngọn đèn làm cho hoảng sợ không thể mở mắt ra được.

“Mạc Hàn đừng tưởng rằng có họ Đới giúp cô, cô có thể thoát”

Mạc Hàn nghe ra là giọng của Hoắc Hẳn Đình, cố gắng mở to mắt để nhìn cảnh tượng trước mắt. Trước mắt đậu hơn mười chiếc xe máy, hơn nữa trêи mỗi chiếc xe đều ngồi một người, đầu đội nón bảo hiểm, tay cầm một cây côn dài khoản 50cm, bãi đỗ xe không lớn nháy mắt lại chật kín người.

“Anh rốt cuộc muốn thế nào?” Mạc Hàn lạnh lùng nhìn Hoắc Hãn Đình nói.

“Ha ha” Hoắc Hãn Đình cười lạnh“Cho dù thu mua không thành công cũng không sao, chỉ bằng những người này, tôi cũng có thể lật đổ Mạc thị”

“Đem cô gái này bắt lại cho tôi” Hoắc Hãn Đình nhìn những tên thuộc hạ phía sau nói.

Hai người chạy xe máy lại, một người trong đó giữ tay Mạc Hàn, Mạc Hàn liều mạng giãy dụa , sức hai người cách xa quá lớn, làm Mạc Hàn vừa định ngừng giãy dụa, cánh tay giữa lấy nàng đột nhiên buông lỏng, thân thể Mạc Hàn ngã về phía sau.

Mạc Hàn cứ nghĩ mình sẽ ngã vào chiếc xe phía sau, không ngờ lại ngã lên một tấm đệm thịt.

“A…” Mạc Hàn nghe bên tai hô lên một tiếng.

Nàng quay lại, thấy Đới Manh đang bảo vệ mình, thoạt nhìn thấy Đới Manh bị đụng cũng không nhẹ, mặt mày đều nhăn lại.

Mạc Hàn đau lòng nhanh đứng lên, vừa định giúp Đới Manh đột nhiên nhớ đến Đới Manh là vì đỡ cho mình nên mới bị ngã như vậy, lập tức sợ hãi “Em có làm sao không?”

“Không có việc gì, không có việc gì. Chị có sao không?” Đới Manh quan tâm hỏi.

“Chị cũng không có sao”

Hoắc Hãn Đình tức giận nhìn Mạc Hàn cùng Đới Manh trước mặt, hét lớn “Đánh tên xú tiểu tử kia tàn phế cho tao, bắt con nhỏ đó lại”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro