Phần 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn Mạc Hàn muốn nói không cần, nhưng nhìn thấy Đới Manh như vậy, cũng không nỡ nói, tiếp tục cầm văn kiện lên xem mà không nhìn tới Đới Manh.

Đới Manh bước nhanh rời khỏi Mạc thị, đi ở trên con đường quen thuộc, liều mạng khắc chế nước mắt, nhưng cuối cùng thì cũng như vỡ đê mà mãnh liệt tràn ra, Đới Manh mặc cho nước mắt tùy ý chảy, không để ý ánh mắt người bên ngoài nhìn mình.

Đới Manh ngẩng đầu nhìn nơi cô và Mạc Hàn lần thứ hai gặp nhau- Pub, không chút do dự đẩy cửa đi vào, hiện tại thời gian còn sớm, trong pub vẫn chưa có người, Đới Manh đi đến chỗ trước kia Mạc Hàn ngồi, ngồi xuống, hồi ức dần dần hiện về.

Thẳng đến khi pub đóng cửa, Đới Manh vẫn một mình ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, một nhân viên đi tới nói "Vị khách này, chúng tôi muốn đóng cửa, cô có thể đi hay không?"

Đới Manh đứng lên, chậm rãi ra khỏi pub, rạng sáng trên đường có chút lạnh, Đới Manh lấy di động nhìn nửa ngày rốt cục gọi điện.

"A lô?" Đối phương hiển nhiên đang ngủ say, mồm miệng không rõ nói.

"Là tôi"

Đối phương rõ ràng không có nghe được giọng Đới Manh, thì thào hỏi "Cô là ai?"

"Tôi là Đới Manh, thật ngại quá, sớm như vậy đã quấy rầy cô" Đới Manh thật có lỗi nói.

"A!? Đới Manh, có chuyện gì sao?" Trương Ngữ Cách nhìn đồng hồ, rạng sáng chưa được bốn giờ, thế nào mà Đới Manh lại gọi đến.

Đới Manh cầm điện thoại không lên tiếng, bên người ngẫu nhiên nghe được tiếng xe chạy

"Đới Manh, cô ở bên ngoài?" Trương Ngữ Cách nghe được tiếng xe chạy, không xác định hỏi.

"Đúng"

"Cô ở chỗ nào?" Nói xong, Trương Ngữ Cách đã xuống giường bắt đầu mặc quần áo

"Trước cửa quán bar chúng ta gặp trước kia"

"Đừng đi đâu, tôi lập tức đến"

Đới Manh không biết chính mình vì cái gì gọi điện thoại cho Trương Ngữ Cách, chỉ là trong một giây kia, nghĩ đến Trương Ngữ Cách nên liền gọi điện thoại cho cô.

Không bao lâu Trương Ngữ Cách ngồi xe taxi đi tới,"Đới Manh, cô cả đêm không về sao?" Trương Ngữ Cách nhìn Đới Manh đôi mắt thâm lại hỏi.

"Đúng, ở pub ngốc một hồi liền tới sáng, thật ngại quá sớm như vậy mà đã đánh thức cô" Đới Manh như trước lấy tay gãi tóc nhìn Trương Ngữ Cách nói.

"Không sao, coi như tôi đi tập thể ɖu͙ƈ đi" Trương Ngữ Cách cười nói.

"Cô ấy vẫn không biết tôi, muốn tôi từ nay về sau cũng không đến tìm cô ấy nữa" Đới Manh sâu kín nói.

Trương Ngữ Cách nhìn Đới Manh thở dài, lấy tay vỗ nhẹ nhẹ trên mặt Đới Manh nói "Đới Manh, cô không nên gấp gáp, cho Mạc Hàn một chút thời gian, cũng cho chính mình một chút thời gian được không?"

Đới Manh bất đắc dĩ nhìn Trương Ngữ Cách miễn cưỡng gật đầu, Trương Ngữ Cách thấy Đới Manh kia bộ dạng bất đắc dĩ, lấy tay vỗ vỗ mặt Đới Manh, nhân tiện sờ sờ đầu cô.

Đới Manh kỳ quái nhìn Trương Ngữ Cách nói "Cô nghĩ tôi là con chó nhỏ hả"

"Phốc" Trương Ngữ Cách bật cười, dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn chăm chú vào Đới Manh nghiêm trang nói "Đúng, còn có thể nói giỡn, xem ra còn chưa phải bộ dạng muốn sống muốn chết vì yêu"

"Ha ha" Từ lúc nằm viện cho đến nay đây là lần đầu tiên Đới Manh cười to ra tiếng, hiểu được Trương Ngữ Cách nói "Cám ơn cô Trương Ngữ Cách."

Trương Ngữ Cách nhướng mắt nói "Không cần khách sáo, sau này nhớ rõ tôi là được" Còn có vẻ hào sảng vỗ vỗ lưng Đới Manh.

"Nhẹ thôi, nhẹ thôi, tôi còn là bệnh nhân đó" Hai người vui đùa đi trên phố.

"Cùng đi ăn sáng đi, cô muốn ăn cái gì? Tôi mới"

"Nha, sao tôi lại không biết xấu hổ để một cô gái xinh đẹp như thế này mời chứ, tôi dẫn cô tới phổ bán đâu hủ hoa nổi danh ăn" Nói xong lôi kéo Trương Ngữ Cách tới chỗ Đới Phong từng đề cử , nghe nói là là cửa hàng bán đậu hủ hoa nổi tiếng nhất trên phố này.

Bởi vì mới có năm giờ sáng, cho nên không có người, ngồi thực thoải mái, rất nhanh đậu hủ hoa liền được mang lên, đậu hủ non được gói cùng tôm và cải bẹ, mùi hương tỏa ra bốn phía, làm cho người ta nôn nóng muốn ăn.

"Wow, thực thơm, đậu hủ non mềm, phối hợp ăn cùng với cải bẹ xanh, hương vị thật sự là nói không nên lời nha" Trương Ngữ Cách vẻ mặt hạnh phúc vừa ăn đậu hủ hoa vừa nói.

"Thích ăn là tốt rồi, đến sáu giờ là chỗ này đông không còn chỗ đâu nha"

"Hôm nay cảm ơn cô, sớm như vậy đã gọi, làm tôi có thể thưởng thức đậu hủ hoa ngon như vậy"

"Ha ha, không cần khách khí, không cần khách khí"

Trương Ngữ Cách như trước chậm rãi nhấm nháp đậu hủ hoa, tướng ăn thực văn nhã, cho dù thích, nhưng vẫn từ tốn ăn. Không giống chính mình cùng anh hai, ăn một lần cho đã, lập tức không để ý hình tượng gặm lấy gặm để, cùng Trương Ngữ Cách trước mắt quả thực là cách biệt một trời, tựa như một cái là thêu hoa , một cái là đồ tể, hoàn toàn không thể so với.

Trương Ngữ Cách tao nhã ăn xong đậu hủ hoa, nhìn thấy Đới Manh nhìn chằm chằm mình "Trên mặt tôi có dính gì sao?"

"A?! Không có, không có"

"Vậy sao lại nhìn tôi như vậy, đừng nói là thầm mến tôi nha?" Nói xong Trương Ngữ Cách còn cố ý phất phất tóc, tạo hình như một thục nữ.

Đới Manh bị Trương Ngữ Cách là, hoảng sợ, nghẹn đỏ mặt, không lên tiếng.

"Được rồi, đùa một chút mà thôi, khẩn trương làm gì, thời gian không còn sớm cô đưa tôi trở về đi, chút nữa tôi còn đi làm nữa"

"Ừ, được" Đới Manh chạy nhanh thanh toán tiền sau đó cùng Trương Ngữ Cách ra ngoài.

Gọi xe taxi đưa Trương Ngữ Cách về nhà, đến cửa nhà Trương Ngữ Cách, Trương Ngữ Cách cố ý xấu hổ ngắm ngắm Đới Manh nói "Có muốn vào nhà ngồi không?" Làm bộ ra một bộ muốn nói lại thôi.

Đới Manh nhìn Trương Ngữ Cách nghĩ rằng, người này tuyệt đối tuyệt đối so với Mạc Hàn cùng Trương Dao đều là dùng quỷ kế. Mạc Hàn trong lòng muốn đòi mạng nhưng bề ngoài thì làm như không có gì. Trương Dao thì không có chuyện gì giấu trong lòng được, nên , không nên để mất lòng họ nha. Mà Trương Ngữ Cách, tuyệt đối là bày ra một bộ thuần khiết tươi cười với người ta, nhưng một bên sẽ đào hố cho người ta nhảy, cuối cùng còn muốn mình cám ơn nàng đã giúp mình kéo lên.

"Không, không được, cô vào nhà đi, mẹ cô mà thấy tôi và thế nào cùng xách dép rượt tôi, nghĩ tôi muốn bắt cô đi"

"Tôi sẽ để số điện thoại của cô trên bàn, nếu mẹ tôi không tìm thấy tôi thì sẽ gọi cho cô" Trương Ngữ Cách cười giả tạo nói.

Ngất, Trương Ngữ Cách, trốn không được rồi. Cho tài xế nhanh chạy đi.

Về đến nhà, Đới Manh thấy không có động tĩnh, nghĩ sẽ lặng lẽ trở về phòng, trong muốn giả vờ như mình đã về nhà từ sớm.

"Khụ...... Khụ...... Đới tiểu thư trở về cũng thật sớm nha." Mẹ Đới đứng ở sau cửa lớn múa Thái Cực quyền nói.

"Mẹ, mẹ thức sớm vậy. Không ngủ thêm chút nữa cho tế bào da phát triển sao"

"Haiz, mạng của tôi sao lại khổ như vậy, sinh hai đứa con bất hiếu, xương cốt già cả nhưng không ai chiếu cố" Mẹ Đới cũng không nhìn Đới Manh, vừa múa Thái Cực vừa nói, như là đang lầu bầu.

"Mẹ, vậy mẹ từ từ nha, con lên phòng đây"

"Mẹ cô già cả, không có đủ sức quản cô, cô lại như vậy, mẹ cô làm sao sống lâu được đây" Mẹ Đới đột nhiên kêu lên.

Đới Manh hoảng sợ, không dự đoán được mẹ già đột nhiên thét chói tai, chạy nhanh tiến lên nói "Mẹ, mẹ, nhẹ nhàng một chút, sao mẹ không nói là do ba ngược đãi mẹ"

"Cô nói gì, ba cô mà dám ngược đãi tôi sao, tôi làm thịt ông ấy. Đừng ngắt lờ tôi, nói đi, tối hôm qua đi đâu, cả đêm không trở về. Đừng nói cho mẹ là con không có ra ngoài, mẹ con cái gì cũng biết hết"

Không thể nói dối Lão Phật gia, một khi bị vạch trần, kết cục sẽ rất thảm. Cho nên Đới Manh thành thành thật thật đem chuyện mình đi gặp Mạc Hàn kể ra, buổi tối ở quán bar ngồi một đêm, buổi sáng cùng Trương Ngữ Cách đi ăn điểm tâm đều nói cho lão Phật gia.

Mẹ Đới nhíu nhíu mày, đột nhiên thở dài một tiếng "Aiz! Tưởng rằng họ Diệp tôi thông minh vô song, quả thực chính là xinh đẹp cùng trí tuệ hóa thân, như thế nào sinh ra một đứa con gái giống như heo con, có phải ôm nhằm con người khác trong bệnh viện không chứ"

Ngất! Đới Manh không nói gì nhìn mẹ mình, mình với ba thật không tốt số.

"Mẹ nói này Đới Manh, có phải đầu con bị đánh cho nên đâm ra ngu ngốc hay không?"

Cả đàn quạ bay qua đầu Đới Manh, nhìn một cái, đây là mẹ ruột đẻ mình ra hay sao, Đới Manh quả thực không chống đỡ nổi, mẹ mình thật hết nói nổi.

"Phỏng chừng không phải bị heo đá chính là bị lừa đá, là mẹ sơ sẩy, mới không giữ tốt con" Mẹ Đới phe phẩy đầu nói.

"Mẹ, mẹ không có việc gì con trước lên à" Đới Manh không để mẹ ức hiếp nữa, xoay người chuẩn bị lên lầu.

"Aiz, nếu người ta trước kia có thể coi trọng con, vì cái gì hiện tại sẽ không có thể coi trọng con đâu."

Đới Manh dừng lại cước bộ nhìn mẹ Đới. Mẹ Đới tự cố tự đắc còn nói thêm "Đồng dạng một người, trước kia có thể thích, hiện tại cũng có thể thích, con nhìn con đi, hiện tại là bộ dạng gì"

"Con phải làm sao đây mẹ?" Đới Manh quay đầu hỏi.

"Phục hồi tinh thần lại, làm cho mình giống như trước kia, cùng người ta bắt đầu lại lần nữa, gặp nhau, tìm hiểu, yêu nhau"

Đới Manh cân nhắc những gì mẹ Đới nói, một bên chậm rãi tiêu sái vào phòng mình.

"Dọa, mẹ hiền, sớm như vậy đứng ở chỗ này giả quỷ dọa người nha" Đới Phong mắt nhắm mắt mở nói chuyện.

"Tiểu tử con, con mới là quỷ. Đêm qua lại làm nhục khuê nữ nhà ai rồi, làm bản thân tiều tụy như vậy" Mẹ Đới tựa vào sô pha hỏi.

"Cái gì mà làm nhục khuê nữ, hẳn là khuê nữ nhà người ta làm nhục con thì có" Đới Phong kêu lên.

"Nga, thật không, vậy con bị khuê nữ nhà ai chạm vào vậy, hoặc là cường hôn, hay là cưỡng bức?"

Đới Phong đột nhiên phát hiện chính mình nói lỡ, nhanh pha trò "Ha ha, không không không, con nói bừa, con lên lầu nha" Nói xong chạy nhanh trốn về phòng, phịch một tiếng đóng lại cửa phòng.

Xí, tiểu tử ngốc, dám cùng ta pha trò, ngày nào đó bị ta biết, sẽ dắt con đi diễu phố. Mẹ Đới hà hơi lại quay trở về phòng, nhìn thấy ba Đới vẫn còn đang ngủ, vì thế bỏ áo khoác ra chui vào, ôm ba Đới lại nhanh chóng ngủ bù.

Buổi sáng tám giờ mười lăm phút, lúc ăn sáng, cho dù Đới Phong vô cùng buồn ngủ, nhưng lúc này cũng muốn rời giường cùng người nhà ăn bữa sáng. Một nhà bốn người ngồi trước bàn dài ăn bữa sáng "Ba, con muốn từ hôm nay trở đi sẽ tới Đới thị làm việc" Đới Manh nói với ba Đới một cách bất ngờ.

Đột nhiên, ba người, sáu con mắt đồng loạt nhìn về Đới Manh, Đới Phong còn đang ngậm miếng bánh mì liền mở to mắt nhìn Đới Manh. Ba Đới sờ trán Đới Manh, xác nhận Đới Manh không có vì mất máu quá nhiều mà đem đầu óc làm hỏng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro