Phần 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em định ngang nhiên cùng chị ra ngoài như thế sao?" Mạc Hàn nhìn Đới Manh hỏi.

"Có vấn đề gì sao? "

"Có vấn đề gì sao?" Đới Manh nghiêng đầu nhìn Mạc Hàn nói.

"Cấp dưới của em sẽ nghĩ như thế nào? Làm tổng tài phải chú ý hình tượng của mình" Lúc này Mạc Hàn vẫn không quên vấn đề hình tượng của một tổng tài.

"Đúng, đúng, đúng thưa bà xã đại nhân." Đới Manh vừa nói vừa hôn trộm Mạc Hàn, sau đó mới cùng Mạc Hàn sóng vai đi ra khỏi văn phòng.

"Triển tổng, :âm tổng" Triệu Linh nhìn thấy Đới Manh và Mạc Hàn cùng nhau đi ra.

Chỉ cần có Mạc Hàn bên cạnh, trong mắt Đới Manh làm sao còn chỗ để nhìn người khác "Mạc Hàn, chị muốn ăn gì? Nơi này có rất nhiều đồ ăn ngon đó?" Đới Manh nhanh chóng giới thiệu mấy món ngon cho Mạc Hàn.

"Đều nghe theo em, vấn đề ăn uống có vẻ em rành hơn chị mà, chị tin tưởng em." Mạc Hàn nhìn Đới Manh nói.

"Được" Trong lòng Đới Manh đang tính toán xem ăn cái gì, một bên gật đầu đáp lời Mạc Hàn, hai người vừa cười vừa đi vào thang máy.

"Này, này, Triệu Linh, cô gái vừa rồi là ai vậy?" Người vừa đi khỏi thì Amy đã từ chỗ ngồi chạy tới hỏi Triệu Linh.

"Tổng tài Mạc thị" Triệu Linh tức giận trả lời. Trước kia Đới Manh đối với cấp dưới luôn khách khách khí khí, ngay cả bảo vệ hay là mấy bà dì quét dọn phòng cũng chào hỏi, vừa rồi cô kêu Đới Manh, một chút phản ứng đều không có, vui vẻ nói chuyện với Mạc Hàn không để ý tới ai, điều này làm cho Triệu Linh vô cùng khó chịu.

"Oa, là tổng tài Mạc thị nha, khó trách nhìn qua có khí chất như vậy, rất xinh đẹp a" hai mắt Amy sáng lên nói.

"Có sao? Sao tôi nhìn không thấy vậy."

"Mắt cô bị làm sao rồi, người xinh đẹp lại có khí chất mỹ nữ, cô lại không thấy" Amy ngạc nhiên nói.

"Đủ rồi, người ta xinh đẹp hay không thì liên quan gì đến cô, không nhanh trở về làm việc đi." Triệu Linh không kiên nhẫn đem Amy đuổi về chỗ ngồi.

"Thế nào? Ăn ngon không?" Đới Manh cười hỏi.

"Ngon lắm, hương vị đúng thật rất tuyệt vời" khó có khí Mạc Hàn ăn hết đồ ăn trong đĩa.

"Ha ha, em đã nói là cơm hải sản ở đây ngon lắm mà." Đới Manh nhìn thấy Mạc Hàn ăn hết liền rất vui vẻ. Bình thường Mạc Hàn ăn rất ít, hơn nữa gần đây cùng với người nhà nháo nhào không thoải mái, cho nên nàng cũng không có hứng ăn thứ gì, hiện tại thấy Mạc Hàn có thể ăn nhiều một chút, trong lòng Đới Manh vui như hoa nở.

"Mạc đổng, nếu ngài làm như vậy công ty sẽ tốn thất rất nhiều tiền, hơn nữa danh dự đối với bên ngoài cũng không tốt, ngài không lo lắng chuyện này sao?" Khổng Tiếu Ngâm phi thường bất mãn cách làm của ba Mạc, lên tiếng ngăn cản.

"Cô là chủ tịch, hay là tôi, tôi nói lập tức cùng Triển thị ngưng hẳn hợp tác" Ba Mạc nhìn chằm chằm Khổng Tiếu Ngâm nói.

"Ngài là chủ tịch, nhưng ngài không biết làm như vậy là hoàn toàn không giống chuyện của một vị chủ tịch phải làm, công ty mở ra là vì kiếm tiền, không phải vì đấu đá nhau, chủ tịch." Khổng Tiếu Ngâm càng tang thêm âm lượng từ 'chủ tịch'.

Ngoại trừ Trương Ngữ Cách không ở đây, mấy vị quản lý trong công ty cùng với nhân viên tiêu thụ đều ngồi nhìn nhau mắt to trừng mắt nhỏ.

"Tôi nói như thế nào liền làm như vậy, cô không cần nhiều lời" Ba Mạc không muốn vì một vấn đề này mà nhiều lời với Khổng Tiếu Ngâm, trong lòng ba Mạc cũng biết, làm như vậy sẽ tổn thất khá lớn, nhưng mà ông không muốn cùng Triển thị hợp tác.

"Mạc đổng, tôi cũng tán thành cách nói của Trương tổng" Vương Khiết đột nhiên mở miệng nói.

Ba Mạc liếc mắt nhìn gương mặt không biểu tình của tổng giám đốc tài vụ, trước kia nghe Mạc Hàn nói qua, người này nói không nhiều lắm, nhưng làm việc phi thường quyết đoán, là nhân tài hiếm có.

"Cách nói gì?" Ba Mạc nhìn Vương Khiết hỏi.

"Nếu hiện tại ngưng hẳn hợp tác với Triển thị, công ty sẽ phải bồi tiền hợp đồng, sau đó phải tiếp tục tìm công ty khác hợp tác, như vậy không phải tiền mất tật mang sao." Vương Khiết nhìn ba Mạc nói.

"Đúng như vậy, Mạc đổng, ngài làm như vậy không phải là làm uổng phí công sức của mọi người trước kia ra sức giành lại Mạc thị sao." Khổng Tiếu Ngâm nhanh phụ họa nói.

Khổng Tiếu Ngâm vừa nói xong, không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa, Mạc thị là nhờ Đới Manh đoạt lại từ trong tay Hoắc thị, lời Khổng Tiếu Ngâm như giẫm vào chỗ đau của ba Mạc.

"Lập tức dừng chuyện hợp tác cùng Triển thị cho tôi." Ba Mạc rống giận xoay người ly khai phòng họp.

Khổng Tiếu Ngâm có chút khó hiểu nhìn Vương Khiết, hoàn toàn không rõ vì sao ba Mạc lại biến thành như vậy.

"Cô mới vừa giẫm lên cai đuôi của ông ấy" Vương Khiết nhìn thoáng qua vẻ mặt không hiểu của Khổng Tiếu Ngâm, vừa nói vừa đi ra ngoài.

Đới Manh sớm thu xếp công việc, đúng giờ tan tầm chạy đi đón người, chạy xe tới nhà Mạc Hàn đón nàng về nhà ăn cơm chiều.

Một nhà năm người hoà thuận vui vẻ ăn cơm chiều. Sau khi ăn cơm xong, ba Triển nghiêm túc gọi Đới Manh lên thư phòng.

Đới Manh đi vào thư phòng, đóng cửa lại hỏi "Ba, chuyện gì? Sao phải bí mật như vậy"

Ba Đới nhìn Đới Manh liếc mắt một cái nói "Con định để Mạc Hàn vào nhà chúng ta ở như vậy sao?"

"Ba có ý gì? Mạc Hàn không thể ở lại nhà chúng ta sao?" Đới Manh khẩn trương nhìn ba mình, không biết trong hồ lô của ba cô chứa cái gì.

"Con không cho Mạc Hàn danh phận gì mà đã dẫn người ta về đây ở?" Ba Triển liếc mắt Đới Manh, trong lòng thở dài nói: Đứa nhỏ này không biết mỗi ngày suy nghĩ cái gì.

"A?!" Chuyện này làm Đới Manh như được đánh thức. Tuy nói Đới Manh đã đeo nhẫn cho Mạc Hàn, nhưng vẫn chưa cho nàng một nghi lễ chính thức, nếu ba Triển không nhắc nhở, Đới Manh còn không biết lúc nào mới nhớ ra.

"Ba, con biết làm như thế nào rồi" Đới Manh hưng phấn nhìn ba Triển nói.

"Có muốn ba đi khuyên bảo ba của Mạc Hàn không? Dù sao về sau cũng là thông gia với nhau." Triển ba ba hỏi.

"Ba, ba đừng đi, ba Mạc Hàn cảm thấy lúc xưa ba đối với ông ấy có ân, cho nên mới nghe lời ba, con không cần ông ấy miễn cưỡng đồng ý gả Mạc Hàn cho con."

"Không lẽ con để cho vợ mình đoạn tuyệt với gia đình hay sao? Dù sao họ cũng là máu mủ tình thâm." Ba Triển nhắc nhở Đới Manh nói.

"Ba, chuyện này con biết, con sẽ nghĩ biện pháp làm cho bác Mạc chấp nhận chuyện của con và Mạc Hàn. Con ra ngoài trước" Đới Manh nói xong ra khỏi thư phòng.

"Ba con tìm con làm gì?" Trên hành lang vừa lúc gặp được mẹ Đới.

"Không có gì, tùy tiện tâm sự mà thôi."

"Đừng có ba xạo, hai cha con cô có chuyện gì mà tán gẫu, còn lén lút chạy đến thư phòng, nói đi, rốt cuộc chuyện gì?" Mẹ Đới ra một bộ ép buộc hỏi.

Đới Manh thấy không thể thoát khỏi mẹ Đới, ngay lập tức đem mọi chuyện kể cho bà nghe.

Mẹ Đới kéo Đới Manh vào phòng, đứng đắn nhìn Đới Manh nói "Việc này có chút khó giải quyết, hiện tại con và Mạc Hàn cử hành hôn lễ, Mạc Hàn khẳng định không có ý kiến gì, nhưng mà ba mẹ con bé nhất định sẽ chịu đả kích không nhỏ, mẹ cảm thấy, chúng ta hẳn là đợi cho nhà họ Mạc đồng ý, sau đó các con hãy cử hành hôn lễ, như vậy mẹ nghĩ Mạc Hàn cũng sẽ càng hạnh phúc hơn"

"Con cũng vậy nghĩ như vậy, nhưng mà ba của Mạc Hàn......" Đới Manh muốn nói lại thôi nói.

"Như vậy, ngày mai mẹ sẽ hẹn với tiểu Chu[mẹ Mạc] nói chuyện, xem có thể thuyết phục bà ấy hay không, hai người phụ nữ với nhau chắc sẽ dễ dàng hơn"

Đới Manh gật gật đầu"Cảm ơn mẹ. Con về phòng trước" Đới Manh vừa nói vừa đi ra ngoài.

"Đừng làm Mạc Hàn mệt muốn chết nha" Mẹ Đới nhìn Đới Manh ra ngoài cố ý nói.

Trên hành lang, ba Đới cùng Đới Phong cùng đồng loạt nhìn Đới Manh đầy ái muội chạy như bay về phòng mình.

"Làm sao vậy?" Mạc Hàn thấy Đới Manh lao nhanh vào trong phòng.

"Không...... Không có gì." Đới Manh ngồi ở trên giường nhìn Mạc Hàn nói.

"Không có gì sao em lại chạy nhanh như vậy? Bị quỷ rượt à." Mạc Hàn ngồi trên giường nhéo lỗ tai Đới Manh hỏi.

Đới Manh nổi lên sắc tâm, ôm cổ Mạc Hàn xoay người đem nàng đặt ở dưới thân, nhìn nàng "Chị thật sự muốn biết vì sao?" Đới Manh một bên cười xấu xa một bên thổi nhiệt khí bên tai Mạc Hàn.

"Đới...... Đới Manh, mau ngồi dậy, ngồi dậy rồi nói." Mạc Hàn vừa đẩy Đới Manh ra vừa kêu lên.

Đới Manh cố ý đè sức nặng của mình lên người Mạc Hàn, Mạc Hàn cảm giác Đới Manh giống một ngọn núi, áp nàng không còn đường lui.

Đới Manh thấy Mạc Hàn bị áp tới đỏ mặt, nhanh dời một nửa sức nặng sang một bên, nhưng nửa người trêи vẫn gắt gao cùng Mạc Hàn dán một chỗ.

"Chị van cầu em đi, em liền nói cho chị nghe" Đới Manh như trước dùng cách xấu xa với Mạc Hàn nói.

"Đi xuống, chị không thích nghe" Mạc Hàn xoay đầu qua chỗ khác không thèm nhìn Đới Manh.

"Thật sự không thích nghe sao" Đới Manh lấy tay nhẹ nhàng cố ý chạm vào ngực nàng.

"Lấy cái tay háo sắc của em ra" Mạc Hàn không chút khách khí chụp bàn tay xấu xa của Đới Manh.

Đới Manh bị nàng bắt lấy bàn tay kéo ra, không khách khí liền cúi đầu ngậm lấy cả một bên ngực no đủ của nàng "Uhm......" Mạc Hàn thở dốc vì kinh ngạc, trừng mắt nhìn Đới Manh.

Đới Manh vẫn háo sắc nhìn chằm chằm Mạc Hàn, bàn tay lại lặng lẽ càng thêm lớn mật.

"Đới Manh......" Mạc Hàn ngăn động tác của Đới Manh lại, nhưng mới nói một nửa, một nửa sau liền bị Đới Manh nuốt vào miệng.

Đới Manh hôn từ nhẹ tới mạnh, cánh hoa tinh xảo của Mạc Hàn bị mút̼ vào. Mạc Hàn dùng sức lùi về phía sau, làm thế nào cũng không trốn được Đới Manh hôn nhiệt liệt, vì thế nàng đầu hàng, không chống lại Đới Manh nữa, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Đới Manh, cả hai cùng nhau nhiệt liệt hôn sâu......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro