Phần 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao cô còn không lên xe?" Khổng Tiếu Ngâm nghiêng đầu hỏi.

Đúng hơn là Đới Manh không biết lên xe nào, chẳng lẽ kêu Mạc tổng chở mình sao? Cho nên quyết định ngồi xe Khổng Tiếu Ngâm đi.

"Cô muốn lái xe không?" Mạc Hàn đi xuống xe nhìn Đới Manh hỏi.

"Tôi? Tôi lái cho" Đới Manh xoay người nói.

"Vậy thì lên xe đi" Mạc Hàn vừa nói vừa đi qua chỗ phó lái "Còn thất thần làm gì nhanh vào trong xe."

"Ờ"

Đới Manh bước nhanh lên xe thể thao của Mạc Hàn, ngồi vào. Chỉ thấy Khổng Tiếu Ngâm đã giẫm chân ga chạy đi mất, Đới Manh cũng nhanh nhấn ga đi theo xe Khổng Tiếu Ngâm.

Hai chiếc xe chạy ở trên đường, trên xe lại có hai vị đại mỹ nữ, dọc theo đường đi làm vô số người chú ý. Mạc Hàn thấy Đới Manh chạy xe có vẻ chậm, lại nơm nớp lo sợ, Mạc Hàn nghĩ đến có thể là Đới Manh cho rằng xe đắt tiền, nên không dám chạy nhanh, cho nên nhẹ giọng nói "Xe của tôi có mua bảo hiểm."

"A?" Đới Manh nghe Mạc Hàn nói, thình lình làm cho sửng sốt một chút, không hiểu được ý Mạc Hàn, nên thừa dịp đèn đỏ xoay người nhìn Mạc Hàn đang ngồi trên ghế phụ. Lúc này Mạc Hàn cũng đang tựa vào xe nhìn Đới Manh, hai người như vậy nhìn đối phương, giống như thời gian vĩnh viễn dừng lại tại giây phút ấy. Mãi cho tới khi xe ở phía sau bấm còi liên tục thì Đới Manh mới lấy lại tinh thần nhấn ga chạy nhanh đi.

Hai chiếc xe thể thao cùng nhau dừng phía trước hội trường, nhất thời làm cho cả hội trường ồn ào lên lên. Lúc đó Trương Đạo cũng hiên ngang đi vào hội trường, Khổng Tiếu Ngâm, Mạc Hàn, Đới Manh cùng cùng nhau đi vào.

Khổng Tiếu Ngâm khoát tay Trương Đạo, hiếm khi bên cạnh Trương Đạo có bạn gái đi cùng, lại là một mỹ nữ, nhất thời hấp dẫn không ít ánh mắt mọi người, làm cho đàn ông ở đây đều hâm mộ Trương Đạo, còn phụ nữ thì ghen tỵ với Khổng Tiếu Ngâm.

Đới Manh rất ga lăng đưa ra cánh tay hướng Mạc Hàn, ý bảo Mạc Hàn cũng khoát tay mình, Mạc Hàn hơi bất ngờ, sau đó lập tức hiểu được liền khoát tay Đới Manh, nhịp nhàng tiến vào trong.

Chờ Mạc Hàn cùng Đới Manh tiến vào hội trường, ngay tức thì mọi ánh nhìn của nam nữ đều tập trung vào hai người, rất ăn ý, đàn ông thì nhìn chằm chằm Mạc Hàn, phụ nữ thì đồng loạt nhìn Đới Manh, ngay cả MC cũng bị hai người tản mát ra khí chất hấp dẫn này làm chú ý. Nhưng mà MC cũng đã từng gặp qua rất nhiều trường hợp như vậy, rất nhanh tỉnh táo lại tiếp tục công việc của mình.

Trương Đạo nói với MC gì đó, một lát sau đèn trong hội trường đột nhiên đều tắt hết, chỉ còn lại màn hình tinh thể lỏng siêu to phát ra ánh sáng, làm chú ý ánh mắt mọi người, MC lại nói "Kế tiếp, mọi người sắp được xem một bộ phim ngắn về dự án mở rộng nhà ở của tập đoàn Mạc thị"

Những vị khách có mặt đều tập trung nhìn màn hình lớn. Mở màn hiện lên đoạn phim ngắn là hình ảnh của tiểu khu bên ngoài, chậm rãi tiến vào bên trong, hai bên là hai hàng đại thụ thật cao, hiện ra cả một không gian xanh. Hình ảnh tiếp theo là một đôi nam nữ dựa sát vào nhau chầm chậm đi trêи đường lớn, góc quay rất xa, làm cho người xem có cảm giác hình ảnh mờ ảo. Âm nhạc nhẹ nhàng kết hợp với bối cảnh, làm cho người ta cảm thấy đắm chìm trong thiên nhiên mát mẻ.

Màn ảnh chuyển đổi, một tòa nhà cao óc đột ngột từ mặt đất mọc lên, sau đó màn ảnh chuyển đến hoa viên nhỏ, xa xa lại nhìn thấy đối tình nhân giống như đang tranh luận việc gì đó, chỉ thấy cô gái chu cái miệng nhỏ nhắn, mặt đỏ hồng, mà chàng trai kia thì lúng túng gãi đầu, rất đáng yêu.

Màn ảnh tiếp theo từ hoa viên nhỏ từ từ tiến đến phía trước cửa sổ thủy tinh, chậm rãi đi vào, cặp nam nữ mới tranh luận vừa rồi, lúc này đang thân mật ôm nhau, khe khẽ thì thầm vào tai nhau, màn ảnh đem toàn bộ căn phòng chiếu qua một vòng, cuối cùng dừng ngay tại hình ảnh hai người nồng nhiệt hôn nhau, MV đến đó là kết thúc, MV dài khoảng bốn phút, mở ra một cơ hội mua nhà dành cho những người thu nhập thấp.

Đến khi đèn toàn bộ hội trường sáng lên, tất cả mọi người vẫn còn đắm chìm trong đoạn phim vừa rồi. Đó là giấc mộng của rất nhiều cặp nam nữ vừa mới tốt nghiệp đại học, xây dựng một gia đình hạnh phúc cùng với người mà họ yêu thương.

Không biết ai phát động, mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay, vỗ tay vì MV vừa mới xem, và cũng vì cặp tình nhân trong MV ấy.

Mạc Hàn nhìn về phía Khổng Tiếu Ngâm, dùng ánh mắt khen ngợi dành cho cô, đã cố gắng hoàn thiện dự án này thật hoàn mỹ. Khổng Tiếu Ngâm lại ái muội cười cười nhìn Mạc Hàn cùng Đới Manh bên cạnh, ánh mắt hồ ly như đang nói với Mạc Hàn, dự án hoàn mỹ này, nếu không có hai người dốc hết sức ra diễn, hiệu quả cũng sẽ không tốt như vậy.

Mạc Hàn và Đới Manh bị Khổng Tiếu Ngâm dùng ánh mắt ái muội nhìn chằm chằm, thực ăn ý lựa chọn không nhìn nàng. Cùng đi tới lấy đồ ăn. Lúc này Đới Manh vẫn ôm eo nhỏ của Mạc Hàn, làm cho ong bướm gần đó không có biện pháp tới gần.

"Mạc tổng, tôi giúp cô lấy chút đồ ăn nha" Đới Manh săn sóc nhìn Mạc Hàn nói.

"Được"

Đới Manh xoay người đi lấy đồ ăn cho Mạc Hàn.

"Chào em, mỹ nữ, đi một mình?" Một người đàn ông đứng gần đó tự cho là mình tuấn tú đi tới gần Mạc Hàn nói.

Mạc Hàn lạnh lùng nghiêm mặt không thèm liếc mắt một cái, làm người đàn ông kia có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nói "Tôi là phó tổng của tập đoàn bất động sản Trung Tín, về sau có gì cần, có thể trực tiếp tới tìm tôi" Tên đàn ông ngu ngốc cứ nghĩ nói ra địa vị của mình là có thể hấp dẫn được Mạc Hàn. Ai ngờ hai mắt Mạc Hàn vẫn nhìn chằm chằm vào một hướng, đối với người này hết thảy mọi việc đều thờ ơ. Người đàn ông lần nữa chịu đả kϊƈɦ, đi tới trước tầm nhìn của Mạc Hàn, hắn muốn nhìn, rốt cuộc có cái gì hấp dẫn hơn so với hắn.

Đới Manh tới khu thực phẩm, chuẩn bị chọn chút đồ ăn nhẹ ăn mang lại cho Mạc Hàn.

"Này, anh gì ơi, có thể giúp tôi lấy một miếng Tiramisu được không?" Một cô gái thân hình nóng bóng liền dán sát vào người Đới Manh nói.

"Ờ, được." Đới Manh lùi về phía sau nhìn người nói chuyện không đâu, miễn cưỡng đáp ứng

"Lấy cho người ta cái thìa nữa, không thì người ta ăn thế nào? Chẳng lẽ định đút người ta ăn? Thật hư hỏng nha" Cô gái kia hai tay khoát lên vai Triển Phong, nũng nịu nói.

"Khụ, khụ" Đới Manh bị mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta làm ho sằng sặc, vô cùng chán ghét, liền tao nhã tạo khoảng cách giữa hai người "Thật ngại, vị tiểu thư này, nếu cô cần thìa thì nhờ phục vị lấy hộ, tôi không có nghĩa vụ làm việc này cho cô" Lạnh lùng nói xong, cầm salad hoa quả mang tới cho Mạc Hàn.

Người đàn ông ngu ngốc lúc nảy cũng nhìn thấy màn này, cho tới khi Đới Manh đi đến trước mặt, Đới Manh thấy ánh mắt Mạc Hàn nhìn hắn bực mình, Đới Manh nhìn hắn liếc một cái, một tay cầm salad hoa quả, một tay ôm Mạc Hàn liền hướng cửa sổ kia đi đến. Cho đến khi hai người đi khỏi, Mạc Hàn cũng chưa từng nhìn qua tên phó tổng kia, ánh mắt của nàng từ đầu tới cuối cũng chỉ nhìn có mình Đới Manh.

"Vừa rồi sao lại đẩy cô gái kia ra" Mạc Hàn lạnh lùng nói, trong bóng đêm tràn ngập một cỗ không khí lạnh. Chính là nàng không thích nhìn cô gái lả lơi kia dán sát vào người Đới Manh, Đới Manh đáng chết lúc đầu còn để cho cô gái đó dựa sát vào người, Mạc Hàn thiếu chút nữa nghĩ là Đới Manh thích mấy cô gái ngực bự ngu ngốc, không ngờ sau đó Đới Manh lại lạnh lùng đẩy cô gái kia ra, trong lòng nàng mới thoải mái một chút, nhưng vẫn bởi vì ngay từ đầu Đới Manh không đẩy cô gái ấy ra mà tức giận.

"A?" Thấy Mạc Hàn như vậy Đới Manh vội vàng giải thích "Lúc đầu tôi nghĩ chỉ giúp cô ấy chút xíu thôi"

"Vậy nếu cô ta muốn cô ôm cô ta, thì cô cũng giúp luôn sao?" Cách nói chuyện của Mạc Hàn hờn giận tới cực điểm. Có điểm bị tức giận há mồm nói.

"A? Sao có thể được, mùi nước hoa của cô ấy tới gần tôi, tôi đã muốn hắt xì, trốn còn không kịp nữa là, cũng chỉ có hương thơm trên người cô là dễ chịu." Đới Manh lấy lòng nói.

Mạc Hàn đột nhiên phát giác chính mình có chút thất lễ, nhanh che dấu nói "Còn không có như cô nói, nảy giờ đi lấy cái gì vậy?"

"Một chút salad, cô nếm thử đi" Đới Manh thấy Mạc Hàn dịu giọng hơn, nhanh lấy một miếng táo đưa tới trước miệng Mạc Hàn.

Mạc Hàn một bên ngắm trăng, một bên hưởng thụ từng miếng salad Đới Manh đút, giống như một đôi tình nhân thân mật.

"Chúng ta đi thôi, giao mọi việc còn lại cho Khổng Tiếu Ngâm xử lý là được rồi, tôi không thích những chỗ này, nếu không bởi vì giới thiệu MV, tôi sẽ không đến." Ăn xong miếng hoa quả cuối cùng, Mạc Hàn mở miệng nói.

"Được, chúng ta đi thôi"

Hai người thật vất vả mới đi tới được chỗ Khổng Tiếu Ngâm và Trương Đạo, lúc này bên cạnh họ chật cứng người, có người hứng thú với căn hộ mới, có người lại cảm thấy tò mò về cặp nam nữ trong MV, dù sao thì mọi người cũng đang trò chuyện khí thế.

Những trường hợp như thế này đều là Khổng Tiếu Ngâm ra mặt, cho nên ở đây mọi người không biết Mạc Hàn, chỉ có số ít tổng tài tập đoàn nhận ra nàng, cũng biết tính cách của nàng, cho nên chỉ gật đầu chào, chúc mừng một câu rồi chuyển sang chào hỏi người khác.

Mạc Hàn nói nhỏ vài câu với Khổng Tiếu Ngâm, sau đó tạm biệt đạo diễn Trương Đạo, rồi lập tức cùng Đới Manh rời khỏi hội trường.

"Mạc tổng, đưa cô trở về sao?" Đới Manh lên chiếc Ferrari F612 hỏi.

"Bây giờ tôi chưa muốn về nhà, lái xe đi chỗ nào dạo đi"

Đới Manh nhận được mệnh lệnh, liền nổ máy rời khỏi chỗ đó. Ở trên đường lớn, cảm giác tự do thoải mái ngập tràn. Mạc Hàn ấn nút mở cửa xe, Đới Manh cho tốc độ xe chậm lại, ngoài cửa sổ gió nhè nhẹ thổi tung bay mái tóc Mạc Hàn, Mạc Hàn một tay chống đầu nhìn Đới Manh đang lái xe.

Tóc ngắn hơi rối, thỉnh thoảng che một bên mắt, làm ánh mắt càng thêm mông lung huyền bí. Mũi cao cao, đôi môi khêu gợi, phong cách lái xe cũng làm cho Đới Manh có vẻ lãnh khốc. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Đới Manh là ở lần phỏng vấn trước kia, bởi vì cô gái mà nàng phỏng vấn đột nhiên khóc lên, làm cho Đới Manh nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt trong suốt một chút cũng không kiêng dè nhìn người đối diện. Nếu không có Trương Ngữ Cách mở miệng nhắc Đới Manh, phỏng chừng Đới Manh còn nhìn chằm chằm vào nàng, Mạc Hàn nghĩ đến đây nhẹ nhàng cười ra tiếng.

Đới Manh đột nhiên nghe được Mạc Hàn cười, hoảng sợ, nghĩ rằng: Hả? Núi băng vô duyên vô cớ nở nụ cười? Chẳng lẽ là địa cầu không ngừng chuyển ấm, núi băng cũng muốn hòa tan?

"Mạc tổng. Chuyện gì tốt làm cô cười vui như vậy, nói cho tôi nghe được không" Lúc này Đới Manh đã không có để ý đến cao thấp cấp bậc gì cả, cũng nổi hứng vui đùa, dù sao hiện tại là thời gian tan tầm, Mạc Hàn cũng không phải là tổng tài của cô.

"Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến một chuyện mà thôi." Mạc Hàn thản nhiên nói, nghĩ rằng: Không cho cô biết đâu!

"Uhm" Nếu Mạc Hàn không muốn nói, chính mình cũng không miễn cưỡng nàng.

"Phía trước quẹo phải, đưa tôi trở về đi, mấy ngày nay cô cũng mệt rồi, trở về sớm một chút nghỉ ngơi"

"Được" Một cái chuyển hướng, xe chạy tới nhà Mạc Hàn.

"Đi vào uống chút gì không?" Mạc Hàn rất thanh mở miệng hỏi nhỏ, kỳ thật nàng nghĩ nếu Đới Manh cự tuyệt thì nàng sẽ giả bộ cái gì cũng chưa nói.

"A, được nha." Đới Manh có chút khẩn trương trả lời.

Thật bất ngờ, nhưng dường như đã định trước, Đới Manh đáp ứng thực thẳng thắng, nghĩ đã muốn đi vào từ trước.

Đi vào nhà Mạc Hàn, lần này Đới Manh mới có cơ hội đánh giá kỹ một chút, khu này là sản nghiệp của Mạc thị, kỳ thật nhà Đới Manh thuê cũng của Mạc thị, chỗ Đới Manh ở là một tiểu khu, còn chỗ Mạc Hàn ở là khu nhà xa hoa. Bố cục nhà Mạc Hàn có hai gian, Mạc Hàn đem hai phòng, phòng khách và phòng bếp thông với nhau, khiến cho vừa vào cửa liền cảm giác vô cùng rộng rãi, TV LCD 42 inch đặt đối diện với cửa, sô pha màu trăng phối hợp với căn phòng rất hài hòa, xem ra cũng do kiến trúc sư có tiếng thiết kế.

Mạc Hàn thấy Đới Manh đang đánh giá nhà của nàng thì cũng không lên tiếng, đi thẳng vào phòng thay quần áo, chờ Mạc Hàn thay quần áo từ trong phòng ra, cầm đồ uống đi vào phòng khách thì thấy Đới Manh đang nằm trên sô pha ngủ.

"Đới Manh, Đới Manh" Mạc Hàn nhẹ nhàng vỗ vỗ trên mặt Đới Manh nói "Muốn ngủ thì thay quần áo rồi lên giường ngủ" Nói xong, Mạc Hàn cũng tự mình kinh ngạc, chính mình như thế nào có thể nói như vậy. Gương mặt ửng hồng xấu hổ nhìn Đới Manh, hy vọng Đới Manh không nghe thấy.

Đới Manh nhắm mắt lại, trong lúc ngủ mơ, tựa hồ nghe được lão Phật gia kêu mình về phòng ngủ, mồm miệng không rõ nói "Ân" Liền từ sô pha đứng lên, một bên cởi áo, một bên tiến vào phòng ngủ.

Mạc Hàn kinh ngạc nhìn Triển Phong, cả quá trình từ lúc Đới Manh từ sô pha đứng lên, cời đi áo vest, đi đến phòng ngủ của nàng sau đó leo lên giường ngủ, Đới Manh hoàn toàn nhắm mắt lại, Mạc Hàn nghĩ chắc là Đới Manh có chứng mộng du.

Nàng đi vào phòng ngủ, nhìn Đới Manh nằm trên giường của mình, đây là lần thứ hai Mạc Hàn nhìn thấy Đới Manh ngủ, nhưng mà tiếc là cả hai lần Đới Manh đều mơ hồ không rõ, nếu tỉnh táo, phỏng chừng Đới Manh cũng sẽ không ngủ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro