Phần 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Khổng Tiếu Ngâm ngồi trong văn phòng của Trương Ngữ Cách nói chuyện phiếm cũng có nhắc tới chuyện của Đới Manh, Trương Ngữ Cách nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói "Có thể nào là trong nhà Đới Manh xảy ra chuyện gì nên cần tiền gấp, cho nên cô ấy mới liều mạng làm việc như vậy? Nếu bán được một căn hộ có thể lấy không ít trích phần trăm đâu."

"Chắc là không thể nào, tuy rằng Đới Manh hiện tại làm ở bộ phận tiêu thụ, nhưng mà vị trí cũng không phải như vậy, không trực tiếp gặp mặt chủ căn hộ, cho nên không tồn tại vấn đề trích phần trăm." Khổng Tiếu Ngâm nghĩ nghĩ nói.

"Có một số việc người khác không muốn cho người ngoài biết, chúng ta cũng không thể ép họ được, nói cách khác là không thể nhìn vào bề ngoài mà phán đoán" Trương Ngữ Cách nói.

"Ân, mình cũng hiểu, Đới Manh là người có lòng tự trọng rất cao" Khổng Tiếu Ngâm tiếp tục nói "Đúng rồi, gần đây sao không thấy Mạc Hàn, có việc gì sao?"

"Cậu ấy, gần đây bị mẹ mình bắt mất rồi, mỗi ngày đều tìm gặp Mạc Hàn để tìm hiểu tin tức của mình" Trương Ngữ Cách cau mày nói.

"Tìm hiểu tin tức của cậu? Thì tìm Mạc Hàn làm cái gì?"

"Cậu không nhớ cái vụ tổng giám đốc lần trước sao, bởi vì cậu ấy cũng là bạn học của mình, ngày đó cùng tham gia kỷ niệm thành lập trường, buổi tối uống hơi nhiều một chút, là cậu ấy đưa mình về, lúc đó mình say bí tỷ, cả người dựa sát trên người cậu ấy, cậu ấy lại vừa lúc cúi đầu nói cái gì với mình, ngay lúc đó bị mẹ mình nhìn thấy, đứng bên ngoài nhìn vào, còn tưởng rằng bọn mình đang hôn nhau. Vì thế vẫn tra hỏi mình cùng cậu ấy là quan hệ gì, cậu cũng biết mẹ mình là một người bảo thủ, nếu biết con gái mình cùng với một cô gái khác hôn môi, không điên mới là lạ. Hỏi mình hoài không được, đành đi tìm Mạc Hàn, không chừng Mạc Hàn bị mẹ hỏi cũng sắp điên luôn rồi" Trương Ngữ Cách bất đắc dĩ nói.

"Chính là cái người mặt than họ Tôn đó sao, gương mặt gì mà buồn y như là người khác đều thiếu tiền cô ta. Hơn nữa cậu biết không, mỗi khi cô ấy đi đều không phát ra âm thanh, sau đó đột nhiên xuất hiện gọi cậu một tiếng, thật sự là dọa chết người" Khổng Tiếu Ngâm vỗ vào bộ ngực đầy đặn sợ hãi nói.


"Cậu đúng là thích đặc biệt danh cho người khác nha, cậu ấy là Tôn Nhuế, không được gọi người ta là mặt than" Trương Ngữ Cách mân miệng cười nói.

Khổng Tiếu Ngâm nhìn Trương Ngữ Cách nhướng mắt hỏi "Nói thật đi, cậu cùng Tôn mặt than kia có gì không?"

"Ha ha, không thể nào, cậu đừng nói bừa." Trương Ngữ Cách nói "Mình và cậu ấy chỉ là cộng sự thôi, nhiều nhất vẫn là bạn học, không có quan hệ khác, sao mình thích cậu ấy được chứ, cậu ấy không phải mẫu người của mình"

Khổng Tiếu Ngâm 'hứ' một tiếng, hai người ở văn phòng cười nói. Cùng lúc đó một người nào đó đang ngồi trong phòng làm việc của mình cũng hắt xì một cái." Tôn tổng cô không có việc gì chứ, có phải cảm lạnh không?" Kế toán Trịnh nhìn tổng giám đốc mới của họ nói.

"Không có việc gì, chỉ là cái mũi có điểm khó chịu, chúng ta tiếp tục họp." Tôn Nhuế sờ sờ cái mũi nói.



"Hàn Hàn, con có đang nghe mẹ nói không vậy." Mẹ Trương có điểm oán giận nói.

"Dạ có, đương nhiên là có" Mạc Hàn thè lưỡi vội vàng đáp.

"Hàn Hàn à, con thành thật nói cho mẹ Trương nghe, Ngữ Cách nhà chúng ta cùng cô gái kia có quan hệ gì, rốt cuộc có giống như mẹ nhìn thấy hay không vậy." Mẹ Trương vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.

"Mẹ Trương à, thật sự họ chỉ là cộng sự thôi, hoặc là bạn học, chứ không có quan hệ khác"

"Mẹ cũng lớn tuổi rồi, không quản nổi các con nữa, mẹ chỉ muốn Ngữ Cách kết hôn sớm một chút, sinh một đứa nhỏ"

"Mẹ Trương cứ yên tâm, Trương Ngữ Cách sẽ không thích người đó đâu, hôm đó là kỷ niệm ngày thành lập trường nên cậu ấy mới say như vậy." Mạc Hàn nhẹ giọng nói.

Mẹ Trương rốt cục treo điện thoại. Mạc Hàn buông điện thoại thở dài, lấy bút nhẹ nhàng ký vào văn kiện, nàng không thích nói dối, tuy rằng biết Trương Ngữ Cách thích con gái, nhưng mà nếu không có cái vụ của Tôn Nhuế kia thì cô cũng không muốn lừa mẹ Trương đâu.

Kết bạn với Khổng Tiếu Ngâm và Trương Ngữ Cách, bọn họ với cô cũng trạc tuổi nhau. Cho nên mẹ Trương đặc biệt tin tưởng Mạc Hàn nói, chỉ cần hai người đó có chuyện gì, bảo đảm Mạc Hàn là người chết trước.

Từ lần Đới Manh đùa dai với nàng đến nay, đã muốn gần một tháng không thấy người đâu, cứ nghĩ rằng mình điều cô ấy tới chỗ Khổng Tiếu Ngâm thì cô ấy sẽ tới chất vấn Mạc Hàn, nhưng Đới Manh lại không có tới hỏi nàng, hơn nữa nghe Khổng Tiếu Ngâm nói gần đây Đới Manh vô cùng chăm chỉ, còn gầy đi không ít, điều này làm Mạc Hàn có chút lo lắng, cho nên khi tan tầm Mạc Hàn liền sắp xếp đi ăn cơm chiều, kỳ thật là muốn thử thời vận, có thể ngẫu nhiên gặp được Đới Manh. Bởi vì nàng nhớ rõ Đới Manh nói, bình thường khi tan tầm đều tới quán ăn đó ăn cơm xong rồi mới về nhà, đáng tiếc liên tục vài ngày cũng chưa gặp được, điều này làm cho Mạc Hàn nản lòng. Nhưng lại không muốn tự mình đi tới tìm Đới Manh. Mai mắn có một lần nàng xuống tầng 20 tìm Khổng Tiếu Ngâm, kỳ thật gọi một cú điện thoại là có thể, nhưng Mạc Hàn muốn tự đi xuống.

Trong lòng lo lắng không yên đi vào tầng 20, toàn bộ tầng 20 đều là văn phòng của bộ phận tiêu thụ, thời gian làm việc cũng hiếm thấy người trong phòng. Mạc Hàn đi lại chỗ bàn làm việc của Đới Manh, một núi văn kiện nhỏ nằm trêи bàn, nhìn thấy ghi chú để là kế hoạch đang tiến hành. Vì thế quay đầu hỏi "Đới Manh đâu?"

Người ở bàn đối diện vội vàng nói "Mạc tổng, Đới Manh hình như vừa đi ra ngoài, tiểu yêu nữ vừa rồi, à, không, không phải, Tống tiểu thư gọi điện thoại lại đây tìm Đới Manh, Đới Manh tiếp điện thoại nói vài câu liền đi ra ngoài."

"Tiểu yêu nữ?" Mạc Hàn có khó chịu hỏi.

"Vâng, umm, umm......"

"Cô nói đi"

"Mạc tổng, tôi sẽ nói thật, không phải tôi là người mách lẽo, kỳ thật mọi người sáng suốt đều nhìn thấy tiểu yêu nữ kia, à, không, là Tống tiểu thư thích Đới Manh, luôn dùng công việc giới thiệu khách hàng mua nhà ở để gọi Đới Manh đi ra ngoài tiếp cô ấy" Một nam nhân viên tức giận nói.

"Đới Manh thường xuyên ra ngoài gặp Tống tiểu thư?" Mạc Hàn lạnh lùng hỏi.

"Cũng không thể nói là thường xuyên, nhưng mà bình thường hai người đó đều ra ngoài vào buổi tối, Tống tiểu thư đặc biệt hào phóng, thường xuyên mời Đới Manh ăn cơm, còn mua quần áo tặng Đới Manh. Có một lần tôi cùng bạn gái đi dạo phố, nhìn thấy Tống tiểu thư mặc áo khoác của Đới Manh, hai tay ôm chặt Đới Manh, hai người do dự đứng trước một khách sạn, sau lại......" Nam nhân viên còn muốn tiếp tục cùng Mạc Hàn nói chuyện, nhưng Mạc Hàn đã lạnh lùng đi ra ngoài.

Đới Manh a, Đới Manh, không phải tôi muốn hại cô, là Mạc tổng hỏi nên tôi mới nói nha... Nam nhân viên nghĩ.

"Tống tiểu thư đó rốt cục là người nào?" Mạc Hàn vừa đẩy cửa phòng Khổng Tiếu Ngâm ở tầng 20 vừa tức giận hỏi.

"Tống tiểu thư nào?" Khổng Tiếu Ngâm hoảng sợ, bị Mạc Hàn hỏi một cái tên lạ hoắc.

"Chính là người từ trước đến nay vẫn giúp Đới Manh liên hệ khách hàng"

"À, cậu nói Tống Linh hả, cô ta vốn là bạn của bạn mình, gia đình mở mộ công ty chế tác quảng cáo, quảng cáo của công ty chúng ta đều hợp tác với công ty của cô ấy, hơn nữa cô ấy cũng thường xuyên giới thiệu một ít khách hàng của cô ấy đến công ty chúng ta mua nhà ở. Gần đây nghe nói công ty của cô ấy vừa xây thêm một chi nhánh chuyên xây dựng, cô ấy mua phòng ở chỗ chúng ta là để làm ký túc xá cho nhân viên, cho nên mình mới gọi Đới Manh đi bàn công việc với Tống Linh, chúng ta không phải còn một dãy phòng chưa bán đi sao, nếu có thể bán cho Tống Linh, năm nay lượng tiêu thụ có thể tăng vài lần nha." Khổng Tiếu Ngâm hưng phấn nói. Nghĩ rằng tiền thưởng cuối năm có thể sẽ rất nhiều, trong lòng một trận vui thích.

"Vì bán đi một dãy phòng mà có thể kêu người trong công ty đi tiếp khách hàng trên giường? Khổng Tiếu Ngâm, đối đãi với cấp dưới của cậu như vậy sao?" Mạc Hàn khẩu khí không tốt chất vấn.

"Cái gì? Mạc Hàn cậu có ý gì?" Khổng Tiếu Ngâm vừa rồi còn đắm chìm trong suy nghĩ về mớ tiền thưởng, thình lình bị Mạc Hàn hỏi không hiểu ra sao.

"Sao, có ý gì, có ý gì thì tự cậu hiểu "

Khổng Tiếu Ngâm bị Mạc Hàn hỏi cũng nổi giận lên, lớn tiếng nói "Mạc tổng, nếu cậu muốn tìm hiểu rõ ràng, tớ sẽ thừa nhận có đôi khi tớ cũng cho nhân viên đi tiếp khách, cùng khách hàng ăn bữa cơm, chơi bóng chày, cũng vì muốn thân thiết hơn với khách hàng, đây là một trong những cách thức để tiêu thu, nhưng tuyệt đối không như cậu nói, không hề có chuyện vì thành tích mà để cho nhân viên của mình đi tiếp khách trên giường"

"Có hay không chính cậu hẳn là rõ nhất, hoặc là có thể hỏi cấp dưới của cậu ở bên ngoài"

Khổng Tiếu Ngâm thấy hôm nay Mạc Hàn giống như cố ý tìm đến tra hỏi, cô liền đi ra trước cửa phòng gọi to "A Dũng, cậu lại đây."

A Dũng quýnh quáng chạy vội tới hỏi "Khổng tổng có chuyện gì sao?"

"Cậu đem lời vừa nói với Mạc tổng kể lại cho tôi nghe một lần, một chữ cũng không thiếu, nhớ kỹ là một chữ cũng không được thiếu, nếu cậu thiếu một chữ, tiền thưởng tháng này thì khỏi mơ đi nha!" Khổng Tiếu Ngâm nghiến răng nghiến lợi nói, nếu Mạc Hàn muốn Khổng Tiếu Ngâm hỏi cấp dưới, vậy khẳng định là cấp dưới nói gì đó rồi, làm cho Mạc Hàn hiểu lầm như vậy, vì thế liền ào ào chạy tới hỏi cô.

A Dũng nhìn hai vị tổng tài sắc mặt xanh mét, nghĩ rằng mình giỡn lần này thật là ngu, cho dù chọc phải người nào thì chính mình cũng không có đường sống, vì thế nơm nớp lo sợ đem lời vừa mới nói với Mạc Hàn kể cho Khổng Tiếu Ngâm nghe. Khổng Tiếu Ngâm nhìn thoáng qua Mạc Hàn, Mạc Hàn gật gật đầu, ý bảo vừa rồi hắn thật là nói như vậy .

"Cậu đi ra ngoài đi, có việc tôi sẽ gọi"

A Dũng lẳng lặng rút khỏi phòng.

Khổng Tiếu Ngâm nhìn chằm chằm Mạc Hàn, một câu củng không nói. Mạc Hàn bị Khổng Tiếu Ngâm nhìn có chút không kiên nhẫn nói "Thế nào! Hiện tại cậu còn có cái gì giải thích."

Khổng Tiếu Ngâm không trả lời Mạc Hàn, hỏi ngược lại "Cậu và Đới Manh sao vậy?"

Mạc Hàn bị Khổng Tiếu Ngâm hỏi có điểm giật mình, cái gì vậy, rõ ràng là chính mình đang hỏi Khổng Tiếu Ngâm, như thế nào lại biến thành Khổng Tiếu Ngâm hỏi ngược lại chuyện của mình cùng Đới Manh?

Không đợi Mạc Hàn mở miệng, Khổng Tiếu Ngâm tiếp tục nói "Từ lúc Đới Manh tiếp nhận công việc ở phòng này dường như thay đổi rất nhiều, mỗi ngày đều làm việc điên cuồng, mặc kệ khách hàng có muốn hợp tác hay không, Đới Manh đều rất chiều lòng họ, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, mặc kệ Đới Manh đang làm cái gì, nhất định có mặt ở chỗ khách hàng. Trước kia ở tầng 25, mình thấy ngoài việc thích lấy lòng cậu ra, tuy rằng vẫn nhiệt tình với mình và Trương Ngữ Cách nhưng vẫn duy trì một phần khoảng cách. Hiện tại giống xuất phát từ trong tâm, cô ấy đều muốn lấy lòng tất cả khách hàng, làm cho bản thân mệt mõi người không ra người, ma không ra ma, mình nghe đồng nghiệp nói, có một khách hàng nửa đêm uống rượu, sau đó gọi Đới Manh mang nước suối lại, Đới Manh vẫn ngồi dậy từ hai giờ khuya đi ra cửa hàng tiện lợi mua đem tới, vị khách ấy nói không nghĩ là Đới Manh sẽ đáp ứng, lúc ấy hắn cùng bạn đánh cược xem Đới Manh thực sư có chịu tới hay không, kêu một tiếng liền đi làm, vì thế khi gặp mình còn khen Đới Manh không ngớt".

Khổng Tiếu Ngâm dừng một chút lại tiếp tục nói "Lúc trước cậu và Đới Manh thảo luận thế nào mà cậ lại điều cô ấy tới phòng tiêu thụ?"

"Mình...... Mình không có thảo luận qua với cô ấy" Hơn nữa ngày Mạc Hàn mới thốt ra được một câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro