71 - Tương Lai Có Thể Là

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật sự trùng hợp, ở sân bay cũng có thể gặp Chung Linh Vận đi đón người, Kim Trân Ni cùng Chung Linh Vận trò chuyện sơ mấy câu, biết Chung Linh Vận hiện tại rảnh, liền hẹn ra tiệm cafe thay vì ngày mai.

Bởi vì Chung Linh Vận phụ trách hoàn thành đơn vải vóc của hạng mục A, hai bên đều là người đại diện cho công ty tiến hành hợp tác cho nên khi hạng mục chưa hoàn thành yêu cầu duy trì liên lạc nhất định, nhưng cả quá trình xảy ra nhân tố tình cảm cá nhân, Kim Trân Ni không thể không coi trọng, một mình Phác Thái Anh cô đã quản không nổi, sao quản được người khác.

Vào tiệm cafe, hai người trò chuyện vài câu, Kim Trân Ni bưng tách nhấp vài ngụm, nhìn Chung Linh Vận ở đối diện, vào thẳng chủ đề
"Thật ra em hẹn chị là muốn cùng chị tâm sự."
"Được."
Chung Linh Vận vẫn chậm rãi nhìn Kim Trân Ni
"Chúng ta nói về phương diện công việc hay phương diện tình cảm?"
"Hôm nay không bàn công việc."
Chung Linh Vận cười:"Không bàn công việc, vậy thì nói tình cảm."
Kim Trân Ni đối với hai chữ tình cảm khá mẫn cảm, đặc biệt đề cập tới phương diện yêu đương, Chung Linh Vận chú ý Kim Trân Ni nhíu mày, có lẽ minh bạch ý đồ của Kim Trân Ni.

Chung Linh Vận ngôn ngữ có vần có điệu, giọng thở dài
"Kim Trân Ni em biết không, lấp lửng nước đôi và cầu mà không được người ta đáp lại tình cảm là điều đả thương người nhất, chị cho rằng chúng ta hợp nhau, có thể tiến thêm, thêm một bước tìm hiểu để phát triển, cho nên vẫn luôn chờ, chờ một cơ hội thích hợp."
Nghe thấy lấp lửng nước đôi và cầu mà không được người ta đáp lại tình cảm là điều đả thương người nhất tay Kim Trân Ni cầm muỗng run lên, cụp mắt che giấu cảm xúc không đành lòng lóe lên, không phải bởi vì Chung Linh Vận mà là cô nghĩ tới Phác Thái Anh!.

"Đã qua thì chính là đã qua, quay đầu lại cũng không thể trở về như trước, Kim Trân Ni, buông đi, hãy thử tiến về phía trước."
Chung Linh Vận nhìn thấy Kim Trân Ni ngẩng đầu nhìn về phía mình, cho rằng có phản ứng với lời này, ánh mắt cô chân thành tha thiết, miệng lưỡi đầy tính cổ vũ
"Nếu như em nguyện ý, chị có thể chờ em buông xuống, cùng chị bên nhau, nếm thử tình yêu mới."
Quán Cafe yên tĩnh đúng lúc này mở lên một giai điệu thư giãn bình yên, vừa hay làm nền cho những lời vừa rồi của Chung Linh Vận.

Ba năm là khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, thật ra không phải chỉ Chung Linh Vận nói với cô lời này, trải qua rất nhiều điều cũng như mở mang tầm mắt hơn, trong sinh hoạt hay công việc Kim Trân Ni cũng gặp qua mấy người giống như Chung Linh Vận nhưng không có ngoại lệ, đều bị cô từ chối, có lẽ bị đoạn tình cảm kia làm cho sợ, có lẽ chưa gặp được người khiến cho cô một lần nữa phấn đấu quên mình.

Kim Trân Ni không quên mục đích tới đây, cũng không có mở miệng nói gì, cô chỉ bưng tách cafe nhấp nháp cafe ấm, cô đang cho Chung Linh Vận thời gian giảm sốc.

Qua vài phút, Chung Linh Vận nhìn thấy vẻ mặt Kim Trân Ni bình tĩnh, sắc mặt thay đổi, đôi mắt vẫn dịu dàng như trước, cho dù dịu dàng thì trước sau đều không dành cho cô dù chỉ là một chút cơ hội, Chung Linh Vận hiểu rõ ý tứ của Kim Trân Ni, giống như bị hất một chậu nước lạnh từ đầu xuống chân, vừa mới bắt đầu chờ mong kích động dần dần chuyển thành thất vọng, cô âm thầm cắn răng, cô cảm thấy bạn gái cũ chính là thiên địch của người theo đuổi cũng như của bạn gái đương nhiệm, hận không thể đánh chết sinh vật này.

"Em vẫn không muốn đúng không?"
Chung Linh Vận mở miệng trước.
"Chuyện này không liên quan đến đồng ý hay không, là chính em không muốn thoát ra cho nên chị không cần chờ, chị đáng giá gặp được người thích hợp hơn mà không phải lãng phí thời gian và sức lực cho em, huống chi, hiện tại em cũng đang chờ một cơ hội thích hợp."
Lời từ chối thẳng thừng này làm cho sắc mặt Chung Linh Vận ngưng trọng, cô cũng hỏi thẳng
"Tái hợp với bạn gái cũ?"
Vấn đề này làm Kim Trân Ni không có cách nào trả lời
"Chúng ta quen biết nhau hơn 2 tháng, em có thể nhìn ra chị là người công tư phân minh, đối với cuộc sống bên ngoài và công việc đều tách biệt cho nên em hi vọng hợp tác tiếp theo giữa chúng ta còn có thể tiếp tục vui vẻ."
Đến đây hai bên đều hiểu rõ.

Kim Trân Ni đứng lên, trên mặt là nụ cười máy móc, Chung Linh Vận nhìn bàn tay trắng noãn đưa ra trước mặt mình, ngừng vài giây, sau đó cô thoải mái ung dung nắm lấy.

"Kim Trân Ni, ngựa tốt không ăn cỏ cũ, em cần gì phải làm như vậy?"
Trước khi đi, Chung Linh Vận vẫn không nhịn được hỏi.

Kim Trân Ni nói:"Tùy tâm đi."
Vẫn tốt hơn so với lừa gạt chính mình, tình cảm miễn cưỡng thế nào đi nữa cũng không được.

Ra khỏi tiệm cafe, Kim Trân Ni thoải mái thở ra, cảm giác cả người thoải mái hơn nhiều, cô cầm điện thoại xem thời gian, lúc này đã hơn 4 giờ rưỡi chiều, còn 1 tiếng nữa máy bay sẽ đến thành phố S.

Trên đường lái xe về nhà, Kim Trân Ni lại nghiền ngẫm nhiều lần câu nói lấp lửng nước đôi và cầu mà không được người ta đáp lại tình cảm là điều đả thương người nhất, không khỏi liên tưởng đến Phác Thái Anh và cả chính mình, trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô trở tay không kịp, cảm giác áp lực không thể phát tiết càng trở nên phiền muộn hơn, thậm chí không thể kiên nhẫn không thể nói lý.

Đặc biệt là đối với Kim Trân Ni, sắp tới tuổi 28 đều tính lên phát tiết lên người Phác Thái Anh! Suy nghĩ nhiều thật sự cả thể xác và tinh thần mệt mỏi, nhưng không nghĩ thì sẽ thành cuộn chỉ rối, hơn nữa sớm hay muộn cũng có một ngày phải tháo gỡ rõ ràng.

Hơn nửa tiếng sau, chiếc xe BMW màu đỏ ngừng bên cạnh chiếc xe hơi màu đen, Kim Trân Ni xuống xe đóng cửa, liếc nhìn chỗ thường ngày Phác Thái Anh ngồi, kì diệu nhớ tới lời Phác Thái Anh nói đi xe bình thường, cô dựa lưng vào xe của mình, một lần nữa rơi vào trầm tư.

"Ni bảo, xe Phác tiểu thư có gì mà con vừa nhìn vừa cười ngây ngô vậy?"
Mẹ Kim về nhà xa xa liền nhìn thấy con gái đứng ở giữa hai chiếc xe, đến gần nhìn thấy con gái bà dở khóc dở cười.

Mẹ mình bất ngờ xuất hiện còn nói lời kia dọa Kim Trân Ni nhảy dựng, cô nhanh chóng xoa mặt, khóe miệng kéo về bình thường, giống như không có chuyện gì xảy ra, xoay người thân mật ôm tay mẹ mình
"Mẹ, con gái yêu của mẹ suýt chút nữa bị mẹ hù chết."
"Nói bậy nói bạ."
Mẹ Kim nhéo nhéo eo con gái, oán trách
"Mẹ còn chờ con sang năm kết hôn nữa."
"Sang năm kết hôn?"
"Đúng rồi, không phải con nói đang tiếp xúc với người ta sao? Nếu cảm thấy thích hợp thì nhanh mang về, để ba mẹ xem, chờ con trở về công ty, không cần mỗi ngày đều bận rộn làm việc, dành thời gian tìm hiểu cùng người ta trải qua nhân sinh, cũng đừng bị động, con gái kín đáo thì kín đáo nhưng đôi khi thích hợp thì phải biết chủ động, không sao đâu, con chủ động chưa có gì cũng sẽ có chút chút! "
"!"
Mẹ của cô thấu tình đạt lý, tư tưởng cởi mở.

Bình thường bữa cơm 30 tết rất phong phú đã sớm chuẩn bị, đại gia tộc Kim gia có tập tục người một nhà vui vẻ ăn bữa cơm, năm nay đến lượt nhà dì chuẩn bị cơm tất niên.

Tới 6 giờ tối, Kim Trân Ni ăn xong cơm tất niên, chúc xong ba mẹ và mấy chú bác, làm trưởng bối lì xì cho các vãn bối, ở nhà dì Kim một lúc, Kim Trân Ni nghe thấy dì Kim lại khoe con rể tương lai, lại sợ bà nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho mình nên về nhà lên lầu xem pháo hoa.

Tối nay ánh trăng thật sáng, bên dưới ánh trăng cũng rất đẹp, 6 giờ 50 phút, Phác Thái Anh xuống máy bay cũng không làm gì, gửi tin nhắn cho Kim Trân Ni
"Chị tới rồi."
Mấy giây sau, Phác Thái Anh nhận được tin nhắn trả lời:"Sớm về nhà, đêm nay ăn nhiều một chút."
"Em ăn cơm chưa?"
Phác Thái Anh vừa đi ra bên ngoài vừa nhắn hỏi.

"Rồi."
Kim Trân Ni ngẩng đầu nhìn không trung bị pháo hoa tỏa sáng nhuộm nhiều màu, suy nghĩ, ngón tay gõ lên màn hình, trả lời
"Đi đường nhìn đường đừng nghịch điện thoại."
Nhận được tin nhắn này, Phác Thái Anh nhìn khẽ cười nhưng cười quá nhập tâm, phía trước bất ngờ xuất hiện cửa thủy tinh trong suốt rất nhiều người bởi vì chơi điện thoại mà không để ý nên đụng phải, người bên cạnh không kịp lên tiếng nhắc nhở liền bịch một tiếng! Phác Thái Anh đứng yên mấy giây, giơ tay sờ trán, rồi sờ cửa thủy tinh, vòng qua tiếp túc đi ra bên ngoài đến bãi giữ xe.

Phác Thái Anh vừa đến nhà anh mình, đổi giày đi vào chưa được mấy bước liền nghe thấy tiếng gọi trong trẻo Cô cô, bước chân dừng lại, cháu gái nhỏ nhào vào lòng cô
"Cô cô, con nhớ người chết mất!"
Mỗi năm đều diễn cảnh này, bởi vì tối nay, cô là người cho bao lì xì là lớn nhất trong nhà! Phác Sanh ôm cổ cô cô mình, ánh mắt mong chờ nhìn cô, Phác Thái Anh nhéo chiếc mũi xinh đẹp kia, nhẹ nhàng cười
"Thành thật khai báo, con thật sự nhớ cô cô hay nhớ bao lì xì lớn của cô cô?"
"Con là hạng người vậy sao?"
Phác Sanh ngẩng đầu ưỡn ngực, đôi con ngươi như kẻ trộm chuyển tới chuyển lui, vừa vào nhà đã nói nhỏ bên tai cô cô mình
"Cô cô, con lén nói cho cô cô nghe, mẹ con cho con bao lì xì không nhỏ hơn năm con số, cô cô xem mà làm nha."
Trong đáy mắt Phác Thái Anh đầy ý cười và sủng nịnh
"Vậy con muốn bao nhiêu?"
"Ít nhất! "
Cô cháu gái này giơ một bàn tay
"Con số này!"
Phác Thái Anh phát huy bản sắc tư bản, dùng giọng nghiêm túc hỏi
"Có thể ít chút không?"
"Cô cô, người quên 25 năm trước con được tặng kèm khi đóng phí điện thoại à! "
Phác Phong bất mãn ý kiến
"Con gái yêu, 25 năm trước ba mẹ nhặt con ở thùng rác, không tin con hỏi mẹ con đi."
"! "
"Được rồi, không đùa nữa."
Phác Thái Anh dỗ dành cháu gái
"Con muốn bao nhiêu cho con bấy nhiêu, toàn bộ đều cho con hết."
Lúc này Phác Sanh nở hoa trong lòng
"Vẫn là cô cô tốt với con nhất!"
Đuôi cáo rốt cuộc cũng lộ ra, Phác Thái Anh không có mở miệng, Phác Sanh liền nói
"Còn có, cô tẩu tẩu cũng đã gửi lì xì cho con, cô cô đoán xem cô tẩu tẩu cho con bao nhiêu?"
"Cái gì cô tẩu tẩu?"
Phác Thái Anh nắm tay cháu gái đi về phía nhà ăn.

Phác phu nhân nghe thấy không khách sáo phá pháo đài của con gái
"Còn không phải cháu gái của em đầu óc chập mạch hôm nay không làm gì chỉ lo suy nghĩ, ở trong phòng khách suy nghĩ vớ vẩn cả ngày, nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc vừa rồi đã nghĩ ra nên gọi người em thích là cô tẩu tẩu."
"!"
Buổi tối 11 giờ 50 phút, bên ngoài pháo hoa liên tục phóng lên trời nở rộ.

Đêm nay giao thừa, đã khuya rồi, Kim Trân Ni tắm rửa xong liền lên giường nằm, trả lời các tin nhắn chúc năm mới, rất nhanh liền tới 12 giờ, Phác Thái Anh đúng giờ gửi tin Năm mới vui vẻ, người kia cũng trả lời Năm mới vui vẻ.

Đơn giản trò chuyện rồi chúc nhau ngủ ngon, điện thoại đặt ở bên gối, Kim Trân Ni gối đầu lên hai tay, nhìn trần nhà, nghe tiếng pháo hoa bên ngoài cửa sổ vang lên, tâm tình phức tạp, suy nghĩ chậm rãi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

------------

Kỳ nghỉ tết 10 ngày lan tỏa khắp nơi hang cùng ngõ hẻm, chớp mắt liền qua đi.

Trong lúc này, Phác Thái Anh tôn trọng không gian riêng tư của Kim Trân Ni không đến thành phố B, cũng không có đi tìm Kim Trân Ni, chỉ ngẫu nhiên trò chuyện vài câu, tuy rằng chỉ mấy ngày nhưng trong mấy ngày này Kim Trân Ni suy nghĩ rất nhiều.

Cô cho rằng bản thân đủ bình tĩnh đủ lý trí sẽ không còn đơn thuần ngây thơ như trước kia, không nghĩ tới ở trước mặt Phác Thái Anh vẫn giống như đứa trẻ tùy hứng, mở miệng nói không còn trẻ con nhưng hành động lại cực kỳ ấu trĩ, vô tình phát tiết với Phác Thái Anh những bất mãn và oán hận của mình, mà Phác Thái Anh trước sau đều bao dung cô, vẫn như trước yên lặng chịu đựng, mặc cô quậy mặc cô châm chọc mỉa mai.

Cách thức hai người ở chung cũng bới vì cô khó ở cũng trở nên miễn cưỡng.

Thông qua mấy ngày bình tĩnh tự hỏi, Kim Trân Ni phát hiện một vấn đề rất lớn, không phải Phác Thái Anh giấu giếm mà là cô đang né tránh, lý trí và tình cảm hai thứ giao nhau kịch liệt, một bên lý trí có thể tha thứ hơn nữa lý giải cho Phác Thái Anh, một bên tình cảm lại khó có thể tiếp thu, hai người bên nhau lại tra tấn tốn thương nhau nữa mà thôi, cho dù thế nào thì nếu như không có duyên vẫn nên từ bỏ.

Từ sau khi bất ngờ gặp nhau đến nay, cô chỉ lo đẩy Phác Thái Anh ra trốn tránh hiện thực, từ chối ý tốt của Phác Thái Anh, nhưng cô không có nghiêm túc bình tĩnh chân chính tìm hiểu Phác Thái Anh, tìm hiểu những thay đổi của Phác Thái Anh mấy năm nay! Ngày đó sau khi nói rõ ràng, có lẽ Chung Linh Vận không còn chấp nhất, đã thông suốt, tóm lại sau đó cũng ít đi tìm Kim Trân Ni.

Bởi vì đầu năm công việc khá bận rộn, hạng mục cũng tiến hành hơn phân nửa, qua mùng 4 Kim Trân Ni quyết định mùng 5 trở về công ty.

Sáng sớm hôm nay, ba mẹ Kim Trân Ni
bận tới bận lui chuyển các loại đặc sản lên xe Kim Trân Ni, vừa chuyển vừa dặn dò
"Ni bảo, con nhớ kỹ, bên này là của con, bên này là của Phác tiểu thư, chờ tới thành phố S phải đem tặng cho Phác tiểu thư."
"Mẹ con biết rồi."
Tới nữa rồi, mẹ cứ mở miệng là Phác tiểu thư, Kim Trân Ni dở khóc dở cười nhắc nhở mẹ mình
"Vừa rồi mẹ đã nói rất nhiều lần."
"Mẹ sợ con quên."
Kim Trân Ni cười:"Không đâu."
Một tiếng sau! cốp xe bị nhét đầy đồ, ghế sau cũng không buông tha, mỗi năm về nhà một chuyến đều như vậy.

Thời gian năm mới trên đường sẽ bị kẹt xe, buổi sáng lái xe đến tối mới có thể tới nơi, dọn đồ xong, ba mẹ Kim bắt đầu hối thúc con gái phải mang theo đừng quên, thời gian không còn sớm phải tranh thủ.

"Ni bảo, đừng quên nhiệm vụ mẹ giao cho con."
Mẹ Kim nói xong, không quên nhắc nhở con gái.

"Con nhớ kỹ."
Nhiệm vụ gì, tâm của bậc cha mẹ trong thiên hạ năm mới nhiệm vụ mới, nhiệm vụ của mẹ giao cho là trước khi ăn tết (năm tới) nhất định phải dẫn người về!.

Ba mẹ Kim đứng ở cửa, nhìn xe con gái đã đi xa, một lát sau, ba Kim nhìn vợ mình vẫn còn đứng yên
"Con gái đi rồi, bà đứng ngây ra đó làm gì?"
"Ông già này, ông thì biết cái gì."
Mẹ Kim cầm điện thoại, cúi đầu mân mê, mở wechat tìm tên mới được thêm cách đây không lâu Tương lai có thể là? liên hệ với người đó, ấn vào khung chat mở ghi âm, mặt mày rạng rỡ nói nhỏ một câu.

"Ni Ni vừa mới lái xe đi.".

——————————
Trân Ni sẽ sốc lắm đây khi có một tình báo siêu cấp vip pro hậu thuẫn Thái Anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro