Chap 10+11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 10 Đấu súng

Mew được dẫn đi lên tầng ba, nơi này là nhà ở nhưng hệt như khu nghỉ dưỡng ven biển vậy, mọi thứ đều được trau chuốt tỉ mẩn, đầy ánh sáng, đầy thơ mộng. Chủ nhân của nơi này chắc chắn là con người đam mê nghệ thuật.
Thuộc hạ của Seo mở một cánh cửa ra, bên trong là một phòng luyện bắn súng trong nhà.
Một phát súng vang lên, hai phát súng vang lên.
"Jong lão nhị, mời vào".
Mew giữ nguyên nét lạnh lùng, ngoảnh đầu bảo thuộc hạ ở bên ngoài, tự mình vào trong.
Cửa đóng lại.
Đập vào mắt anh là Gulf Kanawut với thân hình săn chắc, đang giương cây súng lục uy mãnh bắn vào hồng tâm.
Anh nhìn hồng tâm đã bị ghim một lỗ to, cất giọng
"Còn bắn nữa sẽ thủng tường đấy".
Gulf hơi giật mình quay người. Người đàn ông cậu ghét nhất đang đứng sừng sững trước mặt cậu.
Gương mặt xinh đẹp bỗng cau mày. Mew càng lại gần càng thấy rõ đôi mắt yêu nghiệt kia xuất chúng đến chừng nào. Đó đâu phải mắt, đó rõ ràng là viên ngọc mà.
Giọng nói lạnh lùng có chút tức giận.
"Anh đến đây làm gì"?
Mew vô cùng tự nhiên cướp lấy khẩu súng trên tay cậu
"Chúng ta sẽ kết hôn. Tôi nghĩ nếu chồng ở một nơi vợ ở một nơi thì không hay lắm". Nên tôi sang đây với em.
Gulf vô tâm đoạt lại khẩu súng, cọc cằn ra mặt
"Không muốn".
Quả nhiên mẹ Traipi nói không sai.
Gulf Kanawut ở bên ngoài và Gulf Kanawut ở trong địa bàn của Seo hoàn toàn khác biệt.
Gulf ở bên ngoài thì lạnh lùng, ít nói, cạy miệng cũng không nói.
Gulf ở địa bàn của Seo lão đại thì tùy hứng, bất cần, có chút ngạo mạn nữa. Vì đằng sau cậu là bang Nightmare hậu thuẫn mà.
Mew nhìn về hồng tâm tấm bia đã nát, anh chuyển chủ đề.
"Đấu súng không"?
Gulf nhếch môi
"Anh nghĩ rằng có thể đấu thắng rồi ăn hiếp tôi à"?
Mew cười nhẹ, nụ cười chết mê con người ta
"Em nghĩ oan cho tôi rồi. Tôi chỉ nghe nói Traipi thiếu được mẹ huấn luyện không khác gì các lão đại, chẳng qua muốn nghiệm chứng để mở rộng tầm mắt thôi".
Thật ra Mew nghĩ mình sẽ thắng thật. Bởi vì đó là điều đương nhiên mà.
Gulf không nóng không lạnh đến ấn nút trên bàn, một giọng nói vang lên
"Traipi thiếu cần gì ạ"?
"Đấu súng. Cho người dọn bia khác đi_.
"Dạ".
Một lúc sau, người vào thay bia, nạy hết đạn trên bia và trên tường ra. Mew quan sát bỗng có hơi rùng mình.
Chỉ trút giận thôi mà mấy tấm bia và vách tường phía sau đã đầy thương tích, sau này cưới về anh đắc tội gì không chừng sẽ bị thủ tiêu luôn ấy chứ.
"Bắt đầu thôi Jong thiếu. Anh bên kia, tôi bên này".
"Được".
Vào vị trí.
Hai người đàn ông điềm tĩnh bước vào vị trí. Một người trầm ổn, bình tĩnh. Một người ngạo nghễ, ánh mắt tham vọng xuyên qua cả hồng tâm của tấm bia.
Liên tiếp những tiếng ồn súng đạn vang lên. May mà phòng cách âm tốt, nếu không sẽ có người tưởng rằng Seo gia đấu súng trong nhà làm tiêu khiển.
Một thuộc hạ đọc lớn số điểm.
Mew Suppasit: 100
Gulf Kanawut: 100
Gulf ánh mắt đầy tự tin hất mặt
"Xét hồng tâm đi".
Mew đúng là bị dắt từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Có vẻ như Mew Suppasit chịu thua kém trước chồng nhỏ của mình là điều khó tránh rồi.
"Đã xét hồng tâm xong! Jong lão đại 3 bia trúng ngay giữa hồng tâm. Traipi thiếu 5 bia trúng ngay giữa hồng tâm. Traipi thiếu thắng".
Mew sững người như sét đánh ngang tai.
Anh... thua rồi ??
Mew luôn tự tin vào tài bắn súng của mình. Trong bang Sharp, anh là người dùng súng giỏi nhất, chưa ai vượt qua được. Hiện tại thua một người không danh không tiếng trong hắc đạo, anh quả thực tuyệt vọng vô cùng.
"Đấu lại".
Mew vẫn giữ nguyên nét mặt thờ ơ không chút gấp gáp, nhưng có trời mới biết trong lòng anh gấp đến nổ tung rồi.
Chắc chắn là nhầm lẫn. Anh làm sao mà thua được.
Gulf nhếch mép, biểu tình nửa cười nửa không. Cậu đứng dậy bước ngang qua Mew định ra ngoài.
Mew Suppasit cố chấp nắm tay cậu lại.
"Đấu lại đi, vừa này... Tôi run tay".
Full quay đầu lại, hai má cậu phồng ra tạo khẩu hình chữ 'Không'.
Mew không cam tâm nhưng không nỡ đấm cậu một cái. Ôi cái biểu cảm của người kia, một nửa là cợt nhả nhưng mà dễ thương quá.
Mew một lần nữa đề nghị
"Gulf Kanawut! Đấu lại lần nữa đi".
Người chấm điểm vừa nãy đi đến, cung kính nói
"Jong lão nhị, Traipi thiếu không thích đấu với một người nhiều lần, hay là tôi đấu với ngài nhé".
"Không thích! Gulf, đấu với anh lần nữa".
Khoé môi người kia giật giật, từ chối thẳng thừng vậy luôn sao?
Gulf không thèm để ý, gạt tay Taehyung đi ra ngoài.
Miley đứng đợi bên ngoài nãy giờ. Thấy cậu Jong nhà mình bám theo Gulf, liên tục bảo đấu lại, đấu lại.
Sao lại thay đổi một cách kinh người như vậy? Vừa nãy vào là muốn an ủi, hoà hoãn dời đám cưới cho Gulf bớt áp lực. Sao bước ra lại là năn nỉ người ta rồi.
Người chấm điểm bước ra theo, giải đáp thắc mắc của người đứng đực mặt ra kia.
"Traipi thiếu đấu súng thắng Jong lão nhị.
Hàm Miley xém nữa thì rớt xuống đất. Chủ nhân là đệ nhất xạ thủ của bang Sharp. Bắn cung, súng lục, súng ống... đều có thể sử dụng nhuần nhuyễn. Mà người có thể đấu thắng được chủ nhân trước giờ chưa từng có ai.
Mew Suppasit chính là như vậy. Anh vốn là người giỏi nhất, nhưng khi bị người khác vượt mặt, vứt hết liêm sỉ Mew vẫn phải đấu cho đến khi thắng thì thôi.
Đi theo Mew Suppasit đã lâu, Miley cũng coi như hiểu chút tâm tư của cậu Jong. Bên ngoài trong còn lạnh lùng, điềm tĩnh thế chứ trong lòng đang khẩn trương lắm.
___________________________________
Chap 11 Năn nỉ

"Gulf, hôm nay có tâm trạng đấu súng không"?
"Không".
Vì lòng quyết tâm phải khiến Gulf đấu súng với mình lần nữa. Mew đã vứt liêm sỉ gọi cho lão đại Cyrus bảo anh ấy nói một tiếng với Seo cho anh ở lại.
Seo vậy mà thoải mái xếp cho anh một phòng đối diện phòng Gulf.
Mew thì hay rồi, một lát lại sang hỏi Gulf có ổn không rồi rủ đi đấu súng.
Gulf họp trực tuyến với bệnh viện Angel cũng không yên với anh nữa.
Vô tình, việc đấu súng lại khiến họ nói chuyện với nhau nhiều hơn. Gulf cũng bớt ghét Mew hơn. Nhưng tính nhây từ trong máu của Gulf đúng là không đùa được. Mew hôm nào cũng năn nỉ đến gãy lưỡi nhưng không là không, Gulf không chịu đấu lần nữa.

Trong bữa cơm tối, mọi người tập trung dưới phòng ăn.
Dami không thích chỗ đông người, hôm nay đã ôm gấu bông ra ngồi bên cạnh anh trai mình.
Seo vui vẻ gắp thức ăn cho cô.
Miley đứng nghiêm đằng sau Mew, liếc nhìn Dami mà tâm trạng hồ hởi hơn.
Thì ra Dami không phải tình nhân mà là em gái cùng cha khác mẹ của Seo. Dami theo họ mẹ. Seo hồi đó không ưa gì Dami. Nhưng Dami lại rất thương anh trai. Trong một lần cả nhà cùng đi ăn bị đột kích, Dami không biết chút võ gì mà lao ra bảo vệ anh. Không để anh bị đánh lén. Bọn chết tiệt kia đánh cô đến yếu ớt khó mà sống được. Khó khăn lắm cô mới tỉnh lại. Nhưng tâm hồn không phải của một người lớn mà là của một đứa trẻ. Từ ấy, Seo rất yêu thương Dami.
Dami ngoan ngoãn ăn, lâu lâu liếc nhìn chàng trai đứng sau Mew Suppasit.
Trong ấn tượng của Dami, anh trai đó tốt bụng, còn cho Dami socola nữa.
Seo lên tiếng:
"Gulf à, hôm nay dì gọi cho anh, bảo em mau về đi. Em với Mew cũng không cấu xé gì nhau nữa, anh không giữ nữa, hai người dắt nhau về đi".
Gulf giương ánh mắt mèo con về phía Seo nhưng hoàn toàn bị cự tuyệt.
"Đừng có nhìn anh như thế, hết tác dụng với anh rồi".
"Anh đuổi người à"?
"À, có muốn giữ 1 người lại. Nhưng cái này phải hỏi Jong lão nhị".
Mew nghe mình bị điểm tên, ngẩng đầu lên, giọng điệu khách sáo
"Thuộc hạ của tôi được Seo lão đại để mắt là phúc của bọn họ. Không biết Seo lão đại vừa mắt ai.
Mắt Seo ánh lên tia hài lòng, anh dịu dàng nhìn sang Dami
"Dami muốn ai nào"?
Dami vui vẻ ôm con gấu bông đi vòng qua chỗ Mew, nắm lấy gấu áo Miley
"Anh này này. Anh ơi? Anh ở lại với Dami không"?
Miley muốn tan chảy, nhưng còn chủ nhân ở đây. Anh nào dám tự quyết.
Mew và Gulf không khỏi ngạc nhiên. Miley là cánh tay đắc lực của Mew, để Miley ở lại Puerto Rico sẽ là mất đi một cánh tay.
Seo biết, cũng khó xử nói
"Tôi biết đó là người thân cận của Jong lão nhị, nhưng Dami lần đầu tiên muốn kết bạn với người khác. Tôi mong cậu suy nghĩ".
Nhìn thấy Mew khó nói, Gulf đột nhiên lại nói đỡ cho anh.
"Anh à, trong hắc đạo cận vệ trung thành hiếm có khó tìm, giống như anh và Jimmy vậy. Đừng làm khó người ta".
Seo cười phá lên
"Hợp tình hợp lý. Gulf à, anh biết em chuẩn bị gả vào Jong gia. Nhưng không nghĩ tới em lại ra dáng tiểu gia chủ sớm như vậy. Còn bênh... Chật chật chật"?
Mew nhếch môi, trong lòng có chút khoái chí.
Seo cảm thán tặc lưỡi liên tục khiến Gulf có chút lúng túng. Nhưng tuyệt nhiên cậu vẫn không để lộ ra ngoài.

Puerto Rico có nhiều bãi biển đẹp, tranh thủ lúc rảnh rỗi, Gulf muốn đi tản mạn.
Mấy hôm nay thì có thêm cái đuôi Mew Suppasit. Mew sẽ chực chờ, chút lại đòi đấu súng. Gulf phiền đến nỗi doạ quăng anh xuống biển, đến lúc đó anh mới chịu im.
Mew không phải là sợ bị quăng xuống biển, mà là sợ cậu phát bực rồi sinh ác cảm với hắn.
Tới lúc đó sẽ không đấu súng được nữa. Mew sẽ vĩnh viễn không lấy lại được ngôi vương.

Mấy hôm nay ba mẹ Traipi liên tục gọi điện đòi người. Đến Cyrus cũng gọi đòi lão nhị về làm việc. Seo cũng không giữ nữa. Anh mở hẳn một bữa BBQ ngoài bãi biển để tiễn em họ chuẩn bị về nước.
Dami tung tăng bên cạnh Miley.
Mấy hôm nay hai người rất thân nhau, Miley và Dami cứ như hình với bóng.
Gọi Dami sẽ có Miley gọi Miley sẽ xuất hiện cái đuôi nhỏ Dami.
Mew và Gulf bị đẩy ra đứng nướng thịt cùng nhau.
Nói vậy chứ chỉ có Mew đứng nướng, tay Gulf là tay vàng tay ngọc, là bàn tay cứu mạng người.
Chút chuyện này cứ để Mew Suppasit lo là được rồi.
"Nhìn thuộc hạ của anh ngày càng giống bảo mẫu của Dami rồi".
Mew cũng thân thiết nương theo câu đùa của Gulf
"Ừ, tôi có chút không dám nhận đó là thuộc hạ của mình rồi. Nếu không Dami sẽ dùng gấu bông đánh chết tôi mất".
"Hahaha".
Hai người cùng cười sảng khoái.
Bỏ qua việc tương lai thành vợ chồng.
Bỏ qua việc Mew là một tên ngạo mạn từng ném điện thoại vào đầu Gulf.
Bỏ qua việc Gulf ngang ngạnh dám trái ý Jong lão nhị.
Họ hiện tại đang rất thoải mái với nhau. Ít nhất là như vậy.
"Miếng này chín rồi. Mew định gắp miếng thịt ra thì bị ngăn lại.
"Chín chưa, chưa chín mà". Gulf nhăn mày ghì tay anh hạ miếng thịt xuống.
"Thì kiểu gì chả vào bụng mà".
"Nó còn sống lát nữa nó nhảy trong bụng cho xem".
Mew cau mày
"Cậu doạ con nít đấy à"?
"Không? Tôi đang doạ người lớn mà. À anh muốn là con nít à, được thôi".
"Tôi là người lớn và hiện tại tôi lớn hơn cậu". Mew bị người trẻ gọi là con nít có chút bất mãn.
Gulf nhây chúa.
"Thì cũng phải gọi bác sĩ là bác thôi".
"Không. Tôi là người lớn".
"Ừ, vậy không đấu súng nữa".
"Ơ thôi, con nít mà. Đấu súng đi".
"Không, đổi ý rồi".
#KyoKyoLoveMewGulf

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro