Chap 51+52+53+54+55+56+57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 51  Điểm chung thú vị.

Như thường lệ, sau bữa ăn tối, nếu không có việc gì Mew và Gulf sẽ ôm nhau mùi mẫn vừa ăn trái cây vừa xem ti vi.
Mew thầu vụ đút trái cây cho bé chồng.
Trên ti vi đang chiếu quốc đảo Maldives. Gulf nhìn bãi biển xanh mướt, mặt nhàm chán không có nhiều biểu cảm.
Mew nheo mắt nghĩ nghĩ gì đó rồi cho một quả nho sữa vào miệng em.
"Hình như chúng ta chưa đi tuần trăng mật chính thức với nhau nhỉ?"
Anh lên tiếng Gulf liền nghiêng đầu lắng nghe. Mất vài giây để não bộ xử lý thông tin. Sau đó cậu vô cùng bình tĩnh trả lời
"Đi Puerto Rico rồi. Ngắm biển, ngắm sao, ăn nhậu phè phỡn đã đời mới về kết hôn mà."
Mặt Mew méo xẹo nhưng vẫn đút thêm một quả nho nữa rồi mới nói.
"Cái đó là đi năn nỉ em về làm chồng anh, sao gọi là trăng mật được."
"Nhưng cũng là đi nước khác, thăm thú phong cảnh gia tăng tình cảm mà."
'Gia tăng tình cảm' ở đây của Gulf là từ ghét bỏ sang miễn cưỡng hết ghét. Hồi đó vì vụ bị chọi điện thoại lên đầu cậu mà mãi đến lúc đi tiệc cuối năm của Jong thị, anh thanh minh, cậu mới hết ác cảm với anh.
Mew chẹp miệng biểu tình phản bác.
"Không. Phải đi bù. Chuyến Puerto Rico chỉ kéo chúng ta lại gần thôi. Phải đi tuần trăng mật để bồi dưỡng tình cảm."
Gulf bật cười. Anh chồng lớn này của cậu càng ngày càng trẻ con. Nhất là những hoạt động của các cặp đôi. Họ có thì anh cũng đòi đi với cậu bằng được.
"Để em sắp xếp thời gian. Mới nghỉ một thời gian dưỡng bệnh, xin nghỉ dài ngày nữa cũng không hay."
Nghe yêu cầu thoả hiệp của Gulf, cơ mặt Mew cũng giãn ra.
Anh đưa một quả nho đến, Gulf cau mày nũng nịu. "Ăn táo cơ."
Mew chỉ vào miếng táo cắt hình ngôi sao nhướng mày: "Miếng này?"
Gulf hất mặt bánh bao về phía trước.
"Miếng kia."
Mew kiên nhẫn chỉ vào miếng bên cạnh. Nhưng nhận lại cái lắc đầu không hài lòng.
"Không phải, miếng kia kìa."
"Này hả?"
"Không phải miếng đó."
Mew chỉ đến đâu Gulf lắc đầu đến đấy. Dù vậy anh một chút cũng không nổi đoá với cậu. Lại còn sủng nịnh chờ cậu chọn được miếng ngon.
Trong lúc hai chủ nhân đang ân ái tìm ra miếng táo mà tiểu chủ nhân thích nhất, ở trong bếp có mấy cái đầu lấp ló.
"Na, cúi thấp cái đầu xuống coi."
"Cậu đừng có đè lên đầu tôi xem nào."
Ông Jang quản gia lắc đầu:
"Hai đứa im lặng. Cậu chủ phát hiện bây giờ."
Cô gái mặt sẹo tên Na tủm tỉm cười khẽ đáp quản gia.
"Cậu chủ có phát hiện cũng không làm gì đâu. Bây giờ chúng ta có cậu chủ nhỏ rồi mà."
Bà Kang gõ nhẹ đầu cô:
"Không làm gì cũng không được công khai vô phép tắc."
Na cười.
"Con biết rồi mà."
Na và những hầu gái ngày xưa làm việc ở đây như là sống trong toà lâu đài băng giá, lạnh lẽo và dễ bị ăn đòn.
Từ khi tiểu gia chủ tới, tiểu gia chủ thực sự lạnh lùng, nhưng nhân từ với bọn họ vô cùng. Bởi thế họ mới có gan lén ăn cẩu lương của chủ nhân chứ.
Nhưng những lần họ công khai tủm tỉm ăn cẩu lương của chủ nhân. Hình như Na thấy cậu chủ cũng rất hưởng ứng mà.

"Alo, anh đưa con trai tôi về nhà ăn cơm xem nào." Mẹ Mew hậm hực vừa gắp thức ăn bỏ vào miệng vừa nói.
Chả là hôm nay ba Jong đi xã giao về trễ. Nhà lớn chứ chỉ có hai vợ chồng ăn cơm với nhau. Mẹ Jong đợi cơm đến tận tối muộn. Ba Jong vừa về đến nhà, không cần biết ông có xỉn hay không, ông vẫn bị kéo ngồi xuống bàn.
Tuy vậy mẹ Jong chỉ cho người dọn thức ăn đủ cho mẹ ăn, cũng chỉ lấy một cái bát, một đôi đũa. Bắt chồng ngồi nhìn rồi trực tiếp xem ông như không khí.
Ba Jong cũng biết mình về trễ làm vợ không vui. Ông tự giác ngồi im để vợ lườm nguýt.
Mew nghe tiếng nhai thức ăn, anh nhìn đồng hồ liền biết chuyện gì xảy ra khiến mẹ ăn muộn như vậy.
Anh huých vai Gulf đang lạch cạch tài liệu y học bên cạnh rồi mở loa ngoài.
Gulf ngẩng đầu nhìn màn hình điện thoại.
"Ba về muộn làm mẹ giận sao?"
Nghe Mew nói, Gulf mím môi, vẻ mặt tràn đầy hứng khởi. Chỉ vài ngày trước họ phát hiện ra một điểm chung thú vị của nhau.
Đó là vẻ ngoài không quan tâm nhưng rất thích hóng chuyện náo nhiệt. Nói trắng ra là bên ngoài thờ ơ, bên trong nhiều chuyện đó mà.
Một tràng dài kể lể của mẹ Jong tuôn trào.
"Mẹ đẻ được hai đứa con, bây giờ lớn đã gả đi hết rồi. Bây giờ chỉ còn người chồng đầu ấp tay gối nhờ vả nhau về già thôi. Con xem, mới chưa được ba bốn mươi năm đã bỏ đói mẹ chờ cơm ở nhà."
Mew chịu. Anh không biết dỗ.
Gulf đành lên tiếng cứu bồ.
"Mẹ à, ba cũng là vì công việc. Mẹ tha lỗi cho ba một lần đi."
Nhưng mẹ Jong không hài lòng với câu này.
"Mẹ không tiếc thanh xuân mà gả cho ông ta sớm như vậy. Bây giờ để mẹ bị đói mà lý do là công việc. Không thể chấp nhận."
Mew và Gulf đơ người nhìn nhau, tạm thời không biết trả lời thế nào.
Đột nhiên bên kia truyền đến một câu nói hừng hực chính nghĩa.
"Đúng đó! Hai đứa nói gì vậy chứ? Mẹ con gả cho ta là đã chịu thiệt thòi nhiều rồi. Bây giờ để mẹ con bị đói ở nhà là ta sai. Sai là sai. Không do gì cả."
Ủa khoan đã.
Sao nghe như hai đứa con nhận điện thoại mới là người sai ấy nhỉ?
Ủa ?
Bọn họ là người đang dỗ mẹ Jong mà. Tại sao lại thành ra bọn họ suy nghĩ không thấu đáo ? Sao lại thành ra bọn họ xin xỏ hộ ba Jong là sai phạm rồi?
Nhưng hai người không hề phật ý. Gulf càng vói người tới nghe. Mew cũng cúi người sát điện thoại. Hai người họ đầu cụng vào nhau hóng hớt sự dỗ dành của hai vị phụ huynh.
Giọng ba Jong sủng nịnh vang lên.
"Bà xã! Anh nhận sai với em. Con nó không hiểu chuyện. Em đừng giận hai đứa nó."
Mew trố mắt. Tính sĩ diện lại nổi lên. Tại sao ? Ba con với nhau mà.
Biết ý chồng định làm gì. Gulf liền nhanh tay bịt mồm anh lại, ngoan ngoãn chào ba mẹ rồi tự cúp máy.
Mew không nói nên lời.
"Rốt cuộc ba coi anh là tấm chắn đạn sao? Sử dụng cũng thật thành thục."
Gulf nhìn nét mặt thẹn quá hóa giận của Mew không nhịn được cười phá lên.
"Haha. Ít nhất ba anh còn có thể có cơ hội xoa dịu. Đổi lại là mẹ em thì..."
Trong đầu Gulf hiện lên hình ảnh mami đại nhân đang cầm găng tay boxing. Thâm tâm không khỏi rùng mình.
"Nhưng mà... nghĩ tới vẻ mặt ba bị mẹ áp bức. Anh có chút hả dạ."
Mew mím môi vòng tay qua eo Gulf, kéo cậu lại gần.
"Nếu mai mốt em cũng áp bức anh thế thì sao?"
Gulf thủ thỉ trong lòng anh.
Thay vì hùa theo anh như người khác sẽ làm. Gulf có những góc nhìn rất khác, khiến Mew luôn phải lắng nghe.
"Ừm... Em không nỡ đâu. Em thương anh mà. Chụt." Mew hôn chóc lên đôi môi ngọt ngào thuộc quyền sở hữu của anh.
Trả lời dịu dàng thế nhưng nếu Gulf có áp bức anh thật thì anh cũng đã từng trả lời rồi.
"Anh tình nguyện."
___________________________________
Chap 52 Công tác

Gulf xếp mấy bộ vest lịch lãm vào vali rồi sắp xếp đồ đạc.
Mew khoác áo vest xám bên ngoài vào. Anh nhìn người con trai có gương mặt tinh khôi kia chạy qua chạy lại chuẩn bị đồ đạc cho anh. Thu hết vào trong tầm mắt, một chút cũng không bỏ qua.
"Từ từ thôi kẻo ngã. Còn hai tiếng, em cứ thoải mái."
Những lần công tác trước, Mew chỉ mang theo vài bộ âu phục qua loa. Đến nơi sẽ sử dụng đồ của khách sạn.
Hiện tại anh có một bé chồng là bác sĩ. Thứ nào cũng được bé chồng kĩ càng chuẩn bị để đảm bảo sức khoẻ cho anh.
"Bàn chải đánh răng, khăn tắm, khăn lau mặt, lược, rồi gì nữa không nhỉ?"
Gulf xoè tay ra liệt kê những thứ đã bỏ vào vali của anh.
Mew mỉm cười ôn nhu. Anh ngồi trên giường vươn tay kéo ngược Gulf đập lưng vào ngực mình.
Thì thầm khe khẽ.
"Thứ quan trọng nhất thiếu rồi."
Gulf tưởng thật, tách lưng ra khỏi ngực ngẩng đầu nhìn anh.
"Thiếu cái gì anh?"
"Em!"
Không khí lập tức biến thành kẹo ngọt.
Mew Suppasit trước kia không có mối quan hệ chính thức nào nhưng tình trường của anh phong phú phải biết.
Vì vậy đầu anh nhảy số quăng thính cực nhanh.
Giọng Gulf mềm mỏng hơn, hệt như một chú thỏ con đang khép nép cạnh hang ổ an toàn nhất của nó.
"Không được đâu."
Gulf khẽ vuốt lưng cậu, giọng nói có chút ghen tị.
"Milan đưa vợ đến tận Sharp. Cyrus tổng còn đưa vợ cùng đi kí hợp đồng.  Mill lần nào cũng đưa người yêu cùng đi công tác."
Nói rồi có chút ấm ức, anh khẽ nắm bàn tay nhỏ kia, đung đưa qua lại. Anh thực sự mong Gulf đi với anh chuyến này.
"Chỉ có anh là không được đưa em theo."
Gulf nghe lời ủy khuất của anh liền cảm thấy bản thân có lỗi. Cậu đưa tay ra sau gáy anh, xoa xoa nhẹ.
"Nhưng hai ngày nữa em cũng phải ra nước ngoài để dự hội thảo. Thôi... Lần sau nhé!"
Mew nghe Gulf dỗ. Tính cáu kính không thuyên giảm mà còn trỗi dậy sự trẻ con.
"Nếu muốn người ta sẽ tìm cách. Không muốn thì sẽ tìm lý do. Hứ."
Gulf cười khổ gãi đầu. Đây có thực sự là Mew tổng cao cao tại thượng mà báo chí thường ca tụng không vậy?
Quá bất lực với anh chồng.
Cửa tư phòng của hai người đang mở. Miley đã đến nhưng chỉ đứng nép bên cửa, đợi chồng chồng người ta mùi mẫn xong mới gõ cửa.
Mew đang nổi hứng trêu chọc Gulf, đang chuẩn bị dụ dỗ được cậu đi công tác với mình thì một giọng nói cắt ngang.
"Cậu Jong, tất cả đã sẵn sàng. Có thể xuất phát bất cứ lúc nào."
Gulf nghe thấy liền giống được giải vây, bận rộn đẩy vali ra cho anh.
"Mau nhanh kìa."
Mew quăng cho Miley cái lườm toé lửa.
"..." . Mọi lần đi công tác đều vậy mà Mew tổng? Oan uổng quá.
Đợi mãi không thấy có người trả lời. Thuộc hạ của chồng mình thì cúi gằm mặt tựa như có thể cắm mặt xuống đất theo nghĩa đen. Cậu quay sang.
"Anh doạ người khác cái gì? Mau nhanh lên."
Mew rất không tình nguyện đến đón lấy mấy cái vali trên tay tiểu gia chủ nhà mình.
Miley - thuộc hạ thân cận của anh. Sao hôm nay nhìn thế nào cũng thấy ghét thế nhở?

"Tạm biệt anh !" Gulf cho tay vào áo khoác, một tay giơ lên vẫy tay tạm biệt anh.
Mew vừa đi vừa bịn rịn quay đầu. Đoàn công tác của Jong thị đều là người quen. Bọn họ có bất ngờ nhưng rất thức thời đi về phía trước trước.
Trong đoàn người ấy thế lại có một người nói khẽ với Mew tổng
"Những lần trước đều xả thân quên mình. Lần này ở nhà có thêm tiểu gia chủ đợi anh trở về. Anh càng phải sớm trở về với cậu ấy."
Cuối cùng vẫn là câu đó khiến Jong lão nhị không đành lòng. Anh buông chiếc vali trên tay cho Miley. Bản thân chạy đến ôm chầm lấy Gulf.
Gulf đơ người. Vài giây trong lòng đều tràn ngập ấm áp. Cậu cũng vòng tay qua thắt lưng anh, nồng nhiệt đáp lại.
"Một tuần nữa lại về với em rồi. Thôi mà. Thôi mà."
Mew không trả lời. Toàn gương mặt đều muốn khảm vào trong hõm cổ của cậu.
Chuyến đi này của anh lành ít dữ nhiều. Hi vọng sẽ được trở về nguyên vẹn hạnh phúc với người thương.
"Gulf."
"Dạ?"
"..."
Gulf ngẩng đầu. Cậu chỉ đơn thuần là đón nhận sự dịu dàng trong ánh mắt của Mew.
Mew có chút nghẹn ngào, anh mân mê mái tóc suôn mượt. Ôn nhu hết mực hôn nhẹ lên trán cậu tựa như hôn lên thứ trân quý nhất thế gian.
"Đợi anh trở về."
Nói rồi anh liền quay đầu bước đi thật nhanh.
Gulf hơi nhíu mày khó hiểu. Mew mọi khi biểu đạt cảm xúc rất rõ ràng. Biểu cảm lần này làm cậu có chút...đứng ngồi không yên.
Mong là sẽ không có chuyện gì xảy ra.
___________________________________
Chap 53  Gọi điện thoại

Sau khi tiễn Mew rời thành phố A xong, Gulf bắt xe trở về bệnh viện.
Không biết là vô tình hay cố ý. Gulf vừa vào bệnh viện liền gặp một toán người vừa cầm dao phay, mã tấu như đi tìm người tính sổ bước ra từ bệnh viện.
Cậu nhìn thấy chúng, vờ không quan tâm, cũng không soi mói, chỉ dùng thần thái băng lãnh thiên sơn lướt ngang qua.
Vừa vào trong liền nghe giọng nói quen thuộc than thở:
"Ôi, cái mớ hỗn độn này."
Gulf vừa nhìn liền tối sầm mặt mũi. Khu đại sảnh của khoa cấp cứu bị phá thành cái dạng gì thế này?
"Cái gì thế này?"
Kang nghe tiếng của Gulf, lập tức đến thao thao bất tuyệt.
"Cuối cùng cậu cũng đến. Tự nhiên có một đám côn đồ đến đập phá ở đây, Vivian cũng bị chúng đánh chảy máu đầu rồi. Người đâu mà ác dữ vậy không biết?"
Gulf càng nghe càng nhíu chặt mày.
"Biết rồi. Còn người nào bị thương không?"
"Các nhân viên y tế đa số đều bị trầy xước nhẹ. Chỉ có Vivian bị nặng nhất. Đã đưa đi sát trùng, băng bó rồi."
Gulf khó chịu gật đầu, nhưng cũng rất nhanh ra lệnh làm chủ.
"Cậu gọi bên bảo vệ bảo họ cho thêm người đảm bảo công tác an ninh. Gọi nhân viên vệ sinh tới dọn dẹp đi. Tôi và Min đi xem bệnh nhân."
"Được."

"Lão nhị, vừa nhận được tin khoa cấp cứu của cậu Traipi vừa bị phá. Cậu Traipi không có mặt nên không sao."
Mill cung kính nói nhỏ với Mew. Mặc dù đang ở phòng riêng, nhưng họ phải đề phòng hết sức có thể.
"Có tra ra được ai làm không?" Mew cau có khó chịu. Tên nào chán sống vậy? Làm thế khác nào công khai khiêu chiến Jong lão nhị đâu.
"Dạ đang tra. Tôi cũng điều thêm vệ sĩ bảo vệ tiểu gia chủ rồi ạ."
Mew nghe câu trước có chút không hài lòng, nhưng đến câu sau thấy an toàn hơn chút.
"Ừ. Cho dù ở đâu có thiếu người. Bên cạnh tiểu gia chủ chỉ được thêm chứ không được hụt đi. Rõ chưa?"
"Rõ."
Mill cung kính tuân lệnh. Bây giờ ở hắc đạo ai mà không biết Jong lão nhị của bang Sharp có một tiểu châu báu ở trong lòng đâu chứ.
Để tiểu gia chủ ở nhà, cho nhiều vệ sĩ ở lại trông coi chỉ là hạ sách thôi. Tiểu gia chủ nhà họ mà gật đầu thử xem, lão nhị của họ sẽ đem phi cơ riêng quay về đón tiểu gia chủ tới để nâng niu.

Ánh mắt thâm sâu lạnh lẽo chiếu vào từng người từng người. Gulf không lên tiếng, nhưng những người kia rất thức thời lui ra.
Đến khi trong phòng bệnh chỉ còn 4 người: Gulf, anh em Kang, Min và Vivian đang ngồi trên giường bệnh. Gulf mới âm trầm mở miệng.
"Bây giờ cô nói được rồi chứ?"
Vivian sợ hãi gật đầu. Lời vừa muốn thoát ra khỏi cổ họng liền có chút nghẹn lại. Cô ấy lén nhìn xung quanh tựa hồ sợ ai đó ăn thịt cô ta.
Min nhịn không được tò mò.
"Vậy là có chuyện gì chứ ? Mau nói đi."
Dưới sự khích lệ của hai anh em Kang, Min và ánh mắt thanh lãnh không mấy muốn quản của Gulf, Vivian sợ sệt phát ra vài thanh âm.
"Là... Siven... Siven ."
Cái tên vừa bật ra khỏi miệng, mày kiếm của Gulf đanh lại.
Rất nhanh sau đó sự khó chịu liền biến thành khinh bỉ.
"Tới rồi sao? Còn tưởng cậu ta chết rồi chứ."
Vivian nhìn thấy phong thái có chút bất cần lại ngang ngược ấy, trong đầu cô không khỏi nhớ về biến cố năm cô 19, Gulf 20 tuổi.
Cô quên mất cả cố kị, nắm tay cổ tay cậu, rất kích động.
"Anh! Anh phải cẩn thận! Siven sáng nay trông rất đáng sợ!"
Gulf nghe lời nói của Vivian, ánh mắt sắc bén chiếu lên bàn tay đang níu lấy cổ tay mình.
Thấy bàn tay hơi lành lạnh, Vivian thức thời biết buông ra.
"Biết rồi. Bảy năm trước cậu ta không làm gì được tôi. Bảy năm sau cũng vậy thôi." Đồng thời cậu đứng dậy, bỏ hai tay vào túi quần, điệu bộ nhàn nhạt, bình tĩnh đến rợn người.
Ting... Ting... Ting... Ba tiếng thông báo tin nhắn đến ập tới.
Nemo: Em ổn chứ?
Nemo: Nếu không ổn thì dọn về nhà làm việc đi.
Nemo: Anh lo cho em lắm.
Gulf nhận được tin nhắn, cơ mặt liền mềm ra. Trong ánh mắt hiện rõ sự ấm áp.
"Tôi ra ngoài chút." Bỏ lại một câu chỉ nhằm tính chất thông báo rồi rời đi.
Gulf ra ngoài hành lang, lập tức gọi điện cho Mew. Chưa đầy hai âm thanh chờ, phía bên kia đã có một giọng nói dịu dàng truyền tới.
"Anh nghe đây."
Gulf lúc này cũng hạ nét thờ ơ, lạnh nhạt xuống.
"Anh đến nơi rồi à ?"
"Về đến khách sạn rồi."
"Tin tức của anh nhanh quá đáng đấy." Gulf hơi chun chun mũi. Đây là thói quen làm nũng bắt bẻ chồng do quá được nuông chiều mà hình thành.
Mew cũng cảm thấy cậu chủ động bông đùa với anh như vậy là chuyện tốt. Không có gì phải sửa cả. Cho dù Gulf có bị chiều hư đi chăng nữa thì cũng là anh chiều, sợ gì chứ.
"Người quậy phá ở bệnh viện... em có biết không?"
"Có." Gulf đang định nói thêm, câu lại ý thức được nơi này không hợp lắm, đành nén lại.
"Đợi tối nay về em kể anh nghe. Bây giờ em đang phải làm việc rồi."
"Ừm."
Nghe lời đồng thuận của anh, Gulf hạ điện thoại xuống, định bấm biểu tượng kết thúc cuộc gọi. Cơ mà không hiểu sao... lại dừng lại.
Cậu không tắt. Bên kia anh cũng giữ máy.
Hai con người luôn chán ghét việc phí thời gian cho những điều vô bổ bây giờ lại chần chừ không ai muốn cúp máy trước.
"Em cúp trước đi."
"Sao anh không cúp trước?"
"Những hành động dẫn đến việc không được tiếp xúc hay gần gũi với phu nhân... xin lỗi... Anh từ chối thực hiện."
Dù cách nhau qua màn hình điện thoại. Cũng không trực tiếp nhìn thấy biểu tình của đối phương nhưng trong lòng của hai người cũng tự cảm nhận được tình yêu ngọt ngào lan tỏa đến từng chân tơ kẽ tóc.
___________________________________
Chap 54 Người cũ

Mew nghiêm nghị ngồi đợi tại sảnh khách sạn Linh Lung. Khí phách của anh ngang tàng, bá đạo không che dấu.
Lý Phụng Linh, chủ nhân của khách sạn Linh nhí nhảnh đi tới.
"Chào Mew tổng? Cha tôi bảo anh tới để bàn về kho vũ khí mới?"
Sắc mặt Mew không chút thay đổi, anh đứng dậy theo phép lịch sự nắm hờ bàn tay đang đưa ra của Phượng gia xem như chào hỏi.
Lý Phụng Linh là người thừa kế độc nhất của bang Phượng Hoàng, con gái duy nhất ông trùm vũ khí Trung Hoa. Cô chỉ mới hai lăm, vẻ ngoài của cô chính là đoá tiểu liên hoa không vương bụi trần. Đừng vì vẻ ngoài vô hại này mà coi thường, biết bao người đã từng quỳ gối xin tha trước đoá hoa băng thanh ngọc khiết này.
"Chúng tôi muốn xem qua chất lượng kho vũ khí rồi mới quyết định." Mew thẳng thắn đề bạt yêu cầu.
Và từ đầu đến cuối cũng không có một ánh nhìn quá phận với Lý Phụng Linh.
Lý Phụng Linh dường như không quan tâm đến câu nói của Mew. Cô buông một câu không hề liên quan.
"Anh có thể gọi không quen Phụng Linh đúng không? Vậy cứ gọi là Venesa đi."
Nói rồi liền nở một nụ cười đầy huyễn hoặc.
Mew đang đi làm ăn, anh cũng không tiện thẳng thắn vả mặt người ta như hồi ở địa bàn của mình được. Chỉ là hành động dứt khoát một chút vạch rõ ranh giới.
"Cô Lý. Khi nào tôi có thể gặp lão Phật gia?"
Nét mặt tươi cười vô hại của Lý Phụng Linh có hơi cứng lại khi nghe cách xưng hô đầy chừng mực. Rất nhanh cô ấy đã lấy lại cái mỉm cười thân thiện.
"Phật gia... Tối nay cùng nhau ăn cơm là có thể gặp."
Ánh mắt Lý Phụng Linh vẫn tràn đầy hi vọng, cô mở miệng muốn đề xuất.
"Đây là khách sạn Linh Lung đẹp nhất trong chuỗi nhà hàng khách sạn của bang Phượng Hoàng. Hay là..."
"Tôi đến đây không phải lần đầu." Đủ thẳng thắn cũng đủ lập trường, bác bỏ thẳng thừng ý kiến để Lý Phụng Linh đưa đi tham quan.
Cảm giác như sẽ có nhiều cơ hội khác được tạo ra Mew Suppasit liền tiến trước một bước chặt đứt tất cả.
"Cô Lý làm chủ ở đây hẳn cũng nhiều công nhiều việc. Không làm phiền cô Lý nữa."
Dứt lời Mew ăn liền dẫn đầu đoàn người rời đi.
Lý Phụng Linh đứng đó nhìn theo, đến khi người đi khuất bóng. Cô mới dậm chân xuống sàn.
"Tên này vẫn cứng nhắc như vậy. Người ta đã bật đèn xanh đến thế rồi."
Giận dỗi nói thế rồi mang cả nét mặt chù ụ đi làm việc.

Phía bên Mew.
"Haizz, quả nhiên như dự đoán, vẫn bám dai như ngày nào." Miley dựa lưng vào bên trong thang máy, chẹp miệng một câu.
"Mị lực của cậu Jong từ trước đến giờ có tăng chứ không có giảm. Cô Lý đó mê muội tới bây giờ cũng là điều dễ hiểu thôi." Mill cười cười cợt nhả đáp lời.
Chuyến công tác này của Mew bị gọi là lành ít dữ nhiều là do cô Lý Phụng Linh này.
Lý Phụng Linh đúng là tài giỏi hơn người xứng đáng với kế thừa vị trí phật gia của bang Phượng Hoàng. Và mê mẩn nhất là lão nhị của bang Sharp nữa. Lúc được mời đi đám cưới của Mew, Lý Phụng Linh không cam tâm còn làm loạn một trận ở Quảng Châu. Sau đó bị lão phật gia đưa vào khuôn phép, quản thúc cho đến bây giờ. Vì vậy Mew thành gia lập thất cho đến tận bây giờ, cô ta mới có cơ hội mời anh sang hợp tác. Nói là mời! Nhưng không phải Mew sang cô ta sẽ không kí hợp đồng.
"Bớt nói đi. Nhanh lấy cho xong đơn hàng rồi trở về. Gulf còn đợi tôi." Mew nghe không lọt tai lời của thuộc hạ, lập tức chấn chỉnh.
"Phải phải, mặc kệ người nào đó có ý với lão nhị. Lão nhị nhà chúng ta chỉ có ý với duy nhất tiểu nhị gia chủ thôi."
Nghe được lời này, tinh thần anh thoải mái lên không ít. Không cần biết Lý Phụng Linh kia sẽ bám dai cỡ nào, chỉ cần trong lòng anh có Gulf Kanawut, thứ khác không cần lo.

"Ở Trung Quốc có nhiều món hay lắm. Anh tìm mua làm quà cho em cũng được. Không cần cầu kỳ đâu."
Phát hiện Mew tổng băng lãnh và bác sĩ Gulf lạnh lùng vừa hoàn thành công việc liền gọi tám chuyện với nhau liền.
"Em sắp đi đâu à?" Mew chống cằm nhìn người trong điện thoại vừa tiếp chuyện với mình vừa xếp vali.
"Đi công tác đó. Đi Ba Lan. Nói anh chưa nhỉ?" Gulf đang xếp đồ liền dừng lại suy nghĩ.
"Chắc là chưa. Cũng có thể là rồi mà anh quên." Mew vuốt vuốt cằm như ông lão, giả vờ suy nghĩ lại.
"Anh không để lời em nói vào trong lòng nên mới quên chứ gì?"
"Nào... Phu nhân lại bắt bẻ anh rồi."
"Bộ không đúng hả?"
Mew thở hắt cười khổ. Phu nhân nhà mình mà, phải cưng chiều thôi chứ sao.
"Đúng. Em đúng hết. Đều nghe em cả."
"Mà nói nghe..." Gulf bỗng buông hết đống đồ xuống, lại gần điện thoại với dáng vẻ hóng chuyện.
"Sao sao?"
"Lý Phụng Linh là ai vậy?"
Nét mặt của Mew hiện tại cứng đờ như đóng băng.  Ai đồn nhanh vậy?
"À cái cô đó đó em. Cô ấy theo đuổi anh."
Trái lại với biểu cảm thông thường của một người bạn đời. Nghe chồng mình có người theo đuổi phải ghen, thì nét mặt Gulf hóng hớt vô cùng.
"Đẹp không?"
"Cũng được." Thật thà trả lời.
"Anh dám để ý người con gái khác?"
"Không không không ... Phu nhân...." Tút tút tút.
Lần thứ N anh bị vẻ mặt hóng hớt của Gulf  lừa mà nghĩ rằng cậu sẽ không giận dỗi.
___________________________________
Chap 55 Gọi phu nhân

Rất nhanh đã tới tiệc tối.
Lý Phụng Linh diện một chiếc đầm đỏ hai dây nóng bỏng mắt. Thân hình bốc lửa quyến rũ e thẹn ngồi cạnh phật gia.
"Mọi lần đều là lão đại tới đây, chúng tôi đều chuẩn bị thức ăn thế này. Nếu Jong lão nhị cảm thấy không hợp khẩu vị, cứ việc lên tiếng. Tôi sẽ cho người làm lại."
Mew liếc sơ bàn tiệc. Lời nói khách sáo nhưng trên bàn toàn là món Thái Lan. Đặc biệt còn có nhiều món Mew thích ăn. Nói không tìm hiểu trước về anh là nói dối.
Tuy vậy, để giữ hoà khí, anh vẫn nói một câu khách sáo, nhưng không động đũa.
"Cô Lý có lòng rồi."
Nhận được một câu của Mew. Phụng Linh liền giấu không được niềm vui trong mắt.
Lão phật gia im lặng quan sát nãy giờ cũng lên tiếng.
"Không biết về kho vũ khí lần này, quý bang có yêu cầu gì thêm không?"
Mew lộ ra cẩn trọng, ăn nói lễ phép.
"Lão đại có chuyển lời: Như cũ là được."
Lão phật gia gật đầu. Cảm thấy con gái mình cứ nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Lão phật gia giải vây hộ:
"Cậu Jong không động đũa. Chắc là đã dùng bữa qua rồi sao?"
"Tôi vừa đi gặp một người bạn. Nhà cậu ấy ăn cơm sớm nên tôi đã ăn qua rồi."
Thật ra chẳng có người bạn nào ở đây cả. Mew thoạt đầu cũng định ăn. Nhưng nghe tới câu bữa tối là tâm sức của Lý Phụng Linh lại đột nhiên không muốn ăn nữa.
Ăn để gieo hi vọng cho người ta hay gì. Không thích. Ở nhà anh có người nấu ngon hơn nhiều.
"Ồ! Nếu cậu Jong đã nói như vậy, ta cũng không giữ nữa. Như vậy đôi bên gò bó lần sau gặp cũng không thoải mái."
Lý Thịnh vừa nói vừa liếc ngang qua con gái. Quả nhiên sự mất mát hiện rõ lên gương mặt.
Người ta từ đầu đến cuối đều không nhìn thẳng con gái mình. Nghe là đồ ăn con gái mình nấu cũng không muốn nếm thử. Tỏ thái độ quá rõ ràng như vậy, ông còn có thể giúp gì được.
"Vậy sáng mai tôi sẽ cho người đi kiểm tra kho hàng." Mew đứng dậy, đưa tay lễ nghĩa bắt tay với lão phật gia.
Nói rồi nhanh chóng rời khỏi. Chạy được thì chạy lẹ chứ ở đó làm chi. Về khách sạn còn gọi điện cho người yêu đây này.
"Cậu ta có gia đình rồi Phụng Linh. Con có nhìn theo bao lâu nữa người ta cũng không quay lại nhìn con đâu." Lão phật gia nện chiếc gậy gỗ xuống sàn thu hút Phụng Linh đang ngẩn ngơ nhìn theo bóng người đàn ông kia.
Lý Phụng Linh cau hai hàng lông mày thanh tú, hai tay khoanh trước ngực. Nhìn thì ra dáng ngoan ngoãn, lễ độ nhưng lời nói lại vô cùng cố chấp.
"Rõ ràng là cha đuổi người."
Lão phật gia Lý Thịnh hắng giọng, thẳng thắn đánh vào sự thật.
"Là cậu ta không muốn ngồi thêm. Cha thuận nước đẩy thuyền thôi."
Mặt Lý Phụng Linh xị xuống. Lão phật gia cau mày dạy dỗ.
"Con chen chúc vào gia đình đã có đủ hai người, dù cho có được cậu Jong kia yêu thương đi chăng nữa. Bản thân con cũng sẽ mất đi phẩm hạnh và đạo đức của chính mình."
Lý Phụng Linh nghe nhưng vẫn cứng cổ không chịu thấm.
"Hạnh phúc của con là ở cạnh anh ấy. Tại sao cha không ủng hộ?"
Lý Thịnh lúc này mới thực sự tức giận. "Con có ý với người đã có gia đình là việc sai. Còn nói như chính mình có lý vậy sao?"
"Con có ý gì chứ. Con chỉ muốn ăn với đối tác một bữa đàng hoàng thôi mà." Bị nói trúng tim đen, Phụng Linh chống chế.
Lão phật gia lúc này liền động tay hất đổ ly rượu ở chỗ Phụng Linh. Giọng nói già nua nhưng không hề mất đi sự quyền lực vạch trần.
"Con đừng tưởng ta không biết trong đây có gì. Người đứng đầu ghét nhất là bị tính kế, điều này ta đã dạy cho con rồi!"
Phụng Linh trố mắt nhìn ly rượu đỏ lăn lốc dưới sàn gỗ. Hơi thở dồn dập, chột dạ mà quyết không nhận sai.
"Con chỉ muốn thử thôi..."
"Không cần nói tiếp. Phạt quỳ gối ở từ đường. Sắp tới chuyện làm ăn với bang Sharp con không cần chịu trách nhiệm nữa." Lý Thịnh không đợi thiên kim nhà mình ngoan cố hết câu. Lập tức hạ chỉ cắt đứt tia hi vọng tiếp cận Mew Suppasit của Lý Phụng Linh.
"Cha! " Lý Phụng Linh được chiều từ nhỏ, bị cha phạt, trong lòng liền dâng lên uất ức.
"Con thực thích anh ấy mà. Tại sao cha không để con thử một lần?"
Cô thực sự chuẩn bị rất kỹ càng rồi. Chỉ thiếu chút nữa thôi.
Tại sao cha lại vạch trần cô chứ?
Phụng Linh cắn môi uất ức trong lòng. Càng cấm thì cô càng làm. Giới hắc đạo thành phố A, nhà nào mà không phải liên hôn gia tộc để nâng cao danh tiếng, củng cố gia tộc. Người khác mưu mẹo để làm thiếu phu nhân dòng dõi thì được. Tại sao đến cô lại bị cấm cản chứ ?

"Gulf a"
Quả nhiên vừa về đến liền gọi cho người yêu yêu yêu yêu yêu.
"Gọi phu nhân."
"Anh muốn gọi tên em thôi." Mew mở to đôi mắt long lanh, dáng vẻ làm nũng.
"Không gọi thì cúp máy." Gulf làm mặt lạnh đe doạ. Cậu định giơ tay tắt, bên kia liền vang đến tiếng gọi khẩn thiết.
"Phu nhân, phu nhân. Anh gọi phu nhân. Đừng tắt mà."
Gulf lườm nhẹ anh rồi mới lại cầm bút lên tiếp tục viết.
Mew thấy phu nhân nhà mình không có ý định cúp máy thì thở phào. Cũng hên.
"Phu nhân ơi, anh đói ~"
"Nhịn đi !"
"Ơ ~" Mew lại trưng ra bộ mặt oán trách.
Nhưng tiếc là Jong thiếu phu nhân vẫn còn giận, một chút cũng không bị đả động.
"Phu nhân ơi, anh đói mà ~ "
"Tự đẻ trứng luộc lên mà ăn."
Mew tổn thương nhiều chút.
"Phu nhân ơi, em có mỗi một anh chồng thôi đó. Lỡ như chết đói em không xót à?"
"Không!"
Càng nói người đau chính là mình thôi. Nếu biết có kết cục như này. Có chết cũng không khai thật với Gulf. Thà giả dúi vài giây mà bớt được một kiếp nạn.
Trong khi Mew vẫn tích cực í ớ làm phiền mong phu nhân ngẩng đầu nói chuyện với mình bằng điện thoại của Miley thì chính chủ của điện thoại đang rất 'năng nổ' làm cộng tác viên cho khách sạn Linh Lung.
Phân công cụ thể: Quét lá hồ bơi.
Phỏng vấn ba giây.
"Anh Miley, xin hãy cho chúng tôi biết về cảm xúc của anh lúc này."
"Tôi không cố ý mà! Tôi đang nói chuyện với Na thì tiểu gia chủ đi ngang chứ bộ."
___________________________________
Chap 56 Lo lắng

Hôm nay là ngày thứ 2 kể từ ngày Gulf xa chồng. Cũng là ngày cậu phải bay sang Ba Lan tham dự hội thảo quốc tế về Hồi sức cấp cứu.
Gulf vừa khám thai định kỳ cho Clara thì muốn tiễn khách rời biệt thự Euphoria đến sân bay luôn. Ai ngờ Milan thiếu không nóng không lạnh đứng chắn ở cửa, tay còn đang cầm điện thoại.
"Để tôi đưa cậu đi."
Đến Clara còn quăng ra ánh mắt kì thị.
"Ai nhập anh hả chồng?"
Gulf cũng lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ, dù sao nhà Cyrus và Milan cũng là nhà thân thiết, cậu không cần trưng bộ mặt lạnh như tiền ra trước mặt họ.
Milan gắn hai chữ 'phiền phức' lên mặt rồi quay màn hình điện thoại về phía họ.
Bên trong có Jong lão nhị đang mặc âu phục, tóc vuốt keo chỉnh chu, lịch lãm. Khung cảnh phía sau là những chiếc xe bọc thép uy dũng. Hình như là đang xem kho vũ khí của Phượng gia.
"Là tên này lo lắng cho cậu."
Gulf nhoẻn miệng cười ấm áp nhưng rất nhanh liền thu lại. Giọng nói vang lên vẫn căng thẳng và lạnh lùng như tối hôm qua.
"Tôi tự có thể đến sân bay được."
"Gulf, em có giận cũng để Milan chở đến sân bay có được không? Xe cộ bây giờ nguy hiểm, để tài xế Jong gia chở em đi anh cũng không yên tâm được nữa là em tự đi."
"Anh gọi tôi là gì?"
"Ừ thì phu nhân, nhưng mà để Milan chở em đi cho an toàn."
Mew bày ra nét mặt khổ sở. Từ hôm qua đến giờ chỉ cần anh gọi Gulf liền nhận được cái nhìn lạnh băng của em yêu.
Nhớ lại tên tội đồ gây hoạ cho anh Mew không khỏi liếc ngang hắn một cái.
Miley đang trao đổi về kỹ thuật với bên bang Phượng Hoàng bỗng thấy lạnh gáy, vừa quay đầu liền cảm thấy cơ thể như bị toé lửa vậy.
Thật sự là anh ta không làm gì mà.
"Gulf à, để Milan chở cậu đi đi, như vậy thai phụ như tôi mới yên tâm được." Clara cười hiền hoà vỗ vỗ vai Gulf.
Một người có trách nhiệm như Gulf nghe lời đó ắt sẽ mềm lòng.
"Cũng được." Nói đoạn cậu sờ vào cái bụng mới nhô lên cao của Clara. "Bé nhỏ phải ngoan ngoãn lớn lên khoẻ khoẻ nha."
Bảo bối nhỏ của Milan vì Clara từng uống nhiều lần thuốc tránh thai khẩn cấp nên hơi yếu ớt hơn bình thường. Vì vậy Gulf càng dốc lòng hơn, cũng vì thế mà thân thiết với Clara hơn.
Mew trong điện thoại mặt méo xẹo.
Đúng là bị thất sủng cảm giác không dễ chịu chút nào.
Cả thế giới ai cũng có thể chống lại anh!
"Phu nhân, chồng em nói thì em không nghe vợ người ta nói em nghe liền. Em làm anh tổn thương."
Một câu là phu nhân, hai câu vẫn là phu nhân. Gulf có lạnh lùng cách mấy trong lòng vẫn mềm ra.
"Rồi, em để Milan thiếu đưa đi. Có được chưa?"
"Nhưng em đồng ý với Clara trước rồi."
Gulf cười khổ mắng yêu
"Anh lớn rồi đó Mew Suppasit."
Mew chưa kịp trả lời, giọng nói đanh đá của Milan đã nói một lèo.
"Phải đó, chú mày lớn rồi. Cúp máy đây, ớn hết cả người đây này. Sến gì mà sến rện."
Dứt lời liền cúp máy như cách Milan thiếu thay bồ trước đây.
"Vậy tôi xuống dưới trước xem hành lý thế nào." Nói rồi Gulf xuống phòng khách trước, để lại vợ chồng Milan ở phòng nghỉ của khách.
Clara nhẹ nhàng đứng dậy đánh yêu vào tay chồng.
"Anh này, vợ chồng người ta đang dễ thương vậy mà."
Milan bĩu môi.
" Sự dễ thương duy nhất cần có ở điện thoại của anh là em. Vậy thôi. Người khác đều là sến sẩm."
Clara mát lòng cười đến ngọt ngào. Từ khi cô có bầu Milan dù cục súc mấy cũng chịu khó học ăn nói khéo léo dỗ ngọt cô, thành ra Clara cười nhiều hơn lúc làm tình nhân của anh rất nhiều.
"Được rồi. Anh đưa Gulf đi đi, để Jun ở lại đưa em về là được."
Milan chẹp miệng xoa đầu vợ.
"Anh cũng giống Mew thôi, giao bà xã cho người khác anh cũng không yên tâm."
Nói rồi anh dìu vợ ngồi xuống giường.
"Dì Kang nấu cháo bí đỏ rất được. Em cứ việc ở đây ăn uống no say. Lát nữa anh đích thân đón em và bé bi về nhà."
Cuối cùng còn không quên đặt một nụ hôn cưng nựng lên trán vợ rồi mới rời đi.

Lão phật gia của bang Phượng Hoàng đích thân đưa Jong lão nhị đi xem vũ khí. Ấy vậy mà thấy cậu trai trẻ cứ nhìn mãi điện thoại. Ông không nhịn được đá một câu.
"Ngóng điện thoại của vợ à?"
Mew nghe mình bị điểm tên, ngẩng đầu cười, có thể thấy chút ngượng ngùng trong đôi mắt.
"Dạ. Phu nhân nhà cháu đang trên đường ra sân bay đi công tác, hơi lo lắng một chút ạ."
Lý Thịnh cười phúc hậu, hai tay thoải mái chống lên chiếc gậy mộc.
"Người trẻ bây giờ có chuyện gì là nhắn tin với người yêu điện thoại không nỡ buông ra. Chỉ dám nhìn điện thoại mà ngóng. Thế nào? Làm vợ giận rồi à?"
Mew bị nói trúng tim đen. Trước mặt người thông thái trải sự đời hơn mình chục tuổi, anh chỉ biết gãi đầu nhận.
"Lão phật gia tinh ý. Phu nhân đang giận cháu."
Lão phật gia lại khoái chí cười.
"Hôm qua cậu nói chuyện với ta không giống hôm nay. "
"Vâng?"
"Hôm qua cậu nói chuyện gọi phật gia xưng là tôi. Thái độ cũng rất lạnh lùng, xa cách. Hôm nay vừa nhắc đến vợ của cậu, thái độ của cậu hoà hoãn lại nhiều. Đủ thấy được vợ cậu chiếm vị trí cao thế nào trong lòng cậu."
Lý Thịnh càng nói càng dịu dàng, giống như đang nhớ đến người con gái ông yêu nhất đời vậy.
Mew ghét nhất nghe người ta bình phẩm về mình nhưng nhắc đến phu nhân nhà anh, cũng không hẳn là không thích.
Lý Thịnh lại càng kéo gần khoảng cách giữa cả hai.
"Vợ giận thì dỗ dành, cô ấy thích son phấn hay túi xách, mắc không sao, cứ mua, đừng hà tiện, miễn vợ vui là được."
Nói đoạn ông lại càng ghé sát lại Mew như là hai người đàn ông chụm đầu vào nhau tám chuyện.
"Làm mọi cách đeo theo cô ấy. Nhắn tin, gọi điện dồn dập. Cô ấy không trả lời nhưng lòng đang rất vui vẻ đấy."
Mew cười xoà, anh đính chính.
"Lão phật gia! Phu nhân mà tôi nói là con trai. "
Lão phật gia có chút bị hố. Bây giờ chui đi đâu nhỉ? Nói lắm rốt cuộc không đúng cái người ta cần.
"Con trai sao? Không sao! Cưng chiều hết mực thì đều được tha thứ hết."
__________________________________
Chap 57 Nhớ em

Sau khi xem xong lô vũ khí mới, lão phật gia mời Mew đi ăn tối. Bữa tối này thoải mái hơn bữa có Lý Phụng Linh nhiều.
Nhất là khi đã tìm được điểm chung nói chuyện, bữa ăn diễn ra suôn sẻ hơn nhiều.
"Mặc dù bây giờ người ta cũng cởi mở hơn rồi. Nhưng mà thực nhìn không ra cậu thích con trai đấy."
"Cháu thích con gái. Nhưng cậu ấy là ngoại lệ."
"Cái này mà cũng thay đổi được sao?" Lý Thịnh có chút ngạc nhiên.
Mew mím môi tìm một cách giải thích hợp lý cho cảm xúc của mình.
"Giống như... chỉ cần là cậu ấy, mọi tiêu chuẩn đều không quan trọng nữa."
"À." Lý Thịnh nhấp môi ly rượu nhớ lại mình ngày xưa. "Phải. Gặp đúng người, tiêu chuẩn tự động không còn ý nghĩa gì nữa."

Mew trở về khách sạn. Chút rượu trắng làm phật gia say được chứ không nhằm nhò gì với anh.
Quẹt thẻ phòng, cửa phòng tự động bật ra, bước vào trong.
Mew thả mình xuống chiếc giường lớn tiếp rượu không thành vấn đề, nhưng ngồi một lúc lâu khiến anh có chút ù lì.
Mèo nhỏ vẫn đang giận dỗi anh. Không biết chuyến bay có được bình an vô sự không nữa?
Mew vươn tay mở màn hình điện thoại. Thấy người con trai yên bình ngủ ngoan trên chăn bông ấm êm, bao muội phiền không cánh mà bay mất.
"Haizz, mình nghiện bé xã quá rồi. Mới xa nhau hai, ba ngày đã thành ra thế này rồi." Anh vỗ trán tự khiển trách mình.
Từ khi nào Jong lão nhị trong thời gian đi công tác lại chừa hẳn một vài phút ra để nằm trên giường phiền muộn như một tên thất tình thế này.
Cứ vẩn vơ trong suy nghĩ về em không thoát ra được. Mew gác tay lên trán.
Thì ra tương tư là thế này. Nhìn đâu cũng thấy hình bóng của em.
Cốc cốc cốc
Một âm thanh từ tốn cắt ngang mơ mộng, suy tư của Mew. Anh tặc lưỡi, thở dài, khó khăn lắm mới lê tấm thân đang ôm nỗi niềm thương nhớ ra mở cửa.
Mở cửa.
"Surprise!!!" Giọng nói hớn hở đầy quen thuộc.
Phải! Là mái tóc đó, là bờ môi đó, là gò má phúng phính dụ người đó. Đúng! Là người anh nhớ mong từng giây từng phút qua.
Thân thể Mew tê cứng như tượng. Anh cứ đứng đơ không nói nên lời. Cậu sửa soạn đồ đạc trước mặt anh, lịch trình cũng nói trước mặt anh, ra sân bay cũng là anh em chí cốt do anh sắp xếp đưa đi. Điều anh không ngờ nhất đó là điểm đến là nơi có anh.
"Phu nhân?" Mew vẫn chưa thể tin vào mắt mình.
"Là em." Gulf mỉm cười đáp lại anh.
"Gulf ?" Vẫn mịt mờ nghệch mặt ra.
"Em đây." Gulf vẫn rất kiên nhẫn.
"Thật sự là em sao?"
Đến câu này không kiên nhẫn nữa nha. Kiên nhẫn nữa là một ngàn câu hỏi tới nửa đêm mới được vào phòng.
Gulf đưa tay đến eo anh, mạnh dạn ngắt liền một cái.
"Á á á, đau... Đau anh bé."
"Đau thì tốt. Anh còn cảm thấy mình đang mơ nữa không?"
Mew bây giờ mới hết đơ ra. Anh vui mừng ôm eo cậu lên xoay một vòng trước cửa phòng.
"Á." Chân bất ngờ không có điểm chạm Gulf phản xạ la lên, sau đó cũng hoà vào tiếng cười giòn tan với anh.
Vài người phục vụ đi ngang cũng tủm tỉm cười nhưng họ tuyệt nhiên rất chuyên nghiệp, không hề tụm lại nhiều chuyện mà khiến khách hàng cảm thấy mất riêng tư. Họ chỉ lặng lẽ tự vui sướng với nỗi niềm của dân FA rồi lướt đi.
Mew ôm nguyên Gulf không thả xuống, không quan tâm còn có Miley đứng phía sau mà biểu đạt tâm tình bứt rứt đến ấm ức mấy hôm nay.
"Cuối cùng em cũng đến rồi, anh nhớ em."
Gulf giả vờ mở to mắt bất ngờ.
"Thật sao? Em tưởng anh ở đây rất vui vẻ với Lý Phụng Linh chứ."
Mew cười khổ, tay siết lấy eo Gulf.
"Chúng ta đang vui vẻ, nhắc người khác làm gì chứ."
Nói rồi anh cúi người ôm Gulf kiểu bế công chúa vào phòng.
Miley tự biết điều tự lui đi. Ở đây không cần anh ta. Có cần thì cần người ăn cẩu lương thôi.
Căn phòng tràn ngập suy tư và chán nản vừa nãy dường như đã biến mất. Đổi lại căn phòng tràn đầy tình yêu nồng nhiệt.
Mew thả Gulf xuống giường, giam cậu dưới thân. Không nhịn được nữa cúi đầu hít hà mùi hương anh nhung nhớ nơi hõm cổ đầy gợi cảm kia.
"Em bảo đi Ba Lan dự hội thảo mà. Sao lại tới đây?"
Gulf câu lấy cổ anh, long lanh mắt tuyệt trần đáp lại.
"Ba Lan có thơ có mộng nhưng không có anh." Không có anh thì không thích.
Mew nhếch mép, hài lòng hạ xuống môi cậu một nụ hôn thật kêu.
"Thật ngoan ~ " Vừa nói anh vừa sủng nịnh vuốt ve mái tóc mềm mượt.
Vừa dứt môi khỏi nụ hôn Gulf lại bất ngờ kéo đầu anh xuống, mặt đối mặt so đo với anh.
"Em bỏ cả một hội thảo quốc tế đến đây với anh. Anh lại chỉ khen có hai chữ. Mew tổng à, anh phải học hỏi đàng hoàng đi."
Nghe thấy lời chê bai không điểm công kích, Mew không nhịn được sủng nịnh gõ nhẹ trán cậu.
"Mèo con đanh đá này."
Gulf tủm tỉm rụt đầu lại, miệng vẫn tiếp tục buông lời khó tính.
"Học cái tốt không học lại đi học cái xấu thế này. Đã không giỏi dỗ dành mà còn học thói đánh em sao ?"
Mew hạ giọng, thủ thỉ trầm ấm mang theo vài tia xấu xa.
"Anh không giỏi nói miệng, chỉ giỏi hành động thôi."
Đi đôi với lời nói, bàn tay bất chính mò vào trong áo sơ mi của cậu. Giọng nói trầm khàn nhuốm màu dục vọng thì thầm với, đôi mắt anh xoáy sâu vào khuôn mặt thiên sứ của chồng nhỏ. Thanh âm trầm thấp dụ hoặc người ta:
"Gulf... Được không?"
Cậu thở mạnh, ánh mắt biến hoá tinh vi, từ cái long lanh rung động lòng người biến thành tiểu hồ ly tinh xảo dẫn dụ người khác tới gần. Nhưng miệng vẫn đẩy xa người ta ra:
"Em vừa bay một chuyến hơn 5 tiếng đồng hồ rồi đi xe 20 phút tới đây. Anh không thấy bẩn à?"
Mew mím môi suy tư. Vài giây sau, anh xốc người Gulf lên.
"Phu nhân ~ chúng ta vừa tắm vừa hành sự
thế là vẹn cả đôi đường rồi. "
#KyoKyoLoveMewGulf

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro