Chap 58+59+60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 58 Bị phá đám

Trong phòng tắm của khách sạn, hơi lạnh từ phòng chính phà vào trong thân thể rực lửa đang quấn quýt lấy nhau.
"Nhẹ... Nhẹ thôi... ưm..."
Anh đưa tay vuốt nhẹ sườn mặt tinh tế của Gulf. Chỉ mới hai ngày nhưng khi vừa ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của nửa kia, cảm giác khoan khoái đánh thẳng vào trung tâm đại não.
Mew đổi tư thế, đem Gulf áp lên cửa kính của phòng tắm mà kịch liệt đưa đẩy. Anh thì thầm vào tai đang đỏ chót như trái cà chua trêu ghẹo.
"Phu nhân có hài lòng với chất lượng phục vụ bên anh không?"
Cảm giác lành lạnh của mặt kính truyền đến hai đầu ti, cộng thêm phía dưới đưa đẩy* làm ma sát tạo ra sức nóng đầy mãnh liệt khiến Gulf muốn nổ tung, nói không thành lời được.
"A... Aa... ưm... sâu...sâu quá..."
Mew nhếch miệng hài lòng với biểu cảm của phu nhân.
Quả thật! Tư thế này trong phòng tắm rất kích thích!
"Đừng nhanh... Ah... Ah... Em ra...đừng mà..."
Mew nghe tiếng r*n rỉ van nài đó lại càng đẩy nhanh tốc độ. Nhịp thở càng dồn dập, không khí bừng bừng nóng lên.
"Ah !" Gulf căng cứng người thoải mái bắn lên mặt kính.
Tiếng thì thầm gợi đòn bên tai lại trầm ổn vang lên.
"Phu nhân không đợi anh gì cả. S**ng đến vậy sao?"
Tiểu gia chủ Jong gia thẹn thùng giương cùi chỏ thụt về phía sau. May thay qua bao lần ngậm ngùi đau đớn trước những cú thúc chí mạng, Mew đỡ được. Gương mặt đắc ý cợt nhả.
"Nóng tính quá đi ~"
New chỉ bắt nạt được Gulf lúc đang làm t*nh thôi .
Chứ bình thường mà nhây là một đi không trở lại .
"Anh có vẻ thích được nhịn ăn lắm nhỉ?"
Uây uây, đính chính một chút!!
Mew chỉ dám bắt nạt Gulf lúc đang làm tình thôi. Chứ cậu bật tone giọng bác sĩ Traipi lạnh lùng là Mew rén liền à.
"Em ~"
Trêu chọc chồng nhỏ là vui nhưng cũng là một phương thức tự lấy đá đập chân mình.
Gulf đã được thoả mãn nhưng bản thân anh đang khó chịu đến độ muốn nổ tung. Thằng em đang đứng dậy biểu tình chọc vào mông Gulf đòi được an ủi.
"Muốn làm cũng được. Nhưng hết lần này nghỉ."
"Ơ."
"Không muốn?"
Mew chẹp miệng đồng ý thoả hiệp: "Cũng được. Giữ hoà khí cho lần sau."
Gulf ngồi máy bay, đi xe rồi còn chiều thêm Mew nữa. Sức người có hạn, làm xong lần đó đã mệt lử.
Mew đành cố gắng nhịn xuống, tẩy rửa cho Gulf rồi bế cậu ra giường ngủ.
Nhìn gương mặt mệt mỏi xinh đẹp nằm trên giường. Mew bất giác mỉm cười vuốt tóc cậu. Ở cạnh Gulf là thấy bình yên.
"Bé ngoan, ngủ cũng thật ngoan."
Không biết Gulf có nghe thấy lời thì thầm đó không, nhưng Mew dứt lời gương mặt bình yên cong lên nụ cười. Không rõ là vì nghe chồng nói mà thấy ấm lòng hay là vì gặp một giấc mơ đẹp.
Mew khẽ khàng nhấc chăn lên, luồn tay xuống cổ Gulf, nhẹ nhàng nằm xuống, kéo cậu vào lồng ngực rộng lớn.
Đoạn, anh hôn lên cái đầu nhỏ đầy yêu thương, khẽ chúc ngủ ngon rồi cũng ôm cậu ngủ ngon lành.
Tiết trời quang đãng cộng thêm phòng máy lạnh mát mẻ nên hai người ngủ rất ngon.
Mãi đến xế chiều, tiếng điện thoại vang lên một lần, cả hai mới dần thanh tỉnh.
"Anh ơi ~ " Gulf vỗ vỗ lưng Mew, dùng giọng ngái ngủ gọi anh.
Người bên cạnh đã tỉnh nhưng không chịu dậy bắt máy. Gulf lại lay thêm mấy cái.
"Anh ơi ~ dậy! Điện thoại kìa."
Đến khi màn hình kêu 'ting' báo cuộc gọi nhỡ, anh mới mở mắt, ôm lấy Gulf đè lên người mình.
"Nhỡ rồi. Kệ đi."
Gulf bất ngờ bị kéo xuống, cậu theo phản xạ đưa hai tay chống cự để khỏi ngã xuống.
Chống rất đẹp!
Chống xuống bờ ngực săn chắc của chồng.
Cậu không những không biết ngại, còn bóp nhẹ một cái. Ừm! Rất cứng! Cậu rất thích !
"Jong thiếu phu nhân có vẻ rất hài lòng với cơ thể của anh."
Câu nói có chút tự luyến, lại thêm thắt sự chọc ghẹo khiến người ta không thoát khỏi ngại ngùng.
Tuy nhiên người ta ngại chứ Gulf không ngại, cậu nhận thức rất rõ, đó là của cậu !
Cậu chủ động cúi xuống hôn chụt lên môi anh, rồi chống cằm nhìn anh. Bầu không khí lại được thêm chút lửa tình, càng trở nên ái muội.
"Phải a~ rất hài lòng!"
Trong mắt Mew hiện lên hứng thú. Tay siết thắt lưng của Gulf, tay kia bốp nhẹ bờ mông yêu thích của mình.
"Vừa nãy còn xin tha. Bây giờ ngủ dậy khoẻ rồi muốn đọ sức với anh nữa phải không?"
"Thì người ta..."
Reng reng reng.
Gulf đang nói, tiếng điện thoại lại vang lên. Lần này là điện thoại của Jungkook.
Gương mặt Mew đen kịt lại. Hai người yêu nhau người ta đang ân ái mà hẹn nhau gọi hoài. Phá đám đủ đường hết!
Gulf hiểu được ác cảm trên gương mặt của Mew. Cậu mỉm cười xoa xoa má anh vừa vươn tay lấy điện thoại.
"Miley? Cậu gọi tôi làm gì?"
Nghe thấy cái tên, Mew ngẩng đầu, khẩu hình phát ra hai chữ "mở loa".
Gulf gật đầu mở loa.
"Tiểu gia chủ à, Mew tổng có ở chỗ cậu không?"
"Tôi ở đây." Mew trả lời.
"Tôi và các gia chủ của bang Phượng Hoàng gõ cửa lâu rồi mà không thấy ai trả lời, cậu Jong đi đâu rồi ạ?"
Gulf bàng hoàng nhìn Mew. Đừng nói là họ đứng đợi ngoài cửa nãy giờ nha?
Gulf bối rối lên tiếng.
"Xin lỗi. Vừa nãy chúng tôi đang ngủ nên không nghe tiếng gõ cửa."
"Vâng. Vậy Mew tổng đi ngay hay cần thời gian chuẩn bị? Nếu cần thời gian, chúng tôi sẽ xuống sảnh đợi."
Lúc này Mew mới trầm ấm lên tiếng.
"Chờ chút. Tôi ra mở cửa."
Nói rồi anh liền tự nhấn cúp máy.
Gulf tưởng mình không liên quan bên định ngả người xuống giường. Ngờ đâu Mew tổng ngồi dậy chỉnh lại áo choàng tắm của mình ngay ngắn rồi kéo luôn cậu đang mặc áo choàng tắm dậy, đẩy cậu về phía cửa.
"Mở cửa đi."
"Em á?" Gulf tự chỉ vào mình rồi nhìn từ trên xuống. Chỉ mặc áo choàng tắm, trên cổ còn có vài nốt đỏ. Vừa nhìn liền hiểu đã làm gì.
Nhìn sang Mew cũng ái muội không kém.
"Bên ngoài là các gia chủ bang lớn đó, anh muốn ra với bộ dạng này sao?"
Mew chẹp miệng lười giải thích, ôm eo cậu rồi tự mình mở cửa ra.
Dẫn đoàn là Lý Phụng Linh. Cô ta vừa thấy mặt Mew liền tươi cười.
"Jong lão nhị, chúng tôi đợi anh..."
Ánh mắt cô ta dời lên người con trai tuyệt sắc tiên tử trong vòng tay của Kim lão nhị, cổ họng nghẹn lại không nói nên lời.
"Đây là Jong lão nhị. Vậy người này là Jong thiếu phu nhân rồi." Một gia chủ xởi lởi nhận người.
Jong lão nhị liền cho ông ta sắc mặt tốt, gật đầu: "Ông Vương tinh mắt!"
___________________________________
Chap 59 Chính thất

Jong lão nhị liền cho ông ta sắc mặt tốt, gật đầu: "Ông Vương tinh mắt!"
Rồi lại dịu dàng quay sang Gulf giới thiệu.
"Bang Phượng Hoàng có bốn gia chủ. Lần này mua bán vũ khí là làm ăn với cô Lý đây. Nhưng hôm qua người chịu trách nhiệm chính đã đổi thành lão phật gia rồi. Hôm nay gặp các gia chủ là có tiệc xã giao."
Ngữ khí lười biếng hoàn toàn minh chứng cho sự trong sạch của Mew. Anh không tỏ ra quan tâm, không đặt ai vào mắt, người có cơ hội lọt vào mắt anh chắc chắn chỉ có mỗi Gulf.
Nội hành động này thôi anh đã ghi 10 điểm chung thủy trong mắt Jong thiếu phu nhân rồi.
Nét mặt Lý Phụng Linh căng cứng lại. Nói như vậy là thẳng thắn không thừa nhận sự tồn tại của cô. Nói trắng ra là cô ta chỉ là chịu trách nhiệm làm ăn với anh, giờ đổi rồi, chỉ còn là xã giao thôi, có cũng được không có cũng không sao.
Một đoá sen trắng được nâng niu từ bé như Lý Phụng Linh chịu sao được sự tuyệt tình này. Cô cúi gằm mặt cắn răng như thể bị bắt nạt.
Nhưng không may cho lắm... Mọi người đều chỉ đổ dồn sự chú ý về phía hai chồng chồng Jong và Traipi.
"Ồ, không biết quý danh của phu nhân là...?"
Gulf giữ nét trang trọng, trả lời cũng rất nền nếp. Biểu cảm gương mặt không khen cũng không chê, nhưng khiến người ta không bắt bẻ được.
"Gulf. Gulf Kanawut."
Nghe thấy cái tên, có hai người trong số bốn gia chủ lộ ra vẻ sửng sốt.
"Gulf Kanawut ư ??? Nghe quen quen. Tôi nhớ là đã thấy ở đâu rồi."
Ông Trần hình như cũng biết: "Nếu tôi nhớ không lầm thì phu nhân là bác sĩ, phải không?"
Gulf mỉm cười thân thiện gật đầu: "Ngài không lầm."
Nhận được lời xác nhận, ông Trần hào hứng vỗ tay cái bép.
"Vậy là đúng rồi! Cậu chính là quốc bảo của khoa cấp cứu bệnh viện quốc tế Angel!"
Nói rồi ông cười ha hả lên, dường như rất khoái chí .
Gulf hơi mất tự nhiên, cậu không thích người khác nói quá lên về mình như vậy. Cậu cũng chỉ là bác sĩ cố gắng cứu bệnh nhân khỏi nguy hiểm thôi.
"Ngài quá lời rồi!"
"Phu nhân nhà tôi rất giỏi giang nhưng lại khiêm tốn. Các gia chủ còn doạ lát nữa cậu ấy sẽ trốn luôn không tham gia tiệc nữa đó."
Hiếm khi Jong tổng mở miệng nói nhiều với người không thân thiết như vậy, làm cho các gia chủ bang Phượng Hoàng có chút e dè nhưng họ không bỏ qua cơ hội làm thân, lập tức hùa theo câu nói nặc mùi trêu ghẹo phu nhân của Mew tổng.
"Như vậy đâu có được. Có phu nhân của Jong lão nhị ở đây thì lão nhị chỉ được tính là khách thôi, phu nhân mới chính là khách quý của chúng tôi."
Mew hài lòng gật đầu. Nhận được biểu cảm đó, họ biết là họ đã làm đúng. Vì vậy sau đó là một loạt những lời lấy lòng, nịnh hót, ngợi khen Gulf Kanawut - đệ nhất phu nhân của Jong lão nhị.
Lý Phụng Linh trang điểm lộng lẫy, váy vóc kiêu sa hoàn toàn bị bỏ sang một bên, trở thành vai phụ mờ nhạt.
Nói đúng ra, dùng từ 'vai phụ mờ nhạt' đã là thiên vị cho cô ấy lắm rồi. Bởi vì tình cảnh của cô ta muốn chen ngang cuộc trò chuyện cũng không biết phải chen thế nào. Nếu dùng từ đúng, phải là 'diễn viên quần chúng' mới là chính xác.
Gulf được Mew đẩy ra làm nhân vật chính được các gia chủ lớn nịnh bợ, tay không hiền thục mà kín đáo thúc cho anh mấy cái.
Mew càng không sợ chết, nháy mắt đắc ý với Gulf.
Được một lúc sau, anh mới kéo Gulf khỏi 'vòng vây' tán thưởng.
"Nói chuyện như vậy là được rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng tôi sửa soạn chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay đây." Mew ôm lấy eo Gulf đầy dịu dàng nói với các vị gia chủ.
Nói rồi anh quay đầu, đẩy Jungkook vào trong trước.
Lý Phụng Linh vẫn đưa mắt ngóng theo, hi vọng nhận được một hi vọng nào đó. Nhưng không! Kể từ khi Mew đưa người chồng hợp pháp của anh ấy ra trong bộ áo choàng tắm, cơ hội của cô ta đã vĩnh viễn không còn nữa rồi.
Lý Phụng Linh ê chề nhưng chẳng thể cáo trạng. Trong đầu hiện lên sự ôn nhu, thâm tình, cử chỉ chăm sóc, yêu thương của Mew. Một trời một vực với cách đối xử với người khác. Cô ta muốn giành cũng không giành được, chỉ có thể thầm ghen tị trong lòng.
Chính thất phu nhân đã giá đáo, tiểu tam vô sủng vô phận làm gì có chỗ đứng chứ.

Gulf vừa vào liền quay ngoắt người lại, Mew vừa đóng cửa đã nhận một tràng đánh đấm của cậu.
"Oái đau đau đau... Phu nhân aaaaa, đừng đánh đừng đánh... Đau đau..."
Nghe tiếng kêu thảm thiết, có thể thấy Mew bị tác dụng vật lý không hề nhẹ, Gulf thẹn quá hoá giận, trút giận không chút nương tay.
"Anh không biết xấu hổ à?" Chát! Tét vào vai anh liên hoàn.
"Họ nhìn chúng ta bằng ánh mắt gì anh có thấy không? Em làm sao ra đường đây? HẢ !" Bụp bụp bụp. Mew lãnh trọn ba cú thúc vào ngực.
"Em... Em .... Em... Bình tĩnh! Bình tĩnh! Oái oái đau anh." Mew vừa đau vừa cố xoa dịu em người yêu nóng tính.
"Da mặt anh làm bằng bê tông cốt thép phải không? Mấy cái dấu đỏ này người ta giấu còn không được, anh thì len lén kéo áo em xuống cho người khác thấy. Đánh cho anh chết luôn!" Đánh không không đã tay, Gulf dùng cả chân đạp chân anh cho hả giận.
Mew nhân lúc cậu đang nói chuyện đã âm thầm, lén lút kéo nhẹ áo phía sau rồi buông ra, khiến cổ áo phía trước đổ xuống, dấu hôn ái muội liền từ đó phơi bày trước bàn dân thiên hạ. Lúc đầu Gulf cũng không để ý, nhưng cảm thấy mấy người kia vừa khen mình vừa nhìn mình với ánh mắt có phần kỳ quái. Cúi đầu xuống liền hiểu được nguyên nhân. Vì vậy, vừa vào phòng liền có một màn 'rèn luyện' thể chất đặc sắc như vậy chứ.
"Từ nay đến hôm về, cấm anh đụng vào tôi! Xuống đất ngủ!"
"Gulf, anh dằn mặt trà xanh mà" Mew mếu máo kêu oan.
"Không muốn nghe!"
"Em..." Mew níu lấy ống tay áo Gulf, còn vuốt vuốt vai cậu cho cậu bớt giận.
Văn thơ dỗ dành người yêu đang dâng trào, đang định nhẹ nhàng nâng niu em dỗ dành thì em phán một câu khiến anh đứng hình.
"Còn nói câu nữa thì ngủ hành lang !"
___________________________________
Chap 60  Nghe lén.

Vì một màn chứng minh trong sạch chơi không thể dại hơn, Mew đi tiệc xã giao một mình!
Lý Phụng Linh thất tình, từ chối không tham dự. Ba gia chủ lớn của bang Phượng Hoàng tưởng lúc chiều đã làm thân được với Jong lão nhị. Ai dè đến gần bị quăng cho cục bơ to đùng, còn tặng kèm gương mặt hằm hằm như mất sổ gạo của Jong lão nhị.
"Mew tổng, thiếu phu nhân không đến sao?"
Kết quả của câu hỏi ngu xuân kia là bị lườm toé lửa.
"Phu nhân nhà tôi đi hay không cũng không liên quan đến Trần tổng."
Ý tứ rất khó chịu. Thái độ không còn dễ chịu như lúc chiều nữa.
Mew chỉ tiếp chuyện kho vũ khí, còn lại giao cho Miley và Mill ngoại giao.
Một lúc sau, sát khí xung quanh quá nặng, không ai dám đến gần xã giao nữa, anh mới ở một bên lấy điện thoại nhắn tin cho chị gái, bày mưu dỗ bồ.
Kawan: Thấy chưa !! Biết ngay là lại giận mà. Chú ngố thế cơ mà.
Mew: Dỗ thế nào?
Kawan: Sao biết được. Chị không chọc người ta tức hộc máu thì thôi, làm sao mà biết cách dỗ người khác.
Mew: Lần trước dỗ Gulf là chị chỉ mà ?
Kawan: À.
Kawan: Chồng yêu của chị mách nước đấy. Siêu không?
Kawan nói xong câu đó liền không thấy tăm hơi em trai đâu.
Không seen không rep! Đổi lại nghe tiếng thông báo tin nhắn tới bên điện thoại của chồng.
"Anhhh!!!! Không được rep nó!!!!!!!!"
Thật không ngờ Kawan tiểu thư đài các, học rộng hiểu sâu, thấu tình đạt lý lại có một đứa em trai có mới liền quay đít bỏ đi như vậy. Không thể chấp nhận!
Chồng của Kawan kéo mắt kính lên nhìn cô đang ngồi dũa móng chân ở sofa.
"Anh lỡ rep rồi..."
Kawan độn mặt ra, ba dấu chấm hỏi hiện ngay lên trên đầu.
"Anh... chưa cầm đến điện thoại mà..."
Chồng cô hất mặt về phía trước: "Anh rep bằng laptop."
Kawan thở dài ngả lưng xuống sofa. Tính là nhây một chút, hành một chút để Mew hiểu cảm giác bị đàn áp là như nào. Cơ mà thôi bỏ đi. Bây giờ muốn làm khó em trai cũng không có cách nào nữa. Cô chán nản xua tay.
"Anh chỉ cho nó đi. Em không chấp nó. Ba mươi tuổi đầu cưới chồng gần năm tháng làm chồng giận suốt ngày. Éo hiểu."

Gulf đang video call với hai vị phu nhân quyền lực kia của bang Sharp.
Jin để điện thoại một bên, mang bụng bầu tháng thứ sáu đi khuấy bột cho em bé. Mấy hôm nay lo chuyện bàn giao kho vũ khí nên Cyrus bên này cũng bận tối tăm mặt mày không có thời gian nhiều bên Jin. Jin không những không tủi thân mà còn vui mừng vì được tung hoành trong căn bếp thân quen. Không phải Cyrus thì không ai ngăn được Jin ở suốt trong bếp.
Trong thời gian mang bầu, Jin nghén rất lạ lùng, lúc ăn món này rất ngon lành nhưng chỉ qua một ngày liền cảm thấy nó rất khó ngửi. Duy chỉ có bột em bé là món Jin ghiền ăn nhất. Không biết sau này con sinh ra có bị papa giành mất khẩu phần bột không, nhưng hiện tại nó vẫn là mỹ vị với Jin.
Clara thấy Jin nếm nếm lại ngửi ngửi bột thì phì cười.
"Jin đáng yêu ghê, như em bé vậy."
Jin cười hì hì, miệng vẫn ngậm thìa bột.
"Cảm ơn em."
Gulf chống cằm nhìn hai người có bầu hạnh phúc vui tươi cũng gật gật đầu.
"Người có bầu ăn được là tốt. Thích ăn cứ ăn. Trừ một số thứ nên kiêng thì điều độ là được."
Clara chẹp miệng
"Lại đem giọng bác sĩ chuẩn bị giáo huấn chúng ta rồi kìa."
Jin gật đầu đồng tình, giọng điệu than thở kể khổ
"Phải rồi! Nhỏ nhất trong đám nhưng lại giỏi nhất. Gulf muốn giáo huấn chúng ta cũng phải nghe."
Gulf cười xòa thanh minh
"Không có mà. Hai người đừng ghẹo em."
Cạch.
Mew rất sớm đã trở về.
"Mới đi chưa được nửa tiếng mà ?" Gulf đang nằm lăn lộn trên giường, thấy Mew bước vào liền ngó xuống nhìn giờ, rồi bất ngờ phản ứng.
"Xong việc thì anh về. Nơi không có phu nhân có gì hay để nán lại đâu." Mew giọng điệu đương nhiên trả lời.
Cả Clara và Jin ở trong điện thoại đều che miệng cười. Trời ơi, trăm nghe không bằng tận mắt thấy, quả nhiên Mew tổng ở cạnh phu nhân ngoan ngoãn như một con mèo.
"Lời mật ngọt vô dụng thôi." Gulf chép miệng, giọng điệu đuổi người.
Nghe thấy vài âm thanh phát ra từ điện thoại Gulf, Mew liền hiểu ý lánh đi chỗ khác, chừa không gian cho các vị phu nhân bàn chính sự.
Nói lánh mặt nhưng là lánh mặt chứ không lánh tai. Mắt không thấy chứ tai vẫn nghe.
"Gulf này, nghe lời nói của Mew như vậy, cậu ấy rất thương em đó." Jin múc bột lên vừa nhăm nhăm vừa nói.
"Em cũng thấy như vậy. Cậu giận dỗi trả lời cộc lốc, anh ấy cũng không bớt đi một miếng dịu dàng nào." Clara gật đầu đồng tình.
Gulf chống cằm gật đầu
"Phải, em cũng biết là anh ấy thương em. Mặc dù những thứ anh ấy làm, nhiều khi cũng hơi ngốc. Nhưng mà anh ấy làm để cho em thấy, đó là điều không thể chối cãi."
Mew ngồi trong phòng khách bên cạnh nhếch môi cười.
Giận dỗi nhau chỉ là cho vui nhà vui cửa. Phu nhân của anh là người sâu sắc, làm sao nhìn không ra thâm ý của anh trong hành động được.
Clara ôm lấy con poodle nâu vuốt ve:"Aida, ngọt chết tui rồi nè."
Gulf cười, hai má hơi hây hây vì bị chọc ghẹo.
Jin tủm tỉm, giả vờ bâng quơ nói một câu làm Gulf bừng lên ngại ngùng.
"Aida, thật mong đợi được thấy con của hai người quá đi."
Bộp.
Tiếng rớt sách ở phía bên kia tường truyền đến. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết là do ai tạo ra.
Mew ở bên kia đang chống tay lên bàn, áp sát tai vào tường để nghe rõ, bỗng nghe thấy chuyện có con, lỡ tay làm rớt chồng sách gì đâu.
Bên trong phòng ngủ đã im lặng Mew trèo hẳn lên ghế, áp sát tai vào tường như muốn khảm luôn tai mình xuyên qua bức tường vậy. Hiện tại tâm trạng Mew tổng đang gấp gáp vô cùng.
"Đừng, đừng, đừng, hai người đang vui tự dưng lòi ra một cục nợ. Anh không có thích."
Mew niệm chú đừng đừng đừng bên đây thì bên kia Gulf mím môi chẳng biết thế nào.
"Sao lâu thế nhở?"
Mãi không nghe tiếng phu nhân Mew gấp quá rồi. Anh ra ngoài. Bản thân liền biến lại trạng thái mơ hồ không quan tâm giả vờ lân la tới tủ quần áo cạnh giường mở cửa lựa lựa quần áo.
Gulf đang chìm đắm trong suy nghĩ thấy chồng vào trong liền hỏi:
"Anh đi đâu à?"
"Em cứ kệ anh. Em cứ trả lời tiếp câu hỏi của người ta đi." Mew xua tay, nét mặt vô cùng bình tĩnh.
"Ờ." Gulf Kanawut lúc này bối rối đến độ IQ giảm, không hề nhận ra chít mâu thuẫn nào trong câu trả lời của Mew.
Sao anh biết em đang trả lời câu hỏi ? Đây là câu hỏi lúc bình thường của Traipi tinh thông. Bây giờ cậu đang chìm đắm trong chuyện con cái cơ.
Mew thoạt nhìn rất bình tĩnh lựa đồ nhưng tai thì dỏng lên cao hơn đầu rồi. Trong lòng anh không ngừng khích lệ.
'Không có con. Mạnh dạn trả lời liền đi em. Nghĩ cái gì nữa.'
#KyoKyoLoveMewGulf

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro