Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một lúc quấn quít lấy nhau đã hơn 3 giờ chiều.

Phong Ly mơ mơ màng màng mặc cho Cố Tiêu đùa nghịch, muốn giơ tay thì giơ tay, muốn nhấc chân thì nhấc chân, đôi mắt muốn nhắm lại cố gắng mở ra, rõ ràng là mệt không chịu nổi.

"Tiểu Ly" Cố Tiêu rất áy náy, ôm lấy bảo bối nhỏ đã bị mình lăn lộn đến mềm đôi chân xuống lầu, nhu tình cùng xin lỗi trong mắt nhìn như sắp tràn ra ngoài, không còn một chút dáng vẻ cáu kỉnh và tối tăm như trước.

Cố Tiêu cau mày, tự trách nói: "Xin lỗi, anh thật quá đáng"

Phong Ly không thích nhìn dáng vẻ này của Cố Tiêu, cậu nâng cao tinh thần, khẽ hôn lên khóe miệng Cố Tiêu.

"Ngoan..."

Thanh âm nghẹn ngào khó nghe, không ngọt ngào trong trẻo như thường ngày.

"Xin lỗi em....." Cố Tiêu nghe vậy càng thêm áy náy, sâu thẳm trong đôi mắt nổi lên gợn sóng nhìn giống như sắp khóc.

Phong Ly nhìn thấy Cố Tiêu hai mắt rưng rưng trong lòng cậu có chút luống cuống, không còn cảm thấy mệt nữa, trong đầu suy nghĩ biện pháp đối phó.

Nhưng cậu nghĩ như thế nào cũng không thể nghĩ ra được, đành phải dùng đôi tay nâng mặt Cố Tiêu, nhón chân, lung tung hôn lên mặt Cố Tiêu, hôn một cái an ủi một câu:

"Chụt! Ngoan"

"Chụt! Ngoan"

"Chụt! Ngoan"

.....

Cố Tiêu không nhịn được mà bật cười, nhìn bộ dáng đáng yêu này của Phong Ly, trái tim anh lại không nhịn được run rẩy lên, trên đời này chắc là chỉ có tiểu ngu ngốc của anh cảm thấy anh sẽ khóc, cũng chỉ có tiểu ngu ngốc này dùng biện pháp như vậy an ủi anh....

Bảo mẫu cùng người hầu đứng một bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm bộ bản thân không tồn tại.

Hình ảnh "ấm áp" như vậy mang đến cảm giác "năm tháng yên bình", cho đến khi....

"Chụt! Thích......anh"

Nghe vậy, cả người Cố Tiêu cứng đờ, đồng tử co rút lại vài phần, sự điềm tĩnh ngày thường đã biến mất, lắp bắp hỏi: "Tiểu, tiểu Ly, em nói cái gì?"

Không thể trách sao lại Cố Tiêu khiếp sợ như vậy, ban đầu Phong Ly không biết và cũng không muốn nói chuyện, Cố Tiêu khó khăn lắm mới làm Phong Ly mở miệng nói chuyện, tuy rằng chỉ có một chữ, ngẫu nhiên sẽ nói hai chữ, tuy không nối liền nhau nhưng Cố Tiêu đã rất thỏa mãn.

Nhưng hôm nay Phong Ly không chỉ có nói nối liền còn lại nói thích Cố Tiêu, điều này đã đủ làm cho Cố Tiêu mất bình tĩnh.

Phong Ly dường như không ý thức được cậu đang nói gì, sau khi lại hôn Cố Tiêu một cái mới lắp bắp nói: "Thích...Tiêu.....Tiêu"

Trong chớp mắt, đôi mắt của Cố Tiêu trở nên nhu hòa, ôn nhu như muốn hòa tan Phong Ly, nhẹ giọng nói: "Anh cũng rất thích Tiểu Ly, anh rất yêu em....."

Cố Tiêu ôm chặt lấy Phong Ly, ở bên tai cậu nói ra một câu còn chưa nói xong: "Yêu em đến đau lòng"

Tiểu Ly sao em lại có thể tốt như vậy? Tốt đến mức làm anh muốn cùng em sống thật lâu, thật lâu, cả đời không rời xa nhau....

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Thật ra, Ly Ly bảo bối ở trên giường Cố Tiêu mới nói nhiều nhất.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro